Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

18. Miya Osamu


Em không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng khá chắc là vẫn còn sớm vì Osamu đang nằm đè lên em, đầu vùi vào ngực em để ôm lấy nguồn ấm của em. Em rên rỉ, vòng tay ôm lấy anh khi kéo tấm chăn cao lên trên người.

"Samu, mấy giờ rồi?"

"Gần sáu." Anh ngân nga. Mọi thứ yên tĩnh một lúc, em dần chìm trở lại vào giấc ngủ. Osamu cười toe toét trong chiến thắng sau lớp áo phông của em, anh nghĩ rằng tất cả đang diễn ra theo đúng kế hoạch, sau đó anh tự mình chìm vào giấc ngủ.

Cho đến khi em lên tiếng.

"Chờ chút. Không phải anh nên ngủ trên ghế sao?" Cơ thể anh đông cứng lại trong chốc lát trước khi anh ôm chặt lấy em để mình không bị đẩy ra. Còn em, cố đẩy anh người yêu ra trong vô vọng: "Osamu! Anh tránh ra!"

"KHÔNG!"

"Em nói thật đấy, em vẫn còn giận anh." Em giận dữ quát. Osamu cau mày (mặc dù nó giống một cái bĩu môi hơn) và anh chỉ lắc đầu lia lịa.

"Anh không đi đâu hết. Lưng anh đau quá. Anh cũng lạnh nữa."

"Miya Osamu—"

Và trước khi em kịp nói hết câu, có một cú cắn nhẹ vào cằm khiến em phải dừng lại.

"Đừng gọi cả họ của anh." Anh càu nhàu, ngả người vào ngực em: "Quá thô lỗ rồi." Anh còn cả gan nắm lấy tay em và luồn vào tóc mình, ra hiệu cho em nghịch nghịch những sợi tóc màu đen tuyền đó.

"Anh vừa cắn em?"

"Và, nếu anh làm vậy thì sao?" Tiếng lầm bầm lặng lẽ của anh vang lên, giọng nói bị bóp nghẹt bởi lớp áo của em.

Đêm qua không hẳn là một trận cãi vã lớn của hai đứa, đó chỉ là một cuộc cãi vặt nếu cả hai đều thành thật. Nhưng Osamu lẽ ra phải thừa nhận rằng mình đã sai, và thái độ của anh chính là nguyên nhân khiến anh phải ngủ trên ghế sofa. Và trước sự thất vọng của anh, em dường như dễ ngủ hơn nhiều khi không có vòng tay của anh ôm lấy, khác so với khi anh ngủ mà không có em.

"Anh làm gì vậy chứ? Anh dám cắn em?" Em lặp lại một cách hoài nghi. Em vỗ mạnh vào vai anh khi anh lặng lẽ cười khúc khích trước sự ngạc nhiên của em.

"Nó còn không đau nữa, em đúng nữ hoàng phim truyền hình đấy." Được rồi, em muốn giữ vẻ ngoài như phát điên của mình, em muốn đuổi Osamu quay lại sofa cho đến khi anh xuống nước và phải xin lỗi. Nhưng anh thật biết cách làm nũng mà, anh rúc vào cổ em và hôn vào xương quai xanh của em trước khi cố gắng ngã xuống ngủ khiến em phải nhượng bộ.

Osamu bướng bỉnh, em đã quá hiểu điều này rồi, nhưng anh ấy cũng rất dịu dàng. Anh gắp thêm một đũa đầy thức ăn vào bát của em khi em bảo anh dừng lại, anh kéo tấm che nắng xuống cho em nếu ánh nắng chiếu vào mặt em khi anh lái xe, anh thức dậy và đeo tất vào chân em khi chúng lạnh như băng và để chúng rúc vào bắp chân của anh, và anh là người duy nhất dễ dàng tha thứ cho sự bướng bỉnh của em, mọi lúc, mọi nơi.

Vì vậy em vòng tay thật chặt quanh anh người yêu, vuốt ve những lọn tóc của anh trong khi lẩm bẩm: "Anh đúng là kỳ quặc, anh có biết không hả?"

"Chà, anh vốn là vậy rồi, em phải chịu đựng thôi." Osamu lẩm bẩm đáp lại. Khiến em cười khúc khích, anh cũng cười, em hôn lên trán anh, và anh hôn quai hàm em, và em lại bình thường trở lại, trận cãi cọ đêm qua đã bị lãng quên rồi.

"Em yêu anh." Em thì thầm.

"Anh cũng yêu em. Anh cũng yêu cặp má của em nữa, và tiếp theo anh sẽ cắn chúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro