Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

The photographer's bridge

Một tấm rồi hai tấm, tất cả chúng đều giống nhau. Một chàng trai trẻ với mái tóc đen và đôi mắt to tròn. Beomgyu không biết bắt đầu tìm cậu trai ấy ở đâu, nên anh quay lại cửa hàng nơi anh mua chiếc máy để tìm câu trả lời.

Không có kết quả. Máy ảnh được tặng cho cửa hàng bởi một người ẩn danh, không hề có bất cứ dấu vết nào của chủ sở hữu trước đó. Beomgyu chán nản đi đến địa điểm yêu thích của mình, dưới chân cây cầu, bên bờ sông Hàn. Anh giơ máy ảnh lên, ngập ngừng một lát trước khi chụp một bức ảnh. Lòng đầy lo sợ, anh chạy về nhà và đi thẳng vào phòng tối của mình.

Cậu ấy ở đó. Giống như ma thuật, chàng trai xuất hiện bên dưới cây cầu nơi Beomgyu chỉ có một mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu... đó là những nơi mà cậu ấy đã ở trước đây thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy đang cố giao tiếp bằng cách nào đó qua những bức ảnh? Khuôn mặt của Beomgyu trầm xuống vì tuyệt vọng. Nếu như cậu ấy... đã chết?

Vô lý, không thể, hoàn toàn không thể. Anh cố gắng thuyết phục bản thân rằng chắc chắn có gì đó không ổn với đống hóa chất của mình. Tuy vậy, Beomgyu không thể lay chuyển suy nghĩ rằng chàng trai ấy đang yêu cầu anh giúp đỡ. Beomgyu muốn giúp chàng trai ấy. Anh chỉ không biết làm thế nào.

Không chắc chắn về những gì mình nên làm, Beomgyu thấy mình trở lại cây cầu mỗi ngày. Anh hy vọng sẽ chụp được chàng trai bí ẩn đó một lần nữa. Anh chụp rồi lại chụp, gần như hết cuốn phim cho đến khi anh tìm thấy cậu. Chàng trai trong bức ảnh nhìn chằm chằm vào anh đầy mong đợi.

Bất chợt rùng mình, Beomgyu lật sang bức ảnh tiếp theo. Trong bức ảnh, chàng trai đã di chuyển và giờ đang nhìn chằm chằm vào cây cầu với vẻ mặt bồn chồn. Beomgyu cảm thấy ánh mắt kiên đinh của chàng trai qua lớp celluloid. Cậu muốn Beomgyu tìm thấy thứ gì?

Đôi tay của Beomgyu không thể ngừng run rẩy khi anh cầm lên bức ảnh cuối cùng. Khuôn mặt của chàng trai đã trở nên khẩn khoản và tuyệt vọng. Cậu ấy đang cầu xin sự giúp đỡ, từ anh. Chàng nhiếp ảnh gia cắn môi, không dám nhấc bức ảnh ra khỏi khay. Anh tắt đèn phòng tối và chạy vào thành phố.

Dù đã đến cây cầu đó nhiều lần nhưng anh vẫn mất mười lăm phút để tìm vị trí trên cây cầu nơi chàng trai đang nhìn chằm chằm. Anh tìm kiếm trên mặt đất nhưng chỉ thấy bụi bẩn và sỏi bị ép vào các kẽ hở trên lớp nhựa đường. Anh dựa vào lan can bê tông với một tiếng thở dài.

Anh chậm chạp dùng chân vẽ những vòng tròn trên lớp sỏi, ngây người nhìn xuống dòng sông bên dưới. Đột nhiên, chiếc giày của anh bắt gặp thứ gì đó. Cúi xuống, anh nhặt được một chiếc thẻ ID đã cũ và trầy xước. Anh thở gấp, nhận ra chàng trai trong bức ảnh ngay lập tức.

"Kang Taehyun", anh thì thầm với chính mình. Chiếc thẻ đã cũ và hết hạn được vài năm. Anh lật tấm thẻ ID lại và tìm thấy một loạt các chữ cái và số được viết nguệch ngoạc ở mặt sau. Một tuyến xe buýt? Vào lúc đó, một tiếng phanh lớn đã phá vỡ dòng suy nghĩ của Beomgyu.

Anh nhìn lên và thấy một chiếc xe buýt đang đỗ, cánh cửa mở ra với một tiếng kêu cót két. Có cảm giác như định mệnh đã sắp đặt, Beomgyu cho phép đôi chân của mình đưa anh lên cầu thang. Anh trả tiền và ngồi hàng ghế phía sau tài xế. Anh quay lại và giơ máy ảnh lên.

Xe buýt đưa anh ra khỏi thành phố, và phải mất hơn một giờ để trở lại điểm xuất phát. Trước khi xuống xe, anh thử đưa chiếc thẻ cho tài xế. Người đàn ông lắc đầu nhưng nói với Beomgyu rằng anh có thể gặp nhiều may mắn hơn với những hồ sơ tại văn phòng thông tin.

Anh kiên nhẫn ngồi trên ghế, nhìn cô nhân viên đang gõ từng kí tự vào bàn phím. Cô dừng lại, so sánh thông tin của chiếc thẻ ID và màn hình trước khi lắc đầu. "Có vẻ như thẻ của cậu ấy chưa được gia hạn." Tôi xin lỗi, chúng tôi không có bất kỳ thông tin nào về cậu ấy." Cô tặng anh một nụ cười buồn.

Một ngõ cụt khác. Beomgyu đưa đi lang thang, vô định. Anh đi trên chuyến xe buýt ấy mỗi ngày, hy vọng sẽ có thêm thông tin nào đó, nhưng không có gì xảy ra. Một đêm nọ, vì tuyệt vọng, anh thò đầu ra cửa sổ xe buýt và hét lớn. Vào khoảnh khắc anh tuyệt vọng nhất, Taehyun lại xuất hiện với anh.

Beomgyu thức dậy sớm để đón xe buýt buổi sáng với hy thay đổi thời gian tìm kiếm trong ngày có thể mang lại một dấu hiệu khác, một thông điệp khác. Trong ánh sáng ban mai mờ ảo, anh nhấn nút chụp cho đến khi hết cuốn phim, cầu nguyện rằng Taehyun sẽ xuất hiện trong một bức ảnh nào đó.

Anh mỉm cười với chính mình. Cuối cùng Taehyun đã xuất hiện. Nhưng hy vọng của anh tan vỡ ngay khi anh để bức ảnh trượt vào chiếc khay. Cậu ấy... có đau không? Có gì đó nghẹn lại trong cổ họng. Cậu ấy ... đã chết? Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi vào chiếc khay, gợn lên hình ảnh ngược của anh.

Beomgyu điên cuồng tìm kiếm bất kỳ thông tin nào có thể về cây cầu và Kang Taehyun. Trái tim anh lạnh lẽo, tâm trí hoảng loạn, Beomgyu không hề phòng bị trước những gì mình tìm được. Đã có một vụ tai nạn xảy ra. Điện thoại của anh rơi xuống đất khi anh che mặt, không thể ngăn nổi những giọt nước mắt nóng hổi.

Ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng tối, Beomgyu chạm vào chiếc thẻ ID trong túi của mình. Với đôi bàn tay run rẩy, anh lấy nó ra, không thể nhận ra khuôn mặt quen thuộc qua đôi mắt ướt đẫm nước mắt. Bằng cách nào đó, bất chấp tất cả những bi kịch anh đã phát hiện ra, những bức ảnh của Taehyun mang lại cho anh sự yên bình.

Beomgyu cảm thấy như thể anh biết cậu ấy. Nếu họ gặp nhau, anh chắc chắn họ sẽ rất thân thiết. Thậm chí có thể trở thành những người bạn tốt nhất. Đối với anh, Kang Taehyun là một người xa lạ, nhưng ngôi nhà và trái tim anh chứa đầy những bức ảnh của cậu. Anh nắm chặt tấm thẻ ID trong tay.

Anh không thể làm được gì nhiều, nhưng ít nhất anh có thể làm điều này. Đứng dậy, Beomgyu gạt bụi bẩn ra khỏi tay và kiểm tra lại công việc của mình. Không biết làm gì khác để an ủi cậu, anh chôn thẻ ID của Taehyun bên dưới cây cầu bắc qua sông Hàn.

Phía trên tấm thẻ, Beomgyu trồng một bông hoa cẩm chướng nhỏ màu hồng nhạt. Anh muốn lưu giữ những kí ức của Taehyun và mang ánh sáng vào thế giới theo cách chúng đã làm với anh. Dù anh cảm thấy vẫn chưa đủ, nhưng anh mong điều đó sẽ giúp cậu yên lòng.

Beomgyu bắt xe buýt trở về căn hộ của mình. Bây giờ anh đã quen với những âm thanh trên xe sau khi dành rất nhiều thời gian ở đây. Anh thích tưởng tượng rằng Taehyun đang ở bên cạnh anh, hai người trò chuyện và cười đùa cùng nhau trên đường đến trường. Anh mỉm cười với ý nghĩ đó và chỗ trống bên cạnh anh.

Anh ngạc nhiên khi thấy một phong bì trắng ở trước cửa nhà. Bên trong là một tấm Polaroid đã rất cũ. Anh bắt đầu khóc khi nhìn vào bức ảnh Taehyun đang cầm một bông hoa cẩm chướng, y hệt như bông hoa mà anh đã trồng. Beomgyu mỉm cười, sau một thoáng im lặng, anh thì thầm:

"Yên nghỉ nhé, Taehyun..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro