Chương 10
CHƯƠNG 10
Khai giảng chính là cao trung rồi, mẹ Lưu đưa bọn họ đi đổi điện thoại mới, cùng một kiểu, mẹ Lưu vốn định mua cho hai người cùng màu, sau đó sợ cầm nhầm liền nghĩ khác nhau một chút.
Màu sắc là Lưu Diệu Văn chọn, bản thân hắn chọn màu đen, chọn cho Tống Á Hiên màu trắng.
Tống Á Hiên rất thích điện thoại mới, sau khi cầm lấy thì ôm xem video cả buổi chiều, cuối cùng cổ đau mỏi pin cạn kiệt mới nỡ buông ra cắm sạc cạnh tivi.
Lưu Diệu Văn không chạy theo các sản phẩm điện tử, cả một buổi chiều đều ôm lấy gối nằm trên sô pha ngủ.
Ba Lưu lắp một điều hòa trung tâm ở phòng khách vào năm bọn họ học năm hai sơ trung, vừa đến mùa hè liền mở nguyên một ngày, ban đầu Lưu Diệu Văn còn thích ở trong phòng hơn, thời gian dài dứt khoát đặt giường điều hòa ở phòng khách.
Điện thoại hết pin, xem tivi lại sợ đánh thức người ta dậu, Tống Á Hiên nằm ở đầu còn lại của sô pha phát ngốc.
Còn mười mấy ngày nữa là sắp khai giảng, cao trung trọng điểm chạy nước rút còn mệt hơn so với sơ trung, không biết cậu có thể kiên trì tiếp hay không.
Cậu còn đang phát sầu, giây tiếp theo một cái gối đập vào trong lòng, Tống Á Hiên chớp chớp mắt hoàn hồn lại nghiêng đầu nhìn qua, Lưu Diệu Văn đang nghiêng người chống tai nhìn cậu.
"Nghĩ gì vậy."
Tống Á Hiên ngồi dậy đem gối tựa ôm vào trong lòng.
"Không muốn lên cao trung nữa, cảm giác sẽ rất mệt"
Lưu Diệu Văn cười nhạo một tiếng rồi đem cánh tay gác sau đầu nằm xuống.
"Năm ba sơ trung anh chạy nước rút liều mạng như vậy, làm sao mà hiện tại lại sợ mệt rồi."
Tống Á Hiên lắc đầu không nói, trong lòng vẫn còn chút buồn bực.
Lát sau Lưu Diệu Văn đột nhiên ngồi dậy dán lại bên cạnh Tống Á Hiên, đặt tay lên vai cậu nói.
"Hôm nay sinh nhật Nghiêm Hạo Tường, gọi em đến nhà cậu ấy chơi, anh với em cùng đi đi."
Vốn dĩ lúc Tống Á Hiên đến con phố này đã không thân với Nghiêm Hạo Tường, sau đó Nghiêm gia kiếm được chút tiền chuyển đến biệt thự lớn, cậu và Nghiêm Hạo Tường càng không qua lại.
Tống Á Hiên nghĩ một hồi vẫn là từ chối.
"Em đi đi, buổi tối anh tùy tiện làm chút gì đó ăn là được."
Phản kháng đương nhiên không có tác dụng, cuối cùng Tống Á Hiên vẫn bị Lưu Diệu Văn kéo đi tham gia bữa tiệc sinh nhật nhỏ của Nghiêm Hạo Tường.
Hầu hết những người đến tham gia sinh nhật của Nghiêm Hạo Tường đều là bạn cấp hai của hắn, Tống Á Hiên cũng không quen biết bọn họ, đơn giản ăn chút gì đó sau đó ngồi xuống một góc nghịch điện thoại.
Lưu Diệu Văn trước đó vẫn luôn kéo cậu, sau đó thấy cậu thật sự không có hứng thú chơi mới để cậu ngồi một mình trong góc, Tống Á Hiên một mình lướt điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát, Lưu Diệu Văn ở trung tâm phòng khách đã hòa cùng làm một với đám người cùng tuổi rồi.
Hắn không sợ giao tiếp xã hội, nhân duyên vẫn luôn rất tốt, mọi người đều thích chơi với hắn, Tống Á Hiên lại ngược lại hoàn toàn.
Trầm lặng, chậm nhiệt, khó thân thiết, chỉ nói nhiều với người thân quen, tính cách như vậy khiến cậu trong đám con trai trong thời kỳ thanh xuân tươi sáng rất không vừa mắt, mọi người không bắt nạt cậu, cũng sẽ không chủ động nói chuyện với cậu.
Tống Á Hiên nhìn một lúc lại lặng lẽ cúi đầu, trên màn hình điện thoại vừa hay hiện lên một tin nhắn wechat, là Lưu Diệu Văn gửi, chỉ đơn giản hai chữ:
Nhìn em
Cậu giật mình, sau đó lúc ngẩng đầu liền có một bàn tay ấm áp đè trên đỉnh đầu cậu
"Anh trộm xem cái gì vậy."
Tống Á Hiên bị hắn trêu chọc một câu, lập tức chột dạ ngay tức khắc, sau đó có chút thiếu tự tin mà trả lời
"Anh trộm xem chỗ nào chứ."
Lưu Diệu Văn nhìn thấy cậu như vậy cũng không trêu tiếp nữa, hắn ngồi trên ghế bên cạnh Tống Á Hiên, nghiêng người đem đầu đặt lên vai cậu hỏi.
"Em có chút buồn nôn, anh muốn ra ngoài hóng gió với em không."
Tống Á Hiên lúc này mới phát hiện có chút không đúng, cậu hơi hơi thu vai lại kịp thời giơ tay đỡ lấy cằm Lưu Diệu Văn, sau đó ngả người về sau một chút quan sát hắn.
Mặt đỏ bừng, ánh mắt thất thường.
Cậu nheo mắt có chút không vui mà hỏi.
"Em vừa nãy uống rượu?"
Lưu Diệu Văn giơ tay ra nắm lấy cổ tay mát lạnh của cậu, vẻ mặt ngoan ngoãn thành thật gật đầu.
"Nghiêm Hạo Tường bảo em uống, em liền thử hai ngụm."
Tống Á Hiên chốc lát liền có chút khó chịu với Nghiêm Hạo Tường, cậu nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng của vấn đề với biểu tình cứng ngắc.
"Lưu Diệu Văn, em còn chưa đến mười sáu tuổi, em thế mà lại học người khác uống rượu, mẹ biết được sẽ đánh em đó."
Lưu Diệu Văn làm sao lại có thể không biết điểm này, nhưng hắn tin Tống Á Hiên chắc chắn sẽ bao che cho hắn,
Bởi vì có niềm tin, vì vậy thỉnh thoảng đi quá giới hạn hắn cũng sẽ không để tâm đến.
Lưu Diệu Văn giơ tay nghiêng đầu đem nửa khuôn mặt vùi vào lòng bàn tay Tống Á Hiên, nhẹ giọng nửa dỗ dành nửa lừa dối mà nói.
"Anh không nói với mẹ, mẹ liền không biết. Tống Á Hiên, em thật sự khó chịu, anh đi hóng gió với em đi."
Trầm mặc một lúc, hai người giống như đang âm thầm tranh đấu, hồi sau Tống Á Hiên vẫn là nhận thua, cậu thở dài một hơi đứng dậy, kéo tay Lưu Diệu Văn đang chờ đợi được nắm giữa không trung.
"Đi thôi."
Mặc dù là tháng Tám nóng nực, nhưng gió đêm thổi qua vẫn giảm bớt hơi nóng, điều hòa trong cửa kính thổi khí lạnh, bên ngoài cửa kính là gió mùa hè tự nhiên, Tống Á Hiên được gió thổi qua cảm thấy ngột ngạt trong nhà khi nãy giảm đi một nửa.
Cậu sợ Lưu Diệu Văn ngã, vẫn luôn nắm chặt lấy tay hắn, mặc dù như vậy, vẫn không muốn nói chuyện với hắn.
Lưu Diệu Văn biết cậu giận, vì vậy cũng ngoan ngoãn, yên lặng một lát sau mới dám mở miệng.
"Em nhớ khi còn nhỏ, lần tiểu Mã ca chuyển nhà kia, em không vui, trốn trong phòng khóc, anh gõ cửa phòng em, ngồi cùng em, cũng nắm tay em như vậy"
Tống Á Hiên vẫn không nói chuyện, vừa nghĩ muốn buông tay, giây tiếp theo lại bị Lưu Diệu Văn nắm chặt.
Cậu nghiêng đầu qua nhìn Lưu Diệu Văn, dưới màn đêm, góc cạnh sắc nét của thiếu niên bắt đầu giống như người lớn.
Lưu Diệu Văn không quay đầu, Tống Á Hiên cảm thấy hắn được gió thổi có chút tỉnh táo rồi.
"Công việc ba mẹ bận, số lần đưa em ra ngoài chơi đã ít lại càng ít, bọn họ sẽ không nắm tay em ở trong dòng người, bọn họ cảm thấy em nên giống như một nam tử hán, vấp ngã liền lập tức đứng dậy, bọn họ muốn em độc lập, vì vậy trong ấn tượng của em, trước giờ chưa từng có một đôi tay ấm áp"
Nói đến đây, Lưu Diệu Văn dừng lại một chút mới quay đầu, đối diện với cậu tiếp tục nói.
"Anh là người đầu tiên chủ động nắm tay em, Tống Á Hiên nhi, em quá sĩ diện, rất nhiều lời nói qua nhiều năm như vậy mới dám mượn chút rượu để nói linh tinh với anh."
"Năm đó em nói nếu em không cần anh anh sẽ phải vào cô nhi viện là giả, lời nói khốn nạn kia anh đừng tin, em rất cảm ơn anh, lúc em xấu xa như vậy anh cũng không bị em đuổi đi mà còn nhất định đi đến nắm lấy tay em."
"Nếu như có thể, sau này em không vui, anh có thể lại đến nắm lấy tay em không."
------------------------
Còn khoảng vài chương nữa là hai đứa sẽ lần lượt phân hóa, cậu chuyện sau khi phân hóa ngọt đến sâu răng luôn nên muốn cố gắng dịch nhanh cho mọi người cùng đọc. Sắp tới lễ nên sẽ ráng mỗi ngày 1 chương, ngọt lắm nên ko thể gặm đường một mình được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro