Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dũng Giả Chi Khư (3)


Khi Lục Tất Hành chạy tới nơi, Lâm Tĩnh Hằng đang bị vây trái vây phải bởi một đám người đến xem người của bọn hắn.

Mấy năm này, Lâm soái tuổi tác phát triển, thù hận tiêu tán, đã hòa hợp với người ngoài hơn nhiều. Bởi vì hoàn cảnh vũ trụ tương đối hòa bình ổn định, một đám thanh niên trẻ cũng không còn cơ hội nhìn thấy nhanh vuốt sắc bén của người đứng đầu cứ điểm Bạch Ngân, mà truyền kỳ cũng dần dần trở thành truyền thuyết.

Gần đây nhật báo Khải Minh của Thiên Hà số 8 khả năng là mới đổi một chủ biên mới, bản tin duyệt binh mấy năm trước đều viết dăm ba mấy thứ không thể bình thường nổi - nói Thống soái "tuy trầm mặc kiệm lời, nhưng nho nhã hiền hòa, phong độ phiên phiên, còn có một đôi đồng tử màu xám dịu dàng đến khó mà hình dung"- hơi bị có tài nha, trừ "màu xám", lại còn không có từ nào có thể dùng để hình dung, thậm chí so với sự "dịu dàng" của Lâm Tĩnh Hằng còn khó mà tưởng tượng hơn.

Cái cuốn tiểu thuyết huyền huyễn giống hệt với bản tin này về sau được Turan đánh ấn sắp xếp lại, làm quà năm mới tặng cho cấp trên của cô nàng, bởi vậy mà thu được một đôi giày nhỏ cho năm mới (giày nhỏ - ngầm làm khó dễ).

"Mẹ ta vô cùng ngưỡng mộ Thời đại Đại hàng hải, nghe nói nơi này có di tích của Thời đại Đại hàng hải, nên lòng ta có tư tâm, muốn đại biểu người đi một chuyến đến xem"- Lục Tất Hành nghe hắn dùng giọng điệu nghiêm túc của bên chính phủ rất nhựa plastic, đem đám người đến khai quật Dũng giả chi khư khen một lượt, khoa trương đến mức làm một đám nhân viên phụ trách căn cứ đồng loạt lệ nóng doanh tròng, cuối cùng mới hời hợt nói: "Thuận tiện thì đón luôn bảo bối của Đoàn chuyên gia Thiên Hà số 8 của chúng ta an toàn trở về."

Một trong đám nhân viên phụ trách căn cứ - cũng là thành viên lưu thủ của Đội viễn chinh lão già Hamilton lau sạch nước mắt, lòng đầy nhiệt tình muốn đích thân tiếp đón vị Thống soái trong truyền thuyết này đi tham quan căn cứ, bị Lục Tất Hành cắt ngang.

Lão già Hamilton sinh trong khoang điều dưỡng của Đội viễn chinh, hơn nửa đời người chưa về lại xã hội nhân loại,đối với động tĩnh nghiêng trời lệch đất của Liên Minh bên kia cũng chỉ biết vài nét đại khái, nhân vật quan trong còn thường xuyên nhớ sai. Vừa thấy Lục Tất Hành, lão lập tức vui vẻ nói: "Tốt, Lục hiệu trưởng vì tu phục chủ thể của căn cứ chúng ta đã làm rất nhiều công việc trọng yếu, cậu bằng lòng làm hướng dẫn tham quan cho ngài là tốt nhất! Ây, Lục hiệu trưởng hình như cũng đến Thiên Hà... số 8, hai người biết nhau không?"

Một đám chuyên gia đến từ các Thiên Hà cười vang một trận, lão già Hamilton mờ mịt trong một đống ánh mắt, Lục Tất Hành kéo Thống soái, đem người đưa luôn đi.

"Anh nói lại một lần xem"- Lục Tất Hành bới ra một bàn tay của hắn, giữ luôn lấy cái thứ trời đánh mỗi đêm đều chạy vào trong mộng của cậu: "Thống soái, mục đích anh đến đây là làm gì đấy?"

Lâm Tĩnh Hằng hơi cong mắt cười nhẹ, ngữ khí vẫn trang trọng như cũ: "Tham quan di tích của Đại hàng hải, thuận tiện đưa bảo bối của Đoàn chuyên gia Thiên Hà số 8 an toàn trở về."

Lục Tất Hành nắm chặt tay hắn một lúc: "Em đề nghị anh điều chỉnh thứ tự trước sau của hai câu trước đó, cũng bỏ bớt mấy từ vướng víu - Tỉ như "Thiên Hà số 8 của chúng ta" và "Đoàn chuyên gia" nọ kia."

Lâm Tĩnh Hằng chịu viết không chịu nói, chỉ cười mà chẳng ừ hử gì thêm, rồi cứ thế bị cậu dắt đi, giữ lấy cổ tay Lục Tất Hành, nhìn tay áo của cậu nói: "Cũng không tệ lắm."

Lục Tất Hành quơ quơ tay hắn: "Cho nên anh là nhìn thấy em trong video mặc bộ y phục này, mới dùng khoang vận chuyển mang quà đưa thẳng tới trung tâm thông tin? Em nói anh sao có thể liệu sự như thần vậy được, khẳng định còn có thêm mấy món nữa, đồ đâu rồi?"

Lúc cậu rời nhà, tổng cộng mang theo ba bộ phục trang chính thức. Lấy tính cách của Lục Tất Hành, trước khi gặp mặt quan chỉ huy của Trú quân điều động đến, nhất định phải thay một bộ quần áo, Lâm Tĩnh Hằng trước khi đến khẳng định đã chuẩn bị sẵn cho mỗi bộ một kiện phối sức, cuối cùng quan sát tình hình thực tế của cậu, rồi mới quyết định chuyển tới cái nào.

"Không cho"- Thống soái tỏ ra vô cùng đúng lý: "Giữ lại mấy năm sau tặng từ từ, bằng không sang năm còn phải mua nữa, nuôi em quá phí tiền - Viện bảo tàng này xây cũng không tệ."

Trong lúc nói chuyện, Lục Tất Hành đã dẫn hắn đến trung tâm căn cứ Dũng giả chi khư.

Mọi người trên cơ sở muốn bảo tồn căn cứ kiến trúc vốn có, xây dựng thêm một viện bảo tàng rất có cảm giác nghệ thuật. Người mày hướng dẫn Althena đã vào chỗ, hiện đang tiến hành bước "đào tạo" cuối cùng, đã rất ra dáng rồi.

"Sau khi nơi này tu sửa xong cần phải mở ra cho công chúng của Bát đại Tinh Hà, có điều giờ vẫn còn sớm, công trình cơ sở còn chưa được, cách thời điểm đón người đến xem còn xa mới tới. Đường cũng phải sửa luôn, điểm nhảy vũ trụ hiện tại không chịu được sức nặng của dân dụng. Nhìn xem"- Lục Tất Hành vui mừng dẫn đầu đi trước, tay điểm nhẹ lên trên một cái, bên trong vang lên một tiếng, mái vòm của viện bảo tàng chợt tối xầm, tiếng nhạc hùng hổ vang lên, một tấm chiếu phim điện ảnh lập thể xuất hiện trước mặt: "Bộ phim điện ảnh này gọi là "Thời đại Đại hàng hải", Thiên Hà số 1 mấy năm trước quay đấy, bản quyền tặng cho bọn em, em xem ba bốn lần rồi."

Lâm Tĩnh Hằng nhìn cậu, bỗng nhiên cảm thấy cậu hình như đã trở lại thành tên thanh niên vừa mới rời nhà năm đó, chạy tới sao Bắc Kinh B suốt ngày vây lấy, dở trò bịp bợm lừa người ta giúp cậu xây dựng trường học. Vừa đỏm dáng, còn lảm nhảm nhiều thấy sợ, một chút cũng không chững chạc, lải nhải từ chuyện cậu hứng thú không hết, nói khoác nửa ngày chẳng chán, trong mắt lóe lên ánh sáng năm cậu hai mươi.

Tiền của tiền của tiền nhiệm Tổng trưởng chưa đến một trăm tuổi hưng phấn khoe ra thành quả công việc gần một năm trời của mình.

Lân Tĩnh Hằng... Lâm Tĩnh Hằng nhìn đôi mắt như có thể phản chiếu ra muôn vàn ánh sao kia, đó là hắn bỏ ra gần nửa đời người, cẩn thận tỉ mỉ từng chút mới nuôi dưỡng được, trong lòng rất đỗi dịu dàng.

"Đây là cái gì?"- Chợt, ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng bị một kiến trúc xấu xí của viện bảo tàng hấp dẫn.

Ở giữa viện bảo tàng có một khu vực bị chạm rỗng, bị một lồng thủy tinh lớn ngăn cách, ngay giữa nơi hẹn cách chừng hai mươi thước, bên trong bị bao bọc lại là một kiến trúc hình tháp, đen thui, vừa nhìn cái như thể sắp đổ. Nhân viên sửa chữa dùng rất nhiều vật liệu ẩn hình để chống đỡ thân tháp, vật liệu 'ẩn hình' chỉ ở nơi có ánh sáng đặc thù chiếu tới mới tàng hình, khi không để đèn, nơi chống đỡ có thể nhìn thấy rõ ràng, từ xa nhìn lại, thân tháp nhìn rộng rãi hơn không ít.

Nó nhìn trông giống một cái bia mộ nặng nề.

"Nàng là thứ trọng yếu nhất trên cả Dũng giả chi khư"- Lục Tất Hành nói: "Về chuyện có nên công bố nàng ra cho công chúng hay không, bọn em đã tranh luận khá lâu ."

Lục Tất Hành vừa nói, dùng ngay thiết bị đầu cuối cá nhân nghiệm chứng thân phận: "Hi Nornes, chiều tốt lành."

Lồng thủy tinh vốn trong suốt chợt "vù" một tiếng nhỏ, biến thành một vòng màn hình lớn, phía trên chậm rãi vẽ ra một đồ đằng thiết kế giống với viết chữ nghệ thuật, nét bút sắc như lưỡi đao.

"Chiều tốt lành, Lục tiên sinh, tiên sinh ghé thăm"- đây là một thanh âm nữ tính mềm mại và ôn tồn, như cùng lúc có hai ba người đồng thời nói chuyện, lại thêm phản âm của đại sảnh bị đóng kín, nghe như tiếng lải nhải: "Ngài hôm nay muốn xem vận mệnh của thứ gì?"

Lâm Tĩnh Hằng: "Cái quái gì thế này? Em ở bên ngoài hơn nửa năm không về nhà, chỉ để sửa cái thần khí bói toán này?"

Lục Tất Hành: "'Hiền hòa nho nhã' của anh đâu rồi, cái vị tiên sinh mắt xám 'dịu dàng' này!"

Thống soái tặng ngay cho cậu một ánh mắt 'dịu dàng' đầy trào phúng.

"Chỗ này trước đây thuộc về "hoa tiêu"*, anh biết rồi đấy, một trong những cơ cấu nghiên cứu vĩ đại nhất trong lịch sử loài người, người đề xuất 'Cách mạng gen'"- Lục Tất Hành nói: "Các loại kỹ thuật khoa học cùng văn hóa được bảo tồn trong Dũng giả chi khư so với chúng ta tưởng tượng còn lớn hơn nhiều. Có nhà khảo cổ học phán đoán, trạm không gian này hẳn là trong hồ sơ cơ cấu thẩm tra luân lý của hoa tiêu."

"Thẩm tra luân lý?"

"Ừm, tất cả hoa tiêu ở bên dưới có liên quan đến người nghiên cứu tuyến đầu, đều cần phải đệ trình được thông qua thẩm tra luân lý, Nornes chính là quan tòa vĩ đại kia."

"Ngài quá khen rồi"- Nornes dùng thanh âm trống rỗng nói: "Tôi là một chủ nghĩa giả đáng xấu hổ, cũng không thể đáp ứng được tác dụng vốn có, đã bị vứt bỏ."

"Đúng, một tri thức bị hỏng, Nornes là bị viện nghiên cứu của hoa tiêu niêm phong lại, chứ không phải bị hủy với chiến loạn"- Lục Tất Hành nói: "Giai đoạn sau điên cuồng phong sát tất cả đầu đề bên trong viện nghiên cứu, khiến toàn bộ viện nghiên cứu đình chỉ hoạt động."

"Cái thứ này hỏng rồi?"

"Đáng sợ là đây, nàng không có hỏng"- Lục Tất Hành nói: "Anh xem."

Cậu kết nối thiết bị đầu cuối cá nhân với Nornes, đề ra văn kiện của "Vườn địa đàng".

Nornes: "Nhận được 'hạng mục Vườn địa đàng', đang phân tích cho ngài, xin chờ một lát."

"Đây là kế hoạch nghiên cứu ban đầu của "Vườn địa đàng', em download từ Trạm Lư"- Lục Tất Hành nói chậm: "Nornes quá phí điện, công trình cơ sở của căn cứ còn không như thế, bọn em cho nàng thêm nguồn năng lượng giới hạn, thời gian nàng vận chuyển lâu nhất cũng chỉ được năm phút, có điều..."

Năm phút cũng đã đủ giật mình.

Các sự kiện trọng đại kinh người trong lịch sử nhanh chóng xẹt qua trên màn hình hiển thị, trong đó, chỉ có nhân vật mấu chốt cùng sự thật không khớp, thời gian sai sót vậy mà chỉ đến nội trong năm năm!

Lúc nguồn năng lượng giới hạn ngắt, Nornes đã suy tính đến "điều luật của Vườn địa đàng" được thông qua, tổ chức quản lý Vườn địa đàng trở thành cơ cấu chính quyền thực trong Liên Minh, lặng lẽ vươn xúc tua xâm nhập vào từng hạng mục.

"Cạch" một tiếng, Nornes ngừng hoạt động, màn hình tối đi, một lát sau lại khôi phục về hình dạng khối pha lê trong suốt, lộ ra thân tháp màu đen dữ tợn đằng sau.

Giống phim kinh dị đột nhiên dừng hình.

Lâm Tĩnh Hằng nhất thời nói không ra lời.

"Nơi này của bọn em người của Thiên Hà nào cũng có, giống mấy chủ đề mẫn cảm của Vườn địa đàng, mọi người sẽ không thảo luận công khai, càng không lấy ra làm thí nghiệm. Nàng chưa từng tiếp xúc với tài liệu liên quan"- Lục Tất Hành thở dài một hơi: "Thời đại Đại hàng hải thật sự là thời kỳ nhân loại đứng trên đỉnh phong, kỹ thuật năm đó, cho dù là chúng ta của hiện tại cũng theo không kịp. Gia tộc Hels tội đáng muôn chết... Không biết nàng có thể dự đoán được ngày gia tộc Hels quật khởi không?"

"Nó..."- Lâm Tĩnh Hằng dừng một chút, cẩn thận sửa lại xưng hô: "Hạch tâm kỹ thuật của nàng là?"

"Năng lực tính toán cường đại, bằng vào kỹ thuật của chúng ta trước mắt còn không đạt được tới trình độ này"- Lục Tất Hành nói: "Ở trước mặt nàng, Trạm Lư có khả năng chỉ là một bạn nhỏ đến tính toán cũng phải xòe mười ngón tay ra cộng trừ nhân chia."

"Tôi nghe được đấy, Lục hiệu trưởng"- bên trong quân hàm của Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên xuất hiện một người máy mini: "Tôi cho rằng ngài ví von không công bằng."

"Dọa chết ta rồi, ngươi đổi hình thái làm cái gì đấy"- Lục Tất Hành nghe lời đổi giọng: "Nói sai rồi, miệng ta nói lầm. Trạm Lư bảo bối, ta đây còn không phải là lâu rồi chưa về nhà, nhớ chết ngươi rồi mới gọi nhầm tên sao. Ta vừa rồi thật ra là muốn nói Thừa Ảnh - Thừa Ảnh chỉ là một thằng nhóc đến tính toán cũng phải xòe mười ngón ra cộng trừ nhân chia."

Trạm Lư tỏ vẻ đồng ý, hài lòng lui về bên trong quân hàm.

"Em là nói nàng có thể thông qua năng lực tính toán cường đại mô phỏng ra tương lai của nhân loại sao? Bào hàm cả khu hoạt động của nhân loại Bát Đại Thiên Hà?"- Lâm Tĩnh Hằng hỏi: "Mô phỏng kết quả thế nào? Nàng có xác suất chính xác ra sao?"

"Bọn em chỉ khôi phục được bộ phận hạch tâm, còn phần cứng hiện tại không cân được. Trước khi Dũng giả chi khư bị đóng lại, khu vực nguồn năng lượng của trạm không gian chỉ đủ nhìn ra một cái hành tinh tự nhiên nhỏ mà thôi. Nhưng mặc dù chỉ hiển thị được một chút xíu công năng này, anh chắc cũng đã có kết luận rồi"- Lục Tất Hành nói: "Thiết kế gia làm ra nàng tự sát mà chết, lúc lâm chung lưu lại di ngôn, nói 'nhân loại là quần tộc của sự hủy diệt, tựa như người đến cuối cùng phải đi đến cái chết không thể trốn tránh. Sinh mệnh của chúng ta giống như một hồi liều mạng giãy giụa cũng như cũ mang tới bi kịch thất bại thảm hại, tìm cho mình một cái ý nghĩa hư cấu thì có tác dụng gì? Đám người thật đáng thương, coi lừa mình dối người thành một nơi tránh nạn'."

Lâm Tĩnh Hằng nhíu mày: "Bỏ đi, thứ này thật sự không thích hợp công khai với công chúng, cho nên kết quả thảo luận của bọn em đâu? Cứ thế đóng lại luôn?"

"Không"- Lục Tất Hành nói: "Bọn em quyết định công khai nó."

Lâm Tĩnh Hằng lại nhíu mày, quay đầu nhìn cậu.

"Bởi vì Hornes thất bại rồi"- Lục Tất Hành nói: "Sau khi nàng bị dừng hoạt động, tổng thiết kế gia tuyệt vọng dùng chương trình của nàng làm hơn một ngàn lần mô phỏng với tương lai của nhân loại, bất kế tham số thiết lập ban đầu thế nào, kết quả tính toán đều đồng nhất lạ thường: Chính là căn cứ vào trình độ kỹ thuật thời đại Lịch Cựu Tinh cùng trào lưu tư tưởng xã hội, nhiều nhất một hai ngàn năm, xã hội sẽ sụp đổ. Một số ít giai cấp thống trị vũ trụ đặc quyền, khống chế trí tuệ nhân tạo, không ngừng nghiền ép tuyệt đại đa số người."

"'Tám mươi tám điều', không có quyền hạn đối với hệ thống trí tuệ nhân tạo... còn có gia tộc Hels."

"Đúng vậy, con người không thể phản kháng cacbon*, chỉ có thể lựa chọn ngọc nát đá tan, đồng quy vu tận với nền văn minh này. Cuối cùng chỉ có một số ít người sống sót thoát được, thông qua tiến hóa kỹ thuật, cuối cùng biến thành 'những sinh vật khác loài' được sinh sản riêng biệt, nhân loại cũng biến mất"- giọng điệu của Lục Tất Hành lại trầm xuống, khua tay với hắn: "Nhưng nàng thất bại, một lần nghiệm chứng nữa cho thấy nguyên lý không chắc chắn của vận mệnh, Heisenberg thắng rồi."

"Đội viễn chinh không sửa chữa kỹ thuật của căn cứ, trong lúc chúng ta đến, bọn họ vẫn luôn không biết căn cứ này dùng để làm gì, gọi nó là 'Dũng giả chi khư', là bởi nhìn thấy cái này."

Lục Tất Hành gõ nhẹ lên lồng thủy tinh mấy cái, mấy luồng ánh sáng dìu dịu từ phía dưới dâng lên, chiếu sáng hắc tháp âm u chứa đầy tử khí này.

Lâm Tĩnh Hằng thuận theo ngón tay cậu nhìn lại, phát hiện trên đỉnh tháp có chữ.

"Đây là khi Nornes bị dừng hoạt động, là bút ký của hoa tiêu phụ trách đưa ra quyết định dừng hoạt động"- Lục Tất Hành phóng to chữ bên trên hắc tháp, đánh lên trên màn hình.

Vị hoa tiêu mấy ngàn năm trước viết thế này:

"Ta là một trong muôn nghìn chúng sinh, là một cá thể bình thường.

Ta từ trong một tế bào đi đến, cái chết là điểm tận cùng của chuyến lữ hành của ta.

Thế nhưng, ta không phải bi kịch của tạo hóa.

Bởi vì trong thân thể của ta, có ánh sáng bên ngoài là vô số vì sao vỡ nát thành cát bụi.

Trong linh hồn của ta, Hồng Hoang ngưng kết từ xưa đến nay, văn minh và lịch sử cuồn cuộn chiếu sáng.

Một đời này tuy rằng không dài.

Nhưng ta lại là bất hủ."


#hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro