Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Impotent

Hãy đảm bảo và chắc chắn rằng bạn đã đọc cảnh báo. Nếu đã đọc và sẵn sàng thì vào truyện thôi. Không thì bạn có thể bỏ qua nó.

****

"Xin chào, vui lòng ngồi xuống và tôi có thể biết vấn đề của anh được không?" Vương Nhất Bác nói với tư thế quay lưng về phía bệnh nhân khi cậu rót trà vào hai cốc.

"Bác sĩ Vương, tôi nghĩ... tôi bị bất lực..."

Vương Nhất Bác lập tức cầm cái nồi trên tay quay lại. Dù đeo khẩu trang nhưng Vương Nhất Bác biết rất rõ giọng nói và hình dáng cơ thể này.

Đó là Tiêu Chiến, bác sĩ tâm lý đồng nghiệp của cậu. Vương Nhất Bác rót trà xong trước khi đi đến ghế dài. Lúc đầu, Vương Nhất Bác nghĩ rằng đó có thể là một trò đùa.

Tuy nhiên, khi biết rằng Tiêu Chiến đã nghỉ nửa ngày, Vương Nhất Bác biết nó rất nghiêm trọng. Tiêu Chiến, một bác sĩ chăm chỉ và nghiêm túc, không đùa giỡn khi nói đến bệnh nhân của mình.

Nhìn thấy chiếc mặt nạ, Vương Nhất Bác biết hôm nay Tiêu Chiến đến với tư cách bệnh nhân. "Mời ngồi" Vương Nhất Bác chỉ vào chiếc ghế dài, cậu cũng đi lại và ngồi xuống đôi diện.

Vương Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến hít thở sâu và mỉm cười "Anh có thể giải thích thêm về tình hình của anh không?"

Tiêu Chiến gật đầu "Tôi đã làm các xét nghiệm và kết quả cho thấy không có gì sai cả. Và tôi biết vấn đề là gì"

Vương Nhất Bác gật đầu và Tiêu Chiến tiếp tục "Tôi đã bị tổn thương tâm lí khi còn rất nhỏ. Đó cũng là lý do tại sao tôi học tâm thần học. Tôi nghĩ rằng tôi có thể hiểu vấn đề của mình và tự điều trị nó"

" Hừm, và anh không thể? Điều gì đã thúc đẩy anh phải đến một khám bệnh hôm nay? " Vương Nhất Bác hỏi, cảm thấy rất tò mò nhưng hy vọng nó nằm trong ranh giới mà Tiêu Chiến đặt ra.

"Gần đây... bạn trai của tôi đã ám chỉ muốn chuyển sang cấp độ tiếp theo và tôi vừa từ chối cậu ấy... Chúng tôi đã kết thúc với những điều tồi tệ?" Tiêu Chiến nói nhỏ.

Vương Nhất Bác nhướng mày một lúc rồi gật đầu "Được rồi, anh có muốn kể cho tôi nghe về tổn thương tâm lí lúc nhỏ của mình không?"

*Cảnh báo: Lạm dụng / Cưỡng bức / Bạo lực🚫🚫🚫

Tiêu Chiến gật đầu và hít thở sâu "Khi tôi 12 tuổi, mẹ tôi qua đời và một năm sau, cha tôi trở thành một kẻ say xỉn và nghiện rượu.

Ông ấy bắt đầu đánh đập tôi nhưng một ngày nọ, tôi không biết tại sao nhưng ông ta... ông ta đã cưỡng hiếp tôi... Và đó là khởi đầu của mọi thứ tồi tệ sau này...

Ông ta cưỡng hiếp tôi thường xuyên hơn, không và thậm chí ông ta còn bắt đầu đưa mọi người đến... để làm điều tương tự... Vì tiền

Tôi rất ghét nhưng không thể làm gì được, chuyện này cứ thế kéo dài 4 năm rồi một hôm ông ta về muộn và quên xích tôi lại.

Thời điểm tôi có thể đi bộ, tôi đã chạy ra ngoài. Rất may, gia đình nuôi của tôi đã tìm thấy tôi và họ đủ tốt để hỗ trợ tôi đi học và do đó tôi đã theo học ngành tâm thần học.

Tôi dần quen với mọi người xung quanh và tôi nghĩ rằng tôi đã làm tốt nhưng gần đây, bạn trai của tôi hôn tôi và đẩy tôi xuống. Tôi không thể không nhớ những sự kiện đó.

Nhưng tôi rất yêu và muốn tiến xa hơn với bạn trai nên đã cố gắng hết sức để rũ bỏ. Tuy nhiên, tôi không thể rũ bỏ cảm giác... bẩn thỉu... và nhơ nhớp này... "

Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng nức nở từ Tiêu Chiến nhưng không biết mình có nên an ủi anh một chút hay không. Cậu ấy sẽ không bao giờ chạm vào bệnh nhân ngay cả khi đó là để an ủi bệnh nhân nam hoặc bệnh nhân nữ nào đó.

Vương Nhất Bác nắm tay lại "Không sao đâu. Anh đang làm rất tốt. Thấy chưa? Anh muốn giải quyết vấn đề của mình. Tôi tin rằng anh đến tham gia buổi này là phù hợp. Tôi chắc chắn sẽ giúp anh"

Tiêu Chiến tháo mặt nạ ra và Vương Nhất Bác biết anh muốn được an ủi. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tiêu Chiến với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khiến trái tim cậu như thắt lại.

Ngay lập tức, Vương Nhất Bác đi tới và ôm chặt Tiêu Chiến. "Chiến, em xin lỗi, em không biết. Em xin lỗi"

Tiêu Chiến lắc đầu và khóc nhiều hơn. Vương Nhất Bác vỗ lưng anh an ủi, cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Sau đó cậu tách Tiêu Chiến ra khỏi mình và nói "Chiến, anh có biết tại sao em lại muốn anh làm bạn trai của em không?"

"B-Bởi vì anh yêu em?" Tiêu Chiến hỏi và Vương Nhất Bác lắc đầu. Trước khi Tiêu Chiến có thể phản ứng, Vương Nhất Bác tiếp tục.

"Là bởi vì em yêu anh. Rất nhiều. Tiêu Chiến, không phải câu hỏi, mà là một câu nói. Em yêu ngoại hình và cơ thể của anh, nhưng đó không phải là điều duy nhất."

Vương Nhất Bác vuốt tóc Tiêu Chiến khi Tiêu Chiến dựa vào ngực cậu và Vương Nhất Bác tiếp tục nói "Em yêu cách anh là một người rất thông minh, rất nghiêm túc và chăm chỉ vì bệnh nhân của mình.

Em yêu cách anh là một ngườ thật tốt bụng, luôn giúp đỡ những người gặp khó khăn, đặc biệt là trẻ em vàngười lớn tuổi. Em yêu cách anh là một người rất chu đáo, làm những việc sau lưng cho em mà em hoàn toàn biết ơn.

Em cũng yêu cách anh là một người rất hay ngớ ngẩn và lắp bắp khi anh lo lắng, cách anh đỏ mặt và bối rối bất cứ khi nào em hôn, ôm hoặc nắm tay anh, đặc biệt nếu chúng ta đang ở nơi công cộng.

Em yêu cách anh là một người có tài nấu ăn rất giỏi và cách anh luôn nghĩ về gia đình nuôi của mình. Em yêu sự bảo vệ của anh đối với những người anh yêu thương, tất nhiên là bao gồm cả em.

Em yêu mọi điều anh làm. Như nhặt Kiên Quả (con mèo) trên đường, đưa cho em những quả cà tím mà anh không thích, ghen tị bất cứ khi nào em cười với người khác.

Và nụ hôn buổi sáng và nụ hôn chúc ngủ ngon của anh khiến em yêu anh nhiều hơn và em không bao giờ có thể cảm nhận được đủ về anh.

Em yêu anh rất nhiều vì rất nhiều lý do và anh là người duy nhất ảnh hưởng đến em theo cách này. Người duy nhất mà em nghĩ sẽ dành cả đời cho người đó."

Vương Nhất Bác nhìn xuống và thấy Tiêu Chiến đang cắn môi, lặng lẽ thổn thức. Vương Nhất Bác mỉm cười và ôm lấy khuôn mặt Tiêu Chiến "Em yêu anh"

Tiêu Chiến sụt sịt và gật đầu khi Vương Nhất Bác đặt lên môi anh một nụ hôn trước khi ôm anh lần nữa. "Cảm ơn vì đã cố gắng"

Tiêu Chiến lắc đầu và ôm lại Vương Nhất Bác "Anh cũng yêu em, Nhất Bác, anh rất yêu em"

"Mn, em biết rồi" Vương Nhất Bác nói với một nụ cười "Và anh biết không? Hôm nay đã cho thấy anh mạnh mẽ như thế nào.

Tiêu Chiến, anh không hề bẩn thỉu hay nhơ nhớp. Em rất ghen tị khi biết họ chạm vào cơ thể anh và em rất tức giận khi biết điều đó mà không có sự đồng ý của anh. Nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng anh dơ bẩn hay nhơ nhớp cả.

Anh vẫn là Tiêu Chiến ngốc nghếch đáng yêu của em, người em rất yêu và vẫn muốn cùng anh trọn đời."

Tiêu Chiến sụt sịt trước khi cười một chút, sau đó thì thầm "Anh thật may mắn khi có em trong đời, Nhất Bác"

Vương Nhất Bác mỉm cười khi cậu hôn lên đầu Tiêu Chiến "Em còn may mắn hơn. Em không biết làm cách nào mà anh đã thay đổi cuộc sống của em và khiến nó tốt hơn gấp triệu lần"

Họ âu yếm nhau thêm một chút trước khi Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến với một cái cau mày "Chờ đã... Tại sao anh lại nói rằng mối quan hệ chúng ta đang tồi tệ?"

Tiêu Chiến hơi bĩu môi "Em đã tức giận khi anh đẩy em ra hoặc ngăn cản em tiến thêm... Nó cũng trở nên khó xử"

Vương Nhất Bác thở dài và ôm Tiêu Chiến "Không thể nào, em sẽ không giận anh vì chuyện như vậy, chỉ thất vọng khi nghĩ rằng anh có thể không thích em nhiều như vậy"

"Anh yêu em!" Tiêu Chiến vọt lên và đối mặt với Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cười khúc khích "Em biết, đó chỉ là một suy nghĩ vụt qua ngay lúc đó"

Tiêu Chiến đưa tay về phía trước để hôn Vương Nhất Bác "Nhất Bác, anh thực sự yêu em. Đó là lý do tại sao anh muốn và sẵn sàng làm cho mình tốt hơn"

"Mn" Vương Nhất Bác cười toe toét "Em biết nhưng anh phải cho em thấy rằng anh cũng yêu em rất nhiều"

Tiêu Chiến rời khỏi đùi cậu và nhìn sang chỗ khác khi anh cởi áo sơ mi ra, khiến Vương Nhất Bác tròn mắt "Chiến, anh làm gì vậy?"

"Cún con, anh yêu em rất nhiều và anh muốn làm điều này với em" Tiêu Chiến đáp, một chút ngây thơ thể hiện trên khuôn mặt.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến "Em nói đùa. Em không muốn vội vàng với anh, Chiến. Em biết anh yêu em. Chúng ta hãy từ từ, chúng ta còn nhiều thời gian mà không phải sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu "Nhất Bác, anh thực sự muốn làm điều này. Và... anh cảm thấy tự tin hơn sau khi nói chuyện với em"

Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến xuống ghế sofa khiến anh hét lên. Cậu sau đó lướt qua anh "Anh có chắc không?"

"Mn" Tiêu Chiến mỉm cười khi đưa một tay lên vuốt ve mái tóc của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác mỉm cười và hôn anh.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác từ từ trượt tay xuống cơ thể Tiêu Chiến, vuốt ve đũng quần của anh. Tiêu Chiến hít một hơi mạnh và Nhất Bác dứt khỏi nụ hôn. "Chiến, nhìn em"

Tiêu Chiến mở mắt ra và nhìn thấy Vương Nhất Bác, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trên người anh. Vương Nhất Bác tặng cho anh một nụ hôn "Em yêu anh, Chiến"

"Anh cũng vậy" Tiêu Chiến mỉm cười và nhìn Vương Nhất Bác cởi khóa quần của mình. Cảm thấy ngại ngùng, Tiêu Chiến quay đi và nhắm mắt lại nhưng ký ức lại tràn về, khiến anh phải đá Vương Nhất Bác đi.

"Xin lỗi!" Tiêu Chiến thở hổn hển khi ngay lập tức đến đỡ cậu. Vương Nhất Bác mỉm cười và quỳ xuống "Chiến, hãy nhìn em thật kỹ"

Vương Nhất Bác sau đó kéo quần đùi và quần trong của Tiêu Chiến xuống, nhìn chằm chằm vào anh suốt thời gian đó.

Tiêu Chiến định quay đi thì Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh. "Chiến, nhìn em này. Hãy nhìn em đi, đừng quay đi"

Tiêu Chiến gật đầu và Vương Nhất Bác mỉm cười trước khi dỡ anh nằm trên ghế sofa. Vương Nhất Bác đứng giữa hai chân anh, nâng đùi anh lên.

"Anh cảm thấy thế nào?" Cậu hỏi và Tiêu Chiến mỉm cười "Hồi hộp và hơi... phấn khích"

Vương Nhất Bác mỉm cười và hôn anh "Và anh biết em yêu anh đúng không?" Tiêu Chiến cười đáp lại và gật đầu.

Vương Nhất Bác sau đó liếm xuống và bắt đầu để lại dấu vết trên cổ Tiêu Chiến trong khi đảm bảo rằng anh đang quan sát cậu.

Sau đó cậu cúi xuống và bắt đầu bú, liếm và cắn đùi Tiêu Chiến. Anh thỉnh thoảng nhăn mặt nhưng hầu hết thời gian đều rên rỉ.

Vương Nhất Bác nhìn anh với nụ cười toe toét "Anh Tiêu, bác sĩ Vương đã chữa khỏi bệnh thành công cho anh"

Tiêu Chiến đỏ mặt giận dữ khi anh đập nhẹ vào cánh tay của Vương Nhất Bác. Cậu cười khúc khích và để lại dấu vết của mình, tôn thờ cơ thể Tiêu Chiến.

Anh cựa quậy và Vương Nhất Bác cảm thấy sự cương cứng của mình lại cứng thêm.

Vương Nhất Bác kéo quần của mình xuống và dựa vào Tiêu Chiến, cọ xát sự cương cứng của họ với nhau.

Tiêu Chiến trở nên rơm rớm nước mắt khi sự bất an tràn ngập trong anh "C-Chúng ta không làm vậy sao? Anh... bẩn à? Sau này em không muốn làm chuyện đó với anh sao?"

Vương Nhất Bác nhanh chóng lau nước mắt cho Tiêu Chiến "Tất nhiên là không, Chiến. Em yêu anh rất nhiều và anh không bao giờ bẩn hay thân thể anh nhơ nhớp. Anh không thấy em rất yêu anh sao?"

"Vậy thì tại sao..." Tiêu Chiến sụt sịt và Vương Nhất Bác đỏ mặt "Chà... tôi không có thuốc bôi trơn hay bao cao su..."

Tiêu Chiến bật ra một tiếng cười khúc khích mặc dù vẫn đang hổn hển thở "Nếu em có nó trong văn phòng của mình, anh có thể phát điên"

Vương Nhất Bác cười khúc khích trở lại và bắt đầu vuốt ve sự cương cứng của họ với nhau khi Tiêu Chiến nắm lấy cánh tay của cậu ấy" Sử dụng kiêm... và làm điều đó thô... "

Vương Nhất Bác đỏ mặt. "Anh có chắc không?" Cậu vừa hỏi vừa cúi xuống hôn Tiêu Chiến vài lần. "Hừm, anh muốn em"

Câu trả lời của Tiêu Chiến khiến máu toàn thân Vương Nhất Bác muốn trào ra.

Vương Nhất Bác vừa đủ hai ngón tay khi Tiêu Chiến thả lỏng người ra và cảm thấy gần gũi, cậu đặt đầu dương vât của mình vào lối vào lỗ của Tiêu Chiến.

Chỉ có cái đầu vào nhưng nó rất chặt và khi Vương Nhất Bác đã gần đến, cậu ấy đã phóng thích vào lỗ của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác sau đó tiếp tục vuốt ve Tiêu Chiến, khiến anh chìm trong khoái cảm mà rên rỉ và vặn vẹo. "Anh thật hấp dẫn, Chiến" Vương Nhất Bác gầm gừ thấp khi cậu cho vào ngón tay thứ ba.

Vương Nhất Bác đã xuất tinh khá nhiều, làm cho lỗ của Tiêu Chiến được bôi trơn tốt. Nghe thấy những âm thanh chói tai phát ra khiến Tiêu Chiến vừa xấu hổ vừa bật dậy.

"Nhanh lên, Nhất Bác" Tiêu Chiến rên rỉ và Vương Nhất Bác rên rỉ vì thiếu kiên nhẫn. "Chiến, thêm một chút nữa, sẽ không đau nếu em chuẩn bị tốt"

Ngón tay của Vương Nhất Bác sau đó cọ xát vào tuyến tiền liệt của Tiêu Chiến,

Vương Nhất Bác cười khẩy "Ủa, Chiến Chiến của em cảm thấy rất tốt sao" Vương Nhất Bác trêu chọc khi cậu đánh vào chỗ đó hết lần này đến lần khác.

Tiêu Chiến phát ra một loạt những tiếng rên rỉ đứt quãng và anh bắt đầu chảy nước mắt. Điều này cảm thấy rất tốt. Anh ấy chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây. Vương Nhất Bác không khiến anh ấy cảm thấy bị lợi dụng thân thể chút nào.

Vương Nhất Bác nhận ra những giọt nước mắt và ngừng tấn công vị trí cũ, chỉ kéo về phía sau. "Xin lỗi Tiêu Chiến, có phải em đã trêu chọc anh quá đáng không?"

Tiêu Chiến lắc đầu với một nụ cười "Anh không, yêu em rất nhiều, Nhất Bác" Vương Nhất Bác cảm thấy trái tim của mình nảy lên một nhịp và một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của mình.

Đưa tay xuống hôn Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại tấn công tuyến tiền liệt của anh không ngừng. Đột nhiên, Tiêu Chiến lại phóng thích.

"Xin lỗi" Tiêu Chiến đỏ mặt nhưng Vương Nhất Bác đã hôn anh "Đừng như vậy, anh rất dễ thương và quyến rũ.

Tiêu Chiến gật đầu e thẹn và Vương Nhất Bác mỉm cười. Vuốt ve dương vật vẫn còn nhạy cảm của anh vài lần, nó đã cứng lên.

Vương Nhất Bác sau đó trải kiêm lên của mình và tự căn chỉnh. Trao cho Tiêu Chiến một nụ hôn và một nụ cười, Vương Nhất Bác vào trong anh.

"Chiến" Vương Nhất Bác gọi để làm cho anh tập trung vào cậu, quên đi cảm giác đau đớn. Tiêu Chiến mỉm cười ngọt ngào "Nó không đau chút nào. Anh cảm thấy tốt"

Tiêu Chiến thở hổn hển khi đồ của Vương Nhất Bác ngày càng lớn trong anh. Nhất Bác chỉ cười và bắt đầu đẩy mạnh. Những tiếng rên rỉ và tiếng kêu thảm thiết tràn ngập không khí.

"Ahh... Chiến... Em... Yêu anh... Oohh... Nhiều lắm... Anh... thật chặt... Ahhh ..." Vương Nhất Bác không ngừng rên rỉ và rên rỉ.

Tiêu Chiến mỉm cười giữa những tiếng rên rỉ, liên tục nhắc nhở rằng người mang lại cho anh khoái cảm này là Vươn Nhất Bác "Ahhh... Cún con... S-Sâu quá!... Hmmm... Chậm... lại... Ahhh...

Tiêu Chiến phát ra với một tiếng rên lớn và Vương Nhất Bác đang ở trên bờ vực, muốn rút ra. Tuy nhiên, Tiêu Chiến đã dùng tay ôm chặt lấy eo Nhất Bác.

Với sự siết chặt và không ngừng chặt chẽ của lỗ nhỏ của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không thể kiềm chế được nữa và thả sâu vào bên trong anh hơn.

Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến và Tiêu Chiến mỉm cười. Anh ấy yêu cách Vương Nhất Bác ở bên trong anh ấy mặc dù đã xuất tinh. Anh ấy thích cách Vương Nhất Bác vuốt tóc âu yếm và hôn ớt lên khắp người anh ấy.

Tiêu Chiến ôm lấy mặt Vương Nhất Bác "Cảm ơn Nhất Bác. Anh yêu em rất nhiều" Tai Vương Nhất Bác đỏ lên, khiến Tiêu Chiến cười khúc khích.

Tiếng cười khúc khích của anh dừng lại khi anh nhận ra Vương Nhất Bác ngày càng cứng hơn, khiến anh đỏ mặt. Vương Nhất Bác vùi đầu vào cổ Tiêu Chiến và lầm bầm "Vòng 2?"

Tiêu Chiến gật đầu và Vương Nhất Bác tiếp tục lực đẩy của mình ngay lập tức. Sau khi làm xong, cậu bế anh lên xe.

"Chiến, đây có phải là kế hoạch của anh không? Đặt lịch vị trí cuối cùng trong ngày... Và thuyết phục em lái ô tô thay vì đạp xe sáng nay!" Vương Nhất Bác cười khúc khích.

Tiêu Chiến đỏ mặt và đập vào cánh tay của cậu "Nó tình cờ là vị trí cuối cùng của lịch khám!" Tiêu Chiến vặn lại. Vương Nhất Bác vuốt tóc Tiêu Chiến một cách âu yếm "Và buổi khám thế nào?"

Tiêu Chiến lườm cậu "Tốt hơn hết là em không nên làm vậy với bất kỳ bệnh nhân nào khác của em"

"Tất nhiên rồi!" Vương Nhất Bác cười toe toét "Anh là người duy nhất. Đặc biệt cho dịch vụ độc quyền của em"

Tiêu Chiến vừa cười vừa lắc đầu "Hãy nhanh chóng đi ăn bữa tối và về nhà"

"Và có thể để bác sĩ này kiểm tra sức khỏe cho anh" Vương Nhất Bác tiếp tục một cách táo tợn khi sang số và đạp vào bàn đạp.

Tiêu Chiến không nói nên lời, hơi đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh chỉ cảm thấy biết ơn khi có Vương Nhất Bác trong cuộc đời mình và biết ơn vì anh đã lấy hết can đảm để nói mọi chuyện với cậu.


_19/10/2022_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro