Chương 46
CHƯƠNG 46
Xé vé máy bay chỉ là chuyện trong chớp mắt, sau khi quyết định ở lại những chuyện tiếp theo phải làm đếm không xuể.
Khi Tống Á Hiên tắm xong đi ra, tóc trước trán vẫn còn nhỏ nước, Lưu Diệu Văn ngồi trước bàn ăn gõ máy tính, dư quang của hắn liếc thấy Tống Á Hiên sau đó vẫy tay với cậu.
Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên ngoan ngoãn đi về phía hắn sau đó ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hắn dán lại gần hỏi:
"Đang buồn bực gì vậy."
"Nghiêm Hạo Tường nhờ người giữ cho em một vị trí ở bệnh viện số 2, cậu ta vừa gọi điện thoại báo cho em, nếu như còn dự định đi, tuần sau phải đến báo cáo rồi."
Thực ra thực tập sinh không cần làm phẫu thuật, nhiều nhất chính là có thể vào phòng phẫu thuật làm trợ lý ba bốn cho bác sĩ phẫu thuật chính, nhưng cho dù là chiến trường thực tế, thì hoàn toàn khác so với hoàn cảnh mô phỏng ở trường học.
Lưu Diệu Văn sợ máu, bí mật này hắn đã giấu trọn vẹn bốn năm.
Tống Á Hiên cúi đầu, nhìn người trước mặt ôm cậu xem như nơi trú ẩn, trong lòng có chút mềm nhũn.
Cậu giơ tay ra vuốt vuốt mái tóc mềm mại bồng bềnh của Lưu Diệu Văn, rồi lại hai tay ôm lấy mặt hắn muốn hắn ngẩng đầu lên nhìn mình.
"Đừng đi làm nữa, anh nuôi em."
Lúc Tống Á Hiên nghiêm túc có một kiểu đáng yêu mê người.
Lưu Diệu Văn cười rồi, hắn nắm lấy tay Tống Á Hiên đang dán lên mặt hắn đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cậu.
"Em phải bước ra."
Tống Á Hiên mím môi không nói, cậu hiểu được ý Lưu Diệu Văn nói.
Nếu bọn họ muốn tiếp tục đi tiếp, Lưu Diệu Văn bắt buộc phải vượt qua được rào cản tâm lý của hắn.
Vậy phải làm sao.
Tống Á Hiên có chút lo lắng, hàng lông mày nhíu chặt vào nhau một lúc lâu cuối cùng cũng buông ra, Lưu Diệu Văn nhìn vẻ mặt của cậu từ khổ não biến thành vui vẻ, giây tiếp theo, trong khoang mũi truyền đến một mùi hương ngọt ngào nồng đượm.
Hắn cho rằng Tống Á Hiên phóng tin tức tố ra an ủi hắn, chưa nghĩ xong Tống Á Hiên lại mở miệng nói:
"Lưu Diệu Văn, làm tình đi."
Làm tình có thể giải quyết mọi thứ.
Bạn cùng phòng đại học nói như vậy, vì vậy Tống Á Hiên cũng tin.
Sắc mặt Lưu Diệu Văn phức tạp nhìn người trước mặt, Tống Á Hiên sau khi bị hắn đánh dấu tạm thời lúc phóng ra tin tức tố sẽ mang theo một chút hương vị của Lưu Diệu Văn, kiểu hương thơm hòa quyện vào nhau này đối với Alpha mà nói là thuốc kích dục tốt nhất.
Đến Lưu Diệu Văn cũng không nhịn được, hắn vươn hai tay ra ôm lấy eo Tống Á Hiên, vùi mặt vào hõm cổ cậu, mạnh mẽ hít một hơi mùi hương của cậu, sau đó giọng nói của hắn trở nên có chút khàn khàn.
"Ai dạy anh vậy."
"Em quản anh." Tống Á Hiên không có thói quen dỗ người khác, nhưng thốt ra lời khiến người khác nghẹn lời lại có chút hối hận, cậu giơ tay xoa nắn vành tai mát lạnh của Lưu Diệu Văn, sau đó nhẹ giọng đút cho Alpha của mình một viên kẹo ngọt: "Dù sao anh chỉ muốn làm tình với em."
Lời nói vừa thốt ra nụ hôn nóng rực của Lưu Diệu Văn cũng rơi nơi hõm cổ cậu, tình yêu mạnh mẽ đến khiến người ta vô thức kháng cự, Tống Á Hiên ngẩng đầu đẩy nhẹ hắn, Lưu Diệu Văn và cậu cách ra một khoảng rồi lại đỏ mắt tiêm cho cậu một liều dự phòng.
"Anh, không cần xin tha thứ."
Ba đi làm, mẹ đi công tác, trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ, Tống Á Hiên sợ ba mẹ đột nhiên trở về, nên cố tình mặc áo cao cổ để che đi dấu hôn, kết quả đến khi cả phòng đều nóng bức đến đổ một thân mồ hôi, cậu mở điều hòa trong tâm ở phòng khác xuống còn mười độ, chớp mắt không để ý lại bị Lưu Diệu Văn chỉnh lên hai mươi độ.
Chỉnh qua chỉnh lại ba bốn lần Tống Á Hiên cũng phiền, cậu nằm lên ghế sô pha bật quạt điện, Lưu Diệu Văn tắt cậu lại mở lên, gió từ quạt điện bọc lấy khí lạnh từ điều hòa phả lên mặt cậu khiến cơ thể thoải mái, Lưu Diệu Văn bất lực, chỉ có thể điều chỉnh điều hòa xuống thêm hai độ, Tống Á Hiên hừ lạnh một tiếng cũng lười quản hắn, Lưu Diệu Văn ngồi vào chỗ trống bên cạnh cậu, vươn ngón trỏ ra chạm chạm vào chóp mũi Tống Á Hiên, đó là động tác khiến Tống Á Hiên cảm thấy thoải mái.
Tống Á Hiên nhắm mắt lại không cản hắn qua một lúc lại mở miệng nói:
"Lưu Diệu Văn, thì ra không phát hiện ra em phiền như vậy."
Lưu Diệu Văn cười nhẹ một tiếng trả lời cậu:
"Vốn dĩ cũng không phát hiện ra anh kiêu ngạo như thế đấy."
Kiêu ngạo trong lòng Lưu Diệu Văn là lời khen tốt nhất.
Tống Á Hiên còn chưa kịp phản bác ý của hắn, Lưu Diệu Văn lại tiếp một câu:
"Giống một con mèo."
Tống Á Hiên là con mèo nhỏ kiêu ngạo nhất trong lòng Lưu Diệu Văn.
Lúc mẹ biết hai người bọn họ đều dự định ở lại thành phố A đã hoàn thành công việc trước ba ngày để quay về, kéo bạn bè hàng xóm trong hẻm đến tửu lầu mới trong trung tâm thành phố đặt ba bàn ăn, trận chiến lớn giống như trong nhà có hỷ sự vậy.
Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên cảm thấy không cần thiết, nhưng cũng không muốn phá tâm tình của mẹ, chuẩn bị tận mấy ngày sau đó cố ý đi đặt hai bộ tây trang tươm tất đi ăn cơm.
Lúc vừa bắt đầu còn bình thường, bà, dì trong hem kéo tay bọn xoay vòng vòng, giống như phát hiện chuyện gì kinh ngạc vậy, vừa nhìn vừa cảm khái nói "út cũng lớn từng này rồi", Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên vừa cười phối hợp vừa nâng ly rượu lên uống từng ly từng ly cho qua chuyện, mẹ cười nhìn hai người họ, nếp cười nơi khóe mắt càng sâu hơn, sau đó dần dần cảm thấy không đúng lắm, mẹ ngồi ở bàn ăn vừa nắm lấy tay hai người họ vừa đổ mồ hôi, giống như hai ly rượu đã say mềm rồi, khóc rồi liên tục nói, như yêu thương lại như trách tội.
"Hai đứa hồi nhỏ tốt bao nhiêu a, tốt đến mức mẹ gặp mọi người liền nói tôi có hai đưa con ngoan, sau này cũng không biết làm sao, làm sao đột nhiên không nói chuyện nữa, một đứa đến thành phố B một đứa đến thành phố C cách mẹ xa như vậy, bốn năm cũng không về được mấy lần, trong nhà trở nên lạnh lẽo, một chút hơi người cũng không có, mẹ còn cho rằng hai đứa cả đời này cũng không thể hòa hợp lại, cũng may, cũng may hai đứa trở về rồi."
Hai người nghe đều cảm thấy có chút không thoải mái, Tống Á Hiên đỏ mắt, mím môi nói không thành lời, ngẩng đầu lên lần nữa trong mắt đã ngập một tầng nước, trong lòng Lưu Diệu Văn cũng không tốt hơn bao nhiêu, một tay vỗ lưng mẹ, một tay dịu dàng che lấy tuyến thể sau gáy của Tống Á Hiên, hắn thấp giọng dỗ mẹ giọng nói rất thấp khiến người nghe có cảm giác an toàn.
Hắn nói: "Tụi con không trẻ con nữa, bọn con đều ở bên cạnh mẹ, con và ba, còn có Tống Á Hiên, ba người ở đâu, ở đó là nhà của con."
Hắn nói là Tống Á Hiên, không phải là anh.
Khóe mắt Tống Á Hiên lóe qua một chút ánh sáng.
Ba và mẹ đều uống nhiều rồi, về đến nhà vừa nằm xuống giường liền ngủ say, tâm tình Tống Á Hiên không tốt, trên bàn ăn cũng đã trộm uống hai ngụm rượu, lúc này dạ dày nóng như lửa đốt, Lưu Diệu Văn làm cho cậu ly nước mật ong, nhìn chằm chằm cậu từng ngụm ngụm uống hết, mới kéo cậu ngồi lại lên ghế sô pha.
Ban đầu Tống Á Hiên vẫn rất nghiêm túc, kết quả ngồi được hai phút liền bắt đầu đụng chạm lung tung, cậu đứng dậy có chút tùy hứng đá giày trên chân đi ngồi lên người Lưu Diệu Văn, hai chân kẹp lấy eo Lưu Diệu Văn.
"Khó chịu rồi?"
"Nếu anh nói anh có một chút, em có thể dỗ anh không."
Tống Á Hiên mượn rượu hôn loạn trên mặt hắn mấy cái tìm lấy sự an ủi từ hắn.
"Có thể dỗ rất nhiều lần."
Lưu Diệu Văn giơ tay trái ra, dùng ngón cái xoa nhẹ lên cánh môi đỏ mọng của cậu.
Hắn nói: anh, ba mẹ là bến cảng của em, anh là con thuyền của em.
Nước mắt của Tống Á Hiên chảy xuống bên má, cảm xúc mất khống chế hóa thành tin tức tố nồng đậm bao bọc lấy Lưu Diệu Văn, hô hấp của Lưu Diệu Văn có chút nặng nề, hắn ấn đầu Tống Á Hiên hôn lên môi cậu từng đợt lại từng đợt, cuối cùng Tống Á Hiên bị hắn hôn đau nghiêng mặt đi muốn trốn.
Cằm Tống Á Hiên rất nhọn, khi gác trên vai hắn giống như con dao nhỏ đâm vào người, hô hấp của cậu rất gấp gáp, nhịp tim đập rất nhanh, một nửa vì rượu, một nửa vì Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn phóng ra một ít tin tức tố an ủi cậu, đợi hô hấp của Tống Á Hiên ổn định lại mới mở miệng hỏi cậu có buồn ngủ không, có muốn đi ngủ không.
Tống Á Hiên chống tay lên lưng ghế sô pha rời khỏi vai hắn, sau đó hai mắt sáng rực giống như có chút mong chờ hỏi:
"Em đây là đang mời anh làm tình sao."
Thực ra thì không phải, nhưng Lưu Diệu Văn không muốn để quỷ say rượu thất vọng.
"Anh muốn sao."
Tống Á Hiên thành thật lắc đầu, sau đó nắm lấy một tay Lưu Diệu Văn thò vào trong vạt áo cậu, tay Lưu Diệu Văn rất nóng chạm đến một làn da mềm mại.
"Không muốn, nhưng muốn cởi quần áo"
Ở một mức độ nào đó coi như là giở trò lưu manh, Lưu Diệu Văn cười, quyết định sau này không để cậu đụng vào rượu nữa.
Nhưng hắn không có cách nào nói không với Tống Á Hiên, hắn theo nguyện vọng của Tống Á Hiên cởi sạch quần áo cậu, Tống Á Hiên bị gió điều hòa thổi rùng mình một cái, cậu từ trên người Lưu Diệu Văn trèo xuống, lại quay người ngồi xổm xuống trước ghế sô pha, tầm mắt của Lưu Diệu Văn từ nơi tuyến thể sau gáy cậu chậm rãi chuyển hướng đến sau vai cậu, nơi đó nhô ra một mảnh xương giống như cánh bướm xòe ra vậy.
Trước đây nơi đó trắng trẻo sạch sẽ, hiện tại lại có thêm một mảng màu xanh.
Lưu Diệu Văn giống như bị mê hoặc mà vươn tay ra chạm nhẹ lên nơi đó.
"Xăm gì vậy?"
"Hạc giấy."
Tống Á Hiên xăm một con hạc giấy lên vai nơi Lưu Diệu Văn đã từng hôn qua.
---------------------------------------
Chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ
Cuối năm rồi nên hơi bận, tốc độ ra chương chắc sẽ chậm hơn nhiều so với nhưng đợt trước, mn đừng thất vọng quá nheeeeeeeeeeee
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro