Chương 9
CHƯƠNG 9
Lưu Diệu Văn luôn thích nói mấy thứ kỳ lạ, Tống Á Hiên đẩy hắn một cái chống người đứng dậy.
"Mẹ sắp về rồi, em mau về phòng đi."
Không biết bắt đầu từ khi nào, Tống Á Hiên bắt đầu thay đổi xưng hô, không gọi chú dì nữa.
Lưu Diệu Văn bị cậu dùng chân đá nhé, cũng không quá vui vẻ mà bò dậy.
"Sáng mai dậy sớm một chút, đừng để mới khai giảng mà đến muộn."
Tống Á Hiên cái gì cũng tốt, chính là thích nằm lười trên giường, hai người bọn họ không biết là bao nhiêu lần bởi vì đến muộn mà bị phạt đứng rồi.
"Biết rồi, biết rồi, em nói bao nhiêu lần rồi."
Lưu Diệu Văn đẩy cửa ra, một lúc sau căn phòng đột nhiên rơi vào yên tĩnh, Tống Á Hiên chống lên bàn học mở cửa sổ, một cơn gió nóng từ ngoài cửa sổ len lỏi vào, không ngăn được tiếng ve kêu ồn ào lại khó chịu, nếu không có gì ngoại lệ thời điểm này mỗi năm đều như vậy.
Thật nhàm chán, thời tiết nóng liên tục giống như là không bao giờ kết thúc, khiến người ta nhịn không được hoài nghi có phải cả một năm chỉ còn lại mùa hè.
Tống Á Hiên ngồi trước bàn học, cúi người mở ngăn kéo cuối cùng lấy ra một cuốn vở dày.
Cuốn vở đã viết đầy hơn một nửa, chỉ còn lại mười mấy mặt cuối cùng, Tống Á Hiên lật đến mặt kẹp sợi dây, đặt bút xuống viết:
Còn hai mươi ngày nữa Lưu Diệu Văn lại đón sinh nhật rồi, mình đã đến Lưu gia năm năm rồi, mình và Lưu Diệu Văn đã trưởng thành rồi.
Trưởng thành rốt cuộc là ý nghĩa gì, ranh giới rõ ràng ở chỗ nào, những thứ này không có ai biết, nó là một từ ngữ mơ hồ bất định, thường chỉ tồn tại trong bài tập và nhật ký của học sinh.
Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên tranh luận, lên sơ trung liền có thể gọi là trưởng thành rồi, Trương Chân Nguyên cười một tiếng trả lời cậu.
"Đợi cậu năm sau lên cao trung rồi liền phát hiện những lời cậu nói bây giờ rất ấu trĩ."
Tống Á Hiên giữ im lặng, cảm thấy Trương Chân Nguyên nói hình như có đạo lý, trong lòng lại bắt đầu dao động.
Bởi vì nguyên nhân trường học cách nhà quá xa, năm thứ hai sơ trung Trương Chân Nguyên chuyển trường, lại biến thành bạn học cùng lớp với Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn.
Lúc đầu khi Trương Chân Nguyên biết Lưu Diệu Văn nhỏ hơn Tống Á Hiên cảm thấy bản thân mình bị lừa, chiến tranh lạnh với cậu rất lâu mới từ từ hòa giải, bọn họ cũng vẫn là bạn thân nhất, giống như hồi tiểu học.
Lưu Diệu Văn sau khi lên năm hai sơ trung bắt đầu chơi bóng rồi, mặc dù trước đó không có kinh nghiệm gì nhưng vẫn là bởi vì chiều cao ưu tú mà được đặc cách gia nhập vào đội bóng rổ, lúc đầu Tống Á Hiên cho rằng hắn chỉ là nhất thời hứng thú, sau đó mới phát giác hắn thật sự thích bóng rổ.
Tất cả mọi người đều đang trốn ánh nắng mặt trời trong tiết thể dục, hắn đang chơi bóng, một tiếng rưỡi nghỉ trưa cũng chơi bóng, có lúc ngày nghỉ cũng muốn chạy đến sân bóng trong trường.
Tống Á Hiên không có thiên phú gì với bóng rổ, nhưng cũng sẽ chạy cùng với hắn, cả một mùa hè, hai người đều đen đi không ít.
Lưu Diệu Văn không sợ phơi đen, nhưng cũng không muốn để Tống Á Hiên đen theo, hắn đã từng nghĩ để Tống Á Hiên đừng theo hắn nữa, nhưng lời đến bên miệng lại nói không ra.
Từ lúc Tống Á Hiên đến nhà hắn vẫn luôn ở cùng một chỗ, làm chuyện gì cũng không tách ra, lúc đầu hắn còn có chút không vui, sau đó thành thói quen, ngược lại thật sự có chút cảm giác không thể tách rời.
Bạn bè nói đùa rằng, Tống Á Hiên giống như cái bóng của hắn.
Lưu Diệu Văn không nói, trong lòng lại có chút không vui, nâng cao tiết tấu kiểm soát bóng toàn trận đấu, cả trận sau đó đem người đánh lăn ra đất, bạn bè cũng không vui, hỏi hắn hôm nay phát điên cái gì vậy, Lưu Diệu Văn không để ý, sau trận đấu, đi đến khều khều cằm Tống Á Hiên đang lơ mơ buồn ngủ.
"Đi thôi, về nhà."
Khi nào bắt đầu, hắn từ nói xấu Tống Á Hiên trở thành không chịu được người khác nói cậu nửa câu không tốt, bản thân Lưu Diệu Văn cũng không biết.
Đến lúc sơ tam Lưu Diệu Văn rút khỏi đội bóng rổ, bắt đầu đặt trọng tâm vào việc học.
Hắn thông minh, người khác phải nghe phân tích năm phút đồng hồ hắn một chút liền hiểu, Tống Á Hiên luôn phải học đến nửa đêm mới có thể duy trì thành tích học tập như vậy, thiên phú thật sự quá quan trọng rồi, Tống Á Hiên không thể không thừa nhận.
Cậu ôm lấy sách dựa vào lưới của sân bóng rổ bồi Lưu Diệu Văn chơi bóng, ánh mặt trời buổi chiều quá chói mắt, chiếu lên những chữ mực đen trong sách giáo khoa đều bắt đầu phát sáng, chỉ là nhìn chằm chằm một lúc khoang mắt sẽ có chút mỏi, bên tai đều là tiếng bóng đập xuống đất và tiếng vù vù rơi vào trong lưới, mỗi lần bay về phía cậu đang đứng đều khiến cậu có ảo giác giây tiếp theo sẽ bị đập trúng.
Nội dung trong sách một chữ cậu cũng đọc không vào, vì vậy không xem sách nữa mà xem bóng rổ.
Tống Á Hiên ngước mắt lên nhìn nhóm nam sinh đang tranh bóng, gần như ngay lập tức khóa chặt vào Lưu Diệu Văn,
Hắn mặc áo thi đấu số ba màu lam sẫm, trên trán mang headband màu đen tuyền, lại đặc biệt bắt mắt trong đám nam sinh cùng tuổi.
Ánh mắt Tống Á Hiên đuổi theo hắn chạy khắp sân, nhìn thấy hắn ném bóng ba điểm vào lưới trong lòng cũng có chút cảm giác tự hào của anh trai.
Thi đấu kết thúc, tỷ số 62 : 48, Lưu Diệu Văn thắng rồi, chuyện trong dự đoán, Lưu Diệu Văn sau trận đấu đi về phía cậu, giơ tay nhận lấy áo khoác Tống Á Hiên đưa qua có chút vui vẻ mà hỏi,
"Anh có nhìn thấy quả cuối cùng kia của em không, chơi thế nào."
Tống Á Hiên gật đầu trả lời hắn.
"Nhìn thấy rồi, em rất lợi hại, rất có thiên phú."
Biểu tình vui vẻ vừa nãy của Lưu Diệu Văn chớp mắt bình tĩnh lại, đột nhiên không muốn thảo luận chuyện thi đấu với cậu.
Thiên phú là một từ có ý khen, hình như mỗi một người đều vui vẻ nghe người khác dùng từ này khen mình, chỉ có Lưu Diệu Văn không giống vậy, hắn ghét từ này, giống như bất luận bạn có bao nhiêu yêu thích việc này, cuối cùng bỏ ra bao nhiêu cố gắng, chỉ cần nhắc đến từ này, tất cả thành công đều trở thành trời cao ban tặng.
Có bao nhiêu không công bằng.
Đại não Lưu Diệu Văn lại bắt đầu trống rỗng, một câu cũng không suy nghĩ liền buột ra khỏi miệng
"Vậy anh có thiên phú gì, đối với em có tốt không?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng liền không thể thu hồi, Lưu Diệu Văn sững sờ một lúc mới hồi thần, đột nhiên ý thức được bản thân nói một câu râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Hai người đều trầm mặc, một được không nói mà đi, đợi đến khi về đến cửa nhà nhân lúc đẩy cửa nhà Tống Á Hiên mới mở miệng nói.
"Lưu Diệu Văn, đối tốt với một người không cần thiên phú."
Khi đó Lưu Diệu Văn vẫn chưa hiểu được câu nói đó, hắn muốn làm cho rõ, nhưng trên thế giới không có một phần tư liệu nào có thể nói cho hắn đáp án, vì thế hắn đem câu nói đó viết lên giấy nháp, lại xé ra đặt dưới ánh đèn, hắn nghĩ sẽ có một ngày hắn sẽ lý giải được.
Ngày cuối cùng của kỳ trung khảo là một ngày nắng đẹp, mẹ Lưu cố ý xin nghỉ phép chờ ngoài khu vực thi.
Tống Á Hiên ngay khoảnh khắc nhận được giấy kiểm tra liền bắt đầu động bút, mãi đến khi thời gian còn nửa tiếng mới dừng bút, ngày hôm đó cậu nhớ rất rõ, cửa sổ ngoài phòng thi là một cây che hết bầu trời, những cành lá rậm rạp xào xạc khi gió thổi qua, cậu ngồi vị trí gần cửa sổ, được gió mát thổi qua, một chiếc lá xanh từ ngoài cửa sổ rơi trên vai cậu, cậu giơ tay vo lại, lập tức vê lại cả một mùa hè.
Hôm thành tích thi trung khảo công bố Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đều đợi ở nhà, chủ nhiệm lớp tag tất cả phụ huynh trong nhóm wechat, yêu cầu bọn họ căn cứ vào và mã dự thi của con mình lên mang tra thành tích.
Mẹ Lưu nhìn thấy tin nhắn sau đó từ phòng bếp đi ra, kéo theo Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn đến phòng ngủ truy cập trang web, Tống Á Hiên ngồi trước máy tính, hai tay đều đổ mồ hôi, mẹ Lưu cũng căng thẳng, trong lúc nhảy mấy giây đăng nhập kia nắm lấy tay Tống Á Hiên không dám mở mắt, ngược lại Lưu Diệu Văn bình tĩnh nhất, ngồi bên cạnh ôm bát canh đậu xanh, giơ tay lau lau mồ hôi nơi chóp mũi.
Cũng may kết qua coi như viên mãn, điểm tối đa là 770 điểm, Tống Á Hiên thi được 681 điểm, Lưu Diệu Văn thấp hơn cậu năm điểm, cao trung trọng điểm là chắc chắn rồi, Tống Á Hiên lần đầu tiên cao hơn Lưu Diệu Văn, sợ trong lòng hắn khúc mắc, cả một buổi chiều cũng không dám tìm hắn nói chuyện.
Buổi tối Lưu Diệu Văn đến gõ cửa phòng cậu, hỏi cậu có muốn ra ngoài đạp xe không, Tống Á Hiên gật đầu, từ giường bò dậy tùy tiện lấy một áo khoác ngắn tay.
Gió mùa hè luôn nóng nực và ngột ngạt, cho dù qua một thế kỷ sau cũng không thay đổi, Tống Á Hiên ngồi phía sau hắn, giậm chân gác chân mở rộng hai tay, ghi - đông của Lưu Diệu Văn vừa lắc hai người suýt chút nữa ngã xuống.
Mùa hè thứ mấy, Tống Á Hiên cũng không nhớ rõ nữa, chỉ cảm thấy một năm lại nhanh chóng trôi qua, cậu và Lưu Diệu Văn đều trưởng thành rồi.
Tống Á Hiên thu tay về thành thật nắm góc áo của Lưu Diệu Văn hỏi.
"Em hôm có không vui không?"
Lưu Diệu Văn bóp phanh xe chân phải đặt xuống đất, Tống Á Hiên theo quán tính đổ về phía trước, chóp mũi va phải lưng hắn có chút đau, Lưu Diệu Văn hơi hơi nghiêng người hỏi cậu.
"Trước đây lúc em thi cao hơn anh một điểm, cao hơn anh hai centimet, anh có không vui sao?"
Tống Á Hiên nghĩ nghĩ sau đó lắc đầu.
"Vậy chẳng phải được rồi sao."
Lưu Diệu Văn nói,
"Anh nói đối tốt với một người không cần thiên phú, vậy chúc phúc cũng không cần thiên phú."
"Tống Á Hiên nhi, nếu anh mỗi lần đều thi tốt hơn em, vậy em mỗi lần đều chúc phúc cho anh"
-----------------------------------
Chúc mừng concert Vô tận hạ của các bạn nhỏ công chiếu thành công, stage xịn sò hết sức luôn. Hơi tiếc vì không có sân khấu đôi, nhưng mà vậy cũng xịn rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro