Oneshot - 1
Warning: Truyện thuộc thể loại 18+ Xin quý vị cân nhắc kỹ trước khi đọc. Nhắc lại chống chỉ định cho em bé dưới 18 chủi và các mem dị ứng với thể loại này. Chúc mọi người đọc vui ~
🔞🔞🔞
🙈🙉🙊
Seonghwa giật mình thức giấc, đầu đập thình thịch khi cơ thể đau nhức và phản đối mọi cử động của anh. Anh nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức đang nhấp nháy của mình đã báo đúng 6 giờ sáng và Seonghwa vội tắt nó bằng một tiếng đập vang dội trên đầu của chiếc đồng hồ báo thức kỹ thuật số tội nghiệp. Anh rên rỉ, nhăn nhó khi vung chân qua thành giường. Anh không chắc điều gì làm anh đau hơn, là do đầu hay các cơ của anh. Seonghwa đứng dậy, bật đèn cạnh giường rồi đi ngang qua phòng về phía tủ quần áo. Anh mở cửa và mò mẫm trong áo sơ mi cho đến khi tìm thấy một hỗn hợp các loại thuốc mà anh dùng để giấu kín bí mật của mình. Seonghwa thở dài, mở từng viên một và đổ ra một hoặc hai viên thuốc mà anh phải uống trên bàn làm việc.
"Ngăn chặn kỳ phát tình." Anh lẩm bẩm, đổ viên thuốc trắng như phấn ra tay trước khi đặt lên bàn. "Kiểm soát sinh sản, ngăn chặn mùi hương và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, thuốc ngăn chu kỳ của Omega." Anh biết giọng điệu của mình có vẻ chua chát, và anh thực sự không thể kìm được. Seonghwa phát ốm vì thuốc men và bí mật mà anh che giấu ngay cả với những người mà anh thân thiết nhất, nhưng đó là một tội ác cần thiết ở vị trí của anh. Không thể nào Seonghwa có thể ở một vị trí cao khi là omega được. Seonghwa nhặt chúng ra khỏi bàn và nhìn chằm chằm vào một loạt 5 viên thuốc trong lòng bàn tay, gần đây anh đã phải tăng liều lượng thuốc ngăn chu kỳ của mình, tất cả chỉ vì một người nào đó. Anh nuốt hết chúng vào trong một lượt, dùng nước đuổi theo và nhét tất cả các bao thuốc trở lại tủ của mình. Tiếng gõ cửa khiến Seonghwa sợ hãi, và xuất hiện một Wooyoung mở cửa với nụ cười trên môi.
"Tốt hơn hết anh nên nhanh lên đi hyung, ông chủ muốn gặp anh." Cậu nói, nụ cười của Wooyoung mở rộng khi Seonghwa cau có.
"Anh ấy luôn muốn anh đến sớm như vậy, có cần phải nói về điều gì đó vào lúc 6 giờ 15 phút sáng hay không?" Seonghwa hỏi, kéo quần áo của mình lên, một cách hơi lộn xộn. Wooyoung nhún vai chờ đợi với bàn tay vẫn nắm chặt trên tay nắm cửa.
"Em không biết, hyung, nhưng anh là chỉ huy thứ hai của anh ấy nên đó là vấn đề của anh." Cậu nói đùa và Seonghwa nhếch mép cười, tâm trí anh tràn ngập hình ảnh thủ lĩnh của họ đang mỉm cười và anh cũng chỉ biết cười trước khi đẩy cánh cửa ra.
"Ừ, em nói đúng."
Seonghwa chậm rãi đẩy cửa vào, theo thói quen quan sát khu vực xung quanh mình hơn bất cứ điều gì khác. Đôi mắt anh nhìn vào Hongjoong, người đang cúi xuống bàn, tóc dựng đứng như vừa mới bước ra khỏi giường. Việc hắn không mặc áo sơ mi chỉ thêm vào quá trình suy nghĩ đó của anh. Hongjoong đột ngột nhìn lên khi cánh cửa đóng lại, một nụ cười tươi nở trên khuôn mặt.
"Seonghwa-ah, hãy nhìn vào cái này." Hắn nói, giọng vẫn mệt mỏi và khàn khàn. Seonghwa băng qua cửa, đứng bên cạnh Hongjoong và cố gắng hết sức để cảm thấy thật thoải mái khi ở gần hắn. Tất cả những gì anh có thể ngửi thấy là hương tuyết tùng cùng mùi quế ấm áp và điều đó chỉ trở nên tồi tệ hơn khi Hongjoong vòng một cánh tay quanh eo anh, nhẹ nhàng đưa anh đến gần bản đồ mà hắn đang nhìn chằm chằm.
"Một lô hàng khác của chúng ta bị trễ." Hongjoong nói, rõ ràng là đề cập đến việc vận chuyển các bộ phận ô tô hợp pháp cho doanh nghiệp vận chuyển của hắn hiện đang bị bao vây bởi những thứ không hợp pháp khác. "Cậu nghĩ tôi có thể bỏ qua nó bao lâu trước khi tôi trở thành một kẻ bị lừa?" Hắn khiến Seonghwa phải bật cười.
"Anh? Một kẻ bị lừa ư? Không bao giờ, nhưng tôi nghĩ rằng anh có thể cho họ một vài ngày nữa trước khi anh bắt đầu đe dọa cái gã tại bến tàu." Seonghwa nói và Hongjoong ậm ừ.
"Tôi sẽ không làm điều đó, tôi sẽ cử Mingi đi thay. Cậu ấy to lớn và đáng sợ mặc dù cậu ấy rất hiếm khi tấn công. Dù sao tôi cũng phải đến một bến tàu khác và lo vài việc, không thể làm hai nhiệm vụ trong cùng một ngày được." Hongjoong nói, tay hắn trượt khỏi hông Seonghwa và đi về phía chiếc bàn, nơi có tách cà phê đã uống dở. Seonghwa thở ra, cả mũi và mọi chuyển động đều khó chịu khi anh có thể cảm nhận được thứ mà cơ thể anh muốn tạo ra với một alpha đang tồn tại mà anh rõ ràng rất thích như thế nào lại bị kìm hãm lại. Luôn luôn cảm thấy khó chịu khi phải kìm hãm các chức năng tự nhiên của cơ thể mình theo cách của anh, nhưng thật đau đớn khi cơ thể Seonghwa phản ứng với Hongjoong. Nó giống như mọi chức năng omega và bản năng trong cơ thể anh đang cố gắng giải phóng để đến với alpha trong Hongjoong.
"Cậu có ổn không, Hwa?" Hongjoong hỏi, bỏ kính ngữ như hắn thường làm khi chỉ có hai người họ ở một mình. "Cậu trông có vẻ kiệt sức. Có phải tôi đã thúc ép cậu làm việc quá nhiều không?" Hắn có vẻ rất quan tâm. Seonghwa lắc đầu không. Sự thật là các loại thuốc thực sự bắt đầu khiến anh cảm thấy thật tồi tệ ngay khi anh trải qua giai đoạn tiền phát tình và chỉ trở nên tồi tệ hơn cho đến khi anh đến kỳ phát tình thực sự.
"Tôi đã không ngủ ngon đêm qua." Anh nói, như thể điều đó không có gì to tát. Hongjoong cau mày và mở khóa điện thoại của mình để xem họ có gì trong lịch trình ngày hôm nay. Seonghwa đã biết. Có một vài cuộc họp kinh doanh vào buổi sáng, một cuộc gặp với con nợ của họ vào khoảng bữa trưa, sau đó Seonghwa sẽ được nghỉ để gặp gỡ bạn bè của mình và đi uống cà phê.
"Cậu biết đấy, cậu có thể không cần phải đến những cuộc họp đó." Hongjoong nói, bước lại gần anh. Seonghwa thực sự ước alpha sẽ mặc một chiếc áo sơ mi và xịt chất trung hòa mùi hương của mình, nhưng hắn nghĩ cánh tay phải của mình là một beta, với khứu giác suy giảm chứ không phải là một omega giả dạng thứ gì đó mà anh không có. Mùi hương alpha nhanh chóng làm tắc nghẽn các giác quan của Seonghwa sẽ không làm phiền anh nếu anh thực sự là một beta.
"Đặc biệt là với những tên viên chức nhàm chán." Hongjoong kết luận, khóa điện thoại và bỏ nó vào túi sau. "Cậu có thể ngủ lại." Seonghwa lắc đầu không. Anh biết điều đó sẽ không thực sự hữu ích. Hongjoong mím môi, như cách anh đã làm khi anh đang tự kiềm chế bản thân.
"Hãy để tôi giải thích theo cách khác. Tôi ra lệnh cho cậu quay lại giường vì cậu trông giống như một món đồ đã hết pin và tôi cần chàng trai tốt nhất của tôi luôn sẵn sàng cho công việc kinh doanh ngày càng nguy hiểm hơn của chúng ta." Hongjoong tiếp tục, mắt hắn hướng lên khuôn mặt của Seonghwa, đang thể hiện rõ ràng là anh không hề nhúc nhích. Seonghwa thở dài, vai anh chùng xuống.
"Tôi không phải là một đứa trẻ mới biết đi. Tôi không cần phải ngủ một giấc ngắn. Tôi đã nói với anh là tôi ổn." Seonghwa nói và Hongjoong khoanh tay trước ngực, băng qua phòng và đến gần Seonghwa hơn bao giờ hết. Seonghwa cầu nguyện với bất cứ ai đang lắng nghe rằng thuốc của anh sẽ không làm anh phải thất vọng.
"Tôi đang bảo cậu quay trở lại giường để cậu không bị suy sụp. Đây không phải là điều mà cậu luôn nói với tôi sao? Nếu cậu không thể tự chăm sóc bản thân, tôi sẽ làm điều đó cho cậu." Hongjoong nói, ném lại những câu chửi mắng mẹ hay dùng cho mình về phía anh. Seonghwa biết khi nào mình sẽ bị đánh bại và anh giơ hai tay lên đầu hàng.
"Được rồi ông chủ, tôi sẽ chợp mắt." Anh nói và cười khi Hongjoong đang cau có với anh. Alpha đặt tay lên lưng Seonghwa và đẩy anh về phía cửa.
"Gặp sau nhé, Hwa." Hắn vẫy chào và Seonghwa gật đầu.
"Gặp lại anh sau."
Seonghwa cuộn mình trên giường, áp vào lồng ngực ấm áp và cảm nhận một bàn tay đang đặt trên lưng mình. Hắn thật ấm áp, thoải mái và có mùi hương như Giáng sinh. Môi hắn đang áp vào môi anh và Seonghwa cảm thấy trái tim mình đau nhói trước sự va chạm thể xác mà anh đã tự tước đoạt trong nhiều năm. Hai tay hắn luồn xuống eo, qua hông để giữ chặt lấy mông và đùi rồi kéo anh lại gần.
"Mhm, cưng à." Alpha lên tiếng, áp sát vào anh đến mức có cảm giác như làn da của họ đang tan chảy vào nhau, rên rỉ. Seonghwa mở mắt và nhìn chằm chằm vào mắt một người đàn ông rất quen thuộc. Hongjoong mỉm cười với anh, kéo anh lại gần và vươn người về phía trước để hôn anh một lần nữa.
"Chào buổi sáng." Hắn thì thầm vào môi anh. Seonghwa mỉm cười và đặt tay lên mặt của Hongjoong. Anh cảm thấy bàn tay của alpha di chuyển lên lưng mình, ấn vào làn da anh. Lòng bàn tay ấm áp trên lưng và Seonghwa nhắm mắt lại, nhường chỗ cho cảm giác đôi môi ngọt ngào đang áp vào cổ.
"Omega của tôi, thật xinh đẹp và mạnh mẽ đối với tôi." Hongjoong nói, đẩy đầu gối của mình vào giữa hai chân của Seonghwa khiến anh thở gấp. "Dậy đi."
"Gì cơ?" Seonghwa hỏi, kéo Hongjoong lên nhìn anh. Người kia mỉm cười, đầu nghiêng sang một bên.
"Dậy đi nào."
Seonghwa ngồi thẳng dậy trên giường, tắt báo thức và ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không bình thường. Đầu tiên, cảm giác thật kinh khủng khi thức dậy trong sự lạnh lẽo và cô đơn sau khi mơ thấy đang được ôm chặt bởi một đôi tay thật sống động. Ngực Seonghwa đau nhói vì thất vọng trước cuộc sống mà anh cảm thấy mình không bao giờ có được, đặc biệt là với người đàn ông mà anh luôn hằng mơ ước. Seonghwa đổ đầy mồ hôi, và bị kích thích một cách khó chịu mà không có lối thoát cho điều đó, nhưng phải đến khi di chuyển, anh mới nhận ra rằng đó không chỉ là mồ hôi. Chiếc quần đùi của Seonghwa ẩm ướt, dính vào người anh một cách khó chịu và bộ não của anh kết hợp lại với chúng khiến anh xuất ra tinh dịch khắp người trong giấc mơ. Anh cảm thấy nhịp tim của mình tăng lên, nhảy vào cổ họng khi anh vội vàng lột chiếc quần đùi dính trên người ra và lục lọi trong phòng để tìm chiếc khăn lau trung hòa mùi hương mà anh vẫn để ở đâu đó. Anh run rẩy kéo chúng ra khỏi ngăn kéo, nước mắt giàn giụa và anh tự dọn dẹp. Điều đó thật là nhục nhã và thậm chí không được phép xảy ra. Seonghwa đang lấy gấp đôi số lượng những thứ anh nên lấy để khử mùi hương của Omega một cách triệt để. Anh nghe thấy tiếng gõ cửa. Seonghwa hắng giọng và cố gắng giả vờ như thể mình không khóc.
"Anh sắp xong rồi, đừng vào, anh đang thay đồ." Seonghwa hét lại, cố gắng làm ra vẻ bình thường. Anh nghe thấy tiếng cười ở bên kia cánh cửa.
"Chắc chắn rồi, hyung, hãy ra ngoài khi anh đã sẵn sàng, ông chủ cần anh." Một giọng nói rất rõ ràng của Mingi vọng ra ở phía bên kia. "Yunho lái xe và hôm nay Jongho cần về nhà sớm để hẹn hò với Yeosang nên anh đừng đến muộn." Seonghwa mỉm cười khi nhắc đến omega kia. Anh thích Yeosang. Cậu ấy rất phù hợp với Jongho, Yeosang sẽ cân bằng việc đôi khi cậu bé kia trở nên trầm lặng và yên tĩnh như thế nào. Anh không chắc Yeosang biết bao nhiêu về những gì tất cả bọn họ đang làm, nhưng cậu ấy không ngốc. Chàng trai kia phải biết điều gì đó đã xảy ra khi bạn trai về nhà với những vết bầm tím hoặc vết máu trên quần áo.
"Anh sẽ ra ngay." Seonghwa trả lời, kết thúc khá nhanh với việc dọn dẹp và mặc lại quần áo nhanh nhất có thể. Mingi đã đúng, anh không thể đến muộn.
Seonghwa leo lên xe đến hàng ghế gần cuối, ngồi giữa Wooyoung và Hongjoong. San ngồi phía sau họ cùng với Jongho, Yunho lái xe và Mingi ngồi bên cạnh ở ghế trước. Hơi khó chịu khi bị ép sát như vậy với Hongjoong, nhưng ít nhất anh đã sử dụng chất trung hòa mùi hương từ sáng này nên mùi hương của anh sẽ không mạnh như vậy. Họ chỉ ngồi yên trong xe một lúc trước khi Mingi bắt đầu cười khẩy. Seonghwa đang chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì Mingi định nói vì anh đã đánh hơi được bầu không khí đó kể từ khi họ bước lên xe.
"Wooyoung-ah, chất trung hòa của cậu không hoạt động tốt lắm hả? Tớ có thể ngửi thấy rằng cậu đã làm tình với San trước khi lên xe." Mingi nói và Wooyoung cau có. Seonghwa khoanh tay và cứng người tại chỗ anh đang ngồi.
"Bọn tớ đã không làm tình trước khi lên xe! Đúng không San?" Wooyoung phản bác và San ậm ừ. Mingi đảo mắt quay lại nhìn cậu. Chàng trai beta có vẻ bực tức.
"Tất cả chúng ta đều có thể ngửi thấy mùi omega đang hưng phấn tình dục đấy, Woo-ah, còn có thể là ai ngoài cậu nữa?" Mingi nhướng mày nói. "Không có omega nào khác ở đây." Seonghwa cố gắng làm nhịp tim của mình chậm lại khi chiếc xe im lặng trong vài giây. Họ không biết, họ không thể biết, đó chính là anh.
"Bọn tớ không có nói dối! Tớ thậm chí còn chưa hôn San từ sáng nay!" Wooyoung rên rỉ và Seonghwa muốn bản thân tan chảy vào chỗ ngồi vì anh biết rằng họ đã ngửi được mùi hương của anh. Giấc mơ nửa ẩm ướt nửa kỳ lạ kia bằng cách nào đó đã làm mất hiệu lực thuốc của anh và nó đang làm anh cảm thấy thật chết tiệt. Hongjoong, người đã không nói gì nhiều kể từ trước khi họ lên xe, vươn cánh tay qua lưng ghế, đặt nó lên vai Seonghwa ngay sau gáy anh. Seonghwa có thể ngửi thấy mùi tuyết tùng một cách tinh tế bên dưới chất trung hòa mà Hongjoong đã sử dụng gần như mọi lúc. Chúng đã không thể loại bỏ mùi của cây thông trên người Hongjoong như mọi khi nữa.
"Aw, thôi nào Mingi-ah, cho anh chàng này nghỉ ngơi đi. Mùi hương thậm chí không mạnh đến mức đó và nó có thể sẽ biến mất vào thời điểm chúng ta đến cuộc họp. Ngay cả khi không phải vậy, có thể mùi hương của 'omega gây kích thích' sẽ khiến chúng mất tập trung và có lợi cho chúng ta." Hắn nói, rất bình tĩnh dựa vào Seonghwa. Anh cố gắng để không căng thẳng, Wooyoung đang nhìn chằm chằm vào anh và anh có thể cảm nhận được điều đó. Những ngón tay của Hongjoong nhẹ nhàng xoa vòng tròn trên vai Seonghwa, và anh cảm thấy bản thân đang thư giãn bởi những cái chạm vào. Wooyoung ậm ừ, quay đầu lại nhìn Mingi và lè lưỡi với cậu.
"Hyung, sao anh lại đỏ mặt thế này, anh không phải là người bị buộc tội nói dối về các hoạt động tình dục của mình." Wooyoung khoanh tay nói và Seonghwa nuốt nước bọt, hắng giọng.
"Anh cũng có thể ngửi thấy mùi hưng phấn vớ vẩn của em, Wooyoung-ah. Beta cũng có mũi". Anh nói, cố tỏ ra vui vẻ hết mức có thể. Nó có vẻ hiệu quả và Wooyoung bị bỏ lại với cáo buộc làm rò rỉ mùi omega ham muốn. Seonghwa lo lắng cắn chặt môi dưới của mình và cố gắng không nghĩ về nó. Anh tập trung vào các ngón tay của Hongjoong, hắn đang vẽ những hình dạng mà anh không thể phân biệt được trên vai mình, và những mùi hương êm dịu mà trưởng nhóm của họ đã mang lại.
Chuyến đi hoàn toàn yên ổn, ngay cả cuộc họp thực tế cũng yên ổn. Người quản lý bến tàu đã run lên vì sợ hãi trong suốt thời gian họ ở đó, nhưng ông ta đã có một chiến dịch rất tốt trong 20 phút đầu tiên. Hongjoong xoay con dao giữa các ngón tay khi người quản lý giải thích về thời gian vận chuyển và sự chậm trễ. Hongjoong không bao giờ rời giao tiếp bằng mắt, nhưng người đàn ông kia không thể rời mắt khỏi con dao lấp lánh trong văn phòng thiếu ánh sáng. Có thể nói, ít nhất Seonghwa đã bị phân tâm, anh hoang tưởng rằng cuối cùng họ sẽ nhận ra chính anh là người có mùi omega chứ không phải là Wooyoung. Seonghwa cũng hoang tưởng về việc họ tìm thấy thuốc của anh, về những gì anh sẽ làm với các nhiệm vụ dường như không hoạt động hiệu quả như họ cần. Khó có cơ hội được bác sĩ kê đơn những loại thuốc như anh đang dùng. Làm những gì Seonghwa đang làm là bất hợp pháp, về mặt kỹ thuật, những chất khử mùi hương omega anh đang sử dụng đã bị cấm trừ khi có lý do đặc biệt được y học ghi nhận để làm như vậy. Seonghwa không có lý do chính đáng, anh đã là một omega khá khỏe mạnh trước khi anh quyết định làm điều này. Đầu óc Seonghwa quay cuồng khi anh nghĩ về những gì anh sẽ làm. Anh chỉ thoát khỏi điều đó khi nghe thấy một tiếng nổ lớn. Anh xoay người về phía Hongjoong, tay đã đặt ở hông với lấy khẩu súng anh mang trên người. Seonghwa nhìn thấy người lãnh đạo của họ, rời khỏi ghế của mình, nắm chặt con dao mà hắn đã cắm vào bàn giữa các ngón tay của người quản lý bến tàu khi người đàn ông đó đang run rẩy như một chiếc lá sau bàn làm việc, gã chỉ biết sững người. Hongjoong không phải là alpha cao nhất, nhưng hắn đã bù đắp được điều đó bằng sự hiện diện của chính hắn.
"Như tôi đã nói trước đây, tôi không chấp nhận sự tầm thường trong lĩnh vực kinh doanh của mình. Nếu hàng không có ở đây vào tuần tới, tôi sẽ cho rằng ông đã lấy trộm chúng và tôi không thích những kẻ ăn trộm hàng hóa của tôi." Hongjoong nói, đứng thẳng dậy và sửa lại áo khoác. "Chúc một ngày tốt lành, ông Lee." Hắn đút tay vào túi rồi quay người bước ra cửa, ra hiệu cho Seonghwa đi theo. Seonghwa tiến về phía bàn làm việc, rút con dao ra khỏi bàn gỗ và ngước nhìn ông Lee qua hàng mi. Người quản lý bến tàu nhìn xuống sàn nhà, không để ý đến ánh mắt của anh một chút nào. Seonghwa cất con dao vào túi và bước ra khỏi cửa, tự hỏi liệu bản thân có nhận được sự tôn trọng tương tự nếu họ biết anh là một omega hay không.
Seonghwa chạy về phía tiệm cà phê, gần như đụng phải một số người trên đường đến đó và phải xin lỗi rối rít. Chủ yếu là vì anh đến muộn và anh hoàn toàn biết điều đó. Seonghwa đẩy cửa và đi vào tiệm cà phê, mắt tìm kiếm xung quanh cho đến khi chạm vào một khuôn mặt quen thuộc. Anh ngồi vào chiếc ghế trước mặt bạn mình và mỉm cười. Seonghwa bối rối bởi những cái cau mày và một vài khuôn mặt thoải mái của bất cứ ai mà anh không quen biết.
"Xin lỗi, tớ đến trễ Minho-ah. Công việc có hơi điên rồ và tớ phải ở lại muộn hơn một chút so với tớ nghĩ." Seonghwa nói, đặt điện thoại trên bàn và nhìn lên người bạn của mình. Seonghwa đã quen biết Minho từ lâu. Đó là một cuộc gặp gỡ tình cờ bên ngoài thư viện tại trường đại học mà Seonghwa theo học đã mang lại cho anh một trong những người bạn thân nhất bên ngoài công việc của mình. Chàng omega đối diện thở dài, khẽ mỉm cười ra hiệu về phía đồ uống đang được đặt trên bàn.
"Tớ mua cho cậu một trong những đồ uống có vị dâu mà cậu vô cùng yêu thích đấy." Minho đáp, giọng trêu ghẹo, khẳng định rằng cậu không giận Seonghwa.
"Cảm ơn cậu nhé, Chan thế nào rồi?" Seonghwa hỏi, biết rằng người bạn kia luôn muốn nói về người bạn đời của mình. Chàng Alpha mà Seonghwa đã gặp vài lần, và anh cũng từng tham dự lễ kết đôi của họ, anh ấy gần như trái ngược với Minho. Mối quan hệ đó khá tốt đối với họ, giống như một chú mèo và một chú cún chung sống hòa thuận với nhau vậy. Chan yêu Minho, bạn có thể thấy điều đó trên khuôn mặt anh ấy mỗi khi anh nhìn Minho, và đó là tất cả những gì Seonghwa biết, rằng bản thân anh không thể có được những điều tương tự nhưng lại luôn mong ước một cách tuyệt vọng. Minho đảo mắt và nhấp một ngụm nước.
"Cái tên ngốc đó suýt để bé Dori quý giá của tớ chạy ra cửa trước, khi nó đang mang đồ tạp hóa cho tớ vào ngày hôm qua, nhưng ngoài ra thì mọi chuyện vẫn ổn. Anh ấy đang làm rất tốt trong công việc. Chan hiện được đề nghị làm nhà sản xuất." Minho tự hào nói, mỉm cười trước sự thành công của anh chàng alpha của mình. Seonghwa cười đáp lại, bật ra một tràng cười khi điều đầu tiên Minho nói với anh lại là về việc một trong những con mèo của cậu bị nguy hiểm. Minho yêu ba con mèo đó hơn bất cứ thứ gì, và cuộc sống của Chan sẽ gặp rắc rối nếu có điều gì đó xảy ra với chúng.
"Tốt quá! Tớ rất vui khi nghe điều đó." Seonghwa nói, nhấp một ngụm nước và mắt Minho chợt hơi nheo lại.
"Thế còn cậu? Có chuyện gì xảy ra với người bạn đời của cậu không?" Minho hỏi và Seonghwa cảm thấy có một cái nút thắt đang râm ran trong cổ mình. Chàng omega chỉ biết mỉm cười nhìn Minho đang nhâm nhi ly cà phê với đôi lông mày nhướng lên.
"Tớ đã bảo đừng gọi anh ấy như vậy nữa, Hongjoong vẫn ổn. Anh ấy đang làm rất tốt, công việc kinh doanh cũng ổn. Và chúng tớ hoàn toàn không ở cùng nhau." Seonghwa trả lời, đảo mắt và đưa ống hút lên miệng một lần nữa.
"Vậy mà cậu vẫn muốn quan hệ với anh ấy." Minho nói, khiến Seonghwa sặc sụa vì đồ uống của mình. "Đừng có hành động làm xấu mình như vậy, cậu muốn anh ta làm tình với cậu rất nhiều." Seonghwa ho khụ khụ, mặt đỏ bừng khiến mọi người quay sang nhìn anh ái ngại. Minho kiên nhẫn ngồi chờ Seonghwa trả lời.
"Tớ không-" Seonghwa bắt đầu nói, nhưng lời nói ấy đã tắt ngóm khi Minho nhìn anh. "Tớ ghét cậu." Minho chế giễu, nghiêng người đặt cẳng tay lên bàn.
"Tại sao ư? Bởi vì tớ không hiểu những vấn đề của cậu? Seonghwa-ah, rõ ràng là cậu thích anh ta, thì chỉ việc tiến tới thôi. Ai quan tâm người khác nghĩ gì chứ." Minho nói, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt khi Seonghwa gần như không tiếp xúc bằng mắt với cậu. "Seonghwa-ah, cậu xứng đáng có được hạnh phúc." Anh chỉ sụt sịt và nhìn lên trần nhà trước khi hắng giọng.
"Vậy là, ngoài việc anh ấy gần như thả con mèo ra, gần đây Chan có làm gì khác không?" Seonghwa hỏi, chuyển chủ đề rõ ràng. Anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm khi Minho vẫn để mặc Seonghwa, cậu tiếp tục nói về đồ ăn bị khét và những trận cãi nhau của cặp đôi thực sự rất bình thường. Seonghwa lắng nghe cậu một cách cẩn thận, nhưng anh vẫn muốn tập trung vào bất cứ điều gì khác hơn là những gì Minho vừa nói với anh cho dù những điều đó có bình thường thế nào đi chăng nữa.
Seonghwa về nhà muộn, gục xuống giường và thậm chí còn kiệt sức hơn khi thức dậy vào sáng hôm sau. Anh lấy thuốc, mặc quần áo và lên xe với Hongjoong. Alpha mỉm cười với anh, lại duỗi tay qua lưng ghế, lần này ngón tay hắn gần như không chạm đến vai Seonghwa, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được chúng. Những ngón tay phủ lên chất liệu giống như da lộn của chiếc áo khoác.
"Tôi thích chiếc áo khoác này của cậu." Hongjoong nói và Seonghwa đỏ mặt. "Đẹp lắm, thật vừa vặn với cậu."
"Cảm ơn anh." Seonghwa cố gắng không suy nghĩ quá nhiều về những lời của Minho, gọi Hongjoong là người bạn đời của mình. Cả hai chỉ mới lái xe hướng về điểm đến của họ được khoảng 20 phút thì một tiếng nổ lớn từ bên ngoài xe phát ra.
"Cái quái gì vậy?" Seonghwa hỏi, hét lên vì ngạc nhiên khi cánh cửa bật tung và một bàn tay ấn mạnh vào miệng anh. Seonghwa đã bị khống chế quá nhanh để có thể với lấy khẩu súng của mình và anh chỉ kịp nhìn thấy Hongjoong đã bị kéo ra khỏi xe trước khi một chiếc túi được kéo xuống trùm kín trên đầu anh và tất cả trở nên tối tăm sau đó.
Chiếc túi bị giật khỏi đầu trong một nhà kho. Seonghwa đã bị trói vào một chiếc ghế và tước bỏ tất cả vũ khí của mình, thậm chí cả con dao mà anh cất giấu bên trong đôi giày. Họ thông minh hơn những gì anh nghĩ.
"Anh là ai? Anh có biết mình đang giao dịch với ai không?" Seonghwa hỏi, vùng vẫy chống lại sự trói buộc. Có một tiếng cười khúc khích đen tối từ phía sau lưng.
"Đừng bắt tôi phải bịt miệng cậu, cậu Park." Gã nói, và Seonghwa nhận ra giọng nói đó gần như ngay lập tức. Miệng anh bất giác cong lên thành tiếng gầm gừ.
"Im Jongsoo, đã lâu không gặp." Seonghwa nói, ngoảnh đầu sang một bên khi nghe thấy tiếng rên rỉ bên cạnh. Một chiếc túi màu đen được kéo ra khỏi đầu của Hongjoong, người ngay lập tức giao tiếp bằng mắt với Seonghwa. Hắn chớp mắt vài lần, mắt thích nghi với ánh sáng trước khi một ánh nhìn quen thuộc lướt qua khuôn mặt hắn.
"Anh muốn gì?" Hongjoong hỏi và Jongsoo cười. Hongjoong chỉ lui người lại và cố gắng chống lại sợi dây đang trói chặt lấy tay hắn.
"Cậu biết tôi muốn cái gì, cậu Kim. Chỉ cần giao lãnh thổ cho tôi và tôi sẽ để cậu cùng người bạn đời nhỏ bé của cậu đi." Gã lên tiếng và Hongjoong mím môi. Hắn nhìn Seonghwa qua khóe mắt.
"Cậu ấy không phải là bạn đời của tôi." Hongjoong nói, làm cho bụng của Seonghwa xoắn lại theo cách kỳ lạ nhất. Jongsoo bật cười, cuối cùng cũng đi giữa hai người họ. Hắn đứng trước mặt cả hai, tóc vuốt ngược và mặc một bộ vest màu xám, nhàu nhĩ.
"Chắc chắn rồi, cậu vẫn chưa cắn cậu ấy, nhưng rõ ràng là vậy, Hongjoong-ssi. Bất kỳ ai có đôi mắt đều có thể nhận ra rằng cậu ấy là của cậu." Hắn tiếp tục và Hongjoong lại phản đối trước khi Seonghwa hắng giọng. Đầu hắn hướng về phía Seonghwa, mắt hắn muốn hỏi tại sao anh lại cắt ngang lời hắn như thế.
"Không sao đâu, Joong." Seonghwa nói, giao tiếp bằng mắt với alpha và gật đầu đầy ẩn ý. Đôi mắt của Hongjoong chuyển động, khuôn mặt hắn chỉ thoáng biến thành một chút lo lắng. Seonghwa nghĩ rằng tốt hơn hết là hãy để họ tin vào những gì họ muốn. Vào thời điểm đó, điều này sẽ có lợi cho họ, dù chỉ là một chút, và Seonghwa không muốn tìm hiểu xem anh sẽ bị đối xử như thế nào nếu họ phát hiện ra rằng anh không phải là bạn đời của hắn.
"Em yêu, em chắc chứ?" Hongjoong đã hỏi và Seonghwa cố gắng hết sức để kìm nén cảm giác hồi hộp chảy dọc sống lưng khi nghe Hongjoong gọi mình như vậy. Anh gật đầu, mặc kệ Jongsoo trông hài lòng như thế nào.
"Cuối cùng thì các em ấy cũng sẽ tìm ra chúng ta thôi." Seonghwa nói khẽ. Jongsoo mỉm cười khúc khích khi quay về phía người bạn đời của gã. Người đàn ông kia đang dựa vào bức tường bê tông, dấu hiệu kết đôi được hiển thị đầy đủ và một nụ cười rất tươi trên khuôn mặt của anh ta.
"Cậu không phải là người đầu tiên phải lòng người chỉ huy bên cạnh mình, Hongjoong-ssi. Tôi đã biết các dấu hiệu khi tôi nhìn thấy chúng". Gã lại lên giọng, thổi một nụ hôn cho người yêu của mình, người kia đã bắt lấy nó trước khi đáp lại. Hongjoong nhìn xuống sàn nhà trước khi quay lại nhìn lên lần nữa. Hắn trông rất tức giận, cơn giận dữ ập đến với Hongjoong thành từng đợt thậm chí có thể sờ thấy được.
"Tôi sẽ không cho anh mảnh đất đó, Jongsoo-ssi, nhưng hãy để người bạn đời của tôi đi. Anh có thể giữ tôi lại, nhưng hãy để cậu ấy đi." Hongjoong nói và Jongsoo chế giễu.
"Tôi không ngu đến như vậy, Hongjoong-ssi." Jongsoo nói, ra lệnh cho người của gã và thế giới của Seonghwa dần chìm vào bóng tối.
Chiếc túi lại rơi ra khỏi đầu khi Seonghwa đang ở nơi rõ ràng là tầng hầm. Chân anh bị trói, nhưng tay anh được tự do và mắc cá chân của anh bị xích vào tường. Đầu Seonghwa quay ngoắt về phía tiếng động mà anh có thể nghe thấy, lộn xộn như có ai đó đang di chuyển. Mắt anh thích nghi với bóng tối và nhìn thấy Hongjoong. Alpha mỉm cười với anh, tình trạng của hắn cũng giống như Seonghwa.
"Em ở đó thế nào rồi?" Hongjoong hỏi, giọng điệu thư thả hết mức có thể để tập trung bản thân lại. Seonghwa cười chế giễu và đứng dựa vào tường. Hongjoong cách anh khoảng bảy feet ở bức tường đối diện. Tầng hầm nhỏ, không đủ ánh sáng và lạnh lẽo.
"Tốt như mong đợi, anh có ổn không?" Seonghwa hỏi và Hongjoong nhún vai. Anh đang loay hoay với nút thắt ở cổ chân của mình, cố gắng nới lỏng nó ra một chút. Xung quanh họ là một khoảng lặng, Seonghwa có thể nghe thấy nhịp tim của mình bên tai.
"Chúng ta chỉ cần tiếp tục cố gắng cho đến khi có người đến đây giải cứu. Tôi chắc chắn rằng họ đang trên đường đến." Hongjoong nói và Seonghwa thở dài. Anh ngậm chặt môi dưới và đan các ngón tay vào nhau, kéo đầu gối vào ngực mình.
"Tôi cũng mong là như vậy." Seonghwa đáp lại, cảm giác như bộ đếm thời gian đang tích tắc trong lồng ngực, giống như một quả bom đang chờ phát nổ. Vì những loại thuốc anh uống hàng ngày sẽ dần mất hết tác dụng nếu họ ở dưới tầng hầm lạnh lẽo đó lâu hơn và Seonghwa không muốn biết điều gì sẽ xảy ra nếu Hongjoong phát hiện ra sự thật rằng anh đã nói dối hắn suốt bấy lâu nay trong khi cả hai hiện đang bị bắt cóc.
Từng giờ lại trôi qua chậm rãi một cách đau đớn khi Seonghwa tiếp tục cố gắng tháo sợi dây trói buộc hai chân anh lại với nhau. Có cảm giác như quả bong bóng lo lắng đang ngự trị trong lồng ngực Seonghwa và ngày càng lớn hơn theo từng phút. Anh cảm thấy mình không thể thở được khi đầu óc quay cuồng với những gì sắp xảy ra nếu anh bỏ lỡ liều thuốc đầu tiên đó. Seonghwa tiếp tục nhìn về phía alpha trong tầng hầm, nghĩ xem quan điểm của Hongjoong về anh sẽ thay đổi như thế nào khi hắn phát hiện những gì Seonghwa đã làm. Alpha chắc chắn sẽ ghê tởm, và ít nhất sẽ giáng chức anh, thậm chí có thể đuổi anh ra khỏi nhà. Seonghwa chủ yếu vẫn hy vọng ai đó sẽ sớm đến giải cứu họ.
"Hwa, ở đó em ổn chứ? Trông em hơi mệt mỏi." Hongjoong hỏi, giọng hắn đầy lo lắng. Seonghwa ngẩng đầu lên để nhìn Hongjoong khi hắn nói chuyện, đôi mắt của anh mở to. Seonghwa khó chịu cựa mình, cuối cùng anh cũng mở được nút thắt trên sợi dây để anh có thể cử động chân trở lại. Đó cũng là một điều tốt vì chúng thực sự bắt đầu đau nhức.
"Uh, vâng, tôi ổn. Tôi chỉ lo lắng thôi." Seonghwa trả lời, hít thở sâu. "Tôi đang lo lắng về rất nhiều thứ." Hongjoong chỉ thở dài và nhìn lên khung cửa sổ nhỏ mà họ có. Ánh sáng đang dần tắt khi mặt trời lặn rõ ràng ở bên ngoài và căn phòng ngày càng khó nhìn vào trong.
"Đừng căng thẳng quá, Hwa. Chúng ta sẽ ra khỏi đây, em yêu." Hongjoong nói, cách nói đó gần như là một suy nghĩ vội vàng. Seonghwa nở một nụ cười yếu ớt trước khi tập trung ánh mắt xuống sàn nhà. Anh thở dài và vòng tay ôm chặt lấy ống chân mình hơn. Anh hy vọng Hongjoong đã đúng vì lý do ích kỷ của bản thân khi muốn giữ bí mật của riêng mình thêm một thời gian ngắn nữa.
Seonghwa không nhớ mình đã thực sự ngủ thiếp đi, nhưng anh thức dậy với cảm giác vô cùng kinh khủng. Đau đầu, toàn thân tê buốt và lạnh cóng. Anh rùng mình khi đang nằm trên sàn. Các bác sĩ đã cảnh báo Seonghwa rằng anh không bao giờ được phép ngừng sử dụng các loại thuốc mà họ đã kê cho anh vì các tác dụng phụ, nhưng Seonghwa không bao giờ nghĩ rằng chúng sẽ tồi tệ như vậy. Hongjoong chỉ thực sự nhận thấy Seonghwa rõ ràng là không khỏe khi anh ngồi gập người lại trong khoảng một giờ sau khi những kẻ bắt giữ họ đem đến một ít bánh mì nướng và ném nó xuống đất. Anh ngã lưng vào tường, kiệt sức, buồn nôn và đồng thời cũng cảm thấy chết đói. Bụng Seonghwa sôi lên khi cơ thể anh bắt đầu đánh thức những bộ phận bên trong mà anh đã dùng thuốc để kìm hãm từ sáu năm trước. Seonghwa hầu như không thể cử động, tầm nhìn của anh hơi mờ đi khi cố gắng nhìn lên.
"Woah, Hwa? Hwa, em ổn chứ?" Hongjoong lại hỏi và Seonghwa thậm chí không thể trả lời. Anh nghe thấy Hongjoong la hét một số điều nữa, điều gì đó về chất độc và cách bọn bắt cóc nghĩ rằng việc giết chết người bạn đời của hắn sẽ khiến hắn từ bỏ lãnh thổ đó. Seonghwa nhắm mắt lại, để bản thân được nghỉ ngơi tốt nhất có thể. Anh chỉ tưởng tượng khi Hongjoong gọi tên mình.
"Seonghwa, Hwa, em yêu, em có nghe thấy tôi nói không? Em có ổn không?" Hongjoong hét lên, và Seonghwa chỉ rên rỉ, mở mắt và chớp mắt với Hongjoong. Lông mày của alpha nhanh chóng cụp xuống và miệng hắn biến thành một cái cau có. Trông Hongjoong có vẻ rất lo lắng, thậm chí sợ hãi. Seonghwa biết bản thân phải trông rất kinh khủng, có lẽ đã kiệt quệ và rõ ràng là bị ốm.
"Tôi không sao, Joong. Đừng lo lắng cho tôi." Seonghwa thều thào, quay lưng về phía Hongjoong và kéo chiếc chăn duy nhất mà họ có để đắp lên cổ. Anh nhắm mắt lại và hy vọng nếu anh chết thì ít nhất cũng sẽ nhanh chóng.
Ngày hôm sau còn tồi tệ hơn. Seonghwa cảm thấy mình như muốn bùng cháy, người thật nóng. Anh có thể cảm thấy mồ hôi đang chảy xuống lưng và cổ khi áp mặt vào những bức tường bê tông mát lạnh của tầng hầm mà họ vẫn đang ở. Quần áo dính chặt vào người khiến Seonghwa cảm thấy khó chịu khi anh cố gắng tìm một cách thoải mái nhất để ngồi. Hongjoong vẫn nhìn chằm chằm vào anh, biểu cảm của hắn ngày càng trở nên khó hiểu hơn theo từng phút. Hắn có vẻ lo lắng, nhưng Seonghwa không thể nói vì anh đã cố gắng rất nhiều để giữ nó trong lòng. Cái cách mà Hongjoong ngửi thấy mùi hương cũng không giúp được gì. Seonghwa quên mất tác dụng của thuốc mà anh sử dụng đã làm mất khứu giác của hắn bao nhiêu cho đến khi các chất trung hòa của Hongjoong cũng hoàn toàn biến mất. Anh cảm thấy như mình đang bị tấn công bởi mùi hương của cây tuyết tùng mới cắt và mùi quế nướng thành một thứ gì đó ấm áp và thơm ngon. Tất cả những gì anh muốn là được đến bên cạnh Hongjoong, vùi mặt vào cổ và tan chảy vào hắn. Cơ thể của Seonghwa đang phản ứng với một alpha đến mức gần như bị thu hút hoàn toàn bởi người kia, và Seonghwa nhận ra hơi muộn rằng anh chắc chắn đang trải qua các triệu chứng tiền phát tình. Cơn đau quặn thắt ở bụng dưới khiến anh trở về thực tại. Anh cảm thấy như cả thế giới của mình đang dần vỡ vụn xung quanh khi từng phút trôi qua và anh nhận ra không còn lối thoát cho điều đó. Seonghwa đang dần tiến đến chu kỳ của mình, và alpha mà anh vô cùng yêu thích đang ở cách xa anh gần mười bước chân mà không có bất kỳ ý kiến gì.
"Seonghwa, em có chắc là mình ổn không? Em trông giống như sắp chết vậy." Hongjoong đã hỏi và Seonghwa thậm chí không trả lời hắn. Anh định vị bản thân bằng cách quay lưng về phía hắn, cuộn người lại và cố nén âm thanh của những giọt nước mắt vào tay. Seonghwa nghe thấy tiếng alpha thở dài đằng sau anh, lầm bầm về việc Seonghwa đã hành động kỳ lạ như thế nào. Seonghwa chớp mắt một cách khó nhọc, để những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Bây giờ điều đó đã vượt quá hy vọng, và anh biết rất rõ điều đó.
Seonghwa thức dậy vào nửa đêm, cảm giác như sắp vỡ tung ra. Anh biết rằng bất kỳ sức nóng nào ập đến với anh đều sẽ rất dữ dội. Tuy nhiên, Seonghwa thực sự không mong đợi được kích thích đến mức nếu anh không có được một dương vật vào bên trong thì anh chắc chắn sẽ kiệt sức như những gì đang cảm thấy lúc này. Seonghwa cố gắng ngồi dậy, cảm thấy xương cũng như các phần còn lại của cơ thể đều đau nhức. Đôi mắt của anh tập trung vào Hongjoong, người cũng đã thức giấc. Hắn đang ngồi dựa lưng vào tường như đang chủ động cố gắng rời xa Seonghwa nhất có thể và phải mất vài giây sau hắn mới nhận ra Seonghwa cũng đã tỉnh.
"Hwa, em yêu, em có mùi rất thơm, Chúa ơi, tôi nên biết em đã diễn kịch từ mấy ngày trước. Em có mùi như một omega trong kỳ phát tình, tôi xin lỗi Hwa. Nói ra điều này nghe có vẻ rất tệ nhỉ." Hongjoong lên tiếng, khiến Seonghwa bật cười. Hắn thực sự nghĩ rằng anh đang diễn kịch. Hắn tin tưởng Seonghwa đến nỗi hắn không đáng phải bị lừa dối như cách Seonghwa đã làm.
"Tôi không diễn kịch." Seonghwa trả lời, rên rỉ và sờ soạng về phía bức tường để ép mình vào nền bê tông lạnh lẽo và thoải mái một lần nữa. Nó chỉ giúp ích được một chút, nhưng có một thứ để cố gắng giữ cho cơ thể Seonghwa không bị đốt cháy từ trong ra ngoài vẫn tốt hơn là không có gì. Hongjoong đã gây ra một âm thanh thông cảm.
"Tôi biết là khó tin, Hwa, nhưng nó không tệ đến thế đâu! Tôi sẽ giúp em khi chúng ta ra được khỏi đây." Hongjoong nói, giọng điệu có vẻ đứt quãng. Seonghwa thực sự không thể nhìn thấy hắn, nhưng anh biết rằng đó là bởi vì Hongjoong đang bịt mũi để không ngửi phải mùi của anh. Hắn thực sự ngửi thấy mùi đó đáng ghét đến vậy sao? Seonghwa nhận ra những giọt nước mắt đang lăn dài trên má và điều anh mong ước nhiều hơn bất cứ thứ gì trong lúc này là có thể tan chảy ra trên sàn nhà rồi biến mất. Alpha duy nhất có sẵn ở đây cho Seonghwa và tất nhiên hắn sẽ không muốn anh. Seonghwa biết rằng bây giờ không thể quay lại được nữa, cũng có thể nói cho hắn biết sự thật.
"Tôi không diễn kịch, tôi biết mình là một omega." Seonghwa nói, nước mắt chảy dài bên mũi và anh cố gắng cuộn mình hơn nữa để che chắn bản thân khỏi đôi mắt của Hongjoong. "Tôi luôn biết, nhưng tôi đã giấu nó. Tôi rất xin lỗi vì đã nói dối. Xin đừng giận tôi." Hongjoong đã không nói bất cứ điều gì lúc đầu. Sự im lặng đến chói tai, văng vẳng bên tai Seonghwa khi nó lắng đọng ở chỗ anh vừa phá hỏng mọi thứ mà anh từng làm vì một tình huống bắt con tin ngu ngốc nào đó. Anh cảm thấy tai mình nóng bừng vì xấu hổ khi những tiếng nức nở thoát ra khỏi miệng, sủi bọt lên cổ họng cho đến khi không thể kìm lại được.
"Seonghwa, Hwa, đừng khóc nữa. Tôi không tức giận. Không sao đâu, em yêu, chúng ta sẽ tìm ra cách." Hongjoong đã nói, nhưng Seonghwa vẫn không thể ngừng khóc. Anh rất xấu hổ, anh không bao giờ muốn Hongjoong nhìn thấy bản thân như thế này hay biết sự thật nào cả, nhưng việc có được sức mạnh để kiểm soát thứ đang xé toạc anh từ bên trong còn làm tổn thương nhiều hơn những gì anh sẵn sàng thừa nhận ngay cả với chính bản thân mình.
"Tôi cảm thấy rất nóng và trống rỗng. Hãy giúp tôi với Joongie." Seonghwa cầu xin, lời yêu cầu vụt tắt từ miệng trước khi anh thực sự có thể suy nghĩ thấu đáo những gì anh đang yêu cầu. "Tôi đau lắm. Alpha, hãy giúp tôi." Seonghwa nghe thấy một tiếng gầm gừ trầm thấp, tiếng kim loại va vào nhau và một tiếng gãy răng rắc. Anh nhìn lên và Hongjoong đang kéo anh vào lòng, để omega tự cuốn lấy cơ thể hắn. Giống như ai đó đã dội một gáo nước lạnh lên đầu và một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi Seonghwa. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi có một alpha ở đó cho anh. Seonghwa nhìn qua vai mình thấy sợi dây xích kim loại bị đứt trên sàn và ôm Hongjoong chặt hơn. Alpha đã xé toạc một sợi dây xích để đến bên anh, Seonghwa cảm thấy dương vật của mình đang nhảy nhót bên trong.
"Tôi ở đây, sẽ ổn thôi." Hongjoong đã an ủi anh, nhưng những động chạm có thể làm được nhiều hơn thế. Seonghwa thấy mình đang nghiến chặt vào đùi của Hongjoong, tuyệt vọng để được giải tỏa. Hongjoong không ngăn anh lại, đặt tay lên hông Seonghwa để hướng dẫn anh vào một nhịp điệu ổn định.
"Nào, đúng rồi. Đúng là một cậu bé ngoan." Hongjoong mỉm cười nói khi Seonghwa ngửa đầu ra sau, phát ra tiếng rên rỉ cuồng vọng. Hongjoong ấn những nụ hôn lên cổ họng, tiến đến tai anh.
"Cố lên nào, em có thể làm được." Hongjoong nói, rõ ràng muốn Seonghwa ngồi lên đùi của hắn, và Seonghwa không định nói không. Anh rên rỉ, cố gắng kìm chế bằng cách vùi mặt vào cổ của Hongjoong nhưng anh đã xuất ra ở ngay bên trong quần sau khi ngồi lên đùi của Hongjoong. Seonghwa lấy lại tỉnh táo khi anh quay đầu để nhìn thẳng vào đôi mắt Hongjoong.
"Em có chắc chắn muốn tôi giúp em không?" Hongjoong hỏi, Seonghwa gật đầu. "Được rồi, tôi sẽ giúp."
Seonghwa rên rỉ khi Hongjoong trườn qua người anh, nằm giữa hông sau khi đã chất đống chăn mỏng manh của họ để tạo một khoảng không gian an toàn cho Seonghwa. Hongjoong đã lột sạch quần áo của anh, dù sao thì tại thời điểm đó, chúng cũng đã bị vấy bẩn, hắn tạm dừng để Seonghwa tự hạ mình vào đùi của Hongjoong một vài lần. Hongjoong cúi xuống rúc mũi vào mặt anh, đưa tay xuống giữa hai chân Seonghwa và làm ra vẻ mặt khó hiểu.
"Hwa, em yêu, em không ướt chút nào." Hắn nói khẽ và Seonghwa ngay lập tức lại rơi lệ. Cả cơ thể anh đang cầu xin hắn để được làm tình, nhưng tất nhiên là anh không ẩm ướt. Seonghwa thậm chí không thể trở thành một omega đúng cách. Anh thu mình lại, cố gắng thoát khỏi Hongjoong nhưng alpha lại không làm vậy. Hắn đẩy bản thân vào không gian của Seonghwa và vòng một tay quanh đùi để không cho anh khép chân lại.
"Không, không, không sao đâu em. Chúng ta chỉ cần khởi động em một chút. Không sao cả." Hongjoong nói, hôn xuống ngực và bụng anh, giữ hai đùi Seonghwa tách ra và quan sát anh cẩn thận xem có dấu hiệu khó chịu hay không. Hắn cầm lấy dương vật của anh trong tay, nhìn Seonghwa lần cuối trước khi đưa nó vào miệng. Seonghwa thở hổn hển, ngửa đầu ra sau và cong lưng. Hongjoong lấy hai ngón tay ấn vào xương chậu của anh, nhẹ nhàng xoa bóp. Seonghwa lấy tay che miệng để kiềm chế tiếng rên rỉ của mình thoát ra. Nhưng alpha ngồi giữa hai đùi vươn tay kéo tay anh ra mà không nói lời nào. Hongjoong rút ra, lướt lưỡi của mình xuống bên dưới dương vật của Seonghwa, đi cho đến khi hắn đến được lối vào của Seonghwa, hắn tiếp tục liếm lưỡi trên đó và ấn vào xương chậu của anh, vuốt ve lỏng lẻo cho hai tinh hoàn. Seonghwa cảm thấy một cơn cực khoái khác đang đến gần, nhanh hơn trước và gần như trước khi anh có thể cảnh báo cho Hongjoong về bất cứ điều gì. Seonghwa có thể cảm thấy điều gì đó khác lạ.
"Joong-" Seonghwa bắt đầu nói, bị cắt đứt bởi tiếng rên rỉ khi anh xuất ra tay của Hongjoong và bụng của chính mình. Hongjoong rên rỉ, ấn lưỡi của mình mạnh hơn ở lối vào của Seonghwa khi hắn cảm thấy nước nhờn chảy ra từ anh, giống như điều đó chỉ xảy ra với một omega đang trong kỳ phát tình. Đó là khi sức nóng đạt đến cường độ tối đa. Seonghwa cảm thấy da mình nóng lên khi Hongjoong áp cả mặt vào mông anh, trượt lưỡi vào bên trong anh. Seonghwa lại rên rỉ, đưa tay xuống vuốt tóc Hongjoong. Alpha chỉ nhận được nhiều hơn cho nhiệm vụ của mình, làm tình bằng lưỡi vào và ra khỏi hậu huyệt của anh. Hắn lùi lại, khuôn mặt sáng rỡ bởi những tinh dịch của Seonghwa và khiến hắn phải liếm môi.
"Chết tiệt, em có hương vị thật tuyệt vời." Hắn thì thầm, trườn lên người Seonghwa để trao cho anh một nụ hôn đúng cách. Seonghwa có thể tự mình nếm trải mùi vị của bản thân trên lưỡi của Hongjoong và hắn di chuyển để kéo hông anh ngang bằng với của mình chỉ bằng một tay. Hongjoong đẩy mạnh vào Seonghwa khi họ hôn nhau, kẹp chặt hông của họ vào nhau khi hắn luồn hai ngón tay vào omega từ bên dưới.
"Thấy chưa, tôi đã bảo với em rồi mà. Em chỉ cần một chút khởi động. Em đang làm rất tốt đối với tôi. Thật là một cậu bé ngoan." Hongjoong thì thầm vào tai anh. "Em đã sẵn sàng chưa?" Seonghwa gật đầu mạnh mẽ khi Hongjoong bỏ ngón tay ra, định vị mình để đẩy vào Seonghwa, từ từ đẩy về phía trước cho đến khi chạm đáy. Hắn gạt tóc ra khỏi mắt Seonghwa, quan sát khuôn mặt anh để tìm kiếm sự khó chịu, nhưng tất cả những gì hắn nhận thấy là niềm hạnh phúc. Seonghwa rên rỉ khi cảm nhận được Hongjoong bên trong mình. Anh cảm thấy bình yên đến lạ, vòng tay qua cổ và bắt chéo mắt cá chân qua lưng dưới hắn. Anh gật đầu, ngụ ý với Hongjoong rằng anh đã sẵn sàng. Alpha bắt đầu thúc vào anh, hắn vùi mặt vào cổ và hôn lên mọi điểm trên chiếc hàm xinh đẹp của Seonghwa.
"Em thật tuyệt, cưng à." Hắn lại thì thầm vào tai anh, điều chỉnh lực đẩy của mình vài lần cho đến khi Seonghwa cảm thấy hài lòng mỗi lần Hongjoong chạm vào tuyến tiền liệt của anh. "Mhm, ngay đó sao?"
"Vâng, ở ngay đó." Seonghwa xoay sở để thoát ra khi Hongjoong đánh vào điểm đó nhiều lần với độ chính xác chết người. Hongjoong đưa tay xuống khu vực giữa họ, không dừng lại và vòng tay mình quanh dương vật của Seonghwa, vuốt ve đúng lúc cùng những cú thúc của hắn.
"Joong." Seonghwa rên rỉ, thở hổn hển khi hắn cắn xuống cổ và để lại những dấu hôn trên làn da anh.
"Nào cưng, xuất ra cho tôi. Hãy là một cậu bé ngoan." Hongjoong thì thầm, hơi thở dồn dập khi nói. Seonghwa căng thẳng khi lời nói của hắn đẩy anh đến giới hạn, anh xuất ra đầy nắm tay của Hongjoong lần thứ hai khi alpha thúc vào anh thêm vài lần nữa trước khi hắn thắt nút và rên rỉ vào vai anh. Hongjoong hạ mình về phía Seonghwa, lăn cả hai nằm nghiêng khi nút thắt của hắn khóa họ lại với nhau. Hắn vuốt tóc Seonghwa, để omega rúc vào người mình và chìm vào giấc ngủ.
"Đã có tôi ở đây, Hwa. Không sao đâu, em hãy ngủ đi."
Seonghwa đã thức dậy trong vòng tay của Hongjoong. Alpha ôm chặt lấy anh, Seonghwa quay lưng vào ngực anh. Thật không thoải mái khi nằm trên sàn, nhưng Hongjoong đã làm tốt nhất có thể. Ngay khi Seonghwa định di chuyển để đứng dậy, Seonghwa cảm nhận được làn da của mình vẫn còn nóng bừng. Hongjoong di chuyển ra sau anh, ngồi dậy và đặt lên anh những nụ hôn từ vai lên đến cổ.
"Em cần phải nghỉ ngơi." Hongjoong nói, vòng tay qua eo Seonghwa. Seonghwa cảm thấy hài lòng bởi sự quan tâm.
"Joong, anh có ghét em không?" Seonghwa khẽ hỏi và Hongjoong thì thầm. "Bởi vì em sẽ ghét bản thân mình. Em đã nói dối anh trong nhiều năm qua và khiến anh đặt em vào một vị trí cao bên cạnh anh dưới một sự dối trá." Seonghwa dừng lại, không muốn bản thân lại khóc.
"Tôi không ghét em, tôi hiểu tại sao em phải nói dối, nhưng em nên hiểu rằng tôi không thể để em quay lại lời nói dối đó lúc này." Hongjoong lên tiếng và Seonghwa cảm thấy trái tim mình tan nát. Anh biết rằng lời nói của Hongjoong có nghĩa là anh sẽ không bao giờ có thể trở về nhà, với hắn và những người khác. Cuộc sống này, anh đã đấu tranh hết mình để có thể hòa nhập với nó, ngay cả khi đó là một lựa chọn rất đáng nghi ngờ. Seonghwa vẫn đang mất đi tất cả, giống như anh lo sợ.
"Em biết." Anh nói lại, chỉ đơn giản là kết thúc vấn đề một cách thuyết phục. Seonghwa biết rằng khi họ thoát ra khỏi chuyện này thì anh sẽ phải thu dọn đồ đạc và rời đi, nhưng vào thời điểm hiện tại, Hongjoong vẫn là alpha của anh. Seonghwa quay lại trong vòng tay của hắn, cuộn vào lòng và kéo mặt Hongjoong lên để hôn hắn lần đầu tiên kể từ khi cơn phát tình của anh bắt đầu. Hongjoong đã đáp lại, vòng tay qua eo Seonghwa, kéo anh thật chặt vào cơ thể mình. Hắn nghe thấy tiếng cửa mở phía sau, khiến Hongjoong phải lùi ra xa và nhìn qua vai Seonghwa.
"Whoa, cái quái gì vậy?" Một giọng nói quái gở bị cắt đứt bởi tiếng gầm gừ của Hongjoong. Anh cảm thấy alpha đang mân mê ngón tay vào eo mình khi anh nghiêng đầu sang một bên, rướn cổ vào lồng ngực của chàng alpha.
"Cút ra." Hongjoong nói, giọng điệu trầm và cay độc, điều đó khiến Seonghwa cảm thấy hồi hộp khi chàng alpha nắm chặt lấy mông anh một cách sở hữu. Cánh cửa nhanh chóng đóng sầm lại, sau đó là tiếng la hét và náo động bên ngoài, nhưng Seonghwa không thể quan tâm hơn. Hongjoong đã đặt một vài nụ hôn lên viền hàm của anh, trước khi hôn anh một lần nữa. Seonghwa có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra và tinh dịch lại chảy xuống đùi, khiến Hongjoong mỉm cười với anh.
"Chúng ta đã ở đâu vậy?"
Seonghwa có thể cảm thấy cơn nóng của mình dịu lại vào ngày thứ ba. Họ đã bị mắc kẹt ở đó sáu ngày khi chờ người đến giải cứu. Chắc chắn cảm giác đó không lâu như vậy, nhưng những ngày tháng hòa quyện vào nhau khi thời điểm duy nhất mà anh thậm chí gần như còn minh mẫn là khi anh được ràng buộc với Hongjoong. Alpha đã rất tốt với anh, ôm chặt lấy anh và trao cho anh những nụ hôn trong khi họ đang quấn lấy nhau. Điều đó thật ngọt ngào, cách mà Hongjoong đối xử với anh như thể anh đáng quý chứ không phải là một kẻ dối trá. Seonghwa nắm lấy bàn tay đang buông lỏng trên eo mình của Hongjoong và cảm thấy nước mắt lưng tròng khi nghĩ về những gì sắp xảy ra sau khi cơn phát tình của anh đã qua đi. Hongjoong thực sự không phải là alpha của anh, cho dù hắn có tốt đến đâu, và hắn sẽ không ở bên cạnh Seonghwa, cho dù anh muốn thế nào đi chăng nữa. Seonghwa nghe thấy cánh cửa mở toang trên đầu. Anh vươn cổ nhìn lên và thấy Wooyoung đang đứng đó. Cậu cười buồn nhìn anh.
"Xin chào, hyung." Cậu bước qua cửa và trên tay chìa ra bộ quần áo để thay về phía Seonghwa. "Tại sao anh không thay quần áo và chúng ta sẽ về nhà." Seonghwa bị sốc, nhìn chằm chằm vào Wooyoung trong vài giây trước khi anh đứng dậy. Ban đầu, anh ôm một chiếc chăn trước mặt mình, nhưng ngay sau đó anh đã bỏ nó xuống khi nhận ra rằng nó giống như một thất bại.
"Em đã ở đây bao lâu rồi?" Seonghwa hỏi, cảm thấy Hongjoong đang cựa quậy phía sau mình. Alpha lăn qua lăn lại thở dài, hiển nhiên vẫn đang ngủ say. Wooyoung đỡ Seonghwa đứng dậy, đưa cho anh một chiếc khăn tắm và giúp anh đứng đó sửa lại bản thân.
"Khoảng bốn ngày, chúng em đã thấy những gì đang xảy ra và em biết rằng chúng em sẽ không thể di chuyển hai anh một khi chúng em kiểm tra xong tình trạng của cả hai." Wooyoung hắng giọng trả lời, nhưng vẫn mỉm cười với anh. "Đừng lo lắng về điều đó, hyung. Tất cả chúng em đều rất hạnh phúc cho cả hai người và em rất vui mừng khi có thêm một omega nữa." Seonghwa cảm thấy mặt mình nóng lên khi anh có thể rút ra kết luận về việc ai đã mở cửa cho họ khi anh bắt đầu kỳ phát tình. Seonghwa thở dài và quay đầu lại nhìn bộ dạng đang ngủ của Hongjoong. Anh ngẩng đầu lên thì thấy những bóng đen lững lờ ngay ngoài cửa. Anh biết những người còn lại đang đợi. Anh kéo nhanh quần áo, lau đi những vệt nước mắt trên mặt.
"Ừ, chắc chắn rồi Woo."
Chuyến xe trở về im lặng đến chết người. Seonghwa có thể nghe thấy tiếng thở của Mingi; nó thật yên tĩnh. Anh đang rúc về phía Wooyoung ở phía sau xe, cố gắng bỏ qua việc Hongjoong đã tách mình ra khỏi anh bằng cách ngồi vào ghế trước mặt sẽ đau đến nhường nào. Seonghwa càng rúc vào cổ Wooyoung trước mọi ánh nhìn lo lắng từ các thành viên khác trong nhóm của họ. Xe dừng trước cửa nhà của họ, mọi người dỡ đồ xuống xe và Wooyoung dìu anh bước ra ngoài.
"Nào, hyung, hãy đi nghỉ ngơi nào." Cậu nói, dẫn Seonghwa đi với hai tay đặt trên vai và áp vào má anh một cái vỗ về an ủi. Seonghwa quay đầu nhìn lại Hongjoong, thấy alpha đang nhìn xuống đất. Rõ ràng là hắn không đi cùng anh. Lồng ngực anh đau nhói, cảm giác như anh đang hít thở nỗi đau của chính mình khi nỗi buồn thắt chặt cổ họng. Seonghwa quay đầu lại về phía hội trường mà Wooyoung đang dẫn anh đi qua. Anh không thể ở lại đó cùng hắn.
Wooyoung rời đi ngay sau khi Seonghwa vừa nằm xuống. Mặc dù vậy, chàng omega cũng đứng dậy ngay lập tức khi cậu vừa rời đi. Anh nhét đống quần áo có thể sử dụng trong vài ngày vào túi, những thứ cần thiết, sạc điện thoại, sữa rửa mặt và kem dưỡng ẩm. Theo bản năng, tay anh hướng về phía những chai thuốc đặt giữa những chiếc áo sơ mi được gấp trong tủ, nhưng anh dừng lại. Seonghwa lùi lại, chỉ để chúng ở đó, riêng thuốc kiểm soát sinh sản và thuốc xịt trung hòa mùi hương của bản thân thì được ném luôn vào túi. Seonghwa nhìn về phía cửa, anh có thể nghe thấy những người khác bên ngoài, đang thì thầm vội vã. Anh biết họ đang nói về anh. Seonghwa mở cửa và đối mặt với Mingi, người ngay lập tức lộ vẻ xấu hổ, Yunho ở ngay sau cậu, cũng đỏ mặt vì xấu hổ.
"Có chuyện gì?" Anh hỏi và Mingi lắp bắp, mắt cậu nhìn vào chiếc túi vẫn mở trên giường Seonghwa. Cậu thúc vào người Yunho, người cũng nhìn thấy nó ngay sau đó.
"Hyung, anh đi à?" Yunho hỏi, mắt cậu mở to và Seonghwa thở dài. "Không giống anh chút nào? Hyung, không ai quan tâm rằng anh là một omega! Chúng em vẫn tôn trọng anh!" Mingi gật đầu lia lịa ngay bên cạnh.
"Ông chủ sẽ làm gì nếu không có anh?" Mingi khẽ hỏi và Seonghwa mỉm cười, véo nhẹ vào má cậu.
"Anh chỉ cần suy nghĩ về một vài thứ, đừng lo lắng." Seonghwa nói, xoay người lấy chiếc túi ra khỏi giường. Anh tự tin bước qua họ. Không ai nói gì với Seonghwa khi họ nhìn anh bước ra ngoài. Anh đi được khoảng một đoạn đường trước khi nhận ra. Anh đã dành sáu năm để cống hiến cho họ cả cuộc đời mình và dường như không ai quan tâm đến việc anh thậm chí đã từng muốn trở thành một beta. Seonghwa cảm thấy nước mắt đọng trên mi khi lần mò tìm điện thoại. Những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khiến tầm nhìn của anh bắt đầu mờ đi. Seonghwa chớp mắt thật nhanh, cố gắng nhìn màn hình điện thoại của mình rõ ràng hơn để chắc chắn rằng mình đang gọi đúng người. Anh gọi cho người duy nhất mà anh cảm thấy có thể gọi trong tình huống như thế này.
"Tớ nghe? Seonghwa? " Giọng nói ở đầu dây bên kia cất lên. Seonghwa bật ra một tiếng nấc nghẹn ngào, hít một hơi đầy run rẩy trước khi đáp lại.
"Minho-ah, tớ có thể qua cậu được không?"
... To be continued ...
(Lần đầu trans thể loại này luôn, khó thật sự >< Nếu có sai sót, mong mọi người bỏ qua và góp ý cho mình nha, cảm ơn mọi người đã đọc).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro