Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(Cốc Dung/ Hoa Liên) Thích Dung trở về

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/30918593?view_adult=true
-------------------------------------------------------
Thích Dung hồi sinh sau hơn mười năm, trở về nhà và thấy Cốc Tử nhỏ nhắn xinh xắn của hắn không còn nhỏ nữa nhưng vẫn dễ thương như ngày xưa.
Lời tác giả: Tôi sẽ không xin lỗi vì điều này, nó rất dễ thương. Nếu bạn không thích ý tưởng của Cốc Tử và Thích Dung bên nhau, đừng đọc :)
----------------------------------------------------------

Đã tổng cộng 60 giây kể từ khi Thích Dung hồi sinh và cả thế giới đã chống lại hắn. Bị ngã xuống đất bẩn, chưa sử dụng được đôi chân rắn chắc của mình, Thích Dung bắt đầu lớn tiếng chửi bới.
"HÒN ĐÁ CHẾT TIỆT. NGƯƠI CON MẸ NÓ DÁM NGỒI TRÊN ĐƯỜNG ĐI CỦA TỔ TÔNG ĐÂY! CUỐI CÙNG TA ĐÃ SỐNG LẠI VÀ ĐÂY LÀ CÁCH NGƯƠI ĐÃ CON MẸ NÓ CHÀO ĐÓN TA ??"

Lầm bầm vài câu tục tĩu trong khi đứng dậy, hắn phủi chiếc áo choàng màu xanh lá của mình. Sau đó, hắn đá đi viên đá ngáng đường và tiếp tục bước đi với một bước nhảy chân sáo. Hắn nở một nụ cười tự mãn khi đi, tự hào về lời nói đầu tiên của mình sau nhiều năm.

Sau một hồi lạc bước, Thích Dung tình cờ tới một con đường quen thuộc. Những cây phong với những chiếc lá rơi xuống lối đi. Đây không phải là đường đến Bồ Tề quán của Tạ Liên sao?

Thích Dung ngoáy mũi nhưng vẫn tiếp tục đi theo con đường, cuối cùng tìm thấy ngôi làng với ngôi đền của biểu ca mình-

CÁI QUÁI GÌ THẾ?

Thích Dung trố mắt nhìn Bồ Tề quán được xây dựng lại, không còn là một nơi tồi tàn nhỏ bé đang trên nguy cơ sụp đổ mà là một ngôi nhà kiên cố vô cùng rực rỡ. Hắn đã định chỉ nhìn qua một trong những ô cửa sổ vỡ vụn để xem bên trong nhưng giờ hắn không chắc mình có đến đúng nơi hay không.

Sau một lúc do dự, hắn vòng qua để tìm một cửa sổ. Hắn đứng dậy một cách tùy hứng, nhìn trộm vào. Bên trong, hắn quả nhiên nhìn thấy biểu ca của mình và tên Huyết Vũ Thám Hoa. Trên giường. Hôn nhau.

Thích Dung suýt thì thét lên vì kinh tởm nhưng thay vào đó, hắn ngã ra khỏi mép cửa sổ khi hắn đưa tay lên bịt miệng. Hắn bực bội càu nhàu và thầm hét lên trong lòng những lời nguyền rủa về hai kẻ kia. Sau khi hồi thần, hắn quyết định rời đi và tìm nơi ẩn náu cũ của mình.

Trên đường đi, hắn bắt gặp một vài người đi lạc và phải cưỡng lại ý muốn ăn thịt họ. Nếu mọi việc suôn sẻ thì hắn sẽ được khen ngợi vì sự chăm chỉ của mình.

Không khó để hắn tìm thấy hang ổ, tuy nó không giống như lúc di chuyển từ nơi cũ. Hắn nhận thấy một vài ngọn đuốc được thắp sáng, chiếu sáng một số lối ngầm. Đó là một cảnh tượng khiến hắn tò mò vì hắn đã không ở trong hang ổ ít nhất mười năm và tất cả những kẻ bám theo hắn đã rời đi... điều gì sẽ xảy ra nếu kẻ nào đó chiếm lấy hang ổ của hắn?!

Thích Dung nhíu mày và xắn tay áo lên, dậm chân đi trên con đường dẫn đến hang chính với vẻ nhiệt tình hồi lại. Nhưng khi hắn đến đó, nó trống không. Mặc dù được thắp sáng rực rỡ trong ánh sáng xanh từ những ngọn đuốc, vẫn có một linh hồn duy nhất hiện diện.

Đợi một chút. Màu xanh lá? Làm thế nào ngọn lửa có màu xanh? Rõ ràng chúng không phải là quỷ hoả nhưng đó là thủ thuật đặc trưng của Thích Dung để tạo ra ngọn lửa xanh. Tại sao lại có những ngọn lửa xanh nếu hắn không phải là người tạo chúng?

Thích Dung bối rối nhưng vẫn nhún vai và ngồi vào ngai toạ của mình. Hắn thở phào thoải mái khi thu mình lại và ngồi phịch xuống ghế. Sau đó, một mùi hương xộc vào mũi và hắn ậm ừ, thò tay vào trong tay áo và kéo một bàn tay người ra.

Thích Dung có nói rằng hắn không muốn đuổi những kẻ đó ra đường không? Đúng. Nhưng hắn không nói dối, anh chỉ dùng tay.

Hắn giữ nó bằng hai tay, há to miệng và định cắn một miếng trước khi một trận sóng cảm giác tội lỗi ập đến hắn và hắn đăm chiêu hạ tay xuống. Dù gì thì Cốc Tử cũng không muốn gặp hắn với hơi thở như mùi da thịt người.

Đúng vậy, hắn đang tìm Cốc Tử, cậu con trai đáng yêu vô giá của hắn.

Hắn không nên thư giãn ở đây. Hắn đã bật dậy với ý định đi tìm thằng bé một lần nữa thì hắn nghe thấy âm thanh phát ra từ bên ngoài khu vực hang động mà hắn đang ở. Hắn chưa kịp quan sát thì kẻ đột nhập đã tiến gần hắn.

"Ngươi là ai?! Ngươi làm gì ở đây?? Dẫn Hồn Đăng của ta ở đâu?!"

Một nam nhân trẻ tuổi dùng cánh tay đè hắn xuống vào ngai toạ. Y dường như động miệng trước động não và Thích Dung tròn mắt nhìn nam nhân khá đẹp trai. Y không phải Tạ Liên, nhưng bằng cách nào đó, đường nét sắc sảo nhưng vẫn mềm mại và khuôn mặt nam tính mà thanh tú của y trong bộ quần áo nông dân màu xanh lá gọn gàng đã khiến Thích Dung kinh ngạc.

Trong giây lát, tất cả những gì hắn có thể làm là sững sờ nhìn chằm chằm khi đôi mắt nâu chứa đựng sự tức giận đó nhanh chóng chuyển sang nhận biết. Khi Thích Dung định thần lại, khuôn mặt của hắn chuyển sang phẫn nộ và hắn định bắt đầu chửi rủa thì cậu bé đột nhiên lên tiếng.

"C-Cha ..?"

Thích Dung đột nhiên nhận ra. Nếu đã hơn 10 năm kể từ khi gặp y, Cốc Tử sẽ không còn là một đứa trẻ nhỏ nữa. Y sẽ là một thanh niên giống như người này, người đang nhìn chằm chằm vào hắn trong sửng sốt và gọi hắn là 'cha'.

"Người ... người là Thanh Đăng Dạ Du ... Phải không?" Nam nhân đang nhìn hắn chằm chằm với muôn vàn hy vọng trong mắt.

"Ừ..." Thích Dung trả lời chậm rãi trước khi có thêm tự tin, "Còn ngươi, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì vậy? Dám động vào ta một cách tùy tiện như vậy. Ta sẽ chặt tay ngươi và ném chúng vào một hố độc. Bỏ tay của ngươi khỏi người ta!"

Đó không phải là lời đúng nhất của hắn nhưng hắn sẽ nói vậy. Mặt khác, kẻ lạ bắt đầu cười rạng rỡ, nước mắt thậm chí đọng ở khóe mắt.

"Là người ..." y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thích Dung một lúc với đôi mắt nhẹ nhõm hoàn toàn trước khi y dường như nhận ra điều gì đó và ho, hắng giọng, "Là ta. C-con trai của người ... Cốc Tử."

Chết tiệt, con trai ta đã trở thành một nam nhân tốt. Lưỡi hắn liếm dọc môi trong vô thức khi hắn nhìn bao quát từ trên xuống dưới của nam nhân "Cốc Tử".

Sau khi hắn làm như vậy, vẫn không nói nên lời một lúc, Cốc Tử dường như coi đó như một lời mời để tự mình làm vậy. Thích Dung nhìn thấy yết hầu của nam nhân khi y nuốt xuống, mắt lướt qua khuôn mặt và cơ thể y rồi quay trở lại cánh tay vẫn đang bị y giữ lấy.

Y cẩn thận thả cánh tay ra và nghiêng người ra khỏi Thích Dung.

Không hiểu sao điều đầu tiên Thích Dung cảm thấy là bối rối khi nhận ra mình vẫn đang nắm tay người đó. Hắn ngay lập tức cố gắng giấu nó sau lưng mình.

"Ta sẽ không ăn chúng, ta thề!"

Hắn lập tức cau mày với hành động của chính mình, tại sao hắn lại thanh minh với đứa nhỏ này?

Cốc Tử, tuy vậy, ngạc nhiên cười khúc khích, đôi mắt nheo lại tỏ vẻ yêu thích, và đơn giản nắm lấy bàn tay của Thích Dung sau lưng hắn và giấu nó sau lưng y.

Y cười tinh quái cúi người xuống một chút, "Tốt! Ăn mấy thứ này có hại cho người!"

Thích Dung cười khúc khích bất chấp chính mình như vậy và sau đó đứng lên. Sau đó, hắn xác nhận sự chênh lệch chiều cao nổi bật giữa hai người họ. Hắn phải ngẩng đầu lên để nhìn vào khuôn mặt của thằng bé và vì vậy hắn trừng mắt trước sự táo bạo này.

Hắn kéo cậu bé xuống bằng chiều cao của mình bằng cách vòng tay qua cái cổ rắn chắc đó, "Con không được phép cao hơn ta! Thật là ô nhục! Tổ tông này sẽ không dung thứ cho hành vi phạm tội này của đứa con vô giá của mình!"

Hắn nhận thấy Cốc Tử đang nhìn hắn chằm chằm với đôi mắt mở to và hắn cau mày, "Tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Quỷ quái."

" X-xin lỗi, chỉ là... Trông bộ dạng này trông người rất khác," Cốc Tử giải thích trước khi cúi nhìn xuống sàn.

Thích Dung chế giễu và đẩy cậu bé ra xa vài bước trước khi chìa tay ra và thể hiện với y.

"Đây là hình dạng thật của ta, tốt hơn nhiều so với thân hình già nua nhàm chán mà ta từng sở hữu! Tốt hơn hết ngươi nên nhìn kỹ lại, Cốc Tử!" Hắn xoay người, "Đây là hình dạng thật của cha ngươi!"

Cốc Tử mỉm cười ngọt ngào và vỗ tay khích lệ khiến Thích Dung tự mãn cười khi hắn quay thêm vài vòng nữa với tư thế ngẩng cao đầu.

Khi hắn dừng lại, anh ấy nhìn Cốc Tử đầy mong đợi, "Vậy? Ngươi nói gì?"

"Hoàn mỹ!" Cốc Tử thốt lên: "Cha có làn da đẹp nhất và mái tóc dài nhất! Phong cách thời trang của cha là đỉnh nhất! Khuôn miệng của cha là hình dáng hoàn hảo và đôi mắt của cha có màu xanh lục như ngọn lửa đẹp nhất!"

Thích Dung không thể kìm được nụ cười trên môi khi cậu bé dành cho hắn những lời khen chân thành.

"Đúng vậy, đúng vậy. Bây giờ! Đến phiên ngươi!"

Cốc Tử bối rối nghiêng đầu, "Đến lượt ta?"

"Ừ. Ngươi lớn lên nhiều như vậy mà không có sự cho phép của ta, đúng là một đứa trẻ xấc xược!" Thích Dung hừ một tiếng, "Ta cần nhìn một chút xem ta đang ở với ai ở đây."

Cốc Tử mỉm cười và làm theo, chìa tay ra (bàn tay trước đó dường như đã biến mất) và xoay chuyển theo cách Thích Dung làm.

Thích Dung chống một tay lên cằm, nghiêm mặt quan sát, "Cao quá. Đôi tay quá nam tính. Cái nụ cười ngốc nghếch đó là cái quái gì? Đôi mắt cười quá trẻ con, thế là cái đéo gì? Hoàn toàn thiếu thời trang, ngươi có lấy quần áo ở một điền trang chết tiệt nào không? Má của ngươi không đủ bầu bĩnh. Quá hồng nữa. Lông mi quá dài và mỏng manh ... "

Thích Dung dừng lại trước khi lẩm bẩm, "... kiểu tóc đẹp ..."

Cốc Tử ngừng quay đầu nhìn Thích Dung với nụ cười thường trực, hai tay chắp sau lưng, "Vậy ta còn nhiều việc phải sửa?"

Thích Dung gật đầu, "Không cần lo lắng, cái này phụ thân của ngươi sẽ dạy ngươi."

Hắn đến gần cậu nhóc, đưa tay lên vuốt nhẹ tóc mái, "Đầu tiên là sửa lại mái tóc rối bù này."

Cốc Tử không mảy may để ý đến sự mâu thuẫn trong lời nói của hắn khi nam nhân ở rất gần y, làn da trắng ngần tương phản với mái tóc đen và đôi mắt xanh lục khiến hắn trông trắng bệch đến chết chóc. Vậy mà bằng cách nào đó, điều đó lại khiến hắn trông còn đẹp hơn, đôi môi hắn hơi đỏ mọng và vô cùng quyến rũ.

"Thích Dung?"

Thích Dung trong nháy mắt giật mình bối rối, "Cái gì?"

"Ta chỉ muốn thử gọi người như vậy, ta xin lỗi," Cốc Tử bẽn lẽn nhìn xuống.

Người kia cau mày nhìn y trước khi thở dài như đang bực mình, "Ngươi có thể gọi ta như vậy nếu có thể."

Cốc Tử dường như có được sự tự tin từ sự cho phép, "Dung ca?"

Mí mắt Thích Dung cụp lại và hắn rời mắt khỏi cậu bé đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào hắn lần nữa, không hiểu sao hắn lại cảm thấy bối rối.

Khi hắn không trả lời, Cốc Tử hơi nghiêng người về phía trước, thì thầm, "Dung ca ca?"

Con quỷ nhìn lên nam nhân bây giờ chỉ cách mình một chút và cắn môi, giọng nói đó nghe hoàn toàn mượt mà và nam tính nhưng thanh thúy và rắn rỏi. Hắn không thể rời mắt khỏi người kia.

Bàn tay đang ở ngoài rìa của hắn kéo xuống cổ Cốc Tử, đặt nhẹ lên vai y. Không chần chừ thêm nữa, Cốc Tử cúi xuống và thu hẹp khoảng cách giữa họ, ngậm lấy đôi môi mềm mại đó của hắn.

Một hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thở ra trên môi y khi y lùi lại sau cái hôn nhanh chóng nhưng thận trọng.

Thích Dung tựa hồ muốn chửi. Nhưng y có lẽ luôn trông như vậy, nên khi hắn thay vào đó kéo cổ Cốc Tử về phía mình, điều đó như một cú sốc.

Thích Dung hôn y một cách thô bạo và vụng về, thiếu kinh nghiệm nhưng háo hức và mong muốn. Cốc Tử nhận lấy tất cả những gì hắn cho đi và thậm chí còn trả lại nhiều hơn nữa, liếm qua đôi môi lạnh giá của con quỷ và sau đó là hàm răng của hắn khi miệng y mở ra cho hắn.

Cốc Tử cảm thấy những chiếc răng sắc nhọn đó đang sượt qua lưỡi của y và đẩy lưỡi của y vào sâu hơn để dụ dỗ lưỡi của hắn vào chơi. Thích Dung khẽ rên rỉ khi tiếp xúc và ngón tay hắn nắm lấy cổ áo y khi nụ hôn sâu hơn.

Khi Cốc Tử lùi lại, thở không ra hơi, Thích Dung đang nhìn chằm chằm vào y với sự tuyệt vọng hiện rõ trong mắt. Hắn đang thở hổn hển khi ánh mắt lướt từ mắt trở lại môi.

Sau một lúc, Thích Dung đột nhiên đẩy Cốc Tử đang giật mình ra, một bàn tay đưa lên miệng.

"Tại sao ngươi lại làm vậy?!" hắn hỏi.

Cốc Tử chớp mắt vài lần trước khi cúi xuống vì xấu hổ, má ửng đỏ, "T-ta... ta xin lỗi..."

"Tai của ngươi bị hỏng rồi sao?? Ta đã hỏi tại sao!" Thích Dung hét lên, túm lấy áo choàng của Cốc Tử.

Người kia mang một biểu cảm mất mát đáng thương gợi nhớ đến khuôn mặt trẻ con của y và lắp bắp, "Ta không biết... Người trông rất đẹp và ta... Ta nhớ người, ta yêu người và bây giờ người đang ở đây. Đã quá lâu rồi và ta chưa bao giờ ngừng nghĩ về người. Người đã cứu ta và người đã đối tốt và chăm sóc ta, ta không quan tâm người khác nói gì về người... Em yêu người. "

Thích Dung kinh hoàng. Không ai khác ngoài Cốc Tử từng nói lời khen ngợi hắn trước đây và bây giờ cậu nhóc đang tỏ tình với hắn.

"N-nhưng... đó chỉ là vì ta đang giả làm cha của ngươi. Ta thực sự không làm điều đó cho ngươi, đó là cho ta để những người khác không thể giết ta. Ngay cả khi ngươi nói rằng ngươi yêu ta, đó không phải chỉ bởi vì cha của ngươi là một kẻ khốn nạn và làm tổn thương ngươi, còn vì một lý do nào đó mà nghĩ rằng ta tốt hơn? Ta thực sự có lẽ đã ăn thịt ngươi nhiều lần! Dù sao ta cũng chỉ giữ ngươi bên cạnh để phục vụ ta! V-vậy ta không ... ta không xứng đáng với điều đó ... "Thích Dung thì thầm ở cuối, thả áo của cậu nhóc.

Tuy nhiên, Cốc Tử chỉ mỉm cười ôn nhu, "Người đã cứu ta khỏi cha ta và người đã giữ tôi bên cạnh ngay cả khi ta chỉ là một gánh nặng. Ngay cả khi người đã cố gắng bỏ rơi ta một vài lần, người không bao giờ làm tổn thương ta. Và... người đã hy sinh bản thân vì ta. Người đã che chở ta khỏi ngọn lửa... Người đã giữ chặt ta và đảm bảo rằng ta không bị bỏng. Ngay cả khi bây giờ ta không còn là một đứa trẻ và đã nhiều năm, người vẫn muốn chăm sóc cho tôi... Người xứng đáng với điều đó và ta yêu người! "

Thích Dung muốn phủ nhận tất cả những gì đã nói nhưng thay vào đó, hắn cảm thấy có gì đó cay nơi khóe mắt, hắn gắt gao dụi mắt và hắn bắt đầu nói lung tung, "Câm miệng ... Không có gì đúng cả -"

Cốc Tử đã kéo hắn vào một cái ôm chặt chẽ, khuôn mặt của Thích Dung nhét trong lồng ngực của y.

"Đ-đừng khóc, cha ..."

Thích Dung cố gắng thoát khỏi cái ôm và nhìn chằm chằm vào y, "Đừng gọi ta là cha nếu ngươi muốn thú nhận với ta, điều đó thật thô thiển. Ờ, ừm, nhàm chán."

Cốc Tử cười khúc khích một cách dễ thương, "Ta yêu người Dung ca ca."

Nếu Thích Dung vẫn còn máu, hắn sẽ đỏ mặt rần rần ngay bây giờ. Hắn vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của cậu nhóc và nhìn chằm chằm vào y.

Cốc Tử cũng nhìn xuống hắn, mỉm cười, và sau một lúc, ngáp một cách buồn ngủ.

Thích Dung kiễng lên bằng những ngón chân căng mọng của mình và nhanh chóng cắn môi cậu nhóc trước khi đi về phía phòng ngủ của mình, "Ta mệt."

Khi đã ở trên giường, chiếc chăn bông cực kỳ thoải mái phủ lên người, Cốc Tử dường như không biết phải làm gì, lúng túng đứng cạnh giường. Con quỷ thở dài một tiếng rồi vén chăn bảo cậu nhóc vào. Cốc Tử cười rạng rỡ, chui vào, ôm ấp Thích Dung.

Thích Dung quay đầu lại để nhét đầu vào gối trước khi choàng tay qua Cốc Tử, có chút cưng chiều, lầm bầm.

"... Cũng yêu ngươi ..."

Lời tác giả:

Tôi đã định viết H, nhưng thay vào đó nó lại khá xúc động ... Tôi chắc chắn sẽ viết H Cốc Dung vào một ngày nào đó XD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro