Chương 14
CHƯƠNG 14
Hôm Tống Á Hiên phân hóa là lần thi tháng đầu tiên năm nhất, khi đó cậu vẫn chưa phản ứng lại, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, đầu óc quay cuồng, cậu cho rằng hôm trước thức khuya ôn tập nên sốt nhẹ, đến khi cậu cố gắng chống đỡ thi được một nửa, giáo viên vẫn luôn đi quanh trong phòng thi mới phát hiện bất thường của cậu.
Ban đầu giáo viên cũng cho rằng cậu phát sốt, hỏi cậu có muốn nộp bài trước rồi đến phòng y tế xem thử không, Tống Á Hiên gật đầu, vừa mới đứng dậy chân mềm nhũn khuỵu xuống đất, ghế bị cậu kéo ngã va chạm trên đất vang lên ầm một tiếng, sau khi nghe thấy động tĩnh bạn học xung quanh nghe thấy liền dừng bút nhìn sang, trong chốc lát, Tống Á Hiên trở thành tâm điểm của cả lớp.
Cậu cắn răng chống đất muốn đứng dậy, nhưng không hiểu sao, khí lực toàn thân giống như bị rút cạn, cậu cúi đầu nhìn tay mình không ngừng run lên, trong lòng dâng lên một chút sợ hãi, giáo viên đứng bên cạnh nhanh chóng ngồi xổm xuống đỡ cậu dậy, giáo viên đứng trên bục giảng cũng cảm thấy không ổn, đi qua thấp giọng hỏi cậu làm sao vậy.
Tống Á Hiên cũng không biết bản thân làm sao, cả người cậu đều lạnh run, máu lưu thông với tốc độ cao trong cơ thể như đang sôi lên, giống như muốn đem xương cốt cậu nấu chảy, tầm mắt cậu bắt đầu mơ hồ, trong đầu từ từ xuất hiện đáp án.
Cậu sắp phân hóa rồi.
Nhưng thuốc ức chế tối qua vừa bị cậu để ở dưới gối, hiện tại trong cặp ngoài sách ra thì không còn gì nữa.
Tống Á Hiên ngẩng đầu vội vã nhìn xung quanh một lượt, xây xẩm mặt mày, đến răng lợi cũng bắt đầu run rẩy, đến khi cậu mở miệng đại não còn chưa kịp nghĩ răng miệng đã nói ra một cái tên.
Lưu Diệu Văn.
Âm thanh lạch cạch của ghế kéo trên nền gạch lại vang lên, giây tiếp theo, người gọi trong miệng xuất hiện trong tầm mắt, quay lưng cúi người xuống trước mặt.
"Tống Á Hiên, lên đây, em cõng anh đến phòng y tế."
Hai giáo viên coi thi đều không phải lớp bọn họ, nhưng cũng biết cơ thể học sinh quan trong hơn một đợt thi cử, bọn họ không ngăn cản, chính là ngầm đồng ý hành động của Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn cõng Tống Á Hiên chạy một đường, Tống Á Hiên vòng tay ôm lấy cổ hắn khó chịu nức nở, Lưu Diệu Văn hô hấp vội vàng đồng thời còn lên tiếng an ủi cậu.
"Tống Á Hiên, kiên trì thêm chút nữa, sắp đến nơi rồi."
Ai phân hóa có đãi ngộ này chứ, Tống Á Hiên sợ Lưu Diệu Văn vội nên cắn môi không để bản thân phát ra tiếng, đợi đến khi đến phòng y tế Lưu Diệu Văn đẩy cửa đặt cậu lên giường mới phát hiện môi dưới Tống Á Hiên đã bị cắn ra nửa hàng dấu răng, sâu đến mức giống như sẽ không tan đi.
Nữ bác sĩ kéo rèm lại, còn chưa kịp hỏi bị bệnh gì liền ngửi thấy một mùi hương khác thường.
Cô hít hít mũi xác định mấy giây, sau đó quay người lấy một liều thuốc ức chế qua, đem ống tay áo sơ mi đồng phục ngắn tay của Tống Á Hiên kéo lên, động tác thuần thục đâm kim tiêm vào da.
Trong phòng nghỉ nhỏ là tiếng hít thở nặng nhọc của Lưu Diệu Văn, hắn chống gối nghỉ ngơi một hồi sau mới hồi phục lại một chút khí lực, chầm chậm thẳng người dậy hỏi
"Bác sĩ, anh ấy là Omega hay là Alpha."
Bác sĩ rút kim tiêm ra cười trả lời một câu.
"Omega hương dâu tây, sau này phải bảo vệ tốt cho em ấy."
Bảo vệ, từ này hình như từ khi quen biết đã gắn liền trên người Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên, khi còn nhỏ mẹ bảo hắn không được bắt nạt Tống Á Hiên, hắn vô thức đem không bắt nạt và bảo vệ hóa thành một đẳng thức, đợi lớn lên một chút, hắn hiểu không bắt nạt cũng có thể là thờ ơ lạnh nhạt, nhưng hắn khi đó lại cũng không cách nào nhìn thấy chuyện của Tống Á Hiên mà không quản không hỏi, hắn đem việc bảo vệ Tống Á Hiên liệt vào kế hoạch cuộc đời của mình, cũng chưa từng cảm giác rằng bọn họ sẽ có ngày phải chia xa.
Tống Á Hiên dựa vào giường phòng nghỉ, Lưu Diệu Văn đi qua đứng một lúc, sau chốc lát giơ tay che lỗ kim tiêm sớm đã biến mất trên cánh tay cúi đầu hỏi,
"Tống Á Hiên anh đỡ hơn chút nào chưa."
Tống Á Hiên vẫn còn chóng mắt, nhưng sức lực đã phục hồi một chút, cậu gật đầu giơ một tay đặt lên mu bàn tay Lưu Diệu Văn vỗ hai cái an ủi rồi mở miệng, giọng nói lại yếu ớt như cũ.
"Không đau nữa, cũng không khó chịu, em đừng lo lắng."
Lưu Diệu Văn lật lại lòng bàn tay đan mười ngón tay với cậu, thấp giọng nói một câu.
"Ừm, không lo lắng, Tống Á Hiên, em sẽ luôn bảo vệ anh."
Chủ nhiệm lớp biết chuyện Tống Á Hiên phân hóa thành Omega liền đặc biệt báo cáo với hiệu trường, qua một lúc liền cho phép cậu được nghỉ phép, giáo viên lo lắng cậu một mình không về nhà được, cũng cho phép Lưu Diệu Văn miễn thi.
Trên đường nhiều taxi, nhưng chạy qua đều chở người, bọn họ đứng bên đường đợi xe, Lưu Diệu Văn nắm lấy tay Tống Á Hiên để cậu đặt trọng lượng toàn thân lên người mình, Tống Á Hiên cười hỏi hắn.
"Anh phân hóa lại không phải cái khác, em khoa trương như vậy người khác đều hoài nghi anh có phải là bị bệnh nặng gì không."
Lưu Diệu Văn không cảm thấy bản thân phản ứng thái quá, chỉ lắc lắc đầu cũng không nói chuyện, qua một hồi cũng không nhìn thấy xe trống lại đột nhiên mở miệng.
"Tống Á Hiên, em cõng anh đi, dù sao trường cũng gần nhà."
Sự thật chứng minh Lưu Diệu Văn đề nghị mãi mãi không dễ từ chối, lúc Tống Á Hiên nằm lên lưng hắn cười hỏi một câu.
"Em cũng mười sáu tuổi rồi, làm sao còn bá đạo như thế."
Lưu Diệu Văn hừ lạnh một câu hỏi trả lời cậu, em từ trước đến giờ không bắt nạt người khác.
Hắn cõng Tống Á Hiên đi rất chậm, nhưng hơi thở lại rất nhẹ nhàng, giống như không cảm thấy mệt, thỉnh thoảng còn hỏi mấy vấn đề.
"Tống Á Hiên, anh sau khi phân hóa có gì khác không."
"Tống Á Hiên, anh nói xem em sẽ phân hóa thành Alpha sao, hay là sẽ thành một Beta như đa số người khác."
"Tống Á Hiên, nếu em thật sự là một Beta còn có thể bảo vệ tốt cho anh không."
Hắn hỏi một loạt câu hỏi loạt thất bát tao xung quanh vấn đề phân hóa, Tống Á Hiên biết sẽ trả lời, không biết liền im lặng bò trên lưng hắn sau đó lại nhỏ giọng thều thào một câu "dài dòng"
Mặc dù phân hóa thành Omega số ít, Tống Á Hiên cũng không cảm thấy vui, cậu ngồi trước bàn học lại không học vào bất cứ thứ gì, suy nghĩ luôn vô thức đi chệch hướng, bắt đầu quay lại mấy câu hỏi mà Lưu Diệu Văn hỏi cậu trên đường.
Lưu Diệu Văn sẽ trở thành Alpha sao, hay là Beta, dù sao cũng sẽ không trở thành một Omega như cậu, hắn từ nhỏ đến lớn, đều ưu tú hơn nhiều so với bạn bè cùng tuổi.
Nếu như hắn trở thành Alpha có phải rõ ràng là người thích hắn xung quanh càng trở nên nhiều hơn không.
Nếu hắn trở thành Beta có phải là hắn sẽ tìm một cô gái cũng là Beta yêu đương rồi đi đến kết hôn không.
Tống Á Hiên càng nghĩ tạp niệm trong đầu càng nhiều, chữ trong sách rốt cuộc cũng không đọc vào, dứt khoát nằm xuống giường phát ngốc.
Ngay lúc cậu mơ màng sắp ngủ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch, cậu mở mắt chống người dậy, đối diện tầm mắt với Lưu Diệu Văn đang cẩn thận đóng cửa phòng cậu.
Hai người yên lặng chốc lát sau đó Tống Á Hiên mở miệng.
"Em có chuyện gì."
Lưu Diệu Văn không trả lời cậu chỉ đi vào, đến khi hắn đứng bên cạnh giường chỉ cách Tống Á Hiên khoảng chừng một mét, mới do dự mở miệng
"Bác sĩ nói anh là mùi dâu tây."
"Tống Á Hiên, em có thể ngửi một chút không."
--------------------------------------------------------
Hiên Hiên phân hóa rồi, nhưng bật mí là tin tức tố của Hiên không đơn giản như thế đâu nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro