[End] Sau khi nhập ma, Diệp Đỉnh Chi giam cầm Bách lý Đông Quân
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.
Cảnh báo sinh tử văn ( nam mang thai, sinh con )
________________________________
01. Gặp mặt tiểu hài tử
Y dường như đang mơ cũng dường như đang tỉnh.
Trong một khoảng sân nhỏ có một cây cổ thụ rậm rạp. Vào mùa thu lá vàng khô theo gió bay về mái nhà tranh, chuông gió treo ngoài cửa sổ phát ra những âm thanh trong trẻo. Khác với Thiên Ngoại Thiên nơi lạnh buốt và băng giá quanh năm, ở đây có cảm giác như luôn có hơi ấm của con người.
"Tại sao ta lại ở đây?" Bách lý Đông Quân ngơ ngác nghĩ. Nơi đây tuy có phần đơn sơ nhưng cũng rất đầy đủ, bàn ghế mây, khoảng vườn nhỏ có hàng rào bao quanh. Rau trồng ở đó đã đến mùa thu hoạch nhưng không có ai đến hái.
Một đứa trẻ khoảng chừng không quá 3 tuổi đang chơi bóng ở khoảng sân rộng rãi bên ngoài nhà. Tiếng quả bóng mây nhẹ nhàng đập trên mặt đất, giây tiếp theo gió cuốn nó lăn đến dưới chân Bách lý Đông Quân. Bách lý Đông Quân cúi người nhặt bóng, ngồi xổm đưa cho đứa trẻ: "Con cầm đi"
Đứa trẻ không không nhận, chỉ dùng đôi mắt sáng ngời nhìn y một lúc sau đó đưa tay chạm vào mặt Bách lý Đông Quân. Đôi tay của đứa trẻ thật sự rất ấm áp "Hả, có chuyện gì thế?"
"Người không thích ở đây à?" Đứa trẻ nhìn nhìn y bằng đôi mắt to tròn.
"Không có!" Bách lý Đông Quân nhẹ nhàng mỉm cười sờ sờ đầu đứa trẻ: "Nơi này rất thoải mái nhưng đây không phải là nhà của ta, ta muốn về nhà của mình."
"Ở nơi đó có ai đợi người không?" Bé con nghiêng đầu hỏi y "Ở đây thì không có ai, con vẫn luôn đợi người đến đón."
Đứa trẻ này là... Bách lý Đông Quân ý thức được điều gì đó, vô thức nhìn bụng dưới của mình, quả nhiên vẫn bằng phẳng như cũ, không còn cồng kềnh nữa. Lòng y dịu lại, đặt quả bóng vào lòng đứa trẻ, dùng hai tay bế đứa trẻ vừa quen mà vừa xa lạ này "Con ở đây đợi ta đã lâu chưa?"
Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu. Bách Lý Đông Quân nhìn kỹ dung mạo của nó, quả thực là xinh đẹp và đáng yêu, thật giống một cái bánh bao nhỏ, không biết nó giống ai hơn "Thật xin lỗi, trước đó ta không biết, để con ở chỗ này chờ một mình."
Đứa nhỏ ôm lấy cổ Bách Lý Đông Quân, có lẽ bởi vì huyết thống mang đến sự thân mật đứa trẻ không sợ hãi người mà nó mới gặp lần đầu này. "Nhưng xem ra, hiện tại con không nên cùng người rời đi!"
Cánh tay của đứa trẻ ôm y siết chặt, Bách lý Đông Quân vô cớ cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi. Y nhìn lại đứa trẻ trong ngực mình, nhất thời không dám buông ra "Vì sao không nên đi? Ta đã tới đương nhiên sẽ đưa con đi cùng."
"Nhưng người trông có vẻ buồn bã". Đứa bé đột nhiên trở nên bực bội, cánh tay đang ôm Bách Lý Đông Quân lặng lẽ nới lỏng "Có lẽ lúc này con không nên tới đây..."
Bách Lý Đông Quân sửng sốt, khung cảnh vốn dĩ yên tĩnh xung quanh bắt đầu mơ hồ, tiếng vỡ vụn vang lên bên tai y như những tấm gương vỡ. Bách Lý Đông Quân lúc này muốn ôm thật chặt cảm giác chân thực duy nhất trong lòng, cố gắng hết sức giữ chặt đứa trẻ: "Đừng đi! Đừng đi! Nếu con ở lại đây, nhất định sẽ trở thành con của ta. Ở lại đây đi, ta sẽ cùng con trở về nhà nhé!!!!"
Nhưng nhiệt độ trong tay y dần dần tiêu tán, Bách Lý Đông Quân vùng vẫy trong bóng tối hư ảo, cuối cùng cảm thấy toàn thân run rẩy miễn cưỡng mở mắt ra thoát khỏi giấc mơ này.
"Đông quân! Ngươi tỉnh rồi à?"
Những tia nắng hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào mắt y, lắc lư chói mắt, Bách Lý Đông Quân miễn cưỡng chớp mắt một cái
Mở mắt ra nhìn kĩ, đó chính là nhị sư huynh Lôi Mộng Sát.
"Cảm ơn trời, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại. Ngươi có biết mình đã ngủ bao lâu rồi không?. Từ từ đã, từ từ đã! Bây giờ ngươi không thể ngồi dậy được."
Lôi Mộng Sát đang định gọi người mời y sư đến, quay người lại đã nhìn thấy Bách lý Đông Quân đang muốn vén chăn lên, ép mình ngồi dậy. Hắn sợ hãi lập tức dùng hết từ chi nhảy lên đẩy y trở lại giường "Đừng nhúc nhích, ngươi đã ngủ bốn ngày rồi. Phải cố gắng rất nhiều mới có thể giữ lại đứa trẻ trong bụng đó"
Trên thực tế Bách Lý Đông Quân chỉ là bị ác mộng quấy rầy, việc đầu tiên y làm sau khi tỉnh lại chính là nhìn cái bụng giấu dưới chăn của mình. Cũng may ở nơi đó vẫn ổn định, y mơ hồ có thể cảm nhận được thai nhi theo động tác của mình đang lẳng lặng chuyển động.
Sau khi cảm giác buồn ngủ cuối cùng đã trôi qua, Bách lý Đông Quân quay đầu nhìn Lôi Mộng Sát cách đó không xa "Lôi nhị! Sao ngươi lại tới đây?"
Đã vài tháng kể từ việc thành hôn hỗn loạn lần trước, Diệp Đỉnh Chi thực hiện lời hứa của mình và thả Lôi Mộng Sát đi, thực ra chính xác là hắn ta bị ném ra ngoài vì Lôi nhị không chịu rời đi nhất quyết đòi ở lại. Bách lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi không còn cách nào khác nên đã đánh hắn ta bất tỉnh và đưa trở lại quân doanh Bắc Ly.
"Lão thất vẫn đang xử lý công việc, huynh đệ của người Tư Không Trường Phong đã ở bên cạnh chăm sóc ngươi vài ngày nay. Đang nghỉ ngơi một chút, ta sẽ gọi hắn ta đến sau." Lôi Mộng Sát nhếch môi, cẩn thận nâng đầu Bách Lý Đông Quân lên, cho y uống một ít nước ấm.
"Vốn dĩ ta nói sau khi rời đi sẽ quay lại cứu ngươi. Sau đó, ta sẽ đưa ngươi trở về Bắc Ly ngay trong đêm nhưng không ngờ bọn ngươi lại tự mình đến đây. Thật lợi hại!! Sư huynh ta về sau sẽ không nói ngươi nhát gan nữa. Dũng khí của người chí kém ta một chút mà thôi"
Nước ấm tiến vào làm cho cảm giác khô khốc đã giảm đi rất nhiều, Bách lý Đông Quân hít một hơi thật dài lặng lẽ sờ lên bụng. Sau khi bình tĩnh lại, lắng nghe Lôi Mộng Sát tiếp tục ở bên kia nói nhảm.
"Ngươi sẽ ngất xỉu nếu như nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Sư Huynh của ngươi lúc đó. Ngươi khó có thể nhìn thấy đệ ấy hoảng sợ như thế này một lần trong cuộc đời. May mắn thay, có ta là người duy nhất trong số các ngươi đã từng chăm sóc thê tử mang thai nên ta đã quyết định nhanh chóng không một chút do dự..."
"Lôi nhị, chờ đã!" Bách Lý Đông Quân nghe Lôi Mộng Sát lảm nhảm không có gì nghiêm túc, đành phải ngắt lời hắn. "Chuyện này có thể nói sau, Diệp Đỉnh Chi đâu? Những người khác đâu?"
"Hắn ta... hắn ta..."
Lôi Mộng Sát đang nói nhảm lập tức ngừng lại nhìn Bách lý Đông Quân, lúc nãy là muốn đổi chủ đề để đánh lạc hướng y nhưng vẫn không thể thoát được.
"Hắn hiện tại không sao chứ?"
"Hắn ở đâu?" Sắc mặt Bách Lý Đông Quân trong nháy mắt thay đổi, trở nên tái nhợt, ngồi dậy không nói một lời "Ta đi tìm hắn!"
"Ôi! Tiểu tổ tông của ta ơi!" Lôi Mộng Sát vội vàng đẩy y lùi ra sau nhưng lần này không dễ dàng như vậy. Hắn vẻ mặt buồn bã, ấn vào vai y nhưng cũng không dám dùng sức.
"Hắn có thể xảy ra chuyện gì? Cả đội quân cũng không thể đánh bại được hắn. Ngươi sợ cái gì. Ngươi gần như bị sảy thai, thai nhi mà ngươi và hắn cố gắng hết sức để cứu sẽ thực sự bị mất nếu ngươi cứ cố chấp như vậy!"
Thân thể giãy dụa dưới tay của Lôi Mộng Sát ngừng động đậy, Bách Lý Đông Quân nằm đó trợn mắt nhìn hắn không nói một lời. Hắn thở dài một hơi rồi nói: "Thật ra thì không sao đâu. Hôm kia, Ôn phu nhân đã tới đây, nhờ Ôn gia chữa trị nên đứa bé trong bụng ngươi vẫn ổn. Có mỗi lúc ngươi đang ngủ đều không ngừng khóc gọi nương, mẫu thân ngươi đau khổ đến mức khóc thầm mấy lần."
"Nương của ta ở đây à?"
Bách Lý Đông Quân lúc này thật sự chấn động. Nơi này cách Thiên Khải rất xa ra và phụ thân y đang đóng quân ở chiến trường phía Tây. Mẫu thân đã trở về nhà cách đây không lâu. Cho dù nhận được tin tức cũng phải đi mất mấy ngày để đến nơi này, xem xét lời vừa rồi của Lôi Mộng Sát y đã hôn mê 4 ngày. Mẫu thân hẳn đã là vội vã đi mấy ngày đêm liền ngay sau khi nhận được tin tức.
Trong lúc nhất thời, Bách lý Đông Quân có chút khó chịu, ngẩng đầu nhìn đỉnh lều nghĩ về tuổi tác của mẫu thân phải đi xa như vậy, cảm giác áy náy trong lòng dâng trào vô cùng đau đớn.
"Người có nói gì không?"
"Cái này..."
Lôi Mộng Sát nhớ lại lúc Ôn Lạc Ngọc vừa đến, trên tay cầm một chậu nước đỏ như máu tiến vào trong lều. Và một lúc sau, ngay cả Tiêu Nhược Phong cũng mất mặt bị đuổi ra ngoài, lúc này không ai dám đắc tội Ôn gia độc nhất thiên hạ.
Không biết Ôn phu nhân và Diệp Đỉnh Chi đã nói gì nhưng không bao lâu sau Diệp Đỉnh Chi cũng vén màn bước ra ngoài, trên mặt hắn có một vết thương còn chảy máu. Để mà đả thương tông chủ của Thiên Ngoại Thiên cũng không dễ dàng. Lôi Mộng Sát kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu. Diệp Đỉnh Chi cũng không có chút tức giận, chỉ là đứng ở ngoài lều với vẻ mặt nghiêm túc, lắng nghe tiếng bước chân bận rộn ở bên trong.
Chỉ có thể nói, ngày nay nam nhân dù có hung dữ đến đâu cũng vẫn sợ Nhạc Mẫu. Lôi Mộng Sát - người khá ý thức được điều này, nhớ tới lúc mình cầu thân Lý Tâm Nguyệt. Lý phu nhân gần như đã giết hắn ta bằng một thanh kiếm, hắn cảm thấy sợ hãi và rùng mình khi nhớ lại điều đó.
Nghĩ tới đây, hắn thở dài an ủi Bách Lý Đông Quân vẫn còn chút bất an: "Không sao đâu, Ôn phu nhân bây giờ đã bình phục. Sáng nay sau khi chắc rằng ngươi vẫn ổn, bà ấy đã đưa Diệp Đỉnh Chi đi".
"Cái gì! Vân ca..." Bách Lý Đông Quân thật sự không nghĩ ra được bọn họ có thể nói với nhau cái gì, đúng lúc y còn muốn hỏi Lôi Mộng Sát đã kịp thời nhét một miếng nhân sâm vào miệng y.
"Đừng lo lắng. Ngay cả ta cũng đã nghe nói về sự thân thiết giữa Diệp gia và Bách lý gia. Mặc dù Diệp Đỉnh Chi không ra tay với Ôn phu nhân nhưng bà ấy cũng sẽ không nhất quyết phải giết Diệp Đỉnh Chi. Ngươi biết đấy, người làm mẫu thân cần phải có được một lời giải thích rõ ràng, làm sao có thể để nhi tử của mình bị ức hiếp."
Dù sao Lôi Mộng Sát cũng đã thành gia lập thất, hắn nhìn có vẻ không đứng đắn nhưng với tư cách là một người phụ thân có thể hiểu được tâm tình của Ôn Lạc Ngọc " Ôn phu nhân phải đảm bảo ngươi có thể sống ổn định ở đây mới có thể yên tâm rời đi."
Miếng nhân sâm trong miệng vừa đắng vừa chát, Bách Lý Đông Quân không khỏi nheo nheo mắt lại. Lôi Mộng Sát vỗ vỗ chăn trên người y, nhẹ giọng nói: "Đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi thật tốt nhé! Để cho cơ thể ngươi hồi phục. Khi ngươi tỉnh lại bọn họ sẽ quay trở về thôi."
Bách Lý Đông Quân im lặng nhắm mắt lại, gật đầu.
Cách doanh trại Thiên Khải vài dặm, những bông tuyết bay trong gió Bắc. Ôn Lạc Ngọc - thế tử phi của Bách Lý Thành Phong mặc thường phục và đeo trâm bạc. Một bộ y phục dày dặn nhưng đơn giản. Sau khi trở thành thế tử phi bà rất chú trọng đến ngoại hình mỗi khi ra ngoài. Bà luôn búi tóc tỉ mỉ và đeo những phụ kiện phù hợp với địa vị của mình. Hôm nay, điều hiếm khi xảy ra là bà chỉ thả tóc đơn giản và không đeo trang sức cầu kỳ gì.
Diệp Đỉnh Chi đừng đối diện với bà. Vị tông chủ hung hãn của Thiên Ngoại Thiên đang phải cụp mắt xuống, im lặng trước người đối diện.
Ôn Lạc Ngọc nhìn hắn, mơ hồ bà có thể nhìn thấy bóng dáng lũ trẻ đang chơi đùa trước nhà. Khi đó, hắn không ngừng gọi bà là Ôn Di, không ngờ trong nháy mắt mọi chuyện đều thay đổi. Vẻ mặt yêu kiều của bà lúc này có chút phức tạp, gẩy tay Bảo Diệp Đỉnh Chi đi tới
Diệp Đỉnh Chi nghiêng người đi tới gần bã, không ngờ giây tiếp theo hắn ta bị tát vào mặt không thương tiếc. Cái tát này dùng rất nhiều lực, làn da vốn đã mỏng của hắn nhanh chóng đỏ bừng.
"Ngày đầu tiên tới đây, ta đã tát ngươi bởi vì nhi tử của ta Đông Quân bị giam giữ mấy tháng. Nó muốn cứu ngươi nhưng người lại ép nó như vậy!" Ôn Lạc Ngọc rút tay lại, bình tĩnh nói "Ngươi có thừa nhận không?"
"Có" Diệp Đỉnh Chi gật đầu, trầm giọng nói.
Ôn Lạc Ngọc lại nói "Cái tát thứ hai này vẫn là dành cho nhi tử của ta. Nó vốn là một đứa trẻ ngây thơ. Từ khi nó sinh ra, bọn ta luôn yêu chiều, bảo vệ nó nhưng nó đã phải chịu đựng rất nhiều uất ức ở chỗ của người và..."
Bà không thể nói được nữa, quay đầu chịu đựng sự chua chát trong mắt. Hai mắt bà đã đỏ hoe :" Ta biết năm đó gia đình ngươi đã bị oan. Lão gia của chúng ta bao nhiêu năm vẫn nhớ về mối thâm tình giữa hai nhà. Nhưng trên đời này không có lý do gì ngươi lại đi ép hôn con của ta. Chúng ta không thể chịu đựng được việc Đông Quân mềm lòng để cho ngươi bắt nạt!"
"Ta không quan tâm ngươi đã tổ chức lễ thành thân hay chưa, cũng không quan tâm Đông Quân đã hứa với ngươi và hoàng thất những gì. Chỉ cần mẫu thân ta không gật đầu, cuộc hôn sự này sẽ không được tính."
Diệp Đỉnh Chi nghe được lời này chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn vẫn bình tĩnh ngay lúc này lại có chút dao động: " Vậy người muốn ta làm gì?"
02. Chào đón sinh linh bé bỏng. Diệp An Thế ra đời.
Thiên Khải và Thiên Ngoại Thiên đạt được thỏa thuận trong cuộc đàm phán hòa bình. Lang Gia Vương an bài đội quân đồng thời bố trí chim bồ câu bay về để gửi tin báo cho Tiêu Nhược Cẩn, thông báo tạm thời ở lại doanh trại để chăm sóc Bách lý Đông Quân.
Tuy nhiên, bất chấp mọi biện pháp phòng ngừa, đứa trẻ trong bụng Bách Lý Đông Quân vẫn sinh non lúc mới 7 tháng rưỡi.
Bên ngoài lều hôm đó tuyết rơi dày đặc. Mọi người đứng ở đó nhìn từng dòng người đi vào lều và những chậu nước đầy máu được đem ra ngoài. Tiếng kêu đau đớn không thể kiềm chế giống như tiếng gió rít liên tục khiến lòng người run rẩy.
"Cái này..." Tiêu Nhược Phong đang canh giữ bên ngoài lều, vẻ mặt do dự mấy lần nhưng vẫn không dám đi vào, quay đầu nhìn Lôi Mộng Sát đang ngồi bệt bên cạnh "Huynh...."
"Đừng nhìn ta!!" Lôi Mộng Sát từ trên mặt đất nhảy lên, dậm chân vài cái nhìn vào bên trong rồi nhanh chóng thả cửa lều xuống sợ gió thổi vào. Trong lều, Bách lý Đông Quân được chăn dày bao bọc.
"Hàn Y của ta đã sinh đủ tháng, xương cốt của Tâm Nguyệt cũng tốt hơn Tiểu Bách Lý hiện tại rất nhiều, ngươi nhìn ta cũng vô dụng."
Tiêu Nhược Phong vẫn chưa có thê tử, chỉ có thể thở dài, cuối cùng nghĩ đến cái gì cau mày nói "Huynh không mời Diệp tông chủ?"
"Tối hôm qua ta thấy Diệp Đỉnh Chi có gì đó không ổn, đã phái người đi tới đó." Lôi Mộng Sát vẻ mặt cay đắng nói: "Kẻ được phải đi cả ba lần trở về đều nói là tông chủ đang đến. Bây giờ thê tử hắn đã sinh con rồi mà vẫn không thấy mặt hắn đâu, thật nực cười!"
Tiêu Nhược Phong nhìn mặt trời bị mây dày che phủ, phía xa gió tuyết rơi từ đêm qua đến nay đã gần ngập đến đầu gối "Đứa trẻ này có lẽ đã sinh ra được định sẵn một cuộc đời phi thường."
Dường như lại có một tiếng kêu đau đớn tột độ khác phát ra từ trong lều. Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát đồng thời quay đầu lại, nín thở chờ đợi, một lúc sau không còn nghe thấy âm thanh nào nữa. Lôi Mộng Sát nói "Có con là định mệnh địa ngục phải chịu đựng, huống hồ còn là nam tử..."
Vừa nói hắn vừa nhìn chằm chằm vào tuyết rơi đầy đặc, không còn đường tiến lên phía trước. Cuối cùng hắn đứng dậy, quấn chặt chiếc áo khoác lông mà Lý Tâm Nguyệt đã may cho "Lão thất! Bảo trọng, chăm sóc cẩn thận quân đội và bách tính ở đây. Ta sẽ đích thân đến Thiên Ngoại Thiên và bắt tên đó trở về..."
"Nhưng... " Lời khuyên ban đầu của Tiêu Nhược Phong dừng lại khi hắn đưa mắt nặng nề nhìn Lôi Mộng Sát, hồi lâu cuối cùng chỉ nói phải cẩn thận.
Ngọn lửa than trong lều đã cháy hết mức, nó nóng đến mức bất cứ ai mặc y phục mỏng cũng sẽ toát mồ hôi. Nhưng Bách Lý Đông Quân nằm trên giường lại toát mồ hôi lạnh, đôi mắt mở to, cơn đau kéo dài khiến toàn bộ ý thức của y có chút mơ hồ.
Từ tối qua đến bây giờ, y đã gần như thức trắng nhưng tiểu tử trong bụng nhất quyết không muốn ra ngoài để ngắm nhìn thế gian. Đau đớn như xé cơ thể cũng như đánh gãy xương cốt trong người y. Miệng Bách Lý Đông Quân nồng nặc mùi máu, y thở hổn hển, bàn tay run rẩy được Ôn phu nhân nắm chặt.
"Đông quân, con cố gắng một chút." Ôn Lạc Ngọc dùng khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán Bách Lý Đông Quân, tay bà run rẩy mồ hôi ngày càng nhiều cuối cùng bà vứt chiếc khăn tay đi, ôm lấy y. Lay lay cánh tay của Đông Quân gọi y tỉnh lại "Đông Quân! Đông Quân! Tỉnh lại đi, nhìn ta, mẫu thân của con ở đây!!"
"Nương...a!" Bách Lý Đông Quân có chút mất tập trung, ý thức lại bị một trận đau đớn xé nát, tay còn lại nắm chặt lấy chăn. Cảm thấy mẫu thân đang nói gì đó nhưng không thể nào nghe thấy được, sau đó lại bị đưa trở lại hiện thực bởi cơn đau dữ dội "A!!"
"Đông Quân..." Nước mắt Ôn Lạc Ngọc lập tức chảy ra. Bách Lý Đông Quân đang không ngừng chảy máu. Ôn Lạc Ngọc buộc mình phải đâm một cây kim vào huyệt đạo giúp y tỉnh táo, sau đó nhanh chóng thêm vài cây kim khác vào mấy huyệt đạo lớn trên cơ thể Bách Lý Đông Quân, miễn cưỡng cầm máu. Rồi lại đâm một kim vào điểm yếu nhất của Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân hoàn toàn bị cơn đau này đánh thức. Cùng với nó còn có cảm giác xé rách nghiêm trọng đến mức gần như khó thở. Ý nghiến răng nghiến lợi cố gắng làm theo giọng nói của Ôn Lạc Ngọc "nương---"
"Ta ở đây." Ôn Lạc Ngọc ôm lấy Bách Lý Đông Quân trong nước mắt, bà còn chưa kịp nói chuyện, Bách Lý Đông Quân đột nhiên quay đầu nhìn "Diều của con đâu rồi?"
"Diều?" Ôn Lạc Ngọc sửng sốt, sau đó Bách Lý Đông Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, cổ họng y như bị bóp nghẹt chỉ có thể ngắt quãng hỏi bà "Diều! Diều đâu?"
Vào tháng lạnh nhất của mùa đông ai lại thả diều? Sự thông minh của Ôn Lạc Ngọc lúc này không còn thể suy nghĩ gì nữa, bà chỉ biết Đông Quân muốn thứ này. Vô thức quay đầu nhìn đám hạ nhân vội vã trong phòng nhưng tất cả đều bận rộn với đồ đạc trong tay không có thời gian. Có người nghe thấy tiếng bà gọi chỉ có thể vội lại vội vàng lắc đầu. Chiến trường tàn khốc nào có ai lại đem thứ vui vẻ này đến?
"A!"
Ôn Lạc Ngọc đang lau máu cho Bách Lý Đông Quân nói:" Sinh con vốn đã khó nhọc, lần mang thai này nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng của con."
Màu sắc trên môi Bách Lý Đông Quân đã nhạt đi rất nhiều, tóc ướt đẫm mồ hôi "Nếu con chết... Vân ca... Vân ca sẽ không bao giờ quay trở lại nữa...!"
"Cái gì?" Ôn Lạc Ngọc nghe không rõ lời của y nhưng bà cũng không dám mất đi lý trí. Bà gấp đến mức nước mắt lưng tròng, cố gắng lay người Bách Lý Đông Quân "Đông Quân! Con không được ngủ."
Người tinh tường đều biết được có thể chuyện này sẽ xảy ra, trong lều không ai dám lên tiếng, chỉ có thể nghe tiếng khóc than của Ôn Lạc Ngọc. Đột nhiên, tiếng gió ngoài lều trong chốc lác trở nên rõ ràng, không khí lạnh thấu xương đột nhiên tràn vào đối nghịch với hơi ấm của bếp than. Không ai kịp phản ứng.
Có người lặng lẽ đứng bên cạnh Ôn Lạc Ngọc, dùng bàn tay lạnh lẽo nắm tay Bách Lý Đông Quân. Ôn Lạc Ngọc quay đầu lại mơ hồ nhìn thấy có một nam tử mặc y phục đen từ đâu lao tới, đến kịp thời điểm quan trọng nhất.
"Đông Quân." Hắn thấp giọng gọi, giọng điệu khàn khàn "Thức dậy đi."
Bách Lý Đông Quân ngơ ngác quay đầu lại, ý thức đại khái có chút mơ hồ chỉ có thể không ngừng thấp giọng lẩm bẩm: "Diều..."
"Đã làm xong rồi". Giọng nói của nam nhân dường như rất nhẹ nhàng, tựa hồ bị trọng thương nhưng vẫn không ngừng truyền nội lực vào tay của Bách Lý Đông Quân. "Khi tuyết ngừng rơi, đệ có thể thả nó."
Không biết Bách Lý Đông Quân có thể nghe thấy hay không, đồng tử y giãn ra, tuy cũng không nhìn ra được là ai tới nhưng lúc ấy đột nhiên lại mỉm cười.
"Ra rồi!! Đầu đứa bé thò ra rồi!". Bà đỡ hét lên, vội vàng vỗ vào ngực Bách lý Đông Quân
"Rặn!!!"
Bách Lý Đông Quân thở hổn hển, nửa mở mắt thở dốc. Sau khi đầu đứa bé ra ngoài mọi thứ trở nên nhanh hơn rất nhiều. Tiếng khóc của đứa bé cuối cùng cũng vang vọng trong không gian.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, bà đỡ đưa đứa con mới sinh của Bách lý Đông Quân đi tắm rửa. Chỉ có Ôn Lạc Ngọc vẫn thương xót hài tử của mình phải chịu đựng rất lâu âm thầm rơi nước mắt. Bách Lý Đông Quân kiệt sức, chậm rãi nhắm mắt lại. Y nắm chặt lấy tay vị khách "lạ" kia, không biết có tỉnh táo hay không chỉ thấp giọng hỏi.
"Ngươi có rời đi không?"
"Không." Vị khách ngồi ở bên giường đắp chăn cho Bách Lý Đông Quân đồng thời lặng lẽ lau vết máu nơi khóe miệng "Đi ngủ đi, không sao đâu."
"Đừng... nói dối ta..." Bách Lý Đông Quân dùng chút sức lực cuối cùng, ngắt quãng nói " Khi ta tỉnh lại, ngươi lại rời đi."
"Lần này sẽ không như vậy, chờ đệ tỉnh lại, chúng ta sẽ về nhà." Nam nhân sờ đầu y, trên tay còn có vết máu chưa kịp lau. Ôn Lạc Ngọc ở một bên nhìn qua nhìn lại mấy lần, đứng dậy rời đi không nói một lời.
Bên ngoài lều, Lôi Mộng Sát mệt mỏi ngủ quên, trong lúc ngủ hắt hơi một tiếng rồi tỉnh dậy.
--
Năm Minh Đức thứ 8.
Lang Gia Vương đưa ra bằng chứng giải oan cho Tướng Quân Định Nguyên đồng thời lật ngược vụ án khiến cả triều đình chấn động. Những vong linh nhiều thế hệ của Diệp Gia giờ đây có thể trở về quê hương của họ. Diệp Đỉnh Chi là hậu duệ duy nhất còn lại của Diệp Gia, hiện là người đứng đầu Ma Giáo Thiên Ngoại Thiên đã liên minh với triều đình Bắc ly để tách ra và cái trị vùng đất riêng cho riêng mình, cho người dân Nam Quyết một mảnh đất để sinh sống.
Để trao đổi và như một khế ước trọn đời, Bách Lý Đông Quân cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu Phủ cùng con trai của mình ở thiên ngoại thiên như một lời cam kết.
Khói lửa đã qua đi, quân đội của Bắc Ly và Thiên Ngoại Thiên bắt đầu sơ tán và cuối cùng đã đến lúc mọi người phải chia tay nhau
"Ta luôn cảm thấy hai người còn phải hôn ta một cái!"
Tất cả những xáo trộn đó đều được ném qua đầu. Lúc này, trong một ngôi nhà nhà tranh xa xôi, có tiếng trẻ con đang khóc.
Lôi Mộng Sát vừa nói vừa dùng kinh nghiệm dỗ dành nó. Cục bông nhỏ được quấn chặt trong chiếc chăn trong lòng hắn một lúc sau ngủ thiếp đi.
Bách Lý Đông Quân nhàn nhã nằm ở trên giường tre uống canh nhịn cười, nhìn Lôi Mộng Sát nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống rồi rón rén đi tới. Sau một lúc lâu không nhịn được cười "Lôi nhị, trong tã lót của An Thế không có giấu vũ khí, ngươi việc gì phải sợ hãi thế!"
"Suỵt!." Lôi Mộng Sát vội vàng ra dấu hiệu yêu cầu y im lặng, cẩn thận quay đầu nhìn lại xác định tiểu An Thế không tỉnh lại mới yên tâm. " Các ngươi đúng là một lũ khốn kiếp cho nên ta tới giúp. Ta sợ nếu đứa trẻ để cho ngươi chăm sóc, một ngày nào đó nó sẽ khóc vì đói."
Đang nói Lôi Mộng Sát tỉnh táo lại: "Không được, ngươi đừng đổi chủ đề. Tiểu tử vô tâm kia!"
Hắn tiến lên giật đấy bát canh rỗng của Bách Lý Đông Quân, đặt sang một bên khinh thường nhìn tiểu đệ đang chống hông ngồi đó "Hai kẻ vô tâm. Ngày đó khi ta lao đến, tên phu quân của ngươi, Diệp Đỉnh Chi bị tâm ma thao túng muốn tìm đến cái chết. Là ta kéo hắn lại"
"Hai người các ngươi vô cùng tốt, tốt lắm. Lúc tân lang vào động phòng, bà mối đã đá vào tường phải không.? Tên họ Diệp kia ép ta phải chứng kiến lễ thành thân của hai ngươi còn Ôn phu nhân ép ta phải chăm sóc con của hai ngươi ở đây. Còn bắt ta phải nấu cơm cho ngươi, quản ngươi nữa sao?"
Lôi Mộng Sát càng nói càng tức giận: "Tiểu Đông Bát, ta thực sự là tổ tiên thất lạc của ngươi sao?"
"Cái gì???Haha!" Bách Lý Đông Quân cười nghiêng ngả "Nói nhảm, ngươi không sợ lão gia gia của ta đánh ngươi à?"
"Vậy người giải thích cho ta, vì sao hắn lại bỏ thê tử cùng hài tử ở một mình lâu như vậy?" Lôi Mộng Sát ngồi ở mép giường nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, giơ tay che mặt "Tên họ Diệp đã ra ngoài đốn củi hơn một canh giờ rồi, định chặt cả ngọn núi sao?"
"Có lẽ là để nhóc con này cùng ngươi làm quen với nhau nhiều hơn." Bách lý Đông Quân nhàn nhã ngồi trên giường, sau khi dưỡng thương một thời gian thân thể của y đã tốt lên không ít. Sắp tới sẽ đi đến Tiên Sơn để chữa bệnh "Khi chúng ta không ở đây, để ngươi chăm sóc thằng bé sẽ tích hợp hơn."
"Ta thật sự là nợ các ngươi mà~~~"Lôi Mộng Sát cười mắng.
Ngoài cửa có tiếng bước chân mơ hồ. Đã đến giờ dùng bữa trưa, khói bếp theo gió thổi vào cùng với tiếng cửa tre bị mở ra, An Thế tỉnh dậy và đang làm ầm ĩ. Lôi Mộng Sát ôm bé con đi đến phòng bên cạnh. Bách Lý Đông Quân bắt gặp ánh mắt dịu dàng của người trở về nhà.
--------- Hoàn chính văn----------
Không ngờ bà tác giả tả cảnh sinh con nhiều như thế, má ơiii.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro