Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[NaruSasu] Sơn xuyên triêu mộ

Author: jingjiming

Alpha Naruto _ Omega Sasuke
alpha có kỳ phát tình, omega không có
——-

Lúc bắt đầu tuyệt đối không cảm thấy chỗ nào không ổn.

Đầu tiên, vài ngày gần đây khi đang làm việc Naruto thường xuyên thất thần, hoặc vào nhà vệ sinh, đây cũng không phải lần đầu tiên. Trước mắt, trung tâm chính trị vẫn thuộc về các làng, quyền lực từ nhỏ đến lớn đều nằm trong tay Hokage. Hắn là một đại anh hùng người người kính nể, hiện đang nỗ lực tiến hành thúc đẩy mở rộng giao thương và hệ thống hóa luật pháp của toàn bộ Nhẫn giới— đồng thời cũng phải xử lý vấn đề ngập lụt của các con sông và cánh đồng, vấn đề trợ cấp học phí cho các học sinh có hoàn cảnh khó khăn, vấn đề quảng bá hình ảnh bla bla..Thực sự hắn đâu có thông minh hơn những người khác bao nhiêu. Uzumaki Naruto đối với vị trí Hokage chính là như vậy, có những ngày hồi tưởng lại ước mơ thời niên thiếu, chỉ đành nghiến răng khắc chế thiên tính vùi đầu miệt mài làm việc; có những hôm lại cảm thấy bản thân vốn không hợp với công việc giấy tờ, rồi lại rơi vào tình trạng kiệt sức, hiệu suất công việc theo đó mà giảm sút.

Tiếp sau đó, hắn bắt đầu thường xuyên lẩm bẩm gọi tên Sasuke- Sasuke đang ở đâu? Sasuke vì sao vẫn chưa trở về làng? Sasuke vì sao vẫn chưa hồi âm? Shikamaru, Sakura, Kakashi... ai ở gần đều cảm thấy khổ sở không chịu nổi. Thực sự đây cũng không phải chuyện gì bất thường, Uzumaki Naruto thời điểm rảnh rỗi đều gọi tên Uchiha Sasuke, quần chúng nghe hắn gọi từ năm mười hai tuổi thẳng đến hiện tại, cũng xem như có có chút miễn dịch rồi. Chỉ có điều gần đây tần suất có tăng cao, nhưng Sasuke quả thực rất lâu rồi chưa trở lại, vì vậy phản ứng này âu cũng có thể lý giải.

Song sự việc rất nhanh biến hóa.

Uzumaki Naruto bỏ việc rồi. Mặc dù mấy năm gần đây hắn không ít lần đến trễ, nhưng bỏ việc thì chưa một lần làm qua. Chỉ duy nhất hai lần vắng mặt đều do Uchiha Sasuke không báo trước đột ngột trở về thôn, còn lại, Uzumaki Naruto đều vô cùng có quỷ củ xin phép Shikamaru trước. Mặc dù xét theo cấp bậc, hắn chỉ cần tự xin phép mình là được, nhưng hiện tại thì chắc chắn chưa thể.

Ngày đầu tiên, Shikamaru tự nhủ, thôi bỏ đi, cậu ta có lẽ cũng rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi, hôm nay mắt nhắm mắt mở bỏ qua vậy.

Ngày thứ hai, Shikamaru tự nhủ, thôi bỏ đi, cố thêm một ngày, Hokage còn chẳng có cuối tuần, lần này cho cậu ta hai ngày nghỉ vậy.

Ngày thứ ba, Shikamaru cuối cùng nộ khí xung thiên, xách theo một xấp công văn đến nhà Naruto truy sát, ngay cả khi không chịu ra ngoài cũng phải giám sát hắn làm việc, gõ cửa nửa ngày, không có lấy một tiếng trả lời, Shikamaru phá cửa sổ chui vào, phát hiện Uzumaki Naruto đang nằm trên giường, cả người cuộn trong chăn thành một con nhộng. Tiến đến kéo chăn nhìn một cái, hắn đang mở to hai mắt đong đầy nước.

Shikamaru ngây người: "Cậu làm sao thế?"

Naruto giống như không muốn trông thấy bản mặt y mà lật người quay lưng lại. Nước mắt từ trong hốc mắt tuôn ra như mưa, gối đầu sớm đã có thể vắt ra nước, có lẽ Naruto dùng áo ngủ hình con ếch kia để chùi nước mắt, vậy nên áo cũng ướt sũng rồi.

Naruto cuối cùng ngưỡng cổ nhìn trời, thì thào như thể đang nói lời trăng trối: "Tôi hiểu ra rồi."

Shikamaru không rõ đầu cua tai nheo ra sao mở miệng hỏi: "Hiểu ra cái gì?"

"Sasuke thực ra trước giờ không hề đặt tôi vào trong tim. Nếu như trái tim hai người tương thông, cậu ấy không thể nào không biết tôi đang mong nhớ cậu ấy, nhưng trong tim cậu ấy hoàn toàn không có tôi. Nếu như trái tim cậu ấy cũng giống trái tim tôi có hình bóng của tôi, cậu ấy sẽ không thể không mong nhớ tôi. Nhưng mà cậu nhìn xem, cậu ấy đi có một ngày thôi mà tôi đã nhớ nhung tới mức không chịu nổi rồi, nhưng cậu ấy thì sao, cả một năm trời chỉ trở về có vài lần, đến thư của tôi gửi còn chẳng thèm hồi âm! Từ năm mười hai tuổi, cậu ấy đã đòi bỏ tôi mà đi, tôi khóc rồi, gọi rồi, cầu xin rồi, thậm chí cũng đã liều mạng đánh với cậu ấy một trận, cũng không thể nào giữ được cậu ấy. Tôi không thèm để ý mặt mũi đuổi theo cậu ấy nhiều năm như thế, cuối cùng có lẽ cậu ấy cảm thấy phiền phức, quyết định dùng lời nói ác liệt tàn nhẫn đối phó tôi. Nói thẳng ra tôi chỉ là một con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà thôi, ai đối với cậu ấy cũng quan trọng hơn tôi hết..."

"Dừng——!" Shikamaru đã hô dừng mấy lần, nhưng không có tác dụng, cuối cùng y phải gào lên một tiếng. Y cảm thấy có chút sụp đổ.

Y biết xảy ra chuyện gì rồi. Y vươn tay sờ sờ cái trán của Uzumaki Naruto, nóng bỏng dọa người, phát sốt rồi? Không, phát tình rồi!

Kỳ phát tình của Uzumaki Naruto mãi không xuất hiện, sớm đã trở thành vấn đề trọng đại của toàn bộ Nhẫn giới. Rất lâu trước đó đã phân hóa thành giới tính thứ hai thiên hạ đệ nhất Alpha, song kỳ phát tình tuyệt nhiên lại không tới, không thể không khiến quần dân như ngồi trên đống lửa.

Sakura thế mà một bên an ủi một bên cười trên nỗi đau người khác nói: "Thời gian trưởng thành và tuổi thọ của động vật có sự tương ứng, trưởng thành càng muộn, tuổi thọ càng cao, chúc mừng cậu trước nhé."

Uzumaki Naruto không để bụng, cười ha ha đáp: "Nếu vậy thì làm Beta cũng rất tốt." Hắn thậm chí còn chẳng thèm ngó ngàng đến những người theo đuổi mình, cả ngày chỉ quấn quít bên Omega Uchiha Sasuke như hình với bóng. Xem ra, thời điểm phải trả giá cho cuộc sống thanh thơi của những tháng năm không kỳ phát tình cuối cùng cũng đến rồi!

Bệnh cũng đã chẩn đoán được ra, giờ chỉ cần tiêm một mũi ức chế là xong. Song nếu quả thực có thể giải quyết gọn lẽ như thế, hắn nào còn xứng với cái danh Ninja gây bất ngờ số một nữa! Một mũi ức chế dược lực mạnh nhất tiêm vào cơ thể hắn chẳng khác gì một mũi nước đường, hắn một chút phản ứng cũng không có, sau những dấu hiệu cảm xúc đầu tiên, rất nhanh Naruto xuất hiện những dấu hiệu sinh lý—cụ thể chính là liên tục trong trạng thái hưng phấn. Hiện tại đừng nói hắn không muốn ra ngoài, đến Shikamaru cũng không cho phép hắn ló mặt ra ngoài, đường đường một lãnh đạo, này còn ra thể thống gì nữa!

Bản thân Shikamaru cũng là một Alpha, nhưng y dám thề rằng y và tất thảy những Alpha khác mà y biết đều không có khoa trương như Naruto. Y vào kỳ phát tình thực sự so với dáng vẻ mạnh mẽ lười nhác thường ngày có điểm không giống, nhưng cùng lắm chỉ là nhạy cảm một chút, nũng nịu một chút, muốn được bà xã hôn nhiều hơn vài cái, làm thêm nhiều món ăn ngon. Trong mối quan hệ vợ chồng đây cũng được xem như một loại tình thú—Shikamaru vào kỳ phát tình, Temari sẽ xin nghỉ hay ngày, cùng y ở nhà dây dưa triền miên hai ngày. Ai như Uzumaki Naruto, một lần làm đến kinh thiên động địa.

Người sống không thể bị nghẹn chết, cách thì vẫn phải nghĩ. Cho đến hiện tại, ưu tiên số một vẫn là giải quyết kỳ phát tình của Hokage đệ Thất. Trưởng khoa dược liệu Haruno Sakura đích thân ra mặt, chích một ít máu của Naruto đem tới chỗ Orochimaru, nhờ ông ta nghiên cứu chế tạo ra thuốc ức chế đặc hiệu dùng cho thiên hạ đệ nhất Alpha; đồng thời Nara Shikamaru lôi kéo Hokage đại nhân lên đỉnh đồi, nắm lấy tay Naruto, nhỏ thêm hai giọt nước mắt, viết lên tờ giấy dúm dó như khuôn mặt ông lão tám mươi: Sasuke, tớ đến kỳ phát tình rồi, cậu nhanh trở lại! Sau đó dùng con chim ưng nhanh nhất làng Lá đưa đến tận tay Uchiha Sasuke.

Orochimaru sau khi nhận được máu của Naruto cũng không biết đã chế ra được cái gì, hoàn toàn bặt vô âm tín. Trở về làng trước cả thuốc của Orochimaru đó chính là thiên hạ đệ nhất Omega, Uchiha Sasuke.

Tính từ thời điểm Naruto bỏ việc đến nay đã là bảy ngày, khắp mọi ngóc ngách làng Lá giờ đều phảng phất mùi tin tức tố của Naruto, Sasuke khẽ nhíu mày, cước bộ hướng về phía nhà Naruto.

Thời điểm nhận được thư, Sasuke đang ở trung tâm của Thảo Quốc, núi non trùng trùng, mưa phùn lất phất, bình minh vừa ló dạng, con chim ưng nhỏ kêu một tiếng lanh lảnh đáp xuống cổ tay y.

Y và Naruto sau khi bàn bạc đều cho rằng, trong mối quan hệ giao thương vừa được thành lập, các quốc gia nhỏ so với những quốc gia lớn còn quan trọng hơn. Đương nhiên, Sasuke đi chuyến này không phải đến làm khách- thực sự y cũng không rành chuyện này- mà đến để điều tra toàn bộ điều kiện dân sinh và kinh tế của Nhẫn thôn, căn cứ các số liệu thực tế để tiến hành đối chiếu, đây cũng có thể coi là hoạt động gián điệp, vốn cũng là sở trường của y. Sasuke vẫn giống thời niên thiếu, yêu thích những nhiệm vụ đơn giản rõ ràng như giương đao hạ thủ, song hiện tại những nhiệm vụ như vậy đã không còn nhiều nữa rồi.

Sau khi nhận được thư, phản ứng đầu tiên của Sasuke chính là: Naruto cuối cùng cũng đã đến tuổi lập gia thất rồi, y đương nhiên cũng hiểu rõ một Omage già đầu như bản thân ngày ngày cùng Naruto quấn quấn quít quít sẽ cản trở hắn kết hôn sinh con. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Uchiha Sasuke bị thế giới này chèn ép cũng đủ một thân máu me thương tật, cuối cùng vẫn lấy oán trả ơn, một chút tư tâm nhỏ xíu này tạm thời có đáng là bao?

Sau đó y mới sực nhớ ra: Cậu ta phát tình gọi mình về làm gì? Không phải cậu ta nói chúng ta là bằng hữu sao?

Dưới căn lầu nhỏ của Naruto sớm đã bị bu kín mít đến con ruồi cũng chui không lọt, một đám người không phân già trẻ lớn bé, song nhộn nhịp đông vui nhất vẫn phải kể đến đám đông vây quanh cửa nhà Naruto.

Vòng người phía ngoài cùng vừa nhác thấy bóng dáng y, tức khắc dùng giọng điệu "mau mau nhìn kẻ đó có ba đầu sáu tay năm con mắt" sửng sốt la lên: "Uchiha đến rồi!"

Tiếp đó, một loạt âm thanh như tiếng vọng trong thung lũng, "Uchiha trở lại rồi!" xao động giữa đám người. Sau cùng, tựa như con đường đi xuống Hoàng Tuyền tìm vợ Izanami của Izanagi, đám đông tự động dạt ra hai bên tạo thành một lối đi nhỏ cho Sasuke.

Khu vực đông đúc nhất là những Omega bị tin tức tố của Naruto thu hút, Hyuga Hinata đang đứng trước cửa cùng Haruno Sakura tranh luận. Hyuga Hinata nói: "Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, cần có người tự nguyện vào giúp Naruto. Mình tình nguyện giúp đỡ cho tới khi chế tạo được thuốc ức chế. Nếu Naruto-kun không nguyện ý, vậy xong xuôi chỉ cần coi như chưa xảy ra chuyện gì là được." Có lẽ do ảnh hưởng mạnh bởi tin tức tố của Naruto, đến Hyuga Hinata thường ngày nhút nhát nhu mì là thế, cũng không khỏi xông xáo hẳn lên mong giành được thứ mình muốn.

Haruno Sakura thầm nghĩ, đời nào có chuyện tốt thế, một khi đã liên quan đến phương diện này, nói chưa xảy ra là thực sự có thể xem như chưa xảy ra sao. Naruto sẽ không bao giờ cho là vậy, thế nên cô có chết cũng quyết không để bất kỳ Omega nào lọt vào, chỉ đành kiên nhẫn giải thích: "Không phải là tớ không muốn để cậu tiến vào, mà là cậu có vào cũng không ích gì. Tớ đã kiểm tra tình trạng cơ thể của Naruto, kích thích tố tỏ rõ hoàn toàn đã có đối tượng kết hợp. Xem xét toàn bộ Konoha ai cũng không phải đối tượng của cậu ta, giờ chỉ đành chờ Sasuke-kun quay lại..."

Sasuke đứng ở cửa, nửa ngày cũng không hó hé một câu, nghe đến đấy không khỏi ngại ngùng lên tiếng: "Tôi ở đây."

Sakura kinh hỉ ra mặt, lập tức né sang một bên để y đi tới. Sasuke vô cùng thành thục từ trong bao rút ra chìa khóa, xoay một cái rồi tiến vào.

Sakura bắt đầu đuổi người, dọn dẹp sạch sẽ khu vực xung quanh tổ ấm tình yêu của đôi bạn trẻ: "Mọi người giải tán giải tán nào, vấn đề lập tức sẽ được giải quyết. Không cần tụ tập ở đây nữa!"

Sasuke xoay người đóng cửa, chốt cửa kêu lên một tiếng cạch.

Y bị mùi tin tức tố trong phòng hun đến vô thức lùi lại một bước, Naruto vẫn còn đủ tỉnh táo, hoàn toàn hiểu rõ mở cửa thông gió sẽ gây ra hậu quả gì, vì vậy tin tức tố trong phòng nồng nặc đến độ khiến người ta nghẹt thở. Song chỉ là tin tức tố của Alpha mà thôi, còn xa mới có thể khiến Sasuke mất đi lý trí, nhưng ngay khi nghĩ tới chủ nhân của nó là Naruto, trái tim Sasuke nháy mắt đập bang bang như trống bỏi. Y chậm rãi, chậm rãi khom lưng tháo giày, cởi xuống áo choàng, treo lên móc treo, đặt kiếm Kusanagi ngay ngắn lên bàn trà, giống như đang cố ý kéo dài thời gian, y chậm rãi, chậm rãi hướng tới phòng ngủ, sau đó, y dùng một giọng điệu mà y cho là dịu dàng nhất, nhu hòa nhất của một Omega điển hình khẽ gọi: "Naruto?"

Naruto trần truồng nằm trên giường, phân thân thẳng tắp hướng lên trời, tinh dịch có lẽ do thủ dâm mà thành vương vãi khắp nơi. Vừa bước chân vào căn phòng liền cảm thấy nhếch nhác vô cùng, khiến cho một kẻ mắc bệnh sạch sẽ như Sasuke không khỏi vô thức cau mày, nhưng ngay khi nhớ đến chủ nhân của toàn bộ đồ vật phóng túng kia là Naruto, y lập tức rơi vào trạng thái giống như mê man.

Sasuke tiến lại gần, hai tay hơi hơi khoanh trước ngực, tựa như tiếp cận một con dã thú đang liếm vết thương.

"Nghe nói cậu phát tình rồi?"

Naruto không thèm để ý đến y, quay mặt qua một bên.

Naruto, thế mà, không thèm để ý đến y.

Từ năm mười hai tuổi thẳng đến hiện tại, chỉ có Naruto đuổi Sasuke chạy, đời nào có chuyện trông thấy hắn ngoảnh mặt không thèm để ý đến y?

Sasuke vừa tức vừa buồn cười vươn tay bóp mặt hắn quay sang đối diện với mình, nói: "Chính cậu là người kêu tôi đi Thảo Quốc xử lý công sự, cũng chính cậu gửi thư kêu tôi từ Thảo Quốc trở về, việc hãy còn chưa xử lý xong đâu! Nếu đã nhìn cũng không thèm liếc nhìn tôi một cái, vậy tôi đi đây."

Naruto chăm chú dõi theo y, im lặng không nói một lời, tròng mắt xanh bắt đầu đong đầy nước, hắn cố gắng mở to mắt nỗ lực không để nước mắt rơi ra ngoài. Sasuke cũng từng ngồi nghe tiết dạy sinh lý, hiểu được đây là do kích thích tố thay đổi gây ra những phản ứng sinh lý bất thường, nhưng bộ dạng này của Naruto—thực sự quá đáng thương rồi. Y lập tức giơ tay đầu hàng.

"Dọa cậu thôi, không định đi đâu cả. Nói xem, hiện tại cậu muốn làm gì?"

"Tớ muốn được ngủ cùng Sasuke," Naruto nghẹn ngào nói, "Tớ muốn được tiến vào trong cơ thể Sasuke, còn muốn cắm ra rút vào, còn muốn nghe cậu một bên nức nở một bên kêu tên tớ. Mấy ngày gần đây từ sáng đến đêm đều nghĩ tới chuyện này. Kỳ phát tình thực sự là thứ đáng ghét, khó chịu sắp chết rồi."

Sasuke bị lời nói thẳng thừng này kích đến xấu hổ vô cùng, một màu đỏ ửng từ đỉnh đầu lan thẳng xuống tận cổ. Cái miệng thường ngày sắc sảo là thế lúc này hết mở ra lại đóng vào, có chút lắp bắp: "Vậy cậu...cậu đến đi."

Lời vừa phun ra khỏi miệng, y ngay lập tức muốn tự cắn đứt lưỡi.

Những tưởng Naruto sẽ ngay lập tức nhào đến, ai ngờ hắn vẫn nước mắt rưng rưng nói: "Tớ biết trong tim cậu vốn không có tớ, ép buộc cậu những chuyện cậu không muốn, tớ có chết cũng không làm. Tớ cũng không muốn ngủ cùng người khác, cứ mặc tớ như vậy chết quách luôn đi."

Naruto vĩnh viễn tựa như một mặt trời nhỏ, trước giờ chưa từng nói ra những lời tiêu cực. Hắn biết tất thảy chúng sinh vạn vật xung quanh chỉ có thể nương tựa vào mình, không có hắn các vì sao sẽ không thể vận hành, vì lẽ đó dù trong lòng có khổ sở hay lo âu cũng không bao giờ nói ra, người duy nhất có thể bầu bạn cùng hắn Sasuke lại chẳng mấy khi ở bên. Áp lực cùng nhớ thương từng ngày từng ngày tích góp lại, mới biến thành như vậy.

Naruto lại tiếp tục nói: "Thực ra tớ đã sớm cảm nhận được, nhưng người tớ muốn là Sasuke. Bởi vì Sasuke không nguyện ý ở bên tớ, tớ mới vô thức kiềm nén lại kỳ phát tình. Đương nhiên, sức người đối chọi với phản ứng sinh lý cũng chỉ có giới hạn, cậu xem, cuối cùng thì tớ cũng thua rồi..."

"Tôi trước giờ chưa từng nói không nguyện ý. Chung Kết chi cốc tôi đã hỏi cậu hai lần, chính cậu nói chúng ta chỉ là bằng hữu." Sasuke trả đũa chuyện cũ đáp.

"Coi như tớ lúc đó xui xẻo bị ngốc đi!" Naruto gào lên.

Sasuke thở dài một tiếng.

Mang theo bảy phần hạnh phúc, hai phần mong chờ, thêm một phần ấp ủ nhớ thương, gộp chung với nhau, trọn vẹn mười phần tâm cam tình nguyện, Sasuke thầm nghĩ, người này yêu mình.

Y không nói gì nữa, tình trạng hiện tại của Naruto dùng lời nói cũng không giải quyết nổi. Y nhào người qua, hôn lên chóp mũi Naruto, gò má, rồi cả khuôn mặt đẫm nước mắt, có vị mằn mặn, sau đó là môi chạm môi.

Hai phiến môi mềm mại, dành riêng để nâng niu người mình yêu.

Đời nào có chuyện để Sasuke tiếp tục chủ động, Naruto cuối cùng xoay người, Sasuke thuận thế nằm phục dưới thân hắn. Naruto ngậm lấy đôi môi Sasuke, dịu dàng và tỉ mỉ, cọ xát, liếm mút, khẽ chạm khẽ tách, tất thảy mọi thứ, từ linh hồn đến trái tim, vạn phần ôn nhu.

Phân thân bên dưới hắn thì hoàn toàn không thành thực đến thế, theo bản năng tìm kiếm lối vào mềm mại, giữa hai chân Sasuke, đỉnh vào hội âm, ma sát xuống khe mông, không hề có quy tắc lung tung đưa đẩy. Y phục của Sasuke cũng bị lột ra từ lúc nào, hiện tại không chỉ Naruto bị làm đến lầy lội, đến y cũng rơi vào trạng thái xung động, hạ thân không ngừng tiết ra dịch thể. Từ trái tim y đến thân thể, đều vì lời yêu mà sinh ra phản ứng, thời điểm này cơ thể y cuối cùng cũng bắt kịp, sẵn sàng tiếp nhận người mình yêu.

Naruto hôn lên đầu vú y, hắn giống như sinh ra đã biết cách khiến Sasuke vui sướng, hắn dường như chính vì thế mà được sinh ra. Lúc thì dùng lực liếm lộng, lúc lại ngậm vào cắn mút, lúc thì dùng đầu lưỡi vẽ vòng quanh, răng nanh thỉnh thoảng sẽ không cẩn thận chà sát qua điểm nhạy cảm, động tác bởi vì có chút vụng về mà dường như càng thêm chân thành.

Từng đợt từng đợt khoái cảm mãnh liệt cuốn trôi Sasuke, y thấp giọng rên rỉ. Y không hề có ý định kiềm chế thanh âm, chuyện giường chiếu vốn không cần thẹn thùng, dù cho có là một xử nam, y vẫn sẽ mang một tâm thái phóng khoáng như vậy. Naruto nghe thấy thanh âm của y, nước mắt vừa dừng lại bắt đầu lã chã rơi.

Sasuke một bên cao thấp thở dốc một bên nghiến răng mắng: "Lại khóc cái gì!"

"Bởi vì hạnh phúc quá đi..." Nước mắt Naruto từng giọt từng giọt đáp lên gò má y, sau đó lăn xuống khóe môi, lại từng giọt từng giọt rơi xuống lồng ngực.

Trong niềm vui sướng như trên chín tầng mây này, Sasuke đột nhiên nhớ lại trận mưa như trút nước tại thung lũng Cuối Cùng năm mười hai tuổi. Vào thời điểm nóng nhất của mùa hè, đến những đám mây cũng mang theo hơi nóng, đến những giọt mưa rơi xuống từ đám mây kia cũng mang theo hơi nóng, xối xả táp vào gò má y, có lẽ là nước mắt của Naruto chăng? Y khi đó bất động quỳ phục trước mặt Naruto, thời điểm đó trong đầu y nghĩ gì, đã không còn nhớ rõ nữa.

Bản thân của ngày xưa hiện tại lại giống như người khác, ký ức đã không thể nắm bắt nữa rồi.

Một đứa trẻ mười hai tuổi có hiểu được yêu một người chăng? Nếu đã biết được hận, cớ gì lại không biết được yêu?

Rõ ràng kết thúc rất nhanh, nhưng cả hai lại cảm thấy màn dạo đầu kéo dài vô tận. Naruto cuối cùng cũng giương súng xuất trận. Nửa thân dưới bắt đầu cọ tới cọ lui, cọ nửa ngày cũng không tìm thấy lối vào, đây có lẽ là tình huống mà mọi xử nam đều trải qua đi.

Sasuke còn chưa kịp mất kiên nhẫn, Naruto đã cúi đầu vươn tay tách mở mông y, dùng mắt đi tìm.

"A, đừng có nhìn!" Mặc dù vừa mới tuyên bố chuyện giường chiếu không cần phải xấu hổ, Sasuke vẫn cảm thấy như thế này thực quá sức chịu đựng, y cả người lùi về sau vài bước, song giường đâu có lớn như thế, y suýt chút nữa thì ngã lăn xuống đất, được Naruto vươn tay ôm trở lại.

"Được rồi, vừa mới nãy liếc một cái là thấy rõ rồi, không nhìn nữa, tớ không nhìn nữa." Naruto mở miệng an ủi, kéo Sasuke trở lại dưới thân, nhẹ nhàng nâng eo y, Sasuke thuận theo gác hai chân lên bả vai hắn.

Hắn chậm rãi chậm rãi tiến vào nơi tư mật và thiêng liêng nhất, chỉ cho phép dung nạp người mình yêu. Đối với nhiều người, làm tình là một nghi thức và lời hẹn ước; đối với những người khác, làm tình lại là sự hưởng thụ và niềm khoái lạc.

Đối với Naruto và Sasuke, làm tình chính là cánh cửa sâu kín cuối cùng thắt nối mối quan hệ độc nhất vô nhị. Bọn họ được chính bàn tay hồng quân nhào nặn nên, chỉ có thể giống như vậy mà dung hòa làm một.

Sasuke bị đỉnh đến có chút mơ hồ, khoái cảm như thủy triều liên tục từng cơn từng cơn, từ nơi giao hợp lan tới mọi ngóc ngách cơ thể. Đến cả sau gáy y cũng nổi lên tầng da gà, không kiềm được mà hô hấp dồn dập.

"Thoải mái không?" Naruto hỏi y.

"Thoải mái." Sasuke trả lời.

"Muốn chậm một chút, hay nhanh thêm một chút?" Naruto lại hỏi.

"Muốn nhanh thêm một chút." Sasuke vô cùng thẳng thắn.

Naruto theo lời y bắt đầu tăng thêm khí lực, bản thân hắn cũng liên tục thở dốc, nếu như Sasuke hỏi: "Vậy cậu thì sao?"

Naruto sẽ trả lời: "Tớ cũng vô cùng thoải mái."

Sasuke lại hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Naruto nói: "Là cảm giác muốn được mãi như vậy."

Sau cuộc đối thoại vui vẻ và thẳng thắn như những đứa trẻ, cả hai đều dần dần tiến tới cao trào. Naruto lần nữa gia tăng tốc độ, Sasuke bị đỉnh đến lắc trái lắc phải, Naruto đưa tay nắm chặt lấy eo y, cố định y dưới thân mình. Sau hai tiếng rên ngắn ngủi, cả hai đồng thời lên tới cao trào. Bởi vì đồng thời đạt cao trào, hậu huyệt và phân thân cũng đồng thời co rút, cả hai đều sung sướng vô cùng, hoàn toàn không biết làm gì, chỉ có thể dùng lực ôm chặt lấy đối phương.

"Tớ muốn làm một lần nữa." Naruto thì thầm nói.

"Vừa đúng ý tôi." Sasuke đáp.

Liên tục một ngày một đêm, đến ngủ cũng không có ngủ quá. Thời điểm bắt đầu Sasuke còn chút tỉnh táo, nhất quyết không để Naruto thành kết, sau đó cả hai đều bị khoái lạc nhấn đến mơ hồ, chẳng còn tâm tư đi quản chuyện cỏn con đó. Cơ thể của Sasuke rốt cuộc đã ăn vào bao nhiêu tinh dịch, căn bản không thể ước lượng được nữa.

Sáng sớm sau khi tỉnh dậy, Sasuke đói đến đầu váng mắt hoa. Y leo xuống giường, tính vào bếp làm ít đồ ăn cho cả y và Naruto. Chân vừa mới chạm đất, Naruto đã nhào qua giữ chặt lấy cánh tay y.

Lại khóc nữa! Sasuke đau đầu nói: "Tôi đi làm chút đồ ăn."

"Không phải muốn bỏ đi?" Naruto rấm rức, từ phía sau ôm chặt lấy y, đem một mặt nước mắt nước mũi lấm lem chà xát lên lưng y.

"Tôi còn có thể bỏ đi đâu được nữa. Cậu không đói sao?!"

"Vậy chúng ta cùng đi." Naruto nói, giữ nguyên tư thế dính chặt lấy Sasuke không buông, Sasuke đến khí lực để mắng cũng không còn, đành cứ vậy kéo theo một con Koala cỡ bự vào phòng bếp, qua loa làm chút đồ ăn lót dạ. Hai đại nam nhân trần truồng trong phòng bếp ăn cơm cùng dưa muốn, thực không dám tưởng tượng. Ăn xong cơm, Sasuke mút mút đầu ngón tay.

Naruto trông thấy bộ dạng của y, không nhịn được sáp lại gần. Sasuke ậm ừ: "Vào phòng ngủ, vào phòng ngủ."

Tiếp sau đó, lại qua một ngày một đêm, kỳ phát tình muộn màng của Naruto cuối cùng cũng triệt để kết thúc rồi. Cả hai bắt đầu than ngắn thở dài đem một lượt nào nệm giường, nào chăn, rèm cửa, đệm sofa, đệm ghế, bàn ăn (chính xác, lăn một vòng cuối cùng chính là lăn tới nhà bếp) bị làm tới loạn thất bát tao đi dọn dẹp, chiếc giường cũ nom có vẻ cũng phải đổi rồi.

"Sau này, mỗi lần tớ đến kỳ phát tình Sasuke đều phải trở về đó!" Naruto cười tươi rói.

"Nếu không thì sao?" Sasuke bị lăn qua lăn lại có chút bực mình, giống như trêu chọc vươn ngón tay mảnh khảnh véo lấy má hắn, niết đến mức đỏ ửng. Naruto bưng mặt cười hắc hắc.

"À đúng rồi, đồ thủ công ở Thảo Quốc rất nổi tiếng... tôi thấy đẹp mắt nên mua về một cái". Sasuke thu xếp xong xuôi chuẩn bị lên đường móc từ trong túi ra một chiếc chuông gió hình con hạc giấy, Naruto nâng niu đem chuông gió treo trước cửa sổ. Sasuke lại nói: "Đứng trên đỉnh núi Thảo Quốc ngắm mặt trời mọc rất đẹp, đợi khi tôi được nghỉ chúng ta có thể đến đó một lần."

Gió thổi qua, đinh đinh đang đang. Hạc giấy cũng đong đưa theo.

Sasuke như vậy, Sasuke người sẽ mua về những đồ vật không dùng đến, Sasuke người sẽ đem về nơi gọi là "nhà" những món đồ nhỏ xinh, Sasuke người bắt đầu đối với cuộc sống tràn đầy hứng thú, thật tuyệt quá đi. Naruto thầm nghĩ.

"Trong tim của Sasuke, bây giờ đã có hình bóng của tớ rồi ha!" Naruto hỏi y.

Sasuke mỉm cười gật gật đầu.

Trái tim này từ lâu đã bị xé nát, rơi vãi trên mặt đất, lại ngập ngụa trong bùn sâu, bị người chà đạp giày xéo. Chính cậu là người đã nhặt nó lên, đem từng mảnh từng mảnh, tỉ mỉ dán chúng lại, chính cậu đã đem nó nâng niu trong lòng bàn tay, toàn tâm toàn ý bảo hộ nó. Trái tim này thuộc về cậu là lẽ đương nhiên, Naruto.

Từ đó về sau, sơn sơn xuyên xuyên, triêu triêu mộ mộ*.


(Hậu truyện: Orochimaru ở nơi xa xôi vui vẻ tận dụng triệt để máu của Naruto. Thuốc ức chế? Chế tạo thứ đó làm quỷ gì, có Sasuke-kun là được rồi)


*朝朝暮暮: (triêu triêu mộ mộ) một câu thành ngữ Trung Quốc

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ – 两情若是久长时 又岂在朝朝暮暮 (hai câu cuối trong bài từ Thước kiều tiên của Tần Quán đời Tống; Thước Kiều Tiên là tên của một điệu từ; nghĩa: chỉ cần là chân tình dài lâu, hà tất phải sớm tối bên nhau).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro