Chương 29
CHƯƠNG 29
Lúc Tống Á Hiên làm xong thủ tục xuất viện bên ngoài gió vẫn rất lớn, hai cái cây nhỏ yếu ớt trước cổng bệnh viện đã bị quật đổ, mẹ lại xe đến đón bọn họ, lúc lên xe vẫn không quên nhắc nhở bọn họ:
“Về nhà rồi nhớ phải đóng chặt cửa sổ, đoán chừng lát nữa sẽ mưa, lúc mẹ đến đã mua mấy gói mì tôm, hai đứa mang về nhà, hôm nay mẹ vẫn phải đến công ty, bệnh viện quá bận đoán chừng ba cũng muộn chút nữa mới về, nếu có tình huống cấp bách hai đứa nhớ gọi điện cho mẹ.”
Lưu Diệu Văn sợ mẹ liên tục dặn dò, vì vậy kịp thời đáp ứng hai câu, mẹ ngồi ở ghế lái ừ một tiếng, trong xe kín mít rơi vào yên tĩnh.
Lưu Diệu Văn cảm thấy có chút ngột ngạt, vừa muốn kéo cửa xe xuống một chút, nghĩ đến Tống Á Hiên còn đang cảm lại kéo trở về, trong lòng hắn phiền muộn muốn chết, không muốn giận Tống Á Hiên lại có chút không khống chế được, dứt khoát không để ý đến cậu, ngay cả khi tay Tống Á Hiên khẽ đưa qua cũng nhịn xuống không nắm lấy.
Đợi đến khi về nhà Lưu Diệu Văn thu dọn đồ đạc mang từ bệnh viện về vào phòng, trong quá trình này hắn cũng không chủ động tìm Tống Á Hiên nói một câu, nhất định muốn để cậu phải ghi nhớ thật lâu, nhưng đợi đến lúc hắn thật sự khóa cửa phòng nằm lên giường thả lỏng, đầu óc lại không khống chế được mà nghĩ, ly nước ấm ban nãy mình để trên bàn Tống Á Hiên có biết là rót cho cậu không, thuốc chuẩn bị xong ở bên cạnh ly nước có quên uống không.
Lưu Diệu Văn nằm trên giường lăn qua lăn lại càng nghĩ càng nhiều, nghi ngờ bản thân bị mẹ nhập vào người rồi, đến cuối cùng cũng không yên tâm, trong lòng thuyết phục bản thân không nhìn cậu sau đó đứng dậy đẩy cửa đi ra.
Lúc hắn đi đến bên cạnh bàn trà ở phòng khách Tống Á Hiên vừa bỏ viên thuốc vào miệng uống một ngụm nước, thấy Lưu Diệu Văn đi ra, vội muốn nói, nước còn chưa nuốt xuống thì há miệng, viên thuốc mắc kẹt trong cổ họng khiến cậu ho một trận.
Lưu Diệu Văn cũng không biết cậu sẽ phản ứng lớn như vậy, lời vừa chuẩn bị xong mắc trong cổ họng cũng miễn cưỡng nói, hắn vội vàng đi đến bên cạnh Tống Á Hiên vỗ vỗ lưng giúp cậu thuận khí.
Cơn ho kia dường như không thể kiểm soát được, một tiếng một tiếng lại to hơn, giống như muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng, Lưu Diệu Văn nghe đến tim phát hoảng, bưng nửa ly nước còn lại trong ly bảo Tống Á Hiên uống hai ngụm.
Đợi đến khi hai ngụm nước xuống bụng, Tống Á Hiên coi như tốt hơn một chút, hít thở thật sâu sau đó mới có thể ngăn cơn ho, nhưng hai má vì bị ho kịch liệt mà hơi đỏ lên, môi cũng vì vậy mà dính nước trở nên bóng loáng, nhìn không còn tái nhợt nữa, ngược lại trông hồng hào xinh xắn, nhưng lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu Diệu Văn, ánh mắt lại cẩn thận từng tí như cũ.
Lưu Diệu Văn bị cậu dùng đôi mắt xinh đẹp như mèo nhìn hai giây, trong lòng cũng có loại cảm giác cồn cào, một chút tức giận còn sót lại bị cậu dùng đôi mắt ướt át này làm cho tan biến, vốn nghĩ trách mắng hai câu rồi lại làm lành với cậu, hiện tại lại có một vài lựa chọn không có nguyên tắc nhảy qua hoàn cảnh đầu tiên.
Lưu Diệu Văn cảm thấy bản thân vô dụng, nhưng càng cảm thấy bản thân không nên hung dữ với cậu như vậy trong bệnh viện.
Tống Á Hiên vốn dĩ không có cảm giác an toàn.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Tống Á Hiên, giơ tay ra ôm lấy eo cậu, gác cằm lên vai cậu, có chút không vui hỏi:
“Tống Á Hiên, em và anh, ai là anh, ai là em.”
Tống Á Hiên giơ tay lên xoa đầu hắn có chút tội lỗi:
“Xin lỗi, anh để em phải lo lắng rồi.”
Lưu Diệu Văn đối với câu trả lời của cậu không hài lòng, nhỏ tiếng hừ hai câu sao đó vô thức dùng mái tóc mềm mại cọ cọ lên tai Tống Á Hiên, không muốn tiếp lời, trong lòng lại đột nhiên nhảy ra lời nói, hắn nửa nghiêng qua dùng cánh môi hơi lạnh của mình dán lên vành tai Tống Á Hiên, dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy nói:
“Anh, hai chúng ta như vậy, hình như gọi là quan hệ thân mật”
Quan hệ thân mật.
Vành tai Tống Á Hiên nóng bừng, giọng nói trầm thấp của Lưu Diệu Văn vang lên bên tai khiến tim cậu đập loạn xạ, Tống Á Hiên nghĩ, từ này, bất kể là nghe thế nào, đều có một loại cảm giác ấm áp còn sót lại sau khi lưu luyến qua đi.
Trong đầu cậu đột nhiên dâng lên một suy nghĩ bốc đồng xúi giục cậu, hai tay Tống Á Hiên ôm lấy mặt Lưu Diệu Văn, cách xa một chút, nhìn kỹ hai giây, lại đột nhiên cười lên, tiếp tục dán sát lại gần khoảng cách trán đè lên trán, mới nói, nói với giọng nhẹ nhàng nửa hỏi han nửa câu dẫn:
“Em trai, chúng ta hôn nhau đi.”
Lưu Diệu Văn sững lại, hai mắt quên chớp, hô hấp chậm lại, tầm mắt không nhúc nhích mà rơi trên đôi mắt xinh đẹp như nam châm của người trước mặt.
Trong ấn tượng đây là lần đầu tiên Tống Á Hiên gọi hắn là em trai, lúc người ngoài hỏi quan hệ của bọn họ Tống Á Hiên chưa từng giới thiệu bản thân như vậy bao giờ, lúc hắn từng đợt từng đợt gọi cậu là anh Tống Á Hiên chưa từng trả lời như vậy, ngay lúc hắn lúng túng nhất hoang mang nhất cần Tống Á Hiên cậu cũng không có gọi hắn nhẹ nhàng như vậy.
Thời gian lâu rồi, hắn cho rằng, trong miệng Tống Á Hiên, bản thân mãi mãi chỉ là Diệu Văn hoặc là A Văn.
Nghe có vẻ dường như thân mật muốn chết, thực tế lại không mang theo nửa điểm ấm áp, sạch sẽ không vương chút tạp niệm, không có thân mật, cũng không có một chút chứng minh động lòng.
Nhưng hiện tại hắn nghe thấy, Tống Á Hiên gọi hắn là em trai, trong giọng nói trầm thấp hàm chứa tạp niệm bốc đồng của hắn, giống như âm thanh này vừa nói ra, mọi thứ đều không sợ hãi nữa.
Không sợ cơn bão đi qua quật đổ một vạn cây xanh, cũng không đi hỏi về sự lạnh lẽo khi đóng một cánh cửa, Lưu Diệu Văn đỡ lấy sau gáy của cậu nặng nề hôn xuống, răng đụng phải thịt mềm cháy chút máu, nhưng đó cũng là ngọt ngào.
Hôn một hồi lâu, Tống Á Hiên cảm thấy sau lưng mình phát nóng, bên tai vang lên tiếng gió vù vù ngoài cửa sổ, cậu đẩy vai Lưu Diệu Văn hơi hơi lùi ra một chút, vội vàng hít thở hai cái sau đó đặt ngón trỏ lên môi hắn muốn hắn im lặng,hai người duy trì khoảng cách hai mươi centimet đối diện nhau một lúc sau đó nhịp thở của Tống Á Hiên dần ổn định, cậu chớp mắt hai cái, đối diện với Lưu Diệu Văn hỏi một câu rất ngốc nghếch:
“Tiếng gió thật lớn, cửa sổ và cửa sẽ không bị quật đi mất chứ.”
Lưu Diệu Văn nắm lấy cổ tay cậu muốn cậu không cách nào lùi về sau được nữa, đợi đến khi hai người lại lấy lại khoảng cách da thịt thân mật, mới một tay ôm lấy vai cậu, dùng đôi môi hôn đến phát nóng của bản thân dán lên bên tai lạnh lẽo của cậu, sau đó trả lời:
“Có thể đi, nếu cửa và cửa sổ thật sự bị bão cuốn đi mất, vậy chúng ta có thể hôn nhau trong gió bão.”
Cũng rất lãng mạn, Tống Á Hiên cười thành tiếng vòng tay ôm cổ Lưu Diệu Văn, cậu nói:
“Lưu Diệu Văn, sau này chỉ cần mưa gió bão bùng, em liền nhớ đến anh, có được không.”
Lưu Diệu Văn nói được, nói xong lại hôn lên trán cậu giống như đóng dấu cho thỏa thuận miệng này vậy.
Điều hắn muốn không nhiều, chỉ hy vọng sau này lúc mưa gió bão bùng nhớ Tống Á Hiên, trán người hắn yêu sẽ có đôi lúc nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro