CHƯƠNG II : END
Một tuần nữa lại trôi qua.
Đinh Trình Hâm phát hiện ra rằng Lưu Diệu Văn luôn tìm cách trốn tránh cậu. Đinh Trình Hâm cũng cảm giác có chút thở phào nhẹ nhõm vì bản thân vẫn đang thận trọng suy nghĩ về việc kia, thật ra thì cậu cũng không biết phải đối mặt với Lưu Diệu Văn như thế nào ? Nhưng Lưu Diệu Văn , tại sao luôn trốn tránh cậu chứ ?
Sắp tới sẽ diễn ra lễ kỷ niệm của trường. Câu lạc bộ khiêu vũ đang tập vợt tiết mục mới. Với tư cách là chủ tịch và biên đạo múa, Đinh Trình Hâm cần phải hòa mình vào câu lạc bộ và tập trung vào cho những buổi tập luyện.
Khả năng khiêu vũ của Lưu Diệu Văn cũng rất tốt, cho nên cả hai nghiễm nhiên trở thành nhân vật cốt cán của câu lạc bộ khiêu vũ.
Chiều nay có một thành viên tổ chức sinh nhật cho Lưu Diệu Văn, sau buổi luyên tập ở trong phòng, mọi người có chút phấn khích và định hẹn nhau hát KTV. Đinh Trình Hâm không phải là người có tính cách quá cởi mở, mọi người cũng biết cậu sẽ không đến. Nhưng không ngờ, Lưu Diệu Văn cũng không đi.
Đinh Trình Hâm có chút kinh ngạc, hiện tại hoàn cảnh không thích hợp ở cùng nhau, dù sao thì bản thân cậu cũng biết mình thích Lưu Diệu Văn. Sau đó lên tiếng dò hỏi :
"Tại sao em không đi?"
“ Tôi muốn luyện tập với anh.” Lưu Diệu Văn nói.
Vốn là phải tập khiêu vũ với nhau cho buổi biểu diễn sắp tới nhưng những lời của Lưu Diệu Văn vẫn làm cho Đinh Trình Hâm có chút xao động khi nghe thấy.
Hai người vừa tập vừa thảo luận về các động tác chuyển động, hình thành đội hình cho bài diễn. Họ chăm chỉ luyện tập đến khi cả hai đều mệt lã cả người. Họ cùng nhau ngồi xuống đất nghỉ ngơi. Đinh Trình Hâm tóc mái ướt đẫm mồ hôi dính vào trán nhùn vào thấy rất mềm mại.
Giống một chú mèo nhỏ bị ướt.
Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm vào Đinh Trình Hâm, giống nhue bị thôi miên vậy. Cậu nghĩ mình sẽ không bị Đinh Trình Hâm phát hiện ra bí mật kia. Khi Đinh Trình Hâm uống nước yết hầu cũng chuyển động theo, xương quai xanh quyến rũ hiện ra dưới lớp áo, thật là đẹp Lưu Diệu Văn thầm nghĩ.
Đinh Trình Hâm cảm nhận được ánh mắt từ Lưu Diệu Văn. Vành tai bỗng chốc đỏ lên, sau đó lại như lan ra toàn thân giống như muốn thiêu đốt cậu vậy, cậu cảm thấy toàn thân nóng rực, ngại chết đi được. Đinh Trình Hâm quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Lưu Diệu Văn hỏi :
"Tại sao em lại nhìn chằm chằm vào anh suốt cả buổi vậy ? "
Còn chưa kịp nói xong, đôi môi ấm áp của Lưu Diệu Văn đột nhiên bao phủ cánh môi cậu. Não bộ của Đinh Trình Hâm lúc này dường như trống rỗng, nhưng Đinh Trình Hâm nhanh chóng bình tĩnh lại đẩy nhẹ Lưu Diệu Văn ra.
Đồng tử Đinh Trình Hâm giãn ra vì kinh ngạc, trong lòng có chút vui sướng, nhưng tất cả đều được cậu che đậy rất tốt. Cậu nghi ngờ hỏi :
"Lưu Diệu Văn , em đang làm gì vậy?"
Thành thật mà nói, Lưu Diệu Văn cũng không biết. Cậu chỉ là mất kiểm soát và rồi đã hôn Đinh Trình Hâm . Nhưng rõ ràng là người cậu thích là Mã Gia Kỳ, người mà cậu đã thích từ thời trung học. Mã Gia Kỳ, người mà cậu đã mong nhớ không biết bao nhiêu ngày đêm, và cũng là bạn trai của người trước mặt này. Nhưng cậu lại vô cùng ngớ ngẩn khi đã hôn Đinh Trình Hâm trong phòng tập nhảy này.
“Tôi cũng không biết.” Lưu Diệu Văn lẩm bẩm.
" Tôi dường như có chút thích anh."
Phải, tôi thích anh - Lưu Diệu Văn thầm nghĩ.
Lúc này cả hai đều bối rối . Đinh Trình Hâm bỏ chạy ra khỏi phòng tập nhảy. Cậu biết rằng cậu thích Lưu Diệu Văn và cả nụ hôn của em ấy , nó giống như thêm dầu vào lửa, Đinh Trình Hâm cảm thấy toàn thân nóng lên, cậu phải mau mau về nhà tắm.
Anh à, bao giờ anh về? Em có vẻ thích bạn trai của anh.
Mã Gia Kỳ, nếu cậu không trở lại, tớ rất muốn ở cạnh em trai của cậu.
Mã Gia Kỳ về nhà vào chiều hôm sau. Anh vốn tưởng rằng ba người họ sẽ đi ăn cơm, nhưng Lưu Diệu Văn và Đinh Trình Hâm sống chết không chịu đi.
“ Cậu và Lưu Diệu Văn đã xảy ra chuyện gì vậy ? ” Mã Gia Kỳ hỏi Đinh Trình Hâm một cách khó hiểu.
Bàn tay đang gõ phím của Đinh Trình Hâm bỗng cứng lại, cậu nở một nụ cười miễn cưỡng :
“ Không có chuyện gì, tớ chỉ là bị cảm thôi. ”
Mã Gia Kỳ sờ sờ trán Đinh Trình Hâm hỏi:
“ Cậu có uống thuốc chưa ? Bây giờ, cậu cảm thấy thế nào? ” Vẻ mặt của Đinh Trình Hâm đúng là một có chút không giống mọi ngày, Mã Gia Kỳ đem máy tính của Đinh Trình Hâm cất đi, cũng giúp Đinh Trình Hâm dọn dẹp lại văn kiện, ôm Đinh đến bên giường nhẹ nhàng hôn một cái:
" Cậu trước tiên nghỉ ngơi thật tốt đã. "
Đinh Trình Hâmvùi đầu vào chăn bông lặng lẽ khóc. Cậu chẳng thà không bao giờ biết Lưu Diệu Văn và tiếp tục bên cạnh Mã Gia Kỳ như những người bạn đồng hành. Như vậy sẽ không rung động với Lưu Diệu Văn, ít ra cậu cũng có thể cảm thấy thanh thản, không phải cứ buồn bã, mệt mỏi vì tình yêu như lúc này.
Mã Gia Kỳ tình cờ gặp Lưu Diệu Văn trên đường đến phòng thí nghiệm. Có thể là lâu quá không nghiêm túc nhìn Lưu Diệu Văn, anh cảm thấy Lưu Diệu Văn lại trưởng thành hơn mười ngày trước đó rất nhiều, khác xa với đứa trẻ nghịch ngợm mấy năm trước.
"Gia Kỳ " Lưu Diệu Văn bật cười nhìn anh trai cậu vẫn hiền lành và đẹp trai như khi còn nhỏ nên cậu rất thích.
“Anh muốn đi cùng nhau không ?” Lưu Diệu Văn nói.
" Được . "
Họ đã không gặp nhau quá lâu, hai người chỉ lặng lẽ ngồi rồi nhìn nhau nhưng lại cảm thấy rất mãn nguyện. Sẽ thật tuyệt nếu có thể mãi như thế.
Mã Gia Kỳ thích Lưu Diệu Văn khi nào? Bản thân anh cũng không chắc lắm. Khi còn học trung học, tất cả các bạn học xung quanh đều hy vọng tìm được tình yêu và tương lai tốt đẹp, nhưng anh giống như một nhà sư khổ hạnh, như thể là người không quan tâm đến những người hay sự vật xung quanh mình.
Ngoại trừ Lưu Diệu, anh nói rõ ràng rằng sẽ không làm bài tập cho Lưu Diệu Văn nhưng ngay khi Lưu Diệu làm nũng anh đều chịu thua. Anh muốn chia sẻ tất cả những điều tốt đẹp mà bản thân có với Lưu Diệu Văn và dường như anh còn thích Lưu Diệu hơn cả tình cảm anh em ban đầu.
Từng chút một, anh đã yêu Lưu Diệu Văn.
Vào đêm sinh nhật thứ 16 của Lưu Diệu Văn , sau khi em ấy ngủ say, Mã Gia Kỳ đã thực sự bí mật hôn Lưu Diệu Văn. Anh luôn nghĩ đi nghĩ lại về nụ hôn này trong nhiều ngày sau đó.
Cậu rất muốn xin lỗi Đinh Trình Hâm. Cậu đối với Đinh Trình Hâm luôn hết sức yêu thương, đến mức mọi người ghen tị, đối xử với Đinh Trình Hâm thật tốt, cậu cũng khiến bản thân trở nên hoàn hảo, nếu không không thể đối mặt với Đinh Trình Hâm được. Cậu đã tự lừa dối mình trong một thời gian dài, và dần dần yêu Đinh Trình Hâm lúc nào không hay, cũng mong hai người sẽ có một kết thúc.
Nhưng bây giờ Lưu Diệu Văn đang ở đây.
Lưu Diệu Văn , ngay khi nhìn thấy em ấy, tôi không thể yêu người khác được nữa.
"Khi Đinh Trình Hâm khỏe hơn, em hãy đến chơi ."
" Được ."
Mối quan hệ giữa ba chúng tôi giống như trò trốn tìm, không thể chạm tới và hấp dẫn đến chết người.
Hôm nay là ngày diễn ra lễ kỷ niệm của trường. Mã Gia Kỳ là một khán giả hiếm hoi góp mặt vào những dịp thế này. Bình thường anh ấy không bao giờ lãng phí thời gian vào những việc như vậy.
Câu lạc bộ khiêu vũ là tâm điểm của mỗi lễ kỷ niệm ở trường. Đặc biệt là sinh viên năm nhất Lưu Diệu Văn năm nay, độ nổi tiếng của em ấy và Đinh Trình Hâm cao khủng khiếp. Ngay khi buổi biểu diễn của họ bắt đầu, tiếng la hét gần như lật tung cả mái nhà. Lưu Diệu Văn và Đinh liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng quay đầu đi. Bầu không khí khó xử bao trùm. Nhưng khi âm nhạc vang lên, tất cả mọi người đều tham gia hết mình vào sân khấu.
Họ đã tỏa sáng rực rỡ.
Lúc nhảy đến đoạn cao trào cuối cùng, tiếng nhạc ngày càng nhanh hơn roiif lại hạ xuống, Đinh Trình Hâm hướng mắt nhìn về phía Mã Gia Kỳ - Mã Gia Kỳ, cậu cho rằng tớ rất mạnh mẽ sao ?
Mã Gia Kỳ cũng mỉm cười, ánh mắt như chứa cả bầu trời đầy sao, niềm vui sướng và tự hào như trào dâng.
Nhưng Mã Gia Kỳ không nhìn cậu. Đinh Trình Hâm vô thức nhìn về hướng Mã Gia Kỳ đang nhìn. Cậu ấy nhìn Lưu Diệu Văn.
Đinh Trình Hâm hoàn thành điệu nhảy và vội vã rời sân khấu. Cậu không tham gia bữa tiệc ăn mừng, trong lòng vừa buồn vừa khó chịu. Đầu óc cậu ngày càng rối bời hơn.
Đinh Trình Hâm thức dậy sớm vào ngày hôm sau và nói với Mã Gia Kỳ rằng cậu ấy sẽ đi thực tập, Mã Gia Kỳ không nói gì cả, chỉ dặn dò cậu chú ý an toàn.
Đinh Trình Hâm đi trên đường, cảm thấy mình rất ngu ngốc, đã bịa ra một lời nói dối điên rồ, nhưng Mã Gia Kỳ hoàn toàn không nhìn thấy điều đó. Mã Gia Kỳ thậm chí không biết liệu cậu có thực tập hay không ? Cũng chẳng mảy may quan tâm tới nó.
Đinh Trình Hâm đi bộ theo dọc các con đường. Cậu lo lắng rằng mình sẽ gặp tai nạn xe hơi khi đang đi như thế này, và hiện tại cậu cũng không muốn đi đâu cả. Cậu tự hỏi bản thân lúc này, tại thời điểm này Mã Gia Kỳ nên đi đến phòng thí nghiệm chưa , hay vẫn đang ở nhà ? Cậu ấy sẽ làm gì ?
Đinh Trình Hâm trở về nhà. Khi cậu trở về nhìn thấy rằng Mã Gia Kỳ vẫn chưa rời đi. Lưu Diệu Văn cũng ở đây.
Họ đang ở trong phòng thí nghiệm của Mã Gia Kỳ. Mã Gia Kỳ xây một phòng thí nghiệm nhỏ tại nhà, cậu ấy thường bảo Đinh Trình Hâm không được vào trong sợ sẽ làm đổ nấy thứ trong đó.
Đinh Trình Hâm không có hứng thú với việc này, ngoại trừ việc thỉnh thoảng vào dọn dẹp, thì chưa bao giờ vào lâu. Cậu lặng lẽ bước vào trong nhà nhưng chỉ đứng phía ngoài phòng thí nghiệm.
Cậu nghe Mã Gia Kỳ nói, giọng nói cực kỳ dịu dàng :
"Thật ra, anh thích em khi còn học cấp ba. "
Sự dịu dàng của Mã Gia Kỳ làm cậu rất ngạc nhiên, Mã Gia Kỳ chưa bao giờ nói như thế này với cậu.
"Từ năm 18 tuổi, anh đã thật sự yêu em . "
" Mỗi khi nhớ em, anh sẽ đều điều chế một lọ thủy tinh, màu trắng bạc."
"Đây đều là dành cho em ."
" Lưu Diệu Văn , anh yêu em rất nhiều."
Mã Gia Kỳ chưa bao giờ nói yêu cậu .
Sau đó, anh nghe thấy Lưu Diệu Văn trả lời : " Em cũng vậy. "
Đinh Trình Hâm như mất đi ý thức, mơ hồ hoang mang không nghĩ gì được nữa, trong đầu chỉ còn lại tiếng vo ve.
Cậu bối rối bỏ chạy ra khỏi nhà.
Đây giống như cậu đột nhập vào thế giới của họ một cách ngượng ngùng.
Lưu Diệu Văn cũng vậy và Mã Gia Kỳ cũng vậy, hai người nói về tình yêu giấu kín trong lòng. Vậy rốt cuộc với họ cậu là gì chứ ?
Đinh Trình Hâm mất hết can đảm xuất hiện trước mặt hai người. Nói cách khác, cậu chưa bao giờ có dũng khí. Lưu Diệu Văn, người đã dạy cho cậu biết dũng cảm, đã rời đi.
Cũng sẽ không quay
Đến chiều tối, Đinh Trình Hâm trở lại một lần nữa, ngôi nhà thực sự trống rỗng. Mã Gia Kỳ nói rằng cậu ấy đang ở phòng thí nghiệm của trường.
Đinh Trình Hâm bước vào phòng thí nghiệm của Mã Gia Kỳ. Cậu nhìn thấy rất nhiều các lọ thủy tinh màu trắng bạc. Tuy Mã Gia Kỳ là người yêu cậu nhưng thì ra là có nhiều nỗi nhớ dành cho Lưu Diệu Văn như vậy.
Ba lọ màu vàng nằm xen kẻ trong đó. Đinh Trình Hâm thích màu vàng. Nước mắt cậu trào ra. Cậu ấy đã cho tôi ba phần mười tình yêu đó sao ?
Tôi không muốn. Tôi không cần sự thương hại này. Vài ngày sau cũng là ngày tốt nghiệp đại học.
Cậu quyết định rời đi. Cậu nói với Mã Gia Kỳ rằng cậu sẽ đến một thành phố mới để tìm một công việc thực tập, cũng nói với cậu ấy rằng cậu đã biết Mã Gia Kỳ thích Lưu Diệu Văn. Ngoài ra, bản thân cậu cũng thích Lưu Diệu Văn.
Đinh Trình Hâm đã đi. Lưu Diệu Văn cuối cùng đã đạt được điều ước của mình và khiến cậu yêu mình, nhưng không ngờ rằng bản thân cũng yêu Đinh Trình Hâm
Vào ngày đi đến nơi khác, Đinh Trình Hâm đã gửi cho em ấy một tin nhắn, " Lưu Diệu Văn , một người sáng suốt và dũng cảm như em rất đáng được người khác yêu mến. "
Hãy để cậu ấy yêu em thay vì tôi.
Mã Gia Kỳ hiểu rằng đã không thể thay đổi được nữa. Là hai người họ có lỗi với Đinh Trình Hâm.
“Anh trai.” Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng lên tiếng.
Không ai trong số hai người tiến về phía trước, họ nhìn nhau rất lâu. Mã Gia Kỳ hiểu, kể từ giây phút đó, tôi chỉ là anh trai của em và em cũng chỉ là em trai nhỏ của tôi.
Họ mắc kẹt trong một quá khứ mà không ai muốn nhớ nhưng lại không bao giờ quên được. Tình yêu thầm kín vô cớ ở tuổi thiếu niên, những xúc cảm bồng bột ở tuổi đôi mươi, kèm theo sự ra đi của một người họ yêu thương, cũng giống như tuổi thanh xuân của họ, vội vàng khép lại.
Yêu quý - dũng cảm - dịu dàng.
Khi Mã Gia Kỳ nhìn thấy tin nhắn Đinh Trình Hâm nhắn cho mình bảo cậu đã rời đi.
Cậu ấy nói rằng đã lấy đi một lọ thủy tinh.
Lần đầu tiên Mã Gia Kỳ cảm thấy lọ màu trắng bạc chói mắt như vậy. Cậu đã từng giấu mọi suy nghĩ của mình về Lưu Diệu Văn bên trong đó, lấp đầy cả một phòng thí nghiệm. Cậu cũng đã từng làm ba chiếc lọ màu vàng, trong những ngày Đinh Trình Hâm chăm sóc cho cậu khi bệnh, cậu đã làm vô số lọ cho Lưu Diệu Văn, nhưng luôn có một chiếc, thuộc tên người khác. Đinh Trình Hâm rời đi không lấy theo bất cứ thứ gì nữa, nhưng cậu ấy dường như lấy đi tất cả.
Nó giống như sự trừng phạt giành cho Mã Gia Kỳ, một cách nhắc nhở rõ ràng nhất, cậu sẽ phải sống với nỗi đau và cảm giác tội lỗi trong những ngày sau này.
Đây là món nợ mà Mã Gia Kỳ nợ Đinh Trình Hâm cũng sẽ không bao giờ trả được.
Mã Gia Kỳ đột nhiên khóc lớn như một đứa trẻ. Cậu không thích Đinh Trình Hâm sao ? Làm sao cậu có thể không thích cậu ấy chứ ? Hai người đã ở bên nhau nhiều năm, những thăng trầm, những ký ức trong ngôi nhà này sớm đã chứa đầy hình bóng của Đinh Trình Hâm và nó sẽ luôn tồn tại như vậy.
Còn có một tin nhắn khác mà Đinh Trình Hâm đã quyết định không gửi đi.
" Mã Gia Kỳ , tớ muốn biết từ đầu đến cuối cậu đã từng yêu tớ chưa ? "
Đinh Trình Hâm đã nói lời chia tay cậu một cách dứt khoát nhất. Đây cũng là cái giá mà Mã Gia Kỳ đáng phải nhận. Cuối cùng họ bị chia cắt khỏi tận cùng thế giới, bị ngăn cách bởi tình yêu, cũng không bao giờ có thể giải thích rõ ràng với nhau được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro