Chap 16
[Chiều thứ 7]
Trong ktx chỉ còn lại Sohee và Yubin, còn các thành viên khác đều ra ngoài đi theo lịch trình. Yubin bước tới và ngồi bên cạnh Sohee khi cô đang xem TV.
"E đã quyết định chưa?" Yubin hỏi.
"Unnie. . ." Sohee ngập ngừng.
"Anh ta sẽ lại làm e tổn thương không?" Sohee hỏi với khuôn mặt đầy lo lắng.
Nghe thấy câu hỏi đầy lo âu của Sohee, Yubin đặt tay lên vai cô và kéo cô lại gần mình.
"Pabo! E phải tự tin lên chứ." Yubin ôm Sohee và cười.
"Yah! Hôm nay là lần đầu tiên e gặp lại cậu ấy sau ngần ấy năm, e phải xuất hiện thật lung linh chứ? Đi thôi! " Yubin đứng dậy là kéo Sohee đi theo.
"Unnie! Chúng ta sẽ đi đâu?" Sohee.
"Tất nhiên là đến salon làm đẹp rồi!" Yubin quay lại nháy mắt với Sohee rồi mỉm cười.
[Tại salon]
"Unnie, hãy trang điểm cho nó tự nhiên nhất nhưng vẫn phải thật quyến rũ với những lọn tóc xoăn xõa tự nhiên." Yubin nói với stylist.
"Unnie, e ổn mà. Chỉ là 1 cuộc gặp mặt bình thường thôi mà, không cần cầu kỳ quá đâu ." Sohee.
"No! No! No e yêu của chị Ahn Sohee. Cứ nghe unnie đi ok?." Yubin cười.
"NGoan ngoãn ngồi ở đây để makeup và làm tóc. Chị sẽ trở lại ngay cùng trang phục cho cô." Yubin nhanh chóng đi ra cửa.
"Trang phục? Sao e không thể mặc quần áo của e?" Sohee.
1 tiếng sau, Sohee cuối cùng cũng trang điểm và làm tóc xong. Ngay sau đó Yubin cũng tới.
"Nhìn ổn đấy." Yubin ướm bộ trang phục lên người Sohee.
Sohee nhìn bộ trang phục, nó là 1 chiếc váy len xinh xắn mặc cùng với áo khoác dài bên ngoài và quần legging đen.
"Nó rất đẹp. Cảm ơn unnie." Sohee cười và cảm ơn Yubin.
" Cô không cần khách sáo với chị. Hạnh phúc của cô là quan trọng nhất." Yubin xoa đâu Sohee.
"Nhanh lên, sắp 7h rồi. Đừng bắt cậu ta đợi lâu quá." Yubin đẩy Sohee ra xe.
Sohee vẫy tay chào Yubin rồi vào xe.
"Sohee à , hạnh phúc nhé" Yubin mỉm cưởi và nhìn chiếc xe đi xa dần.
[Vào lúc đó tại ktx của BB]
Sau khi check lại bản thân trong gương lần cuối, Jiyong đi thắng ra cửa.
"A đi đây. Bye!" Jiyong nói to với các thành viên trong nhà và đóng cửa lại.
"Có vẻ như chúng ta sẽ được gặp lại Wgs sớm thôi~" TOP.
"Thật ư! Yeeun-ah! Đợi t nha!" Daesung cười.
Taeyang, Top và Seungri đều lắc đầu khi Daesung đang mơ mộng về Yenny.
Khi anh bước đi, Jiyong không thể giấu nỏi sự phấn khích khi sắp được gặp Sohee. Anh thấy lo lắng khi suy nghĩ rằng mình sắp gặp cô, nhưng anh mỉm cười vì biết rằng chẳng bao lâu nữa a sẽ có thể nhìn thấy cô ấy một lần nữa. Anh nhấn nút và chờ thang máy mở, ngay khi nó mở quản lý của anh bước ra .
"Jiyong! Đến đây !" quản lý nói.
"Dạ hyung?" Jiyong đi vào thang máy.
"Đi với a , đó là chuyện khẩn cấp." quản lý.
"Đi đâu?! E không thể ! E có 1 cuộc hẹn quan trọng." Jiyong kêu lên.
"Hủy nó đi. Cái này quan trọng hơn." quản lý nói và đẩy Jiyong vào xe.
"Yah! Hyung! Thả e xuống đây. Hôm nay là ngày nghỉ mà. E đã nói là e có cuộc hẹn quan trọng mà!!" Jiyong giận dữ hét lên
Jiyong đẩy quản lý ra và cố mở cửa, nhưng quản lý và 1 người khác giữ a rất chặt.
"Jiyong à! Nếu cậu cứ chống đối lại vụ này thì cậu sẽ không còn là BB nữa!" quản lý nói.
"Nhưng rõ ràng là hôm nay không có lịch trình cơ mà!" Jiyong.
"Nó rất quan trọng. Anh hứa, sẽ rất nhanh thôi" quản lý nói.
"Tốt nhất là nhanh lên đấy." Jiyong.
Trong khi đó, Sohee đã đến sông Hàn. Cô nhìn xung quang và không thấy ai.
"Mình đến quá sớm à? Mấy giờ rồi?" Sohee tư hỏi
Cô tìm điện thoại rồi xem giờ.
"Omo! Mình lo lắng quá nên quên mang theo điện thoại rồi." Sohee lo lắng.
Nghĩ là mình đến hơi sớm, cô mỉm cười và bình tĩnh ngồi đợi.
[Vào lúc đó]
"Hyung!! Chúng ta làm gì ở sân bay?" Jiyong.
"Chúng ta phải đi Nhật" quản lý nói.
"Cái gì?! Nhật?! Làm gì?! E không thể đi được! E có 1 cuộc hẹn vô cùng vô cùng quan trọng!!" Jiyong gào lên.
"Dù gì cậu cũng đã ở đây rồi, Cứ đi đi." quản lý nói.
"E không đii!" Jiyong.
A đã cố chạy đi, nhưng hai vệ sĩ cao to đã ngăn anh lại. Bị chặn bởi vệ sĩ, Jiyong quay lại và đưa cho người quản lý một cái nhìn khó chịu. A ta thậm chí không bận tâm nói một lời nào và chỉ đi qua khu vực kiểm tra an ninh. Khi anh lên máy bay, a vẫn tiếp tục suy nghĩ về Sohee.
"Sohee à, làm ơn đợi a . Làm ơn. A sẽ về sớm thôi." Jiyong tự nghĩ và liên tục nhìn lại phía sau.
Cứ như thế a đã bị bắt đi Nhật.
Hơn 3 tiếng sau, họ đã đến Nhật.
"Sao? Việc gì quan trọng khiến a bắt e đến đây bằng được?" Jiyong.
"Sáng nay a nhận được điện thoại từ Kiko, cô ấy nói rằng cô ấy gặp một người bạn nổi tiếng ở Mỹ mà cô biết. Cô ấy đang ăn tối với anh ta, và vì vậy cô ấy nghĩ rằng đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời để giới thiệu cậu cho anh ta. Nó thực sự có thể giúp mở rộng cơ hội để Big Bang tiến vào thị trường công nghiệp âm nhạc Mỹ." quản lý nói.
Jiyong đã rất phẫn nộ với sự ích kỷ của người quản lý ,anh thậm chí không bận tâm để cố gắng hiểu điều đó. A cứ theo người quản lý để đến nơi nào đó.
Họ đến nhà hàng.
"Jiyong, ngồi đi ! Đây là bạn t. Ăn thôi nào." Kiko.
"Không cần." Jiyong chỉ ngồi xuống.
Họ bắt đầu bữa tối. Suốt bữa ăn, tất cả những gì a nghĩ đều là Sohee, Sohee, Sohee. Trong khi quàn lý của a, Kiko và a chàng nghệ sĩ người Mỹ đang vừa cười vui vẻ và thưởng thức bữa ăn.
[Hơn 1 tiếng sau]
"Jiyong, A ổn chứ? Mặt a không vui lắm." Kiko.
"Không có gì. Khi nào cái này kết thúc?" Jiyong giọng khó chịu.
"YAH! Tôn trọng mọi người tí đi!" quản lý nói.
"Tôn trọng? Huh!" Jiyong cười to.
"A có biết ngày hôm nay quan trọng với e thế nào không?! A có biết e đã đợi bao lâu để có ngay hôm nay không?! A bắt e tới đây để ăn tối?! E không quan tâm phát triển ở Mỹ hay ở đâu cả!!!"Jiyong tức giận hét lên với quản lý rồi bỏ ra ngoài
"Kwon Jiyong! Dừng lại ngay! Cậu nghĩ câu đang đi đâu?!" quản lý nói.
"Về Hàn Quốc!" Jiyong.
A nhảy bừa lên một chiếc xe máy và chạy nhanh đến sân bay. Người quản lý nhanh chóng lên xe và đuổi theo , nhưng không kịp vì Jiyong đã đi rất xa. Jiyong quăng xe máy sang một bên ngay khi đến sân bay. A chạy vào bên trong, mua vé, lên máy bay và trở về Hàn Quốc.
[Ở Hàn Quốc]
Sohee đã đợi trong hơn 4 giờ đồng hồ. Cô vẫn tiếp tục chờ đợi và chờ đợi. Cô đi qua đi lại một đoạn đường để giết thời gian trong khi chờ đợi. Cuối cùng, cô bây giờ đã mệt mỏi, kiệt sức, đói và lạnh. Cô ngồi xuống trên cầu thang và nhìn lên bầu trời.
"Không có sao đem nay." Sohee măt cô trở nên buồn bã.
Cô nhìn xung quanh và nhìn tất cả các nhà hàng, cửa hàng, và các toàn nhà đã tắt đèn.
"Anh ấy sẽ không cho mình leo cây phải không? Phải, anh sẽ không. Mình sẽ chờ đợi thêm một chút." Sohee, cô xoa hai tay vào nhau để làm ấm nó lên.
Hơn 2 giờ trôi qua, cô hiện đã chờ đợi hơn 6 tiếng đồng hồ. Lúc trước mặt cô đã buồn, nhưng bây giờ không có cảm xúc trên khuôn mặt của cô . Nó không phải là thời tiết lạnh mà là cô đã đóng băng cảm xúc của mình. Nhưng đó là trái tim cô đóng nó lại. Tuy nhiên, cô vẫn ở lại trên cầu thang và chờ đợi. Hình như như Chúa đã lắng nghe nỗi đau của cô, bầu trời đột nhiên bắt đầu đổ mưa. Lúc đó trời mưa thực sự rất to. Nhưng mặc dù trời mưa, Sohee vẫn không động đậy.
"Vậy, đây là như thế nào... Tôi đã chờ đợi điều gì?" Sohee, cô nói với chính mình ngâm mình trong mưa lạnh, nước mắt cô bắt đầu rơi.
"Ahn Sohee, mày như một con ngốc tin rằng a ta sẽ quay trở về với mày. Hahaha..." Sohee, cô cười với chính mình, đóng băng dưới mưa.
"Ha, ha,.. .hahaha..." Sohee, cô tiếp tục cười với chính mình để cho những giọt nước mắt vẫn tiếp tục trên rơi xuống má cô.
Cơ thể của cô đang run lên vì thời tiết lạnh và trời đổ mưa. Cảm xúc của cô bây giờ đã đông cứng, trái tim cô đã đóng băng. Không có dấu hiệu của cảm xúc hay cảm giác được thể hiện trên khuôn mặt của cô, nhưng những giọt nước mắt cứ từ trên rơi xuống.
[Tại ký túc xá Wonder Girls ]
"Yah! Sohee đâu? Đã 1h sáng rồi!" Yenny, cô hỏi Yubin.
"Nó đi với Jiyong. Cậu ấy yêu cầu chị giúp . Vì vậy, chị đã làm. Chị tin rằng họ vẫn có cảm giác với ---" Yubin.
"CÁI GÌ? !! Chị nói gì cơ ?!" Yenny, cô hét lên khi cô cắt ngang Yubin .
"Em làm sao --- ?? Bình tĩnh nào, họ có lẽ chỉ nói ---" Yubin, một lần nữa lời cô đã bị cắt đứt bởi Yenny.
"Jane unnie vừa trở về từ Mỹ, chị ấy nhìn thấy Jiyong tại sân bay hơn 6 giờ trước! Làm sao họ có thể có thể bên nhau bây giờ ?!" Yenny.
"Cái gì ?! Tại sao cậu ta lại đi đến sân bay khi họ có hẹn tối nay?" Yubin, cô hét lên và hỏi trong sự bối rối.
"Chuyện gì đang xảy ra? Sao ồn thế ?" Sunye, cô bước ra khỏi phòng.
"Unnie, có chuyện gì vậy ?" Lim, cô xoa đôi mắt buồn ngủ của cô.
"Không có gì, mọi người cứ ngủ đi hoặc chờ ở đây. Bọn mình sẽ giải thích sau." Yubin, cô nắm lấy tay Yenny và chạy ra khỏi nhà.
"Họ ở đâu bây giờ ?!" Yenny.
"Chị không biết ở đâu, nhưng bình thường Sohee vẫn ra sông Hàn nếu nó không có ở nhà." Yubin.
"Sông Hàn ?! Vào giờ này? Trong thời tiết giá lạnh này ?! Nó mất trí à ?!" Yenny.
Yubin đã vào ghế lái, trong khi Yenny đã vào ghế phu cạnh ghế lái. Họ lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
"Oh My God! Trời mưa !! Ôi Chúa ơi! Xin đừng để cho bất cứ điều gì xấu xảy ra với Sohee của chúng con .Làm ơn!" Yenny, cô chắp tay lại và cầu nguyện.
Yubin lo lắng lái tới sông Hàn. Ngay khi họ đến nơi, họ vội vã ra khỏi xe, lấy chiếc ô và chạy xung quanh tìm kiếm Sohee.
"Sohee-ah! Ahn Sohee! Em đang ở đâu? Unnie ở đây!" Yenny và Yubin, họ hét lên trong khi họ chạy.
"Sohee !!!" Yenny và Yubin, cả hai thấy Sohee.
Họ chạy về phía Sohee, người ngồi như một bức tượng trong cái lạnh và chỉ ngồi ở đó không động đậy dưới những cơn mưa tầm tã.
"Sohee! Dậy đi!" Yenny.
Yenny vứt ô trên mặt đất và kéo Sohee lên, nhưng vì Sohee đã ở vị trí đó không động đậy rất lâu nên cơ thể cô bị đóng băng, cô thậm chí không thể di chuyển được đôi chân của mình, cô sụp đổ và rơi trên mặt đất. Yenny và Yubin nhanh chóng bế cô lên nhưng cô không thể đứng thẳng lên. không có tí năng lượng nào trong cơ thể cô nào, toàn bộ toàn bộ cơ thể của mình đã quá yếu và thiếu sức sống mà dường như nó chỉ là một xác chết mà không có linh hồn. Ngay cả khi cơ thể cô vẫn không ngừng rơi xuống, Sohee mặt vẫn cứ ngây ra. Cô đã không tạo ra tiếng kêu nào khi cô bị rơi. Đôi mắt cô không có vẻ như đang chớp mắt,nhưng nước mắt cứ tiếp tục rơi. Sohee trông hoàn toàn vô hồn.
Dù họ cố gắng thế nào để giúp Sohee để đứng lên, cô vẫn không ngừng ngã xuống. Yubin cuối cùng quyết định ném chiếc dù mà cô đang giữ trên tay trái của cô đi và đưa Sohee trên lưng cô, cô cõng Sohee ra xe và đặt cô ngồi ở ghế sau. Yenny đã vào ghế sau trong khi Yubin chạy đến ghế lái và lái đến bệnh viện.
Khi xe đến phòng cấp cứu của bệnh viện, các bác sĩ và y tá vội vàng ra để đón lấy Sohee. Họ đặt cô lên giường và vội vàng cấp cứu. Trong khi Yubin nắm tay lại và cầu nguyện cho sự an toàn của Sohee, Yenny gọi về nhà cho Sunye và Lim nói cho họ biết về vụ việc . 10 phút sau khi nhận được tin tức, Sunye, Lim và quản lý của họ Jane đến bệnh viện.
Vào thời gian đó, Jiyong vừa hạ cánh trên sân bay Incheon. Ngay sau khi a hạ cánh, a vội vã ra khỏi sân bay đến sông Hàn. Thậm chí không bận tâm để gọi xe taxi, a chạy và chạy dưới cơn mưa to.
"Sohee! Ahn Sohee! E đang ở đâu ?!" Jiyong, anh hét lên khi cậu chạy quanh sông Hàn tìm kiếm cô.
"AHN Sohee !!!" Jiyong, anh tuyệt vọng hét tên cô .
Ông tìm kiếm xung quanh toàn bộ sông Hàn nhiều lần để tìm Sohee, nhưng không tìm thấy
Sau một giờ chạy tìm và la hét, ông kiệt sức và ngồi xuống trên cầu thang.
"Ahn Sohee, e ở đâu? Hãy dừng việc chơi đùa với trái tim của tôi... Làm ơn đi ra từ bất cứ nơi nào nếu bạn đang trốn ngay bây giờ." Jiyong, anh đã khóc.
Ađứng dậy và bắt đầu tìm kiếm một lần nữa. A chạy khắp sông Hàn và hét to tên cô liên tục, đến nỗi a bắt đầu làm khản giọng nói của mình.
[Một tiếng sau]
"Seungri, ai đó ở trước của, ra mở đi." Tae Yang, anh bước vào phòng mình.
"Hiểu rồi!" Seungri.
Seungri ra mở cửa, nhưng trước khi a có thể, Jiyong đã mở nó. Jiyong kéo cơ thể ướt, mệt mỏi vào trong nhà. A thả mình xuống giường của .
"Hyung, anh có say không? Tại sao người a lại ướt ?" Seungri.
"Ahn Sohee!... E đã làm tôi thất vọng! ..." Jiyong.
"Tại sao ?!... Tại sao Ahn Sohee? Tại sao ?..." Jiyong.
"Seungri-ah. . . A. . . yêu cô ấy rất nhiều rất nhiều đến nỗi mà a sẽ phát điên ngay bây giờ, e có hiểu không? "Jiyong, anh đặt tay lên vai Seungri.
"Seungri-ah, cô ấy đã không đến... Hahaha. Không phải a quá ngu ngốc sao ?... A đã tin rằng cô ấy sẽ..." Jiyong.
"Nghe a... Đừng ngu ngốc khi e yêu... Đừng bị mù quáng bởi tình yêu... Có hiểu không?" Jiyong.
"Được rồi, hyung không sao chỉ cần đi ngủ đi. A say rồi." Seungri.
A đặt Jiyong xuống giường và đắp chăn cho Jiyong .
"Hyung, nghỉ ngơi đi ." Seungri, anh đóng cửa.
[Trong khi đó]
Ngay khi cánh cửa mở ra, Wonder Girls ngay lập tức chạy về phía bác sĩ.
"Bác sĩ,Sohee của chúng tôi thế nào?" Sunye.
"Cô ấy không sao chứ?" Yenny.
"Tình trạng của cô ấy thế nào?" Yubin.
"Có bất cứ điều gì nghiêm trọng không?" Lim.
"Không có gì nghiêm trọng cả. Cô ấy chỉ bị sốt rất cao do một thời gian dài ngâm mình dưới mưa." bác sĩ nói.
"Thật tuyệt khi nghe điều đó." Sunye, cô thở dài nhẹ nhõm.
"Nhưng, sóng não của cô không bình thường, và tim cô đập chậm bất thường. Não của cô không có vẻ có nhiều hoạt động , và trái tim cô dường như là rất bình tĩnh và im lặng. Cơ thể của cô có vẻ là trong tình trạng hôn mê, nhưng cô ấy không. Đây là phần mà tôi không hiểu... " bác sĩ nói
Ngay sau khi cô nghe thấy điều này, Yenny nhìn qua để Yubin với một cái nhìn lo lắng.
"Cô ấy vừa trải qua thời kỳ trầm cảm?" bác sĩ hỏi.
"Vâng, cô ấy đã một lần. Nhưng đó là hơn một năm trước đây..." Sunye, cô ấy nhìn các thành viên khác với một cái nhìn bối rối.
"Đúng vậy trầm cảm có thể gây ra thiệt hại cho một người về suy nghĩ và cảm xúc. Cô ấy không phải trải qua nó một lần nữa khi cô có vẻ là rất nhạy cảm." bác sĩ nói
"Còn bây giờ, chỉ cần theo dõi cơn sốt của cô. Nếu bất cứ điều gì hãy gọi các y tá." bác sĩ nói rồi bỏ đi
"Cảm ơn bác sĩ." Wonder Girls cúi chào.
"Được rồi, cho mình biết toàn bộ câu chuyện đi. Tớ muốn những câu chuyện hoàn toàn đúng sự thật." Sunye, cô quay lại đặt câu hỏi Yubin và Yenny.
Không có lựa chọn, Yubin và Yenny nói với Sunye và Lim toàn bộ câu chuyện.
"Sohee sẽ không bao giờ cho người khác thấy mình bị tổn thương thế nào. Chúng ta đều biết điều đó, vì vậy chúng ta cần phải tìm ra các manh mối. Cô ấy không nói nhiều về vấn đề của mình, và cô càng giữ nó cho riêng mình thì vấn đề lại càng trở nên lớn hơn. Và đây là kết quả của nó. " Sunye.
"Đừng để nó lại bị trầm cảm . Điều này là quá đủ rồi." Sunye, cô bước vào giường của Sohee.
Các thành viên khác nhìn nhau lo lắng và sau đó làm theo Sunye vào xem Sohee. Họ tụ tập xung quanh giường của cô và nhìn vào khuôn mặt nhỏ và nhợt nhạt của cô.
"Sohee-ah, có được sức khỏe, hiểu không? Bọn chị sẽ luôn ở bên e, vì vậy hãy mạnh mẽ và khỏe lên nhé." Sunye, cô nắm tay của Sohee.
Tất cả Wonder Girls ở đó đêm đó để trông nom và chăm sóc của Sohee.
[Sáng hôm sau]
Jane bước vào phòng bệnh của Sohee.
"Mấy đứa, chúng ta hãy đi thôi. Chúng ta đến salon, chuẩn bị sẵn sàng cho sự kiện ký fan hâm mộ." Jane.
"Sohee vẫn còn rất yếu." Yenny.
"Chị biết, đó là lý do tại sao chỉ có bạn đứa đi. Chị đã mang một người nào đó vào đây để chăm sóc Sohee để mấy đứa không phải lo lắng. Ta-da!" Jane.
"Hello!!" Sunmi, cô nhảy vào từ phía sau lưng của Jane.
"Omo! Sunmi!" Wonder Girls, tất cả họ đều nhanh đi đến với Sunmi và ôm cô.
"E đang làm gì ở đây? E phải đến trường cơ mà." Sunye
"E nghe nói Sohee đã bị bệnh, vì vậy e đã xin phép được có một ngày nghỉ." Sunmi, cô mỉm cười.
"Bọn chị xin lỗi vì không thể gặp e thường xuyên. Lịch trình của nhóm rất bận rộn." Yubin.
"Không, không. Unnie, e rất hạnh phúc khi nhìn thấy tất cả mọi người biểu diễn trên sân khấu một lần nữa. Wonder Girls rất tuyệt vời!" Sunmi, cô ôm Yubin.
"Lim! t nhớ cậu!" Sunmi, ôm Lim.
"Yah yah! Đừng lo lắng, hãy đi theo lịch trình của nhóm đi, e sẽ ở đây với Mandu của chúng ta." Sunmi, cô đẩy họ ra khỏi cửa.
Sunmi đóng cửa lại và đi qua phía bên giường của Sohee, cô nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của Sohee.
"Có Những gì đã xảy ra giữa hai người? Cậu đã rất vui khi 2 người đang hẹn hò bí mật." Sunmi, nói chuyện với Sohee.
"C không được buồn. T sẽ ở đây để yêu c . Chúng talà MISO couple mà ." Sunmi, cô ấy mỉm cười khi cô sửa chăn Sohee.
[Nhiều giờ sau, bây giờ là buổi trưa]
"Oh! Sohee, c tỉnh r sao?" Sunmi, cô chạy đến khi nghe thấy âm thanh của Sohee cử động.
"Ack! Đầu t!" Sohee, ôm chặt lấy đầu bằng cả 2 tay.
"Đầu của c đau à ? Còn hơn là trái tim của c . Đây ăn đi." Sunmi, cô mang cháo qua cho Sohee.
"Cậu đang làm gì ở đây?" Sohee.
"Yah! Tại sao mọi người hỏi t điều đó không? T có thể ở đây nếu tôi muốn." Sunmi, cô bĩu môi.
"T chỉ nghĩ rằng c nên có ở trong trườn---" Sohee.
Trước khi Sohee có thể kết thúc câu nói, Sunmi đút cháo cho cô và ngăn cô nói chuyện.
Sau khi Sohee ăn xong .
"Dù gì đi nữa, đừng nghĩ về điều đó nữa được không. Hiện có hơn 3,5 tỷ người trên hành tinh này, c sẽ tìm thấy một trong số đó cho c một ngày nào đó. Hoặc nếu c không thể, c có thể luôn luôn có t còn gì !" Sunmi, cô trêu chọc Sohee.
"Chúng ta hãy kết hôn đi!" Sohee, cô mỉm cười và trêu chọc Sunmi lại.
Cả hai đều bắt đầu cười với nhau như những ngày tốt đẹp trước kia.
"Sunmi yêu quý của t. C là tuyệt nhất jjang! Cảm ơnc đã đến đây ngày hôm nay." Sohee, cô cúi và ôm Sunmi.
"C là người duy nhất thực sự biết rõ nhất về mối quan hệ của t với Jiyong, cảm ơn c đã luôn an ủi t mỗi lúc như thế này. Nếu lúc đó không có c , t không biết những gì tôi muốn làm khi tôi thức dậy ngày hôm nay. Sunmi-ah, t rất hạnh phúc khi có một người bạn như c ". Sohee, cô suy nghĩ một mình và mỉm cười.
Có Sunmi ở đó để chơi cùng với cô, và làm cho nụ cười của cô trở lại. Sohee dường như đã lãng quên về sự việc xảy ra đêm qua. Họ tiếp tục nói chuyện với nhau và cười với nhau suốt cả ngày mà Sunmi ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro