Chương 1
Hôn nhân được sắp xếp để duy trì lợi ích hai bên, Han Wangho thực sự cảm thấy có chút may mắn cho người mà cậu sẽ kết hôn, bởi vì cậu không thích Lee Sanghyeok, nhưng cậu cũng không thể nói rằng cậu ghét anh ấy.
Han Wangho không biết Lee Sanghyeok có tình cảm gì với mình không, dù sao họ cũng chưa thực sự tiếp xúc nhiều với nhau nên chắc không quá khác mấy so với cậu ấy.
Tuy nhiên, vào đêm tân hôn, khi Lee Sanghyeok đè lên người cậu, ôm chặt và mạnh mẽ đẩy vào bên trong cậu, Han Wangho đột nhiên cảm thấy mình nghĩ sai, bởi vì cậu không thể hiểu được cách Lee Sanghyeok nhìn mình.
Lee Sanghyeok gần như điên cuồng hôn cậu, Han Wangho hơi giật mình trước ánh mắt muốn xé xác của anh, chỉ có thể ngẩng đầu lên chịu đòn tấn công của Lee Sanghyeok. Hai người mút lấy lưỡi của nhau, cách làm của Lee Sanghyeok kiêu ngạo nhưng cũng rất dịu dàng, thật là mâu thuẫn chết đi được.
Han Wangho bị hôn đến mức đầu óc có chút choáng váng, chỉ có thể thở dốc, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này hình như có chút quen thuộc. Nhưng ngay sau đó, sự tỉnh táo của cậu biến mất cùng với cảm xúc dâng trào, và Lee Sanghyeok làm tình với cậu rất thoải mái, như thể họ đã luôn rất hợp nhau.
Nằm trên giường, Han Wangho lên xuống theo chuyển động của Lee Sanghyeok, khoái cảm khiến cậu muốn rơi nước mắt, cậu không thể kiềm chế những tiếng rên rỉ dâm đãng buột ra khỏi miệng, thậm chí có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng đang thè ra khi cậu cố mở miệng ra để hít lấy từng hơi thở. Gợi tình và cũng thật mơ hồ. Cậu không kiểm soát được chính mình, móng tay đã để lại nhiều vết xước dài ngắn trên lưng Lee Sanghyeok.
Han Wangho có thể cảm nhận được bàn tay của Lee Sanghyeok đang chạm vào cơ thể mình,di chuyển đến vùng nhạy cảm, cậu hơi khẽ run lên. Bàn tay to của Lee Sanghyeok có thể đặt lên một vùng rộng, đặc biệt là những nơi mềm mại như ngực hay mông, có thể khơi dậy luồng điện khắp cơ thể cậu.
Cánh tay của Lee Sanghyeok vô cùng mạnh mẽ, anh ôm chặt lấy Han Wangho vào trong ngực, hạ bộ va chạm mạnh khiến người trong vòng tay anh rên rỉ đứt quãng. Dưới bàn tay là làn da mỏng manh của đùi non, Lee Sanghyeok không thể rời mắt khỏi làn da mịn màng và mềm mại của Han Wangho.
Đối mặt với loại tình dục thô bạo này, Han Wangho cảm thấy rất nhạy cảm, nói cách khác, cậu không kìm nén trước Lee Sanghyeok theo bản năng Omega.
Vật cứng to lớn lấp đầy trong cơ thể Han Wangho, dâm thủy chảy ra ngày càng nhiều, thấm ướt nơi hai người làm tình. Han Wangho xấu hổ vì những thay đổi trên cơ thể mình và che mặt. Dương vật của Lee Sanghyeok to và dài đến nỗi khiến bụng nhỏ sưng tấy lên, và cảm giác được lấp đầy khiến da đầu cậu ngứa ran.
Khi Lee Sanghyeok nắm lấy tay cậu, Han Wangho đột nhiên có cảm giác bị chiếm hữu, khiến cậu vô thức bị lệ thuộc vào anh. Các kích thích từ pheromone làm tăng ham muốn và Han Wangho cũng dần chìm trong vòng tay của Lee Sanghyeok.
Cuối cùng, Lee Sanghyeok xuất tinh vào sâu bên trong người Han Wangho, tinh dịch nóng hổi trong phút chốc lấp đầy khoang sinh dục mỏng manh. Thân thể Han Wangho mềm nhũn, không còn tí sức lực nào để nhúc nhích, cơn buồn ngủ bao trùm cả người cậu
Trong cơn mê, Lee Sanghyeok nhẹ nhàng hôn lên trán người thương. Đôi mắt dịu dàng khiến Han Wangho có ảo giác rằng Lee Sanghyeok đã yêu mình.
Nhưng mấy ngày tiếp theo, Han Wangho ban ngày không gặp được Lee Sanghyeok, đến tối mới về nhà, liền đè cậu lên giường mà chơi. Giữa hai người rất ít giao tiếp, kể cả khi đã làm đến mức không thể quay đầu, Lee Sanghyeok vẫn đánh dấu tạm thời.
"Quả nhiên là..." Han Wangho buồn bực nghĩ. Nhưng cậu ấy không thể phàn nàn, dù sao thì giữa họ cũng không có tí tình cảm nào phải không? Cậu là cái gì mà có thể yêu cầu Lee Sanghyeok phải dịu dàng và ân cần với mình?
Họ không gắn kết vì tình yêu. Lee Sanghyeok không ra ngoài làm chuyện khiến cậu xấu hổ, đã đủ rồi. Nhưng sao vẫn thấy khó chịu thế này?
Han Wangho không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy buồn chán. Cậu cảm thấy mình ngày càng trở nên xa lạ. Từ khi nào mà cậu bắt đầu cảm thấy lạ lẫm với chính mình vậy?
Một buổi sáng, Han Wangho thức dậy sớm và nhìn thấy Lee Sanghyeok đang ngủ bên cạnh mình. Lúc ngủ trông không nghiêm túc như lúc tỉnh, anh mím môi, giống như một con mèo lớn ngoan ngoãn, khá đáng yêu.
Vừa nhìn, tay của Han Wangho đã vô thức chạm nhẹ vào mặt Lee Sang Hyuk, nhưng ngay khi tay cậu chạm vào má anh, thì đã bị một bàn tay to lớn bắt lấy.
"Wangho, em làm gì vậy?"
Han Wangho sững sờ một lúc khi bắt gặp ánh mắt của Lee Sanghyeok, rồi giựt lại tay ngay khi chợt nhận ra mình vừa làm gì.
"À, không có gì đâu..." Han Wangho ngượng ngùng nói xong rồi quay lưng về phía Lee Sanghyeok. Tim cậu đột nhiên đập nhanh, như thể cậu vừa bị bắt quả tang làm điều gì đó vô cùng tồi tệ. Chỉ là cậu quay người quá nhanh và bỏ lỡ ánh mắt mờ mịt của Lee Sanghyeok.
Cho nên khi bị anh kéo cậu vào trong vòng tay, làm cậu không khỏi giật mình. Lee Sanghyeok vòng tay qua eo, ngăn không cho cậu di chuyển. Bọn họ vừa mới làm tối hôm qua, eo của Han Wangho vẫn cảm thấy còn đau nhức. Hai người họ ở gần nhau như vậy, Han Wanghao có thể cảm thấy rằng thứ bên dưới Lee Sanghyeok bắt đầu cứng dần, chọc vào mông cậu.
Lưng cậu áp vào lồng ngực ấm áp của Lee Sanghyeok, được bao bọc bởi người đàn ông đằng sau.
"Anh muốn làm gì? Có phải là muốn. . . " ý nghĩ duy nhất trong đầu Han Wangho chính là cái này. Cậu không hiểu tại sao Lee Sanghyeok luôn làm ra một số hành vi mà cậu không thể hiểu được, và thái độ thờ ơ của anh khiến cậu không thể đoán trước được anh muốn làm gì tiếp.
Ngay lúc Han Wangho còn đang mê man, Lee Sanghyeok đã lật người đè cậu xuống, cúi đầu hôn lên môi cậu.
"Wangho..." Han Wangho đã đoán đúng, Lee Sanghyeok thực sự muốn làm tình với cậu lần nữa. Cậu không biết Lee Sanghyeok đã để lại nhiểu dấu hôn như thế nào cho tới khi nhìn vào những vết đỏ trên lưng.
Nụ hôn nóng bỏng khiến người ta mê mẩn, pheromone của Alpha khiến toàn thân Han Wangho nhũn ra, dịch thể trơn trượt tiết ra từ hậu huyệt sâu trong cơ thể khiến cậu không tự chủ được mà nức nở.
Lee Sanghyeok nhéo cằm Han Wangho hôn thật mạnh, anh tham lam hơi ấm từ môi và lưỡi của người nằm dưới. Hai chân của Han Wangho bị tách ra, bàn tay của Lee Sanghyeok chạm vào lỗ huyệt ẩm ướt dọc theo đùi cậu, và bắt đầu đưa ngón tay của mình vào đó. Han Wangho vô thức kẹp chặt hai chân mình, cảm thấy những ngón tay của Lee Sanghyeok không ngừng di chuyển trong cơ thể mình, bộ phận sinh dục bên dưới cũng dựng lên vì bị kích thích.
"Ha... a..." Cậu thở dốc vài tiếng, Han Wangho cảm giác cả cơ thể ngứa ngáy, lồng ngực không ngừng phập phồng. Lee Sanghyeok yêu cáu vẻ bối rối trên khuôn mặt của Han Wangho, anh rút ngón tay ra, thay bằng dương vật cứng ngắc rồi trực tiếp đâm thẳng vào đó.
Cự vật to lớn khuấy động lỗ thịt mềm mại, tiếng nước dâm hòa cùng tiếng thúc vang vọng cả căn phòng. Miệng dưới hay miệng của Han Wangho đều bị lấp đầy, động tác thô bạo khiến cả khuôn mặt cậu đỏ bừng.
Anh dễ dàng phát hiện ra điểm nhạy cảm, liên tiếp đâm vào khiến Han Wangho cảm thấy vô cùng thoải mái. Thân thể của cậu mềm nhũn tiếp nhận dị vật xâm nhập, không ngừng cùng đối phương quấn lấy.
Lại muốn khóc, cậu đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, bị dày ò tới lần thứ hai vẫn chỉ biết khóc, để Lee Sanghyeok chơi nhiều tư thế khác nhau trên giường mà không có bất kỳ phản kháng nào. Cậu thực sự không thích tình dục với tần suất cao, nhưng cậu không thể không mềm nhũn trong vòng tay của Lee Sanghyeok.
Cậu ghét sự đè nén này, nhưng cậu cũng bị khoái cảm chiếm giữ, trong lòng tràn ngập cảm giác mâu thuẫn. Lee Sanghyeok liệu có thích mình không? Cậu thực sự không biết. Dù họ đã gần gũi và ngủ với nhau nhưng cậu vẫn không hiểu tình cảm của Lee Sanghyeok dành cho mình. Có lẽ đó là vì trách nhiệm, cậu nghĩ.
Không phải họ ngủ với nhau chỉ để có con sao? Nghĩ đến đây, Han Wangho cười khổ.
Lee Sanghyeok nhìn vẻ mặt của cậu mà khẽ nhíu mày, vì anh biết Wangho nhất định lại suy nghĩ lung tung. Han Wangho luôn thích suy nghĩ lung tung về mọi thứ, nhưng cậu sẽ không bao giờ tâm sự với anh.
Anh khẽ thở dài, bên dưới bắt đầu đẩy nhanh hơn, hôn lên đôi môi khiến anh ngày đêm khao khát, rồi ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu. Khi cao trào đến, Han Wangho nghe thấy Lee Sanghyeok đang thủ thỉ gì đó bên tai mình.
"Xin lỗi."
Tại sao lại xin lỗi? Cậu ôm câu hỏi trong lòng, Han Wangho dần dần chìm vào giấc ngủ, cậu đã quá mệt mỏi vì dằn vặt rồi.
Wangho tỉnh dậy sau khi ngủ một lúc, Lee Sanghyeok đã đến công ty, nhưng anh đã để lại cho cậu một mảnh giấy nhắn 'em nên ăn uống đầy đủ sau khi thức dậy.' Han Wangho đọc xong cũng không có phản ứng gì, tùy ý cất tờ giấy vào ngăn kéo.
Cậu cũng đã hẹn với bác sĩ để khám trong hôm nay. Vì vậy, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu ngay lập tức lên đường đến bệnh viện. Khi ngồi trong xe, cậu có thể cảm thấy cơn đau nhức ở các tuyến sau gáy, Han Wangho cau mày. Lee Sanghyeok cắn quá mạnh, như thể da cậu bị rách tới nơi rồi.
Không biết vì sao, trong lòng cậu lại có một loại cảm giác khác thường, có chút khó chịu. Đột nhiên, đầu cậu dường như cũng hơi đau.
"Thật là..." Wangho nhắm mắt lại và nhéo giữa lông mày.
Trong phòng khám của bệnh viện, bác sĩ phụ trách Han Wangho nhìn báo cáo kiểm tra, sau đó nói với cậu: "Han tiên sinh, gần đây anh có nhớ được gì không? Ví dụ như một số chuyện xảy ra trước đây."
"Um, hình như không." Han Wangho suy nghĩ một chút, cậu thật sự không nhớ rõ năm năm qua đã xảy ra chuyện gì.
"Kết quả giám định cho thấy, Han tiên sinh, thân thể tổn thương trong vụ tai nạn xe của anh cơ bản đã hồi phục, nhưng đối với triệu chứng mất trí nhớ của anh, tôi rất tiếc phải nói với anh, hiện tại vẫn chưa có biện pháp giải quyết."
"Được... Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ." Han Wangho nhận lấy biên bản kiểm tra, chào tạm biệt bác sĩ rồi rời đi.
Vào giờ này năm ngoái, Han Wangho đang trên đường đi dự tiệc thì gặp tai nạn xe, trọng thương suýt chút nữa đã mất nửa mạng người, đồng thời mất trí nhớ trong vòng năm năm trở lại. Trong một khoảng thời gian dài, cậu vẫn nghĩ mình còn đang học đại học, nhưng thực tế cậu đã tốt nghiệp từ lâu.
Cậu hỏi Son Siwoo về cuộc sống trên đại học của họ, khi đó Son Siwoo đã nói với cậu một cách tiếc nuối: "Wangho sao cậu có thể quên những kỉ niệm thời trẻ của mình chứ! Đúng là đáng tiếc mà!"
Son Siwoo cười nói, nhưng khi cậu hỏi mình có quên người hay vật quan trọng nào không, Son Siwoo đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, nhìn cậu nói: "Người quan trọng nhất của cậu chính là tớ đây! " Han Wangho lúc ấy cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng sau khi nghĩ lại, lại cảm thấy có chút kỳ quái.
"Có phải Son Siwoo đang giấu mình điều gì đó không? Thật kỳ lạ ..." Cậu nghĩ thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro