Chương 6
CHƯƠNG 6
Sau khi bị đánh một trận còn bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên Dư Tiểu Niên mới an phận không ít, không tìm Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn làm phiền nữa, lúc trong lớp cũng làm như không biết hai người bọn họ, không có người kiếm chuyện một ngày của Tống Á Hiên trôi qua tốt đẹp không ít.
Chẳng qua các bạn trong lớp đều biết chuyện Tống Á Hiên là em trai của Lưu Diệu Văn, bình thường cũng đem hai người họ đặt vào trong một chủ đề để nói chuyện.
Trương Chân Nguyên và Tống Á Hiên quan hệ rất tốt, có đôi khi nhiệt tình nắm một nắm kẹo đưa cho Tống Á Hiên còn bảo cậu chia cho Lưu Diệu Văn một ít, nhưng Lưu Diệu Văn lại không thích ăn kẹo, đưa tới đưa lui cuối cùng lại quay về trong bụng Tống Á Hiên.
Nghe nói con trai lớn nhà chú Mã hàng xóm trong hẻm đã phân hóa thành Alpha, các chủ hộ trong hẻm đều mang quà đến chúc mừng nhà chú ấy, nhất thời trong con phố nhỏ náo nhiệt lên không ít.
Lưu Diệu Văn không quan tâm những chuyện này, Tống Á Hiên lại thường xuyên gióng tai lên nghe mẹ Lưu kể chuyện, cậu chưa từng gặp qua anh trai của Mã Gia Kỳ, cũng không biết Alpha đại danh đỉnh đỉnh có gì khác người bình thường, vì vậy cậu luôn lén lút đi ra ngoài lúc tan học buổi chiều, lấy cớ nói đến nhà chú Nghiêm ngắm mèo, thực tế là trèo lên hàng rào nhà bọn họ nhìn sang sân nhà bên cạnh.
Dù gì nhà chú Nghiêm và nhà chú Mã là hàng xóm.
Đáng tiếc là tầm nhìn trên hàng rào có hạn, Tống Á Hiên liên tục ngồi xổm một tuần cũng không gặp được Alpha nhà Mã gia, lần cuối cùng ngồi xổm không những không thu hoạch được gì, còn bị gương mặt của Lưu Diệu Văn đột nhiên xuất hiện sau hàng rào nhà chú Mã dọa cho rơi từ trên hàng rào xuống.
Tống Á Hiên không quan tâm đến cơn đau từ xương cụt truyền đến, cậu kéo tai, dùng cách mẹ cậu dạy khi còn nhỏ để khiến bản thân giật mình, vì vậy khi Lưu Diệu Văn đẩy cửa nhà Nghiêm gia nhìn thấy Tống Á Hiên đang nhéo tai miệng niệm chú “A Hiên không sợ, A Hiên không sợ”
Lưu Diệu Văn đứng trước mặt cậu, chống gối nghiêng đầu nhìn cậu, cảm thấy có chút hứng thú, thế là cười nhạo cậu.
“A Hiên, có phải em dọa đến anh rồi không.”
Tống Á Hiên lười để ý đến hắn, cảm thấy cậu đơn giản nghiêng người tiếp tục nói đừng sợ chính là không muốn nói chuyện với hắn, Lưu Diệu Văn chưa từng nhìn thấy tính khí nhỏ của Tống Á Hiên, nhất thời cảm thấy chơi vui đến không chịu được, hắn ngồi xổm xuống, đem từng lớp vỏ thanh chocolate dâu tây trong tay xé ra, mãi đến khi lộ ra chocolate màu hồng hồng, mới đưa tay nắm lấy tay đang niết tai của Tống Á Hiên rồi nhét vào lòng bàn tay.
“Ăn chocolate đi, ăn xong rồi về nhà thôi”
Tống Á Hiên ngược lại không thật sự tức giận, được một thanh chocolate của hắn dỗ lại tươi sáng trở lại rồi, chỉ là ngã từ trên hàng rào xuống xương cụt bị đau đến không đi được, con mèo nhà chú Nghiêm tên là Thập Vạn lúc đi ngang qua Tống Á Hiên liếm chân rồi kêu một tiếng, giống như là đang cười cậu, Tống Á Hiên cảm thấy mặt mũi không giữ được nữa, hung hăng trừng nó một cái, mèo nhỏ lại im lặng rời đi.
“Lên đây đi, em cõng anh”
Nhà Lưu Diệu Văn cách Nghiêm gia không xa, theo lý mà nói thì đi không bao lâu liền tới, nhưng Lưu Diệu Văn cõng Tống Á Hiên đi rất chậm rất chậm, vì vậy con đường nhỏ hẹp đó lại trở nên đặc biệt dài.
Tống Á Hiên nằm bò trên lưng không dám động, sợ rằng cậu hơi hơi động đậy thì hai người sẽ ngã xuống đất, nhìn đông nhìn tây lại cảm thấy như vậy rất tốt, chỉ cần lúc cậu hơi hơi trượt xuống Lưu Diệu Văn nhất định sẽ đứng lại sẽ xốc cậu lên, Tống Á Hiên lại lần nữa nằm bò trên lưng hắn
Đợi đi được nửa đường về nhà Tống Á Hiên mới phát giác lần ngã này không nhẹ, cơn đau ở xương cụt chạy dọc theo gân xương đến thắt lưng, kéo theo cả lưng đều có chút tê dại, cậu rên rỉ đau đớn, trong lòng lại bắt đầu trách Lưu Diệu Văn, suy nghĩ nửa ngày lại cụp mắt xuống, tầm nhìn chậm rãi lùi về, một chút bất mãn trỗi dậy trong lòng cậu lại lắng xuống, ngoan ngoãn nằm bò trên lưng Lưu Diệu Văn ôm chặt cổ hắn hỏi.
“Em đến nhà chú Mã làm gì?”
“Anh Gia Thành phân hóa thành Alpha, mẹ nói đây là chuyện tốt, bảo em mang chút hoa quả đến thăm, anh trèo trên hàng rào rõ ràng như thế, là sợ người khác không nhìn thấy sao.”
Thật sự rõ ràng thì không đến mức năm sáu ngày liên tiếp không có ai đến đuổi cậu, Tống Á Hiên không nói, trong lòng cậu lén lút ngụy biện mấy câu.
“Đúng rồi, anh trèo lên hàng rào nhà người ta làm gì, muốn gặp anh Gia Thành trực tiếp đi là được rồi.”
Tống Á Hiên gác cằm lên vai Lưu Diệu Văn không nói chuyện, trong lòng lại có chút hơi hơi buồn, cậu dù sao cũng không phải đứa trẻ trong con phố này, mặc kệ đến bao lâu, dù sao vẫn là người bên ngoài.
Lưu Diệu Văn nhìn thấy cậu không có phản ứng, trong lòng cũng rõ hơn một chút, cậu xốc xốc Tống Á Hiên lên, trong lòng có nửa điểm tinh thần trách nhiệm không giải thích được, hắn hỏi
“Tống Á Hiên, đợi vết thương của anh lành, em đưa anh đi gặp anh Gia Thành.”
Sau đó xương cụt của Tống Á Hiên đau nguyên một tuần, đợi đến khi cậu khỏi cả nhà chú Mã đã chuyển đi mất rồi, mẹ ngồi trên ghế sô pha vừa đan áo vừa giải thích cho Lưu Diệu Văn.
“Làm gì mà vì có con trai phân hóa thành Alpha mới tặng quà chứ, nhà lão Mã bọn họ sớm đã chuẩn bị chuyển nhà rồi, chúng ta nhìn mấy đứa nhỏ trong hẻm chơi với Gia Kỳ rất vui, sợ mấy đứa đau lòng nên mới nói như vậy.”
Người lớn khi đó thích nói dối nhất, có đôi khi vì để dỗ trẻ con mà lời gì cũng nói ra được, nói dối trắng trợn, thực ra chẳng qua cũng đều là cái cớ, lừa con nít cũng không phạm pháp, kiếm một cái cớ chẳng qua cũng chỉ là để trái tim dễ chịu hơn.
Lưu Diệu Văn cãi nhau với mẹ một trận, đem mình nhốt trong phòng đến cơm tối cũng nhất định không ăn, Tống Á Hiên và mẹ Lưu ngồi trên bàn ăn trong lòng có chút mất mát, cậu đến muộn, đều không thân với Gia Kỳ Gia Thành, nhưng cậu có thể đồng cảm với khó chịu của Lưu Diệu Văn, người bạn chơi thân không một lời biến mất không tin tức, có lẽ là một khoảng thời gian dài không thể tiếp nhận đi.
Tối đến Tống Á Hiên lén lút đến trước phòng Lưu Diệu Văn gõ cửa, Lưu Diệu Văn không mở, cậu đem hạc giấy đã gấp trước đó nhét dưới khe cửa, qua một lúc, cậu nghe thấy cạch một tiếng từ trong phòng.
Cửa mở rồi.
Qua một lúc, Tống Á Hiên nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng không bật đèn, nhưng ánh trăng bên ngoài cửa sổ đối diện giường lại rất sáng, Tống Á Hiên đứng ở cửa một lúc không động đậy, bởi vì cậu nương theo ánh trăng nhìn thấy, Lưu Diệu Văn ngồi trên thảm khóc rồi.
Tống Á Hiên đi vào đóng chặt cửa, ngồi cùng một hàng với hắn, hai người đều không nói chuyện, trong căn phòng nhỏ chật chội thỉnh thoảng vang lên tiếng nức nở, vai trò thay đổi, lần đầu tiên Tống Á Hiên có cảm giác thực sự làm anh, cậu giơ tay, trong màn đêm chậm rãi đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay đang nắm thành quyền của Lưu Diệu Văn.
Trước là không thể, sau đó hơi hơi nới lỏng một chút, lần đầu tiên chủ động bao lấy tay người khác, lòng bàn tay đều muốn đổ mồ hôi.
Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn tay cậu và tay hắn nắm lấy nhau vẫn không nói gì, Tống Á Hiên lại cười rồi.
Thì ra tay và cửa phòng Lưu Diệu Văn giống nhau, chỉ cần dụng tâm gõ lên, thì sẽ luôn mở.
Cậu cười đến khó hiểu, nhưng lại hình như thật sự rất vui, cổ Lưu Diệu Văn run lên, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Mắt Tống Á Hiên rất đẹp, trong đêm tối cũng phát sáng, giống như thủy tinh xinh đẹp lại dễ vỡ, Lưu Diệu văn nhìn chằm chằm vào mắt cậu, tâm tình đột nhiên bình tĩnh lại, hắn chậm rãi quay đầu, hướng mắt ra ngoài cửa sổ nơi treo vầng trăng khuyết.
“Trong hẻm này trừ Nghiêm Hạo Tường ra, con trai nhỏ nhà chú Mã là người em chơi thân nhất, hiện tại anh ấy chuyển đi rồi, bọn em sau này có thể sẽ không gặp lại nhau nữa, mà em vẫn chưa nói tạm biệt với anh ấy.
Tống Á Hiên gật gật đầu cũng không nói chuyện, tay nắm lấy bàn tay Lưu Diệu Văn lại từ từ dùng lực, cậu chợt hiểu ra, sự giận dữ của Lưu Diệu văn trước giờ chưa từng dối trá, nhưng không bao giờ hắn có cơ hội nói lời tạm biệt nữa.
Đời người mênh mông, gặp gỡ vốn không dễ dàng, ai có thể đảm bảo được trùng phùng.
Tống Á Hiên nheo mắt, nhớ ba mẹ, trong lòng lại xoẹt qua một tia bi thương.
Hai người ai cũng không nói tiếp nữa, cuối cùng là Lưu Diệu Văn buông tay trước, hắn chống thảm lông mềm đứng dậy, kéo rèm cửa sổ che đi ánh trăng, trong phòng rốt cuộc cũng rơi vào bóng tối, hắn nói.
“Anh trở về đi, sáng mai còn phải đi học”
Tống Á Hiên gật đầu đứng dậy, ngay khoảnh khắc cậu sắp nắm lấy tay vặn cửa, lại nghe thấy Lưu Diệu Văn hỏi.
“Anh sau này cũng rời đi không một lời báo trước giống như tiểu Mã ca sao?”
Tống Á Hiên vừa muốn nói sẽ không, Lưu Diệu Văn lại mở miệng bảo cậu dừng lại trước.
“Thôi bỏ đi, anh đừng nói nữa, ngủ ngon.”
Tống Á Hiên kéo cửa ra, trước khi đi, đem câu trả lời bị giấu đi cùng lúc với Lưu Diệu Văn đóng cửa phòng nói ra
“Ngủ ngon, anh sẽ không đâu.”
Sau đó Lưu Diệu Văn dường như nghĩ thoáng rồi, không náo nữa, cũng chưa từng chắc đến Mã Gia Kỳ nữa, chuyện nhà chú Mã rời đi không chút tin tức trong ngõ, Tống Á Hiên biết, không có ai quên đi bọn họ, mọi người chỉ là đem nhớ nhung giấu vào trong tim.
Có lẽ cảm thấy trốn đi lén lút khóc vẫn bị bắt gặp rất mất mặt, thế là Lưu Diệu Văn mấy ngày không để ý đến Tống Á Hiên, nhưng hắn vẫn nhét chocolate vào trong balo cho Tống Á Hiên, không cùng một vị, lúc đắng lúc ngọt, chỉ có vỏ ngoài không thay đổi, mãi mãi là vỏ kẹo đầy màu sắc.
Tống Á Hiên gom vỏ kẹo xinh đẹp kia lại, cất trong hộp kẹo thiếc, lúc nhớ cha mẹ sẽ gấp một cái, nhưng cũng có ngoại lệ, mỗi lần khi Lưu Diệu Văn giận dỗi hay đau lòng, cậu cũng theo thói quen mà gấp một cái, đợi đến buổi tối đèn trong phòng khách đều tắt hết, cậu lại lặng lẽ ghé lên cửa phòng Lưu Diệu Văn và nhét nó qua khe cửa.
Nhét rất nhiều, ngoại lệ trở nên đặc biệt, Lưu Diệu Văn đem hạc giấy cất vào trong hộp chocolate đắt tiền, cố gắng giấu đi bí mật nhỏ mà chỉ hai người bọn họ biết, giấu đầy một hộp, giấy gói kẹo xinh đẹp cũng bắt đầu nhăn nheo, Lưu Diệu Văn còn chưa kịp vuốt phẳng các nếp gấp, hắn và Tống Á Hiên đã trưởng thành rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro