Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đi với anh

"Em đã biết điều này sẽ xảy ra ngay từ đầu, nhưng tại sao nó vẫn đau đớn đến thế này?"

Tiêu Chiến cúi đầu, anh hiện tại phải làm sao? Anh đến đây để trốn khỏi hận thù và đau đớn, để nghỉ ngơi và ở lại một thời gian ngắn cho đến khi mọi việc xong xuôi, nhưng ai có thể tưởng tượng được anh sẽ tìm thấy tình yêu đầu tiên và đích thực ở đây. Rời khỏi Vương Nhất Bác giống như mất đi phần lớn nhất của cuộc đời, trái tim và linh hồn của anh ấy. Nhưng những gì về thành tích của anh? Mọi thứ anh ấy đã làm để đạt được điểm này. Sự nghiệp của anh ấy có được nhờ làm việc chăm chỉ, người hâm mộ chân thành chờ đợi sự trở lại của anh ấy, cha mẹ anh ấy luôn giấu nước mắt, không ngăn cấm Tiêu Chiến và ủng hộ ý chí của anh ấy, anh ấy sẽ làm gì bây giờ?

"Em có thể tiếp tục sống mà không có anh" Giọng của Vương Nhất Bác rất thấp, nhưng vẫn mạnh mẽ.

Tiêu Chiến nhìn cậu, có những giọt nước mắt rơi từ đôi mắt nhắm nghiền của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy trái tim mình như vỡ ra thành nhiều mảnh "Em đang cố bắt anh rời đi mà không hối hận sao? Em nghĩ anh không nhìn thấy nỗi đau của em sao Nhất Bác?"

"Anh muốn em làm gì?" Vương Nhất Bác hét lên, siết chặt nắm tay "Đúng, em cảm thấy đau, em thấy sợ, em không muốn để anh đi. Vậy thì sao? Cuối cùng anh cũng phải rời đi mà không phải sao? Đúng, em biết anh sẽ sớm ra đi, em vẫn yêu anh như điên dại và khiến anh cũng yêu em. Em đã cố gắng trốn tránh điều đó, em biết nhưng vẫn là lỗi của mình, mọi thứ đều là lỗi của em"

"Nhất Bác" Tiêu Chiến nắm tay cậu "Đừng tự trách bản thân nữa, tình yêu là thế giữa hai người, anh cũng sẵn sàng yêu em bằng cả trái tim mình. Em có thể... đi với anh được không?" Một niềm hy vọng hiện lên trong mắt Tiêu Chiến.

Một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Vương Nhất Bác nhưng một lúc sau nó lại tối sầm lại "Em không thể"

"Tại sao? Chúng ta có thể đưa mẹ em đi cùng, dì của em cũng ở đó"

"Nơi đây là nhà của em"

"Chúng ta là nhà của nhau , em không phải nói điều đó sao? "

"Em sẽ không đi" Vương Nhất Bác nói và quay đi, bỏ lại Tiêu Chiến ở lại.

"Làm ơn Nhất Bác, xin đừng ép anh phải lựa chọn giữa em và sự nghiệp của anh" Tiêu Chiến đã tuyệt vọng rồi "Em hiểu câu chuyện của anh nhất, em biết nó có ý nghĩa gì cho anh. Nhìn anh và hãy nói điều gì đó"

"Em muốn ở một mình" Giọng Vương Nhất Bác lạnh lùng và trống rỗng "Anh có thể đi mua vé, để về càng sớm càng tốt. Đừng về muộn vì em"

"Em không phải là Nhất Bác của anh" Tiêu Chiến đau đớn thì thầm và bỏ đi từ đó mà không quay đầu lại.

Chàng thanh niên ngã trên bãi cỏ và bắt đầu khóc thút thít đáng thương, sau khi Tiêu Chiến biến mất khỏi tầm nhìn của cậu. Trái tim Vương Nhất Bác đã đau quá, đến cả thở cũng khó nhọc.

"Em đã, đang và sẽ mãi là Nhất Bác của anh, điều đó sẽ không thay đổi kể cả khi chúng ta không bao giờ gặp nhau nữa. Tất nhiên anh là nhà của em, em có thể theo anh đi khắp mọi nơi, em có thể hy sinh mọi thứ cho anh, kể cả cuộc sống của em nhưng với tình hình chúng ta bây giờ không có nghĩa là phá hủy anh? Nếu anh chọn em thay vì sự nghiệp của anh, anh có thể sẽ bị bọn họ chỉ trích, thậm chí là sự nghiệp của anh sẽ tiêu tan. Anh đã làm việc chăm chỉ để có được ngày hôm nay cho nên em không ngại bị tổn thương hay bị anh ghét bỏ, miễn là anh an toàn và hạnh phúc" Vương Nhất Bác lấy bức ảnh từ trong túi ra và mỉm cười với nó.

"Anh sẽ đi, nhưng anh sẽ giữ tất cả những kỉ niệm ngọt ngào với em ở trong tim"

*****

Tiêu Chiến đang ngồi bên cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Mắt anh đỏ hoe vì khóc, cằm vẫn còn run, cố kìm nước mắt. Anh không muốn đi như vậy, không còn hy vọng bên cạnh, hy vọng vào tương lai của họ, gặp lại Vương Nhất Bác.

"Em ấy không đến" Tiêu Chiến đứng dậy và nằm trên giường, âu yếm mình. Một lúc sau cánh cửa mở ra và anh nghe thấy tiếng bước đi cẩn thận, Tiêu Chiến gần như khó thở "Đừng ngủ ở đó, làm ơn đừng để anh ở đây một mình" Tiêu Chiến không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu. Bất ngờ ôm lấy eo cậu khiến lòng Tiêu Chiến tràn đầy hạnh phúc. Anh quay mặt lại một chút để chạm vào má Vương Nhất Bác, trời vẫn còn ướt và lạnh...

"Anh/em xin lỗi" Được nói bởi cả hai, Vương Nhất Bác siết chặt cái ôm của mình và hôn cổ của Tiêu Chiến. Môi anh vẫn nóng hổi và mềm mại như mọi khi "Chuyện này không phải là kết thúc đâu, ai biết số phận sắp đặt cho chúng ta điều gì không, đừng khóc và lo lắng, hãy ăn uống và nghỉ ngơi thật tốt khi về nhé. Đừng để họ làm tổn thương anh một lần nữa, hãy hứa với em"

"Bây giờ em đã thực sự trưởng thành rồi" Tiêu Chiến quay lại đối mặt với Vương Nhất Bác, anh mỉm cười và kéo môi họ lại gần nhau, Vương Nhất Bác tiến lại gần ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của anh. Nụ hôn dài, nồng nàn và tuyệt vọng. Sợ rằng nó sẽ là lần cuối cùng, cả hai đều không muốn buông tay.

"Nhất Bác, đứa nhỏ của anh" Tiêu Chiến nói với giọng ngọt ngào "Cố gắng kết bạn lại được không? Anh biết em đang rất tổn thương nhưng không phải ai cũng giả tạo và xấu xa. Hãy cởi mở với người khác hơn, vui chơi và nhảy múa, mỉm cười thường xuyên hơn."

"Ừm" Vương Nhất Bác gật đầu, nhưng cả hai đều biết, không ai trong số họ có thể giữ lời hứa cho nhau.

"Em ghét nói lời chia tay" Vương Nhất Bác thì thầm "Chỉ cần nhớ rằng em yêu anh và điều này sẽ không thay đổi"

"Anh cũng yêu em, và điều này sẽ không thay đổi, không bao giờ"

Họ đang nhìn vào mắt nhau, hôn và ôm thật chặt, nhớ lại hơi ấm và mùi của nhau, cho đến khi giấc ngủ chiếm lấy tâm trí và cơ thể mệt mỏi và đau đớn của họ. Vương Nhất Bác đã không ở bên cạnh khi Tiêu Chiến thức dậy vào sáng hôm sau, anh lặng lẽ thu dọn đồ đạc và rời nhà với mẹ Vương.

"Con xin lỗi vì đã làm tổn thương em ấy, dù đã hứa nhưng con không thể giữ được"

"Ta hiểu, ta sẽ chăm sóc Nhất Bác thật tốt cho đến khi hai người gặp lại" Mẹ Vương mỉm cười ôm Tiêu Chiến khiến anh rơi nước mắt.

"Cảm ơn vì tất cả mọi thứ, con sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian ở đây"

Đôi mắt của Tiêu Chiến đang tìm kiếm một người nào đó, người sẽ không đến. Anh ấy lau nước mắt và mỉm cười thật tươi "Anh cũng sẽ không nói lời chia tay đâu, ngày nào đó chúng ta hãy gặp lại nhau... tình yêu của anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro