Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22

[Ngoài đường ]

"Sohee !! Ahn Sohee!" Jiyong, anh hét lên.

Jiyong chạy và cứ chạy đi tìm Sohee.

[Trong khi đó]

Sohee, vẫn còn bị sốc, giữ ngực cô cố gắng để thở. Cô đi và cứ đi bộ trong không biết nơi cô đang hướng tới. Khi cô đi, cô nhìn xung quanh thành phố, những người đang đi bộ ngang qua, nhưng tất cả các cô nhìn thấy là một vệt mờ tưởng tượng của mọi người hàng ngày tiếp xúc với nhau. Cô bắt đầu hoảng sợ, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, và cô không thể thở được. Cô dừng bước và ép vào ngực cô để cố gắng hít thở, mọi thứ dường như đã dừng lại. Thế giới xung quanh cô đã bị đóng băng. Nước mắt tiếp tục rơi trên khuôn mặt vô cảm của cô khi cô cố gắng để thở, hơi thở cô trở nên ngắn hơn và ngắn hơn.

[Cùng lúc đó]

"Sohee! E Đang ở đâu ?!" Jiyong, anh hét lên.

"Hãy trả lời a ! Sohee, làm ơn! A không bao giờ nghĩ rằng a sẽ có thể tha thứ cho bản thân mình, nếu bất cứ điều gì xảy ra với e." Jiyong, a cầu xin.

"Sohee Ahn Sohee!!" Jiyong, anh vẫn tiếp tục đi tìm kiếm cô.

Đột nhiên:

"Cái này là gì?Chúa ơi, ngay cả ngài cũng vây ư?! Tại sao bây giờ lại mưa?" Jiyong, anh giận dữ hét lên.

Trong mưa, anh chạy và chạy đến mỗi góc và tìm kiếm Sohee.

[Mặt khác]

Sohee, vẫn bị ngạt thở, với một tay đè lên ngực mình, cô đưa tay kia ra để cảm nhận những cơn mưa. Những cơn mưa trộn lẫn với nhau bằng nước mắt, nó  như là ông trời  đang khóc với cô ấy.

Trong khi nước mắt cô tiếp tục rơi, từ từ, từ từ hơi thở của cô dừng lại, cô nhắm mắt lại và ngã xuống đất.

"Sohee !!" Jiyong, anh hét lên.

A chạy nước nhanh về phía Sohee người đang rơi xuống đất và bắt được cô trước khi cô chạm đất.

"Sohee ?! Sohee ?! E sao vậy! Mở mắt ra đi! Trả lời a!" Jiyong, anh giữ cô trên mặt đất.

"Sohee ?! Tại sao e không thở ?! Sohee !!" Jiyong, a đã cố gắng để lắng nghe hơi thở của cô.

Trong cơn hoảng loạn, a quyết định để thực hiện CPR cho cô. Anh đặt cô trên mặt đất, giữ mũi cô mở miệng và hít vào.

  "Sohee, làm ơn thức dậy đi. Làm ơn!" Jiyong, anh tiếp tục làm hô hấp nhân tạo.

"Sohee, Sohee, LÀm ơn... Làm ơn... Không... Làm ơn... Hãy thức dậy." Jiyong.

A bắt đầu hoảng sợ hơn nữa khi cô ấy vẫn không thức dậy. Nhưng a không bỏ cuộc, a vẫn tiếp tục thực hiện CPR cho cô ấy và cầu trời rằng cô sẽ sớm mở mắt.

Sau một phút làm hô hấp nhân tạo, a bây giờ đã hết hơi.

"A không thể từ bỏ. Sohee, xin đừng bỏ a ." Jiyong.

A đã hít thở không khí một lần nữa, nhưng anh dừng lại khi nhìn thấy đôi mắt của Sohee từ từ bắt đầu mở ra.

"Sohee! Sohee! E có thấy a không?" Jiyong, a đỡ cô lên.

Sohee vẫn không đáp . Mặc dù cô ấy bây giờ đã có ý thức, cơ thể của cô có vẻ là trong tình trạng rất yếu. Cô vẫn còn gặp khó khăn về hô hấp và cơ thể  vẫn còn tê. Không thể di chuyển nhiều, cô ấy nhìn Jiyong một lần sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại và cố gắng để thở.

"Sohee, giữ nguyên đó! Làm ơn!" Jiyong.

Sau đó, ông lấy điện thoại ra và gọi Taeyang.

"Mang xe qua đây. T với Sohee trong góc của Late Night Cafe. Nhanh lên!" Jiyong, anh chỉ cho Taeyang.

"Hiểu rồi." Taeyang.

Taeyang gác máy và vội vã ra xe.

[10 phút sau]

Taeyang đến với chiếc xe. A vội vàng ra khỏi xe và mở cửa ghế sau cho Jiyong và Sohee. Jiyong sau đó bế Sohee  và đặt cô ngồi ở ghế sau, a vào ghế sau cùng với cô ấy. Bên trong, anh đặt đầu Sohee trên đùi mình và trông chừng cô.

"Chỉ một chút nữa thôi, chúng ta sắp về nhà r." Jiyong, anh nhìn xuống khuôn mặt nhợt nhạt của Sohee.

Khi họ cuối cùng đã đến ký túc xá của Big Bang, Jiyong bế Sohee vào phòng mình và nằm xuống.

"C có thể làm cho t một việc được không? Hãy chắc chắn rằng không ai biết về việc này. Ngoài ra, c và các thành viên còn lại, hãy tìm một nơi khác để ở lại đêm nay." Jiyong, anh quay lại và nói với Tae Yang.

"Hiểu rồi . T sẽ gọi cho họ ngay bây giờ. Cảm ơn Chúa trời mưa nên không có  nhiều người bên ngoài. T không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu các phương tiện truyền thông biết về điều này." Taeyang.

"T không biết những gì đã xảy ra, nhưng t thực sự hy vọng các c được trở lại với nhau như hồi trước" Taeyang, anh nói khi anh đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Sau khi Taeyang đi, Jiyong đi qua chỗ Sohee người được đặt trên giường của a với đôi mắt nhắm lại và  cánh tay cô ôm quanh cơ thể run rẩy không ngừng nghỉ của mình.

"Tại sao cô ấy run như vậy?" Jiyong.

A đặt tay lên trán cô và cảm thấy thân nhiệt.

"E đang sốt! Cơ thể của e rất yếu giờ lại cảm lạnh, e biết điều đó thì tại sao e tiếp tục ngâm mình dưới mưa như thế này ?!" Jiyong.

"Khi a nhìn thấy e trong sự đau đớn này, thì a còn đau lòng hơn. Xin đừng tra tấn cơ thể của e như thế này!" Jiyong, a cầu xin.

A đã đắp chăn cho cô hy vọng rằng nó sẽ có ích, nhưng cơ thể của cô vẫn tiếp tục run rẩy. Sau đó anh đi qua tủ quần áo của mình, chọn ra một chiếc áo len đan lớn màu trắng và đi trở lại với Sohee. A quay lại giường và bỏ chăn ra. A bắt đầu giúp cô bỏ quần áo ướt ra, lau khô cơ thể của mình với khăn tắm và  mặc cho cô chiếc áo len dệt kim ấm và dày của mình.

"Những chuyện đã gì xảy ra với e? E đã phải chịu đựng những gì? E còn gầy hơn trước nữa." Jiyong.

"Tại sao cô ấy vẫn còn run ?" Jiyong, a lo lắng.

Trong một ý nghĩ nhanh chóng, anh cởi áo ra và nằm lên giường. A nằm xuống bên cạnh cô, đắp chăn lại, a di chuyển gần hơn tới Sohee và ôm cô. A sử dụng cơ thể ấm của mình để sưởi ấm cho cô lên. Cơ thể anh nóng dần bắt đầu làm Sohee ấm lên , cô ngừng run rẩy và khuôn mặt của cô bắt đầu thấy một số màu sắc hồng hào. A tiếp tục đến ôm cô ấy thật chặt, và họ cùng nhau cả hai ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #heedragon