Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

midst

Tất nhiên rồi, Juyeon, kẻ-muốn-trở-thành-ngôi-sao-bóng-đá, người đã đá vào khuôn mặt của nàng, ừa thì chính xác là quả bóng nhưng em ấy vẫn là thủ phạm chính. tất nhiên em ấy chỉ là học cùng trường đại học với nàng, điều này thực sự có thể xảy ra hả? Em ấy cũng không cần phải siêu lôi cuốn và quá nổi bật đến vậy chứ. Luda cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ về người đội trưởng đội bóng đá ra khỏi tâm trí khi Soobin chuyền bóng về phía nàng, đó là cơ hội cho một pha tấn công nhưng quá muộn, nàng đã đánh bóng vào sai góc. Quả bóng bay quá xa và kết thúc ngoài đường biên. Nàng càu nhàu trong thất vọng khi đáp xuống mặt đất.


"Luda, em mong đợi đội mình sẽ ghi điểm như thế nào nếu đầu óc của em vẫn còn trên mây?" Đội trưởng của nàng, Jiyeon, nghiêm khắc chất vấn nàng. Luda ép buộc bản thân mình phải ngước lên nhìn chị mặc dù bây giờ chị ấy trông vô cùng đáng sợ chết. Khi ở bên ngoài, tính cách Jiyeon mềm mại như một cô thỏ nhưng trên sân đấu thì chị lại giống hệt một con rồng biết phun lửa.


"Em xin lỗi, đội trưởng. Chỉ là thời tiết hôm nay hơi khó chịu một chút." Luda cắn môi trước lời bào chữa vô nghĩa của bản thân.


"Chị không cần lý do, Luda à. Đừng khiến chị hối hận về chuyện thay đổi vị trí của em." Người đội trường nói một cách dứt khoát trước khi tiếp tục buổi huấn luyện.


Chúa ơi, gì cũng được nhưng trừ điều đó. Nàng đã tập luyện vô cùng chăm chỉ cho vị trí này trong suốt nhiều năm liền. Mọi huấn luyện viên và đội trưởng đều giao cho nàng vị trí Chuyên Gia Phòng Thủ kể từ lúc nàng bắt đầu chơi bóng chuyền. Luda không ghét việc mình chơi vị trí này, thực tế là nàng đã làm rất tốt trong vai trò phòng thủ và đó cũng là lý do tại sao nàng ở vị trí này trong nhiều năm nhưng trong thâm tâm, Luda biết bản thân nàng nên là một Tay Đập và ghi điểm cho đội của mình. Bây giờ, cuối cùng thì nàng cũng đạt được điều đó nhưng thật khó chịu khi nàng không thể tập trung chút nào.


Có lẽ nàng đã dính tác dụng phụ từ chấn động thời thơ ấu khi gặp lại thủ phạm. Tất cả đều là lỗi của Juyeon, Luda tự lý luận. Mình không hề bị phân tâm chỉ vì em ấy đã trở nên xinh đẹp đến như vậy, chắc chắn không phải như thế. Máu mê gái của mình cần phải được điều chỉnh lại thôi.


----------


Đối với Luda, việc loại bỏ những suy nghĩ về Juyeon ra khỏi đầu mình vốn dĩ đã rất khó khăn nhưng người con gái có mái tóc đen như quạ vẫn tiếp tục xuất hiện mọi nơi mặc kệ nàng đang ở đâu. Khu căn tin, thư viện hay thậm chí là máy bán hàng tự động khuất sâu trong các ngóc ngách của khuôn viên đại học. Nàng đã không còn cảm thấy ngạc nhiên với việc một giọng nói hoạt bát nói lời chào thông thường bên cạnh mình mỗi buổi sáng khi nàng chạy vòng quanh ký túc xá của trường.


"Chào Luda unnie!" Đây là cách chuyện này diễn ra, một lời chào đơn giản đi kèm cùng tên nàng nhưng bằng một cách nào đó, vẫn luôn khiến cho trái tim Luda hẫng mất nhịp. Nàng đã đến gặp y tá của trường để hỏi về tình trạng của mình nhưng cô ấy thì chỉ bật cười khi biết chuyện này xảy ra mỗi khi nàng ở cùng Juyeon.


"Lại là em à." Luda phản ứng lạnh lùng hết sức có thể nhưng điều đó không hề làm đội trưởng đội bóng cảm thấy lúng túng một tí nào, nghĩ lại thì, chuyện này đã xảy ra bao giờ đâu chứ.


"Yeap! Lại là em đây!" Juyeon trả lời trong khi cố gắng điều chỉ bước chân để phù hợp với tốc độ của nàng.


"Em không cảm thấy nhàm chán khi cứ đi theo xung quanh tôi sao?"


"Nhưng em không thấy thế thật mà?" Luda liếc nhìn em và nhận ra nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của người vận động viên còn nàng thì phải kìm nén cái trợn mắt từ bản thân. Nàng không trả lời mà thay vào đó chỉ tăng tốc độ của mình, cố gắng thoát khỏi sự phiền phức đến từ cún con có vẻ ngoài của một cô gái.


"Đợi em nữa!" Nàng nghe thấy tiếng em từ phía sau nhưng điều đó chỉ khiến nàng chạy nhanh hơn. "Oh chiến luôn Luda unnie! Chạy đua thôi! Người cuối cùng chạy tới sân cỏ sẽ phải mua kem!" Em hét lên trước khi xuất phát và thực sự đã đi trước nàng một đoạn khá xa.


Cái quái quỷ gì vậy chứ? Luda không suy nghĩa quá nhiều mà thay vào đó, nàng thấy bản thân mình đang chạy theo em. Nếu có bất thứ gì khiến nàng ghét hơn cả thú nhồi bông Rilakkuma (thật đúng là một cơn ác mộng), thì đó chính là việc bị thua cuộc. Mình là Lee Luda và mình luôn là người chiến thắng.


Có lẽ việc luôn chiến thắng có hơi một chút phóng đại khi mà nàng chạy tới giữa sân bóng đá gần như trong tình trạng tắt thở còn Juyeon thì chỉ đang cười toe toét đứng đó chờ nàng. Luda không nói gì bất kì điều gì, nàng nằm xuống mặt đất cố gắng lấy lại hơi thở của mình. Juyeon khuỵ gối và nhìn nàng, che chắn những tia nắng đang chiếu xuống.


"Đừng." Là tất cả những gì nàng nói trước khi có thể hít thở một cách bình thường. Sau khi đã làm được điều đó, nàng mở mắt, nhìn thấy em vẫn đang nghiêng người về phía mình. Luda cố kìm nén cơn đỏ mặt khi mà Juyeon thực sự trông như đang toả sáng với ánh nắng mặt trời ngay phía sau lưng em.


Thật đẹp.


"Vậy thì.." Juyeon bắt đầu và nàng ngay lập tức cắt lời em ấy.


"Tôi kết thúc buổi tập lúc sáu giờ nên chúng ta có thể đi mua món kem chết tiệt của em sau đó."


"Yey!" Là những gì em nói trước khi đè lên Luda, người hiện tại đang nằm trên mặt đất, khiến nàng phải hét vì ngạc nhiên.


"Son Juyeon xuống khỏi người tôi ngay!"


"Nhưng mà người chị rất ấm áp đó!"


"Cơ thể em toàn là mồ hôi!"


"Chị cũng thế mà!"


----------


Buổi luyện tập ngày hôm nay diễn ra tốt hơn và mọi người chắc chắn đều nhận ra việc này. Luda liên tục đánh quả bóng này đến quả bóng khác một cách chính xác. Sự ăn ý giữa nàng và Soobin cũng rất điên rồ, giống như là cả hai đều đã đồng bộ với nhau một cách hoàn hảo suốt ngày hôm nay. Nàng thậm chí không cần nhìn đến người dàn xếp để biết kế hoạch của chị ấy.


"Luda à." Jiyeon kêu tên nàng và Luda ngay lập tức cảm thấy sợ hãi khi sắp phải nghe thấy những điều mà vị đội trưởng sắp nói, nhưng dù sao thì nàng vẫn phải quay lại đối mặt với chị.


"Vâ-vâng đội trưởng?"


"Hôm nay em làm tốt lắm, cứ tiếp tục giữ vững phong độ và chị tin chắc rằng em sẽ là một trong những người giỏi nhất cho trận mở màn." Đó là những điều chị nói trước khi quay trở lại với bài luyện tập của riêng mình. Đây chính là tính cách chăm chỉ chuyên cần của người đội trưởng chơi vị trí Tay Đập cánh phải. Kim Jiyeon cũng không phải là đội trưởng trẻ nhất trong trường mà không có lý do gì.


"Luda à! Em đã làm được rồi!" Soobin hét lên trước khi nhảy vào người nàng, trao cho Luda một cái ôm. "Chúng ta nên ăn mừng thôi!"


"Aaah em thực sự không thể, em có một số... nhiệm vụ cần phải hoàn thành." Soobin buông nàng ra, nhìn Luda một cách đầy nghi ngờ.


"Em không định ở lại luyện tập đến nửa đêm đấy chứ?"


"Không, không hề! Em hứa đấy!"


"Tốt lắm, chị không muốn nhìn thấy em bất tỉnh trên sân tập lần nào nữa đâu."


Ký ức đó khiến nàng co rúm người lại và bật cười cùng một lúc. Luda có xu hướng tập luyện quá sức và rồi vào một đêm khi cơ thể nàng không thể chịu đựng được nữa, điều tiếp theo nàng thấy là mình nằm trên giường bệnh còn Soobin thì đang chợp mắt trên ghế. Nàng ghét việc đã khiến bạn bè của mình lo lắng nhưng đồng thời nàng cũng rất biết hơn cô ấy. Luda thề với chính bản thân sẽ không bao giờ để điều đấy tái diễn nhưng vào một số ngày, chuyện này thật khó khăn, đặc biệt là sau khi nàng thay đổi vị trí.


"Em sẽ không tiếp tục luyện tập đâu mà. Chỉ là em thực sự phải đi gặp một ng-" Ngay sau đó một giọng nói ồn ào phát ra từ lối vào của phòng tập đã cắt đứt nàng ngay lập tức.


"Luda unnie! Bây giờ chúng ta có thể đi mua kem chưa?" Tiếng hét của kẻ đột nhập không chỉ thu hút sự chú ý của nàng mà còn của tất cả những người khác trong phòng tập luyện.


"Cái gì vậy? Juyeon ư?" Soobin lớn tiếng hỏi khi thấy cô nàng cầu thủ đội bóng đá không quan tâm đến ánh nhìn từ các động đội của của hai người mà đi thẳng về phía Luda. Juyeon thậm chí còn chào hỏi một vài người khác, những người có vẻ cũng quen biết em ấy. Người con gái này nổi tiếng đến mức nào vậy chứ?


"Xin chào đằng đó nha, Soobin unnie!" Juyeon cũng chào cô ấy nhưng ngay khi đối mặt với Luda, em ấy đột nhiên trở nên ngại ngùng và nở một nụ cười bẽn lẽn. "Chào, Luda unnie!"


"Ch-chào." Chuyện này vô cùng bất ngờ và dù nàng có cố gắng thì cũng không thể phủ nhận đó là điều đáng yêu nhất mà Luda từng thấy ở người đội trưởng vô cùng kiêu hãnh của đội bóng đá. "Em đang làm gì ở đây vậy hả?"


"Em nghĩ chúng ta sẽ đi mua kem mà chị đã hứa mà?" Juyeon thực sự bĩu môi còn Luda thì cố gắng không tan chảy ngay tại chỗ. "Chị đã quên rồi sao?"


Quá muộn, mình đã tan chảy mất rồi.


"Không hề, đồ ngốc này, tất nhiên là tôi không có quên. Tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy em ở đây sớm như vậy thôi." Đó là cuộc trò chuyện nhẹ nhàng nhất mà Luda từng có với bất kỳ ai ngoài bạn bè của mình và Soobin chắc chắn đã nhận ra điều này khi mà cô ấy đang nhìn nàng một cách tò mò. "Tôi sẽ tắm nhanh thôi và tôi lại là của em ngay đây."


Cái gì đang phun ra từ miệng của mình vậy chứ? Của em? Chuyện gì đang xảy ra với mày vậy hả Lee Luda? Những câu hỏi đó ngay lập tức bị xoá đi khi nàng thấy nụ cười tươi tắn xuất hiện trên khuôn mặt Juyeon.


"Okay! Em sẽ đợi chị ở ngay đây vậy!" Em thực sự làm điều đó khi ngồi xuống ngay trên sân tập. Nàng đảo mắt thật tự nhiên trước khi bước vào phòng tắm cùng chiếc đuôi mang tên Soobin. Luda dự đoán sẽ có hàng loạt câu hỏi từ người bạn của mình ngay khi cả hai bước vào buồng tắm.


"Vậy thì em có thể giải thích cho chị hiểu làm cách nào mà em đã biến siêu sao bóng đá của trường thành cún con ngoan ngoãn của mình không?"


"Em ấy không phải là cún con ngoan ngoãn của em." Soobin nhìn nàng với vẻ mặt hoài nghi còn nàng thì chỉ có thể rên rỉ. "Em nợ em ấy một chầu kem, chỉ thế thôi."


"Ừa phải, còn chị thì không si mê Sojung unnie như điếu đổ."


"Đó là phép tu từ à?" Giờ thì đến lượt Soobin phải đảo mắt.


"Em có thể phủ nhận chuyện này mãi mãi nhưng chị đã thấy cách mà em đối xử với Juyeon. Em sẽ không trốn tránh điều này quá lâu được đâu. Tin chị đi, chị mày đã từng trải rồi."


Có lẽ Soobin nói đúng nhưng tất cả mọi thứ vẫn còn mới mẻ. Nàng chỉ muốn mọi chuyện diễn ra một cách chậm rãi. Nhưng liệu điều này có khả thi với Juyeon không?


----------


Luda đã quá quen với việc Juyeon xuất hiện ở mọi nơi tới mức mà việc này thực sự trở thành thói quen hằng ngày của nàng. Chạy bộ cùng Juyeon vào buổi sáng, giữa trưa đi đến máy bán hàng tự động bí mật cùng Juyeon, buổi chiều học ở thư viện cùng Juyeon, và đôi khi là xem nhau tập luyện. Trước khi Luda nhận ra điều đó, những ngày của nàng bắt đầu tràn ngập hình bóng Juyeon, Juyeon, Juyeon. Chuyện này là một phép màu khi nàng đã không phát điên lên vì em ấy.


Người con gái giống như chú chó beagle dường như đã nghe thấy những suy nghĩ nội tâm của Luda khi em bước vào phòng gym và vẫy tay về phía nàng. Luda vẫy tay chào trước khi quay lại luyện tập. Có thể nhận thấy rằng Juyeon đã thoải mái thế nào khi ở cùng đội bóng chuyền. Không ai còn thắc mắc về việc em đang làm gì ở đây, ngồi trên khán đài và xem mọi người tập luyện. Juyeon giống như một thành viên danh dự khi các đồng đội khác chào đón và tiếp nhận em ấy.


Đôi lúc em sẽ mở một cuốn sách và nghiên cứu trong khi chờ đợi nàng tập luyện. Những lần khác, em sẽ là người cổ vũ cá nhân của Luda và luôn hò hét rất to bất cứ lúc nào nàng ghi bàn. Thành thật mà nói, điều đó khá xấu hổ nhưng nàng đã quen với chuyện này sau một vài tuần. Thật sự thì chuyện này khá đáng yêu và Luda không ngại việc có một hoạt náo viên xinh đẹp như vậy.


"Buổi tập kết thúc sớm sao?" Luda hỏi, tiếp cận đội trưởng đội bóng đá trên khán đài sau khi tắm xong.


Juyeon gật đầu trước khi đóng lại cuốn sách và đối mặt với nàng. "Vậy là trận đấu đầu tiên của chị sắp diễn ra. Chị cảm thấy thế nào rồi?" Em ấy nói đúng, chỉ còn vài ngày nữa là mùa giải sẽ khai mạc và nàng vẫn nhớ việc đã nói với em về chuyện thay đổi vị trí gần đây của mình.


"Rất nhiều lo lắng nhưng cũng thật sự rất phấn khích. Chị đã rất chăm chỉ cho lần này."


"Chị sẽ làm vô cùng tốt thôi. Có thể chúng ta không cùng chơi một môn thể thao nhưng em biết một vận động viên giỏi nếu em nhìn thấy họ." Em nhìn nàng một cách chân thành trước khi tiếp tục . "Và chị chắc là một trong số họ."


Luda có thể cảm nhận được dòng điện và sự căng thẳng đang treo lơ lửng trong không khí nhưng nàng không dám phá vỡ điều đó. Cái nhìn mãnh liệt của Juyeon khiến nàng cảm thấy cổ họng mình trở nên khô khốc. Khuôn mặt em đột ngột cúi xuống gần hơn và trong một giây, cơ thể nàng tê liệt cho đến khi gương mặt mình chỉ còn cách em một inch và Luda buộc bản thân phải thoát khỏi chuyện này.


"Vậy thì hôm nay em muốn thử vị kem nào?" Nàng thốt lên, một cách hiệu quả, ngăn cản Juyeon thực hiện bất cứ điều gì mà em định làm. Dường như em cũng nhận ra điều tương tự ngay lúc đôi mắt em mở to vì ngạc nhiên và lùi lại trước khi giả vờ tiếng ho.


"Uhmm bất cứ vị nào mà chị muốn." Juyeon dập tắt ý định của nàng ngay trước khi Luda có cơ hội đáp lại. "Ngoại trừ kem kim chi."


"Gì chứ?! Nhưng thật sự, thật sự rất ngon đó và nhiệm vụ của chị chính là giới thiệu nó cho em!"


"Yeah, không có chuyện đó đâu họ Lee à." Em bật cười khúc khích trước khi đứng dậy, giúp nàng cầm theo những món đồ của mình. Juyeon luôn làm điều này còn nàng thì cố gắng khiến bản thân không đỏ mặt trước ẩn ý từ hành động của người con gái nhỏ tuổi hơn.


"Được thôi nhưng chắc chắn lần tới chị sẽ cho em thấy ánh sáng chân lý của cuộc đời chính là kem kim chi."


Cứ như vậy, sự căng thẳng kỳ lạ ban nãy biến mất và cả hai lại cảm thấy thoải mái với nhau. Luda thích điều này hơn, một thứ gì đó không phức tạp.


----------


Bóng chuyền từng là môn thể thao duy nhất thu hút sự quan tâm của Luda nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi nàng và Juyeon trở thành bạn bè. Trở thành bạn của em ấy đồng nghĩa việc Luda được tiếp cận những lời lan man khó hiểu của em về cầu thủ bóng đá yêu thích của mình hay là sự bùng nổ đột ngột của Juyeon về những ý tưởng chiến lược mà nàng cần phải ghi nhớ thay em vì Juyeon sẽ luôn quên mất chúng một cách dễ dàng. Nàng thậm chí còn có cả một cuốn sổ nhỏ chỉ dành cho những điều đó. Trên thực tế thì tại thời điểm này, Luda gần như đang làm quản lý đội bóng đá như là nghề phụ của mình.

Nàng chú ý đến kỹ năng và điểm yếu của từng cầu thủ và bảo đảm bản thân sẽ ghi chúng ra giấy trong lúc ngồi xem họ luyện tập và chờ đợi Juyeon kết thúc. Ánh nắng mặt trời dịu nhẹ trên làn da nàng khi ngồi ở băng ghế gần nơi đội bóng tập luyện. Hôm nay là buổi tập mà cả đội sẽ chia làm hai và giao đấu cùng nhau. Điều này thú vị hơn thường lệ vì lần này cả hai người đội trưởng đều thuộc hai đội riêng biệt. Rõ ràng cả hai đều muốn đánh bại đối phương và Luda không cảm thấy bất ngờ về điều này khi họ là hai người cạnh tranh nhất mà nàng biết.


Có thể dễ dàng nhận thấy được tầm ảnh hưởng của họ đối với đội bóng của mình. Khi không tập luyện, Juyeon và Sojung có thể là trung tâm của những trò đùa, đặc biệt là người lớn tuổi hơn lại là đứa trẻ hay khóc nhất nhưng trên sân cỏ thì hai người họ chính là người được kính trọng nhất.


Luda quan sát từng thành viên trong đội bóng thi đấu như thường lệ và cũng giống mọi lần, sự tập trung của nàng luôn quay về một tiền đạo nhất định. Điều gì đó về việc xem Juyeon thi đấu giống như một sự thôi miên đối với nàng, cách mà em di chuyển tới lui khi kiểm soát quả bóng với kỹ năng hoàn hảo. Em ấy tài năng nhưng không chỉ có vậy, niềm đam mê của em dành cho trận đấu chính là một sự truyền cảm hứng và Juyeon sẽ không là em ngay lúc này nếu không có sự chăm chỉ cố gắng tập luyện mà bản thân đã dành ra mỗi ngày.


Luda và Juyeon đều giống nhau ở điểm mà tình yêu của họ dành cho bộ môn thể thao cá nhân nhưng có gì đó khác biệt tồn tại ở em ấy. Điều này được thể hiện qua cách mà em cổ vũ đội của mình bằng những tiếng hò reo, làm bừng sáng cả sân vận động chỉ bằng một nụ cười và thu hút tất cả mọi người xung quanh bằng chính con người em. Juyeon chính là sự trái ngược tuyệt đối của Luda. Mình là sương mù và cơn mưa rào trong khi em ấy chính là mặt trời và bầu trời trong xanh.


Suy nghĩ này khiến Luda tự hỏi tại sao người con gái được tất cả mọi người yêu quý lại trở thành bạn của mình khi mà nàng hoàn toàn không thể trở nên hoà đồng nhưng điều đó cũng không ngăn cản được Juyeon. Nhưng nàng vẫn là nàng, vẫn là một Luda nhỏ bé trầm lặng, chẳng có gì thú vị về bản thân ngoài việc nàng đang chăm sóc một chú chó trắng cũng nhỏ bé không kém.


Có lẽ chính xác là như vậy, Juyeon chỉ là Juyeon và ngay cả nàng cũng không thể không rung động trước em ấy. Và có lẽ chuyện này cũng tương tự với em. Cách mà Juyeon trèo qua băng ghế gần chỗ ngồi của Luda để nàng có thể lau đi những giọt mồ hôi trên gương mặt em bằng chiếc khăn mà nàng luôn mang theo và rồi nở một cười rạng rỡ trước khi quay trở lại đường đua để tiếp tục các vòng chạy còn lại của mình như thể đó là một điều vô cùng bình thường.


Vì vậy, có lẽ đó là điều bình thường, đối với nàng và cả Juyeon.


----------


Khó thở? Đánh dấu vào đó. Toát mồ hôi không kiểm soát và cảm thấy lạnh lẽo? Hoàn toàn có đấy. Tình trạng thị lực bị giảm sút, khoảnh khắc đọc đến đây Luda dường như cảm nhận được một tình huống nguy kịch khi tầm nhìn của nàng trở nên tối dần. Bài viết về việc tự chuẩn đoán đang được mở trên điện thoại nàng ngay lúc này có tựa đề "Làm thế đéo nào để biết nếu bạn đang có cơn hoảng loạn?" đã mô tả tất cả những điều tào lao tuyệt vời mà nàng hiện đang cảm thấy khi thu mình lại trong phòng thay đồ.


Trận đấu khai mạc của Luda sẽ bắt đầu trong hai tiếng nữa và điều này đã giải thích về việc sự lo lắng của nàng được nhân lên gấp bốn lần. Chết tiệt, mình đang có cơn hoảng loạn ngay trước trận đấu quan trọng nhất trong cuộc đời, tỉnh táo lại nào Lee Luda. Nói luôn dễ hơn làm nhưng chuyện này cũng không làm vơi bớt sự nản lòng của nàng hay kể cả việc là nàng sắp sửa ngất đi hoàn toàn. Luda có thể cảm thấy đầu mình ngày càng trống rỗng và trở nên mơ hồ nhưng việc thi đấu là điều duy nhất giúp nàng tỉnh táo. Bài viết trên màn hình điện thoại đột nhiên chuyển thành bức hình của nàng và Juyeon khi em bất ngờ gọi đến.


"Xin chào?" Nàng trả lời một cách yếu ớt sau khi dùng hết sức lực còn lại chỉ để có thể nhấn vào nút trả lời cuộc gọi.


"Luda unnie? Chị đang ở đâu thế? Đồng đội của chị đang chờ đ- này chị có ổn không??!" Giọng nói Juyeon bỗng trở nên lo lắng.


"Y-yeah chị ổ-ổn." Luda cố gắng đáp.


"Luda unnie! Em có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của chị còn giọng nói thì đang run rẩy đấy! Bây giờ chị đang ở đâu?"


"Ph-phòng thay đồ." Đó là những gì Luda có thể hoàn thành trước khi bóng tối bao trùm lấy nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro