Chương 12
CHƯƠNG 12
Huấn luyện quân sự kết thúc, tiết đầu tiên chủ nhiệm cho mọi người học một chút kiến thức liên quan đến giới tính thứ hai, Lưu Diệu Văn tối qua ngủ không ngon, không có hứng thú với mấy thứ tương tự như những bài giảng về sinh lý học, dứt khoát nằm bò lên bàn ngủ.
Tống Á Hiên muốn để Lưu Diệu Văn nghe một chút, nhưng hắn vừa nằm xuống liền bắt đầu không để ý người khác, Tống Á Hiên tức giận véo thắt lưng hắn, giây tiếp theo liền bị Lưu Diệu Văn giơ tay nắm lấy, hai tay ở nơi góc chết khuất tầm nhìn mọi người lén lút nắm lấy nhau, Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng miết miết lòng bàn tay cậu, giọng nói mang theo chút mệt mỏi.
"Tống Á Hiên, em buồn ngủ."
Tống Á Hiên cũng không muốn trêu hắn nữa, nhưng cậu đã đối mặt với phân hóa rồi, như vậy là khoảng cách Lưu Diệu Văn phân hóa cũng không xa nữa
Nếu là một Beta thì cũng thôi đi, nhưng nếu đến lúc đó Lưu Diệu Văn phân hóa thành Alpha hay Omega mà không nắm kiến thức cơ bản gặp phải tình huống đột ngột phát sinh thì phải làm sao, Tống Á Hiên nhìn hắn một bộ dáng đánh cũng không động đậy trong lòng phiền muốn chết, cậu rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm tay cậu của Lưu Diệu Văn quay đầu không nói nữa.
Qua không bao lâu, người bên cạnh lại ngồi dậy, Tống Á Hiên giả vờ như không quan tâm nhìn chằm chằm lên bảng, sau mười mấy giây bị người đẩy đẩy khuỷu tay, cậu cúi đầu, nhìn thấy trước mặt có thêm một con hạc giấy từ vỏ chocolate màu trắng trên đó viết: Em nghe, anh đừng giận nữa.
Tống Á Hiên vẫn không để ý, ngẩng đầu coi như không thấy con hạc giấy kia, Lưu Diệu Văn không dỗ cậu nữa, ngược lại cũng thật sự nghe giảng.
Trên bảng giáo viên viết, giới tính thứ hai phân hóa làm ba loại: Alpha, Beta cùng với Omega.
Ông chỉ lên bảng giải thích,
"Trong giới tính thứ hai, Beta thường thấy nhất, trên thế giới có 70% người có giới tính thứ hai là Beta, những người này không ảnh hưởng bởi tin tức tố, hôn nhân lấy giới tính thứ nhất làm trọng."
"Sau đó là Alpha, số người có giới tính thứ hai ít hơn, bọn họ trời sinh mạnh hơn Beta và Omega, nhưng sau khi phân hóa sẽ có kỳ dịch cảm không cố định, trong thời gian này, bọn họ sẽ yếu ớt mẫn cảm, sản sinh dục vọng chiếm hữu mãnh liệt với Omega của mình."
"Cuối cùng là Omega, là loại giới tính hiếm nhất, bọn họ trời sinh phù hợp với Alpha, là quần thể xã hội quan tâm nhất, sau phân hóa mỗi tháng đều có kỳ phát tình, nếu kiểm soát không đúng cách, tin tức tố trong kỳ phát tình rất có thể sẽ ảnh hưởng đến Alpha và Omega bên cạnh, vì vậy các em nhất định phải nhớ, trong ba năm học tiếp theo đây, chỉ cần có bạn học nhận thấy cảm giác cơ thể khác thường có thể là thời điểm đối mặt với phân hóa giới tính nhất định phải báo gấp với thầy cô, còn có thuốc ức chế trong phòng y tế, vẫn luôn cung cấp miễn phí cho các em...."
Lưu Diệu Văn vẫn luôn là cái tính nghe tai trái lọt qua tai phải, giáo viên phổ cập kiến thức sinh lý xoẹt qua trong đầu hắn, còn chưa đợi được tan học đã bị hắn ném ra sau đầu, ngược lại là Tống Á Hiên, vẫn luôn lo lắng, đến cơm tối cũng không ăn được mấy miếng liền về phòng, mẹ Lưu làm một bát mì bảo Lưu Diệu Văn bưng vào cho Tống Á Hiên ăn, Lưu Diệu Văn cười bà có phải chỉ biết nấu mì không thôi, nhưng đợi mì đổ vào bát vẫn thành thật bưng đến gõ cửa phòng Tống Á Hiên.
Cửa phòng Tống Á Hiên không đóng chặt, cửa hơi hé lọt ra một chút ánh sáng, tay Lưu Diệu Văn dừng lại trong không trung một lúc, vẫn chọn trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trong phòng rất sáng, nhưng Tống Á Hiên không có ở trên giường cũng không có trước bàn, Lưu Diệu Văn đi qua đặt bát mì lên bàn rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên ôm hai chân trán gác lên đầu gối không ngẩng đầu lên, Lưu Diệu Văn giơ tay dán lên mu bàn tay cậu, đợi cảm nhận được làn da hơi lạnh có chút xu hướng ấm lên sau đó cong cong ngón tay luồn vào giữa các ngón tay cậu, lòng bàn tay dán lên mu bàn tay cùng cậu đan xen.
"Làm sao lại không vui."
"Đầu có chút choáng, không muốn nói chuyện."
Lưu Diệu Văn gật đầu buông tay ra sau đó đứng lên bưng bát mì trên bàn lại rồi ngồi xổm trước mặt cậu.
"Vậy hôm nay em đút anh ăn mì."
Tống Á Hiên ngẩng đầu, Lưu Diệu Văn mới phát hiện trên mặt cậu đỏ bừng bất thường, Lưu Diệu Văn cau mày hỏi cậu.
"Bị bệnh rồi?"
Tống Á Hiên lắc lắc đầu.
"Không phải."
Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt hung dữ của Lưu Diệu Văn đang dán lại gần, do dự một chút sau đó vẫn thành thật nói.
"Anh có thể, sắp phải phân hóa rồi."
Lần này đến lượt Lưu Diệu Văn sững người, hắn đặt bát mì sang tấm thảm bên cạnh không dám tin mà hỏi lại lần nữa.
"Anh sắp phân hóa rồi?"
"Phải." Tống Á Hiên gật đầu nói, "Hôm đó ở canteen, anh ngửi thấy tin tức tố của học tỷ"
Thanh âm vừa rơi xuống, Lưu Diệu Văn còn chưa kịp làm ra phản ứng gì cậu lại cau mày ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo tiếng khóc cầu cứu mở miệng.
"Làm sao bây giờ Lưu Diệu Văn, anh sợ lắm."
Sợ chưa chuẩn bị xong liền phải tiếp nhận phân hóa, sợ tạo tiền lệ trong mắt mọi người, sợ tất cả những nhân tố không chắc chắn.
Lưu Diệu Văn bị một câu sợ hãi này của cậu kéo về, Tống Á Hiên có thể ngửi thấy tin tức tố, nó có nghĩa là sau khi cậu phân hóa không Alpha thì là Omega, chuyện như vậy cậu thế mà kéo dài hai ngày mới định nói, Lưu Diệu Văn cau mày, giọng nói bất giác mang theo chút hung dữ.
"Chuyện quan trọng như vậy anh tại sao không nói sớm với em."
Tống Á Hiên há há miệng không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu đem đầu tiếp tục vùi vào đầu gối, Lưu Diệu Văn đại khái cũng ý thức được cảm xúc của bản thân không đúng, bình tĩnh lại một chút sau đó nói.
"Anh lát nữa ăn mì trước đi, chuyện này đợi ngày mai về nhà em nói với mẹ, anh không cần sợ, sáng mai em cùng anh đến phòng y tế lấy thuốc ức chế."
Có lẽ chuyện Tống Á Hiên giấu Lưu Diệu Văn quá nghiêm trọng, Lưu Diệu Văn sáng sớm vẫn chưa hết giận, đợi khi Tống Á Hiên ăn sáng xong Lưu Diệu Văn đã đẩy cửa đi trước, sớm hơn so với bình thường mười phút, Tống Á Hiên theo sau đổi giày, đợi mang giày xong chào mẹ một cậu lại vội vàng mang balo chạy theo phía sau.
Cả đường bất luận Tống Á Hiên nói gì Lưu Diệu Văn đều không đáp lại, thỉnh thoảng ừ hai câu coi như trả lời.
Tống Á Hiên cảm thấy hắn cố tình thờ ơ, thế nên cũng không nói nữa, im lặng đi theo sau lưng hắn, giống như năm đó cậu vừa đến Lưu gia vậy.
Lưu Diệu Văn quay đầu nhìn Tống Á Hiên rớt lại sau lưng mình, hai bước sau vẫn là dừng chân lại tại chỗ.
"Đi chậm như vậy, rùa sao, còn muốn đến phòng y tế nữa không."
Tống Á Hiên đột nhiên ngẩng đầu, hai giây sau cười theo sau.
Phòng y tế sang sớm không có ai, chỉ có một vị nữ bác sĩ ngồi bên trong xem điện thoại, Lưu Diệu Văn đem tình huống của Tống Á Hiên nói qua một lượt sau đó đăng ký lớp họ tên nhận hai liều thuốc ức chế, đợi đến sau khi ra khỏi phòng y tế hắn lấy một liều thuốc ức chế đưa cho Tống Á Hiên phòng trường hợp khẩn cấp, liều còn lại nhét vào trong balo của mình.
Tống Á Hiên hỏi hắn tại sao phân hóa thời hạn xa cũng phải chuẩn bị thuốc ức chế, Lưu Diệu Văn không nói đáp án cho cậu chỉ bảo cậu đừng quản.
Đợi đến thời gian nghỉ trưa Lưu Diệu Văn còn chưa quay lại lớp Tống Á Hiên mới cảm thấy không ổn, cậu ở tầng lầu tìm một lượt cũng không tìm thấy người, đợi tiếng chuông vào lớp vang lên, bạn học lớp bên cạnh mới vội vàng chạy đến cửa lớp bọn họ báo tin.
"Không xong rồi, Lưu Diệu Văn lớp các cậu, ngất xỉu ở nhà vệ sinh tầng trên, vừa mới được đưa đến phòng y tế rồi."
Quả bom trong đầu dường như phát nổ, Tống Á Hiên ngơ ngác, sau khi đứng dậy đột ngột đầu gối đụng vào bàn đau đến tê rần cậu lại không quan tâm đến cơn đau, đẩy đám học sinh đang chặn ở cửa lớp sang một bên chạy một mạch đến phòng y tế.
Rõ ràng cách không xa nhưng giống như dài đến mức mãi mãi cũng không chạy đến cuối cùng, đợi đến khi Tống Á Hiên chống tay đến đầu gối hít thở từng ngụm trước cửa phòng y tế Lưu Diệu Văn nằm trên giường trong phòng nghỉ đã tỉnh lại.
Lúc Tống Á Hiên mở rèm đi vào, Lưu Diệu Văn đang xoa thuốc lên các nốt mẩn ngứa lớn nhỏ khác nhau trên cánh tay, ném trên bàn bên cạnh là kim tiêm thuốc ức chế rỗng, Lưu Diệu Văn ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Tống Á Hiên, Tống Á Hiên một khắc sau khàn khàn giọng hé miệng hỏi.
"Tại sao lại tiêm thuốc ức chế."
Lưu Diệu Văn im miệng không nói chuyện, cuối cùng nữ bác sĩ phòng y tế nói cho Tống Á Hiên đáp án.
"Người chưa phân hóa giới tính thứ hai tiêm thuốc ức chế khả năng cao sẽ dẫn đến phân hóa sớm, nhưng khả năng bị dị ứng cũng rất cao, các em còn nhỏ, đừng lấy cơ thể mình ra đùa giỡn."
Nói xong hai câu nữ bác sĩ cũng không nói nữa, không khi trầm mặc trong phòng y tế có chút ngượng cùng, cô đoán hai đứa nhỏ trước mặt có thể có gì cần nói riêng tư, vì thế cô vỗ vai Tống Á Hiên rồi đi ra ngoài, đem nơi nói chuyện lưu lại cho bọn họ.
Tống Á Hiên dường như chưa nghe thấy lời giải thích lại hỏi lại hắn lần nữa.
"Tại sao lại tiêm thuốc ức chế."
Tay cầm tăm bông của Lưu Diệu Văn vẫn dừng lại trên nốt mẩn đỏ trên cánh tay, khoảnh khắc hắn ngẩng đầu đối diện với Tống Á Hiên, một hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng.
"Anh không phải là sợ phân hóa sao, Tống Á Hiên."
--------------------------------------------------
Chúc mọi người kỳ nghỉ lễ vui vẻ ! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro