Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

------------------------------

Hơi thở của Heeseung phả vào cửa sổ máy bay khi anh nhìn ra bầu trời bao la, vô cảm. Chuyến bay từ Seoul đến New York kéo dài hai mươi hai giờ, một cuộc chạy marathon của sự kiệt sức và mong đợi. Các cơ của anh đau nhức vì ngồi quá lâu, nhưng sự khó chịu âm ỉ đã bị lu mờ bởi cảm giác hồi hộp khi được gặp lại Jaeyun. Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt , giọng nói của Jaeyun và cảm giác được em người yêu chạm vào đã giúp anh tiếp tục hành trình gian khổ này. Khi máy bay hạ cánh, trái tim Heeseung đập nhanh theo tiếng động cơ rền rĩ. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trải qua những chặng đường dài như vậy vì bất kỳ ai, nhưng Jaeyun luôn là một ngoại lệ.

Hành lang ký túc xá tối tăm và chật hẹp, với những tấm áp phích cũ kỹ về các sự kiện của trường đại học treo trên tường. Heeseung hít một hơi thật sâu, chỉnh lại dây đeo của chiếc ba lô nặng nề trên vai. Anh gõ cửa phòng Jaeyun với cảm giác vừa phấn khích vừa lo lắng. Cánh cửa mở ra, và anh ở đó-Jaeyun, với nụ cười ấm áp quen thuộc và ánh mắt không chút cảnh giác.

"Heeseung!" Giọng nói của Jaeyun pha trộn giữa niềm vui và sự nhẹ nhõm. Anh kéo Heeseung vào một cái ôm chặt, và trong khoảnh khắc ấy, thế giới dường như sụp đổ vào không gian thoải mái giữa hai người họ.

Họ hòa vào nhịp điệu nhẹ nhàng và ổn định trong phòng ký túc xá nhỏ bé của Jaeyun. Căn phòng chật chội như mọi khi, chỉ đủ chỗ cho chiếc giường đôi của họ -một "vùng đất" của sự hoài niệm và ký ức chung. Họ cười và nói chuyện đến tận khuya, kể lại những khoảnh khắc họ đã bỏ lỡ mấy ngày qua. Heeseung chăm chú lắng nghe khi Jaeyun hào hứng mô tả người bạn mới của mình, một cô gái tên Emily, người mà anh đã nhắc đến trong những lá thư của mình gửi cho Heeseung, nhưng anh ấy chưa bao giờ gặp.

"Cô ấy hài hước lắm, nói chuyện với cô ấy em cười mãi ấy" Jaeyun nói, duỗi người trên giường. "Anh thực sự sẽ thích cô ấy."

Heeseung mỉm cười, nhưng một cảm giác bất an thoáng qua trong lồng ngực anh. Anh cho rằng đó là do lệch múi giờ, thay vào đó tập trung vào sự ấm áp của Jaeyun khi cả hai cơ thể vùi vào nhau. Họ chìm vào giấc ngủ, gần như không vừa trên chiếc giường nhỏ, cơ thể họ áp vào nhau trong sự thân mật quen thuộc nhưng ngày càng căng thẳng.

Những ngày trôi qua nhanh chóng, tràn ngập những cuộc phiêu lưu trong thành phố và những khoảnh khắc yên tĩnh trong phòng ký túc xá của Jaeyun. Tuy nhiên, ngay cả giữa niềm vui đoàn tụ của họ, vẫn có điều gì đó không ổn. Phải đến khi Heeseung rời đi, anh mới phát hiện ra sự thật: Jaeyun và Emily đã bắt đầu hẹn hò. Tin tức này ập đến với anh như một làn sóng lạnh lẽo, khiến anh phải vật lộn để hòa giải thực tế với sự ấm áp mà anh cảm thấy chỉ vài ngày trước.

Một năm sau, Heeseung nhận thấy mình lại đang ở trên chuyến bay một lần nữa, lần này với cảm giác đầy lo lắng. Tình cảm của anh dành cho Jaeyun không hề phai nhạt, nhưng khoảng cách giữa họ chỉ ngày một lớn hơn. Năm qua là một năm đầy biến động, đầy đau khổ và bối rối. Họ đã chia tay và làm lành-một kiểu nào đó... Không có định nghĩa rõ ràng nào cho con người họ hiện tại. Mối quan hệ này là sự pha trộn kỳ lạ giữa sự thân mật trong quá khứ và sự bất định ở hiện tại.

Heeseung lại đến ký túc xá của Jaeyun, hy vọng có thể hiểu rõ hơn hoặc có lẽ chỉ là sự tò mò của anh. Jaeyun chào đón anh bằng vòng tay rộng mở, nhưng sự quen thuộc cũ đã bị vấy bẩn bởi một lớp phức tạp mới. Tương tác của họ tràn ngập những lời nói nửa vời và những cái nhìn trìu mến, như thể họ đang cố gắng giao tiếp bằng cử chỉ hơn là thông qua sự phức tạp của ngôn ngữ.

"Chúng ta cứ từ từ thôi," Jaeyun nói, vừa đánh răng vừa thoải mái. Anh có cách biến những khoảnh khắc thân mật thành những cuộc trò chuyện bình thường, điều này chỉ khiến Heeseung thêm bồn chồn. "Tôi không muốn vội vàng."

Heeseung nhìn Jaeyun đánh răng, chuyển động nhịp nhàng đó vừa xoa dịu vừa gây khó chịu một cách kỳ lạ. Anh muốn đối mặt với cậu, để đòi câu trả lời, nhưng thay vào đó, anh thấy mình bị cuốn vào một cuộc trò chuyện khác. Tay Jaeyun đưa ra, kéo Heeseung lại gần hơn, và sự đụng chạm đó nói lên nhiều điều. Cơ thể họ áp vào nhau, một cuộc đối thoại im lặng của khao khát và thất vọng.

"Chúng ta đang làm gì vậy?" Heeseung cuối cùng cũng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. Giọng anh gần như thì thầm, bị nuốt chửng bởi sự bất định của tình hình hiện tại.

Jaeyun dừng lại, ánh mắt dịu lại khi anh nhìn Heeseung qua hình ảnh phản chiếu của tấm gương. "Em không biết. Hãy cùng xem chuyện này sẽ đi đến đâu."

Đó là cùng một câu trả lời mơ hồ mà anh đã đưa ra sáng. Heeseung ghét sự mơ hồ, cách Jaeyun có vẻ hoàn toàn thoải mái trong khi Heeseung đấu tranh để nắm bắt thực tế về tình hình của họ. Giống như thể Jaeyun đã chuyển sang một cuộc sống mới, một cuộc sống không còn bao gồm Heeseung theo cùng nữa.

Khi những ngày trôi qua, Heeseung lang thang qua những con phố quen thuộc của New York cùng Jaeyun, thăm lại những nơi cũ và tạo ra những ký ức mới có cảm giác bị vấy bẩn bởi quá khứ chưa được giải quyết của họ. Bất chấp nỗi nhớ và những khoảnh khắc tình cảm thoáng qua, vẫn có một khoảng cách giữa họ mà không có sự gần gũi về mặt thể xác nào có thể thu hẹp lại. Heeseung cảm thấy mình như một bóng ma ám ảnh những ranh giới của cuộc sống mới của Jaeyun, cố gắng tìm kiếm một nơi mà anh từng thuộc về.

Chỉ còn bốn mươi tám giờ nữa là phải trở về Seoul, Heeseung cảm thấy một cảm giác cuối cùng đang dần lắng xuống. Anh không thể thoát khỏi cảm giác rằng chuyến thăm này có thể là lần cuối cùng anh được gặp Jaeyun theo cách riêng tư như vậy. Họ đã lên kế hoạch cho một bữa tối để thảo luận về cảm xúc của mình, nhưng cuộc trò chuyện đã không bao giờ diễn ra. Thay vào đó, họ kết thúc bằng việc quấn lấy nhau trong vòng tay, sự gần gũi về mặt thể xác của họ mang đến một lối thoát tạm thời khỏi sự bối rối đang bao trùm lấy họ.

Trong một cuộc đối đầu căng thẳng ngay trước khi anh rời đi, sự thất vọng của Heeseung đã bùng nổ. Anh đối chất với Jaeyun về người mới trong cuộc đời anh, về việc anh ấy dường như dễ dàng vượt qua như thế nào trong khi Heeseung phải vật lộn với những mảnh vỡ của những gì họ từng có.

"Em chưa bao giờ cho anh một câu trả lời rõ ràng," Heeseung nói, giọng anh run rẩy vì cảm xúc. "Điều đó không có ý nghĩa gì với em sao?"

Jaeyun nhìn anh với vẻ mặt đau khổ, đôi mắt tràn đầy sự hối hận. "Không đơn giản như vậy. Em không biết phải giải thích thế nào."

Sự im lặng tiếp theo nặng nề với những lời không nói ra. Trái tim Heeseung đau nhói khi anh nhận ra rằng dù anh có mong muốn sự sáng tỏ đến thế nào, anh cũng sẽ không bao giờ có được câu trả lời mà anh tìm kiếm. Tình cảm anh dành cho Jaeyun, tình yêu từng rất trong sáng và sống động, giờ đây dường như chỉ là một ký ức xa xôi.

Khi Heeseung chuẩn bị lên chuyến bay trở về Seoul, anh cảm thấy mất mát sâu sắc. Tình yêu mà anh từng có, mối quan hệ mà anh từng trân trọng, đã trở thành tiếng vọng rời rạc của quá khứ. Cuộc sống mới của Jaeyun, tình yêu mới của anh, đã thay thế vị trí mà Heeseung từng nắm giữ, và đó là một nhận thức đau đớn rằng có lẽ anh chỉ là một bước đệm trong hành trình của Jaeyun.

Máy bay cất cánh, và khi ánh đèn thành phố New York dần mờ đi, Heeseung ngồi bên cửa sổ, tấm kính lạnh áp vào má. Anh cố gắng hòa giải quá khứ với hiện tại, nhưng càng nghĩ về điều đó, câu trả lời càng trở nên khó nắm bắt. Jaeyun đã bước tiếp một cuộc sống mới cho bản thân và Heeseung bị bỏ lại với câu hỏi ám ảnh rằng liệu mối quan hệ của họ có thực sự quan trọng với Jaeyun nữa hay không hay đó chỉ là một buổi diễn tập cho điều gì đó lớn lao hơn.

Sự trớ trêu tàn khốc của tất cả mọi chuyện là bất chấp mọi thứ, Heeseung vẫn yêu Jaeyun. Anh không hiểu tại sao Jaeyun lại có thể trở nên ổn đến vậy trong khi anh vẫn đang vật lộn với nỗi đau dai dẳng của quá khứ chưa được giải quyết của họ. Tình yêu từng vượt qua khoảng cách giờ đây dường như tan biến vào vực thẳm, khiến Heeseung tự hỏi liệu mối quan hệ của họ có bao giờ là một chương trong cuộc đời Jaeyun hay không-một chương giờ đã khép lại, khiến anh phải đối mặt với thực tế là phải bước tiếp một mình.

END.


-.- 18/8/2024 -.-




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro