Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Nó bắt đầu như thế này.

Cộc cộc.

"Imai," ai đó gọi. Bạn ngẩng lên và chạm mặt với một chàng trai xa lạ đang cúi xuống bàn của bạn. Cậu ta nhìn chằm chằm vào bạn với đôi mắt lấp lánh, chóp tai nhợt nhạt dần chuyển sang màu hồng. Trong khi bạn bè thúc giục từ phía sau, lời nói của cậu ta dần trở nên lúng túng và lắp bắp.

"Vậy, ừm..." cuối cùng cậu ta cũng lên tiếng. "Gu của cậu là gì?"

Bạn nhìn cậu ta từ trên xuống dưới. Những tiếng gõ chậm, nhịp nhàng của ngón tay bạn dừng lại khi môi bạn cong lên thành một đường mỏng. Sau một giây yên lặng, nhịp độ của bạn trở lại, ngón trỏ gõ mạnh vào chiếc bàn gỗ cứng.

Cộc cộc. "Những người đàn ông lớn tuổi và giàu có. Tốt nhất là những người sẵn sàng đặt tôi theo ý muốn của họ."

"Còn những người ở độ tuổi cậu thì sao?" Cậu ta hỏi, giọng run run.

"Không."

Cậu ta nuốt khan, "Vậy nếu họ trở nên giàu có trong tương lai?"

"Tớ muốn một người đàn ông chứ không phải một khoản đầu tư." bạn trả lời. Đối phương nhìn chằm chằm vào bạn với khuôn miệng há hốc, sắc hồng từ tai bắt đầu lan rộng khiến cả gương mặt cậu ta đỏ bừng.

"Ồ..." Cậu ta bỏ đi. "Được rồi."

Cậu ta lo lắng nghịch nghịch góc áo đồng phục của mình trước khi cúi đầu chào bạn.

"T-tớ xin lỗi vì đã làm phiền cậu, Imai-san!" Cậu ta tiếp tục lắp bắp.

Thế bây giờ cậu ta đang thêm kính ngữ à? bạn nghĩ với vẻ mặt chế giễu. Tôi ghét đàn ông hai mặt. Trừ khi họ có tiền.

Giống như một cô gái trẻ, cậu ta chạy ra khỏi lớp học, bạn bè của cậu ta cũng chạy theo sau. Bạn không nói gì trong khi một số bạn bè của bạn ném cho bạn những cái nhìn hoài nghi.

"[Tên]," họ than vãn. "Sao cậu lại nói thế? Cậu ấy hoàn toàn thích bạn!"

"Cậu ta không phải mẫu người của tớ. Tớ cần một người đàn ông giàu có." bạn nói thực tế. Bởi vì giàu có có nghĩa là bạn có thể bù đắp những khuyết điểm của mình bằng tiền. Điều gì tốt hơn: một kẻ khốn nạn của một đối tác không thể đưa bạn đi trên một chuyến du thuyền sang trọng, hay một kẻ khốn nạn của một đối tác có thể đưa bạn đi trên một chuyến du thuyền sang trọng? Với thêm một lợi ích thừa kế sau này?

"Cậu đi đâu để tìm một người đàn ông giàu có?!" bạn thân nhất của bạn, Yoshinaga Aimi, gần như hét lên. "Cậu thật vô vọng, [Tên]!"

Là người bạn thân nhất của bạn, công việc của Aimi là trở thành người ghét bạn. Với đôi mắt nheo lại, cô ấy nhìn chằm chằm vào bạn như thể hàng ngàn tia nắng mặt trời cùng chiếu rọi một cách gắt gao, sự thất vọng toả ra từ cái nhìn của cô ấy. Mặc dù trước đây bạn đã đối mặt với vô số tình huống sinh tử nhưng biểu cảm Aimi chắc chắn cũng ở mức đó.

"Có rất nhiều người trong số họ," bạn trả lời. "Cũng trên sáu mươi lăm tuổi rồi."

"Cậu sẽ chết một mình trong sự cô đơn," cô ấy nói. Đôi mắt đen của cô ấy thậm chí không buồn nhìn bạn nữa khi cô ấy đưa tay vuốt mái tóc đen dài ngang vai cua mình.

"Với tiền," bạn sửa lại.

Thành thật mà nói, bạn cho rằng tiêu chuẩn của mình là hợp lý. Trong nền kinh tế này, ai cũng cần một ông già giàu có, sẵn sàng chia cho họ toàn bộ tài sản thừa kế. Làm thế nào bạn có thể tồn tại trong nền kinh tế Nhật Bản ngày càng mở rộng nếu không có sự giàu có của nhiều thế hệ gia đình? Làm thế nào bạn có thể đi du lịch khắp thế giới theo ý muốn mà không phải làm việc một ngày nào trong đời, không có của cải?

Sự giàu có điều hành thế giới và bạn sẽ điều hành sự giàu có.

"[Tên]," Aimi rên rỉ. "Theo đúng nghĩa đen thì cậu đã mười bốn tuổi. Chỉ cần hẹn hò với ai đó ở đây cho vui thôi!"

"Không có lời bào chữa nào cả." Bạn nhún vai. "Đáng lẽ tơ nên đầu tư vào thị trường nhà ở Mỹ khi tôi mới sáu tuổi. Tớ sẽ thành công ngay bây giờ..."

Cộc cộc.

Khi bạn còn trẻ, bạn đã lên kế hoặc cho từng bước đi trong cuộc đời mình. Bạn sẽ trở thành một sinh viên hoàn hảo, một doanh nhân hoàn hảo, một con người hoàn hảo. Bạn sẽ làm việc khiêm tốn từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều trước khi nghỉ hưu ở tuổi ba lăm, trước khi đi du lịch vòng quanh thế giới cùng một người bạn đời bên cạnh.

Bạn sắp kết hôn. Và hãy yêu. Thực sự là trong rất nhiều tình yêu. Và bạn sẽ sống những ngày còn lại cùng người bạn đời của mình trên những chiếc ghế bập bênh, nhìn ra sân trước của ngôi biệt thự giá bảy trăm triệu yên của mình với một cốc nước táo.

Khi bạn còn trẻ, bạn đã có cuộc sống cao thượng. Bạn say mê với những màu sắc sống động, ánh sáng rực rỡ và sự ấm áp của những ngày nghỉ lễ vốn rất có ý nghĩa ở thời điểm này nhưng giờ đây chẳng còn gì cả. Bạn đã sẵn sàng để yêu, để mơ, để sống.

Cộc cộc.

Khi bạn còn trẻ, bạn không biết mình là một chú thuật sư.

Đói với bạn, những con quái vật bám theo bạn bè của bạn là điều bình thường và đôi mắt chúng theo dõi mọi chuyển động của bạn là một phần cuộc sống bạn. Đối với bạn, cuộc sống này là bình thường, cuộc sống này là đúng đắn.

Nhưng bạn nhận ra rằng không phải như vậy. Bạn nhận ra rằng những người khác không nhìn thấy những đốm màu xám xịt sẽ ăn đầu họ. Bạn nhận ra rằng những người khác nghĩ bạn bị điên, và khi còn là một đứa trẻ bảy tuổi, bạn cũng nghĩ mình như vậy.

Bạn sợ, không chỉ những điều bạn nhìn thấy, mà cả những điều người khác nhìn thấy ở bạn. Vì vậy, bạn phớt lờ những con mắt luôn dõi theo từng bước đi của bạn, những con quái vật đang thì thầm vào tai bạn. Sự trưởng thành đã dạy bạn rằng thời gian không chữa lành mọi vết thương và nỗi sợ hãi sẽ theo bạn từ thời thơ ấu đến tuổi thiếu niên.

Nỗi sợ hãi theo bạn khắp mọi nơi. Bạn không muốn bị coi là mất trí khi chứng kiến những hành động tàn bạo mà bạn đã phải trải qua khi lớn lên. Bạn không muốn mọi người nghĩ rằng bạn là một kẻ lập dị vì một điều gì đó mà bạn cho là bình thường, vì một điều gì đó bạn đã gắn bó cả đời.

Bây giờ lớn rồi, bạn không biết mình muốn gì nữa. Ước mơ đi du lịch khắp thế giới sau khi làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều của bạn đã bị huỷ bỏ và giờ đây, bạn mơ về những điều trong tầm tay. Như cưới một ông già giàu có. Bởi vì có rất nhiều trong số họ xung quanh để tìm kiếm.

Tuy nhiên, bạn không biết mình sẽ làm gì sau khi nhận được tiền. Du lịch vòng quanh thế giới sẽ không vui chút nào khi bạn nhận thức được những điều kì lạ của thế giới. Những khung cảnh được cho là đẹp đẽ lại không mấy đáng yêu khi bị vấy bẩn bởi nhiều lời nguyền và sự ghê tởm khác nhau. Những giấc mơ của bạn trước đây rất đơn giản, giờ đâu không còn dễ dàng nữa khi bạn nhận ra điều gì đó không ổn với mình, điều gì đó luôn không ổn với bạn.

Bởi vì trở thành một chú thuật sư có nghĩa là bạn phải bảo vệ mọi người.

Cộc cộc.

Nhưng tại sao? bạn nghĩ. Tại sao tôi phải làm điều đó? Bạn chưa bao giờ là người anh hùng; nó chỉ nằm trong bản chất của bạn. Bạn thà làm người ngoài cuộc, người xem trong kế hoặc vĩ đại của cuộc đời. Bạn chưa bao giờ muốn bất cứ điều gì hơn là trở nên giàu có - điều đó có quá đáng không?

Đôi khi, bạn ước mình có thể hoán đổi đôi mắt của mình với người khác. Và sống cuộc sống của bạn như bạn phải sống.

Cộc cộc.

Trong thần kinh ngoại cảm của bạn, bạn nhận thấy một sinh vật đang bò lên lưng Aimi. Nó lầm bầm điều gì đó kiểu như, "Đói...Đói..."

Bạn thở dài. Theo bản năng, bàn tay của bạn giơ cây bút chì ngang tầm mắt, bạn nheo mắt khi đặt cục tẩy về phía bạn của mình.

Truyền năng lượng nguyền rủa vào gỗ, bạn ném cây bút chì về phía trước, cục tẩy cùn của nó có thể xuyên qua lớp da của lời nguyền thấp kém. Nó kêu lên lúc va chạm và tan biến hoàn toàn lúc Aimi dịu dàng xoa lưng bạn.

"Huh," cô ấy nhìn chằm chằm vào bạn, rồi nhìn cây bút chì bạn vừa ném. "Như vậy để làm gì?"

Bạn nhún vai. "Cho vui."

Aimi chết lặng. "Cậu thực sự mất trí rồi."

Cộc cộc.

"Imai," giáo viên của bạn đột nhiên gọi. "Ở lại sau giờ học."

"Nhưng tại sao?" bạn hỏi, cảm thấy bị xúc phạm. Giáo viên của bạn nhìn bạn với ánh mắt nghiêm khắc, lông mày nhíu lại đầy khó chịu và môi mím thành một đường mỏng không hài lòng.

"Tấn công."

"Cái quái gì vậy?!"

"Ngôn từ, Imai."

"Xin lỗi." Bạn sửa lại.

"Nhiệm vụ dọn dẹp."

Nhịp độ gõ liên tục của ngón tay bạn dừng lại, miệng bạn hơi há hốc.

"Cái gì?!"

"Nhiệm vụ dọn dẹp," giáo viên lập lại. "Hôm nay và ngày mai."

Như thể đang diễn tập, chuông reo và các bạn cùng lớp của bạn lao ra khỏi phòng với tộc độ cực nhanh. Giáo viên của bạn là người đi cuối cùng, nhưng không phải không ném cho bạn ánh mắt khó chịu qua vai, đôi mắt cô ấy đanh thép khi nhìn ban.

Tại sao cô ấy lại to tiếng với tôi? bạn nghĩ. Một khi bạn kết hôn với một người giàu có và thừa kế tài sản của nhiều thế hệ gia đình, bạn sẽ thống trị ngôi trường này và khiến giáo viên của bạn phải trả giá cho tất cả những gì cô ấy đã làm với bạn. Đầu tiên, bạn sẽ bắt đầu bằng việc bắt cô ấy làm nhiệm vụ dọn dẹp, và sau đó, bạn sẽ bôi nhọ cô ấy trên mạng xã hội vì tất cả những lời vu khống mà cô ấy đã dành cho bạn trong lớp học.

Nhưng năm nay bạn đã quyết định trở thành một người tình nguyện chứ không phải một chiến binh. Vì bậu, bạn đầu hàng số phận của mình, vốn đã quen với cảm giác cầm chổi trên tay.

Ngày nay, trên thực tế, bạn đã làm việc cho trường trung học cơ sở Sendai với tư cách là người gác cổng danh dự, công việc của bạn không được trả lương và bị bỏ qua khi bạn quét đi quét lại cùng một chỗ - chỗ của bạn -, đảm bảo chỉ có bàn và khu vực của bạn là sạch sẽ. Không ai khác xứng đáng nhận được bất cứ điều gì từ bạn; vì trên thế giới này bạn chỉ có một mình. Đang làm nhiệm vụ dọn dẹp.

Không ai hiểu tôi. Bạn nghĩ đến nhiều bản chỉnh sửa biểu tượng cảm xúc khác nhau của Bart Simpson mà bạn đã xem trên mạng, tay bạn nắm chặt lấy cán chổi. Khi bạn vui, bạn thích thú với video của anh ấy; khi bạn buồn, bạn đồng cảm với anh ấy.

Bart Simpson là một người đông hành, chia sẻ cùng bạn. Anh ấy cực kì trung thành. Vào thời điểm khó khăn như này, bạn cần hợp tác với anh ấy trên mặt cảm xúc và tinh thần. Không một ai có thể hiểu bạn nhưng Bart Simpson chắc chắn có.

Sau khi lau bàn nhiều lần, bạn sẽ rời khỏi vị trí lao động không công của lớp học. Sử dụng cây chổi của mình như một cây gậy, bạn đi lang thang trong hành lang như một kẻ điên, bước đi của bạn chậm chạp và thiếu phối hợp khi bạn cố gắng đi theo một đường thẳng.

Trường trung học cơ sở Sendai yên tĩnh. Mặt trời chiếu sáng những bức tường bằng ánh sáng vàng, bóng của bạn lớn dần theo mỗi bước bạn đi. Trong sự im lặng, bạn bị bỏ lại một mình với những suy nghĩ của chính mình, được bao phủ trong ánh sáng huỳnh quang và trong khi nhiều con mắt khác nhau dõi theo chuyển động của bạn, như thể bạn là một nghệ sĩ nhân dân nào đó đang bị đám quý tộc săm soi.

Khi bạn còn trẻ, bạn luôn chạy trốn khoi những lời nguyền rủa vẫn vương vấn trên trần nhà, những kẻ luôn dõi theo bạn bằng nhiều con mắt. Nếu bạn không chạy, bạn sẽ cố gắng hết sức để giết chúng và loại bỏ chúng mãi mãi. Ngay cả khi bạn không biết làm thế nào.

Bây giờ bạn đã lớn, bạn đắm mình trong ánh đèn sân khấu, cầm cây chổi của mình như một vũ khí hủy diệt hàng loạt. Những lời nguyền không còn làm phiền bạn nữa, hình dáng quái dị của chúng rất quen thuộc, cơ thể và đôi mắt đột biến của chúng mang lại cảm giác mơ hồ như một người bạn lâu ngày không gặp. Mỗi lời nguyền bạn nhìn thấu đều xấu xí như lần trước, và tại thời này, bạn đã chấp nhận sự xấu xí đó. Những điều ghê tởm.

Trong suốt cuộc đời của bạn, những lời nguyền vẫn không đổi. Họ quan sát bạn từ trên tường, những lời không thể nghe được của họ giống như tiếng ồn trắng. Bạn đã dần chấp nhận chúng như một phần cuộc sống của mình, như một thứ mà bạn sẽ luôn thấy.

Đôi khi, bạn ước mình có thể hoán đổi đôi mắt của mình với người khác.
Và sống cuộc sống của bạn như bạn phải sống.

Cộc cộc. Trong tiềm thức, bàn tay còn lại của bạn đưa lên chạm vào một bên hông. Mặc dù có vẻ như không có gì bất thường, nhưng bạn vẫn cảm thấy nổi da gà, bàn tay trở nên nhớt nhát khi bạn siết chặt cây chổi.

Ở cuối hành lang, bạn nhất thấy một luồng năng lượng bị nguyền rủa. Nó xuyên qua đáy cửa, những âm thanh yếu ớt nhất của tiếng hét vang vọng trong không khí khi mọi ánh mắt đổ dồn vào bạn biến mất ngay lập tức. Không khí dày đặc sự tiêu cực, những lời nguyền rủa cấp độ thấp hơn vội vã rời khỏi nguồn. Giống như một cơn lũ quét, năng lượng nguyền rủa tràn xuống các hành lang, nhấn chìm bạn trong luồng sức mạnh áp đảo.

"Dừng lại đi!" bạn nghe thấy một giọng nói hét lên.

Cộc cộc. Giọng điệu của họ khô khốc và tuyệt vọng, và trong tích tắc, bạn cảm thấy hơi tệ. Có lẽ bạn nên đến gần cửa nhanh hơn, nhưng thành thật mà nói, bạn không quan tâm chút nào. Bạn không chỉ là người lao động thường trú của trường trung học cơ sở Sendai mà còn là người kiểm soát lời nguyền của cư dân nơi đây. Bạn làm quá nhiều thứ cho cái trường này.

Càng đến gần cửa, bầu không khí càng nồng nặc. Những ngón tay của bạn lạnh cóng khi bạn nắm chặt tay nắm cửa, không chắc liệu đâu có phải là mức chịu đựng của bạn hay không. Bạn nghĩ thứ chết tiệt này là loại đặc biệt. Tôi còn có việc khác phải làm.

"Rika-chan, làm ơn!" Giọng nói đau khổ tương tự trước đó quay trở lại.

Là một chú thuật sư, bạn được dạy để bảo vệ những người xung quanh, ngay cả khi phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Nhưng bạn ghét chi phí, đặc biệt là khi liên quan đến sức khỏe của chính bạn.

Bạn chưa bao giờ là anh hùng; đó chỉ là bản chất của bạn.

Nhưng tay bạn đã siết chặt tay nắm cửa, tiếng hét bị bóp nghẹt ở phía bên kia khiến cử động của bạn dừng lại.

Bạn không phải là một anh hùng.

Tuy nhiên bạn vẫn mở cửa.

"Tránh xa đi!" một cậu bé bằng tuổi bạn hét lên. Đôi mắt cậu mở to kinh hoàng, mồ hôi chảy xuống một bên mặt khi đôi tay cậu run rẩy, đưa tay ra trước mặt để ngăn cản bạn lại gần mình. "Làm ơn tránh xa ra!"

Giọng cậu khàn khàn vì kiệt sức, những sợi tóc đen dính chặt vào mặt. Cậu lùi xa khỏi bạn, đôi chân run rẩy khi bàn tay to lớn, nhợt nhạt vươn ra từ phía sau thân hình cậu.

Móng tay sắc nhọn, sơ sài lướt qua mặt bạn. Ngẩng lên, bạn đối mặt với một lời nguyền khổng lồ, miệng nó đầy những chiếc răng sắc nhọn như băng có nguy cơ xiên bạn như một miếng kebab. Các tua di chuyển một cách điên cuồng xung quanh cơ thể cậu học sinh khi chúng cố gắng bám lấy bạn.

"Tránh xa Yuta của tôi ra!" đỉnh điểm của những giọng nói hét lên, và bạn lùi lại một bước. Bạn giơ chổi lên ngang tầm mắt, hơi nheo mắt khi nhìn thẳng vào miệng lời nguyền.

Tôi có nên giết nó không? bạn nghĩ. Năng lượng nguyền rủa chảy ra từ đầu ngón tay của bạn, hòa vào bề mặt của cây chổi. Ngay khi bạn chuẩn bị phóng vũ khí tạm thời của mình, bạn rút một phần năng lượng nguyền rủa từ bản thân.

Giống như một mũi lao, bạn ném cây chổi vào miệng lời nguyền. Nó cố gắng cào bạn thêm nữa và lẩm bẩm, "Yuta của tôi, Yuta của tôi!" trước khi co giật. Nó co giật một chút, các tua mềm rũ xuống khi rơi xuống chân bạn, tiếng la hét không ngừng và dòng năng lượng nguyền rủa gần nhau tan biến ngay lập tức.

Bạn nhìn chằm chằm vào nó trên mặt đất, tập trung vào hình dạng của nó lớn đến mức nào. Ánh mắt của bạn lướt qua hình dáng của nó, nhận thấy cơ thể của nó đan xen với cơ thể của cậu bé như thế nào. Tập trung vào cách đồng tử của cậu run rẩy, không thể đứng yên một chỗ khi chúng chạy tới chạy lui - từ bạn đến chiếc tủ chứa đầy thi thể - bạn không thể không đồng cảm với cậu. Với nỗi sợ hãi của cậu.

"Cái...Cái gì? Cậu đã làm gì Rika-chan thế?" cậu nói, giọng gần như thì thầm. Bạn quan sát cậu ta một lúc, để ý mái tóc cậu ta bồng bềnh như thế nào và đồng tử co lại vì sợ hãi. Nhận thấy tay cậu run run, không biết phải làm gì, bạn mở miệng định nói.

"Đây có phải lời nguyền của cậu?" Bạn phớt lờ câu hỏi của cậu để hỏi câu hỏi của chính mình. Người bị nguyền rủa không phải là hiếm, nhưng có một người ở cấp độ đặc biệt thì lại khác. Tuy nhiên, bạn nghĩ rằng cậu học sinh này trông giống như một kẻ yếu đuối, không hề vui vẻ. Làm thế nào cậu ta bị nguyền rủa bởi một cấp đặc biệt?

Bạn cho rằng ngay cả những lời nguyền cũng có tiêu chuẩn thấp.

"Tớ..." cậu ngập ngừng, môi run run khi cố gắng nói. Bạn chỉ nhún vai, không muốn chờ đợi thêm nữa. Sau khi hỏi cậu ta một câu hỏi ngớ ngẩn, bình thường, bạn quyết định tấn công cậu ta bằng những câu hỏi thật.

"Gu của cậu là gì?" bạn đột nhiên hỏi, bước một bước về phía đối phương. Theo bản năng, cậu ta lùi lại một bước, suýt vấp vào chân của bản thân khi chùn bước. "Sở hữu? Có lẽ là ghen tỵ?"

"Ư-Ừm!"

"Hay cậu thích họ cống hiến? Sẵn sàng hy sinh bản thân vì bạn?"

"Tớ không!" Cậu hét lên, nghịch nghịch ngón tay. "Tớ...tớ thích những người có nụ cười đẹp!"

Bạn nhìn cậu với vẻ thất vọng tột độ.

"Huh. Điều đó thật ngớ ngẩn." Thành thật mà nói, bạn sẽ không mong đợi gì hơn từ một người như cậu ta. Theo bạn, những gã đàn ông điên khùng, rắc rối không đáng có. Bạn sẽ chỉ xem xét nếu họ có tiền để hỗ trợ.

Mùi kim loại của máu đột nhiên nhấn chìm mọi giác quan của bạn, ánh mắt của bạn hướng về chiếc tủ gần đó, nơi chất lỏng màu đỏ rỉ ra từ phía dưới. Nối các điểm lại, bạn nhìn qua lại giữa tủ quần áo và cậu học sinh, nhìn cậu ta run rẩy dưới sức nặng của hành động bị nguyền rủa.

"Chà, cậu đang làm nhiệm vụ dọn dẹp," bạn nói, không có chỗ cho sự phản đối.

"Tạm biệt."

"C...Cái gì cơ?!"

Bạn nghĩ rằng mức lương này cao hơn nhiều so với mức lương của tôi, khi bước ra khỏi lớp học với những bước đi vui vẻ. Bạn vui vẻ đi dọc hàng lang, để ý xem những lời nguyền cấp thấp quay trở lại từ nơi ẩn náu của chúng như thế nào, ánh mắt của chúng một lần nữa dán chặt vào bạn.

Nếu bạn nhìn kĩ hơn - điều mà bạn hiếm khi làm, bởi vì nhìn vào những lời nguyền rủa khiến bạn thực sự đau đầu - bạn có thể thấy một chút giống với cậu học sinh lúc trước. Cả những lời nguyền và cậu ta đều có ánh mắt điên cuồng, bất an, đồng tử của họ liếc sang một bên, không biết nhìn vào đâu.

Theo luật giới chú thuật, bạn sẽ phải báo cáo sự hiện diện của một lời nguyền cấp cao như vậy và con người bị ám tương ứng của nó. Bạn cũng sẽ phải tìm cách loại bỏ người nói trên mà không gây ra sự tàn phá hàng loạt cho khu vực xung quanh.

Thành thật mà nói, bạn không quan tâm đến khu vực xung quanh. Đả đảo cái ngôi trường chết tiệt này.

Nhưng bạn chưa bao giờ là loại người sống theo quy tắc của người khác và đặc biệt bạn không có tâm trạng nói xấu hay giết người. Bạn ổn với sự tồn tại của cậu học sinh đó, cũng như lời nguyền đeo bám cậu ta.

Có điều gì đó trong ánh mắt điên cuồng, bối rối của cậu ta khiến bạn thương hại.

Trong tiềm thức, ngón trỏ của bạn chạm vào vạt áo sơ mi của bản thân.

Cộc cộc.

Có điều gì đó trong ánh mắt cậu ta khiến bạn mơ hồ nhớ đến chính mình. Và bạn luôn nghĩ rằng, nếu có thể quay ngược thời gian, bạn sẽ ôm chính mình vào lòng và hôn lên trán bản thân. Bởi vì chính bạn xứng đáng cảm nhận được tình yêu. Bởi vì chính bạn xứng đáng được mơ ước.

Cậu học sinh đó tuy yếu đuối nhưng cũng xứng đáng có được một giấc mơ. Cậu ta cũng xứng đáng được sống, ngay cả khi phải chịu một lời nguyền.

Cộc cộc.

Bạn không phải là anh hùng vì muốn tha cho cậu ta và lời nguyền bảo vệ cậu ấy.

Bạn không phải là người nhân từ khi thương hại thân hình run rẩy, giọng nói dao động của cậu ấy.

Bạn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ chưa sẵn sàng để lớn lên. Một đứa trẻ tin vào vẻ đẹp của ước mơ, của cuộc sống.

Bạn chính là người như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro