Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot - 2

Khi đứng trước cửa nhà của Minho, Seonghwa biết rằng mình trông thật xơ xác. Anh đã khóc trong suốt chuyến đi taxi đến đó, những giọt nước mắt tuôn rơi trong thang máy khiến một người phụ nữ lớn tuổi phải đưa cho anh một ít khăn giấy. Seonghwa đã cảm ơn bà ấy rất nhiều trước khi bước ra khỏi thang máy. Hành lang dường như dài hơn bình thường. Anh nhìn xuống đất để tránh bắt gặp ánh mắt của bất kỳ ai có thể đang nhìn mình vì kinh ngạc hoặc lo lắng. Anh có thể cảm thấy như họ đang nhìn anh ngay cả khi họ không nhìn. Seonghwa gõ cửa một vài lần và ngay lập tức được chào đón bởi Minho, mặc tạp dề, vung một con dao bếp với thái độ đe dọa nhẹ nhàng. Đôi mắt cậu dịu đi gần như ngay lập tức khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, loang lổ và đẫm nước mắt của Seonghwa.

"Ôi, Seonghwa-ah." Cậu nói, giọng điệu nhẹ nhàng hơn nhiều so với những gì Seonghwa từng nghe trước đây. "Vào đi, tớ đang làm haejang-guk, nó sẽ giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn." Minho nắm lấy tay Seonghwa bằng bàn tay không cầm con dao bếp và kéo anh vào trong. Seonghwa không kháng cự. Anh ngước nhìn khi bước vào căn hộ và ngay lập tức đối mặt với những bức ảnh buổi lễ kết đôi của Chan và Minho. Họ trông rất hạnh phúc. Seonghwa nhớ họ đã hạnh phúc như thế nào khi anh có mặt ở đó tham dự. Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Minho trước sự rạng rỡ của Chan khi được bên cạnh người bạn đời mới vĩnh viễn khắc vào mảnh giấy trước mặt Seonghwa như nhắc nhở anh về mọi thứ mà anh mong ước và bỏ lỡ khi làm những việc anh đã làm. Seonghwa nhanh chóng ngoảnh mặt đi, cởi giày và lấy đôi dép của mình ra khỏi túi xách.

"Hãy vào bếp khi cậu đã sẵn sàng nhé!" Minho nói và Seonghwa nhìn lên lần cuối những bức ảnh trước mặt anh, mắt Seonghwa bắt gặp ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn trên ngón tay Minho trước khi anh bước hẳn vào nhà.

Seonghwa bước vào bếp và miệng anh hơi ngấn nước vì mùi thơm của món súp. Bụng Seonghwa réo lên khiến Minho bật ra một tràng cười.

"Tớ thực sự đã không ăn bất cứ thứ gì trong nhiều ngày nay." Seonghwa lên tiếng, để bảo vệ cái bụng ồn ào và đáng ghét của mình. Lông mày Minho nhíu chặt vào nhau trước lời thú nhận, bối rối nhìn Seonghwa bước tới bồn rửa.

"Để tớ, uh, ... hãy để tớ giúp cậu." Seonghwa nói, bắt đầu thu dọn dụng cụ thái nhỏ cà rốt cho vào trong bồn rửa, chuẩn bị gọt vỏ và rửa sạch. "Tớ có thể giúp." Minho không nói gì, chỉ quan sát Seonghwa khi anh bắt đầu cắt cà rốt. Ngay sau đó tầm nhìn của Seonghwa mờ đi vì nước mắt và anh nhanh chóng lau chúng đi. Anh lại bắt đầu cắt cà rốt trước khi thị lực của mình mờ đi lần thứ hai. Seonghwa sụt sịt và nấc lên để cố kìm nén trong tiếng nức nở.

"Được rồi, đủ rồi, dừng lại." Minho nói, cạy con dao ra khỏi tay Seonghwa và đẩy anh ra khỏi thớt. "Cậu sẽ tự cắt trúng bản thân và chảy máu trên tất cả các loại rau củ của tớ đấy." Seonghwa ngước nhìn cậu và bắt đầu khóc.

"Tớ xin lỗi, tớ thực sự muốn giúp đỡ". Seonghwa nghẹn ngào, nấc lên trong tiếng nức nở, và Minho thở dài, có vẻ hơi khó chịu khi cậu tiến đến kéo chiếc ghế ra khỏi bàn của họ.

"Nào, ngồi xuống đây." Minho vừa động viên, vừa ậm ừ hài lòng khi Seonghwa ngồi vào ghế. "Tớ thà rằng để cậu ngồi đây như một khúc gỗ vô dụng còn hơn là để cậu tự cắt vào tay mình vì cố gắng giúp đỡ mặc dù cậu rõ ràng là đang đau khổ. Bây giờ, hãy đợi ở đây một giây." Minho rời khỏi nhà bếp, rồi trở lại với một con mèo sọc cam và một cái chăn. Cậu quấn chăn quanh người Seonghwa và thả con mèo vào lòng.

"Đây, Doongie, con hãy làm nhiệm vụ dỗ dành cậu ấy đi." Minho nói khi con mèo chớp mắt với cậu, kêu meo meo tỏ vẻ không quan tâm trước khi nó cuộn mình trong lòng Seonghwa. "Cậu ngồi đó đi và đừng làm vướng chân tớ nữa đấy." Seonghwa gật đầu, ngả người ra ghế và gãi tai con mèo trên đùi mình. Anh mỉm cười khi con mèo rừ rừ với anh.

"Bất cứ khi nào cậu sẵn sàng cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra, chúng ta có thể nói về điều đó. Cho đến lúc đó, Doongie là một chú mèo an ủi rất tốt." Minho nói, mỉm cười với anh và quay trở lại bếp.

Minho đẩy bát súp vào tay anh, nhấc con mèo ra và đặt nó xuống sàn. Doongie cuộn tròn dưới chân Seonghwa và anh thở dài. Anh nhìn xuống bát súp, nước dùng sẫm màu cuộn quanh bắp cải và những miếng thịt. Seonghwa cho một ít vào miệng và rên rỉ vì nó có vị ngon như thế nào.

"Tớ biết tớ nấu rất ngon, không cần phải thể hiện ra đâu. Hàng xóm xung quanh nhà tớ nghe đủ rồi." Minho nói đùa, kéo chiếc ghế còn lại bên cạnh Seonghwa và ngồi xuống kế bên anh. Căn bếp trở nên yên tĩnh khi Seonghwa bắt đầu tập trung ăn súp của mình. Anh hít một hơi thật sâu và thở ra.

"Tớ chắc chắn bây giờ cậu có thể nói rằng tớ không phải là một beta." Seonghwa nói và Minho không ngừng ậm ừ. "Được rồi, tớ chưa bao giờ là beta. Tớ biết mình là omega trước khi chúng ta gặp nhau và tớ đã giả vờ là một beta. Tớ thực sự xin lỗi vì đã nói dối." Seonghwa sụt sịt và Minho tặc lưỡi.

"Cậu không cần phải xin lỗi. Nếu ai đó cảm thấy khó khăn khi là một omega nam thì người đó chính là tớ." Minho an ủi, dùng ngón tay gõ vào thành bát để khuyến khích Seonghwa ăn hết. "Dù sao thì tớ cũng luôn có cảm giác đó. Phải có một lý do khiến chúng ta rất hợp nhau ngay từ đầu." Seonghwa mỉm cười và ăn thêm một thìa súp.

"Chuyện là, tớ đã bỏ lỡ vài ngày uống thuốc và tớ bị phát tình. Tớ đã trải qua điều đó với Hongjoong." Seonghwa nói nhanh, hơi co rúm người lại vì hơi thở gấp gáp của Minho. "Thật tuyệt, anh ấy đã chăm sóc tớ. Anh ấy rất ngọt ngào, và quá chu đáo so với những gì tớ cần. Điều đó thật là tuyệt vời, cho đến khi anh ấy bỏ tớ lại một mình và những người khác phát hiện ra. Không ai trong số họ thậm chí nhìn vào tớ thực sự, ngoại trừ Wooyoung, còn những beta khác, hầu như không. Jongho đã không nói được hai câu với tớ và Hongjoong đã không nói bất cứ điều gì kể từ khi cơn phát tình của tớ kết thúc. Vì vậy, tớ phải rời đi và bây giờ tớ đã ở đây." Seonghwa thuận lợi bỏ qua phần họ bị bắt cóc. Minho không biết họ đã làm công việc gì ngoài việc vận hành một công ty vận chuyển. Cậu ấy không cần biết bất cứ điều gì khác. Minho mở miệng định nói chuyện nhưng bị tiếng mở cửa cắt ngang. Seonghwa bắt gặp mùi thơm của quả mâm xôi có đường khi Minho đứng dậy, bước tới như muốn chặn Chan vào phòng. Đó chắc chắn là Chan. Không chỉ vì đây là nhà của anh ấy, mà vì anh ấy là alpha duy nhất mà Seonghwa biết, là người luôn có mùi hương của trái cây có đường rất mạnh mẽ.

"Này cưng à, dù em đang làm gì cũng đều có mùi thơm!" Chan gọi lớn, đi một vòng rồi vào nhà bếp của họ. Anh mỉm cười khi nhìn thấy Minho, Chan đặt tay lên eo cậu và trao một nụ hôn.

"Chan, anh yêu, anh không nhận được tin nhắn của em sao?" Minho hỏi và Chan trông bối rối trong một giây trước khi mắt anh đổ dồn vào Seonghwa. Đôi mắt Chan mở to khi đi về phía người bạn đời của anh và một omega khác trong bếp.

"Seonghwa-ah, em trông khỏe nhỉ." Anh vô tư chào hỏi và Minho đặt một tay lên ngực Chan, đẩy anh vào hành lang trong góc nhà. Seonghwa chỉ muốn tan vào sàn nhà và biến mất.

"Chan, anh yêu, em cần anh rời khỏi đây." Minho thì thầm khi Seonghwa căng tai để nghe cậu nói. "Em không thể tin được là anh lại không kiểm tra điện thoại của mình." Minho cáu kỉnh.

"Em biết đấy, anh chưa từng mong đợi điều đó. Em có chắc là anh không thể ở lại? Anh sẽ ở trong phòng của chúng ta, cách xa hai người." Chan hỏi và Seonghwa nghĩ rằng điều đó sẽ ổn thôi, nhưng Minho đang rên lên một cách bực bội.

"Không, Chan, anh yêu, tình yêu của đời em, đây không phải là chuyện mà anh có thể ở đây. Cậu ấy cần ở một nơi không có alpha, đó là thời điểm duy nhất của omega." Minho nói và Seonghwa cảm thấy tai mình nóng bừng vì xấu hổ. Anh không muốn trở thành lý do khiến Chan phải rời khỏi căn hộ của chính mình.

"Được rồi, tốt thôi. Anh sẽ qua đêm tại nhà của Felix, được chưa?" Chan nói, một nhịp im lặng sau câu nói. "Min, Seonghwa vẫn ổn mà, phải không? Không có ai làm tổn thương cậu ấy đúng không?" Minho chỉ thở dài.

"Cậu ấy vẫn ổn về mặt thể chất, Chan." Minho trả lời và Chan ậm ừ đáp lại.

"Sẽ không có ai định kéo cậu ấy ra khỏi đây chứ? Cưng à, em sẽ không thể bắt anh bỏ đi nếu có ai đó định làm tổn thương cậu ấy hoặc em, đặc biệt là em đấy." Chan nói, và Seonghwa cảm thấy bụng mình quặn lại. Anh chỉ ước rằng đã không đánh mất cơ hội của chính mình với Hongjoong nhiều như anh đã từng. Anh ước gì Hongjoong cũng sẽ nói chuyện với anh như vậy.

"Chan, chúng em sẽ ổn. Không ai đến làm tổn thương cậu ấy. Seonghwa chỉ đang có một khoảng thời gian khó khăn và cậu ấy cần một không gian không có alpha". Minho vội vàng thì thầm. Cậu rõ ràng nhận thức được Seonghwa có thể nghe thấy họ nói chuyện.

"OK, vậy anh có thể mang theo một chút gì đó để ăn không? Em biết đấy, Felix là một đầu bếp kinh khủng. Cậu ấy thực sự chỉ biết nướng mà thôi." Seonghwa bật cười với điều đó. Felix đã tổ chức một vài bữa tiệc nướng theo sau buổi lễ kết đôi của Chan và Minho. Chàng trai beta rất ngọt ngào, thậm chí còn nóng tính và thực sự là một thợ nướng tuyệt vời. Seonghwa nghe thấy tiếng Minho hôn vội vào Chan, có lẽ trên môi anh ấy, Seonghwa biết họ đã làm điều đó nhưng dù sao thì anh cũng không thể nhìn thấy.

"Cảm ơn anh, anh là chàng trai tuyệt vời nhất. Tất nhiên anh có thể lấy một ít súp đem theo. Em cũng sẽ gói đủ cho Jisung." Minho nói, cười khúc khích khi Chan chế giễu.

"Chúng ta có thực sự phải cho nhóc đó ăn không? Cậu ấy đang làm hỏng Felix ngây thơ tội nghiệp của anh." Chan bĩu môi và Minho lại cười.

"Em chắc chắn đó cũng là cảm nhận của cậu ấy về em khi em lần đầu tiên đến đó, bây giờ hãy đợi ở đây." Minho nói, đi vào bếp và đặt mắt về phía Seonghwa. Cậu mỉm cười với anh, cúi xuống lấy ra một cái thùng đựng đồ ăn để múc súp vào.

"Cậu biết đấy, cậu không cần phải đuổi Chan ra ngoài đâu. Tớ có thể đi, và tớ vẫn ổn nếu anh ấy cũng ở đây." Seonghwa nói và Minho quay lại, nheo mắt nhìn anh. Seonghwa ngậm miệng ngay lập tức. Anh có thể là một thành viên đáng sợ của nhóm tội phạm hoạt động có tổ chức nhưng Minho lại là một người có sức ảnh hưởng rất lớn, không phải là người mà anh muốn tranh cãi.

"Anh ấy sẽ không chết nếu xa tớ một đêm. Chan có thể tự lo và cậu thì cần tớ. Ở đây chỉ nên có omega thôi." Minho trả lời. Cậu đóng nắp nồi súp và đưa cho Chan, người đã đi tới ngưỡng cửa. Anh mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt cả hai.

"Hẹn gặp lại nhé cưng." Chan gọi, trao cho Minho một nụ hôn gió. Anh chàng omega giả vờ tỏ ra khó chịu nhưng thực tế lại nở nụ cười toe toét.

"Nhưng anh ấy là bạn đời của cậu." Seonghwa nói khẽ và Minho quay lại nhìn anh.

"Còn cậu là bạn của tớ, và cậu thì cần tớ. Đừng lo lắng về anh ấy." Minho đáp lại, ngồi xuống bên cạnh anh. "Bây giờ, hãy kể cho tớ nghe về kỳ phát tình của cậu."

Seonghwa đã kể toàn bộ sự thật với Minho. Anh đã kể cho cậu nghe về tất cả các loại thuốc, tình trạng chu kỳ nhiệt tồi tệ và Hongjoong đã giúp anh vượt qua nó như thế nào trong ba ngày mà nó kéo dài. Minho lắng nghe, cẩn thận và như thể cậu đang cố gắng ghép tất cả dữ kiện lại với nhau qua những mảnh vụn mà Seonghwa đã nói với cậu trong suốt nhiều năm.

"Vậy là, cậu đã sử dụng thuốc ức chế, kiểm soát sinh sản, ngăn chặn mùi hương và ngăn chu kỳ cùng một lúc, chưa kể cậu lại đang xịt thuốc trung hòa mùi hương cho mình mỗi ngày." - Minho nói, biểu cảm của cậu thay đổi khi Seonghwa gật đầu đồng ý. "Điều đó ... điều đó không tốt cho cậu. Nó không có lợi cho sức khỏe và nó không hợp pháp." Seonghwa cúi xuống sàn.

"Không hẳn vậy, đặc biệt là thuốc ngăn chu kỳ. Những thứ đó tớ đã dùng liều gấp đôi trong vài tháng qua vì một loại không còn tác dụng nữa." Seonghwa giải thích. "Tớ đã chiến đấu với cơ thể của chính mình quá lâu rồi, bây giờ ở trong đó mà không có thuốc cảm thấy thật xa lạ. Giống như tớ thậm chí không biết làm thế nào để trở thành một omega vậy." Minho thở dài.

"Cậu nói đã làm điều này trước khi chúng ta gặp nhau, vậy là sáu năm? Cậu đã làm việc này trong suốt sáu năm?" Cậu hỏi và Seonghwa gật đầu. "Không có gì ngạc nhiên khi nó có cảm giác xa lạ. Cậu không bao giờ để nội tiết tố của mình được ổn định. Cậu đã phát hiện điều đó khi nào?" Seonghwa khó chịu cựa mình.

"Khi tớ mười bảy tuổi." Seonghwa trả lời, nhớ lại ngày đó một cách sống động như thể nó chỉ xảy ra ngày hôm qua chứ không phải từ bảy năm trước. "Tớ bị nóng ở trường và y tá phải gọi cho bố mẹ tớ. Họ không hài lòng với tình trạng omega của tớ. Điều đó tốt hơn cho họ khi tớ bắt đầu sử dụng tất cả các loại thuốc. Bố mẹ nói với tớ rằng cuộc đời của tớ sẽ chẳng bao giờ đi đến đâu với tư cách là một omega." Minho thất vọng thở dài.

"Thật là vớ vẩn, tớ ghét điều đó." Minho cáu kỉnh nói. Âm thanh duy nhất trong nhà bếp là tiếng nước chảy trong bồn rửa và tiếng rên rỉ của tòa nhà khi gió rít xung quanh nó.

"Tớ thậm chí còn chưa làm tổ hay ở trong đó suốt thời gian của chu kỳ. Tớ đã bỏ lỡ nó, mặc dù tớ không biết làm thế nào để tạo ra một cái và tớ cũng chưa bao giờ ở trong đó nên tớ cũng không chắc bản thân đang bỏ lỡ điều gì." Seonghwa nói và đầu Minho hướng về phía anh.

"Cái gì?" Minho ngạc nhiên hỏi, giọng vỡ ra như thể cậu đang đau đớn về thể xác khi chỉ nghĩ về điều đó. "Không một lần? Khi chỉ xây một cái tổ ở phía sau tủ quần áo của cậu, nơi không ai có thể nhìn thấy nó, mà cậu cũng chưa từng?" Seonghwa lắc đầu không. Minho nhanh chóng đứng dậy, tắt bếp và đậy vung nồi súp sau khi cậu dọn nó ra khỏi bếp.

"Tớ đã quá sợ hãi. Tớ nghĩ chắc chắn mình sẽ bị bắt và giống như tớ đã nói, tớ chưa bao giờ làm một cái tổ nên tớ thậm chí không biết phải làm thế nào." Seonghwa nói, thốt lên một tiếng ngạc nhiên khi Minho nắm lấy tay anh. Người kia trông có vẻ kiên quyết, thậm chí có chút tức giận, nhưng Seonghwa biết rằng ngay cả khi cậu làm vậy, sự tức giận đó cũng không nhắm vào anh.

"Nào, đi với tớ." – Cậu nói, kéo anh đứng dậy. "Chúng ta sẽ khắc phục điều đó."

Seonghwa bị kéo xuống hành lang đi về phía một căn phòng nhỏ ở bên trái hành lang. Anh nhận ra ngay đây là không gian làm tổ của Minho. Có những chiếc gối và chăn phủ kín từng inch trên sàn nhà, được xoắn vào nhau theo một mô hình phức tạp. Trong phòng có ánh sáng dịu nhẹ, chỉ được chiếu sáng bằng một vài ngọn đèn và một số dây đèn trang trí. Không gian có vẻ thật yên bình và thoải mái. Có mùi thơm thoang thoảng của kẹo mâm xôi, cho Seonghwa biết Chan ở đó thường xuyên như thế nào. Điều đó có ý nghĩa, vì anh ấy là bạn đời của Minho. Anh cũng nhận ra toàn bộ mùi vani ấm áp và bông sạch, mà anh biết đó là của Minho. Seonghwa quay lại nhìn chàng omega kia, người đã ép anh vào phòng, với vẻ e ngại.

"Vào đi, không sao đâu." Minho nói, đi xung quanh Seonghwa, bỏ đôi dép trong nhà và bước vào tổ. Cậu ra hiệu cho Seonghwa lại gần, chàng omega cũng bỏ dép và bước vào tổ của Minho. Anh đã rất mệt mỏi, giữa giấc ngủ ít ỏi trong vài ngày qua và cảm xúc biến động trong hôm nay, tất cả những gì anh muốn là đi ngủ. Seonghwa ngồi xuống bên cạnh Minho, để omega kia quấn chăn rồi dìu anh nằm xuống gối.

"Cậu nghỉ ngơi đi, cậu xứng đáng được như vậy. Seonghwa của tớ đã có một vài ngày khó khăn rồi, hãy ngủ đi nhé." Minho thì thầm, tay đưa lên xoa lưng Seonghwa. Anh không nói gì khi toàn bộ cơ thể bắt đầu thả lỏng vào trong chăn, cảm thấy bình yên hơn so với nhiều năm trước. Minho cũng yên lặng khi Seonghwa bắt đầu khóc một chút, chỉ tiếp tục xoa lưng cho đến khi Seonghwa kiệt sức rồi chìm vào giấc ngủ.

Anh thức giấc vì tiếng gỗ lạo xạo. Seonghwa ngồi thẳng dậy, tay hướng đến hông theo bản năng và nhận ra rằng anh không có bất kỳ vũ khí nào trên người. Anh đã bỏ đi mà không lấy theo bất kỳ thứ gì trong số chúng, nhưng ít nhất Seonghwa vẫn cất giữ một con dao nhỏ bỏ túi và cho vào túi sau của mình. Nó sẽ có hiệu quả khi anh nghe thấy tiếng cửa phát ra. Chắc chắn là có ai đó đang đột nhập. Minho cựa quậy bên cạnh anh, đưa tay lên định kéo Seonghwa về tổ, tay anh siết chặt lại khi nghe thấy tiếng gỗ nghiến răng rắc. Bản lề cửa kêu cót két và Seonghwa đứng dậy, hất tay Minho ra khỏi người trong khi cậu đang cố gắng ngăn anh lại.

"Điện thoại của tớ ở đâu vậy? Tớ phải gọi cảnh sát, 112. " Minho thì thầm và Seonghwa quay đầu ra góc, tiến về phía cửa, nhìn thấy những bóng người đang di chuyển trong bóng tối. Minho lại vươn tay nắm lấy cánh tay anh, như những chiếc đinh cắm vào người Seonghwa, cố gắng kéo anh trở lại. Chàng omega lớn hơn lại lay cậu ra, đẩy Minho nhẹ nhàng trở lại phòng còn Seonghwa lặng lẽ đi vào sảnh. Tầm nhìn của anh thu hẹp vào một người cao lớn đang đứng gần với anh nhất. Seonghwa nắm lấy lưng áo khoác da của hắn, đá nhẹ vào đầu gối rồi giật mạnh hắn về phía sau. Tên beta cao lớn đã mất cảnh giác và há hốc mồm khi Seonghwa dí con dao vào cổ họng mình. Tất cả những người khác đều nhanh chóng quay lại, chĩa vũ khí vào anh. Seonghwa đã hơi nhanh hơn so với họ khi đá trúng khẩu súng mà tên beta cao lớn mang theo trong khi hắn đi lùi về phía sau hành lang và anh đã tóm lấy được cổ hắn.

"Mày là thằng khốn nào?" Seonghwa gầm gừ, ấn lưỡi dao sâu hơn một chút vào cổ họng và nấp sau đôi vai khổng lồ của người đàn ông kia để tránh bị bắn, thực sự là anh đang sử dụng hắn như một tấm lá chắn bằng con người. "Mày đang làm gì ở đây và mày có biết mày đang tấn công vào nhà ai không?" Anh siết chặt nắm tay vẫn đang nắm chặt cổ áo sơ mi và áo khoác của người đàn ông kia khiến tên beta thở khò khè, khẽ đập vào đùi anh.

"Hyung, Seonghwa-hyung, là chúng em." Cậu cố gắng thoát ra và Seonghwa nhận ra giọng nói đó ngay lập tức.

"Yunho?"

Seonghwa nhận được một câu trả lời đồng ý ngắt quãng. Anh gần như buông tay tức thì, cảm thấy beta quỳ xuống sàn, ho khan. Seonghwa tìm kiếm xung quanh bức tường, một công tắc đèn và bật nó lên. Anh đã bắt gặp khuôn mặt kinh ngạc của Mingi, San và cả chính Hongjoong. Wooyoung lén nhìn xung quanh, mỉm cười một cách nhẹ nhõm với anh.

"Anh đang làm cái quái gì vậy? Tại sao anh lại đột nhập vào nhà của bạn tôi?" Seonghwa rít lên, đi thẳng qua hai người đang đứng ở đó và tiến về phía Hongjoong. Alpha nuốt nước bọt và chớp mắt vài lần với anh.

"Tôi đã nghĩ ... ừm." Hongjoong nói, hơi lắp bắp. Seonghwa thở dài và véo sống mũi của mình.

"Chính xác thì anh đang nghĩ cái gì?" Anh hỏi, nhìn qua vai và thấy cánh cửa rõ ràng đã bị phá và sẽ không thể đóng lại được nữa. "Ôi Chúa ơi, anh đã làm gì cảnh cửa của cậu ấy?" Seonghwa cảm thấy như thể mình đang sống trong một trò đùa thực tế bệnh hoạn.

"Tôi đã nghĩ rằng em lại bị bắt cóc. Em chỉ vừa rời đi và em không nói cho ai biết em sẽ đi đâu!" Hongjoong đáp và Seonghwa đảo mắt.

"Có khi nào anh cân nhắc về việc nhắn tin cho tôi không? Hoặc có thể, chỉ có thể, tôi không muốn anh biết tôi sẽ đi đâu?" Seonghwa hỏi, khiến Hongjoong nhìn xuống bàn tay của mình. Tai hắn đỏ lên khi bắt đầu nhìn chằm chằm vào những ngón tay.

"Tôi xin lỗi, tôi đã lo lắng." Hắn nói khẽ và Seonghwa không thể chấp nhận chuyện đó.

"Anh đã lo lắng? Tôi không phải là omega của anh, Joong. Anh không có quyền lo lắng cho tôi như thể tôi là một con cừu non lạc loài. Tôi không cần anh phải bảo vệ tôi." Seonghwa nói, nhìn đôi môi của Hongjoong áp vào nhau thành một đường mỏng và nắm tay hắn đang siết chặt lại khi Seonghwa nhắc nhở hắn về điều đó. "Anh đã đột nhập vào một căn hộ của người bình thường, thật tuyệt đấy, cậu ấy không biết chúng ta là gì hoặc anh là gì."

"Không biết về cái gì?" Minho gọi từ chỗ cậu đang dựa vào khung cửa. Seonghwa quay lại nhìn cậu và hếch mũi. Minho bước về phía trước, bước rất thận trọng xung quanh nơi Yunho vẫn đang hồi phục sau khi cuộc sống vừa bị bóp nghẹt một nửa và bị một con dao của Seonghwa dí vào cổ họng.

"Từ cái nhìn của anh, tôi cho rằng anh chính là Hongjoong. Tôi không vui khi được gặp anh như thế này." Minho lên tiếng, nhìn quanh hắn và mắt cậu tối sầm lại vì giận dữ. "Anh đã phá vỡ cánh cửa chết tiệt của tôi sao?" Seonghwa đẩy Hongjoong lùi ra sau, đưa tay lên và cho alpha biết ngay đây sẽ là nấm mồ của chính hắn để chui ra.

"Vâng, được rồi, nhưng tôi sẽ cho người đến sửa nó sớm nhất có thể." Hắn nói, lùi lại một bước khi Minho bước tới. Cậu lao đến đỡ Yunho khỏi sàn và tay San lo lắng vung vẩy khẩu súng mà cậu vẫn đang cầm trên tay. San dường như không biết mình có nên chĩa súng vào Minho hay không.

"Tốt hơn hết anh nên hy vọng họ xuất hiện và tốt hơn hết anh nên cút khỏi nhà tôi ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ gọi người to lớn và chắc chắn cao hơn anh, alpha bảo vệ chúng tôi." Minho khẳng định, môi trên cong lên một cách đầy đe dọa. "Thậm chí tôi sẽ đếm cho anh, mười." Hongjoong trông bối rối ngay cả khi Mingi đang đẩy Yunho về phía cửa.

"Chín." - Minho tiếp tục, ngước nhìn hắn và Hongjoong quay gót, đi về phía cửa.

"Hwa, làm ơn-" Hongjoong bắt đầu nói, bị cắt ngang bởi tiếng Minho hét lên tám. "Nào, hãy về nhà, Hwa." Seonghwa cau mày nhìn hắn khi alpha đưa tay ra. Minho tạm dừng việc đếm trong giây lát trong khi Seonghwa di chuyển từ chân này sang chân kia một cách khó chịu.

"Không, Hongjoong-ah, tôi không về nhà chỉ để làm ấm giường cho anh. Vì tôi chắc chắn rằng anh muốn tôi trở thành như vậy." Seonghwa nói và Minho tiếp tục đếm, đến năm trước khi Hongjoong trả lời.

"Seonghwa, không phải-" Hongjoong nói và Seonghwa bực bội rên rỉ. Anh tuyệt vọng ước rằng mình có thứ gì đó trong tay để ném vào đầu alpha bởi vì hắn sẽ không thể hiểu rằng Seonghwa muốn có thời gian rời xa hắn.

"Ôi Chúa ơi, chết tiệt, hãy đi đi Hongjoong!" Anh hét lên, khiến alpha nao núng trước giọng điệu đó.

"Bốn!" Minho vẫn tiếp tục, có vẻ hơi lo lắng, biết rằng chắc chắn không có alpha nào hỗ trợ họ. Chỉ có một mình họ thôi, nhưng Seongwha không hề lo lắng. Anh có thể nhìn thấy sự thất bại trong đôi mắt của Hongjoong. Alpha trở lại qua cánh cửa mà không nói một lời, biến mất không một tiếng động, và không ngoảnh đầu lại nhìn. Giống như cách hắn đã làm khi Wooyoung dẫn Seonghwa ra khỏi chiếc xe đó sau cơn phát tình của anh vậy.

"Chúa ơi, tớ rất xin lỗi Minho." Seonghwa nói và Minho thở dài. "Tớ không biết anh ấy sẽ đi xa đến mức này." Chàng omega đi tới đóng cửa lại, thấy rằng nó chủ yếu vẫn ở nguyên vị trí nhưng rõ ràng là đã bị phá vỡ. Seonghwa thực sự hy vọng Hongjoong sẽ cử người đến sửa nó vào buổi sáng.

"Nếu Chan nghĩ rằng tớ đang gặp nguy hiểm, anh ấy cũng có thể làm điều tương tự, nhưng tớ muốn nghĩ rằng anh ấy nên cố gắng xác nhận rằng tớ đang thực sự gặp nguy hiểm trước khi anh ấy làm điều đó." Minho nói, quay người và đi về phía tổ. "Cậu vào không?" Seonghwa gật đầu, bước nhanh về phía trước để quay lại ngủ với bạn mình ở nơi an toàn. Họ có thể xử lý cánh cửa khi họ tỉnh táo hơn.

Họ thức dậy vào sáng hôm sau với một mùi mâm xôi chưa chín bao trùm khắp căn hộ. Bước chân đến gần tổ một cách nhanh chóng và cánh cửa bị bật tung khiến Chan rất bối rối và rõ ràng là rất đau khổ.

"Minho." Anh gần như hét lên, thở dài kèm theo sự lo lắng khi omega kia ngồi dậy và dụi mắt. "Cảm ơn Chúa, khi anh nhìn thấy cánh cửa bị phá vỡ, anh đã nghĩ chắc chắn-" Chan dừng lại và liếc mắt qua Seonghwa. Seonghwa thở dài, tránh xa Minho để Chan vào tổ.

"Anh đã nghĩ rằng em chắc chắn bị thương. Anh rất mừng vì em không sao cả." Chan nói, khuỵu xuống và ngay lập tức trườn qua người bạn đời của mình. Minho, vẫn còn đang ngái ngủ, dễ dàng mở rộng vòng tay của mình cho alpha. Cậu cười khúc khích khi Chan áp lên cổ cậu những nụ hôn, anh vùi một tay vào tóc cậu để giữ cậu ở đó. Họ ổn định vị trí của mình một cách dễ dàng, giống như họ đã làm điều đó hàng nghìn lần và họ thực sự đã làm được. Chan vùi mặt vào cổ Minho, yên vị với chân của người bạn đời vòng qua hông và đặt tay lên đùi. Minho dễ dàng chấp nhận tình cảm, chúi mũi vào tóc Chan với đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Cả hai đều rất rõ ràng đã quên sự hiện diện của Seonghwa ở đó, họ vẫn trong thế giới của riêng mình. Seonghwa từ từ chạy ra khỏi phòng. Anh cố gắng không cảm thấy trái tim mình đau đớn khi nhìn thấy họ. Minho trông thật hạnh phúc, có alpha của cậu ấy trong vòng tay, còn alpha duy nhất mà Seonghwa từng mong muốn lại không muốn anh như vậy. Có cảm giác như Seonghwa đang xâm phạm một khoảnh khắc rất riêng tư, Minho đã nói với anh rằng Chan là một người rất nhạy cảm. Anh thở một hơi khi ra đến hành lang. Điều này ổn, và anh vẫn ổn.

Chan bối rối nhìn giữa hai người họ khi cả hai cùng kể cho anh nghe những gì đã xảy ra tối qua. Anh ấy đan ăn bữa sáng mà Minho và Seonghwa đã làm cùng nhau, cả hai từ chối để Chan giúp đỡ, ngay cả khi anh ấy luôn đề nghị. Lông mày Chan nhíu lại và anh nhăn nhó.

"Vậy là, bạn trai của em - à, không-phải-bạn-trai của em đã đột nhập vào nhà anh đêm qua vì anh ta lo lắng?" Chan hỏi và Seonghwa gật đầu. "Và anh ta đang cử người đến sửa cửa, nhưng anh ta cũng không nguy hiểm và em không muốn bọn anh gọi cảnh sát."

"Em thực sự rất cảm kích nếu anh không làm như vậy. Anh ấy không biết em đang ở cùng một người bạn." Seonghwa nói và Chan nheo mắt lại. "Anh ấy luôn bảo vệ, mặc dù bọn em chưa bao giờ hẹn hò. Bọn em chỉ cùng nhau trải qua kỳ phát tình của em thôi."

"Anh tưởng em là một beta?" Chan lại hỏi và Minho nhìn anh. Chan ngậm miệng lại ngay lập tức. Có một nhịp điệu của sự im lặng. Seonghwa đặt đĩa của mình lên bàn và Minho cũng ngồi xuống bên cạnh người bạn đời của mình để ăn sáng.

"Chà, anh có thể hiểu được là anh ta đang bảo vệ em ngay sau kỳ phát tình. Anh đã từng muốn xé toạc đầu của hầu hết các alpha khi Minho đang đến gần hoặc vừa kết thúc kỳ phát tình của em ấy." Chan nói, ngước nhìn Seonghwa qua hàng mi. "Anh ta có vẻ thích em đấy, ngay cả khi anh ta luôn nói về những điều kỳ lạ và hành động vượt quá giới hạn." Minho mỉm cười với Chan, đặt lên thái dương anh một nụ hôn.

"Cậu có định ở lại một đêm nữa không, hay là ...?" Minho hỏi và Seonghwa lắc đầu không. Minho hơi cau mày vì điều đó.

"Tớ sẽ nói chuyện với anh ấy và có thể sẽ ở nhà một người bạn chung. Như vậy, anh ấy sẽ không thể đột nhập vào nhà của họ." Seonghwa nói, như thể đó là một trò đùa. Nó thực sự không phải là một trò đùa. Hongjoong đột nhập vào nơi anh đang ở cùng Minho khiến Seonghwa nhận ra rằng anh đã đặt Minho vào tình huống nguy hiểm như thế nào. Seonghwa không thể làm điều đó với bạn mình, hoặc với người bạn đời của bạn mình. Seonghwa có thể nói rằng cả Minho lẫn Chan đều lo lắng, và đó là bởi vì anh không thể nói với cả hai mọi thứ. Điều đó sẽ đặt ra quá nhiều câu hỏi và họ sẽ tìm hiểu về các mức độ hoạt động bất hợp pháp khác nhau mà anh và băng nhóm của anh đã thực hiện.

"Đừng lo lắng, tớ sẽ nói chuyện với Hongjoong." Seonghwa tiếp tục, giả vờ phớt lờ ánh nhìn mà họ dành cho nhau.

Seonghwa bước đến trước cửa nhà của họ và mở nó ra, cố gắng không để bản thân tỏ ra sự lo lắng. Nó thật yên tĩnh, anh đoán sẽ không có ai ở nhà. Hầu hết mọi người đều có những việc phải làm trong ngày. Anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy mọi thứ của anh không bị xáo trộn theo bất kỳ cách nào. Seonghwa thu dọn thêm một số thứ cần thiết từ căn phòng mà lần đầu tiên anh đã quên rồi quay gót, sẵn sàng rời khỏi tòa nhà ngay khi nhìn thấy hắn.

"Chào Hongjoong." Seonghwa nói, khi mắt anh hướng về người đàn ông trông buồn bã trước mặt. Trông hắn như chưa hề ngủ kể từ khi họ về đến nhà và những chiếc túi của anh hiện rõ dưới đôi mắt hắn. Hongjoong đang bị nhấn chìm trong chiếc áo len cùng chiếc quần dài vừa vặn và hắn thậm chí còn chưa mặc áo lót vào. Mùi hương của tuyết tùng và quế đã cháy hết lại vang lên trong khi hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Seonghwa.

"Hwa, tôi không nghĩ là em sẽ quay lại." Hắn nói, giọng khàn khàn và mệt mỏi. "Em có định ở lại không?" Seonghwa lắc đầu từ chối và vai của Hongjoong chùng xuống.

"Ừ, tôi hiểu rồi. Vậy tôi đi đây." Hongjoong nói, chuẩn bị đi ra khỏi ngưỡng cửa. Seonghwa nắm chặt túi hơn và rủa thầm.

"Đợi đã Hongjoong, tại sao anh lại đề nghị cùng tôi trải qua kỳ phát tình?" Seonghwa hỏi và lông mày của Hongjoong nhíu lại. Hắn lùi vào ngưỡng cửa và nghiêng đầu bối rối.

"Em đã hỏi tôi." Hắn trả lời và Seonghwa cau mày. "Và tôi muốn giúp em, Seonghwa." Có một nhịp của sự im lặng. Khuôn mặt rất mệt mỏi của Hongjoong nhìn lại Seonghwa với ánh mắt đầy hy vọng.

"Được rồi, tôi cần một chút thời gian. Tôi sẽ trở lại." Seonghwa nói và Hongjoong chỉ đơn giản là tránh ra khỏi con đường của anh. Hắn đưa tay ra để chạm vào anh, kéo lại vào phút cuối và bặm môi dưới. Hongjoong nắm tay trước mặt và thở dài.

"Tôi sẽ đợi em."

Yeosang không ngại Seonghwa xuất hiện gần như không báo trước ở căn hộ mà cậu đang sống chung với Jongho. Seonghwa khá chắc rằng Jongho đã gọi trước cho Yeosang. Cậu đã bị sốc khi biết về tình trạng mới của anh.

"Hyung, anh là omega sao?" Yeosang hỏi và Seonghwa gật đầu đồng ý. "Không sao cả, em chỉ ngạc nhiên thôi. Vào đi, em có chuẩn bị vài món cho anh." Yeosang đưa anh qua cửa và kéo anh ngồi vào bàn ăn trước khi cậu thực sự hỏi anh bất kỳ câu hỏi nào.

"Vậy thì, có lý do gì đặc biệt khiến anh không ở cùng với Hongjoong hyung ngay lúc này hay không?" Cậu hỏi và Seonghwa thở dài, nhăn mặt khi cảm thấy cổ họng mình thắt lại một chút vì xúc động.

"Điều đó phức tạp lắm, Yeosang-ah, về cơ bản Hongjoong đã nói với anh rằng anh không thể quay lại quá khứ và sau đó anh ấy lại yêu cầu anh trở về nhà, điều mà anh đoán có nghĩa là anh ấy muốn anh trở thành một chiến lợi phẩm omega của anh ấy. Anh không muốn làm điều đó." Seonghwa nói, nhấp một ngụm trà Yeosang đã đặt trên bàn cho anh. "Anh không biết phải làm gì vào lúc này. Nếu cơ hội duy nhất còn lại của anh muốn được ở lại với mọi người là trở thành chiến lợi phẩm omega của Hongjoong thì anh nghĩ anh sẽ phải làm thế." Yeosang cau có và chống tay lên bàn.

"Hyung, em không nghĩ đó là ý của anh ấy. Em nghĩ Hongjoong hyung đang muốn nói rằng anh không được phép quay lại dùng thuốc. Anh ấy không muốn anh làm tổn thương mình thêm." Yeosang nói, xoa ngón trỏ lên vành cốc. "Và tất nhiên anh ấy cũng muốn hẹn hò với anh, nhưng hai người đã tránh né nhau trong nhiều năm. Em ngạc nhiên vì cuối cùng lại có thể đến với nhau như vậy." Seonghwa ậm ừ và Yeosang đảo mắt.

"Chỉ cần nghĩ về điều đó thôi hyung, OK? Sau khi anh ăn xong, em có một điều bất ngờ dành cho anh."

Yeosang nhẹ nhàng kéo Seonghwa đi đến phòng dành cho khách, đẩy anh vào trong, Seonghwa thấy một đống chăn và Wooyoung đang ở đó đợi anh.

"Em đến đây khi nào vậy?" Seonghwa hỏi và Wooyoung mỉm cười với anh. Cậu kéo Seonghwa vào một cái ôm. Anh chưa từng nhận ra rằng Wooyoung có mùi thơm dễ chịu như thế này, giống như mùi kẹo dâu tây. Anh cảm thấy mình gần như có thể nếm được hương vị đó trên lưỡi khi đang được giữ chặt vào Wooyoung.

"Em không thể để người anh tốt nhất của em phải cô đơn khi anh ấy rất cần em." Cậu đáp, nụ cười có chút ngại ngùng. "Đừng nói với Hongjoong em đã nói như vậy nhé." Seonghwa phì cười và đặt một nụ hôn lên mái tóc của chàng omega trẻ hơn. Cậu quay người ra khỏi giường, xuống nơi được đặt thấp dưới sàn nhà và rõ ràng là để làm tổ.

"Anh chưa bao giờ làm tổ trước đây." Seonghwa lên tiếng, giọng anh hơi đứt quãng như sắp khóc. "Anh không biết làm thế nào." Wooyoung vòng tay qua eo anh. Yeosang siết chặt khuỷu tay anh khi cả hai cùng giữ anh ở trong phòng, không cho anh bỏ trốn.

"Đừng lo lắng, điều đó rất dễ dàng và nó sẽ đến một cách tự nhiên." Yeosang nói, bước tới kéo chăn ra khỏi giường đặt xuống sàn và trải một tấm lên đệm làm lớp lót ở dưới cùng.

"Nào, hyung, hãy để chúng em giúp anh." Wooyoung tiếp tục, cũng bước tới lấy một cái chăn. "Anh cần phải ngủ, và thư giãn. Đó là những ngày căng thẳng." Seonghwa gật đầu, đưa tay nắm lấy đầu còn lại của tấm chăn mà Wooyoung đang nắm và siết chặt.

"Được rồi."

Ba người họ đã cùng nhau xây dựng tổ ấm cho Seonghwa, Wooyoung kéo từng mảnh vải ra khỏi người bạn của họ, quấn chúng vào hai bên một cách dễ dàng. Seonghwa đã rất ngạc nhiên khi mọi chuyện lại đến với anh một cách dễ dàng như thế khi anh không còn nghĩ về nó nữa.

"Em đã nói với anh rằng nó sẽ dễ dàng mà." Wooyoung nói, lùi lại để xem xét công việc của họ. Seonghwa mỉm cười khi cảm thấy có một bàn tay chống lên mình. Anh quay đầu lại và nhìn thấy Wooyoung, người đang ấn mảnh quần áo cuối cùng vào tay anh. Đó là của Hongjoong. Anh có thể nhận biết bằng mùi hương của nó, nhưng anh cũng biết vì đó là chiếc áo sơ mi yêu thích của alpha. Seonghwa đã nhìn thấy tấm vải mềm màu xám vài lần trong những năm họ bên nhau. Wooyoung mỉm cười với anh và ra hiệu cho anh đặt nó ở bất cứ đâu anh muốn.

"Đó là tổ của anh, hãy tiếp tục." Wooyoung thì thào. Seonghwa trèo vào tổ và đặt áo của Hongjoong vào phía mà đầu anh sẽ gác lên. Yeosang và Wooyoung trao đổi ánh mắt để Seonghwa không nhìn thấy và Wooyoung bắt đầu tiến lên, leo vào tổ cùng với anh. Seonghwa nhận thấy Yeosang cũng đang tiến về phía cửa phòng và hắng giọng.

"Yeosang-ah, em cũng vậy?" Anh hỏi và đôi mắt của omega kia dịu lại. Cậu gật đầu và quay trở lại tổ.

"Tất nhiên rồi, hyung." Cậu đã phản hồi. Wooyoung để Seonghwa áp mặt vào ngực mình còn Yeosang tiến đến áp mũi vào tóc anh.

"Cảm ơn các em." Seonghwa thở phào, cảm thấy mọi căng thẳng đều rời khỏi vai bởi sự âu yếm của những người bạn. Wooyoung ậm ừ đáp lại khi Seonghwa chìm vào giấc ngủ, cảm giác an toàn trong tổ ấm đầu tiên của mình.

Khi tỉnh dậy Seonghwa chỉ có một mình. Anh nhìn xung quanh, chớp mắt lờ mờ trước ánh sáng âm u đang chiếu vào cửa sổ. Mặt trời đã lặn, anh đã ngủ bao lâu rồi? Seonghwa lăn ra khỏi giường, thấy Yeosang đang ở trong bếp với Jongho. Alpha nhìn anh với vẻ mặt khó chịu, đôi mắt chuyển động giữa cậu và Yeosang trước khi chàng omega kia hất đầu về phía Seonghwa. Jongho hắng giọng và quay cả người về phía anh. Dáng dấp của cậu khi bước lại gần Seonghwa một chút, trông thật cứng ngắc và khó xử. Điều đó chỉ khiến anh muốn tan chảy xuống sàn nhà. Jongho đã từng cảm thấy thoải mái khi ở bên Seonghwa và bây giờ cậu ấy lại căng thẳng như vậy. Sự lo lắng đã quặn thắt trong bụng cho đến khi Jongho mở miệng nói.

"Hyung, em muốn anh biết rằng chúng em rất nhớ anh, tất cả mọi người ở công ty vận chuyển. Tất cả chúng em đều mong anh trở lại và em biết điều đó nghe có vẻ đột ngột vì mới chỉ diễn ra được vài ngày, nhưng em thực sự không hiểu tại sao anh lại bỏ đi ngay từ đầu!" Cậu nói, cau có và nắm chặt hai tay vào nhau. Jongho dừng lại khi Yeosang đặt tay lên vai cậu. Jongho hít một hơi thật sâu, không nắm chặt tay và tiếp tục.

"Điều em muốn nói là không ai hiểu tại sao anh lại ra đi và em thực sự đau lòng khi anh sẽ vứt bỏ tất cả chúng em như vậy. Em biết tất cả chúng ta chỉ là đồng nghiệp, nhưng em đã nghĩ chúng ta còn thân thiết hơn thế nữa." Jongho nói, vai hơi chùng xuống và cậu tiến về phía trước một chút. "Em biết mọi thứ không thể tiếp tục như trước, vì anh đã quan hệ với ông chủ, nhưng nếu anh thực sự không thích Hongjoong như vậy, anh chỉ nên cho anh ấy biết chứ đừng bỏ đi." Seonghwa mất một phút để xử lý những gì Jongho đang nói.

"Anh không nghĩ rằng bất kỳ ai trong số các em muốn anh quay lại. Ai sẽ tôn trọng một omega ở vị trí mà anh đang đảm nhận?" Seonghwa nói, khoanh tay trước ngực khó chịu. "Hongjoong đã nói với anh rằng anh không thể quay lại sống với sự dối trá, vì vậy anh đã rời đi." Miệng Jongho căng ra thành một đường mỏng.

"Tất nhiên anh không thể quay trở lại lời nói dối trước đó! Có phải anh thực sự nói rằng cách duy nhất để anh quay lại là nếu chúng em cho phép anh sử dụng lại tất cả các loại thuốc và giả vờ là beta một lần nữa? Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, hyung." Jongho nói, lông mày đan vào nhau lo lắng. "Tại sao anh muốn điều đó? Không ai quan tâm! Wooyoung là một omega và anh ấy đang quan hệ với San một cách công khai và không ai muốn đuổi anh ấy ra ngoài! Tất nhiên chúng em vẫn tôn trọng anh. Anh vẫn là anh của trước đây." Jongho nói với vẻ buồn bã. Rõ ràng việc phát hiện ra Seonghwa che giấu bản thân đã ảnh hưởng rất nặng nề đến cậu. Seonghwa thở dài và cắn răng chịu đựng trong vài giây.

"Hongjoong nói rằng anh không thể quay lại, chỉ vì muốn rời xa anh ấy, anh đã tìm kiếm một chút bình yên ở nhà một người bạn của anh, và sau đó Hongjoong lại đột nhập căn hộ vì muốn cướp anh trở lại hoặc vì một lý do nào đó anh không thể biết, nhưng anh nghĩ anh ấy đã tự nói rõ mình đang đứng ở đâu." Seonghwa nói, cố gắng trong tuyệt vọng để giữ cho giọng của mình không bị vỡ vụn. "Anh ấy chỉ muốn anh là một người bạn cùng giường, không phải là một người quan trọng bên cạnh anh ấy, và anh không hề muốn chỉ là bạn cùng giường của anh ấy". Jongho nghiêng đầu sang một bên.

"Trước hết, những logic đó của anh không có ý nghĩa gì đối với em. Điều gì đã khiến anh nghĩ rằng anh ấy không muốn anh trở thành cả hai?" Cậu hỏi, tận dụng sự im lặng đến sững sờ của Seonghwa để tiến thêm một bước. "Hãy nghe em nói đi, hyung. Anh ấy vừa trải qua một chu kỳ nhiệt với anh. Một điều rõ ràng là không có kế hoạch, vô cùng đau đớn cho anh và bản năng của anh ấy đang cố gắng giữ cho anh an toàn và thoải mái. Em có thể tưởng tượng, với tư cách là một alpha, sẽ cảm thấy hơi mất kiểm soát đối với anh ấy. Vì anh ấy không thể xóa bỏ mọi nỗi đau cho anh." Jongho dựa lưng vào bàn và hắng giọng.

"Nếu em là Hongjoong và Sangie là anh, em nghĩ em sẽ chỉ tập trung vào việc cố gắng xoa dịu nỗi đau. Dù anh ấy có làm gì đi nữa, anh ấy cũng không thể làm cho nó tốt hơn 100% và điều đó chỉ có thể ăn sâu vào bản năng của anh ấy. Em biết điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến em nếu đó là Yeosang." Cậu bé omega khẽ cười, siết chặt bắp tay. Seonghwa gật đầu để Jongho tiếp tục. Anh muốn nghe những gì cậu bé alpha nói.

"Dù sao thì, cuối cùng anh ấy cũng sẽ kiệt sức, giống như anh vậy. Hongjoong vừa phát hiện ra anh là một omega, quay cuồng với những thông tin đó, và sau khi cả hai người được giải cứu và đưa về nhà, anh lại đi cùng với Wooyoung thay vì ở gần anh ấy. Anh cũng không thực sự nhìn vào anh ấy. Anh âu yếm Wooyoung thay vì anh ấy và sau đó lại bỏ đi mà không nói cho anh ấy biết anh sẽ đi đâu. Tất cả sự bảo vệ Hongjoong dành cho anh vẫn ở đó, nhưng anh ấy không thể tìm thấy anh. Tất nhiên anh ấy sẽ đuổi theo anh! Và phản ứng của anh – em không nói rằng đó là điều không đúng, Hongjoong thực sự đã vượt quá giới hạn ở đó – nhưng phản ứng của anh lại là bảo anh ấy hãy để anh yên một lần nữa. Đối với em, dường như cả hai người đang giao tiếp một cách tồi tệ." Yeosang mỉm cười với Seonghwa, bước qua người bạn trai của mình để đặt tay lên vai Seonghwa.

"Hyung, anh có biết mình muốn gì không?" Cậu hỏi và Seonghwa sụt sịt.

"Anh không biết. Anh muốn quay lại trước đây. Trước đây mọi thứ đều ổn và anh không cần phức tạp hóa nó với tình trạng omega ngu ngốc của mình mà anh thậm chí không muốn." Seonghwa khẽ nói, đẩy trán mình vào vai Yeosang khi anh khịt mũi, cậu bé omega kia để mặc cho anh. Chỉ xoa lưng và làm anh dễ chịu.

"Anh có thể nghĩ về nó, không sao đâu, hyung. Anh không cần phải đưa ra quyết định ngay lập tức. Anh có thể ở lại đây với chúng em." – Yeosang vừa nói vừa chậm rãi hướng anh về phòng. "Hôm nay đã có quá nhiều biến động trong cảm xúc. Trở lại giường nào, và em sẽ mang cho anh một ít súp."

Yeosang đã xuất hiện sau đó với một số món súp. Cậu mang vào một bát súp và một ít cơm. Yeosang ngồi với Seonghwa trong khi anh đang ăn, Seonghwa tận hưởng sự yên lặng và bầu bạn của cậu.

"Yeosang-ah, anh không có ý ám chỉ rằng trở thành một omega là một điều xấu. Anh chỉ, anh không biết." Seonghwa vừa nói vừa khuấy súp xung quanh. "Anh không biết làm thế nào để trở thành một omega. Anh đã mất quá nhiều thời gian để cố gắng giả vờ trở thành bất cứ thứ gì khác." Yeosang ậm ừ và đợi Seonghwa nhai xong miếng tiếp theo rồi mới lên tiếng.

"Không có 'một cách chính xác' nào để trở thành một omega. Nhưng vẫn có những khuôn mẫu để trở thành một và nếu anh muốn trở thành giống như họ, điều đó sẽ ổn thôi. Anh có thể trở thành bất cứ thứ gì anh muốn, và cũng có thể là một omega. Điều đó không khiến anh trở thành bất cứ điều gì khác ngoài con người của anh cả." Yeosang nói, xoay người trong đống gối và chăn xung quanh họ. "Anh luôn là chính mình, và cũng là một omega. Các loại thuốc anh uống chỉ khiến anh không có mùi giống như một omega thôi." Seonghwa thở dài và xoắn hai tay vào nhau.

"Anh đoán vậy." Seonghwa đáp, dụi mắt. "Chỉ là dùng rất nhiều cùng một lúc." Yeosang gật đầu.

"Em có thể hiểu điều đó. Em cần nói với anh gì nhỉ, em sẽ mang thức ăn thừa của anh trở lại bếp và chúng ta có thể cuộn tròn trong tổ của anh rồi cùng xem một bộ phim truyền hình ngu ngốc nào đó để giải trí tâm trạng của anh nhé." Yeosang đề nghị và Seonghwa mỉm cười, cùng nhau gật đầu trước khi nụ cười của anh trở nên gượng gạo. Anh nhìn xuống đôi tay của mình khi tâm trí đang trôi về phía Jongho. Cậu bé alpha mà Yeosang nên đi ngủ bên cạnh.

"Còn Jongho thì sao?" Anh hỏi và Yeosang chế giễu. Cậu hất tóc mái ra khỏi mắt và vén chúng lại.

"Cậu ấy có lẽ thích tự mình đi ngủ. Đừng lo lắng quá, hyung." Yeosang nói, đi ra ngoài với thức ăn và hét lại điều gì đó về bỏng ngô. Seonghwa tự cười thầm và thả mình vào đống chăn gối.

Seonghwa tỉnh dậy, và lần đầu tiên sau một thời gian dài anh cảm thấy ổn. Anh không bị đau đầu như sắp bị tách ra làm hai, các cơ của anh cũng không đau nhức và Seonghwa không cảm thấy như mình phải lê mình ra khỏi giường. Anh hít một hơi thật sâu và thở ra, trong đầu suy nghĩ về việc những thứ thuốc đó đã gây hại cho cơ thể mình trong nhiều năm như thế nào. Anh đau đến mức nào vì chúng, xoa tay lên bụng khi ý nghĩ lướt qua trong đầu về mức độ thiệt hại mà chúng có thể gây ra. Anh cau mày, rũ bỏ dòng suy nghĩ, lăn qua lấy điện thoại trên bàn đầu giường bên cạnh. Seonghwa cố gắng bỏ qua sự thất vọng nhẹ mà anh cảm thấy khi Hongjoong đã không cố gắng liên lạc với anh. Seonghwa đang nằm trên giường lướt điện thoại thì Minho gọi cho anh.

"Tớ nghe?" Anh nhấc máy đáp. Seonghwa nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia. Minho có vẻ nhẹ nhõm, như thể cậu sợ rằng Seonghwa sẽ không bắt máy.

"Seonghwa-ah, tớ rất vui vì cậu đã bắt máy." Minho nói, thở ra. "Tớ đã hơi lo lắng sau khi cậu rời đi như cách cậu đã làm. Cậu biết cậu có thể ở lại mà. Không ai ở đây phiền khi cậu ở lại đây một chút nào. Ngay cả những con mèo cũng thích cậu nữa." Seonghwa cười, còn hơn cả Minho. Anh véo sống mũi thở dài.

"Min, tớ thực sự không thể, sau khi Hongjoong đột nhập vào căn hộ của cậu như vậy." Seonghwa nói, điều này khiến omega kia không hài lòng. "Tớ an toàn ở đây. Đó là một người bạn chung của chúng tớ nên anh ấy ít có khả năng làm điều gì đó ngu ngốc."

"Nhắc đến việc anh ta đột nhập, cậu biết không, những người thợ sửa cửa thực sự đã làm rất nhanh! Họ cũng làm rất tốt, nhưng tớ không thể biết họ đến từ công ty nào. Điều này thật kỳ lạ bởi vì họ thường mặc đồng phục, phải không?" Minho hỏi và Seonghwa ậm ừ. Anh biết rõ là họ không làm việc cho một thợ sửa khóa hay công ty sửa chữa nào cả. Hongjoong có lẽ đã cử người đến sửa cửa, nhưng Seonghwa không thể nói với Minho rằng các thành viên của một nhóm tội phạm có tổ chức theo nghĩa đen đã sửa cửa cho cậu.

"Có lẽ công ty này không yêu cầu họ." Seonghwa nói, đưa ra một lời giải thích hợp lý. Minho ậm ừ đáp lại, hếch cả lên mũi.

"Cậu có chắc là mình ổn không? Cậu dường như rất đau khổ khi rời đi và cậu thực sự thích cái gã đó. Nếu anh ta làm tổn thương cậu nhiều hơn nữa, tớ sẽ đánh gãy mũi anh ta." Minho trêu ghẹo và Seonghwa phá lên cười. "Ý tớ là, Hwa, tớ sẽ biến người đàn ông đó thành yukgaejang." Seonghwa chỉ cười nhiều hơn vào điều đó. Nước mắt giàn giụa trên mi khi anh nghĩ về việc Minho đứng trước Hongjoong, tên trùm tội phạm có tổ chức đáng sợ, với một tay cầm con dao làm bếp và tay kia cầm một hũ ớt bột.

"Đừng lo lắng, tớ không nghĩ anh ấy có ý định làm thêm bất cứ điều gì nữa đâu." Seonghwa nói, cười khúc khích khi nghe thấy tiếng Minho cười ở đầu dây bên kia.

"Tốt, tốt, cậu cứ gọi cho tớ nếu cậu cần ra khỏi căn nhà đó, Seonghwa-ah. Tớ sẽ có mặt trong nháy mắt và cậu luôn có thể quay lại đây." Minho hào hứng nói. "Tớ sẽ bắt Chan ngủ trên ghế sofa trước khi tớ để cậu trở thành người vô gia cư." Seonghwa nghe thấy âm thanh phản đối từ phía sau của Chan chú tâm vào những gì Minho đang nói cũng như giọng nói của Chan khi anh tiến lại gần Minho hơn.

"Tại sao anh lại phải ngủ trên chiếc sofa trong khi tổ ấm luôn có sẵn?" Giọng nói bị bóp nghẹt của Chan truyền qua ống nghe còn Minho thì cười khúc khích. Anh nghe thấy tiếng sột soạt và âm thanh phản đối khi Chan vùi đầu vào cổ omega của mình một cách rõ ràng.

"Tớ không sao đâu, Min. Đừng lo lắng về tớ, tớ ổn mà." Seonghwa nói, nhăn mặt khi nghe thấy nhiều âm thanh xáo trộn hơn ở đầu dây bên kia. Anh nghe thấy Minho chế giễu, và Chan bật cười.

"Chúa ơi, Chan, anh có thể thư giãn không?" Minho rít lên, hắng giọng trước khi nói lại với Seonghwa. "Được rồi, chắc chắn rồi, vậy tớ sẽ gọi lại cậu sau! Tạm biệt nhé!"

"Cảm ơn Minho-ah, tạm biệt." Seonghwa đáp, lấy điện thoại ra khỏi mặt. Anh cười và lắc đầu trước bức ảnh Minho nhắn tin cho anh về Chan, người đang cười rất tươi và cằm của anh ấy thì móc qua vai Minho. Minho đang cau mày một cách phóng đại, rõ ràng là đang giả vờ khó chịu hơn là khó chịu thực sự. Anh biết bạn mình yêu người đàn ông đó cho dù cậu có giả vờ khó chịu như thế nào đi chăng nữa. Điều đó khiến Seonghwa hơi buồn, khi nghĩ về những gì anh có thể có nếu anh không ở trong hoàn cảnh như hiện tại. Seonghwa đã cố gắng bỏ qua sự thất vọng để sẵn sàng cho ngày mới. Nói thì dễ hơn làm.

Wooyoung xuất hiện vài ngày sau đó. Seonghwa đã giết thời gian bằng cách cố gắng giúp đỡ mọi người trong nhà, nhưng sự thật là anh cảm thấy hơi buồn chán và Seonghwa rất muốn làm gì đó một lần nữa. Anh đã quen với việc bận rộn. Anh cũng hơi thất vọng vì Hongjoong đã không hề cố gắng nói chuyện với anh, mặc dù Seonghwa biết đó là lỗi của chính mình. Anh đã nói với hắn rằng anh cần thời gian suy nghĩ và hắn đã thực sự cho anh thời gian ở một mình. Seonhghwa chỉ không thể tin rằng nó lại cô đơn đến như vậy. Wooyoung sợ chết khiếp khi anh thức dậy, hất tung tấm chăn vào buổi sáng sớm. Trước đây Hongjoong thường mong đợi Seonghwa sẽ thức dậy trong tỉnh táo.

"Thức dậy đi hyung!" Cậu hét lên, khiến Seonghwa ngồi thẳng dậy trên giường và theo bản năng với lấy vũ khí của mình, mặc dù anh không có.

"Vì tình yêu của Chúa, Wooyoung-ah, em làm anh sợ đấy!" Seonghwa nói và Wooyoung chế giễu. Cậu chống hai tay lên hông và hất tóc ra khỏi mặt.

"San đang đợi ở ngoài xe, mặc quần áo nhanh lên. Anh phải về ngay!" Wooyoung lại hét lên và Seonghwa chống lại bàn tay mà Wooyoung đang cố gắng kéo anh lên. Anh hất mình ra khỏi tay cậu và xoa xoa làn da hơi ửng đỏ của mình.

"Không, anh không thể đi với em. Chuyện gì vậy? Tại sao anh phải quay trở lại?" Seonghwa hỏi. "Anh đã nói với Joong rằng anh cần một thời gian và anh ấy hứa sẽ tôn trọng điều đó." Wooyoung thở dài, vai cậu ấy rũ xuống khi ngồi bên giường và đưa tay vuốt tóc.

"Đúng vậy. Anh ấy thậm chí không biết em cũng đang ở đây. Anh ấy có lẽ sẽ khá tức giận nếu anh ấy biết em thực sự ở đây." Wooyoung nói, cười nhẹ và nhìn xuống tay mình. "Thật không may cho Hongjoong, anh ấy cần anh. Không có gì được làm xong kể từ khi anh rời đi. Hongjoong là một phế vật và không ai biết cách an ủi hay làm cho anh ấy cảm thấy tốt hơn. Chúng em đã nghĩ rằng anh sẽ quay lại trước khi điều đó xảy ra, nhưng chúng em không thể làm gì được cũng như không thể lôi anh ấy ra ngoài lâu hơn. Hongjoong nghĩ anh ghét anh ấy, hyung. Hongjoong nghĩ rằng anh sử dụng tất cả những thứ thuốc đó chỉ vì anh ấy. Nhân tiện, em đã tìm thấy chúng, toàn bộ. Khi em ở trong phòng của anh." Wooyoung sụt sịt và ngước lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe và ngập trong nước mắt mà cậu đang cố gắng giữ lại. Seonghwa đã không nói với bất kỳ ai ngoại trừ Minho về chính xác các loại thuốc mà anh đang sử dụng. Ít nhất chúng để làm gì, hoặc có bao nhiêu trong số đó.

"Chúng có rất nhiều, hyung. Danh sách các tác dụng phụ khi em tìm thấy thì rất dài và khủng khiếp. Một số trong số chúng thậm chí còn không hợp pháp và em biết nghe có vẻ điên rồ nếu xem xét đến những việc chúng ta đã làm, nhưng nó khiến em sợ hãi khi nghĩ rằng anh đang phải sử dụng chúng." Wooyoung nói, khịt mũi và lau mắt. "Trở thành một omega có thực sự tồi tệ như vậy không? Bị như em tệ đến vậy sao?" Seonghwa kéo Wooyoung vào lòng và để cậu bé vùi mặt vào cổ mình.

"Anh không biết phải nói gì, Wooyoung. Điều đó không tệ, anh chỉ nghĩ nó rất tồi tệ đối với bản thân anh thôi. Anh đã nhận ra một số điều kinh khủng và nó khiến anh phải suy nghĩ và hành động theo những cách mà anh thực sự không thể giải thích được, nhưng anh đang cố gắng ngay bây giờ." Seonghwa xoa lưng cậu thì thầm. "Anh xin lỗi, vì đã làm cho em lo lắng." Wooyoung quay lại với nụ cười trên môi, đôi mắt hơi sưng húp vì đã khóc.

"Anh có mùi hương rất tuyệt. Giống như, thực sự thực sự rất tuyệt. Wow, hyung, không có gì ngạc nhiên khi anh có một mùi hương nhẹ nhàng và ngọt ngào ngay cả khi dùng chất trung hòa, anh có mùi hương như cả một khu vườn. Nó rất hợp với anh." Wooyoung nhận xét. Seonghwa mỉm cười, cảm thấy má mình nóng lên vì xấu hổ. Anh luôn không thích mùi hương của mình vì nó có vẻ quá omega, nhưng anh cảm thấy mình có thể quen với nó. Đặc biệt là nếu những người khác thích nó và nghĩ rằng nó cũng phù hợp với anh.

"Bây giờ, anh có vui lòng trở về nhà và kéo thủ lĩnh của chúng ta ra khỏi giường hay không? Hongjoong cần anh, nhiều hơn những gì anh ấy biết." Wooyoung nói và Seonghwa gật đầu.

"Ừ, anh sẽ về nhà."

Seonghwa bước vào nhà của họ và đi thẳng đến phòng của Hongjoong, đẩy cửa ra. Alpha đang nằm trong bóng tối, rèm cửa được kéo ra và rõ ràng là hắn đã không hoàn thành được gì nhiều trong vài ngày qua. Seonghwa thở dài và bước đến giường, anh với tay qua chiếc gối thứ hai trên giường của Hongjoong và rút khẩu súng lục hắn giữ bên dưới đó ra. Seonghwa cười khúc khích vì thực tế là Hongjoong đã không di chuyển nó ngay cả khi anh vắng mặt. Anh nhìn xuống alpha, do dự, nhưng đưa tay ra để phủi tóc trên gương mặt của Hongjoong. Anh nhăn mặt vì cảm giác ấm áp tràn ngập lồng ngực khi Hongjoong ngả vào tay anh.

"Tôi thật là một thằng ngốc vì vẫn yêu anh." Seonghwa thở dài, hít một hơi thật sâu bằng mũi và vươn tay kéo tấm chăn ra khỏi người Hongjoong. Alpha giật mình ngồi dậy, với lấy khẩu súng không còn ở dưới gối. Đôi mắt hắn trông hoang dại khi nhìn về phía người đã kéo hắn ra khỏi giấc ngủ của chính mình. Seonghwa mỉm cười, vẫy tay với hắn bằng bàn tay vẫn đang cầm khẩu súng.

"Chào buổi sáng, tôi nghe nói rằng không ai khác có thể đưa cái mông đáng thương của anh ra khỏi giường." Seonghwa nói và Hongjoong liếc nhìn anh. Đôi mắt hắn hơi mở to trong khi miệng đang há hốc.

"Seonghwa, em đã trở lại." Hắn nói, giọng hơi đứt quãng khi hắn vươn tới định chạm vào omega nhưng do dự, không thể chạm vào anh. Seonghwa lùi lại một bước.

"Nào, Joong. Đã đến lúc bắt đầu và điều hành công việc kinh doanh của anh. Tôi không thể làm điều đó cho anh và bất kỳ ai khác cũng vậy." Seonghwa nói, bước tới cửa sổ và mở hết rèm cửa. "Joong?" Seonghwa quay đầu lại vì thiếu phản ứng và thấy Hongjoong vẫn đang ngồi đó, trên giường, mắt vẫn mở to và miệng há hốc.

"Tôi không bị ảo giác đúng không?" Hongjoong hỏi và Seonghwa thở dài, bước đến giường và đặt khẩu súng xuống bàn trước khi nhấc tay của Hongjoong và kéo hắn đứng dậy.

"Tôi không nghĩ ảo giác có thể làm được điều đó, giờ đi thôi nào." Seonghwa đáp và Hongjoong đi theo anh, do dự, rồi dừng lại.

"Không, không phải nếu sau chuyện này, em sẽ lại rời đi lần nữa hay sao." Hongjoong nói và Seonghwa rên rỉ trước sự cứng đầu của alpha trước mặt anh. "Chúng ta cần nói chuyện." Seonghwa dừng lại và thở dài.

"Anh nói đúng, chúng ta sẽ nói chuyện, nhưng chúng ta có thể làm điều đó sau khi anh đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ của mình trong ngày-" Seonghwa đáp, giật bắn người khi Hongjoong đưa tay ra để nắm chặt lấy vai và cắt ngang câu nói của anh.

"Không, tôi muốn nói chuyện ngay bây giờ. Tôi không muốn đi làm nhiệm vụ của mình và sau đó quay lại để thấy em đã biến mất. Chúng ta không thể chạy khỏi điều này, tôi càng không muốn chạy trốn nữa." Hongjoong nói và Seonghwa cảm thấy vai mình chùng xuống. Anh quay sang Hongjoong và hếch mũi.

"Được rồi, chúng ta hãy nói chuyện đi."

Cuối cùng họ cũng đến văn phòng của Hongjoong. Hắn đã mặc được bộ quần áo khác thích hợp hơn để đi vào sảnh. Mingi và Yunho đều nhìn họ khi cả hai đi cùng nhau. Hongjoong có vẻ lo lắng khi ngồi xuống, điều chỉnh bản thân trên ghế một vài lần. Hắn khoanh tay trước mặt rồi lại mở ra, vuốt áo sơ mi xuống rồi lại chuyển sang hoàn tác bất cứ điều gì hắn có thể làm. Seonghwa ngồi xuống đối diện với hắn và chờ đợi alpha sẵn sàng.

"Vậy, về kỳ phát tình của em." Hongjoong nói, ngồi trở lại ghế của mình. "Nó sẽ không có nghĩa gì cả nếu em thực sự không muốn. Chúng ta có thể trở lại bình thường như trước đây." Seonghwa nhìn Hongjoong, anh nhìn chằm chằm vào hắn khi hắn bắt đầu lan man thêm về việc phát tình chỉ là một chu kỳ nhiệt như thế nào.

"Vào cuối ngày, Hwa, tôi chỉ muốn em trở lại. Tôi không có ý gì cả và tôi chắc chắn không muốn em cảm thấy như tất cả những gì tôi muốn là em trở thành bạn cùng giường của tôi hay đơn giản là chỉ là một người đẹp quyến rũ không có chút tình cảm bên cạnh tôi. Dù thế nào đi nữa, em vẫn là một người rất quan trọng đối với tôi. Tôi không quan tâm em thuộc phân cấp thấp như thế nào, tôi muốn em ở đây, ngay bên cạnh tôi." Hongjoong nói và Seonghwa nuốt nước bọt.

"Nếu tôi muốn thì sao?" Anh hỏi và Hongjoong dừng lại. Hắn nuốt khan và chớp mắt vài lần.

"Gì cơ?" Hắn hỏi lại, từ đó thốt ra khỏi miệng như thể hắn không định nói, khô khan và khàn khàn. Seonghwa hít một hơi thật sâu.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi muốn trở thành tất cả những gì anh vừa nói?" Hongjoong lại nuốt nước bọt và nghiêng người về phía trước.

"Đừng cảm thấy như em phải làm thế chỉ vì chúng ta đã quan hệ trong kỳ phát tình của em." Hongjoong vội vàng nói. "Tôi không muốn em cảm thấy như em phải làm thế. Đó không phải là điều tôi muốn từ việc này. Tôi thề Seonghwa, tôi sẽ đưa em trở lại và vẫn là cánh tay phải của tôi chứ không gì khác- "Seonghwa cắt lời hắn bằng cách đưa tay lên cho hắn dừng lại.

"Hongjoong, tôi đã nói, nếu tôi muốn thì sao?" Seonghwa nhắc lại. "Tôi biết chúng ta không hoàn hảo và tôi nên cẩn thận hơn khi đưa ra quyết định này, nhưng nói thật thì, Joong, tôi không quan tâm. Tôi không muốn phải cẩn thận, tôi muốn anh và nếu anh là người đề nghị tôi mọi thứ mà tôi có trước, tôi sẽ có một đề nghị ngược lại." Hongjoong gật đầu, đôi mắt ánh lên tia hy vọng khi Seonghwa tiếp tục nói.

"Tôi muốn tất cả những gì anh vừa đề nghị. Tôi muốn trở thành người quan trọng của anh, bạn cùng giường, và là một người đẹp bên cạnh anh. Đổi lại, tôi muốn anh là của tôi, là tất cả của tôi. Alpha của tôi, bạn cùng giường của tôi và người quan trọng của tôi nữa." Seonghwa nói và Hongjoong mỉm cười thật tươi, trước khi nụ cười của hắn dần giảm nhẹ.

"Rõ ràng là điều đó đã xảy ra, hãy nhìn xem chúng ta hiện tại như thế nào! Tôi đã luôn gặp nguy hiểm ở vị trí mà tôi đã ở trước đây, điều này có ý nghĩa gì? Câu hỏi thực sự ở đây là, anh có chắc chắn muốn tôi trở thành điểm yếu của anh không?" Seonghwa hỏi, căng thẳng leo lên cổ họng khi chờ Hongjoong trả lời. Họ nhìn chằm chằm vào nhau trong một vài khoảnh khắc, cảm giác đó giống như vài phút đối với Seonghwa. Hongjoong cười, liếm môi và gật đầu. Alpha đối diện với anh đẩy kính lên mũi và nghiêng người về phía trước.

"Em có chắc không, Hwa? Nó sẽ nguy hiểm cho cả hai chúng ta, nhưng đặc biệt là em. Mọi người có thể sử dụng em để uy hiếp tôi. Em sẽ là người gặp nguy hiểm nhiều nhất, nếu ở cùng với một người đàn ông như tôi. Em sẽ bị tổn thương. Họ sẽ coi em như một con bài mặc cả." Hongjoong nói và Seonghwa hếch mũi.

"Em đã từng, em đã có một thời gian rất dài phải trải qua điều đó." Hắn tiếp tục nói, đứng dậy khi Seonghwa làm vậy. "Tôi chấp nhận lời đề nghị ngược lại của em, Seonghwa." Omega mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập khắp cơ thể.

"Tốt, chúng ta hãy ký kết thỏa thuận." Seonghwa nói, vươn tay qua bàn và kéo cổ áo Hongjoong, anh chống đầu gối lên bàn và áp môi hai người vào nhau. Hongjoong đã hôn lại anh, hắn phá vỡ nụ hôn trước chỉ để bước ra từ phía sau bàn làm việc và kéo Seonghwa vào một nụ hôn khác một lần nữa. Seonghwa cười, nước mắt chảy dài trên má. Anh thậm chí còn không chắc mình bắt đầu khóc từ khi nào.

"Cơn phát tình đó là điều tốt nhất và tồi tệ nhất từng xảy ra đối với em." Seonghwa thì thầm và Hongjoong mỉm cười, lau đi những giọt nước mắt trên má omega của mình. Seonghwa cúi xuống hôn nhẹ Hongjoong, áp vào mũi hắn và để alpha dựa vào mình, trán của họ áp vào nhau.

"Đó là điều tuyệt vời nhất, bởi vì nó đã mang em đến với tôi."

Năm cái đầu cuống cuồng khi Hongjoong mở cửa ra. Hắn cho Seonghwa thấy cả năm cặp mắt đang đổ dồn về phía cả hai khi họ chờ đợi câu trả lời. Seonghwa có thể nghe thấy tiếng chân của Mingi lo lắng gõ xuống sàn như cậu đã làm. Hongjoong trả lời họ bằng cách trượt tay qua lưng Seonghwa để quấn quanh hông anh. Hắn kéo omega vào bên cạnh mình và Wooyoung vỗ tay thích thú. Mingi và Yunho đập tay với nhau còn Jongho thì cười toe toét đến tận mang tai.

"Chúng em rất vui vì cả hai anh cuối cùng cũng đã tìm thấy nhau, từ bây giờ anh sẽ được hạnh phúc và khỏe mạnh hơn, hyung." Wooyoung nói và Seonghwa cười. San kéo Wooyoung vào lòng, hôn lên vết hằn trên cổ cậu và rúc vào đó.

"Em thực sự rất vui cho anh, hyung." San nói, mỉm cười cho đến khi mắt cậu nhăn lại và lúm đồng tiền xuất hiện. Seonghwa bước tới trước, Hongjoong ở phía sau không xa, đang vò đầu bứt tóc.

"Được rồi, vậy bây giờ các em cần làm gì gấp đến mức yêu cầu anh phải đưa Hongjoong ra khỏi giường và giải quyết mọi chuyện?" Seonghwa hỏi và năm khuôn mặt đột nhiên trở nên rất nghiêm túc. Mọi dấu vết của một nụ cười đều biến mất khi họ quay về phía những tờ giấy được bày ra trước mặt. Seonghwa nhận ra thông báo gửi hàng, và biết chính xác điều gì đã xảy ra, nhưng dù sao thì anh cũng để cho họ giải thích.

"Đó là chuyến hàng chậm trễ, không phải là chuyến hàng trước khi hai anh bị bắt cóc, mà là một chuyến hàng khác. Đó là một người quản lý bến tàu khác và em thực sự, thực sự vui mừng vì anh đã quay lại để giải quyết vấn đề này." Wooyoung nói, dừng lại để chắc chắn rằng không ai có bất kỳ câu hỏi nào. "Chúng em khá chắc chắn rằng cái gã này đã bán hết hàng dưới danh nghĩa của chúng ta." Seonghwa ậm ừ và quay về phía Hongjoong. Alpha gật đầu, anh hất đầu về phía hắn, ra hiệu rằng hắn nên sẵn sàng.

"Để tôi mặc quần áo nhé."

Họ đã đến bãi vận chuyển và mọi người đều bước ra khỏi xe, ngoại trừ Hongjoong, người đã ngăn Seonghwa bằng một tay đặt lên đùi. Hắn quay về phía anh và hếch qua mũi.

"Em đang dùng rất nhiều chất trung hòa mùi hương, em có chắc chắn muốn làm điều này không? Em không cần phải đi với tôi nếu em không thoải mái." Hongjoong nói và Seonghwa thở dài, cúi xuống hôn hắn. Hongjoong cũng hôn nhẹ môi anh trước khi kéo sâu hơn, không cho Seonghwa trả lời câu hỏi.

"Em ổn, em hứa. Hãy để em vào và tự đứng vững. Em dùng nhiều hơn mức cần thiết vì em đã quen với việc phải lẩn trốn. Em sẽ phải mất một thời gian để làm quen với việc không cần phải làm như vậy." Seonghwa đáp và Hongjoong gật đầu. Hắn xoa đầu gối anh và mỉm cười.

"Được rồi, em vẫn là chỉ huy thứ hai bên cạnh tôi, Seonghwa, và em xứng đáng được như vậy. Hãy nhớ điều đó." Hắn trả lời, trước khi vung tay mở cửa xe và bước ra ngoài. Seonghwa theo sát ở phía sau.

Hongjoong ngồi đối diện với người quản lý bến tàu, ông Kim, người đang cố gắng hết sức để tỏ ra vẻ ngoài cứng rắn, nhưng Seonghwa có thể nhìn thấu những vết nứt trên thần thái của ông ta. Tay gã run run, rất nhẹ với lấy các giấy tờ và giọng gã dao động khi nói về 'chuyến hàng bị mất' của họ. Trên trán ông ta lấm tấm mồ hôi trong một căn phòng tương đối mát mẻ và mắt ông ta liên tục đảo quanh căn phòng.

"Tôi sẽ nói cho ông nghe những gì tôi nghĩ đã xảy ra, được không, thưa ông Kim?" Hongjoong nói, cuối cùng cắt ngang người đàn ông khỏi trò lừa bịp nhàm chán của gã về nơi chính xác những hàng hóa đã biến mất. "Tôi nghĩ rằng ai đó đã tự mình bước vào văn phòng này rồi đề nghị cho ông nhiều hơn những gì tôi đã trả theo thỏa thuận của chúng ta để lấy hàng hóa của tôi đi và ông đã hình dung rằng, vì sao một chuyến hàng biến mất? Liệu tôi có thực sự để ý hay không?" Hongjoong nhìn lên người đàn ông dưới tóc mái của mình, con dao mà hắn thường xoay giữa các ngón tay dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Ông Kim thở gấp gáp.

"Tiếc là tôi đã nhận ra." Hongjoong nói, giọng hắn cay độc còn đôi mắt thì nheo lại. "Và tôi sẽ cần biết điều gì đã xảy ra với lô hàng của mình." Ông Kim nuốt nước bọt, thở hổn hển qua mũi trước khi đánh mắt nhìn vào Seonghwa. Một ý tưởng lóe lên sau đáy mắt gã, khiến Seonghwa đứng ngồi không yên.

"Có thể con chó cái của cậu đã xử lý sai các bản kê khai, cậu không thể tin tưởng omega quá nhiều như vậy." Gã phun ra từng lời đay nghiến, nhìn vào cách tay Seonghwa đặt lên vai của Hongjoong. "Chúng không giỏi bất cứ thứ gì ngoài việc duy trì nòi giống. Tuy cậu ta là một người rất xinh đẹp, nhưng không nhất thiết phải thông minh." Wooyoung ngồi sau lưng anh, rõ ràng là rất khó chịu với những gì người đàn ông kia đang nói. Hongjoong căng thẳng dưới cánh tay của Seonghwa và hắn gần như sắp đứng hẳn lên nhưng cuối cùng bị bàn tay Seonghwa làm cho dừng lại. Anh nghiêng người, rút con dao khỏi tay Hongjoong và mỉm cười với hắn.

"Em có thể không?" Anh hỏi và Hongjoong cười toe toét với anh, dựa lưng vào ghế và liếm môi.

"Tự nhiên đi em." Hongjoong nhìn về phía người quản lý bến tàu, miệng gã hơi kêu lên khi Seonghwa tiến lại gần, anh vòng qua bàn và đưa tay lên cánh tay của gã. Seonghwa để con dao kéo nhẹ trên da người đàn ông kia. Anh có thể cảm thấy Hongjoong đang nhìn mình khi anh đặt tay lên vai ông Kim, con dao cứ thế ấn nhẹ vào cổ họng gã. Anh rướn người thì thầm vào tai gã.

"Tất cả những gì tôi giỏi là duy trì nòi giống hả?" Seonghwa hỏi, nhìn ông Kim bắt đầu thở gấp hơn một chút. "Tôi không phải là người phát hiện ra sai lầm của ông, nhưng tôi sẽ rất vui khi khiến ông phải trả giá cho điều đó." Anh dí con dao sâu hơn vào cổ họng ông Kim cho đến khi gã thú nhận lô hàng của họ đang ở đâu.

"Tất cả đều ở trong kho cuối cùng, tôi vẫn chưa bán chúng, các người có thể lấy đi." Gã nói, khiến Yunho và Mingi bật cười, họ đi kiểm tra xem liệu gã có nói thật hay không. Họ bẻ khóa cửa kho dễ dàng hơn nhiều so với Seonghwa nghĩ, anh sẽ xem xét việc người đàn ông kia có thể chịu dựng đến đâu. Seonghwa đứng thẳng dậy, rút con dao ra khỏi cổ họng gã. Ông Kim chỉ kịp thở phào một giây trước khi Seonghwa nhanh chóng đâm con dao qua tay gã đủ sâu để đầu còn lại chui ra và cắm sâu vào chiếc bàn gỗ trước mặt. Gã đau đớn kêu lên, khuôn mặt nhăn nhó vì bối rối và đau khổ.

"Tôi đã cho cậu những gì cậu muốn khi đến đây-" Ông Kim bắt đầu, bị cắt đứt bởi cái nhìn mà Seonghwa dành cho gã. Miệng ông ta đóng lại ngay lập tức.

"Cái này dành cho những lời nói của ông vì đã gọi tôi là một con chó cái chỉ biết sinh con." Seonghwa nói, xoay nhẹ con dao và khiến ông ta lại kêu lên đau đớn. Seonghwa đứng dậy, rút tay khỏi con dao và nhìn qua Hongjoong, người đang mỉm cười với anh. Alpha với tay và rút con dao của mình ra khỏi tay người đàn ông kia, phớt lờ những tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ gã, rất bình tĩnh lau sạch vết máu bằng khăn giấy và đặt nó trở lại túi.

"Cảm ơn ông Kim rất nhiều vì đã dành thời gian, hãy nhớ băng bó cho nó. Trông thật là kinh tởm. Có thể lần sau, ông sẽ suy nghĩ kỹ trước khi ném những lời xúc phạm vào mọi người. Đừng dùng điểm yếu của người khác, ông biết không?" Hongjoong trầm ngâm, nắm lấy tay Seonghwa và đan các ngón tay của họ vào nhau. "Chúc ông một ngày mới tốt lành."

Tất cả bọn họ đều quay trở lại căn nhà chung, ngay sau đó Hongjoong đã kéo anh vào văn phòng của hắn. Seonghwa lập tức nghĩ rằng mình đã phạm phải sai lầm rất lớn, vượt quá vị trí quyền lực hoặc cố gắng chọc giận đối tác quan hệ mới của mình mà họ chỉ chính thức hẹn hò chưa đầy ba giờ.

"Em xin lỗi nếu em vượt quá-" Seonghwa bắt đầu, bị cắt ngang bởi Hongjoong, kéo anh vào trong ngực và áp môi của họ vào nhau. Seonghwa hòa mình vào hắn, đưa hai tay lên ôm lấy cổ và mặt Hongjoong. Hắn lùi lại, vòng tay qua eo anh và ôm chặt.

"Em đang đùa tôi phải không? Điều đó thật là nóng bỏng. Tôi yêu em đến điên dại mất rồi và tôi nghĩ rằng em được tạo ra là dành cho tôi." Hongjoong thì thầm, áp trán họ vào nhau. Seonghwa mỉm cười với hắn. Họ tách ra và Hongjoong đặt áo khoác của hắn ra sau ghế trước khi ngồi xuống.

"Vậy em yêu, hôm nay chúng ta phải làm gì nữa?" Hongjoong bắt đầu và Seonghwa khịt mũi, ngồi xuống đối diện với bàn của chàng trai alpha. Nó gợi nhớ một cách kỳ lạ về vị trí mà họ đã ngồi trước đó khi đàm phán mối quan hệ của cả hai. Anh mở cuốn sổ kế hoạch của họ với đầy các cuộc hẹn. Seonghwa nhướng mày.

"Có vẻ như chúng ta đang rảnh rỗi." Seonghwa trả lời và Hongjoong ngạc nhiên thốt lên. Seonghwa cảm thấy như hắn đã biết điều đó trước khi hắn hỏi anh.

"Vậy thì, em có muốn làm gì với tất cả thời gian rảnh rỗi mà chúng ta có hay không, Hwa? Tôi đã nghĩ ra một vài ý tưởng." Hongjoong nói, mỉm cười có chút quỷ dị. Seonghwa hếch mũi ngồi xuống ghế.

"Chà, có một người mà anh sẽ phải xin lỗi nếu anh muốn mối quan hệ này suôn sẻ." Seonghwa đáp lại và Hongjoong ngay lập tức hiểu được người mà anh đang nói đến là ai.

"Em nên gọi điện và hỏi xem họ có rảnh tối nay không, tốt nhất đừng để người đó đợi quá lâu, em nói đúng đấy." Hongjoong trả lời, đứng dậy và đi ra sau bàn làm việc. Hắn đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Seonghwa. Anh đã dự đoán trước, nghiêng người hướng về sự đụng chạm.

"Vậy thì em sẽ gọi cho Minho."

"Vậy ra cậu là người đã đột nhập vào nhà tôi, và khiến người bạn đời của tôi sợ hãi." Chan nói, nhìn Hongjoong một lượt từ trên xuống dưới. Có một biểu hiện rất nghiêm túc trên khuôn mặt Chan, gần như là một cái cau mày nhưng không hoàn toàn. Hongjoong gật đầu, tiến về phía anh. Họ đã sắp xếp một buổi hẹn ăn tối vào ngày hôm đó, Minho gần như quá háo hức được gặp Hongjoong một cách chính thức sau khi Seonghwa nói với cậu những gì đã xảy ra và giờ họ đã ở bên nhau.

"Tôi thực sự xin lỗi về điều đó. Đã có rất nhiều hiểu lầm và tôi biết mình đã sai. Cuối cùng chúng tôi đã giải quyết vấn đề của nhau và vì Seonghwa là bạn tốt của Minho, tôi hy vọng chúng ta có thể hòa hợp với nhau." Hongjoong nói, đưa tay ra. Chan để cho hắn đổ mồ hôi trong vài giây, nhưng Seonghwa có thể nhận ra từ vẻ mặt của Minho rằng mọi thứ đều ổn. Ổn nhất có thể ở thời điểm hiện tại. Khuôn mặt rất nghiêm túc của Chan liền nở một nụ cười lớn và anh ấy bật cười, bắt tay Hongjoong một cách mạnh mẽ.

"Tôi chắc rằng chúng ta có thể làm được. Nào, Hongjoong-ah, hãy để hai người họ nói chuyện. Cậu có chơi được loại nhạc cụ nào không?" Chan hỏi và Hongjoong gật đầu. Seonghwa mỉm cười, anh biết rằng họ sẽ hòa hợp với nhau khi họ vượt qua được toàn bộ sự việc và bước vào cuộc. Minho thúc cùi chỏ vào Seonghwa vài lần và nhăn mặt nhìn anh.

"Vậy là, cuối cùng hai người đã nói chuyện nghiêm túc cùng nhau hả?" Minho hỏi và Seonghwa gật đầu.

"Chúng tớ đã làm, chúng tớ thực sự đã làm được." Seonghwa trả lời, quay về phía omega kia, người đang khoanh tay trước ngực và một nụ cười tự mãn nở trên khuôn mặt. Về phần mình, điều đó hoàn toàn xứng đáng, Minho đã dự đoán được tình cảm to lớn của Seonghwa dành cho Hongjoong trước khi anh làm vậy.

"Chết tiệt, cuối cùng thì, được rồi, tớ có một chai rượu cực ngon đang cất trong bếp."

Seonghwa mở cửa lặng lẽ hết sức có thể. Anh không muốn đánh thức bất cứ ai trong căn nhà chung, nhưng trọng điểm là anh đã thất bại bởi Hongjoong vấp ngã ở ngay phía sau anh.

"Joong!" Seonghwa thì thầm, phì cười trước nụ cười đau khổ của Hongjoong. Rõ ràng là hắn đã va phải thứ gì đó khi đang vấp chân hoặc đầu gối.

"Xin lỗi." Hắn thì thầm đáp lại, đứng dậy và đi cẩn thận phía sau Seonghwa như anh đã làm. Họ đến phòng của Hongjoong trước, tạm dừng ở đó một chút.

"Được rồi, em sẽ quay trở lại phòng của mình." Seonghwa nói, quay người đi xuống hành lang về phía phòng của mình. Anh đi được vài bước thì Hongjoong hắng giọng. Seonghwa quay lại nhìn hắn, bối rối nghiêng đầu sang một bên.

"Tôi đang nghĩ có lẽ em muốn biến nó thành phòng của chúng ta?" Hongjoong hỏi, ra hiệu về phía cửa của mình và Seonghwa mỉm cười. Anh đi về phía Hongjoong và kéo alpha vào trong một nụ hôn. Anh cảm nhận được bàn tay của người kia đang đặt trên hông, siết chặt eo anh.

"Em rất muốn, hãy để em lấy một số đồ ngủ." Seonghwa nói, rít lên khi Hongjoong kéo anh vào lại.

"Em có thể mượn của tôi, nếu em cần chúng." Hongjoong đáp, cười khúc khích trước biểu cảm giả tạo đầy tai tiếng của Seonghwa.

"Ngài đang đề nghị em phải không, Ngài Kim?" Seonghwa hỏi, vươn tới hôn alpha một lần nữa. Hongjoong ngâm nga trên môi anh, đưa ngón tay vào xương hông Seonghwa.

"Tôi chắc chắn là có, em có muốn tôi đề nghị em không?" Hongjoong hỏi và Seonghwa cười rộng hơn, gật đầu đồng ý. "Vậy thì tôi nên đề nghị." Hongjoong trượt một tay khỏi eo để đặt lên mông anh, hôn Seonghwa một lần nữa và kéo anh vào phòng, bây giờ là gì, phòng của họ.

Seonghwa cười khúc khích khi Hongjoong đẩy anh xuống giường, anh run rẩy bởi đầu giường đập mạnh vào tường.

"Anh sẽ đánh thức cả ngôi nhà." Seonghwa thì thầm. "Và chúng ta sẽ không bao giờ thôi xấu hổ về điều đó." Hongjoong nhếch mép, cuối cùng cũng cởi được quần của Seonghwa, ném xuống sàn.

"Có vẻ như chúng ta không cần quan tâm quá nhiều đến Wooyoung hay San." Hắn đáp trả, hôn Seonghwa trước khi anh có thể đáp lại. Quần áo hắn cũng nhanh chóng được cởi ra, Seonghwa ấn móng tay xuống lưng của Hongjoong, mỉm cười với tiếng rít mà alpha phát ra bên tai. Hắn lùi lại phía sau.

"Em có chắc chắn muốn làm điều này không?" Hongjoong hỏi, nhìn xuống anh với một nụ cười nhẹ trên môi. Seonghwa cảm thấy lồng ngực của mình ấm lên và anh gật đầu.

"Vâng, em muốn Hongjoong." Seonghwa thở ra, hổn hển khi alpha áp mặt vào cổ anh và hôn nhẹ vào nơi mà một ngày nào đó sẽ có người đánh dấu cho anh. Bộ não phi lý trí của Seonghwa không muốn gì hơn là để Hongjoong cắn xuống. Anh cảm thấy tinh dịch trượt ra khỏi mình lên ga trải giường khi tay của Hongjoong nắm chặt hông anh hơn. Alpha lùi lại, mỉm cười, hôn vào mũi Seonghwa.

"Không cần phải làm việc cho nó lần này, hả tình yêu?" Hắn nói, luồn ngón tay qua chất lỏng sáng lấp lánh bám vào khe mông Seonghwa trước khi luồn hai ngón tay vào anh, theo sát sau đó là ba ngón. Seonghwa đỏ mặt trước khi rên rỉ, lấy tay che miệng để kiềm chế tiếng ồn. Hongjoong cau mày.

"Hãy để họ nghe thấy em." Hắn nói và Seonghwa chế giễu.

"Họ đã nhìn thấy và nghe thấy, khá đủ từ cơn phát tình của em, ôi Chúa ơi, ở đó!" Seonghwa rên rỉ, nắm tay siết chặt, xoắn vào tấm khăn trải giường khi Hongjoong tìm thấy tuyến tiền liệt của anh. "Em muốn cái này- mhm Joong- chỉ dành cho chúng ta." Seonghwa thở hổn hển, cố gắng hiểu được những gì anh muốn nói giữa việc Hongjoong liên tục chạm vào điểm g của anh, mỉm cười như thể hắn rất vui khi nhìn Seonghwa vặn vẹo. Hongjoong đã luồn ngón tay thứ tư vào Seonghwa, rướn người lên để hôn anh, nuốt những tiếng rên rỉ của anh và hắn tiếp tục tấn công tuyến tiền liệt của Seonghwa.

"Tôi yêu em, Hwa. Tôi biết điều đó rất nóng vội và có lẽ tôi thậm chí không nên nói ra điều đó, nhưng tôi chưa bao giờ yêu ai như tôi yêu em." Hongjoong thì thầm, rút ngón tay ra và sử dụng phần dầu bôi trơn còn lại để bôi lên dương vật của chính mình. "Em đã sẵn sàng chưa, em yêu?" Seonghwa gật đầu, rên rỉ khi Hongjoong ấn đầu dương vật của hắn tiến đến lối vào của anh.

"Vâng!" Seonghwa đáp lại, to hơn những gì anh muốn và khiến Hongjoong cười khúc khích.

"Bây giờ ai sẽ đánh thức cả căn nhà đây?" Hongjoong trêu chọc, thúc nhẹ vào Seonghwa và áp trán họ vào nhau. Seonghwa mỉm cười, nâng người lên để kết nối đôi môi của họ khi Hongjoong bắt đầu di chuyển. Anh đưa một bàn tay của mình, đan vào các ngón tay của Hongjoong và bắt chéo mắt cá chân ra sau lưng hắn. Tay còn lại của Seonghwa vùi vào tóc Hongjoong. Alpha rên rỉ, hôn xuống cổ của anh và tập trung vào tuyến mùi nơi dấu hiệu giao phối sẽ xuất hiện. Seonghwa ngửa đầu ra sau và cho Hongjoong tiếp cận nhiều nhất có thể vào phần cổ ở đó của mình, cảm thấy tuyệt vời như thế nào khi có hắn ở nơi đó. Anh có thể cảm thấy hơi nóng trong xương chậu của mình, bụng quặn lại khi anh tiến gần đến giới hạn.

"Joong-" Seonghwa nói, tự cắt ngang bản thân bằng một hơi thở hổn hển trong khi Hongjoong đang chạm vào tuyến tiền liệt của anh. Alpha hơi lùi lại, đặt lên môi anh một nụ hôn. Seonghwa có thể cảm nhận được sự bắt đầu của nút thắt khi Hongjoong đang chạm vào làn môi anh và cơn cực khoái cũng nhanh chóng đến gần. Hắn không dừng lại khi một cánh tay của hắn vươn xuống khu vực giữa họ để vuốt ve dương vật của Seonghwa kịp thời với những cú thúc của hắn.

"Xuất đi, xuất ra cho tôi." Hongjoong thì thầm vào tai anh, cúi xuống để lướt lưỡi qua tuyến mùi hương của Seonghwa trước khi cắn nhẹ xuống, cắm sâu hàm răng của hắn như đang thực hiện đánh dấu. Seonghwa thở hổn hển, cảm thấy lưng mình cong lên trong khi mắt nhắm nghiền và anh xuất ra giữa tiếng rên rỉ đứt quãng, cố gắng im lặng. Seonghwa cảm thấy nút thắt của Hongjoong đang bắt lấy bên trong anh, hông của alpha run rẩy khi hắn ấn cả người vào Seonghwa, xuất vào bên trong anh với tiếng rên rỉ vọng bên cổ. Seonghwa có thể cảm thấy hắn đang thở hổn hển vào cổ mình khi cả hai cùng ngã xuống. Seonghwa bật cười, cảm thấy những tấm khăn trải giường nhớp nháp bên dưới cùng mồ hôi và tinh dịch, đang mát lạnh trên cơ thể.

"Em cảm thấy buồn nôn." Seonghwa lên tiếng và Hongjoong bảo anh im lặng.

"Chỉ cần thư giãn một giây trước khi bắt đầu, Hwa. Ít nhất hãy để cho nút thắt của tôi giảm xuống" Hongjoong nói, hôn lên mũi Seonghwa và họ cùng lăn người sang hai bên. Seonghwa gật đầu, nhìn Hongjoong trong bóng tối và mỉm cười. Cả hai đều có ít nhất mười lăm phút để lấy lại nhịp thở trước khi nút thắt của Hongjoong giảm xuống. Anh di chuyển chân của mình xuống thấp hơn, đặt trên đùi của Hongjoong thay vì hông của hắn và ngâm nga trong khi alpha đặt tay lên đùi anh, xoa ngón tay cái của hắn theo vòng tròn. Họ im lặng một lúc trước khi Seonghwa lên tiếng lần nữa.

"Joong à?"

"Ừ?"

"Em cũng yêu anh."

Seonghwa thức dậy đầu tiên, thấy Hongjoong đang gục mặt vào chiếc gối bên cạnh. Mũi hắn phát ra âm thanh như huýt sáo mỗi khi hắn thở ra và Seonghwa không thể không thấy điều đó thật đáng yêu. Anh đưa tay gạt tóc ra khỏi mắt và mỉm cười khi đôi mắt của Hongjoong mở to. Alpha buồn ngủ mỉm cười lại với anh, hắn nép vào tay và chuyển sang nằm hẳn về phía Seonghwa. Hongjoong nhìn anh từ trên xuống dưới, môi vẫn giữ nụ cười.

"Sao thế, bộ em có những vết hằn đỏ trên khuôn mặt à?" Seonghwa nói đùa và Hongjoong đã cười lớn. Alpha đặt một tay lên hông Seonghwa, ậm ừ khi hắn tiến lại gần anh hơn.

"Không, tôi vẫn ngạc nhiên khi điều này là có thật." Hắn nói, dựa vào những nụ hôn mà Seonghwa áp lên môi hắn. "Tôi không thể tin rằng em đang ở đây, rằng em thực sự đang ở trên giường của tôi và ở bên cạnh tôi. Tôi đã muốn điều này quá lâu và tôi không biết làm thế nào để nói với em." Seonghwa hôn Hongjoong một lần nữa, nuốt bất cứ lời nào mà hắn muốn nói. Seonghwa kéo người lên và vượt qua cơ thể chàng alpha để ngồi lên người hắn. Hongjoong tròn mắt nhìn anh, miệng hơi mở.

"Anh có thích những gì anh nhìn thấy không?" Seonghwa hỏi, bật ra một tràng cười khi cảm thấy tay mình đang chống lên hông hắn.

"Em giống như một tác phẩm nghệ thuật." Hongjoong mỉm cười và nói khi Seonghwa cúi xuống hôn hắn, một tay giữ cằm, tay kia nắm chặt lấy bắp tay của alpha. Anh cảm thấy tấm khăn trải giường đang tuột khỏi lưng mình, nhưng anh thực sự không quan tâm. Đó là điều mà Hongjoong chưa từng thấy trước đây, theo đúng nghĩa đen là vào đêm hôm trước, cho đến khi cửa phòng ngủ mở ra. Seonghwa quay đầu về phía cửa để thấy Wooyoung đang dùng tay đập vào mắt mình.

"Chúa ơi, hyung!" Cậu hét lên, hơi loạng choạng lùi về phía sau.

"Có lẽ lần sau em sẽ học được cách gõ cửa Wooyoung-ah!" Seonghwa gọi, ngồi lại trên hông của Hongjoong và kéo tấm khăn trải giường lên xung quanh anh một lần nữa. "Anh che lại rồi, em muốn gì?" Wooyoung vẫn kẹp chặt đôi mắt bằng các ngón tay và rên rỉ.

"Anh vẫn đang ngồi trên người ông chủ!" Cậu nói, khiến Hongjoong rung lên vì cười theo cậu, thay vào đó, tay hắn đang đặt trên hông Seonghwa đã trượt xuống đùi. Seonghwa thở dài và nhìn lên trần nhà, kêu gọi bất cứ sức mạnh nào cao hơn mà anh có thể nghĩ ra để tiếp thêm sức mạnh cho anh.

"Hôm nay Wooyoung-ah!" Seonghwa nhấn mạnh, thở dài khi omega kia lùi về phía cửa với đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

"Sếp có cuộc họp đầu tiên sau một giờ nữa, anh ấy cần phải sẵn sàng và em thực sự không mong đợi sẽ tìm thấy anh ở đây, hyung, nhưng em đoán mình nên chúc mừng hai người." Wooyoung nói, mỉm cười với anh, mặt cậu gục xuống trước sự im lặng mà cậu bắt gặp khi Seonghwa nhìn chằm chằm vào mình còn Hongjoong thì cố nén tiếng cười bằng đôi tay. "Giờ em sẽ đi ra ngay."

"Có lẽ là một ý kiến hay." Hongjoong nói, cuối cùng cũng thốt ra được một câu. Wooyoung nhanh chóng cúi chào và Hongjoong nhìn Seonghwa, người sau đó bật cười khúc khích khi nhìn vào khuôn mặt thích thú của alpha.

"Quay lại công việc, phải không cưng?" Hongjoong nói, vỗ nhẹ vào mông Seonghwa khi anh trèo ra khỏi người hắn. Hongjoong bước xuống giường và bắt đầu thu dọn quần áo của mình để mặc.

"Làm việc thôi, và có lẽ lần sau Wooyoung sẽ biết gõ cửa." Seonghwa trầm ngâm, kéo quần áo của mình từ tối hôm trước, thốt lên vì ngạc nhiên khi Hongjoong xoay người lại để kéo anh vào trong lòng.

"Tôi nghi ngờ điều đó." Hongjoong lên tiếng, mỉm cười khi Seonghwa cười vào anh và hắn hôn lên mũi Seonghwa. Họ chia tay nhau bằng một nụ hôn cuối cùng khi Seonghwa bước ra cửa.

"Hẹn gặp lại anh sau vài phút nữa, tình yêu của em." Seonghwa nói, quay lại nhìn Hongjoong. "Và đừng mặc những chiếc quần âu từ tuần trước, chúng khiến anh trông giống như một đứa trẻ đang đi dự lễ Phục sinh cùng bà ngoại." Hongjoong phản đối khi anh bước ra khỏi cửa. Seonghwa có thể nghe thấy âm thanh của cả ngôi nhà đang thức dậy, chân đập xuống sàn với những bước đi mạnh mẽ và điệu cười đáng ghét của Wooyoung vang vọng trong hội trường, theo sau là tiếng của San. Anh mỉm cười một mình, nhìn lướt qua cánh cửa mà anh vừa đóng sau lưng.

"Quay lại kinh doanh ~."

End ~

(Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc hết câu chuyện, nếu có sai sót mong mọi người góp ý để mình cải thiện cho các bản dịch sau nha ~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro