
Chương 18
CHƯƠNG 18
Không biết hôn bao lâu, Tống Á Hiên cuối cùng chịu không nổi, cậu nắm lấy cổ áo Lưu Diệu Văn hơi đẩy nhẹ ra sau, nghiêng mặt tránh đi.
Hai người đều thở hổn hển.
Là Lưu Diệu Văn phản ứng lại trước, hắn lùi về sau một bước kéo giãn khoảng cách với Tống Á Hiên, hơi cúi đầu nhìn giống như có chút hối lỗi.
"Tống Á Hiên, xin lỗi, em không phải..."
Tống Á Hiên giơ tay che miệng hắn lại
"Đừng xin lỗi."
Hai người duy trì tư thế đứng bất động, một lúc sau Tống Á Hiên rút tay lại kéo kéo chiếc khăn tắm có chút lỏng lẻo, giọng nói vừa nhẹ vừa thấp.
"Nếu như em nguyện ý, chúng ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Nói xong câu này cậu lướt qua người Lưu Diệu Văn rời đi, lúc đi đến trước cửa nhà tắm, Lưu Diệu Văn đối diện với lưng cậu gọi cậu lại.
"Thật sự có thể coi như chưa từng xảy ra sao, Tống Á Hiên, anh đã từng hôn người khác như vậy sao?"
Tay Tống Á Hiên đặt trên lớp cửa kính mờ, nháy mắt xung quanh có một vòng hơi nước lửng lơ.
"Lưu Diệu Văn, em có thể xung động, nhưng anh thì không được."
Đêm đó Lưu Diệu Văn vẫn ngủ ở phòng cậu, quay lưng lại với cậu giống như hôm chiến tranh lạnh, giống như sẽ không mở miệng ra nói với hắn một câu nào nữa, trong lòng Tống Á Hiên giả vờ có chuyện, nằm nghiêng mở to mắt phát ngốc trong màn đêm, trước mặt là bức tường một năm bốn mùa đều toát lên vẻ lạnh lẽo, giống như dựa thêm chút nữa sẽ bị đông cứng.
Không biết qua bao lâu, sau lưng đột nhiên truyền đến một luồng hơi ấm, một cỗ thân thể nóng bỏng dán sau lưng, Tống Á Hiên sững người, đến hô hấp cũng không tự giác mà thả lỏng, cậu cảm thụ, giống như được hơi ấm bao bọc lấy, trong giai đoạn thay đổi giọng nói của Lưu Diệu Văn, giọng nói của hắn chậm rãi trở nên trầm thấp hơn đang vang lên bên tai, xen lẫn một chút tủi thân rõ ràng.
Hắn nói: "Anh, em sai rồi, đừng không để ý đến em."
Tim Tống Á Hiên giống như bị nắm lấy trong bàn tay lớn như bàn tay nắm lấy eo cậu, trở nên vừa chua xót vừa đau đớn, cậu quắp ngón chân lại, có chút đau đớn không chịu nói, đầu gối dán lên bức tường lạnh lẽo lại lạnh đến tỉnh người.
Qua rất lâu sau lại chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo một chút run rẩy khó nghe thấy.
"Anh là anh trai em, anh không trách em."
Thời kỳ chiến tranh lạnh ngắn ngủi qua đi trời cũng bắt đầu nắng, trần nhà phòng Lưu Diệu Văn được sửa xong, hắn không còn lý do để ở lại phòng Tống Á Hiên nữa, nhưng mỗi ngày đến đêm đều sẽ lén lút gõ cửa phòng Tống Á Hiên.
Một tiếng nhẹ hai tiếng nặng, là ám hiệu Lưu Diệu Văn nghĩ ra, Tống Á Hiên bật cười, hỏi hắn trong nhà có bốn người, nghĩ ra ám hiệu là muốn phòng ai.
Phòng ai không quan trọng.
Bản thân Lưu Diệu Văn cũng biết, nhưng luôn nghĩ là làm như vậy, giống như chỉ cần nhiều hơn một cái ám hiệu với Tống Á Hiên thì sẽ có nhiều hơn một chút ràng buộc mà người khác không biết.
Lưu Diệu Văn đứng trước mặt cậu, một lúc sau cúi xuống đem Tống Á Hiên đang ngồi bên mép giường ôm lên không một tiếng động, ở tư thế đối mặt.
Hứng thú của hắn thực sự đột ngột, Tống Á Hiên cũng không ngờ đến, nhỏ tiếng kinh hô một giây sau theo phản xạ hôm chặt lấy cổ hắn, hai chân kẹp chặt quanh eo hắn sợ mình rơi xuống.
Lưu Diệu Văn nhẹ giọng cười, một tay đỡ đùi cậu một tay vỗ vỗ vào lưng an ủi cậu sau đó nghiêm túc nói.
"Anh, anh thật giống một đứa trẻ."
Tống Á Hiên không để ý hắn nói, vẫn cứ căng thẳng vòng ôm chặt lấy cổ hắn, gác cằm lên vai hắn ra lệnh.
"Lưu Diệu Văn, em thả anh xuống."
Lưu Diệu Văn không trêu chọc cậu nữa, ôm cậu về phía trước hai bước đặt Tống Á Hiên lên bàn, Tống Á Hiên hơi ngả về sau, hai tay chống lên mặt bàn cố gắng duy trì thăng bằng, Lưu Diệu Văn đứng trước mặt cậu nhìn đôi chân nhỏ đang lắc lư trong không trung của cậu, do dự một hồi sau vẫn là giơ tay nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cậu.
"Tống Á Hiên, cổ chân anh thật lạnh.
Tống Á Hiên đột nhiên bị bàn tay nóng bừng của hắn nắm lấy, vô thức thu chân lại, còn chưa kịp tránh đã bị dùng sức nắm lấy.
Lưu Diệu Văn nói, "anh, anh có lạnh không."
Tống Á Hiên lắc đầu hơi nhấc chân lên, có chút không nắm được trọng điểm mà hỏi hắn.
"Làm sao một hồi gọi Tống Á Hiên, một hồi gọi anh,"
Lưu Diệu Văn cúi đầu làm ấm cổ chân cho cậu lười biếng trả lời.
"Muốn gọi gì thì gọi như vậy."
Tống Á Hiên cảm thấy tư thế nhìn xuống như vậy quá xấu hổ, thế là vùng vẫy thoát khỏi giam cầm của hắn.
Cậu vừa muốn từ bàn xuống, giây tiếp theo bị Lưu Diệu Văn giơ tay ấn chặt đầu gối, rõ ràng không có dùng lực lại khiến cậu không cách nào động đậy, Tống Á Hiên thử mấy lần cũng có chút tức giận, cậu cau mày cúi đầu, đối diện với Lưu Diệu Văn đứng trước mặt cách cậu mấy centimet vừa hay đang ngẩng đầu, lời chất vấn mắc kẹt lại trong họng không nói ra được khi nhìn thấy đôi mắt tối đen lại có chút ánh sáng của hắn.
Quyền chủ động thay đổi, cậu bị đổi thành bên bị động, trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại giọng nói có chút trầm thấp của Lưu Diệu Văn.
Hầu kết của hắn lăn lên xuống, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi của Tống Á Hiên.
"Tống Á Hiên, nếu hiện tại em không gọi anh là anh trai, liền có thể hôn anh không."
Hôn một lần cũng là hôn, hôn hai lần ba lần cũng là hôn, dù sao thì cũng đã phạm lỗi rồi, Tống Á Hiên cúi đầu đặt tay lên vai hắn, hai mắt không khống chế được mà chớp liên tục, trong lòng đấu tranh mấy giây vẫn là thuận theo mà hé miệng.
Quá thân mật, hơi thở đan xen, tin tức tố tràn ngập khắp phòng, độ phù hợp cao của tin tức tố an ủi hai bên, ngay cả chỉ là một nụ hôn đơn giản cũng có chút hạnh phúc, Tống Á Hiên thoải mái nhắm hai mắt, trong khoang mũi phát ra tiếng rên rỉ, Lưu Diệu Văn cũng không nhịn được nuốt nước bọt, còn không cẩn thận lúc cắn phải đầu lưỡi cậu lùi lại hai giây, độ ấm khoang miệng giảm đi một chút, sau khi mất đi thân cận gần gũi ngọt ngào Tống Á Hiên mơ màng mở mắt, đôi mắt trống rỗng lại mang theo khát cầu trong sạch, Lưu Diệu Văn nhìn đôi mắt xinh đẹp của cậu, trong lòng tức giận mắng bản thân một tiếng sau đó không nhịn được nữa, càng hôn mãnh liệt hơn.
Quá mệt, hôn cũng là một việc mệt mỏi, Tống Á Hiên chịu đựng khống chế của hắn, ngoan ngoãn dây dưa với hắn, luôn có ảo giác rằng nước bọt sắp thuận theo đôi môi sưng đỏ rơi xuống, Tống Á Hiên cảm giác sức lực toàn thân đều bị rút cạn, eo cậu cũng không tự giác mà bắt đầu cong xuống, Lưu Diệu Văn sau khi phát giác giơ tay giữ lấy eo cậu, càng ngày càng kéo cậu dán vào người mình hơn.
Tống Á Hiên thực sự không chịu được nữa, vẫn là tước vũ khí đầu hàng trước, cậu giơ tay lên che miệng mình trước để tách Lưu Diệu Văn khỏi cậu sau đó thành thật nhận thua.
"Không hôn nữa, anh mệt lắm."
Lưu Diệu Văn cong cong khóe mắt hôn lên lòng bàn tay nóng rực của cậu sau đó kéo tay cậu ra, lại quay lại khoảng cách vốn có ban đầu với Tống Á Hiên, lúc này không mất kiểm soát nữa, hắn miệng đối miệng với Tống Á Hiên, dịu dàng dán lên một lúc sau đó nghiêng mặt vòng tay giữ lấy vai cậu, trong một vòng tay sạch sẽ không mang theo bất cứ cuộn trào mãnh liệt nào mở miệng,
"Anh, thật muốn cứ mãi hôn anh như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro