CHƯƠNG I
Gió cuối năm / cuối năm / gió chiều
Ding Chengxin✘Ma Jiaqi✘Liu Yaowen
" Thích nhau "
" Sau khi tôi yêu anh trai tôi, bạn trai anh ấy cũng yêu tôi. "
--------------------------------------------------------------
Kỉ niệm cuối cùng của Mã Gia Kỳ là vào mùa đông.
Mã Gia Kỳ đang đứng ở cửa, buổi sáng sớm mùa đông rất lạnh, tuyết trôi càng giống như một lời từ biệt đối với những người thân thuộc. Lưu Diệu Văn lúc này cũng đứng ở cửa, thiếu niên ngáp một cái nhìn về phía người anh cùng cha khác mẹ, không chút cảm xúc vẫy vẫy tay:
“ Tạm biệt.”
Mã Gia Kỳ cười dịu dàng với cậu như trước :
“ Diệu Văn ở nhà nhớ ngoan ngoãn và chăm sóc bản thân cùng cha mẹ thật tốt. "
Lưu Diệu Văn sốt ruột quay đầu lại, Mã Gia Kỳ luôn như vậy, luôn đối xử với cậu như một đứa trẻ, rõ ràng cậu không nhỏ hơn Mã Gia Kỳ mấy tuổi.
Sự dịu dàng của Mã Gia Kỳ như khắc vào xương tủy, ngay từ lần đầu tiên đến ngôi nhà này, cậu nhớ rằng mình được mẹ bế, khi bước vào biệt thự to lớn, đôi tay lo lắng của cậu đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc đó Mã Gia Kỳ đang co rúm ở góc ban công, hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn mỉm cười nhìn Lưu Diệu Văn
"Xin chào, anh là Mã Gia Kỳ. "
Khi đó, cậu bé Lưu Diệu Văn không hiểu rằng từ khi mẹ đi, Mã Gia Kỳ giống như một tiểu hành tinh khép kín, anh chỉ có thể tự xoay quanh chính mình . Mã Gia Kỳ chỉ có thể dịu dàng, ôn nhu vô tận, tự tạo vỏ bọc an toàn cho bản thân.
Tất nhiên bây giờ cậu đã hiểu ra nhiều hơn.
Lưu Diệu Văn đột nhiên quay lại khẽ mỉm cười ở phía sau lưng Mã Gia Kỳ, cậu thầm mong " Mã Gia Kỳ, em mong mọi chuyện tốt đẹp đến với anh "
Làm sao Lưu Diệu Văn có thể quên rằng Mã Gia Kỳ rất tốt với cậu. Từ khi còn bé, Mã Gia Kỳ luôn bí mật đưa cậu đến khu vườn nhỏ để xem đàn kiến di chuyển, sẽ lặng lẽ mang cho cậu những cây kem ngon lành, còn giúp cậu viết bài khi cậu không thể hoàn thành bài tập và nói với cậu sẽ không có lần sau. Tất cả những người thuộc về Mã Gia Kỳ sẽ chia sẻ một nửa của anh ấy, và một nửa tình yêu.
Cậu còn nhớ khi tổ chức sinh nhật mười sáu tuổi, gia đình đã làm một buổi tiệc vô cùng thịnh soạn. Lúc đó Mã Gia Kỳ mới mười tám tuổi, anh ở lại trường vì lý do chuẩn bị thi đại học. Vài tuần anh mới trở về nhà một lần, mỗi lần anh về là mẹ lại thấy xót xa, hỏi tại sao chú ngựa con lại sụt cân.
Lần đó, Mã Gia Kỳ lẽ ra đang ở trong lớp, nhưng đã vội vã quay lại trong bộ đồng phục học sinh, và Lưu Diệu Văn lại như đóng giả người lớn khi khoác trên người bộ vest và giày da.
Lưu Diệu Văn nhìn thấy pháo hoa. Cậu cũng nhìn thấy dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật Lưu Diệu Văn " đầy màu sắc đang nở rộ trong không khí. Pháo hoa rực rỡ lúc đó cũng như phủ lên người Mã Gia Kỳ một tầng ánh sáng, anh mỉm cười quay đầu về phía Lưu Diệu Văn nói:
" Diệu Văn , sinh nhật vui vẻ."
Ngay lúc đó cả thế giới đã thuộc về họ. Họ thuộc về nhau.
Trái tim của Lưu Diệu Văn đã xúc động không vì lý do gì. Có lẽ chính từ đêm đó, cậu không tránh khỏi có những cảm xúc khác lạ đối với anh trai Mã Gia Kỳ. Có lẽ cậu đã thầm thích Mã Gia Kỳ từ trước đó. Cũng là bởi vì đêm đó, cậu cũng mù quáng tin rằng Mã Gia Kỳ nhất định sẽ thích cậu. Mã Gia Kỳ chưa bao giờ đối xử tốt với người khác như với cậu.
Lưu Diệu Văn trở về nhà và không thể ngủ khi ngồi trong căn phòng ấm áp. Cậu tìm kiếm các trường đại học mà Mã Gia Kỳ đã được nhận vào, ở trong nước. Cậu sờ sờ cằm mình rồi tiếp tục gõ tìm kiếm
Đã hai năm trôi qua. Lưu Diệu Văn ngồi trong góc phòng riêng mờ ảo, phòng riêng đang tiệc tùng linh đình dưới ánh đèn nhấp nháy.
"A.Văn, cậu định đi đâu? Mỹ hay Anh hay Ý ? ", Một người bạn hỏi.
Lưu Diệu Văn bình tĩnh nói: “ Tôi dự định ở lại Trung Quốc và đi học đại học xx. ” Phòng nhỏ đột nhiên yên lặng.
" A.Văn, đó không phải là trường đại học mà anh trai cậu theo học sao ? "
Sau khi có kết quả, Lưu Diệu Văn gọi cho Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ rất tàn nhẫn, anh chưa bao giờ trở về nhà trong suốt hai năm đại học. Ngay cả trong dịp Tết Nguyên đán, anh vẫn dùng sự bận rộn trong học tập để làm lí do trốn tránh.
Điện thoại phát ra tiếng bíp bíp vài lần:
“Xin chào?” Giọng của Mã Gia Kỳ vẫn như trước.
“Anh trai.” Lưu Diệu Văn hét lên. Hiếm khi cậu gọi Mã Gia Kỳ là anh trai. Thường ngày vẫn là Gia Kỳ, Gia Kỳ, giống như Mã Gia Kỳ gọi cậu là Diệu Văn, khác với Tiểu Văn và Văn Văn do người khác hét lên, lúc đó Lưu Diệu Văn vui vẻ nghĩ đây dường như là biệt danh riêng giữa họ.
“ Em dự định nộp vào trường xx.” Lưu Diệu Văn bình tĩnh nói.
Mã Gia Kỳ có vẻ ngạc nhiên, giọng anh ấy cao lên
“Ồ ? ”
Sau đó cậu ấy mỉm cười. Mã Gia Kỳ mỉm cười với một người đang bên cạnh dè dặt nói :
" Diệu Văn thật tuyệt."
Lưu Diệu Văn xuống máy bay liền nhìn thấy Mã Gia Kỳ. Bây giờ đang là tháng 9, Mã Gia Kỳ đã mặc một chiếc áo khoác dài, đeo một chiếc kính gọng vuông trông càng dịu dàng hơn.
Lưu Diệu Văn không thể không cười, chậc chậc, Mã Gia Kỳ thật đẹp trai.
Mã Gia Kỳ đi tới và gọi lớn tiếng : " Diệu Văn."
Hai người đã lâu không gặp nhau, Lưu Diệu Văn hiện tại đã cao hơn còn Mã Gia Kỳ thì gầy đi không ít, Lưu Diệu Văn trông trưởng thành hơn rất nhiều, Mã Gia Kỳ thực sự ăn mặc như một học bá hiền lành, khiến ai cũng phải chú ý. Sau đó cả hai người họ bắt đầu cười nói vui vẻ.
Mã Gia Kỳ đến bằng ô tô, anh ấy học chuyên ngành hóa học, nhiều khi phải ở phòng thí nghiệm lâu, anh ấy thuê nhà ở gần trường. Lưu Diệu Văn tự hỏi nếu cậu muốn sống ở đó có thì có được không ? Mã Gia Kỳ không biết có đồng ý không ?
Cậu nhớ lại trong lớp học cấp ba, mùa hè năm mười tám tuổi của cậu đầy ắp các bài tập và các môn học, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ học chăm chỉ đến vậy, giữa tiếng chuông lớp dài và tiếng ve kêu ồn ào, như là một phép màu. Đây là động lực khiến cậu không chán học, không chán học, cậu đã nghĩ đến chuyện sống chung cùng Mã Gia Kỳ không biết bao nhiêu lần.
Sau khi vào cửa, Lưu Diệu Văn sững sờ. Một thiếu niên mặc đồ ngủ đang ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, còn dụi dụi mắt như vừa mới tỉnh dậy gọi khẽ :
"Mã Gia Kỳ ..."
Cậu thiếu niên quay đầu lại và nhìn thấy Lưu Diệu Văn, mắt mở to rồi không lên tiếng nữa.
Lưu Diệu Văn đã nhìn rõ cậu ấy . Nước da trắng ngần, đôi mắt trong veo và sạch sẽ như đôi mắt của một chú ong vò vẽ. Nó rất đẹp, và nó đẹp như một đứa trẻ nhỏ.
Hai người nhìn có vẻ rất hợp nhau, cậu ấy mỉm cười và nói với cậu :
"Xin chào, tôi là Đinh Trình Hâm ."
" Nói cho tôi biết bạn đã gặp anh ấy như thế nào ? "
" Thực ra rất bình thường. Học trưởng đẹp trai Mã Gia Kỳ khi mới vào trường đã nhận được rất nhiều sự chú ý, anh được thăng chức lên làm ở hội sinh viên. Sau đó, dưới sự mai mối của bạn bè đã gặp được nhau. "
Lưu Diệu Văn cảm thấy khó chịu. Cái này là cái gì? Cậu đã học thật chăm chỉ để thi tuyển sinh đại học, tạo ra kỳ tích, không phải chỉ để thổ lộ tình yêu của bản thân với Mã Gia Kỳ sao ?
Nhưng cậu đột nhiên nhớ lại hai người trên danh nghĩa là anh em, cho dù không có quan hệ huyết thống cũng rất khó. Cậu đã suy nghĩ nhiều điều, làm sao để có được sự đồng ý của bố mẹ nhưng lại thất bại trong tình yêu này với Mã Gia Kỳ.
Sáng sớm hôm sau.
Mã Gia Kỳ hôm nay có lớp, vì vậy cậu ấy đã đến trường trước. Đinh Trình Hâm cũng thay quần áo và ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại.
Lưu Diệu Văn nhìn cậu cảm thấy rất khó chịu nói :
“Này, anh không phải vào lớp sao?”
Đinh Trình Hâm phớt lờ giọng điệu khó chịu của Lưu Diệu Văn và trả lời lại với một giọng nói rất ôn hòa :
“ Anh đang học năm cuối và có ít lớp hơn và cũng đang chuẩn bị cho một kỳ thực tập. "
Lưu Diệu Văn tỏa sáng giữa đám đông. Đây là điều không thể phủ nhận. Lưu Diệu Văn tham gia câu lạc bộ khiêu vũ của trường này. Cậu nhìn chằm chằm vào Đinh Trình Hâm vào lúc tình cờ nhìn thấy cậu ấy. Đinh Trình Hâm vỗ vỗ vai cậu, cười nhẹ:
"Chào bạn học Tiểu Văn."
Mặc dù Lưu Diệu Văn biết Đinh Trình Hâm hơn mình ba tuổi, nhưng danh hiệu "Bạn học Tiểu Văn" thực sự khiến cậu rất khó chịu, đây là chuyện gì ? Cậu rõ ràng đã coi người trước mặt là tình địch của mình. Còn người kia thì...
Đinh Trình Hâm dường như coi cậu như một người bạn.
“ Anh là hội trưởng ở đây, em có thể đến tìm nếu có bất kỳ thắc mắc nào.” Lưu Diệu Văn chì coi câu nói đó là một phép lịch sự chính mà thôi.
Lưu Diệu Văn lại nhìn Đinh Trình Hâm lần nữa. Mặc dù lớn hơn cậu ba tuổi nhưng trông Đinh Trình Hâm rất hiền lành nhỏ nhắn và tốt bụng, giống như một con thú nhỏ ấm áp nhất trong rừng.
------------------------------------------------------------
Khi Đinh Trình Hâm về đến nhà vào ban đêm, Mã Gia Kỳ vẫn chưa trở về. Cậu chợt nhận ra rằng Mã Gia Kỳ đã lâu không về nhà, lần cuối cùng anh ấy về nhà là vào đêm trước khi Lưu Diệu Văn đến. Đinh Trình Hâm vô cớ cảm thấy cáu kỉnh liền đi tắm rửa, tắm rửa xong lại nằm trên giường nghịch điện thoại, cảm giác trở nên cô đơn lẻ loi đợi bạn trai trở về như một hòn vọng phu vậy ?
Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng quay về nhìn Đinh Trình Hâm nheo mắt cười cười:
“ Tớ về rồi. ”
Tóc của Đinh Trình Hâm đã khô một nửa, chăn bông đắp hờ trên người.
Mã Gia Kỳ ngồi ở bên giường kéo Đinh Trình Hâm vào trong lòng mà ôm, Đinh Trình Hâm cũng vừa vặn ngẩng đầu lên xoa xoa mặt Mã Gia Kỳ .
Mã Gia Kỳ rất hài lòng với Đinh Trình Hâm. Xét về mọi mặt, Đinh Trình Hâm có thể được coi là người bạn đồng hành hoàn hảo.
Đinh Trình Hâm diện mạo không chê vào đâu được, xét trên việc ship CP do trường xây dựng, hai người đương nhiên là xứng đôi vừa lứa. Đinh Trình Hâm cũng chưa từng tức giận khi Mã Gia Kỳ về muộn, cậu ấy luôn ân cần hỏi thăm " Hôm nay chắc bận lắm phải không? Hay cậu chắc mệt lắm nhỉ ? Công việc vất vả không ? "
Khi đi ăn với bạn bè, Đinh Trình Hâm cũng không bao giờ giống như người yêu của những người bạn khác, mã Gia Kỳ có chút ghen tị khi người khác hay nói với cậu rằng : "Mã Gia Kỳ, cậu phải trân trọng một người yêu tốt như Đinh Trình Hâm vậy. "
Hai người hòa hợp với nhau, luôn rất êm đềm và đáng trân trọng, bạn bè thường trêu chọc : “Các cậu bỏ qua bước yêu đương mà tiến thẳng tới hôn nhân ”.
Nói về ấn tượng đầu tiên với đối phương chính là “Lịch sự.” “Hào phóng.” “Làm việc chăm chỉ.” “Hoàn hảo.” Mã Gia Kỳ khó có thể miêu tả điều gì khác, và đối với Đinh Trình Hâm cũng vậy.
"Ngày mai tớ sẽ đến Đức để tham gia một cuộc trao đổi. Tớ có thể sẽ không về được trong mười ngày." Mã Gia Kỳ hôn lên trán Đinh Trình Hâm nói.
“Ồ, chú ý an toàn.” Đinh Trình Hâm cũng nhanh chóng trả lời lại.
Lưu Diệu Văn ủ rũ nằm trên giường và hỏi người bạn chung phòng ký túc xá mà gần đây kết giao được " Nếu chúng ta đã cố gắng học tập, theo đuổi, dành thật nhiều thời gian để yêu một người, nhưng cuối cùng phát hiện ra rằng anh ta có người yêu rồi thì thế nào ?"
Mấy anh em kia liền đáp lại " Thật không ngờ rằng Lưu Diệu Văn, người được mọi người mệnh danh là " Nam Vương " lại gặp phải rắc rối như vậy ? " Lưu Diệu Văn nhanh chóng giải thích rằng "Đó là một người bạn của tôi. "
Bạn chung phòng : “Ồ.”
Sau đó người bạn chung phòng lại hỏi:
“ Cậu có thích anh ấy lắm không ?” Lưu Diệu Văn mơ hồ, và đột nhiên cảm thấy không hài lòng với những gì Mã Gia Kỳ đã làm.
“Không biết, nhưng cảm thấy tức giận khi nghe nhắc về người yêu của anh ta .”
Sau đó người bạn chung phòng kia đột nhiên nói có việc gấp, trước khi rời đi còn để một câu: "Muốn trả thù thì tóm lấy bạn trai của anh ta."
Rõ ràng là một trò đùa. Lưu Diệu Văn sờ sờ cằm, dù sao cậu cũng là cậu nhóc nhỏ được chiều chuộng từ bé, Lưu Diệu Văn đang nghĩ đến Mã Gia Kỳ , nhưng càng nghĩ lại càng tức giận. Hừ, vậy thì tôi sẽ tóm lấy bạn trai của anh và để hai người chia tay!
Vào buổi tối, người bạn kia nồng nhiệt mời Lưu Diệu Văn đến quán bar, nói rằng rất nhiều sinh viên đang mong đợi Lưu Diệu Văn đến cùng tham gia tiệc tối, cuối cùng Lưu Diệu Văn không thể không đi vào quán bar với cậu ta.
Lưu Diệu Văn ngồi uống rượu sang một bên, nhìn lên và thấy một thân ảnh quen thuộc.
"Lưu Diệu Văn ? Sao em lại ở đây?" Đinh Trình Hâm ngạc nhiên nói, trên người còn mặc trang phục của một người phục vụ trong quán bar.
“Ồ, tôi đến với một người bạn.”
Lưu Diệu Văn nói, ánh mắt cũng bắt đầu tập trung vào Đinh Trình Hâm. Bộ quần áo được cắt may vừa vặn tôn lên dáng người của Đinh Trình Hâm, đôi chân thon dài, eo cũng rất nhỏ. Lưu Diệu Văn thầm mắng bản thân mình là người không bình thường, sau đó mỉm cười với Đinh Trình Hâm nói tiếp :
" Ừm, cũng thật trùng hợp."
Đinh Trình Hâm ngạc nhiên, nếu như thường ngày, Lưu Diệu Văn sẽ lạnh lùng nói với cậu. Quán bar này được mở bởi người anh họ Đinh Trình Hâm, nên cậu thường đến đây để phụ giúp những lúc rảnh rỗi.
“ Đến uống một ly nhé ?” Lưu Diệu Văn nâng nâng ly rượu nhỏ lên cao mời.
“Ồ .” Đinh Trình Hâm ngồi đối diện với Lưu Diệu Văn sau đó nghe Lưu Diệu Văn thản nhiên hỏi:
“Mã Gia Kỳ thế nào ?”
Đinh Trình Hâm dừng lại một chút. Cậu dường như đã từng nghe thấy Mã Gia Kỳ nhắc về Lưu Diệu Văn là em trai cùng cha khác mẹ của mình và Lưu Diệu Văn có vẻ như không thích nó cho lắm kể từ khi còn là một đứa trẻ.
" Mã Gia Kỳ , cậu ấy đến Đức để tham gia cuộc họp trao đổi. ” Đinh Trình Hâm trả lời.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Lưu Diệu Văn cố nặn ra một nụ cười trong sáng hỏi :
"Cuối tuần nếu anh trai tôi không ở bên cạnh anh thì sẽ rất nhàm chán đúng không? Tôi tình cờ cũng chưa quen với cuộc sống của mới ở đại học, vậy tại sao chúng ta không đi chơi cùng nhau ?"
Đinh Trình Hâm rất ngạc nhiên về thái độ đột ngột thay đổi của Lưu Diệu Văn , nhưng vẫn trả lời một cách lịch sự:
“Không, anh định viết luận án ở nhà vào ngày mai.” Chính xác nói với Lưu Diệu Văn thì Đinh Trình Hâm cũng không thân quen lắm. Nhưng Lưu Diệu Văn chính là một tính khí không có da và không có khuôn mặt *
* ý nói mặt dày á🤣🤣🤣
“Ồ, chỉ đi chơi một ngày thôi” Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm vào Đinh Trình Hâm khiến cậu ta không thể không đồng ý.
" Được thôi. " Trên thực tế, Đinh Trình Hâm không giỏi từ chối người khác, thậm chí khi yêu Mã Gia Kỳ , cậu cũng đã vội vàng tiến tới một mối quan hệ chẳng hề lãng mạn chút nào dưới sự giới thiệu của người quen. Họ giống như những cặp đôi bình thường nhất, bình lặng hòa hợp và yêu nhau, không phải một điều gì đó kinh thiên động địa. Họ cũng yêu nhau như những cặp đôi khác.
Họ đều là những người lý trí và thực tế, thay vì ôm chặt trong những điều viển vông không tưởng, tốt hơn hết vẫn nên suy nghĩ xem mình sẽ cống hiến hết mình cho việc học và làm việc như thế nào khi một ngày mới đến.
Đinh Trình Hâm đi cùng Lưu Diệu Văn vào buổi chiều. Đinh Trình Hâm mặc một chiếc áo len bình thường, nghĩ rằng nên thoải mái hơn một chút để giống với Lưu Diệu Văn , nhưng cậu đã chết lặng khi nhìn thấy Lưu Diệu Văn.
Lại tự mình lái xe ô tô, chiếc xe vẫn tương đối thấp, nhưng Lưu Diệu Văn không hề thấp bé chút nào, cậu ta mặc toàn bộ quần áo màu đen, quần áo da và đeo kính râm, trông khá ngầu.
“Mình đi đâu vậy ?” Đinh Trình Hâm khó hiểu hỏi.
“Đưa anh đi cảm nhận hứng thú.” Lưu Diệu Văn trả lời ngắn gọn. Nhưng nội dung không đơn giản chút nào. Đinh Trình Hâm đột nhiên có chút hối hận, nhưng không thể để Lưu Diệu Văn uổng công một phen, cuối cùng đi theo Lưu Diệu Văn leo lên xe ngồi.
Trời tối dần, Lưu Diệu Văn lái xe rời khỏi thành phố. Sau khi đi vòng qua vô số khúc cua, Đinh Trình Hâm lúc này đã vô cùng buồn ngủ.
“ Đây. ” Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng giúp Đinh Trình Hâm cởi dây an toàn. Đinh Trình Hâm lắc lắc đầu để tự đánh thức bản thân, cơn buồn ngủ của cậu biến mất ngay lập tức sau khi ra khỏi xe.
Lưu Diệu Văn đưa cậu đến câu lạc bộ đua xe. Trông không trang trọng lắm, cửa xe rách nát, nhưng sau khi vào cửa, tất cả các xe đều náo nhiệt. Dường như tất cả các mạch máu trong trái tim người đàn ông đã bị kích thích Đinh Trình Hâm lại nhìn Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn tháo kính râm xuống, một chân bước lên bậc thềm, thảo luận điều gì đó với sếp. Liu Yaowen đang trong thời kỳ chuyển giao từ vị thành niên sang thanh niên, cậu ta có một sức sống trẻ trung độc nhất vô nhị, lại tràn đầy sức hấp dẫn trưởng thành của đàn ông, thật nguy hiểm và khiến người ta không thể lại gần. Lúc này Lưu Diệu Văn mới ngẩng đầu nhìn Đinh Trình Hâm cười nói :
"Muốn chơi sao ?"
Vẫn là một đứa trẻ. Đôi mắt cậu ta sáng ngời, như thể đang giữ báu vật quý giá của mình rồi lóe lên sự khoe khoang và mong đợi được khen ngợi.
Đinh Trình Hâm cũng vô tình nhếch lên khóe miệng, thật tuyệt khi có người tràn đầy năng lượng ở bên cạnh, giống như ngày chủ nhật mà cậu luôn nghĩ đến khi còn bé, dường như luôn vui vẻ và hạnh phúc. Mặt trời sẽ không bao giờ lặn vào Chủ nhật của hai người.
Mặc dù Lưu Diệu Văn có thể dạy cậu nhưng Đinh Trình Hâm đã từ chối. Có chút tiếc nuối, nhưng Đinh vẫn giữ tâm trạng vui vẻ và ngồi sang một bên, nhìn mọi thứ ở đây. Một số việc không cần phải làm trước đây, cậu đã quen với chuyên tưởng tượng để được hạnh phúc.
Nhưng Lưu Diệu Văn vẫn trêu chọc , lôi kéo và ép cậu làm người ngồi ở ghế phụ.
" Anh đi cùng tôi trước đã. "
Chiếc xe phóng nhanh ra ngoài. Trong các khúc cua không ngừng xuất hiện các tia lửa ma sát. Đinh Trình Hâm cảm thấy trái tim vốn bình lặng bấy lâu nay cũng bay lên, lao thẳng tới hành tinh bên ngoài, với một sự hài lòng và chân thành hiếm mà có được.
“Một mình đi ?” Lưu Diệu Văn vừa nói vừa ra khỏi ghế lái, ra hiệu cho Đinh Trình Hâm lái xe.
Đinh Trình Hâm do dự một lúc và lắc đầu.
"Không--"
Lưu Diệu Văn đẩy cậu vào ghế lái trước khi cậu nói xong. Lưu Diệu Văn vỗ nhẹ vào lưng Đinh Trình Hâm và nói:
"Đừng sợ, cứ lái xe như anh muốn lái. Anh lái xe từ từ, còn tôi ngồi bên cạnh. Anh sợ gì."
" Tôi ở ngay bên cạnh anh.
Đừng sợ.
Tôi sẽ bảo vệ anh . "
Đinh Trình Hâm đột nhiên bớt sợ hãi. Rõ ràng là Lưu Diệu Văn còn nhỏ hơn cậu ba tuổi giống như em trai, nhưng cậu chỉ cảm thấy rất thoải mái. Cậu tin những gì Lưu Diệu Văn nói.
Lái một chiếc xe thật là tuyệt. Cậu không còn thời gian để nghĩ về những thứ khác, và dành hết tâm trí cho nó, như thể cậu đã giải phóng tất cả những cảm xúc tiêu cực, chỉ còn lại hạnh phúc và sự hài lòng.
Lúc ra khỏi câu lạc bộ đua xe đã là rạng sáng. Lưu Diệu Văn mua bia, họ dựa vào lan can bên sông và uống một cách chậm rãi. Đinh Trình Hâm liếc mắt nhỏ nhìn Lưu Diệu Văn.
Sau đó Lưu Diệu Văn cũng nghiêng đầu nhìn lại. Cậu đột nhiên hiểu tại sao Mã Gia Kỳ lại ở bên Đinh Trình Hâm. Đinh Trình Hâm luôn che giấu cảm xúc của mình rất tốt, ngay cả khi cậu không thích Đinh Trình Hâm cho lắm khi mới nhìn thấy anh ấy, nhưng phải thừa nhận rằng anh ấy thực sự hiểu phép lịch sự và muốn mọi người sẽ luôn muốn kết bạn với anh ấy.
Đinh Trình Hâm tính cách thực sự tốt. Cậu nhìn rất lâu và đưa ra kết luận. Đinh Trình Hâm híp mắt, giống như một bức họa dưới ánh trăng.
Đêm vừa là trăng tròn sao ? Lưu Diệu Văn thầm nghĩ
“Đinh Trình Hâm .” Lưu Diệu Văn nói đột ngột.
“Hả?” Đinh Trình Hâm quay đầu nhanh chóng, đôi mắt như ẩn như hiện những vì sao.
Lưu Diệu Văn suy nghĩ rồi nói :
" Anh có hạnh phúc khi ở cùng với Mã Gia Kỳ ?"
Có thể ánh trăng đêm nay quá mê người, có thể đêm nay Lưu Diệu Văn làm cho cậu cảm giác thỏa mãn khoái cảm chưa từng có, có thể cả người trên người có chút xao động, Đinh Trình Hâm đem lời giấu kin bao lâu nay nói ra :
"Không có."
Đinh Trình Hâm vẫn tươi cười, nhưng rõ ràng là đang rất chán nản "Thực ra yêu Mã Gia Kỳ không tốt như cậu nghĩ. Cậu ấy quá hoàn hảo và quá xa lạ."
Vâng, rõ ràng Mã Gia Kỳ là người bạn trai hoàn hảo, nhưng mối quan hệ của họ luôn có một chút khác biệt. Cậu cũng vậy, Mã Gia Kỳ cũng vậy, cả hai đều chưa mở lòng với nhau. Họ luôn trông hoàn hảo trước mặt nhau, điều này khiến tất cả đều hài lòng. Họ dường như đã biết nhau hàng trăm năm trước, họ quen thuộc với nhau, họ cũng dường như chưa bao giờ biết nhau, và họ xa lạ với nhau.
Mã Gia Kỳ không bao giờ biết rằng cậu sẽ ghen tuông và tức giận ở nơi riêng tư, giống như cậu cũng không biết liệu Mã Gia Kỳ sẽ cảm thấy cô đơn khi ở trong phòng thí nghiệm ngày đêm.
Nhưng tất cả sẽ quen với nó.
Họ đều quen với việc ở một mình.
Nhưng anh biết rằng Mã Gia Kỳ thích mình. Mã Gia Kỳ không thể giả vờ rằng cậu ấy dịu dàng và ân cần. Đinh Trình Hâm cũng thích Mã Gia Kỳ, trong những ngày bên cạnh nhau, cậu đã vô tình thích cậu ấy rồi.
Lưu Diệu Văn đương nhiên không biết. Cậu chỉ nhìn thấy vẻ chán nản rõ ràng trên khuôn mặt Đinh Trình Hâm, cậu không biết mình bị làm sao, và đột nhiên cảm thấy đau khổ cho Đinh Trình Hâm. Sau đó, cậu đến gần Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng xoa xoa mặt Đinh Trình Hâm nói :
"Anh phải hạnh phúc. Anh không cần phải phục vụ anh ấy ở mọi nơi, anh nên có cảm xúc của riêng mình, và anh nên là chính mình."
Những ngón tay ấm áp của tôi chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đinh Trình Hâm.
Đinh Trình Hâm thoáng chút bất ngờ. Cậu cũng ngước mắt lên nhìn Lưu Diệu Văn, em ấy trông rất nghiêm túc.
Đây là điều mà Đinh Trình Hâm chưa bao giờ cảm nhận được trong hơn 20 năm qua. Có vẻ như mọi người luôn nói với cậu rằng phải nghe lời và phải biết lý lẽ kể cả Mã Gia Kỳ. Thậm chí cậu còn suýt quên rằng nếu Mã Gia Kỳ không về nhà quá lâu, cậu cũng có thể phàn nàn và làm nũng. Nhưng cậu đã giấu đu mọi cảm xúc.
Còn Lưu Diệu Văn nói với cậu rằng nên trút giận, Đinh Trình Hâm cảm thấy thật xúc động. Có điều gì đó từ đáy lòng đang lan truyền nhanh chóng tan vào trái tim cậu. Lưu Diệu Văn như đã quét sạch tình yêu của Đinh Trình Hâm đối với Mã Gia Kỳ nhiều năm qua dường như cũng có một chút, kèm theo gió lạnh ven sông đêm nay đều cùng nhau biến mất.
“Cảm ơn.” Đinh Trình Hâm không đẩy Lưu Diệu Văn ra.
Về đến ký túc xá Lưu Diệu Văn có chút cáu kỉnh. Cậu bốc đồng chạm vào khuôn mặt của Đinh Trình Hâm và bản thân thậm chí không hiểu cảm xúc của mình lúc đó. Cậu chỉ cảm thấy rằng Đinh Trình Hâm vào thời điểm đó rất đáng để cậu bảo vệ, giá mà cậu hôn Đinh Trình Hâm vào lúc đó thì thật tốt.
Lưu Diệu Văn đột nhiên thức tỉnh. Cậu đang nghĩ gì vậy? Đinh Trình Hâm là tình địch của cậu mà ! Lưu Diệu Văn vỗ nhẹ vào mặt mình, nhanh chóng xua đuổi những suy nghĩ vớ vẩn này ra khỏi đầu. Cậu gục xuống giường, không thể hình dung ra tình cảm mơ hồ và kỳ lạ của mình dành cho Đinh Trình Hâm, cậu không hiểu bản thân nghĩ gì. Nhưng một ý tưởng điên rồ đã nảy ra , cậu không chỉ muốn làm bạn với Đinh Trình Hâm.
Cứ ngỡ đó là một ý tưởng điên rồ bất ngờ nảy ra của một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết.
Đinh Trình Hâm cũng vậy. Đáy lòng cậu dường như là một bông hoa cuồng nhiệt đang nở rộ, một sự hoang dại không thể kiểm soát. Xét cho cùng, cậu lớn hơn Lưu Diệu Văn cũng đã trải qua nhiều mối quan hệ của con người hơn. Cậu cảm giác bản thân có vẻ thích Lưu Diệu Văn.
Ngoài ra thì có lẽ là...cậu đã yêu Lưu Diệu Văn, em trai của bạn trai mình, ngay từ cái nhìn đầu tiên sao ?
Chuyện này khiến Đinh Trình Hâm bị sốc. Cậu bị điên sao ? Cậu cảm thấy xấu hổ và tội lỗi, thật sự có lỗi với Mã Gia Kỳ. Đinh Trình Hâm ngồi trên giường bấm vào giao diện WeChat, Mã Gia Kỳ từ khi rời đi đến giờ, không có nhắn cho cậu dù một tin nhắn, không có chào hỏi, nói chi là quan tâm. Lúc đó chắc là buổi trưa bên Mã Gia Kỳ , cậu gửi một video nhỏ vào tin nhắn. Cũng gọi vào lần nhưng Mã Gia Kỳ không nghe máy. Sau đó nhận được tin nhắn "Tôi đang bận." từ Mã Gia Kỳ
.......Tôi đang bận......
Đôi mắt của Đinh Trình Hâm đột nhiên có chút ẩm ướt. Cậu muốn khóc. Trên thực tế, cậu dường như đã quen với nó, nhưng Lưu Diệu Văn đã nói.... Cho nên bản thân cậu hiện giờ có chút khó chịu buồn rầu. Lần này cậu không thể kiềm chế bản thân.
Lưu Diệu Văn bước vào vào cuộc sống yên bình của cậu, như một ngôi sao băng lộng lẫy xé toang bầu trời đen tối và lao vào thế giới đơn độc kia.
Lưu Diệu Văn , bây giờ tôi thực sự muốn gặp em ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro