[Bùi Thủy] Đai lưng vàng
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/28033956
___________________________________
Lúc đầu, y thậm chí còn không tin, khi Bùi Minh tặng chiếc đai lưng vàng cho y. Đai lưng vàng. Cho y. Y nhìn chằm chằm vào chiếc thắt lưng nằm trong chiếc hộp đỏ, và cả tiểu Thần quan mặc trang phục Minh Quang điện mang nó vào, trước khi đuổi gã đi mà không hỏi thêm. Những câu hỏi y sẽ hỏi, khi nào Bùi Minh sẽ tự xuất hiện - điều mà Sư Vô Độ chắc chắn rằng hắn sẽ.
Và y đã đúng - sau đó vào buổi chiều, Bùi Minh tự mình đến, đi dạo nhàn nhã khắp điện của y, như thể đó là của riêng hắn. Sư Vô Độ hy vọng y, ngay lập tức giơ cao thắt lưng nghi vấn khi người kia đến gần hơn, bước vào sảnh.
"Chắc ngươi đã nhầm ta với một số nữ nhân của ngươi?" Giọng điệu của y lạnh lùng, cũng như ánh mắt xanh thẳm thấu người của y.
"Tại sao huynh lại nghĩ vậy, Thủy sư huynh?"
"Vậy đây là sự thể hiện tình hữu nghị hay cái gì khác? Có phải bản thân ta đã nhầm lẫn không? "
Câu trả lời là quá rõ ràng đối với y: "Ta e rằng huynh không."
"Thật là nực cười," chiếc thắt lưng rơi xuống sàn, khi Sư Vô Độ thả nó xuống, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tất cả những gì y biết là mình bị ép vào tường, và Bùi Minh đang hôn y.
Nhưng mọi chuyện không phải như vậy, đúng không? Không phải trong thế giới của Sư Vô Độ, không phải trong điện của Sư Vô Độ. Bùi Minh bị hất tung bởi một dòng nước cực mạnh được triệu từ quạt Thủy sư, trong khi Sư Vô Độ chế nhạo thẳng mặt hắn.
"Quyết định chuyển sang một kẻ mà ngươi sẽ không phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời người đó sau khi ngươi rời đi? Thật tiện cho ngươi. " y nói và đi về phòng mình, niêm cửa ở phía sau.
Thực ra, sâu thẳm bên trong, có lẽ, chỉ có y muốn điều này. Không chỉ là bằng hữu của Bùi Minh. Để trở thành một ai đó, ai đó gần gũi hơn. Nhưng y biết quá rõ về tai tiếng của người kia, y biết rằng đối với Bùi Minh đó chỉ là một rung động khác trong vài ngày, chỉ là bạn tình khác trong một - hoặc vài đêm - mà sau này hắn sẽ chuyển sang cho những người khác.
Sư Vô Độ quá kiêu ngạo để cho phép điều đó xảy ra với y. Quá kiêu ngạo để nghe những tin đồn và bàn tán sau này trên Tiên Kinh về việc y chỉ là một người trong hàng dài những tình nhân của Bùi Minh.
Điều đó sẽ không xảy ra với y.
* * *
Sau đó, họ không bao giờ nhắc về điều này nữa.
* * *
Lên được đảo Hắc Thủy là điều khó khăn đối với tất cả họ, và trở nên không thể chịu đựng nổi sau khi thuyền của họ chìm xuống vực sâu. Hai người bị tách khỏi đệ đệ y và Địa sư vô dụng đó, tách khỏi Tạ Liên và Huyết Vũ Thám Hoa, những kẻ gắn liền với bất cứ sự kiện điên rồ nào mà y gặp.
Sư Vô Độ buộc phải chiến đấu với Thiên kiếp thứ ba cũng như dòng nước đen nguyện kéo họ xuống. Và y tiếp tục, chiếc quạt của y nhảy múa trong tay y theo những chuyển động nhanh chóng và chính xác.
Bùi Minh ở bên cạnh y, và mặc dù tình hình quá căng thẳng cho bất cứ ai trong cảnh tương tự, Sư Vô Độ không thể không nhận thấy, người kia cẩn trọng và nghiêm túc như thế nào. Cách hắn đang hạ gục những con Cốt long bằng những gì hắn có thể. Cách hắn sẵn sàng hứng những cú phun, đòn tấn công và nhát cắn của chúng chỉ để không để chúng đến gần Sư Vô Độ. Lời nói có thể dối trá. Hành động thì không. Tất cả những lời tâng bốc và cách gây chú ý mà Bùi Minh có thể đã làm đều vô giá trị, vô ích và rỗng tuếch. Không giống như những gì Bùi Minh đang làm ở đây và bây giờ - những điều nói lên rất nhiều. Trong mọi thứ, thực ra Sư Vô Độ rất quan trọng đối với hắn. Thực sự, vô cùng quan trọng. Đó không phải là một thú vui thoáng qua khác của hắn.
Khi cả hai, đã ướt như chuột lội và kiệt sức, ngã quỵ trên bờ, khi lấy lại hơi thở, Sư Vô Độ khẽ quay đầu về hướng Bùi Minh.
Đôi mắt của họ chạm nhau, và có gì đó khuấy động sâu trong tâm hồn Sư Vô Độ. Y tự mình hành động theo ý thích, không suy nghĩ - không có thời gian để suy nghĩ, cũng có thể không có thời gian nào để suy nghĩ hoặc làm bất cứ điều gì tương tự, vì vậy, vì điều này thật điên rồ, tại sao không điên rồ tiếp?
Y lại với lấy chiếc quạt, mũi tên nước duy nhất bắn ra từ nó, cắt đứt lọn tóc của Sư Vô Độ và cuộn nó lại sau đó để giữ cố định.
"Hiện tại ta không mang đai vàng trên người," y thở dài, cố gắng nói nhất có thể trong khoảng dừng ngắn ngủi giữa các đợt của Thiên kiếp và trận thủy chiến chỉ một lúc trước. "Nhưng thứ này sẽ dùng được."
Ánh mắt của Bùi Minh, khuôn mặt của hắn - nói lên tất cả với Sư Vô Độ, rằng hắn hiểu. Hắn đưa tay ra, nhận lấy lọn tóc và lặng lẽ đưa lên môi, đặt lên đó một nụ hôn, trước khi cài vào ngoại y.
"... Chúng ta hãy ra khỏi đây cùng nhau." Hắn nói, đứng dậy và đưa tay ra đỡ Sư Vô Độ.
Và y chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro