Chapter 2
Seungwan comeback nên toi high quá mọi người ơiiiiiii, vốn định để cuối tuần mới đăng đó. Huhu mà Sóc Chuột cao 1m61,3 nha, đừng ai trêu bồ mình nhỏ con nữa nha :))
Nói vậy thôi, mọi người đọc vui vẻ.
*
Có nhiều thứ Wendy không hề tự hào, cô giữ lại tờ note nhỏ từ Irene - kẻ rình rập, kẻ nghiện s*x, người phụ nữ với đầy vẻ kì diệu - là một trong số đó. Cô giữ nó trong túi quần jean và đi suốt ngày mà không bận tâm gì. Yerim đã để ý rằng có điều gì đó với cô. Cô không phải là người hay cười như thế. Cô đã bị cuốn vào sâu trong suy nghĩ của mình nhiều hơn bình thường và không theo kịp bệnh nhân nữa.
Nhưng Yerim không đối chất cô vì điều này, chỉ hỏi rằng cô có muốn uống cà phê không. Wendy nghĩ rằng tốt hơn là cô ấy không nên hỏi về người phụ nữ bí ẩn kia.
Wendy không biết mình đang làm gì ở đây. Giống như cơ thể vô tình dẫn cô tới đây khi cô đi dạo phố. Cô không muốn tới đây. Cả ngày của cô đều là nghĩ về việc tự hạ mình xuống trước lời đề nghị - và ý nghĩ đó khiến cô làm việc thực sự rất tốt. Cơ thể của cô đóng băng trước tòa nhà khi cô nhận ra cô đang ở đâu: Trước khách sạn - địa chỉ mà Irene gửi tới Wendy.
Cô lấy tờ note ra khỏi túi và đọc địa chỉ một lần nữa. Đúng, chính xác là khách sạn này rồi.
Cô không biết phải làm gì bây giờ. Suy nghĩ đơn độc của nàng khiến Wendy phát điên lên. Irene đã tạo dựng được con đường tới trái tim cô và Wendy dường như không có khả năng nghĩ đến những điều khác, chỉ nàng. Nụ hôn cô nhận được như một món quà cũng khiến cô nín thở trong giây lát. Khắp nơi đôi môi đỏ mềm mại đã chạm vẫn cháy lên cho đến bây giờ. Cô thậm chí còn không có nổi một giấc ngủ ngon vào tối bởi vì cô đã mơ về Irene khi đôi tay nàng lang thang trên cơ thể cô và đôi môi nàng không rời từng tấc da, trải dài những nụ hôn. Đến cuối cùng, Wendy phải tỉnh dậy để thấy cơ thể mình nhễ nhại mồ hôi và đôi tay cô chu du xuống dưới để thỏa mãn bản thân.
Thức dậy chưa bao giờ cay đắng đến thế.
*
Nhà tâm lý học bắt đầu đi bộ vào cái khách sạn sang chảnh kia. Đôi chân đưa cô đi khắp mọi nơi mà không thực sự nhận ra bất kì điều gì. Có lẽ dục vọng làm cô bước vào trong. Đúng, cô khao khát nàng nhưng cô không thể lý giải tại sao. Irene hoàn toàn thu hút và xinh đẹp, và mặc dù Wendy ghét phải thừa nhận, không ai quyến rũ cô như nàng. Cô luôn nghĩ rằng cô phải kiềm chế trước thân hình của nàng; kiểm soát nhu cầu của mình.
Nhưng có vẻ như bây giờ, cô đã sai.
Cơ thể của cô dẫn cô tới chỗ bệnh nhân.
Không có gì để phủ nhận điều đó cả.
Irene có thể là kẻ rình rập, nhưng nàng là một người tinh vi.
(Mặc dù Wendy nhận thấy nó không làm cho việc này tốt hơn chút nào. Nó chỉ làm cho việc này nghe đẹp đẽ hơn.)
Irene có lẽ chỉ tình cờ đi chuyến tàu điện ngầm cùng với cô.
(Irene đã thừa nhận với bản thân cô: Nàng theo dõi Wendy.)
Irene có thể chỉ kích động mọi suy nghĩ hợp lí Wendy có và làm cô phải quẳng chúng đi.
Khi cô đi cầu thang lên tầng bốn, cô trở nên thiếu kiên nhẫn. Cô cảm thấy rằng cô đang đói, khao khát những cái chạm từ người phụ nữ kia và sau đó cô sẽ no. Nhịp tim của cô tăng lên khi cô bước lên hai bậc một lúc. Cô không thể quyết định rằng đó là sự vội vã hay hứng thú.
Cô không biết rằng cô đã điều chỉnh nhịp thở cho tới khi cô tới căn phòng mà Irene đã vào. Cô hít một hơi thật sâu, giống như cô đang ngộp thở và chỉ bây giờ cô mới tìm thấy dưỡng khí. Những bước đi của cô chậm dần khi cô tìm thấy số phòng được chỉ định trong tờ note. Phòng 408.
Cô tìm thấy điểm đến, nhưng không thể tự mình gõ cửa.
Có thứ gì đó ngăn cô lại - gọi là niềm kiêu hãnh. Cô không muốn tin cậy và thừa nhận với một người lạ rằng cô đang chết đói vì bất kỳ hình thức thân mật nào và cô phải lặn lội đường xa để tới đây. Những năm tháng cô đơn khiến cô khao khát bất cứ mối quan hệ của con người và nó bao gồm tình một đêm nữa. Cơ hội này là bây giờ hoặc không bao giờ và cô hiểu rõ. Cô cần điều đó bây giờ nhiều như cô cần không khí để thở - cô không nghĩ cô có thể sống những ngày kia mà không có nó. Cô nhắm mắt lại và cắn môi, gõ cửa.
Cửa mở bay ra ngay lập tức.
"Tôi đã nghĩ là em quên tôi rồi," Irene nói, nghe rõ cả tiếng thở mà không hề chào Wendy trước. Không chút do dự, nàng kéo cổ tay nhà tâm lý học vào phòng khách sạn. Những ngón tay mảnh khảnh của nàng đang giữ chặt tay người kia để cô không thể rời khỏi. Nàng có cô rồi, vì vậy tất nhiên bây giờ nàng sẽ không để cô ấy trốn thoát.
"Tôi chỉ đến để -"
Những suy nghĩ thứ hai bắt đầu lấp đầy tâm trí của Wendy. Cô cảm thấy xấu hổ khi làm việc này. Không giống cô cho lắm. Nó không giống như những gì cô đã làm cho tới thời điểm này. Nó nằm ngoài vùng an toàn của cô và thật lúng túng, căng thẳng thần kinh, đáng sợ.
"Em ở đây vì em muốn tôi," người phụ nữ tuyên bố mà không để lỡ một nhịp. Irene quay người lại để nhìn vào mắt cô một cách nghiêm túc; cầu mắt đen láy của nàng cháy lên với niềm đam mê. Wendy mất một giây để lướt qua người kia. Mái tóc dài màu nâu chocolate của nàng được thả xuống, khuôn mặt nàng trang điểm theo lối tối giản. Chiếc áo choàng tắm màu hồng ôm lấy cơ thể nàng. Đôi mắt lơ đễnh của Wendy có thể nhìn thấy chiếc áo ngực đen làm bằng vải ren, lúc nó lộ ra một chút trên ngực nàng. Khi đôi mắt của cô dừng lại trên khuôn mặt nàng, có một nụ cười tự mãn nở trên môi mềm của người kia.
"Nếu em có thể ngưng nhìn tôi, ta có thể bắt đầu."
Wendy nuốt nước bọt và không thể nhìn thẳng vào đôi mắt của người kia.
"Cô không phải là 'gái bán hoa', đúng không? Tôi không phải trả tiền cho việc này?" Câu hỏi tuột khỏi môi cô khi ý nghĩ này chạy vụt qua tâm trí. Một khả năng lớn bởi vì thành thật mà nói, tại sao một người phụ nữ như Irene lại muốn quan hệ với cô? Cô biết là cô xinh đẹp, nhưng cô thường bị coi là khá u ám. Irene mặt khác là bất cứ thứ gì nhưng. Nàng cười phá lên và khuôn mặt thì đỏ bừng.
Câu hỏi thực sự là nếu nàng là vậy đi chăng nữa, liệu cô có đi cùng nàng không?
Có lẽ là có.
Những suy nghĩ của cô ngưng lại khi cô nhìn thấy bộ dạng thiếu vải của người kia.
"Khá công bằng, tôi đoán vậy." Irene cười khúc khích và nhìn xuống mặt đất. Wendy không thể quyết định rằng đây là Irene thật hay cá tính khác mà nàng đặt lên bản thân mình. Cô nàng lớn hơn chơi đùa với ruy băng của áo choàng. "Nhưng không, tôi không phải là gái điếm, và em không phải trả tiền cho tôi. Bây giờ, đi thôi."
Nàng kéo cổ tay Wendy, không nới lỏng sự kìm kẹp trong một giây, và đi về phía nơi mà nhà tâm lý học coi là phòng ngủ. Nó sang chảnh và thanh lịch, nhưng nàng lại có cảm giác ớn lạnh về nó. Những bức tường màu be, bóng tối, sàn gỗ cứng, sự thiếu quen thuộc - nó đẹp và vô hồn. Wendy cho rằng cái khách sạn sẽ được, vả lại nó cuốn cô sâu vào trong những suy nghĩ của cô.
Giống như Irene.
"Tôi đã thắc mắc... Tại sao chị lại làm điều này?" Wendy hỏi khi họ đến được cái giường khổng lồ, nơi có ít nhất mười người sẽ vừa. Cô nhìn quanh phòng khách sạn một lần nữa cho tới khi cái nhìn chằm chằm của cô rơi xuống Irene.
"Cái gì cơ?" Irene nhìn Wendy từ khóe mắt nàng. Cái nhìn chòng chọc của nàng lóe lên giữa Wendy và tấm khăn trải bàn trắng.
Là con người thật của Irene hay không? Wendy không dám chắc.
"Tình một đêm," Wendy ra hiệu tới giường. Cô nói dịu dàng, muốn thấy được một thứ gì đó thật từ Irene, "Irene, chị có thể có bất cứ ai mà mình ao ước, nhưng nó có làm chị vui lòng không? Hay là chị cô đơn?
Irene nhướng một bên lông mày lên và nói một cách mạnh mẽ, "Đó là kiểu giả nhân giả nghĩa, tới từ một ai đó giống em."
"Irene -"
"Tôi đã nói với em rồi - Tôi hoàn toàn ổn." Irene cười toe toét khi nhìn lên cô gái kia và Wendy gần như tin nàng. Nàng nhanh chóng quay người lại, giữ Wendy giữa cơ thể nàng và chiếc giường. Irene bước một bước về phía cô và cô gái trẻ muốn bước lùi lại, nhưng cô ngã xuống sự mềm mại của chiếc giường và điều này khiến cô sợ hãi một lúc. Irene không để cô nắm bắt tình thế - nàng đã leo lên giữa hai chân cô. Nàng tựa vào lòng Wendy một cách thoải mái. Nàng nhẹ hơn Wendy tưởng, sự đè nặng trên hông cô là một nỗi đau ngọt ngào. Đôi môi của họ chỉ cách nhau vài inch khi nàng thì thầm, "Cố gắng thả lỏng bản thân em một chút."
Trước khi họ hôn nhau, nàng đặt Wendy nằm xuống. Nàng vẫn ở trên nhà tâm lý học khi nàng cúi xuống tai cô. Mũi nàng chạm qua gáy của cô, hít hà hương thơm của Wendy - chất tẩy rửa, một ít nước hoa, và Wendy. Wendy cố gắng hít thở vì nó chỉ mới bắt đầu.
Cô đang ngộp thở.
"Tôi có ba quy tắc đơn giản để làm theo," Irene thì thầm vào tai cô. "Thứ nhất, không để lại dấu trên cơ thể tôi. Thứ hai, không cố giữ tôi ở lại khi chúng ta xong việc. Thứ ba, đừng tìm tôi sau khi chuyện này kết thúc. Em có hiểu không?" Hơi thở của cô gái lớn tuổi hơn ùa vào cổ Wendy. Cô chỉ trả lời với một cái gật đầu ngây ngất.
Nhưng thế là không đủ với Irene. Nàng tóm được hàm của Wendy và dùng sức nắm chặt lấy nó.
"Em có hiểu không?" Irene hỏi một cách gay gắt và siết chặt lấy cô. Cô nhăn mặt trước cơn đau và cố gắng tránh né. Khuôn mặt trống rỗng của Irene nói với cô rằng cô sẽ không được bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
Wendy nên biết.
Nàng là một con quái vật.
"Có!" Wendy thở hổn hển và Irene để một nụ cười nhỏ, hài lòng sáng lên vẻ đặc trưng của nàng.
Irene cúi xuống gần môi Wendy để đưa cô vào một nụ hôn nóng bỏng. Nàng đã chờ đợi để đoạt được đôi môi mềm mại ngay khi đôi mắt của nàng nhìn vào Wendy. Bây giờ, nàng có cơ hội. Nó không giống như nụ hôn đầu tiên của hai người. Không phải để quyến rũ cô gái trẻ: nó cho thấy sự đói khát của nàng, thô bạo và nóng bỏng. Mũi và răng của họ va mạnh vào nhau khi tan chảy vào nụ hôn và tay Irene bắt đầu làm việc.
Tôi muốn em.
Đôi tay Irene lướt xuống sống lưng của Wendy, cảm nhận được từng đường cong của nhà tâm lý học trẻ tuổi. Nàng có thể cảm nhận được làn da mịn mượt dưới lòng bàn tay. Nàng yêu cái cách mà cơ thể người-tình-một-đêm phản ứng với nàng. Bực mình với chiếc áo len ngăn cách cơ thể tuyệt đẹp của cô, nàng mất kiên nhẫn gần như xé toạc nó ra, phá vỡ nụ hôn trong khi nàng làm điều ấy. Trong một khoảnh khắc, Wendy cảm thấy thật trần trụi khi Irene nhìn chằm chằm vào thân hình mảnh dẻ của cô một cách đói khát, nhưng nàng nhanh chóng lấy ý nghĩ đó ra khỏi đầu cô khi nàng đặt môi lên hõm cổ của Wendy. Người trẻ hơn nhắm mắt lại để tập trung vào những nụ hôn và cố gắng ngăn mình không rên rỉ khi người kia gặm nhấm làn da cô với chiếc lưỡi điêu luyện của nàng. Irene dừng lại một lát; đôi mắt mèo của nàng đang trêu đùa nhìn vào Wendy.
"Đừng kìm lại. Rên cho tôi."
Những nụ hôn của nàng rời xuống ngực cô, đôi tay thả lỏng trên hông người kia. Nàng vươn tới bộ ngực được che đậy dưới lớp áo trong và đặt những nụ hôn ẩm ướt lên chúng. Nàng đặt tay lên một bên ngực của người kia và mát-xa nhẹ nhàng. Nàng chưa cởi áo trong xuống vội; nàng muốn đợi thêm một chút nữa để thấy toàn bộ cơ thể của Wendy.
Nhịp điệu sôi động phần bụng dưới khi nàng đặt nhiều nụ hôn lên làn da mềm mại. Wendy đang nâng người lên cho tới khi nàng chạm vào quần jeans của người kia. Irene tháo cúc ra nhưng nàng lại gặp một số khó khăn không lường trước được.
"Đây là cặp quần jean bó nhất mà em có đấy à?" Người phụ nữ cười một chút khi nàng cố kéo nó xuống và khuôn mặt Wendy liền trong một sắc đỏ rực. Cô đã cố gắng ăn mặc khá tốt mặc dù ý định đầu tiên của cô là tránh xa nơi này. Bởi vì cái quần jeans, tâm trạng hơi tụt xuống một chút và Irene kéo toàn bộ nó xuống. Wendy trốn đằng sau đôi tay nàng. "Hmm, nhưng tôi phải thừa nhận rằng em mặc trông rất đẹp."
"Đ-đừng nói nữa" Wendy thì thầm, xoay đầu sang một bên để tránh xa những lời trêu chọc của người kia. Người lớn tuổi hơn khịt mũi một chút bởi hành động trẻ con này.
"À, chắc chắn là tốt hơn nếu không có nó!" Irene trườn xuống một lần nữa, đối diện với nửa dưới của Wendy, đôi mắt nguy hiểm đang tìm kiếm những thứ hiếu kì khác.
Hư hỏng. Nàng thật hư hỏng.
Cô hôn những sợi lông tơ trên quần lót và một tiếng rên òa ra từ người trẻ hơn khi dòng điện chạy qua cơ thể cô. Wendy quá nhạy cảm với sự thiếu tiếp xúc về thể chất trong cả năm qua. "Cảm thấy tốt chứ?"
"Vâng!" Từ ngữ giật ra từ cổ họng cô.
Wendy không có một giây để hồi phục vì người lớn tuổi hơn hôn cô lần nữa và những từ ngữ nghẹn lại trong cổ họng cô. Irene mỉm cười trong nụ hôn, tận dụng lợi thế rằng cô đang không thể nói lên lời và chạy lưỡi của nàng lên trên chiếc quần lót của Wendy để nhận được một tiếng rít lên.
"Uhh!"
Irene yêu thích âm thanh Wendy rên rỉ dưới thân mình. Nàng nhắm mắt lại để tập trung vào những âm thanh phát ra từ đôi môi anh đào của người trẻ hơn trong khi tiếp tục hoạt động. Nàng đã có thể nếm được vị ngọt rò rỉ qua quần lót của người kia. Nàng chưa cởi đồ lót của Wendy xuống bởi nàng muốn đợi người kia buồn bực và thiếu kiên nhẫn. Nàng muốn Wendy yêu cầu điều này.
Nàng không phải chờ lâu.
"Làm ơn," Wendy cúi xuống nhưng cô chỉ có thể tóm lấy đùi mình, móng tay cô để lại những vệt đỏ giận dữ trên làn da không có vết nhơ. "Xin chị!"
"Tôi muốn chị," Wendy thì thầm giữa hai tiếng rên rỉ vì những nụ hôn trên mảnh vải nhỏ bắt đầu trở nên không đủ. Cô muốn nhiều hơn từ Irene; cô muốn mọi thứ về nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro