Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chúc Mừng A Văn Cưới Được Người Em Yêu

Những ngày mưa ở Lệ Giang cứ thay đổi thất thường, mưa xuống rất bất chợt, bên dưới con phố cũ là dòng người chạy tấp nập qua lại, tiếng bước chân rất ồn ào, những giọt mưa rơi lất phất trên mặt đường thạch xanh, trong không khí đâu đâu cũng có mùi của những chiếc ô sơn dầu. Đây chính là Lệ Giang của tháng mười, mọi thứ đều rất bất thình lình và cũng trùng hợp đến đáng sợ.

Tôi là một khách du lịch chân mang một đôi giày hoa dân tộc làm bằng vải. Tôi cũng như dòng người qua lại không ngớt trong thị trấn này, hối hả tìm chỗ tránh đi cơn mưa bất chợt này. Bàn tay che mưa chắn hết tầm nhìn, tôi mơ mơ hồ hồ dần dần tách khỏi đám đông, cứ thế vô tình rẽ qua con hẽm nhỏ lát đá xanh thẩm.

Những viên đá nhẵn bóng được lót hai bên đường con dốc nhỏ, đồng nhất một màu xanh lục lam, nhìn khá gồ ghề, khắp các khe hở mọc đầy những mảng rêu, mùi nấm mốc thoang thoảng trong không khí, bị nước mưa cọ rửa lộ ra hương thơm tươi mát.

Đây là một con hẻm nhỏ nằm khuất trong danh thắng, con hẻm không dài, nhưng vị trí lại khá hoang vu, có thể nói đây là một trong những bức tường đá lâu đời nhất Lệ Giang. Điểm thu hút khách của nó chính là mùi hương cà phê thoang thoảng từ xa, ngoài ra còn có mùi hương của hoa hồng hay hoa loa kèn khiến người ta không khỏi trầm trồ.

Cuối con hẻm có hai cửa tiệm nhỏ, một là quán cà phê được trang trí theo kiểu cổ kính, ngoài cửa có một cái chuông nhỏ, khi gió thổi lên sẽ kêu "ding ding ding", ánh đèn mờ ảo bên trong khiến bầu không khí trở nên ấm áp và lãng mạn.

Nó còn có cái tên khiến tôi xúc động: Đúng lúc gặp gỡ người.

Bên cạnh là một cửa hàng hoa nhỏ, theo phong cách Anh Quốc, thành cửa sổ màu đen phủ đầy hoa hồng, rèm cửa sang trọng xa hoa màu bạc, tấm thảm màu xanh nhạt trải dài từ cửa bao phủ toàn bộ tiệm.
Tôi gõ cửa, ngập ngừng dò hỏi người bên trong, những giọt nước trên tấm kính trượt xuống khiến tôi trong tiềm thức lùi lại nửa bước, sợ làm ướt tấm thảm sạch sẽ ở trong cửa hàng. Nghe thấy âm thanh, người bên trong ngẩng đầu lên.
"Mời vào."

Đó là một chàng trai khôi ngô, dáng người cao gầy mảnh khảnh, mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình và quần ống rộng màu đen, một cánh hoa hồng còn lưu lại trên ống tay áo, anh mỉm cười, dung mạo dịu dàng đầy lưu luyến, mái tóc như toả sáng dưới ngọn đèn, trong một thoáng khiến tôi rung động.

Quả thực có chút ngại ngùng khi bước vào đây chỉ vì lý do muốn tránh mưa, tôi gãi gãi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Vai áo và sau lưng bị ướt, lạnh đến mức tôi hít thở không thông, tôi giả vờ làm người mua hoa, nghiêm túc lựa chọn trong biển hoa.

"Tôi...đến mua hoa."

"Cô ngồi xuống trước đi, tôi lấy chút giấy cho cô lau."

Gần như không dừng lại chút nào, anh tiếp lời tôi. Tâm tư bị anh nhìn thấy khiến tôi có chút xấu hổ, nếu không phải vì sống lưng lạnh ngắt của mình, vành tai của tôi chắc chắn đã đỏ bừng rồi, nhưng tôi lại cảm thấy may mắn vì sự rộng lượng và tỉ mỉ của chủ cửa hàng này.

Anh đưa tôi một túi khăn giấy rất mềm, rất thơm, thoang thoảng như mùi hoa dành dành. ôi lấy một miếng ra, cẩn thận lau cái cổ còn hơi ướt của mình.

Trong quán có vài cái ghế nhỏ, ở xung quanh một cái bàn tròn, trên bàn có một cây gậy hình mèo ngộ nghĩnh. Tôi có chút ngạc nhiên đưa mắt quan sát xung quanh, ở trong góc, tôi thấy được bóng dáng nhỏ bé, là một con mèo lông ngắn màu bạc, đôi mắt nheo nheo cong lên, cuộn tròn ngủ trong hang của mình.

​"Nó thật đáng yêu, tên nó là gì vậy?"

​Anh kéo ghế ra để tôi ngồi xuống rồi mỉm cười trả lời, ánh mắt sáng lên khi nhắc đến chú mèo con. Anh quay người bước sang một bên đứng trước ấm trà, cầm chiếc cốc lên rót một ly.

​"Là Vẫn Vẫn (Wen Wen), nó lười lắm, khi thời tiết mát mẻ thì rất thích ngủ."

​Cốc nước được đặt trước mặt tôi, nó làm bằng đất nung, giống như đồ sưu tầm, trên thân còn có hoa văn, tôi cẩn thận cầm nó trên tay, cảm giác đi qua đầu ngón tay, nhiều chỗ gồ ghề nhấp nhô lên, mắc bệnh nghề nghiệp của nhà thiết kế, tôi đoán ra được sơ lược, chắc là là một loại mô hình động vật lớn.

​Trà là trà hoa quế, ấm nóng, tôi nhấp một ngụm nhỏ, hơi ấm truyền vào cơ thể qua cổ họng, tôi thở phào nhẹ nhõm, các giác quan đều được mở ra, không kìm được mà nhấp thêm một ngụm nữa, lần này nhân tiện tôi cũng nhìn thấy hoa văn trên cốc, là con sói đầy khí chất hú lên tận trời.

​Tôi ngạc nhiên, vô thức nhướng mày một cái, nhìn thấy chủ tiệm sắp xếp gọn gàng đống hoa sao baby rồi đứng dậy vuốt ống tay áo, động tác nhẹ nhàng. Tôi thực sự cảm thấy khó hiểu, một người khí chất dịu dàng như vậy làm sao lại thích một tác phẩm nghệ thuật táo bạo như thế này được cơ chứ.

​"Cô có cần một ly nữa không?"

​Anh đi đến gần, thấy tôi lắc đầu liền kéo ghế lại ngồi đối diện tôi. Dường như anh ấy không ngại người lạ, cũng không có cảm giác xa cách. Đối với thứ bản thân yêu thích tôi thực sự rất có hứng thú, trong lúc ngẩn ngơ tôi cảm thấy đây là một người bạn tốt mà tôi đã quen biết nhiều năm.

​"Cô đến đây để du lịch sao?"

​"Ừm, tôi vừa đến nên vẫn chưa biết nhiều về chỗ này."

​Anh mỉm cười, ánh mắt thoáng nhìn thấy mảng váy ướt đẫm của tôi liền lấy một chiếc khăn từ chiếc xích đu bên cạnh và đưa nó cho tôi, tác phong lịch thiệp không để tay chạm vào bất kỳ nơi nào trên da của tôi.

​"Tôi tên là Tống Á Hiên, ở nơi đây nếu có gì không rõ có thể đến tìm tôi."

​Tôi gật gật đầu, ngước lên liền chạm mắt với anh, đôi mắt đen và sâu, có cả tia sáng trong đó, nhưng lại cảm giác được sương mù, như thể nó có năng lực hút người vào một nơi xa nào đó. Tôi không hiểu, cũng không dám nghĩ nhiều, bởi vì đôi mắt mẹ tôi lúc mất đi ba tôi cũng là như thế này.

​"Tại sao anh lại nghĩ đến việc mở tiệm hoa ở đây?"

​Tiếng mưa rào rào bên ngoài cửa sổ. Vị trí này khá hẻo lánh cộng với những ngày mưa nên người qua lại bên ngoài rất ít, tôi không thể không lo lắng đến việc kinh doanh của Tống Á Hiên, cũng rất tò mò về việc anh mở một cửa hàng hoa ở nơi có những con đường đầy hoa như Lệ Giang

​Nghe tôi nói đến chủ đề này, anh khẽ cúi đầu xuống, im lặng trong vài giây, không khí đột ngột bị đóng băng khiến tôi nhận ra rằng có vẻ như tôi đã hỏi một chủ đề không nên hỏi, vừa định mở miệng xin lỗi, Tống Á Hiên đã ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn về phía trước, biểu cảm nhẹ nhàng chưa thấy bao giờ.

​"Vì một người bạn cũ."

​Trong đôi mắt anh có ngàn vạn cảm xúc, ánh sáng trong đôi mắt ấy biến mất ngay lập tức, dường như cả ngàn từ ngữ đều dồn hết vào đôi mắt này. Tôi không dám cử động, cứ vậy nhìn chằm chằm vào anh, hít thở cũng không thông, sợ rằng hơi thở sẽ làm hồi ức của anh hỗn loạn.

​Tôi không phải đứa ngốc trong chuyện tình cảm, tôi hiểu được nỗi ưu tư của Tống Á Hiên biểu hiện điều gì, tôi không dám hỏi thêm nữa, chỉ có thể vội vàng cười trừ, lo lắng không yên để kết thúc chủ đề này. Mưa ngoài cửa sổ dường như đã tạnh không ít, tôi đứng dậy, rũ rũ chân váy dính vào người, giả vờ thoải mái bắt đầu lựa hoa.

​"Tôi muốn một bó hoa Tulip, nhờ anh giúp tôi gói lại nhé."

​Anh mỉm cười, mặt mày trở lại vẻ ấm áp tươi tắn bình thường. Anh cúi người xuống, chăm chú thận trọng, từng li từng tí, giúp tôi chọn những bông hoa tươi rực rỡ nhất, không nhiều không ít, vừa đủ chín cành. Tôi rất vừa ý, cười cười "ra lệnh" anh nhất định phải giúp tôi bọc hoa thật đẹp.

​Tôi chọn một sợi dây hoa màu trắng bạc, tôn lên vẻ thuần khiết của hoa Tulip. Trong khi anh đang sửa khoảng cách trên bó hoa cho tôi, tôi bước đến bên góc, nhìn chằm chằm vào đứa nhóc nhỏ vẫn đang ngủ, cái eo nhỏ lười biếng trong giấc mơ lại khiến tôi thích thú, tôi quỳ xuống xoa đầu nó, trong tủ nơi xa mà tôi có thể nhìn thấy, có một bức ảnh đập vào mắt.

​Là một chàng trai trạc tuổi Tống Á Hiên, nhưng nét mặt không được dịu dàng, mềm mại như Tống Á Hiên, ngược lại rất sắc sảo và có khí chất. Anh ta mặc một bộ vest đen với một chiếc ghim bạc ở cổ, cà vạt màu bạc, chiếc đồng hồ trên tay cũng có màu trắng bạc, tôi quay đầu nhìn lại rèm cửa, bàn ghế trong cửa hàng, dường như đã hiểu tại sao Tống Á Hiên lại muốn trang trí những bông hoa ấm áp bằng bạc sang trọng theo phong cách Anh quốc.

​Bởi vì chàng trai này thích chúng

​"Hoa của cô xong rồi."

​Giọng anh đột ngột vang lên khiến tôi vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhưng tôi vẫn vô tình nhìn thấy dòng chữ ở góc dưới phải của bức ảnh, kiểu chữ rất đẹp, viết vào khoảng trống, rất cẩn thận để không chặn phải các ký tự, không phải là tên, chỉ là một cách gọi đơn giản.

A Văn.

02

​Những bông hoa được Tống Á Hiên bó rất cẩn thận, giấy bạc và trắng xếp chồng lên nhau theo chiều ngang, từng lớp từng lớp, hoa Tulip trở nên quý phái và thanh lịch hơn, tôi đưa nó lên mũi rồi ngửi ngửi, có vẻ không hấp dẫn bằng một phần mười tiệm hoa này. Bàn tay đang chuẩn bị quét mã thì bất ngờ bị anh nắm chặt, tôi nghi ngờ ngẩng đầu lên, lại đụng phải đôi mắt sâu thẳm của anh, Tống Á Hiên mím môi mỉm cười, ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn tôi.

​"Không cần trả, coi như là quà kết bạn đi."

​Tôi vui vẻ chấp nhận, lúc rời đi còn "mượn" một chiếc ô của anh, hứa sẽ trả lại đúng hẹn vào ngày hôm sau, nhân tiện coi như lời cảm ơn, tôi muốn mua cho anh ấy một tách cà phê Mỹ bên cạnh. Thực sự tôi đã khá thông minh, tôi không muốn tạm biệt anh ấy như thế, tôi muốn hiểu rõ câu chuyện của anh ấy.

​Tôi bước chân nhẹ nhàng trên con đường đá đọng nước, sóng nước cứ một vũng rồi một vũng. Tôi kéo nhẹ váy, nhìn thấy nhụy hoa Tulip lấm tấm nước mưa tôi liền vòng tay ôm lấy. Hình bóng hắt xuống mặt nước trên đất, tôi nhìn thấy được bóng dáng trở về với biển hoa của anh.

​Sáng sớm hôm sau, bên dưới tầng của khách sạn có chút ồn ào khác với sự im lặng của mấy ngày trước, tôi nhăn mặt trở mình, kéo chăn trùm qua đầu. Kể từ khi bố mẹ tôi ly hôn, giấc ngủ của tôi trở nên rất nông, đôi khi lại bị đánh thức bởi những ảo giác của tiếng cãi vã. Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà không có ý ngủ lại nữa.

​Tôi là người không nghe được tiếng ồn ào, nên khi đi du lịch thường chọn địa điểm vắng vẻ nhất. Khách sạn tôi chọn gần biển, trong đêm tối mù mịt cũng chỉ có sóng biển dập vào nhau, giống như âm thanh nhỏ bé của nước trong tai giữa.

​Tôi đứng dậy tắm rửa sơ qua, tết ​​bím và cài một bông hoa Tulip vào đuôi tóc, cái này tôi tự mình làm, cũng là sở trường của mẹ tôi, bà rất giỏi việc làm tất cả các loại hoa thành phụ kiện cho tóc.

​Khi tôi ra ngoài trời vẫn chưa có nắng, bầu trời chỉ có một màu xanh thẫm, tôi nhìn ra bãi biển như thường lệ, những chiếc ghế xếp ngay ngắn và chiếc bàn tròn hình bông hoa trước mắt đã cho tôi một câu trả lời.

​Thì ra có người sắp tổ chức đám cưới ở đây, chẳng trách mới sáng ra đã ồn ào như vậy.

​Tôi vội vàng đi đến một con hẻm nhỏ, hôm nay tôi đặc biệt mang một đôi giày thể thao chống thấm nước, như thế thì dù trời mưa to thế nào tôi cũng không bị ướt sũng rồi xấu hổ trước mặt Tống Á Hiên.

​Có vẻ anh ấy vừa mới mở cửa, Tống Á Hiên mặc một chiếc tạp dề màu lam nhạt. Hôm nay dáng vẻ cũng rất đẹp trai, lông mày rậm nhẹ nhàng, tay cầm bình nước, tưới những giọt nước ban mai đầu tiên lên những bông hoa hồng treo trên thành cửa sổ.

​"Chào buổi sáng."

​Tôi kìm nén hơi thở và nhịp tim gấp gáp của mình, giả vờ chậm rãi đi dạo xung quanh. Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng mỉm cười, cũng không vạch trần tôi, mặc kệ những giọt mồ hôi đang đổ ra trên chóp mũi.

​"Có vẻ như hôm nay bên kia có ai đó sắp tổ chức đám cưới! Tôi muốn đến xem! Tìm cảm hứng và tư liệu!"

​Tôi giúp anh cầm chậu hoa lắc lư từ bên này sang bên kia, nhìn thấy một nụ cười lóe lên dưới mắt anh ấy, tôi bật cười, nuốt nước bọt một cái. Bởi vì quá căng thẳng, suýt nữa thì ho sặc sụa, thấy anh không nói gì, tôi chỉ có thể tiếp tục cho anh ấy biết quan điểm của tôi.

​"Anh đi cùng tôi nhé! Có vẻ như họ vẫn chưa mua hoa. Có khi anh nhận được một hợp đồng lớn thì sao?"

​Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại mè nheo giỏi đến vậy, hoặc có thể Tống Á Hiên không chịu được ai đó cứ níu níu kéo kéo đứng trên đường như vậy nên anh ấy nhìn tôi bất lực mỉm cười, gật đầu đồng ý, ngay cả động tác cởi tạp dề cũng rất tao nhã.

​Có thể đó là tác động cuộc hôn nhân thất bại của ba mẹ đối với tôi nên khi tôi nhìn thấy đám cưới tôi không thể kìm được nước mắt của mình. Tưởng như niềm hạnh phúc này xảy ra với tôi, khiến tôi cảm nhận được mình cũng trải qua một đoạn tình cảm viên mãn.

​"Ở đây này."

​Tôi không dám tiến tới trước, chỉ hào hứng ló đầu vào nhìn. Bộ dạng lén lút của chúng tôi có vẻ quá rõ ràng, một chàng trai đến bắt chuyện với chúng tôi, tôi quay đầu lại ngay lập tức. Để tránh bối rối, tôi kéo tay Tống Á Hiên, bắt đầu giới thiệu bản thân với cậu trai.

​"Chúng tôi đến từ cửa hàng hoa! Xin hỏi cậu có cần hoa không?"

​Trong lúc nói chuyện, tôi đã quan sát người trước mặt, làn da thanh tú, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt long lanh to tròn, cả người hoạt bát vui tươi, thân hình nhỏ nhắn bên trong một chiếc áo len trắng. Nếu để tôi miêu tả cậu ấy trong một câu thì đó chính là: Làm cho người ta cảm giác muốn bảo vệ.

​"Được, để tôi bàn với anh nhà tôi một chút."

​Tôi ngạc nhiên mừng rỡ, có vẻ như lần này tôi gặp may. Thấy đơn hàng sắp thành công tôi liền nhìn "ông chủ" của mình, đắc thắng ngẩng lên tìm lời khen ngợi từ Tống Á Hiên. Dưới nơi khuất bóng ấy, vẻ mặt của anh khiến tôi không thể nào quên trong suốt cuộc đời.

Đôi mắt anh tràn ngập sững sờ, bàng hoàng xen lẫn nhớ nhung, không thể nào tin được. Vô vàn cảm xúc ẩn sâu trong đôi mắt ấy, dường như tất cả sẽ được trút bỏ trong giây phút tiếp theo. Tôi tròn mắt ngạc nhiên, khóe môi tôi bắt đầu run lên khi thấy anh như vậy.

​Trong lúc tôi đang phân vân, một giọng nói xa lạ vang lên bên tai tôi, trầm lắng một cách từ tính, âm giọng cứ đều đều vang lên giống như giọng nam phát thanh trong radio vậy, mỗi chữ mỗi câu ngữ điệu đều không rõ ràng cứ chập trùng biến hóa, nhưng lại hàm chứa nổi sốt ruột, lo lắng không yên.

​"Bảo bối em sao lại ở đây? Sáng sớm trời lạnh mà không mặc áo khoác.

​Tôi hướng về phía nơi phát ra âm thanh, trong đầu ù ù hơi nhức, ngay cả các dây thần kinh tai cũng bị căng. Gương mặt thân quen này dường như cứ lẩn quẩn trong trí nhớ của tôi nhưng bản thân lại không thể nhớ ra được, cho đến khi chạm vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Tống Á Hiên, tôi mới bất chợt ngộ ra.

​Cậu là A Văn

​Là người trong bức ảnh của Tống Á Hiên.

​"Đã lâu không gặp..."

​Tôi là người thông minh, tôi biết rõ khoảnh khắc này có ý nghĩa gì đối với Tống Á Hiên. Lúc này đây, tôi đã cố gắng hết sức để che giấu sự run rẩy không thể ngăn lại của anh, bầu không khí căng thẳng này ngăn cản tôi không thể làm gì khác, chỉ có thể nắm lấy cánh tay của Tống Á Hiên bằng cả hai tay của mình, truyền cho anh ấy dũng khí vô hình. Nhưng nhiệt độ cơ thể quá lạnh của anh ấy thông qua chiếc áo sơ mi truyền vào lòng bàn tay của tôi.

​"Lâu rồi không gặp."

​Người đó nói chuyện rồi, ngữ khí điềm tĩnh, lịch sự lại xa lạ, không hề nhìn qua chúng tôi nhiều. Anh ta trùm áo khoác trên cánh tay mình qua vai cậu trai ấy một cách chu đáo và cẩn thận.

​Tôi không biết tên của cậu trai đó, nhưng nó không còn quan trọng nữa rồi. Tôi chỉ biết, cậu ấy ngày mai sẽ cùng vị hôn phu đó kết hôn mà người đó bây giờ là người đàn ông mà bạn của tôi không thể buông bỏ được.

​Cậu ấy có vẻ rất bám dính A Văn, luôn nhẹ nhàng dựa vào vai anh ấy trong suốt cuộc trò chuyện của chúng tôi. Cậu ấy không hiểu câu chuyện giữa chúng tôi, đôi mắt chớp chớp, cọ cọ như một con mèo con, có vẻ như cảm thấy tính khí của cậu ấy, A Văn đưa tay lên vuốt cằm cậu ấy, khóe mắt và miệng đều mang ý cười.

​"Ngoan, đi về uống sữa nào."

​Dường như rất sợ rằng cậu ấy sẽ suy nghĩ lung tung, lại có vẻ lo lắng về những gì cậu ấy sẽ nghe thấy, A Văn ôm cậu ấy rời đi thật nhanh. Anh ta ôm chặt cậu ấy trong vòng tay, bờ vai rộng dường như đã che chắn cho cậu ấy trước mọi giông tố.

​Ngay khi họ quay đi, tôi ôm lấy Tống Á Hiên nhanh nhất có thể, lấy danh một người bạn, cũng là cái ôm của sự xót thương, tôi làm thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, chàng trai cao ráo và hiền lành đó, anh ấy sẽ giống như một đứa trẻ, lại thu mình trong vòng tay của tôi, một câu chẳng nói, một từ cũng không, giống như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích của mình, đau khổ vô cùng, nhưng cũng không thể làm được gì.

​Tôi lại rất hy vọng mắt và tai của Tống Á Hiên có tạm thời bị mất khả năng trong một lát, nhưng tôi làm không được điều đó. Tôi không thể bịch tai anh ấy, cũng không thể che mắt anh, tôi giống như một chiếc áo giáp không có sức kháng cự. Cũng giống như anh ấy, một cú đánh liền tan vỡ.

​"Cậu đó là ai thế?"

​A Văn mỉm cười, dợn sóng trong đôi mắt không có giao động, đặt bàn tay nhỏ bé mát mẻ của cậu trai vào lòng bàn tay ấm áp của mình.

​"Là một người bạn bình thường."
03

Tim tôi cũng đang đau thắt ruột gan, không dám nghĩ tới cảm xúc của Tống Á Hiên lúc này. Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, không có ánh sáng, không có màu sắc, trong phút chốc dường như mất hết sức sống.

Có lẽ sự cưng chiều và sự quan tâm này của A Văn, trước đây cũng đặt trên người Tống Á Hiên.

Tôi không biết làm sao mà tôi lại cùng Tống Á Hiên quay lại tiệm bán hoa. Ánh sáng từ chiếc bật lửa khiến tầm nhìn của tôi trở nên mịt mờ, anh đốt nến thơm, làn khói trắng tỏa ra xung quanh hai chúng tôi. Tống Á Hiên ngồi trên xích đu, dây đu kêu cót kẹt, đứa nhóc Vẫn Vẫn lần này rốt cuộc cũng không ngủ nữa, bộ dạng uể oải nằm trên đùi của Tống Á Hiên.

Ánh sáng dịu dàng chiếu rọi vào người anh, Tống Á Hiên động tác chậm chạp, giống như người già, anh rót một cốc trà hoa quế mới pha, nhấp một ngụm, một cách chậm rãi, bắt đầu kể cho tôi nghe, câu chuyện của anh và A Văn.

Mùi đàn hương trầm cũ phảng phất xung quanh, phía ngoài cửa trời lại đổ mưa, những hạt mưa như có quy luật, đưa tôi đến những ẩn giấu sâu trong Tống Á Hiên, mà anh không muốn nhắc đến.

"Cậu ấy là Lưu Diệu Văn, chúng tôi ở bên nhau được năm năm"

"Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, là ở Lệ Giang."

Lệ Giang vào tháng sáu vẫn còn những ngày mưa. Những hàng rào bằng gỗ được bao phủ bởi các sản phẩm vải dân tộc và có cả tiếng chuông vang lên khi chạm vào. Những tấm vải cầu nguyện được người dân địa phương chúc phúc và thành kính dường như có sức sống tung bay tự do trong nắng và gió ấm.

Tống Á Hiên lấy một miếng giấy, nghe một bà lão nói giọng Vân Nam giải thích về ý nghĩa của cây cầu ước nguyện này, anh không hoàn toàn hiểu nó, nhưng vẫn mỉm cười lễ phép rồi lấy một cây bút lông mực viết đầy miếng vải.
Hi vọng tôi có thể gặp được người tôi thích.

Thực ra Tống Á Hiên không nghĩ đến việc cầu nguyện điều ước gì đó đâu.

Thời tiết oi bức khiến anh toát mồ hôi, Tống Á Hiên cởi balo xuống rồi treo nó sang một bên, những dải vải dày đặc trên cây cầu ước nguyện khiến anh không thể tìm thấy bất kỳ khoảng hở nào, chiếc cầu thang trước hàng rào bên cạnh cây cầu, phía trên xà treo có một khoảng trống nhỏ, Tống Á Hiên không nghĩ nhiều, dùng lực kiễng chân.

Anh đứng thẳng dậy và treo tờ giấy ước nguyện lên một chỗ cao, những bậc thang đầy cỏ dại đã quấn lấy mu bàn chân của Tống Á Hiên, lúc anh muốn quay lại thì lỡ trượt chân, lúc anh ngã ra phía sau thì toàn bộ cơ thể được một người ôm trọn lấy

Đôi tàn tay ấm áp và mạnh mẽ nâng đỡ eo bụng và lưng của Tống Á Hiên, quán tính của cú ngã khiến Tống Á Hiên đập vào xương quai xanh của người kia, anh ta có vẻ rất cường tráng, lúc bị trọng lực tác động cũng không bị nhúc nhích tí nào.

"Cẩn thận."

Tống Á Hiên chỉ cảm thấy trước mặt có một khoảng trắng rộng, hơi thở phả ra sau gáy ngứa ngáy, anh không thể ngừng nổi da gà, anh quay đầu lại, đầu mũi gần như lướt qua môi của người kia.

Nghe đến đây, tôi rõ ràng cảm thấy ngữ điệu của Tống Á Hiên cao lên một chút, như đã nói đến chuyện hạnh phúc nhất. Ánh mắt của anh tràn ngập ý cười, như thể bị mê đắm trong cuộc gặp gỡ đầu tiên đẹp đẽ nhất ấy. Nhưng tôi không hiểu sao, trong lòng tôi cảm thấy chua xót, cảm giác như bị đè nén bởi một tảng đá.

Là người đã yêu được năm năm, nhưng một câu "bạn bè bình thường" đã dễ dàng cuốn đi hết tất cả mọi chuyện.

Tôi chỉ cảm thấy buồn xót, nâng ly lên muốn uống một ngụm trà, tiếng va chạm của những chiếc bình sứ khiến tôi bất giác run lên. Tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên, đôi mắt của Tống Á Hiên đã xám xịt, anh có vẻ như rất mệt, mí mặt hơi sụp xuống, lông mi rũ xuống, bóng mờ đổ xuống dưới mắt

"Đó là lần đầu tiên tôi gặp A Văn, tôi chưa bao giờ cảm thấy, sẽ có người đối mặt nhìn tôi như thế."

Không biết điều ước của anh có thực sự thành hiện thực hay không, hay cuối cùng hai người họ lại gặp tai ương, trong số hàng ngàn khách du lịch ở Lệ Giang, hai người họ đã gặp nhau.

Hai người có cùng sở thích dần trở thành bạn của nhau trong suốt cuộc hành trình, cùng nhau đi ngắm núi tuyết, đi xuống đường mòn nhỏ, đi nghe Guitar trong quán rượu dân gian, và uống cà phê trong con hẻm rêu phong.

Quán cà phê đó có tên là "Đúng lúc gặp gỡ người", tôi bây giờ đã hiểu rồi, vốn dĩ ngoài sự lãng mạn của các cặp tình nhân, còn có sự chia ly không cam lòng.

"Sau đó cậu ấy đã tỏ tình với tôi, là ba tháng sau khi chúng tôi làm quen. "

Tống Á Hiên thích hoa Tulip, đặc biệt là màu trắng, giống như sự cao quý thuần khiết của anh không bị vấy bẩn bởi thế giới này, nhưng thời gian nở của hoa Tulip rất ngắn, và rất khó để tìm thấy những bông hoa rực rỡ sau mùa thu. Nhưng Lưu Diệu Văn sẽ không bỏ cuộc. Hắn muốn cho Người con trai hắn yêu, những gì tốt nhất, cùng tất thảy những thứ người đó muốn

"Hôm đó tôi ngủ dậy rồi mở cửa, trong phòng khách đầy hoa Tulip, còn có A Văn, cậu ấy nhìn rất ngốc nghếch, đứng giữa một vòng hoa cười với tôi. "

Tôi không hiểu vì sao, hốc mắt lại có chút ươn ướt, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười giống như Tống Á Hiên, hoàn toàn mất đi ý nhớ, tiếng xích đu đong đưa, nến thơm đã bị đốt cháy một phần ba, Vẫn Vẫn đã nhảy ra khỏi lòng anh.

"A Văn để tôi ở cùng cậu ấy, cậu ấy luôn đối với tôi rất tốt."

Sự thật đã chứng minh, Lưu Diệu Văn cũng thực sự nói được làm được. Tống Á Hiên đến bây giờ cũng không thể biết được, vào cuối mùa thu tháng chín, nơi Lưu Diệu Văn đi có rất nhiều hoa Tulip. Anh cũng không biết, mỗi tuần ở đầu giường của anh, đều đặt một bó hoa oải hương, hoa oải hương giúp giấc ngủ êm đềm, chỉ có Lưu Diệu Văn mới nhận ra điều đó. Tống Á Hiên thường nói mớ trong giấc mơ khi anh đang ngủ.

Tống Á Hiên thích ăn đồ ngọt, cảm thấy nó có thể cải thiện tâm trạng nên người đàn ông về cơ bản không làm việc trong bếp ấy nghiên cứu sách làm bánh cả ngày lẫn đêm, anh ta vùi tay mình trong lò làm bánh, rồi lại dán băng cá nhân. Mọi tập trung dồn vào món bánh trứng sắp sửa thành công.

Người miền Bắc luôn nghĩ đến món mì của người miền Nam. Tống Á Hiên không cần phải nói, người đó sẽ hiểu rõ tất cả thói quen sinh hoạt của anh, tiếng xoong nồi khác nhau vào buổi sáng sẽ đánh thức Tống Á Hiên, anh di chuyển đến cửa bếp, sẽ thấy một chàng trai quần áo đầy dầu sẽ xuất hiện với một cái bát bốc hơi nghi ngút.

"Bảo bảo, ăn mì đi."

Nhìn thấy hắn vẻ mặt ngại ngùng, tay không có chỗ sạch sẽ, rau trong bát thù cắt một cách vụng về, Tống Á Hiên luôn tươi cười, sau đó ăn hết bát canh không để lại chút nào.

"Tôi đã từng rất bám dính cậu ấy. Có một khoảng thời gian tôi thường xuyên gặp ác mộng, tôi không thể thiếu cậu ấy trong lúc ngủ."

Tôi đã uống quá nhiều trà hoa quế thơm ngọt nên miệng tôi hơi nhạt, tôi nuốt khan cổ họng, mùi thơm tràn ngập khắp khoang miệng, tôi nhấc điện thoại lên và gọi một ít đồ ngọt ở quán cà phê bên cạnh. Tôi khó khăn muốn quên đi hình ảnh cậu trai bên cạnh A Văn ngày hôm nay, nhưng ngay cả tôi cũng không làm được, thì Tống Á Hiên làm sao có thể quên.

"Có một lần tôi và A Văn cãi nhau, tôi nói đùa là sẽ rời xa cậu ấy, vào đêm đó cậu ấy có vẻ rất nhạy cảm, bởi vì tôi không cho cậu ấy đến gần tôi, cậu ấy chỉ có thể co rúm người lại và ngủ ở bên giường..."

Đêm hôm đó Lưu Diệu Văn rất lo lắng, nằm trên gường không dám nhắm mắt,cậu sợ rằng Tống Á Hiên sẽ thực sự biến mất khỏi mắt cậu. Tống Á Hiên sáng sớm có chút khát, rón ra rón rén đi uống nước, nhưng ngay khi vừa ra khỏi phòng, người đàn ông thậm chí không dám chìm vào giấc ngủ kia đột ngột tỉnh dậy.

"Cậu ấy lao ra phòng khách, vừa lo lắng vừa sợ hãi, sau khi nhìn thấy tôi liền thở phào, tôi thấy cậu ấy lo lắng đến mức đi trái dép, có chút buồn cười, cũng không giận cậu ấy nữa..."

Nhóc Vẫn Vẫn sau khi được ăn no thì chạy lại, nhảy lên chân Tống Á Hiên một cách điêu luyện, cái đầu nhỏ kề sát vào đó, xuất hiện tinh tế như là người thứ hai nghe chuyện, hoặc là có thể, nó đã nghe được cái tên quen thuộc đó.

"Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt của A Văn lúc đó, cậu ấy lao về phía tôi, rồi ôm chặt lấy tôi, đó là lần đầu tiên cậu ấy mỏng manh như vậy trước mặt tôi, có vẻ như cậu ấy đã khóc, dù cho tôi có ai ủi cách nào cũng không thể buông tay, cứ luôn miệng nói 'Bảo bảo em rất thích anh, đừng có rời bỏ em...'"

Trà hoa quế thơm ngọt thấy đáy trong bình. Tôi nhìn anh tự nói chuyện cũng không làm gián đoạn. Tôi cũng được tính là khách quen đi, tôi biết vị trí của nước hoa hồng thơm và ấm đun nước, cái chăn trên người đã bị tôi tạm thời bỏ sang một bên, tôi thêm một ít trà, và pha lại một bình trà hoa quế thơm ngọt.

Bên ngoài vẫn cứ mưa, Lệ Giang này thực sự rất có linh khí, đúng hơn là nói nó rất ân cần, khi người đau buồn nhắc lại chuyện cũ liền có thể đặt trong hoàn cảnh thích hợp.

"Tôi và A Văn đã đến Lệ Giang rất nhiều lần, cùng nhau đi bộ trên con đường trước đây, cũng đi về và làm quen với mẹ. Cậu ấy nói tương lai sẽ kết hôn với tôi ở Lệ Giang, vào một buổi trưa đầy nắng, ở một nơi đầy hoa, còn tặng tôi một bó hoa Tulip..."

Thì ra là thế, tôi hiểu rồi, hóa ra Tống Á Hiên chọn mở tiệm hoa ở Lệ Giang, là vì Lưu Diệu Văn, là bởi vì anh muốn ở đây đợi A Văn của mình, anh tin rằng cậu sẽ trở lại.

"A Văn rất thích trẻ con, cậu ấy thấy ao ước khi nhìn thấy bạn nhỏ của nhà khác, sau đó dựa vào tôi, ôm lấy tôi, nói là muốn kết hôn với tôi thật sớm, muốn tôi sinh cho cậu ấy ba bảo bảo..."

Bên ngoài mưa càng nặng hạt hơn, tôi nghe thấy có người đi qua khen ngợi quán cà phê, có vẻ là một đôi tình nhân, tôi mỉm cười, vậy mà lại có sự ngưỡng mô từ tận đáy lòng, khi chứng kiến một cảnh tình yêu lãng mạn.

Tiếng chuông gió kêu "ding ding ding", tôi đã từng rất ghét âm thanh tuyệt vời này, nhưng lần này thì khác, có thể là do người có tâm sự đang ngồi bên cạnh tôi, cũng có thể là, lần này tôi đã trở thành một người biết lắng nghe để dễ dàng đồng cảm.

"Và sau đó thế nào?" Tôi hỏi

Trà hoa quế nóng hổi bị tôi thổi nguội một chút, tôi thấy Tống Á Hiên cũng rót một ly, đồ ngọt mà tôi đặt vừa mới đến, tôi mở bánh Tiramisu rồi đẩy đến trước mặt Tống Á Hiên, hi vọng anh có thể ăn nhiều hơn hai miếng, có thể phai nhạt đi vị đắng trong lòng một phần trăm cũng quá tốt rồi.

Anh ăn vài muỗng, sau vài giây im lặng mới trả lời tôi.

"Sau đó thì cơ bản là không có sau đó nữa..."

Tống Á Hiên không cho tôi biết lý do cụ thể mà họ chia tay, tôi cũng không muốn hỏi nữa, đứa nhóc kia kêu meo meo một tiếng, ngoài trời còn mưa lất phất, thế giới của Tống Á Hiên, dường như rất an tĩnh.

Đồng hồ treo trên tường cũng đã chỉ đến chín giờ, tôi không biết làm sao để an ủi Tống Á Hiên, có thể là nguyên nhân tiệm đóng cửa lâu dài, trong phòng ấm áp, tôi đưa tay xoa xoa đầu đứa nhóc, đột nhiên nó trở nên phấn khích, cào cào bàn chân của mình về phía cửa.

Cánh cửa từ bên ngoài được đẩy vào, có mùi hơi mưa và có chút mát mẻ. Không có cửa cách âm, tiếng mưa ngoài cửa cứ gần như lấn át mọi âm thanh.

Tối nay có một vị khách bất ngờ đến cửa hàng hoa, cậu ấy mang một đôi giày da không thấm nước, chỉ có góc của chiếc áo khoác đen mỏng là hơi ướt, tay phải cầm một chiếc ô gấp, vẫn còn nước nhỏ giọt. Tôi nhận ra anh ta liền vội đứng dậy, muốn che chắn Tống Á Hiên với dáng vẻ bị đánh gục ngay khi nhìn thấy anh ta.

"Xin chào, Lưu tiên sinh."

Nhóc Vẫn Vẫn dường như với cậu ta rất quen thuộc, vừa bước vào cửa đã nhảy lên người cậu ấy, nghiêng đầu cọ cọ, giống như một đứa trẻ ở nhà lâu ngày, khi thấy ba nó bất ngờ về nhà.

Tôi biết điều đi ra ngoài, không có ô tôi lấy tay che đỉnh đầu rồi chạy sang quán cà phê đối diện. Về đêm quán rất ít khách, tôi gọi một ly cà phê, chọn vị trí ngồi bên cửa sổ, nhìn qua cánh cửa bên cạnh.

Đặt ô xuống đất, mưa nhỏ giọt trượt ra ngoài theo cánh cửa hé mở, Lưu Diệu Văn lịch sự đứng tại chỗ, ngón tay uốn cong, mỉm cười lịch sự như khi đối mặt với những người bạn học cũ.

"Tôi có thể vào không?"

Người Tống Á Hiên tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, có lẽ anh ấy không muốn Lưu Diệu ngửi thấy mùi gỗ đàn hương trên cơ thể mình. Các ghế được điều chỉnh đối diện với nhau, giống như ngày chia tay, hai người mặt không biểu tình, ngồi đối diện nhau.

Lưu Diệu Văn không trốn tránh ánh mặt của Tống Á Hiên, vẫn sẽ như trước đây, khi nhìn anh còn nở nụ cười nhẹ trên khóe môi, lông mày như trước, trong mắt của anh, vẫn còn có nét dịu dàng của ngày xưa, nhưng Tống Á Hiên không thể tìm thấy ý yêu thương trong đó.

Cậu ấy cúi đầu mò mẫm tìm túi áo khoác, một tấm thiệp phẳng phiu, đỏ tươi được đưa đến trước mặt Tống Á Hiên.

"Ngày mai tôi kết hôn, anh có đến không?"

04

​Mưa liên tục phủ một lớp sương mù lên kính, tầm nhìn của tôi dần trở nên mờ mịt, đến khi cái gì cũng không thấy được. Tôi khuấy ly cà phê trước mặt một cách nhàm chán, không ngừng hà hơi về phía kính, nhưng không có tác dụng, trái tim như đập lên tới cổ họng, tôi không biết liệu một Tống Á Hiên giả vờ mạnh mẽ có thể vượt qua đả kích này hay không.

​Ông chủ đổi qua nhạc nhẹ, nhân tiện tôi nhờ ông ấy tắt bóng đèn trên đầu, nó làm tôi hơi đau mắt.

​Cà phê sắp hết rồi, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Tống Á Hiên đến tìm tôi rồi, tôi nhìn không hiểu cảm xúc của anh, khoảnh khắc anh đẩy cửa vào, tôi như một lần nữa nhìn thấy anh như lần gặp mặt đầu tiên, chàng trai tao nhã.

​Anh gọi một tách cà phê Mĩ, sau khi ngồi xuống thì mỉm cười với tôi, dường như là an ủi tôi để tôi không phải lo lắng. Anh uống có hơi vội vàng, nhăn nhó chịu đựng, tôi nhìn thấy được, nơi khóe mắt của anh, thoáng chốc ửng lệ.

​"Đây là cà phê gì vậy, đắng quá, làm tôi khóc luôn rồi."

​Trong lòng tôi hiểu rõ. Tôi giúp anh thêm vào một thìa đường vào. Thoáng nhìn thấy vết nước trên quần áo anh thì ra anh cũng đội mưa đến đây, anh cũng không mang ô. Tống Á Hiên chầm chậm mở lòng bàn tay ra, là một tấm thiệp mời, cho dù tôi bị cận, cũng thấy rõ ràng cái trên bìa thiệp, chữ "Hỉ" in mực vàng.

​Quần áo của Tống Á Hiên ướt đẫm nước mưa, nhưng tấm thiệp này thậm chí một góc nhỏ cũng không bị ướt.

​"Giúp tôi gọi một ly sữa nhé."

​Tôi gật gật đầu, khi đi vẫn không yên tâm mà quay đầu nhìn anh một cái, anh hướng về cửa sổ, hà hơi thở ra giống như tôi lúc nãy, có vẻ như sương từ từ tích tụ thành nước, anh vén ống tay lên lau, lấy ngón tay vẽ vài nét, như thể là muốn viết chữ gì đó.

​Lưng của anh bị thu nhỏ lại trên cái lưng ghế cao, vai áo ướt đẫm một mảng rộng, bên góc không có ánh sáng rất mờ mịt, tôi đột nhiên cảm thấy, anh như một đứa trẻ không có nơi để về.

​Tôi gọi sữa cho anh xong muốn vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc bước ra thì phát hiện trên ghế không có ai nữa.

​Tôi cũng không chạy ra ngoài tìm, tối đến gần chiếc bàn đó, tấm thiệp mời đỏ tươi vẫn được đặt ngay ngắn trên bàn, tôi cầm lên, nhẹ nhàng mở ra, bức ảnh bên trong là hai người đang cười rất hạnh phúc, Lưu Diệu Văn vẫn diện vest đen, cà vạt màu bạc, nhưng người bên cạnh cậu ấy, mặc một bộ đồ trắng, đang cầm trên tay, một bó hoa Tulip trắng tinh khôi...

​Góc thiệp mời bị nhăn một chút, là vì người đã nhìn nó vô số lần, tôi không biết, Tống Á Hiên một mình, ở trong tiệm hoa trống rỗng đó, đã ngồi một mình bao lâu rồi.

​"Chúng tôi sắp phải đóng cửa rồi."

​Ông chủ bật hết đèn để nhắc nhở khách, bên ngoài mưa dường như đã tận. Tôi lắng nghe cuộc trò chuyện của du khách bên cạnh, cuối cùng ngày mai là một ngày thời tiết rất tốt.

​Vì đèn đột ngột sáng, tôi có thể nhìn rõ những gì Song Yaxuan viết trên cửa kính:

​"Chúc mừng."


Hai năm sau, tôi về thăm lại nơi cũ, cùng với người chồng mới cưới. Trên danh nghĩa về thăm bạn bè, tôi trở lại con hẻm lát thạch xanh.

Tiệm hoa vẫn chưa mở cửa. Kể từ đêm hôm đó, tôi không còn gặp lại Tống Á Hiên nữa, cánh cửa đen luôn bị khóa, dàn hoa hồng trên thành cửa sổ đều đã héo, một cánh hoa tàn rơi trên mặt đất cũng không để tôi tìm được.

​Tôi muốn đến chỗ cũ uống một tách cà phê cùng chồng, vừa bước vào thì lại bất ngờ đụng phải một "người bạn cũ" không ngờ đến khác.

​Lưu Diệu Văn dường như đã thay đổi, lại dường như không có, trưởng thành và vững vàng hơn rất nhiều, có lẽ đó là có trách nhiệm hơn khi làm chồng, cũng có trách nhiệm hơn khi làm cha...

​Cậu trai trong vòng tay của cậu dường như vẫn còn nhớ tôi, cậu ta tươi cười và vẫy tay chào tôi, chiếc áo len rộng và mềm cũng không thể che được bụng bầu của mình, tôi đoán được, có lẽ là bảy - tám tháng rồi.

​"Tiệm này tên đúng lúc gặp gỡ người, thật là có duyên quá, còn có câu nào nữa không nhỉ?"

​Biểu cảm vô tình của chồng khiến tôi có chút chạnh lòng, liền nắm lấy tay anh ấy đi ra ngoài. Chúng tôi dừng lại trước cánh cổng phủ đầy bụi theo phong cách Anh, chỉ có thể nhìn thấy mảng bám trên đầu bằng cách đẩy đi những cành cây héo lộn xộn.

​Tôi bật cười, đưa tay lên, cứ như gặp được người bạn cũ, vẫy tay nói lời chào với tấm bảng.

​Tiệm hoa tên là : Lần sau đừng bỏ lỡ

​Trước khi rời khỏi Lệ Giang, tôi đến cây cầu nơi Tống Á Hiên đã từng ước nguyện, người bà nói giọng Vân Nam vẫn ở đó, cũng như thường lệ mà giải thích ý nghĩa của cầu nguyện ước.

​Tôi mua một mảnh vải điều ước, thành kính, trân trọng, viết lên nó, treo nó ở nơi có ánh nắng chiếu rọi.

​"Hi vọng A Tống cũng có thể lấy được người mình yêu."

Tiệm hoa không mở nữa, nhưng hoa sẽ tiếp tục nở.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro