Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29. Hinata Shouyou


Hôm nay em giống như... không phải là em.

Trận đấu giữa MSBY Black Jackals với  Schweiden Adlers vào hôm nay rất đang rất được mong đợi diễn ra. Toàn đội cũng mong chờ trận đấu này, thậm chí còn hơn cả trận đấu với EJP Rajin, nó như một cuộc ganh đua định mệnh vậy, và cho đến bây giờ tất cả mọi người, kể cả em, đều đang rất hăng hái.

Nhưng khi em đang đánh dấu các nhiệm vụ trong danh sách việc cần làm, cả đội nhận ra sự nhiệt tình của em đã chuyển sang một điều gì đó khó khăn hơn. Em không còn kiên nhẫn như thường lệ. Em hầu như không giao tiếp bằng mắt, quá bận tâm về điều gì đó đang quẩn quanh trong tâm trí và cả đội đều nghĩ rằng phải có ai đó đến nói chuyện với em.

Meian là lựa chọn đầu tiên của họ, nhưng vị đội trưởng này lại để ý tới một người khác và anh nảy ra một suy nghĩ táo bạo.

"Trông cậy cả vào cậu đấy, tân binh." Cơ thể to lớn của anh ấy di chuyển rồi vỗ nhẹ tay vào đầu Hinata, Meian gật đầu trấn an người đối diện.

"Em sao?" Hinata kinh hoàng hỏi, anh cảm thấy không an toàn khi là người mới của đội. Những thành viên khác hiểu em hơn anh rất nhiều mà!

Nhưng lạikhông có ai phản đối ý kiến của Meian, Hinata lấy hết can đảm và tiếp cận em khi em đang sắp xếp băng ghế dự bị của Schweiden Adlers.

"Hôm nay cậu ổn chứ?" Ánh mắt khi em nhìn vào mắt anh không như anh ấy mong đợi.

Có một chút rối loạn cảm xúc sâu sắc trong mắt em mà anh không thể đoán được, sự quan tâm dành cho em ngay lập tức chiếm lấy anh: "Chuyện gì vậy?"

Em nhìn vào ánh mắt màu nâu dịu dàng của anh ấy một lúc lâu, quan sát đôi lông mày của anh nhíu chặt trong khoảng thời gian đủ để sắp xếp lại suy nghĩ.

"Có chuyện gì đã xảy ra à?" Hinata vội hỏi với giọng trầm xen lẫn lo lắng khi anh không thể chờ được nữa.

Em lắc đầu, thừa nhận: "Không. Ít nhất, không phải gần đây..." Nét mặt em nhăn lại vì căng thẳng và em ngồi phịch xuống băng ghế, anh ngồi cạnh em với sự chú ý tuyệt đối: "Cậu mới gia nhập đội vào mùa giải này, chúng ta chưa có nhiều thời gian tìm hiểu nhau... nên chắc cậu không biết rằng tôi đã học ở Shiratorizawa hồi trung học."

Ánh nhìn của anh ngay lập tức mở rộng: "Cậu đã học ở đó sao? Điều này thật tuyệt! Cậu có biết Ushiwaka không?" Em trịnh trọng gật đầu và chặn đứng hàng loạt câu hỏi của anh đang chực trào ra.

"Tôi biết. Thực ra tôi là quản lý của đội bóng chuyền."

Hinata cau mày: "Tại sao lúc đó tôi không gặp cậu nhỉ? trong trận đấu của bọn tôi ấy?"

"Tôi bị ốm." Em nghịch nghịch chiếc khăn trên tay: "Ít nhất... đó là những gì tôi đã nói với cả đội."

"Cậu... nói gì với họ?" Đầu của Hinata nghiêng qua và em cảm thấy một chút ấm áp trong ngực khi em gật đầu lần nữa.

"Sự thật là... tôi không muốn xem trận đấu của họ với Karasuno."

"Tại sao không?"

Đôi mắt của em không tập trung, em nhìn chằm chằm vào mặt đất: "Bởi vì... tôi đã ở đó vào ngày cậu và Kageyama đến trường..." Em cố nhìn Hinata nhưng không thể: "... Tôi đã nghe những gì Ushijima nói với các cậu..." Đôi mắt em nhắm lại vì xấu hổ như thể em là người đã nói điều đó.

"Ồ... ý cậu là mấy câu về hạt giống và đất đai hay gì đó à?" Hinata hỏi và em cười buồn: "Vậy thì sao?"

"Cậu nói điều đó một cách thờ ơ thật đấy, cứ như thể cậu vừa mới nhớ ra vậy."

Hinata cười toe toét: "Tôi còn không nhớ anh ấy nói gì nhưng tôi nhớ là mình đã bắt bóng trước khi anh ta có thể và nói—"

Hinata đột nhiên đứng dậy với nắm tay siết chặt ở hai bên và vẻ mặt dữ tợn: "—Tên tôi là Hinata Shouyou từ đống bê tông cằn cỗi. Tôi sẽ đánh bại đội của anh và tiến vào giải toàn quốc!"

Anh lại ngồi xuống, mỉm cười với em: "Và rồi tôi đã làm được. Ừm, chúng tôi đã làm được."

Sự nhiệt tình của anh ấy thật sự có sức lan tỏa khiến em cũng mỉm cười: "Ừ... Cậu đã làm được."

"Vậy... sao hôm nay cậu lại nghĩ về chuyện đó?" Hinata hỏi, nụ cười nhạt dần khi anh quan sát biểu cảm của em.

"Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến hai người đối đầu kể từ khi tôi tình cờ nghe được điều đó." Em nhìn chằm chằm vào chiếc khăn trên tay: "Tôi đã bỏ trận đấu ở trường trung học vì quá tức giận với Ushijima nhưng tôi không thể bỏ qua trận đấu này, tôi không muốn bỏ."

Hinata cân nhắc điều này, lười biếng duỗi chân ra: "Tại sao cậu lại bỏ qua thế? Cậu là quản lý của Shiratorizawa mà, cậu không quan tâm đến họ à?"

"Tất nhiên là có." Em lặng lẽ trả lời.

"Nhưng...?"

"Nhưng tôi..." Em chậm rãi thở ra: "Quan tâm đến một người tôi chưa từng gặp nhiều hơn."

"Tôi ghét cách Ushijima nói chuyện với cậu..." Em thì thầm: "Tôi bực bội với anh ấy... Anh ấy luôn có thái độ đó nhưng tôi chưa bao giờ quan tâm cả, cho đến khi đó. Cách anh ta coi thường một người quá thuần khiết, tốt bụng và tươi sáng..." Em nuốt khan: "Tệ nhất là tôi đã không tự mình nói điều này với anh ấy."

"Tôi là quản lý của anh ấy! Có thể không phải là bạn anh ấy nhưng chắc chắn là người có quyền nói điều đó với anh ấy nhưng tôi đã không!" Sau đó, em nhìn Hinata, vô số cảm xúc dâng trào trên nét mặt của em: "Nhưng cậu đã làm vậy... Cậu đã tự bảo vệ mình theo cách ấn tượng nhất và nói một trong những điều tuyệt vời nhất mà tôi từng nghe, và sau đó, cứ như dũng cảm và tự tin nói những điều đó vẫn chưa đủ, cậu thực sự đã làm được! Cậu đã đặt anh ấy vào vị trí của anh ấy và tham dự giải quốc gia và không có một người nào ở Miyagi—ở Nhật Bản—không bị cậu thổi bay!"

Hinata đỏ mặt giận dữ, vẫn cứng đờ, nhưng cố lắp bắp: "C-cậu đang muốn nói gì vậy?"

"Tôi đang cố nói rằng tôi thích cậu!" Em thốt lên và rên rỉ thất vọng với chính mình, gục đầu vào tay: "Tôi đã phải lòng cậu từ hồi trung học. Tôi bỏ trận đấu đó vì quá háo hức được xem cậu thi đấu. Tôi muốn cậu đánh bại Ushijima."

Em mong đợi những câu hỏi bối rối hơn nhưng trong sự im lặng của Hinata, em ngập ngừng quay lại nhìn và thấy nụ cười ngớ ngẩn của chàng quýt, hình ảnh khá sự tự tin.

"Cậu thích tôi phải không?"

"Ugh." Em rên rỉ rồi đẩy chiếc khăn ra khỏi lòng để đứng dậy: "Miya đúng là có sức ảnh hưởng khủng khiếp đến cậu đấy—" Lời nói và sự rút lui của em bị cắt ngang khi Hinata nắm lấy tay em— anh đứng dậy từ khi nào thế?— Và xoay em đối mặt với mình.

"Cậu muốn tôi đánh bại Ushiwaka?" anh hỏi, tiếp tục toát lên vẻ tự tin như ánh nắng trong trẻo: "Thì, tôi đã làm vậy." Anh cười rạng rỡ: "Lần trước, tôi đã đánh bại anh ta vì bản thân và đội của mình. Nhưng còn hôm nay..."

Anh má em bằng bàn tay khỏe mạnh còn lại đã chai sạn sau nhiều năm chơi bóng chuyền.

"Tôi sẽ đánh anh ta vì cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro