Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

vii,


Có đúng hai tin nhắn từ Yeonjun trong hộp thư đến khi em tỉnh dậy. Beomgyu liếc nhìn những thông báo bật sáng màn hình và chắc rằng nên đi pha cà phê trước khi dũng cảm đối mặt với chúng. Em nhìn ra cửa sổ và thấy mặt trời đã tan tầm kể từ lần cuối em còn tỉnh. Em ngồi dậy, giãn gân cốt đến khi nghe tiếng khớp cổ vang lên, và tự trấn an mình.

Cảm giác trống rỗng nặng nề theo em vào giấc ngủ đã tan biến, em thấy biết ơn vì điều này, nhưng thế chỗ đó là sự bình tĩnh không thể hiểu được. Em không biết bao nhiêu phần trong đó là nhờ giấc ngủ, hay đây chỉ là cách não bộ em tự ổn định sau mọi thứ, nhưng Beomgyu thấy ổn. Em không biết nó lâu bền hay mong manh, nhưng em thấy ổn thôi.

Em cho rằng không thể lãng phí sự bình yên ấy và đứng dậy đi vào bếp. Em sẽ giải quyết tất thảy trong khi đầu óc vẫn ở trạng thái ổn định.

Soobin đã ở trong bếp khi Beomgyu đến nơi, bận rộn với những gói ramyeon. Anh bỏ chúng xuống khi bắt gặp Beomgyu, chạy vội đến để ôm và xem em thế nào. Khi em có vẻ đã vượt qua bài kiểm tra nào đó trong đầu Soobin, anh lại ôm em lần nữa, và Beomgyu cũng ôm chặt lại giống như thế.

"Chú thấy đỡ hơn chưa?" Soobin hỏi, giọng hơi nghẹt khi vùi trong áo Beomgyu.

"Rồi ạ," em nói, vẫn ngạc nhiên vì đó là thành thật. "Em sẽ giải quyết mọi thứ. Và em sẽ cố giải thích cho anh khi có thể."

Em thấy hyung gật đầu, thả lỏng vòng tay khi Soobin bắt đầu bước đi khỏi. Người lớn hơn nhìn vào mặt Beomgyu như thể hi vọng anh sẽ tìm thấy câu trả lời cho mọi câu hỏi trên đó. Beomgyu mỉm cười, cố làm nó trông trấn an nhất, và dường như thế là đủ với Soobin, anh để em đi và trở lại với bát ramyeon, hỏi em có muốn ăn một chút không.

"Thôi, em ổn mà. Em chưa đói," Beomgyu nói, cũng mò mẫm trong bếp, lấy một chiếc cốc để pha cà phê. "Mình có nước nóng không anh?"

Họ có nước nóng.

Beomgyu tự pha thật nhanh, chẳng chú ý đến chiếc French press ở nhà nghỉ mà em thường thích phát cuồng. Em có nhiều việc quan trọng hơn để bận tâm đến.

Được trang bị thêm cốc cà phê và quay lại lên phòng, Beomgyu bắt đầu kiểm soát thiệt hại. Đầu tiên, em mở các tin nhắn từ Kai và Taehyun, cả hai nhắn cho em với số lượng tin hai chữ số, đều hỏi em có ổn không và họ sẵn sàng lắng nghe bất cứ khi nào em cần. Beomgyu, trong niềm xúc động, gửi lại cho mỗi nhóc một tin nhắn dài, xin lỗi vì đã cắt ngắn buổi chiều và nói em giờ đã đỡ hơn, và em sẽ lên kế hoạch cho một ngày khác cho cả năm người để bù lại.

Em phân vân có nhắc đến lí do chính xác khiến buổi đi chơi bị cắt ngắn hay không, nhưng cuối cùng quyết định không đề cập đến. Em vẫn chưa chắc chuyện gì đã xảy ra ở đó, và em biết Kai và Taehyun sẽ tôn trọng điều này.

Em hít một hơi thật sâu trước khi mở tin nhắn của Yeonjun, dù đó chỉ là hai tin nhắn liền nhau.

gấu, chào em.
anh mong em thấy ổn hơn rồi. có thể gọi anh sau khi dậy nếu em muốn. anh chắc rằng em có thắc mắc.

đúng là Beomgyu có câu hỏi. Nhiều lắm, thực sự đấy, giờ đây khi em tỉnh táo hơn chút, sự bình tĩnh khi em vừa thức dậy đã dần tan biến. Mọi thứ thật mơ hồ, nhưng tất cả đã ập đến em quá nhanh đến nỗi em không thể nhìn chúng kĩ hơn hay thậm chí là xử lí những gì em vừa được chứng kiến.

Yeonjun đã xuất hiện trong giấc mơ của em. Một Yeonjun tóc đen mang đồ trắng, bị ép phải quỳ trước một đám đông người ngoài cuộc vừa sợ hãi vừa tò mò chuyện gì sẽ xảy ra. Yeonjun đã ở đó, và anh đứng trước bờ vực cái chết, và Beomgyu không biết phải hiểu điều đó thế nào.

Em bắt đầu soạn tin nhắn.

hi hyung.

Dù những tin nhắn đầu Yeonjun gửi ngắn gọn, có vẻ như anh đã kìm nén chúng; anh phản hồi lại sau không dưới mười giây.

beomgyu
chào em.
em thế nào rồi?
câu hỏi ngu ngốc nhưng anh chỉ
anh muốn biết
mong là em ổn

hyung, em ổn rồi.
xin lỗi vì khiến anh lo lắng.
và vâng, em có câu hỏi.
em có.
nhiều lắm hyung.
em chẳng biết phải làm gì

anh biết, gấu con, xin lỗi em
anh có thể giải thích mọi thứ
hoặc gần hết
anh nghĩ mình biết em đang trải qua chuyện gì
và nghe sẽ điên rồ lắm
vì đúng là điên rồ thật nhưng
mong em sẽ lắng nghe anh.

em sẽ.
em chỉ cần câu trả lời thôi.
và đến mức này em không nghĩ có gì điên rồ nữa

okay
cảm ơn gấu
em muốn gặp ở bãi biển chứ? để nói chuyện?

bây giờ luôn ạ?

nếu em muốn.

vâng.
em sẽ đi bây giờ.
hẹn anh lúc 10h nha?

okay.
hẹn gặp em, gyu-yah.

Em không nghĩ đến việc thay đồ nhiều ngoài mặc một chiếc quần khác, và chẳng lâu sau em đã ra khỏi nhà, nói với một Soobin đang chau mày rằng em sẽ sớm quay lại, và ôm lấy anh khi câu nói đó không khiến anh bớt lo.

"Nhớ cẩn thận nha?" Soobin nói khi Beomgyu rời anh ra, bặm môi khi Beomgyu gật đầu.

Hình như em đã chạy đến bãi biển, em không biết và cũng chẳng quan tâm, nhưng em đã thở hổn hển khi đến nơi, mắt đảo quanh để tìm bóng dáng Yeonjun.

Em không phải tìm lâu, mặc dù thế; hyung đã ở rìa biển, mặt đối với nước. Beomgyu đến chỗ anh, trái tim như chú chim ruồi trong cổ họng.

"Anh," em nói, hổn hển, và Yeonjun quay lại để nhìn em, cánh tay dang ra nhưng dừng lại, hành động gượng gạo, và điều đó làm Beomgyu đau lòng nhưng cảm kích. Em không nghĩ mình muốn được ôm vào lúc này.

"Này," Yeonjun nói. Đôi tay anh trông thật kì lạ, buông thõng bên hông. "Em đỡ hơn rồi chứ?"

Beomgyu nhún vai. "Cũng tạm khá hơn rồi, em đoán vậy."

Yeonjun gật đầu, có gì đó ngượng ngùng trong cách anh cúi đầu sau đó. "Cũng—cũng hợp lí."

Cả hai im lặng một lúc, Beomgyu ngắm sóng vỗ bờ và Yeonjun ngắm Beomgyu. Sự ngột ngạt trong không khí giữa hai người khiến Beomgyu thấy không quen, hơi ấm óng vàng đã biến mất. Trông Yeonjun căng thẳng, đôi môi bị cắn thâm tím và mặt trăng chỉ khiến những đường nét cứng trên khuôn mặt anh thô hơn, nhấn vào từng nếp nhăn trên trán.

Beomgyu định nói gì đó nhưng Yeonjun đã mở lời trước. "Vậy thì," anh bắt đầu, rồi dừng lại. Anh cho hai tay vào túi. "Em muốn biết những gì?"

Beomgyu nhướn mày. "Anh bắt đầu được từ đâu?"

Gần như không thể kìm chế được, Yeonjun bật cười. "Chỉ là. Có nhiều lắm. Anh không biết phải nói thế nào cho nhẹ nhàng."

Beomgyu nghĩ rằng không còn cách nào để làm điều này nhẹ nhàng, nên em thà để Yeonjun nói thẳng, và đó là điều em đã cất lời.

Yeonjun mím môi và cả hai lại rơi vào im lặng. Gió rít qua, luồn vào mái tóc hồng của anh từ bên này đến bên nọ. Beomgyu ghét việc ngay cả bây giờ, khi trông anh hoàn toàn rối bù đến khó hiểu, em vẫn thấy anh thật đẹp.

"Em sẽ," Yeonjun nói, rồi dừng lại. Anh nhìn xuống đôi chân, nhìn sóng vỗ bên bờ, nhìn trăng. Anh nhìn Beomgyu lần nữa. "Em sẽ phản ứng thé nào–em sẽ nói sao nếu anh bảo chúng ta bị nguyền rủa."

Beomgyu nhìn chằm chằm vào anh, và trong một khoảnh khắc em đã thấy giận, thấy em như đã phí thời gian, rằng em đã đến đây với mớ suy nghĩ cháy rụi trong đầu và Yeonjun dám đùa cợt. Nhưng rồi em nhìn Yeonjun lâu hơn, nhìn cằm anh nghiến chặt, nhìn đôi mắt sâu, và chết tiệt anh đang nghiêm túc. Yeonjun đang nghiêm túc.

"Em sẽ nói anh giải thích," Beomgyu nói, vì không biết còn nói được gì khác. "Em sẽ hỏi ý anh là gì."

Em nhìn hyung hít thở sâu và thở ra từ từ. "Chúng ta là–ừm. Chúng ta là thần, Gyu-yah. Đúng hơn là đã từng. Tất cả những chuyện này, là hình phạt. Ta sống và chết đi hết lần này tới lần khác đến khi tìm thấy nhau và cố làm cho đúng."

"Cái gì," Beomgyu nói. Em thấy choáng váng. Thần. Hết lần này tới lần khác. Hình phạt. Lời nguyền. Cái đéo gì vậy.

"Cái đéo gì vậy?"

"Điên rồ, điên rồ lắm, anh biết," Yeonjun nói. "Và anh cũng sẽ không tin nếu không phải vì những giấc mơ."

"Giấc mơ?" Beomgyu hỏi, nghẹn ngào và hổn hển. "Anh có à? Anh cũng có sao?" Một cảm xúc em không thể gọi tên rơi xuống dạ dày khi Yeonjun gật đầu. Giấc mơ. Những giấc mơ. Yeonjun cũng có. "Anh thấy những gì trong đó?"

"Đủ thứ," Yeonjun nói. "Anh có một giấc mơ lặp đi lặp lại từ nhỏ. Luôn là nước, có gì đó liên quan đến biển."

"Đôi tay?" Beomgyu ngắt lời, tim em loạn nhịp khi Yeonjun gật đầu lần nữa.

"Tay, nước," Yeonjun nói.

"Tiếng chim," Beomgyu hoàn thiện câu cho hai người.

"Ừm," Yeonjun nói, và giờ thì anh vân vê vạt áo. Beomgyu thấy tay anh nắm chặt viền áo, và một phần trong em muốn nắm lấy và mở chúng ra. "Tay chìm trong nước, tiếng chim rít đằng xa. Luôn chỉ có thế đến khi anh lớn hơn, và chúng bắt đầu chi tiết hơn, bắt đầu giống kí ức hơn là mơ." Ánh mắt Yeonjun chăm chăm, và Beomgyu không thể nhìn đi nơi khác dù có muốn. "Anh từng mơ mình chết và có một gương mặt gào thét tên anh và đó là lúc anh nhận ra mọi thứ đều là thật."

Lời anh nói như một cú đập mạnh vào lồng ngực Beomgyu, và trước khi em có thể xử lí thông tin ấy, anh tiếp tục.

"Rồi anh bắt đầu nhận được những mảnh vụn từ những kiếp trước của chúng mình, những kiếp theo sau kiếp đầu tiên, và luôn có gì đó bị thiếu, có gì đó không khớp, và phải đến khi anh mười tám tuổi, mọi thứ mới–vỡ òa. Tất cả từ kiếp đầu tiên đến kiếp gần đây nhất."

"Nhiều kiếp?" Beomgyu không thể không cắt ngang. "Số nhiều ư? Em mới chỉ mơ về một kiếp. Kiếp đầu tiên. Trong đó chúng ta là thần hoặc gì đó."

Đến đây, Yeonjun mỉm cười, nhưng nụ cười của anh không vui vẻ. Nụ cười anh tang tóc, phảng phất sự mỉa mai và vỡ vụn. "Anh bị nguyền rủa để nhớ tất cả, Gyu-yah. Anh sẽ luôn nhớ đầu tiên. Đó là một phần của thỏa thuận. Anh sẽ luôn biết trước em."

Đầu óc Beomgyu quay cuồng và choáng váng cùng một lúc. Em nhớ đến những tờ note trên bàn Yeonjun, những tờ ghi chú đã khiến em khó hiểu tuần trước. Mắt nâu, tóc nâu, hãy nhớ đi vì lúc nào mày cũng quên. "Anh đã luôn biết đó là em sao?"

Có một nốt vụn vỡ trong giọng nói em và em không kìm chế nổi. Yeonjun nghe thấy, nên khuôn mặt anh bắt đầu đau đớn.

"Anh chưa từng chắc chắn," anh nói, như muốn nói với cả thế gian rằng anh đang nén nước mắt, "Anh chưa từng có ấn tượng rõ ràng về em, ngay cả trước đây. Anh chỉ biết chắc chắn khi đã gặp em."

"Và khi điều đó xảy ra lần này," Beomgyu nói, dừng lại thoáng chốc để hít một hơi sâu. "Khi điều đó xảy ra lần này, ở bảo tàng, anh đã biết đó là em?"

Yeonjun gật đầu. Anh đang khóc, Beomgyu nhận ra, giọt nước mắt lấp lánh bạc dưới ánh trăng.

"Em–tại sao anh không nói với em, hyung?"

"Anh không biết làm thế nào," Yeonjun nức nở, một tay đặt lên ngực. "Anh không biết làm thế nào, anh rất sợ mình làm sai, bởi anh đã sai hàng kiếp người và–mọi thứ trở nên quá dễ dàng khi anh gặp em, tất cả. Em quay người lại ở viện bảo tàng đó và như thể mọi phần của anh đang thét gào 'cuối cùng cũng'. Ở bên em thật dễ dàng; bên em, như thể anh cuối cùng cũng được thở. Và anh–ôi, anh không biết, anh đã nghĩ mình có thể đợi? Đợi đến khi em tìm đến anh vì chuyện này? Khi em ngủ lại nhà anh và kể về giấc mơ em có, đó là khi anh chắc chắn. Anh sẽ đợi. Anh đã đợi em hàng kiếp người, chờ thêm có khác gì đâu, em? Nhưng rồi, ừm," anh huơ tay ra rộng, và Beomgyu biết anh đang nói đến chuyện chiều nay. "Và anh. Đây là lần đầu tiên em tìm đến anh, em biết chứ?" Yeonjun dừng lại một giây, ngực phập phồng. "Anh nghĩ, ừm, anh đã nghĩ như thế phải có ý nghĩa gì đó. Thực sự, thực sự xin lỗi em, Gyu. Anh chưa từng muốn giấu em, nhưng anh–anh không biết phải làm sao. Anh thực sự xin lỗi."

Và rồi, chỉ còn tiếng gió rít và tiếng rì rào của thủy triều dâng. Đôi tay Beomgyu đã nắm chặt vào khoảnh khắc nào đó khi Yeonjun giải thích, em nhận ra, và em thả lỏng. Tâm trí em là một chuyện khác.

"Em có thể," em bắt đầu, hắng giọng khi những chữ thốt lên dính vào nhau. "Em có thể nghĩ về điều này không?"

Khuôn mặt Yeonjun hơi chau lại, nhưng rồi anh thả lỏng. "Tất nhiên rồi, Beomgyu. Hãy dành tất cả thời gian em cần."

Beomgyu gật đầu, quay người lại, và bắt đầu bước đi. Mỗi lần em quay lại nhìn, Yeonjun vẫn ở rìa biển, vùi mặt vào đôi bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro