
【Ly Chu】 Hoè Quỷ Cũng Sẽ Rụng Lá Sao?
Nếu nói trong số các loài yêu ở Đại Hoang, đối tượng được kính trọng nhất, ngoài đại yêu Chu Yếm ra, xếp thứ hai chính là Hoè Quỷ Ly Luân. Dường như trong mắt các tiểu thụ yêu, Ly Luân đại nhân của bọn họ là người lạnh lùng ít nói, khoác hắc bào và có sức chiến đấu đỉnh cao. Chỉ cần Ly Luân liếc mắt một cái là chúng đã run rẩy cả chân.
Triệu Viễn Chu nghe vậy tỏ vẻ: Đánh rắm.
Nếu đó là Ly Luân, vậy người ngày thường khoác áo choàng lại thắt nơ bướm, đánh người thì chê bẩn tay, cãi không lại thì khóc lóc om sòm là ai chứ?
Và ngay lúc này, Triệu Viễn Chu đang có mặt tại hiện trường vụ án mà hung thủ bị bắt quả tang.
Khi Anh Lỗi hùng hổ tìm đến, y vốn đang lim dim mắt tắm nắng một cách thoải mái, chốc lát sau đã bị lôi đến đại sảnh Tập Yêu Tư. Đội hai người do Anh Lỗi cầm đầu và Bạch Cửu phụ họa chính thức bắt đầu vạch tội một "Hoè Quỷ" nào đó.
Anh Lỗi tức đến phồng cả má: "Nhìn đi! Nhìn chỗ này này! Ta vừa mới quét dọn xong!"
Triệu Viễn Chu nhìn theo hướng ngón tay cậu ta chỉ—đó là một đống lá hoè xanh rì, rất có thể là do Ly Luân làm rơi khi xuất hiện một cách "hoành tráng".
"Đúng vậy, quá không biết quý trọng công sức lao động của người khác," Bạch Cửu phụ hoạ.
"Đúng không! Thật đáng ghét!"
"Ừ ừ ừ ừ đúng đúng."
Triệu Viễn Chu, vẫn còn ngái ngủ, trợn mắt không biết nói gì.
Anh Lỗi và Bạch Cửu trừng mắt nhìn y, như thể muốn nhìn y nói cho bằng được. Xung quanh chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.
Sáu con mắt nhìn nhau một lúc, y thở phào một hơi, lười biếng tựa vào khung cửa, khoanh tay nhướn mày: "Thì...?"
Bạch Cửu lúc này mới muộn màng cảm nhận được chút uy áp của đại yêu, khí thế yếu đi, cười hề hề nói: "Thật ra thì... cũng không có gì."
Anh Lỗi, người đột nhiên bị phản bội: ...?
Có lẽ tiếng kêu than của Anh Lỗi quá lớn, hoặc cũng có thể là vì Bạch Trạch Thần Nữ quá tinh tường, cuộc tranh cãi đơn phương này chốc lát đã bị Văn Tiêu phát hiện. Anh Lỗi và Bạch Cửu mỗi người bị cốc một cái vào đầu, ủ rũ lùi xuống. Triệu Viễn Chu vốn định nhún vai bỏ đi, nhưng lại bị Văn Tiêu gọi lại.
"Sao? Thần Nữ đại nhân cũng có chuyện muốn nói à?"
Y nhìn Văn Tiêu trước mặt vẫn đang miệt mài viết gì đó, bỗng thấy hơi đau đầu. Bỗng nhiên, Văn Tiêu ngẩng đầu hỏi: "Ly Luân không phải là Hoè Quỷ sao? Hoè Quỷ cũng biết rụng lá à?"
Hoè Quỷ tất nhiên không rụng lá...
Chỉ là Ly Luân gần đây hơi bất thường.
Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng nhẫn nại, bĩu môi và miễn cưỡng đứng thẳng người.
Mặc dù Ly Luân đã tu luyện hàng vạn năm, không còn bị ràng buộc bởi quy luật tự nhiên, nhưng hắn cho rằng vạn vật trên đời đều thuận theo tự nhiên, không cần cố ý thay đổi. Vì vậy, chuyện rụng lá này Triệu Viễn Chu đã quá quen rồi.
Còn nhớ hồi mới quen, Ly Luân và y ngồi cạnh nhau trong Hòe Giang Cốc tu luyện, đúng vào mùa thu hiu quạnh. Một cơn gió lạnh thổi qua càng khiến Hòe Giang Cốc thêm lạnh lẽo.
Lúc đó, hoa của Ly Luân đã tàn gần hết, những cánh hoa trắng lẫn với bùn đất phủ đầy phiến đá xanh.
Chu Yếm tính tình nôn nóng, không ngồi yên được. Y luôn nhìn đông ngó tây, thỉnh thoảng lại vặt vài chiếc lá hoè nắn trong tay chơi—xếp thành một cuốn sách nhỏ, hoặc gấp thành một con bướm sống động như thật.
Tu luyện thật nhàm chán, chưa được bao lâu là y đã dựa vào thân cây Ly Luân mà ngủ say, như thể cứ dính lấy Ly Luân là bị một sức mạnh gây buồn ngủ thần bí nào đó chi phối.
Hôm đó y không biết đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh lại, Hòe Giang Cốc vẫn âm u như ngàn năm trước. Nhưng có những tia nắng nhạt len lỏi từ trên cao xuống, rọi lên khuôn mặt Ly Luân.
Chu Yếm chống cằm ngắm nghía một lúc, rồi đột nhiên nhận ra điều bất thường.
"Ly Luân Luân Luân Luân! Sao ngươi rụng nhiều lá thế này!"
Xung quanh gần như được phủ một lớp chăn bằng lá cây dày cộm, cả người y sắp bị vùi vào đống lá khô rồi.
"Ngươi sao vậy? Có vấn đề gì à?"
Chu Yếm kéo Ly Luân nhìn trái nhìn phải: "Tu luyện tẩu hoả nhập ma rồi sao?"
Ly Luân thấy y lo lắng, không đáp lời, chỉ quay mặt và xoay lưng đi.
Nhưng y nhìn rõ khoé miệng Ly Luân cong lên, cười rất vui vẻ.
Triệu Viễn Chu nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng cũng không giấu được nụ cười. Y nhìn một chiếc lá hoè xanh mướt cách đó không xa xoay tròn rơi xuống đất, rồi quay lại nhìn cuốn sổ của Văn Tiêu một lúc.
"Rồi sao nữa?" Văn Tiêu tò mò hỏi.
Triệu Viễn Chu nhấp môi một lúc: "Sau đó à. Ta có chút tức giận, lay vai hắn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngươi có biết hắn trả lời thế nào không?"
Văn Tiêu không ngẩng đầu: "Đừng vòng vo nữa."
"Rụng lá thật ra là chuyện bình thường. Chỉ là hôm đó hắn muốn trêu chọc ta, thấy ta quan tâm hắn như vậy... hắn rất vui." Triệu Viễn Chu thở dài đáp.
Không biết tiếng thở dài này là vì ai.
Văn Tiêu cuối cùng cũng đặt bút xuống, cắm bút vào búi tóc, vẻ mặt nghiêm túc: "Triệu Viễn Chu, nói thật đi, Ly Luân đã lén lút đến Tập Yêu Tư từ rất sớm rồi phải không."
Triệu Viễn Chu chột dạ nhìn sang một bên: "Có thể."
Văn Tiêu bắt chước Triệu Viễn Chu khoanh tay, nhướn mày: "Có thể? Lần trước ta tận mắt thấy ngươi ngẩn người nhìn một đống lá xanh cả một nén nhang. Lần trước nữa ngươi còn hoài niệm nắn một chiếc lá trong tay. Lần trước nữa nữa..."
"Được rồi, được rồi, đủ rồi." Triệu Viễn Chu gật đầu ngắt lời cô: "Sao ngươi nghiên cứu ta kỹ vậy?"
Văn Tiêu hừ một tiếng rồi lại cười, lảng tránh câu hỏi này.
Thật sự là vậy. Sau vụ án Thủy Quỷ cướp dâu của Nhiễm Di, y vừa mắng Ly Luân một trận còn đang bực mình, quay về Tập Yêu Tư đã thấy dấu vết của Ly Luân.
Y vốn đang khoan thai đi vào đại sảnh, khoé miệng mang theo một nụ cười. Nhưng đi nửa đường, lại thấy vài chiếc lá hoè xoay tròn rơi xuống đất.
Triệu Viễn Chu sững sờ vài giây, mi mắt khẽ run lên. Bỗng nhiên y có chút hối hận vì đã nói những lời nặng nề đó.
Nhưng cuối cùng, y vẫn không mở lời, giả vờ như không phát hiện ra điều gì. Y đứng đó, nhìn chằm chằm vào một điểm trống không, trong lòng nghĩ rằng—để cho ngươi nhìn đủ.
Khi nhận ra Ly Luân xuất hiện ở một góc khuất nào đó, y cong một bên môi cười.
Vẫn quá quen thuộc, hiểu rõ đối phương như lòng bàn tay.
Sau đó nữa, sau vụ án Thừa Hoàng, trước đêm Huyết Nguyệt, trong ngôi làng ở thủy trấn Tư Nam... đều có những ánh nhìn như hình với bóng này. Triệu Viễn Chu gần như đã quen rồi.
Y chỉ thỉnh thoảng, khi không kiềm chế được cảm xúc, lại nảy sinh ý định lôi Ly Luân ra hỏi cho ra lẽ.
Hỏi hắn tại sao không ngoan ngoãn ở trong phong ấn mà cứ phải chạy ra ngoài, thể hiện sự tồn tại trước mặt Bạch Trạch Thần Nữ; tại sao nhất định phải tranh cãi đúng sai với mình; và tại sao lại hết lần này đến lần khác can thiệp vào tiến trình của đội.
Có lúc giận ngút trời, nhưng lại cứ mềm lòng hết lần này đến lần khác.
Nhưng cuối cùng y vẫn giả vờ như không nhìn thấy, chỉ khi Ly Luân rời đi, y mới lặng lẽ tiến đến nhặt chiếc lá khô đã mất đi sức sống khi lìa khỏi chủ nhân.
Nhiều lần Triệu Viễn Chu muốn nói chuyện với hắn một cách bình tĩnh, nhưng cuối cùng đều không đi đến đâu.
Lời nói của Văn Tiêu đưa y trở lại thực tại: "Thế là ngươi cứ để mặc hắn... lén lút lẻn vào Tập Yêu Tư để nghe ngóng tin tức à?"
Triệu Viễn Chu mím môi lắc đầu, không biết giải thích thế nào: "Hắn không... hắn chỉ là... thôi."
Văn Tiêu như nghe thấy một câu chuyện cười, bỗng nhiên cười đến cong cả mắt: "Chỉ là gì?"
"Hắn có lẽ chỉ muốn nhìn ta? Tất nhiên không loại trừ khả năng ta tự luyến." Triệu Viễn Chu nhún vai, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Cười đủ rồi, Văn Tiêu vỗ vai Triệu Viễn Chu một cách chân thành.
"Tốt nhất là tìm một lúc nào đó nói chuyện rõ ràng đi. Mọi người đều biết mối quan hệ của ngươi và hắn rồi. Ví dụ như... Anh Lỗi và Bạch Cửu đều biết đó là do Ly Luân đến tìm ngươi để lại. Có gì mà không vượt qua được chứ?"
Triệu Viễn Chu rũ mắt xuống.
Văn Tiêu nhìn y, thở dài: "Xem ra là vì thể diện còn lớn hơn trời."
Hừ, làm sao có thể.
Lắng nghe lời dạy bảo tận tình của Thần Nữ đại nhân, Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng chịu hạ mình đến Hòe Giang Cốc.
Kể từ sau trận đại chiến, hai người họ đã lạnh nhạt với nhau rất lâu. Dù khi đối đầu với Ôn Tông Du đã nói bao nhiêu lời tình cảm, bây giờ nghĩ lại cũng chỉ còn lại sự ngại ngùng.
Hơn nữa...
Không có hơn nữa.
Triệu Viễn Chu thở dài, từ từ đi xuống đáy cốc. Hòe Giang Cốc tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi.
Điều bất ngờ là chủ nhân của Hòe Giang Cốc lại không có ở đây. Kể từ khi phá vỡ phong ấn của Bạch Trạch, Ly Luân dường như rất chán ghét nơi sinh ra này, hiếm khi ở lại.
Thân cây hoè chỉ mới nảy mầm. Sau khi được Triệu Viễn Chu dùng yêu lực tưới, miễn cưỡng có thể coi là một cái cây, lá cũng mọc nhiều rồi.
Triệu Viễn Chu khoanh tay, phủi áo bào rồi ngồi xuống gốc cây, ngẩng đầu dựa vào thân cây hoè như năm nào.
Không biết đã qua bao lâu, có thể là một nén nhang, cũng có thể là một canh giờ. Dù sao thì y mơ màng mất đi ý thức, chống cằm buồn ngủ.
Khi mở mắt ra, trước mặt đã có thêm một cái cây đang dỗi—Ly Luân đứng cách đó không xa, cứ nhìn y như vậy.
Triệu Viễn Chu muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện xung quanh mình đã được phủ một lớp lá hoè dày cộm, như một chiếc chăn.
Họ đang hồi tưởng cùng một đoạn quá khứ.
Triệu Viễn Chu cười, ngẩng đầu nhìn lên, giống như những ngày tháng họ đã ở bên nhau suốt vạn năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro