5. Miya Atsumu
"Mmmm..." Atsumu khẽ rên lên hài lòng khi môi anh chạm môi em. Đây hoàn toàn không phải là điều em mong đợi khi anh ấy nhờ em đến làm gia sư cấp tốc.
Nếu là bình thường, anh đã bị mắng vì làm chuyện khác thay vì học, nhưng bây giờ em không thể nào mở mồm khi mà môi anh đang ngậm lấy môi em.
Những quyển vở mở ra được để rải rác trên bàn trong phòng của anh và Osamu, chi chít những ghi chép đang viết dở. Anh kéo em lại gần, ngực em áp vào ngực anh.
Em cảm thấy lưỡi anh chạm vào môi dưới của mình. Em hơi giật mình khi cảm nhận được điều đó và anh cười lớn trong nụ hôn: "Em bị lạnh chân hay sao vậy?" Anh lẩm bẩm trêu chọc.
"Atsumu, chúng ta nên học ti—!"Anh ngắt lời bằng cách áp mạnh môi mình vào môi em. Tên khốn này. Anh ấy thật sự đang cố gắng thoát khỏi việc học toán bằng cách "quyến rũ em", hay là cái tên gì khác mà anh ấy nghĩ ra. Mà, anh ấy sẽ phải thất vọng khi em chắc chắn vẫn sẽ bắt anh học tiếp sau khi giở trò.
Và em cũng đang được làm quen với chuyện này, vì vậy cơ bản là không có tí bất lợi nào đối với em hết. Em không ngại khi anh bạn trai của mình là một tên ngốc bướng bỉnh.
Em vòng tay qua cổ anh và khiến anh mỉm cười trong nụ hôn, khi nghĩ rằng cuối cùng em đã bỏ cuộc. Anh kéo eo em sát vào người mình và ôm em thật chặt.
Một cánh tay của anh từ từ trượt lên giữ cổ em, để đầu em nghiêng hơn.
Khi anh vừa định đưa lưỡi vào miệng em lần nữa thì bạn nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt mở ra.
"Tsumu, ông nghĩ mình đang làm cái quái gì trên giường của tôi thế??" Nụ hôn kết thúc ngay lập tức khi hai người mở to mắt nhìn Osamu.
"Sao mày lại ở nhà chứ?" Anh hét lên, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Phản ứng em cũng không tốt hơn anh là mấy. Bây giờ em đang rất xấu hổ.
"Không! Tại sao ông lại hôn hít với bạn gái của ÔNG trên giường của TÔI?" Cậu hét lại, rõ ràng là (hoàn toàn) không thích thú gì với cảnh tượng diễn ra trước mặt mình vài giây trước.
"Im đi! Mày chỉ đang ghen tị vì mày không có bạn gái mà anh mày lại có thôi!" Rõ ràng là Atsumu không có gì để bào chữa.
"Tôi sẽ đạp đít ông nếu ông không rời khỏi giường tôi ngay lập tức đấy!" Osamu yêu cầu và em lập tức rời khỏi giường. Mặc dù em thấy cuộc chiến của họ rất thú vị nhưng đôi khi nó lại thực sự đáng sợ.
Osamu nhận ra em có vẻ hơi sợ hãi nên cậu ấy hít một hơi thật sâu và nói: "Đây không phải lỗi của cậu. Tất cả đều là lỗi của Tsumu, tôi biết điều đó. Vậy nên cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không giận cậu đâu."
Cậu nói với giọng bình tĩnh và trấn an.
Cuối cùng em cũng cảm thấy mình đã có thể thở bình thường trở lại. Osamu quét mắt khắp phòng và đột nhiên lóe lên vẻ tinh nghịch khi cậu nhìn thấy những quyên vở trên bàn: "Tsumu, nếu ông trượt bài kiểm tra này, tôi sẽ nói với cả trường rằng đó là do ông đã làm trò bậy bạ trên giường của tôi."
"... Mày sẽ không làm thế đâu."
"Ông nghĩ thế à?" Osamu nhướng mày, nhếch mép cười. Atsumu cau mày, không nói gì đáp lại. Nụ cười của Osamu rộng hơn khi anh không trả đáp trả.
"Vậy thì, ông biết đấy, tôi khuyên ông nên nghiêm túc học lần này đi." Cậu nói, quay người lại và đóng sầm cánh cửa ở sau lưng. Ngay khi cậu đi khỏi, Atsumu lấy tay che mặt và hét thật to.
"Thằng quỷ, Samu!" Anh hét lên với bàn tay nắm chặt, trượt khỏi giường và ngồi lại vào bàn, bĩu môi lật một trang sách bài tập.
Ừm, em đoán là nó cũng có tác dụng. Có lẽ lần này anh ấy sẽ không bị điểm kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro