Chương 28
CHƯƠNG 28
Giữa tháng năm trời mưa một trận lớn, theo đó là tin tức dự báo rằng có một cơn bão sắp quét qua, Sở Giáo dục ra thông báo tạm thời, trường học toàn thành phố nghỉ một tuần.
Lúc đài phát thanh của trường phát thông tin là một chiều mưa lớn, bên ngoài trời tối đen, mưa không ngừng tạt vào cánh cửa sổ đóng chặt như lưỡi dao sắc bén, tạo ra âm thanh lộp bộp, giáo viên đứng bục giảng xem giáo trình, học sinh dưới bục giảng giải bài tập, cả lớp rơi vào im lặng hài hòa, giây tiếp theo, chiếc loa cắm bên cạnh bảng đen kết nối với đài phát thanh phát ra âm thanh xẹt xẹt như đài cassette, cả lớp đều ăn ý ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, trong loa truyền ra hai tiếng vỗ mic, sau đó tiếng bạn học nữ bị kéo lên phát thanh nói:
"Hôm nay nhận được thông báo của Sở Giáo dục, do nguyên nhân thời tiết, trường học toàn thành phố được nghỉ, thời gian nghỉ một tuần bắt đầu từ ngày mai"
Tin tức được nghỉ đột ngột đến khiến tất cả mọi người có chút ngơ ngác, mọi người đều tớ nhìn cậu cậu nhìn tớ, mãi đến khi nghe thấy tiếng reo hò vang lên cả tòa nhà dạy học của trường trung học số một bên cạnh sau đó mới giống như được đánh thức, bồn chồn mà thì thầm, ngay lập tức buông bút đem bài tập khó giải ném ra sau đầu.
Sự thật chứng minh trận mưa ngày hôm đó thật sự rất lớn, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đứng dưới mái hiên của tòa nhà dạy học, nhìn một tầng nước đọng trên bậc thang tâm tình cũng bất giác bị thời tiết ngày mưa ảnh hưởng, kỳ nghỉ vui vẻ chớp mắt bị mưa gió tạt làm nhạt đi, Lưu Diệu Văn che dù che mưa tạt đến trước mặt hai người, hắn hỏi Tống Á Hiên:
"Mẹ khi nào mới đến chứ."
Tống Á Hiên lắc đầu đáp:
"Không biết, có lẽ là sắp rồi."
Quang cảnh cả thành phố đều bị trận mưa lớn cuốn trôi, Tống Á Hiên từ dưới mép dù nhìn ra ngoài, trong khung cảnh mưa như trút nước thế giới đều là màu xanh đậm mang theo chút xám xịt, dường như sự buồn tẻ của cả một năm đều bị lấn át, cậu thở dài một ơi, hướng tầm mặt lên người Lưu Diệu Văn đang che ô bên cạnh.
"Một tuần này em muốn làm gì"
Lưu Diệu Văn thuận theo lời nói của cậu cẩn thận suy nghĩ hai giây, cuối cùng đầu óc trống rỗng lắc lắc đầu:
"Bão sắp đến rồi, vẫn là ngoan ngoãn ở nhà đi."
Lưu Diệu Văn đưa ra một đáp án không được coi là đáp án sau đó ném vấn đề cho cậu:
"Anh thì sao."
Mũi Tống Á Hiên có chút ngứa, giơ tay lên xoa xoa hai cái sau đó ý muốn hắt hơi tắt dần, cậu khịt khịt đầu mũi cảm giác vẫn có chút khó chịu nói:
"Xem sách đi, lúc trở lại phải thi rồi."
Lưu Diệu Văn đối với đáp án này của cậu không có chút gì ngoài ý muốn, hắn nghiêng đầu qua nhìn Tống Á Hiên một cái hỏi:
"Cảm rồi à."
Tống Á Hiên lắc đầu nói không biết, hai giây sau lại nghiêm chỉnh mà bổ sung:
"Có thể có chút."
Có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát, buổi tối Tống Á Hiên mơ mơ màng màng mà ngủ mất sau đó cảm thấy cổ họng mình khô giống như lửa, cậu bị cơn khát không thể nhịn được kéo ra từ trong giấc mơ, cả người đều xây xẩm thậm chí còn không cách nào đi thẳng trên đất bằng, không dễ gì chống đỡ lên tường đi ra khỏi phòng, còn chưa đi đến máy lọc nước cả người đã mất hết sức, giơ tay chống lên tường cuối cùng vẫn ngã xuống bên cạnh tivi.
Ý thức trở nên mơ hồ, bên tai chỉ còn lại tiếng gió đêm vù vù đập lên cửa sổ phòng khách, sau một hồi ù tai tất cả âm thanh đều trở nên xa xôi, giống như là nghe thấy giọng nói đặc biệt ỷ lại, đợi đến khi cậu vô thức giơ tay ra, cuối cùng cũng hôn mê.
Không biết hôn mê bao lâu, lúc Tống Á Hiên hồi phục ý thức, tin tức đầu tiên cậu nhận được chính là cậu đang ở bệnh viện.
Trong khoang mũi đều tràn ngập mùi nước khử trùng đặc trưng, mu bàn tay trái còn có cảm giác hơi đau, bên cạnh truyền đến âm thanh lạ, là tiếng ngáy vô thức của người đã chìm sâu vào giấc ngủ, đợt sau cao hơn đợt trước, trong buổi sáng sớm yên lặng như vậy rõ ràng vô cùng vang vọng.
Tống Á Hiên cảm thấy cơ thể mình rã rời, đợi đến khi cậu cố gắng mở hai mắt mình, người bên cạnh đã giật mình tỉnh dậy vì hơi thở gấp gáp của cậu, vì thế cảnh tượng đầu tiên Tống Á Hiên nhìn thấy khi mở mắt, là Lưu Diệu Văn đứng bên giường bệnh lộ ra gương mặt lo lắng.
Cậu thả lỏng một chút sau đó há há miệng phát hiện bản thân căn bản không phát ra tiếng, dây thanh quản giống như bị xé rách, giọng phát ra có chút khàn, Lưu Diệu Văn cúi người lấy chai nước đổ ra nửa nước nóng nửa nước lạnh lắc lắc ly rồi nhấp thử một ngụm, lúc cảm thấy độ ấm vừa phải mới dựng đầu giường dậy đút Tống Á Hiên uống mấy ngụm.
"Bác sĩ nói anh cảm mấy ngày rồi, cứ mặc kệ lại còn lại còn mắc gió lạnh mới phát sốt, Tống Á Hiên, anh có phải không xem thân thể ra gì có đúng không."
Miệng Tống Á Hiên rời khỏi miệng ly sau đó ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, không có vẻ gì là giận dữ, nhưng Tống Á Hiên biết, hắn chắc chắn giận rồi.
Thực sự đã khó chịu mấy ngày, thỉnh thoảng cũng sẽ ho, đã nghĩ có thể là cảm rồi, nhưng không có thời gian để nghĩ về nó.
Tống Á Hiên định mở miệng bào chữa cho mình hai câu, đợi lời nói đến bên miệng lại cảm thấy quá hời hợt, là lý do Lưu Diệu Văn không thể tiếp nhận, nếu đã nói nhiều sai nhiều, dứt khoát nhẹ nhàng đi.
Cậu giơ tay không cắm dây truyền nước ra kéo cổ tay Lưu Diệu Văn, đưa lòng bàn tay hắn đặt lên bàn tay đang cắm kim truyền nước lạnh lẽo của mình, các khớp ngón tay bị tê cứng được làm ấm lập tức cong lại.
Bởi vì tay cắm kim tiêm dùng sức dẫn đến Tống Á Hiên bị rút một chút máu, có một chút đỏ nổi lên ở bề mặt trong suốt của ống truyền, Lưu Diệu Văn lập tức chống giường cúi người xuống, tay bị cậu nắm dường như không dám dùng sức:
"Buông tay, hồi máu rồi."
Tống Á Hiên không cảm thấy đau cũng không sợ hồi máu, lần đầu tiên mượn việc bị ốm để tùy hứng, cậu nhìn gương mặt đang sát gần của Lưu Diệu Văn chớp mắt hai cái đợi thích ứng sau đó mới nói:
"Nếu em không giận nữa thì anh buông tay"
Trong thời gian hai giây đối đầu, máu trong ống truyền lại dâng lên một centimet, Lưu Diệu Văn thất bại trong sự tùy hứng tự phạt bản thân của cậu, dùng một kiểu giọng điệu gần như chán nản nói với cậu:
"Em không giận."
Tống Á Hiên cuối cùng cùng buông tay, máu trong ống truyền lần nữa chảy về dưới da, Lưu Diệu Văn chống giường đứng thẳng người rồi lại cúi đầu đối diện với Tống Á Hiên, hai người im lặng trong chốc lát, trong phòng bệnh chật chội, chỉ có sót lại tiếng ngáy của giường bệnh bên cạnh, Tống Á Hiên hồi thần lại trong ánh mắt bình tĩnh của Lưu Diệu Văn, trái tim giống như bị mưa gió bên ngoài làm tổn thương, dâng lên cảm giác tự trách bất an, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp lại chậm rãi của Lưu Diệu Văn:
"Anh dùng bản thân uy hiếp em, có phải biết được rằng em sẽ nhận thua."
Tim Tống Á Hiên giống như ai bị ai dùng kim tiêm đâm vài lỗ, có chút đau đớn, Tống Á Hiên há há miệng không nói ra được một cậu, một hồi sau tiếng ngáy bên cạnh đã giảm bớt, cậu mới nghe thấy tiếng thở dài của Lưu Diệu Văn, dùng giọng nói mang theo chút tủi thân nửa trách móc nửa kể khổ mà nói:
"Anh, lần sau đừng như vậy nữa, em đã lo lắng cả một đêm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro