Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3.2

Wendy là người di chuyển trước, đúng điều mà Irene mong đợi. Cô đang rất cần, cô cần sự giúp đỡ của Irene hơn bất cứ thứ gì khác. Bước chân của cô dừng lại ngay trước nàng, nét mặt thoáng thất vọng. Hai người chỉ còn cách nhau vài inch, đôi mắt lướt qua môi đến mắt rồi lưng và gương mặt thản nhiên của Irene tan chảy trước sự gần gũi từ cơ thể Wendy.

"Em muốn gì nào, Wendy?" Nàng cố gắng với tất cả uy quyền còn lại.

"Tô-"

"Em muốn gì, Wendy?" Irene lặp lại, nghe giống như một mệnh lệnh là nói nàng nghe mọi thứ. Nàng muốn cô cầu xin, nhờ vả sự giúp đỡ từ nàng.

Cô thở dài, tập trung hết sự can đảm.

"Tôi muốn chị giúp tôi." Cô nói và một cái nhếch mép hiện lên bờ môi nàng.

"Mong ước của em là mệnh lệnh của tôi, bé cưng."

Irene đổi vị trí giữa cả hai và giờ Wendy là người dựa vào tường, hơi thở gấp gáp vì hành động bất ngờ kia. Nàng mèo tiến lại gần và thu hẹp khoảng cách tối thiểu với một nụ hôn mãnh liệt. Nàng ghì môi hai người vào nhau và trượt lưỡi vào khuôn miệng Wendy. Nàng có thể nếm được vị máu -của nàng hoặc Wendy- trên đầu lưỡi bởi sự thô bạo từ hành động của nàng nhưng nàng chẳng mấy quan tâm.

Nàng làm ô uế đi sự ngây thơ.

Phá bỏ và chà đạp lên nó.

Còn chưa đủ.

Irene dứt khỏi nụ hôn và một sợi chỉ bạc nối giữa đôi môi của hai người. Hóa ra đôi môi đang chảy máu là của Wendy. Một nụ cười ngạo mạn nở trên môi nàng khi nàng ngắm nhìn thành quả của mình. Wendy đang thở hổn hển với đôi mắt nhắm chặt, môi rướm máu, cần cổ đầy những vết hôn- lúc này đã chuyển tím.

Hóa ra phá vỡ sự hoàn hảo lại có cảm giác như vậy.

Nàng đang vô cùng tự hào.

Tôi muốn nhiều hơn nữa.

Nàng quỳ gối, chăm chú ngắm nhìn Wendy. Nước chảy xuống cơ thể cô và làm cô cảm thấy ấm áp. Cô mở mắt và nhìn người phụ nữ trước mặt, giật mình bởi hành động của nàng.

"Chị đang-" Nhà tâm lý học mở lời nhưng nàng khép miệng lại sau khi nhận ra. Irene tới gần, với một cái nhếch mép ngạo nghễ, sự phấn khích ngập tràn trong ánh mắt, gương mặt không có chút biểu hiện xấu hổ. Nàng đặt tay lên bắp chân của Wendy và đặt nó trên vai mình.

"Dĩ nhiên là tôi đang giúp em rồi." Irene vén tóc ra phía sau, chuẩn bị hành động.

Wendy chuẩn bị nói gì đó nhưng bị kẹt lại trong cổ họng khi Irene đặt những nụ hôn mềm mại và ướt át lên đùi trong của cô một cách chậm rãi. Bụng cô có cảm giác nhộn nhạo, một xúc cảm ấm áp lấp đầy. Mong muốn, khao khát, thèm khát.

Những hành động đơn giản của Irene đã có thể khiến cô nóng thế này rồi, không buồn cười chút nào đâu nhé.

Irene cắn lấy cặp đùi mật ong, để lại dấu ấn của nàng trên cơ thể người kia nhưng Wendy có vẻ không bận tâm lắm. Thậm chí là, trông như cô đang có một khoảng thời gian vui vẻ, đánh giá từ những tiếng rên rỉ đầy dục vọng của cô. Wendy đặt tay lên mái tóc ướt của nàng và vò ngón tay mảnh khảnh của cô trong đó.

"N-nhanh lên!" Wendy nói với tông giọng nhỏ nhẹ, mắt nhắm chặt và cô cắn môi.

Cảnh tượng ngọt ngào làm sao.

"Như em muốn."

Irene tiếp tục những nụ hôn, nếm hương vị ngọt ngào trên làn da cô người tình. Nàng đặt hai bàn tay ở mỗi bắp đùi, ghì chặt. Nàng đi đến nơi ướt đẫm của Wendy và thổi một luồng khí lạnh. Nàng ngước lên nhìn cô gái trẻ, khóa ánh nhìn cả hai vào nhau khi nàng tiến lại gần và liếm lên cánh hoa . Cô ghì chặt tóc nàng hơn và buông một tiếng rên rỉ - Irene yêu cái cách âm thanh của cô vang lên trên nền gạch.

"Ô-ôi chúa ơi!"

Một cái nhếch mép hài lòng nở trên môi nàng trong khi nàng tiếp tục liếm láp Wendy, không hề phá vỡ eye contact với người kia. Nàng thích ngắm nhìn biểu hiện của nhà tâm lý học khi làm tình.

Irene làm rất tốt công việc - sau hết thảy thì nàng cũng có kinh nghiệm rồi. Nhưng nàng không thể không thích cái cách Wendy rên rỉ vì nàng. Cách cơ thể cô phản ứng với chuyển động của nàng. Khi cô nâng hông lên để nàng xâm nhập được sâu hơn. Khi cô ghì chặt và giật mái tóc của Irene. Khi cô thét lên tên nàng.

"Irene!" Một tiếng hét chói tai phát ra từ cô gái trẻ, lưng cô cong lại vào tường. Cô sắp tới, nên Irene di chuyển mạnh hơn. Nàng đưa mặt lại gần hơn, mút mát đóa hoa và Wendy hô lên tên nàng như một câu thần chú. "E-em đang ra!"

Toàn thân cô run rẩy khi cô tới, xuân thủy trên gương mặt Irene nhưng nàng rất vui vẻ liếm lấy hương vị vừa ngọt vừa đắng đó. Nàng liếm thêm vài lần nữa để làm sạch cơ thể cô.

Nàng thả bắp đùi Wendy xuống từ vai mình và cô gái trẻ thả người xuống. Irene ngắm nhìn cô thật cẩn thận. Mặc dù trông hơi mệt mỏi, cơ thể cô lại bừng sáng sau cơn cực khoái. Cô nhắm mặt lại thật chặt và hơi thở dồn dập. Irene thấy Wendy đẹp đến không thể cưỡng lại được và nàng tò mò tại sao chưa có ai tới cướp cô đi trước khi cô rơi vào tay nàng.

Người phụ nữ thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc khi Wendy ngả đầu vào vai nàng.

"Chúng ta cứ để yên thế này một lúc được không? Tôi cần vài giây để bình ổn lại"

Irene không trả lời nhưng cũng không di chuyển. Nàng tận hưởng hơi ấm từ dòng nước và hơi thở nhè nhẹ của Wendy chạm vào hõm cổ nàng. Cảm giác rất tốt. Loại thân mật này sau khi làm tình cảm giác rất tuyệt. Sau khi đặt ra luật lệ, không một ai dám kêu nàng ở lại. Nhưng Wendy lại dám yêu cầu, và Irene đã không- không thúc giục chính bản thân phải chạy đi bởi vì sự thân mật thường khiến nàng sợ hãi. Nhưng giờ tất cả những gì nàng thấy là sự ấm áp.

"Em lại làm thế nữa rồi." Irene nói và hơi cười.

"Sao cơ?"

"Khiến tôi ở lại với em."

Tôi muốn nhiều hơn ở em.

Khi Wendy cười khúc khích, nàng cảm nhận được sự rung nhẹ trên vai nàng.

Đột nhiên, hơi ấm biến mất và cô gái trẻ hơn nhìn nàng với một biểu hiện trêu đùa- nhưng Irene hiện tại không có hứng cho lắm.

"Lượt của chị."

"Để lần sau đi." Irene thở dài, thật sự không tin điều vừa trượt khỏi miệng mình. Nàng là người điều khiển cơ mà!

Trong khi nội tâm nàng đang giao chiến, nàng không thấy biểu hiện thích thú và tò mò trên gương mặt người kia.

"Lần sau á?"

Tôi muốn tất cả mọi thứ về em.

*

Irene đã mặc xong quần áo khi Wendy ra khỏi phòng tắm, tắm rửa 2 lần trong ngày- cô cũng không phàn nàn gì lắm. Nàng vẫn ngăn nắp như thế, mái tóc đã được chải sau khi Wendy vò rối và kéo nó trong dạng tóc đuôi ngựa thấp, đôi môi đỏ mọng khêu gợi như mọi khi, chiếc váy trắng ôm sát cơ thể.

Wendy đoán là sau này sẽ không tìm thấy nàng ở đây nữa.

"Chúng ta cần nói chuyện một lát." Irene nói và nàng ra hiệu về phía bàn bếp nhưng khi nàng thấy đôi má ửng đỏ của Wendy, thì nàng lại chỉ về hai chiếc ghế bành. "Mời em ngồi."

Wendy làm theo yêu cầu của Irene nhưng cô lại thấy lạ rằng nàng không ngồi xuống. Nàng đi một vòng tròn như một chú sư tử bị nhốt trong chuồng, ít nhất thì biểu cảm bực bội của nàng cũng khá giống. Wendy ngồi im vài phút nhưng cô sớm thôi, phá vỡ sự im lặng.

"Chị muốn nói gì thế?"

"À, ừ." Irene lắc đầu như vừa thoát khỏi trạng thái hôn mê và hướng ánh nhìn về Wendy. "Em thích việc làm tình với tôi chứ?"

Nhà tâm lý học suýt chút nữa là mắc nghẹn trong cổ họng vì câu hỏi thẳng thừng kia nhưng cô vẫn trả lời với vẻ mặt hoài nghi.

"Vâng, rất thích." Cô nói, đầu cúi thấp và nhìn xuống mặt đất.

"Tôi rất vui khi nghe vậy. Tôi cũng có cảm giác giống em." Irene nhảy xuống một chiếc ghế bành khác, bắt chéo chân và nàng lại không mặc đồ lót. Khuôn mặt nàng khá bối rối và nàng tiếp tục. "Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng vẫn đi đến kết luận- là có một thỏa thuận khác với em."

"Thỏa thuận?"

"Em muốn chữa cho tôi. Đúng không?" Wendy gật đầu ngốc nghếch vì đúng thế thật. Sau khi ai đó bước qua cánh cửa, họ là bệnh nhân của cô. Và cô chăm sóc cho bệnh nhân rất tốt. Nên bao gồm cả Irene nữa. Wendy thấy một cái nhướn mày từ nàng và một nụ cười nở trên môi. "Dễ lắm."

"Chữa lành cho tôi bằng cơ thể của em nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro