[Nhiếp Dao][H+] Ghen
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/16604948
❗❗ OOC, có chút hint nhỏ về Hi Dao, cụ thể là Lam đại yêu đơn phương A Dao nhưng Dao yêu Đại ca, chỉ đối với Lam đại như friendzone ❗❗
_____________________________________
Tiếng cười khẽ vang lên trên nền nhạc sống động của buổi yến tiệc. Theo bản năng, tông chủ Thanh Hà Nhiếp thị nhìn lên từ ly của mình ra khắp phòng. Đôi mắt tối màu của hắn rơi vào hai bóng người đang ngồi trên ghế liền kề chiếc bàn lớn bên dưới khu vực đại diện cho quyền lực của chủ nhà, Lan Lăng Kim thị.
Lam Hi Thần cười nhẹ khi Kim Quang Dao giấu phần dưới mặt sau ống tay rộng của ngoại bào vàng. Khoảnh khắc ánh mắt của Nhiếp Minh Quyết chạm vào họ, con trai của Kim Quang Thiện nghiêng về phía người kia và lẩm bẩm điều gì đó khiến nụ cười của Cô Tô đệ nhất bích mở rộng. Lam Hi Thần quay mặt sang đầu phòng khác và trả lời, không nhìn vào y. Một lần nữa, tiếng cười ấm áp lại vang lên giữa những tiếng bàn luận xôn xao.
Nhiếp Minh Quyết mím chặt môi, gầm gừ từ trong cổ họng và bàn tay hắn càng siết chặt lấy chiếc cốc vàng. Như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Lam Hi Thần quay về hướng hắn chào, hơi nghiêng đầu. Ngay lập tức, Kim Quang Dao nheo đôi mắt được ẩn dưới hàng mi dày, nghiêng đầu nhìn huynh đệ kết nghĩa của mình. Sau một vài giây, y gần như không di chuyển đầu khỏi một bên vai. Thanh Hà Nhiếp tông chủ rít lên giữa hai hàm răng và uống cạn ly.
Bất cứ ai khác sẽ khó khăn rời khỏi phòng. Sau khi uống nhiều như vậy, một nam nhân bình thường không thể đi qua hành lang được chiếu sáng lờ mờ bằng những ngọn đèn bọc lụa. Tuy nhiên, Nhiếp Minh Quyết không phải là một nam nhân bình thường: hắn là một tu sĩ cao 1 mét 91, người có thể uống nhiều rượu như một đội quân mà vẫn đứng vững. Và tiếp tục tức giận trước những gì hắn thấy.
Lam Hi Thần cười. Với tên phản đồ nhỏ bé đó. Tên gián điệp, kẻ chủ mưu, kẻ sát nhân, kẻ tra tấn chết tiệt đó ... tên quái vật đó ... đứa con tha hoá của ...
Hắn phân biệt hai người mặc đồ vàng và trắng. Bản năng mách bảo hắn rằng hắn vừa rời khỏi một trong những căn phòng bên trái và hắn chỉ cần nhớ cách tông chủ Cô Tô Lam thị dựa vào vai người kia để đoán xem phòng ngủ được nói đến của ai. Lam Hi Thần thực sự không uống được rượu và Kim Quang Dao biết cách lợi dụng điểm yếu của người khác.
Trước khi có thể kìm chế cơn giận, hắn đã lao vào đuổi theo người kia.
Kim Quang Dao kêu lên vì ngạc nhiên khi một bàn tay tóm lấy cổ y và đẩy vào tường. Với má áp vào đá lạnh, y chớp mắt điên cuồng khi cảm nhận được sức nặng của một thân thể trên người mình. Hơi thở ấm áp phả vào tai y.
"Ngươi cố tình làm vậy, phải không?" giọng nói khàn khàn.
Hơi thở của người kia ép Kim Quang Dao vào tường có hơi đau.
"Xích Phong tôn ca ca..." y nói, giữ sự run rẩy trong lời nói của mình.
"Đi theo gã ... cười với chuyện của gã ... chạm vào tay gã ... là cố tình, phải không?" Hắn vùi mũi vào mái tóc xõa và với bàn tay giữ cổ, ma sát thô bạo cho đến khi ngón tay cái của hắn tìm đến mạch đập. "Ngươi vẫn kích động đúng không? Thích không? Ngươi thích nó, huh? Ngươi thích thứ của hắn bên trong ngươi. Ngươi thích gã thao ngươi. Thế nào? Tốt không? Lam Hoán cho ngươi những gì ngươi muốn? Làm thế nào để gã cho ngươi?"
Vừa nói, hắn vừa đưa tay kia để cởi vạt trước của chiếc áo dài và kéo cạp quần của Kim Quang Dao. Đột nhiên, hắn lục mớ quần áo để thò tay vào bên dưới. Hắn thô bạo bóp mạnh vào tính khí mềm mại của người kia và tiếp tục tìm kiếm theo hướng phía sau nhẵn nhụi của y. Khi ngón tay hắn di chuyển giữa hai bờ mông của người kia, ấn vào trong cái khe ấm áp, một tiếng rên rỉ khàn khàn bật ra từ cổ họng.
Kim Quang Dao thút thít quay đầu lại.
"Đừng ở đây, A Quyết", y gắng hết sức cầu xin.
"Đây", đại ca y gầm lên. "Bây giờ."
Nhiếp Minh Quyết kéo vừa đủ để buộc y quay lại và một tay nữa tóm chặt cổ họng người kia trong khi tay kia của hắn loay hoay với quần áo. Cuối cùng, lòng bàn tay của hắn có thể lướt qua tính khí trần trụi - lên xuống, một ... và một lần nữa - cho đến khi phần đó cứng lên.
"Làm ơn, Quyết nhi", Kim Quang Dao lại cầu xin. "Họ có thể ... ai đó có thể nhìn thấy chúng ta."
Tông chủ Thanh Hà Nhiếp thị bỏ qua lời nói của y và lùi lại một bước, khuỵu xuống. Một tiếng kêu đầy ngạc nhiên thoát ra từ môi của Kim Quang Dao; nhưng trước khi y có thể phản kháng lại, tính khí của y đã biến mất trong miệng Nhiếp Minh Quyết. Ban đầu, y hoang mang đến mức chỉ nhìn qya đôi mắt giãn ra khi người kia lại chỉ ngậm đầu khấc giữa môi ... rồi tiến về phía trước cho đến khi chạm vào cuống họng. Khi Nhiếp Minh Quyết lặp lại quá trình này vài lần, Lan Lăng Kim tông chủ đã cụp mắt và hoà mình trong cảnh này.
Với một tiếng rên rỉ nhỏ, Kim Quang Dao quay đầu lại và trượt một tay vào tóc nam nhân kia. Y không kéo hay cố gắng hướng dẫn hắn: y biết rất rõ việc bắt Nhiếp Minh Quyết làm những gì y muốn là điều không thể. Y chỉ đơn giản là để bản thân bị cuốn theo khoái cảm ngày càng tăng do va chạm điên cuồng từ lưỡi hắn, trong lỗ sáo, trên trục của y ... Bàn tay thô bạo của Nhiếp tông chủ khám phá hòn bi của y và một ngón tay ấn vào trong lối vào. Theo bản năng, Kim Quang Dao dang hai chân rộng hơn, đẩy hông lên để ngón tay đi vào dễ dàng hơn. Với miệng ngấu nghiến và sự xâm nhập hơi khó chịu, anh sớm rên rỉ lớn hơn dự định. Với chút ý thức còn sót lại, y đưa tay lên che miệng khi y lấp đầy miệng Nhiếp Minh Quyết bằng tinh dịch của mình.
Trong chốc lát, Nhiếp Minh Quyết liếm láp tính khí bán cương, nuốt chửng chất dịch còn sót lại thẳng xuống cổ họng hắn. Cuối cùng thì hắn cũng đứng dậy, liếm môi và nắm lấy hông Kim Quang Dao để y dựa vào hắn.
Y giật mình khi cảm nhận được tính khí cứng ngắc áp lên bụng dưới của mình và với đôi tay run rẩy, y níu lấy bộ quần áo sẫm màu của nam nhân kia. Nhiếp Minh Quyết có khả năng để làm y lo sợ vì nhiều lý do. Hầu hết thời gian, Kim Quang Dao không biết liệu người kia muốn tự tay mình đập nát y hay thao y cho đến hồn phi phách tán. Điều đó không liên quan gì đến tất cả các vấn đề nảy sinh giữa họ - Kim Quang Dao giả tự sát, trở thành tay sai của Ôn Nhược Hàn, trở thành nguyên do gián tiếp dẫn đến chiến thắng của Nhiếp Minh Quyết ... và hơn thế nữa - đơn giản là mọi thứ giữa họ như thế nào. Từ lần đầu tiên Thanh Hà Nhiếp tông chủ chạm vào đệ đệ của mình.
Không cần suy nghĩ kỹ, Kim Quang Dao dang rộng hai chân và nhảy lên ôm lấy hông của nam nhân cao hơn, úp mặt vào cổ hắn. Tay Nhiếp Minh Quyết thô bạo cọ qua lưng nam nhân khi hắn cắn vai y qua áo.
"Không phải ở đây, đại ca", Kim Quang Dao thì thầm lặp lại.
"Ta sẽ không cởi y phục của ngươi ở đây"; Nhiếp Minh Quyết khàn giọng và không do dự vì sức nặng của y, hắn băng qua hành lang về hướng phòng ngủ của chính mình.
Hắn đóng cửa lại bằng một cú đá, tiến đến giường ném nam nhân từ tay mình. Không lãng phí thời gian, hắn tự xé bỏ quần áo của mình, rách toạc vì móc cài không dứt được.
Biết tính nóng nảy của hắn, Kim Quang Dao nhanh chóng cởi đồ trước khi người kia cởi xong y phục và cũng quyết định lột của hắn (sau cùng, y sẽ phải trở về phòng ngủ của mình một lúc nào đó). Cuối cùng, cả hai đều trần truồng - Kim Quang Dao quỳ ở giữa nệm, Nhiếp Minh Quyết vẫn ở cuối giường - và ánh mắt của y như mọi khi nhìn xuống vật cương cứng sắp lấp đầy cơ thể y. Mỗi lần như vậy, Kim Quang Dao lại tự hỏi làm thế nào mà một thứ khổng lồ như vậy lại có thể nằm gọn trong y.
"Đừng nhìn ta như vậy nữa", Nhiếp Minh Quyết ra lệnh và gác một đầu gối lên nệm để đẩy mình về hướng của y.
"Ta thích những gì ta thấy, đại ca", y bĩu môi khi ngả người ra sau.
Nhiếp tông chủ bốc đồng và tham lam trong mọi khía cạnh của cuộc sống. Chính tính cách này đã hướng cho thuật luyện đao của hắn, đã hướng thái độ của hắn đối với hầu hết mọi thứ. Tuy nhiên, có điều gì đó mà hắn luôn dành thời gian cho và điều đó ... sắp xảy ra.
Kim Quang Dao nắm lấy ánh mắt của Nhiếp Minh Quyết khi y giữ chặt cánh tay của hắn phía trên y. Cơ thể của họ chạm nhau từ bụng xuống đùi - tính khí của họ chạm và cọ xát một cách đau đớn. Từ từ, nam nhân lớn hơn đi xuống và người kia nhắm mắt, quay đầu đi.
Nhiếp Minh Quyết mở miệng, lần theo cổ họng của Kim Quang Dao, mút và liếm khá nhẹ nhàng. Việc thăm dò tiếp tục dọc theo đường cong của vai để tháo nội y và lộ sang một nhũ hoa.
Kim Quang Dao rên rỉ và cong người khi người kia cắn và mút nó một cách thèm khát.
"Đừng cắn, đại ca!" Y nhắc Nhiếp Minh Quyết, vùng vẫy phía dưới hắn mà không thoát được.
Thay vì chú ý, Nhiếp Minh Quyết chỉ buông nhũ hoa ra để phục vụ tương tự bên còn lại, trước khi tiếp tục cắn vào bụng và đùi y. Tóm hai chân của y, hắn buộc Kim Quang Dao gác chúng trên vai hắn và cúi xuống giữa chúng. Một lần nữa y lại giật nảy và dùng lực bám vào tấm ga giường khiến các khớp ngón tay trắng bệch. Lưỡi Nhiếp Minh Quyết khám phá lối vào của y, đẩy nhẹ, khiến y ớn lạnh dọc sống lưng lên tận đầu, y nổi da gà sau mỗi lần liếm. Những mẫn cảm làm Lan Lăng Kim tông chủ choáng váng đến nỗi khi một ngón tay vào trong y, y đơn thuần rên lên vì khó chịu.
Nhiếp Minh Quyết ngồi dậy để tìm miệng ái nhân của mình trong khi thêm ngón tay thứ hai vào thăm dò. Lần này, Kim Quang Dao hé môi và để chiếc lưỡi từng ở trên hạ bộ của y vào miệng. Y buông ga trải giường và choàng tay qua cổ người kia, say đắm nhường chỗ cho nụ hôn.
Thanh Hà Nhiếp tông chủ rên lên trong sự ấm áp của cái miệng đó, một lần nữa bị dày vò bởi sự uốn lượn của chiếc lưỡi đang tìm lưỡi y và sự ma sát của những chiếc răng nanh cảm nhận môi dưới của y. Thất vọng, hắn rút bàn tay đang chuẩn bị lối vào chật hẹp và nâng hông Kim Quang Dao để tiến vào y bằng một nhát đẩy.
"Cầm thú", Kim Quang Dao phàn nàn khi cơn đau bùng phát như một luồng điện ở hạ thân.
"Đó là điều ngươi thích", Nhiếp Minh Quyết gầm gừ, kèm theo lời nói của mình bằng một đòn tấn công khác sâu hơn lần đầu tiên.
"Một chút... Kỹ thuật... ah!... S- sẽ không chết được huynh đâu..."
"Đó có phải là điều mà ngươi tìm ở Lam Hoán?" hắn gầm lên, càng tăng sự tấn công. "Tinh tế? Dịu dàng? Ngọt ngào? "
"Ta cam đoan ... Tất cả ... Với thần linh, A Quyết! Huynh sẽ làm rách thứ đó! ... Ta thề bằng tất cả, Trạch Vu Quân không ... Huynh ấy không bao giờ ... a-ah! ... đau! ... Huynh ấy sẽ không bao giờ đối xử với ta như thế này ... "
Các ngón tay của Nhiếp Minh Quyết dính chặt vào hai bên hông y, buộc y phải ngửa người về phía sau để cố gắng thoát khỏi cơn đau. Một tiếng hét thoát ra từ môi Kim Quang Dao khi những cú đâm mạnh bạo tấn công vào điểm nhạy cảm bên trong y. Sau một vài phút, cơn cực khoái bùng nổ giữa hai thân thể.
Nhiếp Minh Quyết không để y kịp phục hồi sau cơn ngây ngất mà rung chuyển y lần thứ hai trong vòng chưa đầy một canh giờ: tiến khỏi y, bắt y quay người lại và kéo hông đặt y lên đầu gối mình. Cuộc tấn công dữ dội của hắn xuyên qua y dường như làm cho Kim Quang Dao đâm vào gối.
Ở tư thế này, va chạm của cự vật khổng lồ của Nhiếp Minh Quyết ít đau hơn; nhưng Kim Quang Dao vẫn rên lên hết cỡ mỗi khi hắn đâm vào bên trong. Y biết người kia thích thú với những lời lầm bầm và rên rỉ của y như thế nào ... và hào phóng tạo ra chúng. Những lời cầu xin, khen ngợi, đòi hỏi ... móng tay cào cấu vào cẳng tay Xích Phong tôn ... và sau đó có một dòng suối nóng tràn vào bên trong y... và Nhiếp Minh Quyết gầm lên và giật mình, vẫn cắm ngay cả khi chất lỏng chảy xuống đùi Kim Quang Dao.
Nhiếp Minh Quyết ngồi phịch xuống giường, thở phì phò, kéo người kia vào lòng. Kim Quang Dao bĩu môi khi đùi y phát ra những âm thanh ướt át tục tĩu; nhưng y đã để mình được ôm ấp sở hữu. Sau vài phút, Nhiếp Minh Quyết đặt tay lên cổ y và dùng ngón tay cái vuốt ve mạch của y ... cho đến khi Kim Quang Dao quay đầu lại nhìn hắn.
"Ngươi thực sự ngủ với gã?" Tông chủ hỏi, vẻ mặt u sầu. "Hắn...? Hắn có ... nhạy cảm với ngươi không? Hắn có đối xử với ngươi tốt hơn không? "
Kim Quang Dao chớp mắt, kinh ngạc lần đầu tiên. Y giờ đã tin rằng lý do khiến Nhiếp Minh Quyết tức giận là y đã làm hư Cô Tô đệ nhất bích . Y chưa bao giờ nghĩ vậy ...
"Hãy nói thật cho ta, Xích Phong tôn, huynh đã uống bao nhiêu?"
"Đủ để không nhìn thấy nụ cười của hắn nhắm vào ngươi", Nhiếp Minh Quyết càu nhàu. "Ngươi có thích hắn làm nó hơn không?"
"Làm gì?" Y giả vờ ngây thơ.
"Làm tình! Ngươi có thích Trạch Vu quân làm tình với ngươi hơn không? " hắn gần như vô vọng hỏi y.
"Lam ca là ... một người tốt bụng và chu đáo," Kim Quang Dao trả lời mà không hề thỏa hiệp. "Bất cứ ai cũng sẽ hạnh phúc khi có được sự chú ý của huynh ấy và đồng môn ..."
"Lời nói, lời nói, lời nói!" người kia bật lên. "Nói sự thật! Ngươi thích hắn hơn?"
"Nếu ta có thì sao?" y hồn nhiên mạo hiểm một câu.
Một tiếng rên rỉ thú tính thoát ra khỏi lồng ngực của nam nhân kia. Haens thô bạo đẩy y xuống nệm và hôn y thô bạo đến mức máu chảy xuống cằm Kim Quang Dao.
"Ngươi không thể", hắn tuyên bố mà không rời miệng đẫm máu của y. "Đệ không thể chọn hắn. Đệ là của ta. Thân thể của đệ... những nụ hôn của đệ... "lại hôn y, liếm máu. "Tiếng rên rỉ của đệ ... khoái cảm của đệ ... mọi thứ là của ta ... Đệ là của ta, Dao nhi. Của ta. Của ta."
Hắn lại thâm nhập vào y và tiếp tục hôn y trong khi y chỉ lắc hông để hắn tiến vào bên trong. Kim Quang Dao vòng chân qua eo hắn, đáp lại nụ hôn với sự say mê không kém.
"Ta có phải là điểm yếu của huynh không, đại ca?" y thì thầm hỏi.
"Đúng. Đệ là điểm yếu của ta. Đệ là trái tim của ta. Đệ là của ta."
" Đúng là ta ", y cười nửa miệng và một lần nữa, bắt đầu rên nhẹ, khiến ái nhân mất kiểm soát.
-------------------------------------------------- --------
Lam Hi Thần thở dài khi nhận ra Kim Quang Dao sẽ không trở lại. Với tất cả sự chân thành, một điều gì đó đã xảy ra buộc y phải thất hứa sẽ trở lại sau một canh giờ. Ngày hôm sau, chắc chắn gã sẽ có một lời giải thích. Ngay bây giờ, không đáng để chờ đợi thêm. Khi y tháo dải mạt ngạch có họa tiết đám mây trang trí trên trán, Lam Hi Thần để ngón tay của mình trượt qua dải ruy băng cho đến hai đầu ... giống như cách mà những ngón tay Kim Quang Dao đã làm đêm đó trước khi hôn nó một cách ngọt ngào. Theo bản năng, gã cầm dải lụa lên môi, như thể vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ làn da của nam nhân kia trên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro