Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tent sex



Tôi nghe thấy tiếng bước chân sột soạt trên bãi cỏ dài bên ngoài lều của mình và ngẩng đầu lên khỏi chiếc gối hơi. Tôi nghe tiếng. Khu rừng sống động với hàng triệu côn trùng và động vật, nhưng điều này khác, nó lớn hơn.

Đó là ngày thứ hai của chuyến đi thực tế vào rừng cách thành phố vài giờ, nơi tôi và một vài giáo viên khác đã được chọn để hướng dẫn nâng cao nhận thức về môi trường và giải thưởng cho hoạt động mà không ai trong chúng tôi nhận được.

Công viên chúng tôi đã chọn rất đẹp, đó là một nơi đủ lớn để bạn có thể cắm trại hoang dã bất cứ lúc nào bạn muốn nhưng nó vẫn đủ gần thành phố để bạn có thể ngủ một đêm và vẫn còn nhiều buổi chiều chủ nhật để chuẩn bị cho những tuần tới.

Khi chờ đợi trong bóng tối, tôi nghĩ về chuyển đi. Tôi đã rất khó chịu khi tên của tôi được chọn ngẫu nhiên trong nhóm giáo viên. Khu rừng không phải là nơi lý tưởng với tôi, nhưng đó là một sự thay đổi tốt đẹp so với sự cô đơn thường ngày trong cuộc sống của tôi.

Được tham gia một chuyến đi như thế này, được bao quanh bởi thầy và trò còn tốt hơn rất nhiều so với việc tan học vào cuối ngày, trở về nhà trong căn hộ trống trải, chấm bài, xem tivi, chơi điện tử và đi ngủ. 

Bên ngoài lều lại ồn ào. Một bước, rồi bước khác. Họ đang tiến đến gần hơn, đi về phía lều của tôi.

Tôi đã chờ đợi. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Ai đó đã thức dậy vào nửa đêm, nhưng ai? Và tại sao họ lại đến lều của tôi?

Khi chúng tôi đến khu trại vài ngày trước, lều của tôi đã ở xung quanh nhóm chính. Đó là nơi tôi đã bắt đầu, nơi mà tất cả các giáo viên khác đã quyết định ở lại.

Nhưng tôi là người ngủ không sâu giấc nhưng cả Yeonjun và Soobin đều ngáy. Chúng nghe như những chiếc máy cắt cỏ ở giữa một khu rừng tối. Điều tồi tệ nhất là khi, bằng cách nào đó, họ tìm thấy nhịp điệu cho tiếng ngày của mình, khi họ đồng bộ hóa và nó trở thành một bản giao hưởng.

Và tôi không ngại dời lều của mình đi. Tôi đã rất khó khăn để nằm yên và tiếng người ngủ ngáy giữa màn đêm yên tĩnh không hề yên tĩnh. Vì vậy, lăng và quay, nằm đó xung quanh là những chiếc lều đầy những người khác nhau – dù sao thì nó cũng thực sự là quá nhiều. Tôi đã rất vui khi di chuyển.

Tiếng lá bẻ cảnh mỗi lúc một to hơn. Có người bước đến cửa lều của tôi.

*knock knock*

Shin Ryujin. Trong tất cả những người tham gia chuyến đi thực tế, có lẽ cô là người rụt rè nhất. Tôi cá là tôi đã không nghe cô ấy nói hơn mười từ trong suốt hai ngày chúng tôi đi. Tôi hầu như không nhận ra giọng nói của cô ấy trong bóng tối. Cô ấy có vẻ ngoài thư sinh, với mái tóc đen dài và kính gọng đen. Cô có khuôn mặt tròn nhưng đôi môi dày. Cô ấy rất dễ thương, một chiếc khung nhỏ xíu với một giá đỡ ấn tượng, mặc dù cô ấy không phải là loại con gái để thể hiện điều đó. Cô ấy không bao giờ mặc bất cứ thứ gì khiêu khích. Và cô ấy không chạy với đám đông bình dân.

"Ryujin?" Tôi hỏi, nằm trong túi ngủ và hy vọng cô ấy sẽ trở lại giường sớm để tôi có thể nghỉ ngơi. Tôi đã ở mức thấp nguy hiểm sau đêm qua và giờ đã muộn. Hầu như những người khác đã ngủ hơn một giờ, ngay cả những người đã thức khuya bên đống lửa trại lớn uống vài ly rượu sau đó đã đi ngủ.

"Em không ngủ được." Cô thì thầm. "Em... có thể vào không?" cô ấy hỏi.

Tôi nằm đó và nhìn chằm chằm lên đỉnh lều của mình một lúc. Tôi đã phải tập hợp sự kiên nhẫn của mình. Cô ấy đang làm cái quái gì vậy? Và tại sao lại là tôi?

 Tôi bật chiếc đèn nhỏ mà tôi có, Ryujin chắc hẳn đã lấy khi tôi cho cô ấy vào cửa, vì cô ấy đã mở khóa cửa ngoài vào lều của tôi và sau đó là cửa trong."Mau vào đi," tôi rít lên.

Cô ấy mặc một chiếc áo vest màu xanh lá cây đậm, áo vest và một chiếc quần đùi cotton màu xanh nhạt, nhỏ. Tóc của cô ấy được kéo ra sau bang một chiếc kẹp duy nhất ở phía sau đầu. Cô ấy không mặc áo ngực, và đó là làn da trắng nhất mà tôi từng thấy ở cô gái mười chín tuổi.

 Làn da nhợt nhạt của cô ấy sáng lên trên ánh sáng nhỏ giữa lều của tôi. Tôi biết những rủi ro khi có cô ấy ở trong này. Tôi thực sự không biết tại sao tôi lại để cô ấy vào. Ý tôi là, cô ấy đã mở khóa lều và trèo vào bên trong trước khi tôi thực sự có thể nói bất cứ điều gì. Và sau đó là bộ ngực của cô ấy, treo lơ lửng trong áo vest, đung đưa qua lại khi cô ấy chui qua khe hở nhỏ.

Nếu bất kỳ giáo viên nào khác biết cô ấy đang ở trong lều của tôi, thì sự nghiệp của tôi sẽ kết thúc. Tôi sẽ không bao giờ dạy ở bất cứ đâu, bao giờ nữa. Tuy nhiên, biết rủi ro, nhưng vì lý do gì đó, tôi đã không di chuyển. Tôi chỉ ngồi đó và chờ đợi một lời giải thích.

"Tôi xin lỗi cô Hwang". cô ấy nói, ngồi trên đầu gối và có vẻ xấu hổ. "Em chỉ không thể ngủ được và ... em nhớ nhà, nhớ bạn trai của em. Em chưa bao giờ xa họ lâu như thế này và thật đáng sợ khi ở ngoài này." Cô ấy tháo kính ra và dụi mắt như đang khóc. Tôi đã lấy hết sức lực của mình để không đảo mắt trước màn trình diễn này. 

"Và em muốn tôi làm gì Ryujin? Ý tôi là ... tôi có thể làm gì để giúp em? Em có muốn tôi chở em về không? Bởi vì nếu em muốn trở về sẽ phải đợi đến sáng" Tôi đã cố gắng để không quá cáu kỉnh, những hành động trẻ con không có tác dụng với tôi và tôi muốn cô ấy biết điều đó mà không chỉ nói với cô ấy.

Đôi mắt nâu của cô ấy sau đó liếc lên, một lần không được đóng khung bởi cặp kính của cô ấy. Có lẽ cô ấy đã mong đợi sự thông cảm nhiều hơn từ tôi. Cô ấy nhìn tôi một lúc cho đến khi cô ấy buồn bã lắc đầu."Em không sợ hãi. Em không nhớ nhà. Em đang làm gì trong lều của tôi, vậy Ryujin?" Tôi đã uống một chút. Lúc đó đã muộn, và tôi đã không ngủ ngon vào đêm hôm trước. Khả năng tự chủ của tôi có lẽ đã giảm một chút, nhưng tôi không quan tâm"Lúc nãy em thấy cô bên bờ sông," cô ấy đeo lại kính và liếc nhìn tới túi ngủ của tôi.

Tim tôi như ngừng đập. Nó là điều không thể. Tôi đã đi bộ khoảng hai mươi phút, uốn lượn theo con suối nhỏ và sau đó đi vào rừng. Không ai theo dõi tôi, tôi sẽ nghe thấy họ. Lẽ ra, tôi đã nhìn thấy chúng, trời đã cuối thu, cây cối đều tăm tắp và lá giòn.

Tôi đã quan sát mọi thứ. Tôi đã nói với các giáo viên rằng tôi cần đi dạo, chỉ vài phút để giải tỏa đầu óc. Bất cứ khi nào bạn đi chơi với học sinh, ngay cả khi họ là những người trẻ tuổi, điều đó thật căng thẳng. Họ còn trẻ và bạn có trách nhiệm. Có những lo lắng thường trực. Nó khá căng thẳng. Và vì vậy, tôi đã đi dạo. 

Tôi đã không nói với bất kỳ học sinh nào, dù sao thì hầu hết họ đều đang làm việc trên các mẫu nước và phân loại côn trùng. Đó là thời điểm hoàn hảo để bỏ đi. Và tôi đã đi lạc vào rừng.Không thể nào Ryujin đang nói về những gì tôi đang nghĩ. 

Nhưng thời điểm nào khác bến sông?

"Ý em là giờ" Tôi ngập ngừng hỏi

"Lúc đó em đang dạo chơi như cô nhưng không biết tại sao em lại ở đây?" Cô thì thầm có ý đã nhìn thấy tôi.

Tôi có thể nhìn thấy nó trong mất cô ấy. Nhưng bằng cách nào?

 Tôi đã đi rất xa. Và chỗ nhỏ mà tôi tìm thấy đã quá riêng tư, và khó phát hiện. Tôi ngồi dậy và nhìn vào mặt cô ấy. 

"Ryujin, em có biết điều đó rủi ro như thế nào không?". Tôi thì thầm. Tôi có thể mất việc!

"Không, em không thể ở lại." Tôi không thể tin rằng tôi đang có cuộc trò chuyện. Tôi không thể tin rằng bất kỳ điều gì trong số này đã thực sự xảy ra. Đôi mắt nâu của cô ấy khẽ rung lên, và tôi cảm thấy khao khát quen thuộc.

 "Làm ơn," cô ấy thì thầm khi nhìn chằm chằm vào túi ngủ của tôi. Tôi đã đồng ý. Làm sao tôi có thể nói không khi những gì cô ấy đã thấy là vì cô ấy? 

Chỗ nhỏ mà tôi đã chọn ra, cụm đá nhỏ mịn bên cạnh làn nước trong ngần, đã đủ tách biệt để tôi cảm thấy thoải mái khi cởi đồ và trượt xuống nước. Tôi đã ngâm mình một chút và sau đó, chấp nhận thực tế là tôi có chút riêng tư, tôi đã ngồi lại trên những viên đá và giải quyết cho đến khi trục của tôi căng cứng và trở nên to lớn. Tôi đã nghĩ về Ryujin. Cô ấy là người yêu thích của tôi trong chuyến đi, cô ấy rất gợi cảm và tôi không có ý kiến gì. Tôi yêu sự ngây thơ của cô ấy. Tôi mở khóa túi ngủ của mình và kéo nó ra. 

Tôi đoán cô ấy đã không mong đợi tôi khỏa thân. Mắt cô ấy to lên khi nhìn thấy tình trạng của tôi. Dương vật của tôi đã tuột khỏi chiếc mũ trùm đầu nhỏ xíu ở phía trên đũng quần của tôi, lớn dần ra theo cách mà nó đã từng thỏa mãn trước tưởng tượng Ryujin.

"Thật không thể tin được," mắt Ryujin chăm chú vào trục của tôi. Tôi trải phẳng chiếc túi ngủ ra và tắt đèn nhỏ. 

"Vào đây và em sẽ đi trước khi bình minh. " Tôi nói với Ryujin. Cô ấy trườn tới chỗ tôi và trườn lên chiếc túi, duỗi chân dọc theo tôi. Tôi quàng tay qua người cô ấy và kéo cô ấy lại gần.Cô ấy thật ấm áp. Ngực cô ấy ép vào người tôi khi mỗi chúng tôi chạm nhau. Cô ấy nhích lại gần và chòm lên người tôi. Môi cô ấy thật mềm, thật ngọt. Cơ thể tôi đau đớn khi được chạm vào. Nhưng tôi không thể. Không quan trọng là cô ấy biết bí mật của tôi. Tôi không thể ngủ với một sinh viên. Đó sẽ là dấu chấm hết cho tôi, tôi sẽ phải tìm việc khác để làm, một nơi khác để sống.

 "Em về đi" Tôi dứt khỏi nụ hôn và đẩy cô ấy ra, "Nghiêm túc mà nói,chúng ta không thể." Tôi nói.

Cô ấy luồn tay vào bên dưới chiếc áo phòng rộng rãi của tôi, những ngón tay của cô ấy trượt trên những đường cong của bầu ngực tôi.

 "Không" có ấy nói, nghiêm túc trước khi hôn tôi một lần nữa, lần này là nhẹ, trêu chọc tôi để đuổi theo môi cô ấy. Cơ thể tôi cựa quậy. Không quan trọng cô ấy nguy hiểm như thế nào, cô ấy đã rất tuyệt. Cô ấy dùng lưỡi tách môi tôi khi tôi hôn cô ấy. Tay lần mò xuống bụng tôi và tìm côn thịt đang cương cứng của tôi.

"Nóng quả." Bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy di chuyển từ từ lên xuống trục của tôi, trêu chọc quanh đầu mút đủ chậm để tôi biết rằng cô ấy biết mình đang làm gì. Tôi nuốt khan rồi quay mặt về phía cô ấy. Không suy nghĩ, không hỏi và không xem xét bất kỳ hậu quả nào, tôi với tay xuống và kéo quần của cô ấy sang một bên. Tôi có thể cảm thấy một búi tóc nhỏ và sau đó là đôi môi rất ướt. Ryujin thở hổn hển khi ngón tay cái của tôi lướt qua âm vật của cô ấy và ngón trỏ của tôi cuộn tròn vào âm hộ đã trơn bóng của cô ấy.

"Ôi, chết tiệt, cô Hwang .. " cô ấy cắn môi dưới và chuyển hông khi tôi đẩy những ngón tay của mình vào trong cô ấy. 

"Im đi" tôi khàn giọng. "Trừ khi em muốn cả hai chúng ta gặp rắc rối nghiêm trọng." Tôi nhìn vào vách lều và cố gắng lắng nghe tiếng máu chảy bên tai.Những gì chúng tôi đã làm là rất sai lầm. Tôi tưởng tượng các giáo viên, họ sẽ nói gì, nếu họ phát hiện ra. Cô ấy gật đầu và nhắm mắt lại trong khi những ngón tay của tôi khám phá nơi nữ tính của cô ấy. Cô ấy thật chặt và ướt. Đôi má nhợt nhạt của cô ấy ửng hồng khi hông cô ấy bắt đầu chuyển động theo nhịp điệu đồng bộ với những ngón tay của tôi. Ryujin dạng chân của mình ra rồi với lấy nơi ướt át của tôi. Không nói một lời, cô ấy lướt ngón tay dọc theo khe của tôi rồi ấn nó vào tôi, đáp lại sự ưu ái trong khi tay kia của cô ấy làm việc theo chiều dài của tôi. Tôi chuyển sự chú ý của tôi đến mức độ ướt và chặt chẽ của cô ấy. Cô ấy có thể đã có kinh nghiệm nhưng cô ấy chưa bao giờ có một chiếc trục lớn như của tôi trước đây. Ryujin nghiêng người về phía trước và ngậm núm vú bên phải của tôi vào miệng. Tôi đặt một tay lên phía sau đầu của cô ấy và để cô ấy bú khi tôi đưa các ngón tay của tôi vào bên trong cô ấy. Cô ấy vặn vẹo trong vòng tay tôi, tiếng khóc của cô ấy bị bóp nghẹt bởi ngực tôi. Cô cong lưng và dang rộng đùi hơn. Ngón tay của tôi ra vào từ từ, đẩy vào rồi từ từ cuộn vào trong cô ấy. Cô ấy run lên mỗi khi tôi di chuyển.

"Đừng dừng lại" Ryujin thở hổn hển.Nhưng tôi không nghe. Tôi rút ngón tay ra khỏi cô ấy và ngồi thẳng lại. Cô khó thở. Như thể cô ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi và biết chính xác những gì tôi đang nghĩ, Ryujin kéo chiếc quần ngắn của mình xuống và để lộ ra quả đào lấp lánh của mình. Tôi quỳ xuống và thô bạo dang rộng hai chân của cô ấy, hoa huyệt của cô ấy lấp lánh, mời gọi tôi đưa cô ấy đi.

"Không phải là một tiếng động" Tôi cảnh báo cô ấy khi tôi đặt đầu trục dày cộp của mình vào lối vào hấp dẫn của cô ấy.

"Ừm" cô ấy rít lên, "Fuck em đi" Tôi ấn đầu trục vào cô ấy, mở rộng âm hộ nhỏ bé của cô ấy, cô ấy thở hổn hển, và tôi đẩy nhiều hơn. Hơi ấm của cô ấy quấn lấy tôi. Nó rất chặt, và tôi chỉ ở trong nửa bên trong của cô ấy. 

Mỗi cú thúc nhỏ đều khiến Ryujin thở gấp và tôi biết mình đang làm tổn thương cô ấy. 

"Fuck you're so tight" Tối rít lên khi đưa tay xuống và luồn tay ra sau lưng cô ấy, kéo cơ thể cô ấy lại gần hơn khi tôi nhích dần vào trong cô ấy. Chiếc túi ngủ gây ra nhiều tiếng ồn, nhưng tôi không quan tâm. Tôi với tay xuống và kéo áo vest của cô ấy ra, cần phải xem bộ ngực của cô ấy lớn như thế nào. Chúng là hai chiếc gối dưới ánh trăng và tôi tham lam nhào nặn da thịt cô ấy và kéo núm vú hồng hảo của cô ấy cho đến khi cô ấy thở ra một cách thích thú. Tiếng rên của Ryujin quá lớn, tôi đưa tay bịt miệng cô ấy.

 "Không" tôi nói và bắt đầu chơi cô ấy nhanh hơn, thúc những cú dài và chắc. 

"Chúa ơi cô gái này đang làm gì tôi vậy?" Tôi nghĩ mỗi khi tôi tìm thấy cửa tử cung của cô ấy. Tôi vòng tay còn lại của mình quanh cái đùi trắng sữa của cô ấy và đâm sâu vào cô ấy mạnh hơn. Lưng cô cong lên vì sung sướng. Phải mất tất cả ý chí tôi còn lại để ngừng chơi cô ấy trong một giây, tôi vẫn chưa muốn xuất tinh, âm hộ của cô ấy đã quá tốt. Nhưng Ryujin đã nhân cơ hội bỏ tay tôi ra khỏi miệng cô ấy và leo lên đùi tôi. Cô ấy làm tất cả trong khi vẫn giữ chặt gậy thịt của tôi trong âm hộ của cô ấy. 

Cô ấy vòng tay quanh vai tôi và mắt cô ấy nhìn vào tôi khi cô ấy bắt đầu nghiền lất trục của tôi. Bây giờ đến lượt tôi rên rỉ. "Không phải là một tiếng động" cô ấy trêu chọc thì thầm vào miệng tôi.

 Cô ấy cắn môi dưới của tôi một cách tinh nghịch khi tay tôi đi đến cặp mông săn chắc của cô ấy, nằm chặt nó khi cô ấy trượt âm hộ lên xuống dương vật của tôi. Nó chậm chạp, gần như đau đớn, như cách cô ấy fuck tôi. Chân cô ấy đặt trên sàn bên cạnh đùi tôi, cô ấy nâng lên và hạ xuống, giống như một động tác yoga di chuyển lên và ra khỏi gậy thịt cứng như đá của tôi. 

Đó là nghệ thuật khi quan sát cô ấy. Và cô ấy biết điều đó. Tôi kéo cô ấy xuống lòng mình, vùi mình vào chuôi kiếm. Núm vú cứng của cô ấy sượt qua người của tôi. Cô đung đưa hông, tăng tốc độ, thở hồn hến giữa những nụ hôn, cùng hướng tới cực khoái.

Tối biết tất cả là sai, rằng tôi không nên làm bất cứ điều gì trong số đó, nhưng đã quá muộn để quay đầu. Thừa thắng xông lên, tôi ném cô ấy xuống dưới. Tôi trèo lên người cô ấy,  chèn giữa hai chân cô ấy.

"Chúng ta không nên làm điều này," tôi nói khi cúi xuống và hướng mình đến cái lỗ nhỏ của cô ấy. 

"Em là học sinh của chị." Tôi đẩy mình sâu vào bên trong của cô ấy. Ở lưng cô ấy, cô ấy không thể làm gì khi tôi đập mạnh vào âm hộ của cô ấy. Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy ở cánh tay và hông quấn lấy tôi là những tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt phát ra từ cái miệng nhỏ xinh đó và âm thanh va chạm của hạ thân chúng tôi. Cực khoái của cô ấy đã chiếm lấy cô ấy bằng vũ lực. Ryujin rên rỉ và sau đó toàn thân cô ấy cứng đờ. Âm hộ chặt chẽ của cô ấy siết chặt lấy trục của tôi và những ngón tay của cô ấy cào vào vai tôi. Tôi rên rỉ khe khẽ hết mức có thể khi tôi quấn hết sợi dây thừng này đến sợi dây thừng tinh khác vào người cô ấy, đẩy mạnh khi tôi nhìn xuống cơ thể cuồn cuộn, nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt cô ấy.

Ngày mai, tôi sẽ lẻn vào lều của Ryujin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro