Part 1
"Chia tay đi!" Đôi mắt xinh đẹp của cô gái đanh lại, cô hất tay Tống Á Hiên và xoay người bỏ đi trên đôi giầy cao gót.
Tống Á Hiên không đuổi theo, chỉ đứng nhìn theo bóng cô một lúc trước khi lấy điện thoại gọi cho Trương Chân Nguyên.
"Đi làm vài chén không?"
"Em lại vừa chia tay đấy hử?"
"Anh đừng hỏi nhiều, một là đến không thì thôi vậy." Cậu cúp máy rồi mở cửa leo lên xe, chiếc xe mới cóong cậu vừa tậu được hôm qua. Cậu lái xe rời đi, chạy lướt qua cô bạn gái "cũ" đang đi bộ phía trước.
Đây đã là lần thứ sáu cậu chia tay bạn gái.
Tống Á Hiên vốn không thích ồn ào, vì vậy cậu chẳng khi nào đến các hộp đêm. Trong khi đó, bạn gái trước nữa của cậu lại là một con người của bar club và tiệc tùng. Đối với cậu, việc bao cả quán bar cho cô chỉ là chuyện nhỏ, tiền cậu không thiếu, nhưng cô thì cứ một mực muốn mở party tại nhà.
Tống Á Hiên cũng đã rất hào khí bảo bạn gái cứ mở party đi, nhưng sau đó lại bỏ ra ngoài đi karaoke cả buổi tối, khiến cô tức điên đến muốn lật tung cả khu phố.
Phù.
"Vậy em không đến chỗ Hạ nhi là sợ bị trêu sao?" Trương Chân Nguyên cầm tách rượu chạm nhẹ tách rượu trên tay Tống Á Hiên, chép miệng hỏi
"Đã là lần thứ sáu rồi, rốt cuộc em có chỗ nào không tốt?" Tống Á Hiên uống một hơi hết sạch tách rượu. Cái tách được cậu đặt trở lại đứng nghiêng ngả không vững, rồi lăn dài rơi xuống đất.
Cũng may trong quán không còn ai ngoài hai người họ.
Trương Chân Nguyên vội bước qua đỡ lấy cậu, cậu đang cúi người muốn nhặt cái tách lên. Anh đánh mắt ra hiệu cho nhân viên phục vụ đến.
"Shhhhhhh" Cậu đột nhiên áp ngón trỏ lên môi, hai mắt từ từ nhắm lại.
Nhẩm đếm một, hai, ba.
"Anh nghe xem! Có tiếng Rong biển gọi em!" Tống Á Hiên bất ngờ đứng dậy, một tay vẫn bị Trương Chân Nguyên giữ lấy, tay còn lại chống lên bàn hướng đầu về phía quầy rượu.
Chỉ là một nhân viên pha chế đang im lặng lau những chiếc ly bóng loáng. Trương Chân Nguyên ngó thấy mặt đồng hồ trên cổ tay anh ta, phát hiện họ đã nhậu đến tận trưa.
Ngày thường, Tống Á Hiên ăn trưa xong theo thói quen sẽ ngủ một giấc. Nhưng hôm nay, dù đã mệt đến vậy cậu vẫn còn làm loạn như trẻ con.
"Cho tôi thêm một phần spaghetti, cám ơn." Anh nói với người phục vụ, một tay cố túm Tống Á Hiên lại.
"Em nghe thấy tiếng Rong biển! Anh có nghe thấy không?" Cậu chun môi hỏi anh
Trương Chân Nguyên mỉm cười bất đắc dĩ. Cậu lúc nào cũng vậy, uống say rồi thì lại biến thành đứa trẻ thích làm nũng, muốn được dỗ dành.
"Rong biến...là ai thế?" Anh hỏi lại, nhưng cậu chỉ chăm chú nhìn anh
Rồi cậu giơ ngón tay chỉ vào khoảng không: "Rong biển, là biệt danh của Thanh Thanh."
Trương Chân Nguyên lúc này mới ngộ ra, cậu đang nói đến cô bạn gái thứ hai của mình. "Sao lại gọi là Rong biển?"
"Vì tóc cô ấy màu xanh lại còn uốn cong, giống rong biển vậy!" Tống Á Hiên bật cười nhớ lại, trong chớp mắt bỗng trở nên rầu rĩ. Cậu sụt sùi: "Tại sao cô ấy không cần em... Tại sao, tất cả bọn họ đều muốn chia tay!"
Trương Chân Nguyên dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt cậu, chăm chăm nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng và ôn nhu nhất. Người bình thường trong hoàn cảnh này sẽ khiến người ta thấy đau lòng, nhưng trường hợp của Tống Á Hiên lại có chút buồn cười.
"Ngoan, không ai không cần em cả, các cô ấy đều thích em." Sự lưu luyến trong mắt anh suýt nữa thì không thể ngăn lại ."Còn có cả anh."
"Vậy...ugh..." Tống Á Hiên lảo đảo đứng dậy, cùng lúc đó nôn lên người Trương Chân Nguyên.
Anh thở hắt nhìn mớ bầy hầy cậu vừa tặng cho chiếc áo của mình, gồng người giúp cậu ngồi xuống ghế.
Tửu lượng của cậu vốn rất kém, bình thường chỉ ba tách là không còn biết gì nữa rồi.
"Nhờ anh trông chừng cậu ấy giúp tôi, tôi vào nhà vệ sinh một lát." Anh khẽ nói với nhân viên phục vụ, đưa tay vén vén phần tóc mái trên trán cậu.
Nhưng anh chỉ vừa đặt một chân ra khỏi cửa thì đằng sau, Tống Á Hiên đã té khỏi ghế. Nhân viên phục vụ lật đật đến đỡ cậu dậy, cậu lại đẩy anh ta ra và loạng choạng bước lên sân khấu, cầm mic bắt đầu hát.
Nhân viên phục vụ: ?
Trương Chân Nguyên cười méo xệch: Thật đáng yêu phải không?
Cuối cùng anh cũng đưa được cậu về nhà, và phải mất thêm một lúc để đưa cậu lên giường. Vừa định đứng dậy rời đi, anh bị cậu ôm cổ ghì xuống.
"Ngoan nào, bỏ tay ra."
Anh hạ thấp giọng bảo, hai tay chống trên giường cũng bắt đầu lung lay. Nếu cậu còn động đậy anh sẽ trụ không vững.
"Đậu hủ..."
Hai mắt Trương Chân Nguyên tối sầm lại, anh kéo tay cậu thả xuống, động tác có hơi mạnh nên Tống Á Hiên khẽ nhăn mày.
Anh ngồi xuống mép giường nhìn cậu.
Đậu hủ là mối tình đầu của Tống Á Hiên, cũng là cô gái đầu tiên khiến anh thất tình. Nghe cậu gọi tên cô khiến anh không khỏi khó chịu, mặc dù suy cho cùng, cậu đã cho anh thất tình những sáu lần rồi.
Anh nấu một nồi thuốc giải rượu để sẵn trong bếp rồi rời đi.
Đã nửa tháng nay Tống Á Hiên không liên lạc được với Trương Chân Nguyên. Cậu gọi điện nhưng anh không bắt máy, đến công ty cũng không gặp. Buồn bực ngồi xuống bên đường, cậu uể oải nhìn chiếc điện thoại trên tay.
"Em đã thích anh từ lâu, chúng ta hẹn hò nhé?" Cậu suy nghĩ cả nửa ngày vẫn chưa quyết định được nên trả lời tin nhắn này thế nào, trong lúc định nhắn hỏi lại vài câu thì một chiếc xe từ đâu lao tới. Cậu vội nhảy lên tránh đường, tay chẳng may ấn xuống màn hình chữ "Được."
Khi cậu định thần lại thì tin nhắn đã gửi đi rồi.
Cậu biết Trương Chân Nguyên đang giận, vì mỗi lần cậu có bạn gái đều không dành nhiều thời gian cho anh.
Bây giờ vừa bước vào một mối quan hệ mới, cậu e trong nửa tháng tới sẽ khó mà gặp anh được.
Trương Chân Nguyên biết Tống Á Hiên quen bạn gái mới qua tin tức từ mấy người bạn.
Lướt lướt trên mạng xã hội, anh trông thấy một bài đăng mới từ Tống Á Hiên, là hình chụp cậu cùng một cô gái.
Tóc dài gợn sóng, thân hình quyến rũ, điểm nhan sắc đạt 8/10. Bạn gái mới của cậu không ai khác chính là tiểu thư Triệu Nghiên, con gái chủ tịch tập đoàn Khải Quang.
Đều là người trong ngành, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau.
"Chúc mừng nha." Anh gõ một bình luận bên dưới bài post, vừa định tắt máy thì Tống Á Hiên gọi đến.
"Anh đang làm gì thế, lại muốn trốn sao?"
"Không, sợ quấy rầy em yêu đương."
"Bạn gái em chỉ mới công khai hôm qua, anh đã tránh mặt em cả nửa tháng nay rồi. Anh xem em là đồ ngốc à?"
"Hạ nhi nói ước nguyện của anh sắp thành hiện thực."
Trương Chân Nguyên không nói thêm lời nào nữa mà lẳng lặng cúp máy. Tống Á Hiên nghe mấy tiếng tút tút tút từ đầu dây bên kia, đoạn nhìn sang cô gái bên cạnh.
"Tối nay anh có việc rồi, em đi ăn một mình nhé."
"Không, em muốn anh đi cùng."
"Anh thật sự không đi được, nếu cần người hộ tống em nhờ người khác vậy."
"Anh đưa hết thẻ cho em, em có thể ngưng quấn lấy anh một ngày không?"
"Tống Á Hiên, anh nghĩ tôi thiếu tiền ư?"
"Nếu không thì em muốn gì?"
Lúc này cậu đang vô cùng khó chịu, bàn tay cho vào túi lấy ví tiền cũng cảm thấy nhức nhối.
"Anh có yêu tôi không?"
Cô gái uất ức hỏi, khiến cậu đột nhiên trở nên trầm mặc.
Yêu? Có lẽ ngay từ đầu cậu vẫn chưa nghĩ đến yêu một người thật sự là như thế nào.
Vì trái tim cậu vẫn luôn đầy đủ.
"Em bình tĩnh lại đi."
Cậu tránh không trả lời, không phải vì không dám đối mặt với câu hỏi đó. Khi chưa tìm được đáp án thì cậu vẫn sẽ chưa khẳng định.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro