Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Angel's Grace.

Yoshida được những người trong ngành giải trí tiếp cận nhiều lần, lần đầu tiên là khi cô học lớp một. Haibara Ai trang điểm cho cô, và hai người nắm tay nhau đi mua sắm trong siêu thị. Người đàn ông đeo kính râm tiến đến chỗ hai người và hỏi, "Các cô gái, các cháu đã bao giờ cân nhắc về việc trở thành ngôi sao nhí chưa?" Haibara Ai đưa một tay ra trước mặt cô và nói, "Xin lỗi, chúng cháu không có ý định gia nhập ngành giải trí." Người đàn ông mỉm cười và nói, "Nhưng cháu có thể được mặc những bộ váy đẹp và tiếp cận những ngôi sao lớn. Hai nhóc dễ thương như thế này, chắc chắn tương lai sẽ rất nổi tiếng. Vì thế nên hy vọng mấy đứa sẽ nghiêm túc cân nhắc. Đây là danh thiếp của chú. Chú hy vọng các cháu sẽ nhận nó. Chú sẽ đến thăm cả hai vào tương lai và hỏi ý kiến ​​của cha mẹ hai đứa sau nhé."

Haibara Ai vẫn bước đi, nắm tay Yoshida, không hề nhìn xung quanh. Yoshida Ayumi đột nhiên nhớ ra mặt lạnh lùng của Haibara Ai. Cô ấy không bao giờ nhìn bất kỳ ai không liên quan đến mình. Yoshida bảy tuổi cảm thấy có chút thương hại cho người đại diện này: "Chú ơi, đưa cháu danh thiếp của chú đi. Chú không cần phải đi theo chúng cháu đâu." Người đàn ông nghĩ rằng cô bé đang dao động nên tấn công dữ dội hơn và cố gắng hết sức để quảng bá cho công ty của mình. Ngay cả khi đứa trẻ tóc nâu kia lạnh lùng, cô nhóc đeo băng đô vẫn là mục tiêu có thể chinh phục được.

Haibara Ai cuối cùng cũng dừng lại.

"Xin lỗi, cháu nhớ là chúng cháu đã từ chối chú rõ ràng rồi. Ngành giải trí Nhật Bản cạnh tranh khốc liệt đến mức ngay cả trẻ em cũng nghe nói đến. Xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của cháu, nhưng công ty của chú cần phải dựa vào người đại diện để tìm người trên phố. Cháu e là chú không phải là một công ty lớn! Hiện tại, năng lượng của chúng cháu phải tập trung vào những việc khác, và chúng cháu không muốn mạo hiểm vi phạm hợp đồng sau khi ký hợp đồng."

Người đàn ông đeo kính râm đứng im. Đứa trẻ trước mặt anh không kém gì những bậc phụ huynh bảo vệ quá mức mà anh từng thấy trước đây. Thật rùng rợn khi thấy cô ấy trưởng thành đến mức này. Yoshida lúc đó không hiểu, chỉ cảm thấy Ai-chan rất hùng hồn và dường như có một vầng hào quang xung quanh cô ấy. Cô quay lại nhìn người đàn ông và cảm thấy hơi sợ: Ai-chan đã từng từ chối lời mời của cô, và cô ấy cũng đã từ chối những người khác. Đây là điều đầu tiên cô nhớ khi nhắc tới ngành này.

Lần thứ hai là kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp tiểu học, nếu có thể tính cả trải nghiệm đáng xấu hổ đó. Cô đã đi xem hòa nhạc với bố mẹ. Bố và mẹ đi đỗ xe, Yoshida Ayumi lấy cớ muốn đến cửa hàng piano, nhưng thực chất là đến cửa hàng tiện lợi để mua tạp chí số mới nhất. Cô gái chân tay thon thả mặc một chiếc váy voan trắng có đính nụ hoa hồng và đứng ở quảng trường với một chiếc túi nhỏ trên lưng.

Màn đêm bao trùm mái vòm trắng xám, và những hàng cây xanh tươi che bóng những ngọn đèn vàng rực.

Tiếng "tách" từ phía sau bên phải vang lên, cô nhìn về hướng đèn flash. Đó là một người đàn ông tóc dài. Anh ta tự giới thiệu mình là nhiếp ảnh gia của một công ty nào đó, muốn thuyết phục Yoshida Ayumi làm người mẫu cho mình. Ayumi mười hai tuổi chỉ vào anh ta và nói: "Đây là xâm phạm về quyền riêng tư. Anh hãy xóa ảnh của tôi ngay lập tức". Đối phương hoảng hốt: "Cô bé, không cần phải nghiêm túc như vậy. Anh đã bắt trọn được những cảm xúc tốt vào khoảnh khắc đó. Em tự mình nhìn xem, nó thực sự rất đẹp". Yoshida Ayumi nói: "Rõ ràng là anh có thể hỏi ý kiến ​​của tôi trước khi chụp cơ mà? Hơn nữa, tôi không có ý định làm người mẫu." Khi cô tỉnh táo lại, một vòng người đã tụ tập xung quanh cô. Bố mẹ cô đi đến chỗ Yoshida, và người đàn ông đó phải xin lỗi cô rồi bỏ chạy. Bố cô nói: "Bố biết con rất cố chấp, nhưng sau này đừng cãi nhau với người khác như thế này nữa. Lỡ có chuyện gì nguy hiểm xảy ra thì sao?" Cô cúi đầu và chỉnh thẳng mũi giày da bóng. Cô không hiểu tại sao mình lại có phản ứng gần như căng thẳng. Haibara Ai sẽ an ủi cô như thế nào nếu như cô ấy có mặt ở đây? Cô ấy có lẽ sẽ nói: "Không sao đâu, Yoshida-san, chúng ta phải thích nghi với những thay đổi trong hormone của mình. Thật khó khăn, nhưng cậu có thể vượt qua được."

Vào thời điểm đó, Haibara Ai đã sang bên kia đại dương. Cô ấy để lại thông tin liên lạc của mình, nhưng có vẻ như đó chỉ là một tài khoản trống. Khi cô bước vào hội trường, Yoshida vẫn đang nghĩ. "Nếu Ai-chan vẫn ở đây, cô ấy chắc chắn sẽ từ chối họ vì mình." Nhận ra tầng tiềm thức này của mình, cô phải thừa nhận rằng người con gái ấy đã để lại một dấu ấn sâu đậm trong tâm hồn cô.

...

Đêm đó là buổi biểu diễn đặc biệt của Rachmaninoff, và Yoshida Ayumi ngồi ở hàng ghế đầu. Sau khi nghe chỉ một ô nhịp, những ngón tay trên đầu gối cô bắt đầu run rẩy. Khi tiếng đàn piano và dàn nhạc vang lên, giai điệu dường như đi qua lồng ngực cô. Mặc dù cô đang ngồi trong rạp hát, cô dường như nhìn thấy những đám mây đang cuộn trào trên đầu mình, như thể cô là một ngọn cỏ giữa những con sóng. Không hiểu sao, nước mắt lại phủ kín khuôn mặt cô.

Một chiếc khăn giấy được đưa cho cô. Là loại Tempo hương đào yêu thích của cô. Ngay khi chiếc khăn giấy chạm vào, nước mắt cô đã thấm đẫm. Cô hỏi, "Mẹ ơi, tất cả thiên tài đều sống trong đau khổ sao?"

Người phụ nữ bên cạnh cô nói, "Không quan trọng nếu con không phải là thiên tài. Chỉ cần thực hiện những bước nhỏ để trở nên tài năng. Bố và mẹ sẽ luôn bảo vệ con." Cô đáp "Vâng.", dù biết rằng họ sẽ không hiểu, và lòng cô tràn ngập nỗi buồn sâu sắc.

Nhưng liệu cô có hiểu không? Chiếc bình định mệnh chỉ nghiêng về phía Yoshida Ayumi trong một khoảnh khắc. Cô vẫn chưa thể hiểu được những bí mật đen tối trong đêm. Cô đột nhiên bắt đầu nhớ Haibara Ai. Bí ẩn của âm nhạc nằm ở chỗ này: mặc dù cô là người ngoài cuộc, mặc dù cô không biết bài hát này mô tả câu chuyện của ai, nhưng người nghe chỉ đang sử dụng ly rượu của người khác để trút hết nỗi bất bình của chính mình. Ngay cả khi chúng nhỏ bé như vậy, những nỗi bất bình của đứa trẻ mười hai tuổi. Cô để sợi tơ âm nhạc chạm tới những xúc tu của giác quan trong suốt của mình.

Có lẽ từ lúc Haibara Ai rời đi, cảm xúc ngạc nhiên về mọi thứ của Yoshida Ayumi dần tan biến. Cô trở nên sắc sảo và nhạy cảm, bắt chước lời nói và hành động của những người bạn cũ, và tiếp tục kỳ vọng vào bản thân, như thể tất cả chỉ là để đoàn tụ trong tương lai.

Lần thứ ba cô được tiếp cận là một vài năm sau đó, khi Yoshida Ayumi lập kênh YouTube riêng của mình trong thời gian rảnh rỗi, dịch các bài hát nhạc pop yêu thích của cô thành nhạc không lời. Người hâm mộ nhanh chóng tụ tập, và cuối cùng một ngày nọ, một công ty đã gửi cho Yoshida một tin nhắn riêng.

"Xin chào Yoshida-san, tôi là người phụ trách công ty XX, và tôi cũng là người hâm mộ của cô. Tôi rất thích tác phẩm của cô. Tôi tự hỏi liệu Yoshida-san có muốn ký hợp đồng làm nghệ sĩ dưới công ty chúng tôi không? Cá nhân tôi nghĩ là có, và tôi muốn nhiều người nghe được cách diễn giải các bài hát nhạc pop của cô hơn."

Lúc này đã là mùa đông, vậy nên rất nhiều người của trường Đại học Nghệ thuật đã về nhà cho một kì nghỉ đông, toà nhà trường học trống trải phủ đầy tuyết trắng.

Cô rời mắt khỏi màn hình và nhìn những cây tuyết tùng bên ngoài cửa sổ ký túc xá. Những chiếc lá thông xanh sẫm hiện lên màu đen mờ trên nền tuyết.

Nếu cô được quảng bá, và nếu Ai-chan đăng nhập, liệu nó có được đẩy lên trang chủ của cô ấy không? Nói đến điều đó, Ai-chan có thích nhạc pop không? Hay chỉ có nhạc cổ điển hay nhất mới có thể lọt vào mắt xanh của người đó?

"Yoshida-san, cứ làm việc chăm chỉ đối với bất cứ việc gì cậu thích. Mình biết cậu là người dũng cảm với những lý tưởng riêng của bản thân."

Sau một hồi im lặng, cô cúi xuống và lấy cuốn kỷ yếu ra khỏi hộp cát-tông.

Cô ấy đã mang tất cả những thứ quý giá của mình ra khỏi khu vực cảng. Yoshida không muốn về nhà trong kỳ nghỉ đông, nơi luôn có bầu không khí giáo dục. "Ayumi, con không còn là trẻ con nữa, con không thể tùy tiện nữa! Cho dù vụ án con nói là sự thật, thì nó có liên quan gì đến chúng ta? Bạn bè thời thơ ấu cũng sẽ bị chia cắt. Ayumi, mẹ và bố đã trải qua rất nhiều chuyện như thế này. Con muốn gác lại cuộc sống của mình vì họ sao?" Cô không nhớ lúc ấy mình đã nói gì, có lẽ là không nhớ gì cả.

Trang đầu tiên trong cuốn kỷ yếu cô mở là trang do Haibara Ai viết, nó được ép trong một tờ nhựa khác. Giấy có màu trắng nhạt và hoa văn không thể bị bám bụi hay bị côn trùng xâm nhập.

"Mình nhất định sẽ cố gắng hết sức, vì mình vẫn muốn chơi với Yoshida.

--Haibara Ai."

Trên đầu Haibara Ai có một đôi tai mèo, và tương ứng, trên đầu Yoshida có một đôi tai thỏ.

Chữ “ᕙ('▿´)ᕗ” bên dưới là do Ayumi vẽ.

Ngoài ra còn có chữ “ᕙ('▿´)ᕗ” được vẽ bên cạnh, nhưng trông rất cứng nhắc.

Chỉ là nét chữ của một học sinh tiểu học mà lại đẹp như vậy, còn có nét chữ chững chạc. Yoshida Ayumi bật cười. Bây giờ nhìn lại, khuyết điểm về kỹ năng diễn xuất của người đó đều lộ rõ.

Cô nhìn chằm chằm vào trang giấy một lúc lâu, cuối cùng chuyển ánh mắt sang máy tính và trả lời người đề nghị.

"Cảm ơn sự quan tâm của bạn, cảm ơn bạn rất nhiều, đây là thông tin liên lạc của tôi..."

Sau đó, cô tắt đèn trong ký túc xá, kéo rèm lại, nằm xuống giường, ôm cuốn kỷ yếu trong tay.

Trong ánh sáng mờ ảo, Ayumi Yoshida mở mắt, như thể cô đang nhìn thấy một bức tranh. Cô đã tưởng tượng vô số lần rằng một buổi tối nào đó, cô sẽ nhìn thấy cô gái tóc vàng hoe đã trưởng thành. Mitsuhiko, Genta, Conan và cô ấy đang mặc váy cử nhân và ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong buổi hòa nhạc tốt nghiệp của Yoshida.

Rồi cô sẽ cúi chào khán giả, chỉnh lại váy và ngồi xuống, hai tay đặt trên bàn phím và nhấn hợp âm đầu tiên.

. . .

Tác giả: Sodedos.
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/53299846

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro