Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4


Pond không nhớ mình đã đàn bao lâu, nhưng mỗi khi cất giọng hát, trong đầu anh luôn hiện lên những ký ức của nhiều năm trước.

Năm đó, anh đã tặng Phuwin một cây guitar đắt tiền nhân dịp sinh nhật và một cây hôm cậu tốt nghiệp đại học. Cậu nâng niu nó như báu vật, suốt ngày ôm trong lòng mà nghịch ngợm.

Anh cứ nghĩ Phuwin chỉ đơn thuần thích âm nhạc, nào ngờ cậu lại đang viết một bài hát dành riêng cho anh.

Đêm đó năm đó, thời tiết cũng không tốt, hai người ngồi trong phòng Phuwin, anh lặng lẽ nghe Phuwin đàn và hát cho anh nghe.

"Pond, đây là bài em tự viết, anh thấy thế nào?"

Anh vẫn nhớ ánh mắt cậu khi đó tràn đầy ý cười.

"Rất hay, anh rất thích."

Câu "anh rất thích" ấy, rốt cuộc là thích bài hát, hay thích người hát? Khi đó, chính Pond cũng không thể lý giải rõ ràng.

Nhưng hôm nay, Pond dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Pond luôn tự nhủ rằng mọi sự chăm sóc và quan tâm dịu dàng mà anh dành cho Phuwin đều là vì anh coi anh như một người cộng sự và một người em trai, nhưng anh không biết điều đó bắt đầu từ khi nào.

Có lẽ là từ khi anh bắt gặp Phuwin thân mật với bạn trai, tim anh bỗng thắt lại vì ghen tị.

Có lẽ là từ ba năm xa cách, ánh mắt anh luôn bất giác tìm kiếm bóng hình quen thuộc đó.

Có lẽ là từ những lần hôn nhau, khao khát và tình cảm trong mắt anh chẳng hề che giấu.

Có lẽ là từ khi Phuwin tựa đầu lên vai anh, lòng anh chợt bình yên đến lạ.

Có lẽ là từ cái ngày Phuwin nói "Em muốn cùng anh nắm tay đi đến hết đời."

...

"Anh đã bao giờ nghĩ đến chuyện tiếp tục hợp tác với em chưa?"

Câu hỏi nơi bờ biển năm nào lại vang lên bên tai.

Lúc này, một giọng nói từ tận sâu trong tim anh khẽ cất lên "Anh muốn ở bên Phuwin, không chỉ đơn thuần là partner của em."

Tựa như bừng tỉnh sau giấc mộng dài.

Tiếng sấm ngoài trời đã dừng lại.

Pond vội vàng mở điện thoại, như thể sợ chậm một giây thôi sẽ đánh mất điều gì đó quý giá. Anh bấm số gọi cho Phuwin.

Phải mất một lúc đầu dây bên kia mới trả lời "... Alo"

"Phuwin, anh..." Sau khi hát quá lâu, giọng Pond có chút khàn khàn, nhưng khao khát muốn bày tỏ lại càng mãnh liệt hơn.

"Anh không trốn tránh em, cũng không sợ em."

"Em nói đúng, anh luôn hy vọng em sẽ tốt hơn, hoặc có lẽ..."

"Vì anh trân trọng em."

Phuwin sững sờ, người đàn ông ở đầu dây bên kia là Pond sao?

"Anh cũng sợ, Phuwin. Em hoàn hảo như vậy, anh sợ mình sẽ làm cản trở em. Cho nên, khi đó anh mới chọn cách thu mình lại."

"Nhưng bây giờ, anh muốn ích kỷ một lần..." Anh ngừng lại một chút rồi nhẹ giọng nói "Phuwin, hình như... anh vẫn luôn thích em. Cho dù là trước đây hay hiện tại thì anh vẫn luôn thích em."

Hai người này, một người lý trí nhưng kiêu ngạo, một người dịu dàng nhưng đôi khi liều lĩnh.

Hai con người có sự khác biệt lớn đã đến với nhau và trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất trong cuộc sống của nhau.

Không chỉ là bạn bè, không phải là người yêu chính thức.

Hãy để sự mơ hồ phát triển mạnh mẽ khi chúng tồn tại, và sẽ không ai muốn vượt qua rào cản đó.

Một số người che giấu cảm xúc của mình và không muốn thực hiện bước đó. Có người khuyên tôi nên đặt mình vào đúng vị trí, và giờ tôi nhận ra cảm xúc của mình.

Thực ra, họ không hiểu tình yêu.

Phuwin đã nghĩ rằng một ngày nào đó Pond sẽ thích cậu, và trong những khoảnh khắc thân mật đó, cậu cũng thoáng thấy sự dịu dàng trong mắt người kia.

Đàn guitar, nốt nhạc, bóng bay, cái ôm, đôi giày đôi được thiết kế riêng, những việc tốt cùng nhau làm, đêm tuyết rơi ở Nhật Bản, hoàng hôn trên đảo Tứ Xương, Ma Cao xa hoa, New York nhộn nhịp và ồn ào hay Rome cổ kính, cậu cũng cảm nhận được nhịp tim của người kia trong những khoảnh khắc cảm động đó.

Tuy nhiên, khi lời thú nhận thực sự thốt ra từ miệng Pond, cậu cảm thấy mọi thứ đều không thực tế.

Sau sáu năm đồng hành, Phuwin biết rằng đôi khi Pond có thể bốc đồng và liều lĩnh, vì vậy cậu sẽ kéo Pond lại vào những lúc như vậy.

Lúc này, Phuwin, người luôn thông minh và lý trí, không thể đánh giá được lời thú nhận của Pond là có suy nghĩ thấu đáo hay chỉ là bốc đồng.

Một lúc lâu sau, giọng nói nhẹ nhàng không chút cảm xúc của anh vang lên từ trong điện thoại "Pond, anh mệt rồi, chúng ta đi ngủ trước đi."


Pond đã buồn rầu trong một thời gian dài. Trong thời gian nghỉ quay phim, khuôn mặt anh luôn vô thức trở nên tối sầm và nhăn nheo với vẻ mặt buồn bã.

Có thể nhìn thấy Santa, người cùng nhóm với mình.

"Pond, có chuyện gì vậy?"

"Có điều gì đó khiến anh phải bận tâm."

"Em thấy tháng qua anh không vui vẻ gì" Santa nghiêng người, "Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không? Nếu không, em luôn nghĩ đó là lỗi của em vì đã cư xử không tốt."

"Không, không liên quan đến em." Pond lắc đầu nhanh, rồi thở dài và cúi đầu như một chú cún con xì hơi.
......

"Này bro, nếu ai đó luôn tránh mặt em sau khi em tỏ tình với họ thì có nghĩa là sao?" anh hỏi một cách buồn bã.

"Anh đã tỏ tình với ai vậy?" Santa ngạc nhiên.

"Chỉ là một người bạn anh quen trước đây thôi."

"Vậy...làm sao người đó trốn được anh vậy?"

"Em ấy không trả lời điện thoại, không trả lời Line, và không đến làm việc một tháng..." Chú chó con ngày càng cảm thấy bất bình.

Santa đột nhiên mỉm cười, ánh mắt gian xảo, "Tháng sau, P'Ssing và P'Janhae sẽ kết hôn, sẽ không thể trốn tránh được."

...


Một tháng sau.

Khách sạn lớn nhất Bangkok đã tổ chức lễ cưới của cặp đôi quốc dân Ssing và Janhae. Sự chuyển mình của cặp đôi hoàn hảo này từ tình nhân màn ảnh thành vợ chồng ngoài đời thực không thể tách rời khỏi sự mai mối có chủ đích của mọi người trong công ty, vì vậy hầu hết các nghệ sĩ của GMM TV đều được mời đến dự tiệc cưới.

Pond vừa quay phim xong liền chạy đến. Anh đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng người mình muốn tìm.

Gemini và Fourth cầm ly rượu bước tới.

"P'Pond, anh đang tìm ai vậy?"

"Phuwin đâu?"

Gemini không ngờ Pond lại hỏi thẳng như vậy, suýt nữa thì sặc rượu. Fourth vội vỗ lưng cậu rồi đáp "Anh ấy vừa ra ngoài, chắc sắp quay lại rồi."

Ngay lúc đó, ánh đèn chùm bỗng vụt tắt, ánh sáng duy nhất tập trung vào cánh cửa chính.

Chú rễ nắm tay cô dâu bước vào, tiếng vỗ tay và reo hò vang khắp hội trường.

Janhae, người thường vui vẻ và hào phóng, giờ đây nở nụ cười e thẹn trên khuôn mặt. Ngược lại, Ssing trông rất hạnh phúc. Kết hôn với người mình yêu giống như chiến thắng trong một trận chiến. Hạnh phúc hiện diện xung quanh mỗi người.

"Khi tình yêu đến giữa chúng ta, không ai là không nhận ra điều đó. Nhưng vẫn là câu nói cũ, những người yêu nhau sẽ không bao giờ rời xa nhau. Vì vậy, may mắn thay, Ssing và tôi đều cho nhau cơ hội để yêu và được yêu."

"Tôi ước tất cả những người yêu nhau trên thế giới cuối cùng đều kết hôn."

Bùm!

Những dải ruy băng đầy màu sắc từ trên trời rơi xuống, phản chiếu những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh, tiếng reo hò và vỗ tay hòa quyện vào nhau.

Không biết lúc nào Pond đã trở lại. Anh đứng cao trong cơn mưa như trút nước, với nụ cười nhẹ nhàng và yếu ớt.

Trong khi mọi ánh mắt đổ dồn vào nụ hôn nồng cháy của đôi vợ chồng mới cưới, Pond lại nhìn Phuwin.

Em ấy đang nghĩ gì thế?

Khi buổi lễ sắp kết thúc, Phuwin lặng lẽ rời xa bầu không khí hạnh phúc và ngột ngạt, từng bước chân dẫn cậu đến sân thượng của khách sạn.

...

Bầu trời chiều tà nhuộm một màu hồng rực rỡ, ánh đèn thành phố bắt đầu sáng lên, lấp lánh như những vì sao.

"Lại thích trốn ở những nơi như thế này rồi."

Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

Phuwin quay đầu, nhìn thấy Pond đang từng bước tiến về phía mình.

"Cũng tốt, ở đây thì em không chạy được nữa."

Phuwin mím môi, lòng rối bời, khẽ hỏi "Dạo này... bận lắm hả?"

"Ừ, anh đang quay phim."

Lòng bàn tay Pond đổ mồ hôi. Anh muốn hỏi Phuwin tại sao lại tránh mặt anh và Phuwin nghĩ gì về lời tỏ tình của anh, nhưng anh không biết nên bắt đầu từ đâu..

"Pond" Phuwin ngập ngừng, mắt nhìn xa xăm "Ba mẹ em chấp nhận chuyện em thích con trai rồi. Điều này khá bất ngờ, mặc dù đất nước cởi mở nhưng những việc như thế này thực sự cần phải cân nhắc rất nhiều."

Tình yêu giữa những người đồng giới bắt đầu bằng sự va chạm đam mê khi họ còn trẻ, và nó có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Đến tuổi trung niên, do thiếu yếu tố linh hoạt, không ai đóng vai người khác giới trong mối quan hệ, mất đi sự trẻ trung, đẹp trai, mất đi sự nồng nhiệt, tự hỏi liệu có thể tiếp tục được nữa không.

Sau khi Phuwin nhận ra mình thích người cùng giới, cậu đã suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Trước đây, cuộc hẹn hò của cậu chỉ là để giải tỏa nỗi lo lắng tạm thời, nhưng bây giờ khi đối mặt với Pond, cậu phải nghiêm túc.

Thay vì cuối cùng phải chia tay và lãng phí thời gian, cậu thà không bắt đầu.

"Thực ra, nếu có thể, ai lại không muốn sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc bên người mình thương chứ?"

Nếu không có Pond, cậu không nghĩ mình sẽ đi theo con đường này.

"Em thấy ổn với điều đó cho đến hết cuộc đời." Phuwin thở dài. "Nhưng anh thì khác, Pond. Tình yêu mà anh đang nói đến chỉ là một sự thôi thúc. Anh vẫn phải sống cuộc sống mà anh nên sống."

Điều cậu muốn không phải là tạm thời mà là sự ổn định trọn đời.

Giữa tình yêu và hiện thực, bạn phải cúi đầu.

Nói xong, Phuwin không còn dám nhìn mặt Pond nữa.

Pond lặng thinh hồi lâu, rồi đột nhiên bật cười khẽ "Những lời thề ước trong hôn lễ vừa rồi nói rằng, những người yêu nhau sẽ không bao giờ lạc mất nhau."

"Phuwin, anh là một kẻ lãng mạn nhưng cũng có phần ngốc nghếch, những lời thề đó, anh tin."

"Chúng ta đã bỏ lỡ ba năm rồi. Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa trong cuộc sống này?"

"Anh không biết tương lai ra sao, nhưng anh biết..."

"Anh muốn có em bên cạnh."

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang vọng trong ánh hoàng hôn một lúc lâu.

"...đó chính là lựa chọn của anh."

Phuwin ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh "Là do anh tự chọn, suốt đời này... đừng hòng thoát khỏi em."

Pond dịu dàng mỉm cười "Ừ, không đi đâu cả."

Giây tiếp theo, có người túm lấy cà vạt của anh, Phuwin cúi xuống, vòng tay qua cổ Pond và hôn anh. Sau khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Pond cong môi mỉm cười, rồi ôm chặt người con trai thấp hơn mình nửa cái đầu vào lòng.

Dưới bầu trời đỏ rực, họ hôn nhau.

Khác với những cảnh tiếp xúc thân mật trong các cảnh quay trước, dù là Mork và Pi, Palm và Nueng, Phum và Peem hay Thee và Peach, nụ hôn này không thuộc về bất kỳ nhân vật nào của họ.

Nụ hôn này, chỉ thuộc về Pond và Phuwin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro