Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

5.

Đêm xuống, ánh trăng treo trên ngọn cây, Trương Vân Lôi ngồi bên cửa sổ, hồi tưởng lại cuộc đối thoại của mình với Nhạc Dương trong cung.

...

"Ngươi lại hồ nháo!" Trương Vân Lôi một bên bảo thái y băng bó bàn tay, một bên răn dạy Nhạc Dương.

"Ta không có, ta..." Nhạc Dương muốn nói lại thôi, nhìn thái y một chút, đợi đám người đó rời đi, đóng cửa lại, nàng mới tiếp tục nói, "Cũng không còn biện pháp nào khác mà, chỉ khi Cửu Lang ca ca cưới ta, nam nhân Tây Vực kia mới phục, không bức hôn nữa. Hơn nữa, đường ta trải sẵn cũng bảo toàn thể diện cho phụ hoàng, có lý do gì mà không đồng ý chứ."

Nhạc Dương giữ chặt tay áo Trương Vân Lôi làm nũng, "Ta biết người thương Nhạc Dương nhất."

Sắc mặt Trương Vân Lôi hết xanh mét, lại trắng bệch, liếc nhìn nàng, vừa tức muốn thổ huyết vừa không nỡ lớn tiếng dạy dỗ. Trầm mặc thật lâu, y chuyển đề tài, "Vậy ngươi thích hắn không?"

"Hả?"

"Ngươi có thích Dương Cửu Lang không? Đã nghĩ đến việc thành thân với hắn ta chưa?"

Trương Vân Lôi bất giác nín thở, Nhạc Dương không chút suy nghĩ liền trả lời, "Thích a, bất quá, không phải tình cảm nam nữ. Ta coi hắn là ca ca. Nói tới việc ta cùng Cửu Lang ca ca quen biết, vẫn là lần ta lén chạy tới Quốc Tử Giám tìm tiểu cữu..."

Trương Vân Lôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim lại càng trầm xuống, cắt ngang lời nàng, "Chuyện này không phải là trò đùa, ngươi không thích Dương Cửu Lang thì làm sao sống bên hắn cả đời được? "

"Vậy cũng tốt hơn so với gả tới Tây Vực. Ở đó càng không có người mà ta thích." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Dương nhăn lại, "Ta cũng có nói ta không thích Cửu Lang ca ca đâu? Tình cảm có thể từ từ vun đắp mà."

"Vậy nếu hắn đã có người trong lòng thì sao?" Trương Vân Lôi hận mình miệng nhanh hơn não, lời vừa nói ra y liền hối hận. Nhìn biểu tình hồ nghi của Nhạc Dương, y giải thích, "Ý ta là... Ngươi vẫn chưa hỏi Dương Cửu Lang có đồng ý hay không."

Nhạc Dương vẫn cảm thấy khó hiểu. Bởi vì nàng sinh ra là công chúa nhỏ nhất nhà đế vương, từ nhỏ được che chở mà lớn lên. Nàng không cảm thấy trên đời này sẽ có người không thích nàng, cũng không cho rằng trên đời này có thứ nàng muốn mà không có được.

Vẻ mặt Trương Vân Lôi nghiêm túc, giải thích với nàng một lần nữa, "Nhạc Dương, đứa nhỏ tốt như ngươi... Ngươi cuối cùng sẽ gặp được một nam tử ngươi tâm duyệt, người đó cũng tâm duyệt ngươi. Ngươi sẽ muốn phó thác cả đời cho người đó. Phải thận trọng mà chọn lựa, ta hy vọng sẽ nhìn thấy ngươi hạnh phúc, chỉ sợ là người này chưa xuất hiện, nếu không sau này ngươi sẽ hối hận."

Nhạc Dương đăm chiêu nhìn Trương Vân Lôi, đáy mắt hiện lên ánh sáng khác thường, nàng dường như hiểu như không hỏi lại, "Tiểu cữu cữu, người gặp được người đó chưa?"

Trương Vân Lôi lại bị hỏi đến á khẩu không nói nên lời, phiền não đến độ khó thở, cuối cùng lắc đầu, "Chưa."

...

Trương Vân Lôi rời khỏi miền hồi ức, bởi vì tiếng gõ cửa của gia phó.

"Hắn đi chưa?" Trương Vân Lôi hỏi.

Trong tay gia phó cầm chân nến, ánh sáng yếu ớt đung đưa trong bóng đêm, gã hồi bẩm nói, "Còn chưa có đi, Dương tướng quân vẫn đang chờ ở ngoài cửa."

"Mặc kệ hắn đi." Thanh âm của Trương Vân Lôi nhẹ đến mức cơ hồ không nghe thấy, gia phó tự nhiên cũng không dám truyền lời như vậy, chỉ nói với Dương Cửu Lang, vương gia vẫn không muốn gặp hắn.

Từ lần hắn trèo tường gặp Trương Vân Lôi, tuần tra của Bình Tây Vương phủ liền nghiêm ngặt đến một con chim cũng bay không lọt. Dương Cửu Lang từ quốc yến đuổi theo đến phủ, đến nơi chỉ thấy cửa lớn đóng chặt. Đợi liền một mạch mấy canh giờ trôi qua, Trương Vân Lôi vẫn không mở cửa, hắn vẫn quyết tâm, ở trước cửa Bình Tây Vương phủ đợi tới khi nào y chịu gặp hắn thì thôi.

Trương Vân Lôi một đêm không ngủ, Dương Cửu Lang cũng mở to mắt ngồi cả đêm. Bức tường dày ngăn cách giữa bọn họ, là khúc mắc, là khoảng thời gian ba năm không cách nào vượt qua được.

Mưa rồi, sắc trời hơi mờ mịt, là do rạng sáng hay do mưa làm mờ tầm mắt, Dương Cửu Lang cũng không rõ. Có con chim én bay qua đỉnh đầu hắn, gác thêm cành lá trang trí cho tổ ấm của nó dưới hiên nhà. Hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn theo cánh én, chợt thấy gã sai vặt đưa cho mình một chiếc ô.

Dương Cửu Lang giật mình, xoay người thì thấy cửa phủ khép hờ, không thèm cầm ô liền trực tiếp chạy vào.

Trương Vân Lôi đứng ở huyền quan phòng ngủ nhìn hắn, dáng người cao ngất, cùng thân ảnh ba năm trước chồng chéo lên nhau, chỉ khác là trên mặt y đã không còn ý cười như lúc trước.

Dương Cửu Lang chạm vào y một cái, Trương Vân Lôi suýt nữa thì té ngã, thân thể lảo đảo, bị Dương Cửu Lang gắt gao kéo vào trong ngực, lập tức ôm ngang lên.

Trương Vân Lôi không dám đẩy hắn, sợ làm mình ngã, chỉ có thể hạ độc thủ mà nhéo lỗ tai Dương Cửu Lang, "Thả ta xuống!"

"Ta không buông! Ta sẽ không làm như vậy nữa!" Bản lĩnh chơi xấu của Dương Cửu Lang không kém chút nào, hắn xoay người vào phòng, không cẩn thận đem chân Trương Vân Lôi đụng phải cửa. Trương Vân Lôi không nhịn được một tiếng kêu đau, Dương Cửu Lang dù sợ nhưng vẫn đặt y lên giường, cởi giày kiểm tra.

"Sao chỗ này cũng phải bó thuốc?" Dương Cửu Lang xoa xoa cổ chân của Trương Vân Lôi. Nơi đó phồng ra một độ cong, từ kinh nghiệm chiến trường ba năm qua, hắn có thể nhìn ra đây là thương tích do thường xuyên dùng sức quá mạnh mà thành.

"Có thể đứng được thì cũng không nhất thiết đứng lâu, đứng nhiều. Chỉ vì muốn nhanh chóng đứng được mà làm chuyện không có lợi cho việc hồi phục của ngươi, có đáng không? Cái này do chắn ngân châm thay Nhạc Dương có phải hay không? Nhân tiện, lòng bàn tay của ngươi, đưa ta xem thử."

"Được rồi." Trương Vân Lôi rút chân về, kéo dài khoảng cách với Dương Cửu Lang, "Diễn cũng đạt lắm, còn tưởng rằng ta là tên ngốc của ba năm trước sao?"

"Ta không có..." Dương Cửu Lang thành khẩn, bên thái dương đầy mồ hôi, hắn lung tung lau qua một phen, miệng lắp bắp, "Ta... Ta không phải là... Ba năm trước là ta không đúng, ta không nên không từ mà biệt, ta..."

"Ba năm trước không từ mà biệt, ba năm trước hoàn toàn không có chút tin tức. Dương Cửu Lang, ngươi thật tàn nhẫn. Ngay cả một phong thư về cho Dương gia ngươi cũng không gửi, chứ đừng nói là gửi cho ta. Có phải đã coi ta đã chết rồi hay không? "

"Không phải!" Dương Cửu Lang quả thực muốn trực tiếp đem miệng Trương Vân Lôi chặn lại, miệng lưỡi của hắn ở trước mặt Trương Vân Lôi quả thực không có chút tác dụng nào hết, hắn còn một đống lời muốn giải thích, "Thực xin lỗi ngươi, Lỗi Lỗi, năm đó ta là bởi vì..."

"Là bởi vì ngươi chê ta tàn phế, ngươi không muốn bị ta liên lụy, ngươi muốn thành gia lập nghiệp, ngươi muốn công thành danh toại, ngươi muốn trốn ta liền trốn đến tận biên cương!" Trương Vân Lôi nói rất nhiều, nhưng lại nhiêu đó cũng không bằng một phần vạn oán hận của y, bi thương chôn trong đôi mắt đào hoa ào ào tuôn ra, đồng thời cũng đem ba hồn bảy phách của Dương Cửu Lang sa vào đấy.

Dương Cửu Lang dùng môi chặn miệng y lại, hắn nghe không nổi những lời này, nhịn không được ngậm cánh môi mềm mại, trấn an mút mút, đem Trương Vân Lôi đang cảm xúc kích động hôn đến khi thở dốc nặng nề, mới lưu luyến tách ra. Bàn tay hắn vuốt ve cổ Trương Vân Lôi, thanh âm khàn khàn, "Có thể nghe ta nói không?"

6.

Dương Cửu Lang muốn y nghe hắn nói, nỉ non bên tai, hô hấp quấn lấy nhau, mập mờ tựa như vô số giấc mộng trước đây của y. Hắn cởi quần áo Trương Vân Lôi ra, nhìn con chim én trên ngực y theo từng đợt hô hấp mà run rẩy, cơ bắp trắng nõn mịn màng, bả vai cùng khuỷu tay đều là đủ loại vết sẹo có nông, có sâu.

Trương Vân Lôi cúi đầu, trong nháy mắt thanh tỉnh, che lại vết sẹo dài do đao chém bên trong cánh tay, liếc mắt nhìn Dương Cửu Lang một cái không rõ hàm ý.

Trương Vân Lôi không muốn cùng hắn tiếp tục, muốn đi thu quần áo, bị Dương Cửu Lang bắt lấy cổ tay, đè xuống giường. Hắn nắm tay Trương Vân Lôi sờ lên ngực mình, vết sẹo dữ tợn ở đó tuyên bố hắn đã đem đau đớn mà người yêu từng chịu, nếm thử một lần.

"Lúc chảy máu, ta đã nghĩ Lỗi Lỗi của ta có phải cũng đau như vậy hay không? Rốt cuộc là có bao nhiêu cát vàng nơi biên ải rót vào cổ họng rồi? Có phải cũng bị đá vụn của hoang mạc cắt rách giày như ta không hay thậm chí còn hơn?" Dương Cửu Lang cầm tay Trương Vân Lôi siết chặt một chút, trước mắt phủ một tầng hơi nước, "Ta ngày đêm đều nhớ ngươi, ta đã đi con đường ngươi từng đi qua, giết những tên tặc tử như ngươi từng giết. Bây giờ ngươi đứng không được cũng không sao, ta có thể làm chân của ngươi, ta có thể làm đao của ngươi."

Đầu ngón tay của Trương Vân Lôi run rẩy, nói ra thanh âm đã khàn khàn, "Cửu Lang! Ngươi... Sao ngươi không nói với ta điều này sớm hơn? Ngươi để ta vô duyên vô cớ oán hận ngươi suốt ba năm để làm gì? Ngươi coi ta là ai hả?"

"Ta biết ta không có bản lĩnh lớn như ngươi, nếu như không gặp được ngươi, ta có thể theo phụ thân làm quan văn, hoặc là dứt khoát cả đời không làm gì." Chóp mũi Dương Cửu Lang rơi ra một giọt mồ hôi nhỏ, mỗi một câu nói ra đều cân nhắc hồi lâu, "Sau khi quyết định đến Tây Quan, ta không chắc bản thân có thể sống sót. Ta liền nghĩ, ta nên quyết đoán, ngươi hận ta so với nhớ ta thì tốt hơn một chút. Nếu ta chết trên sa trường, còn có thể làm cho ngươi thống khoái."

"Dương Cửu Lang!" Trương Vân Lôi nghe không nổi, tức giận trừng mắt đánh vào ngực hắn, mười phần khí lực này đánh người đến ho khan ra tiếng, "Ngươi thật sự rất vĩ đại! Ta có phải cảm ơn ngươi đã suy nghĩ cho ta hay không?"

"Khụ... Ta không..."

"Ba năm! Ba năm không dài, nhưng ngươi có biết ta mỗi ngày sống ra sao không? Ta nhớ ngươi một ngàn ngày, cũng hận ngươi đủ một ngàn ngày, ngươi bây giờ ngược lại nói với ta, tất cả đều là vì ta?" Trương Vân Lôi lại đỏ mắt, ông trời khi dễ y, Dương Cửu Lang cũng khinh y, uất ức trong lòng ngay cả chỗ phát tán cũng không còn nữa.

Trương Vân Lôi túm lấy vạt áo đang mở một nửa của Dương Cửu Lang. Hắn đang còn muốn giải thích, Trương Vân Lôi lại bịt miệng hắn, mang theo tức giận lấy răng va môi hắn, cắn đến đầu lưỡi Dương Cửu Lang bật máu, hắn đều yên lặng chịu đựng. Trương Vân Lôi cắn môi hắn rồi tách ra, liếm liếm khóe miệng, giống như hồ ly lộ ra răng nanh.

"Đúng là một tên ngu xuẩn!"

Trương Vân Lôi nhìn hắn, thần sắc đã không còn lãnh ý, xa cách ngàn dặm. Dương Cửu Lang nhận ra liền ôm chặt y, không kiềm chế được nở nụ cười vui mừng. Y phục vướng víu bị cởi ra, vứt lung tung, cánh tay cường tráng của Dương Cửu Lang vòng quanh người Trương Vân Lôi, hắn sợ bản thân bất cẩn sẽ đè nát thân thể y, lại có chút phát cuồng mà hôn lên từng tấc da thịt của Trương Vân Lôi, trắng mịn hay mang thương tích, hắn cũng trân trọng.

Môi và răng hắn cọ xát xương quai xanh của Trương Vân Lôi, một giọt nước mắt lặng yên trượt xuống, rơi ở chỗ hình xăm chim én. Dương Cửu Lang thừa dịp Trương Vân Lôi còn chưa kịp phản ứng, vuốt ve đầu nhũ của y, đem chỗ mềm mại đó đùa giỡn, làm cho y chỉ có thể rên rỉ.

Trương Vân Lôi nhớ tới bao nhiêu lần bọn họ cùng nằm trên chiếc giường này, điên loan đảo phượng đến mức chân y đau đến không ngủ được. Tất cả tựa như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, ba năm cay đắng dường như bị khoảnh khắc này xóa mờ chẳng còn lại gì.

Trương Vân Lôi nói mình xấu hổ, bị Dương Cửu Lang tiến công mãnh liệt đến mức y suýt chống đỡ không nổi. Rõ ràng ba năm trước cũng không yếu đuối như vậy, Trương Vân Lôi tâm trạng rối bời, Dương Cửu Lang che chở y, sợ bản thân đè đau y, nhưng y lại muốn ôm chặt lấy hắn, ngực kề sát không có một tí khe hở, tùy ý bị làm đến choáng váng đầu óc.

Trương Vân Lôi giờ phút này đều đem tất cả ân oán thị phi của những năm tháng qua, vứt ra sau đầu. Chỉ cần là ở bên cạnh Dương Cửu Lang, bất cứ lúc nào cũng coi như là thời khắc đẹp nhất.

7.

Sứ đoàn Tây Vực rời đi nhanh hơn so với dự đoán, Trương Vân Lôi nghĩ thầm, chuyện kia cũng nên chấm dứt rồi, y cân nhắc mấy ngày nay, nghĩ làm thế nào khuyên Nhạc Dương hối hôn* với Dương Cửu Lang. Chưa kịp nghĩ được đối sách thì Nhạc Dương tìm tới cửa trước.

*hối hôn: bằng nghĩa với thoái hôn, nghĩa là hủy bỏ giao ước sẽ lấy nhau làm vợ chồng

"Không hay rồi! Tiểu cữu! Đại sự không hay rồi!" Nhạc Dương thì chưa thấy bóng dáng mà tiếng của nàng đã đến trước, vội vàng từ ngoài cửa chạy vào, ngay cả tiểu nha hoàn phía sau nàng cũng không theo kịp, sợ tới mức các gia phó đều né sang, nhường đường cho nàng.

Trương Vân Lôi trấn an công chúa đang hoảng hốt, "Có chuyện gì? Thở trước rồi nói sau."

"Đến... Không còn kịp nữa..." Nhạc Dương chỉnh trang lại một chút, hành lễ với Trương Vân Lôi, lại vội vàng nói, "Cửu Lang ca ca muốn hối hôn, ta nói chuyện này cần phải bàn bạc lại. Nhưng hắn trực tiếp đi tìm phụ hoàng! Phụ hoàng đang đau đầu vì lũ lụt ở Giang Nam, nếu hắn va phải, hậu quả không thể tưởng tượng nổi a."

"Ngươi đừng nóng vội, Cửu Lang không phải là người lỗ mãng như vậy." Tuy nói là nói như vậy, nhưng quan tâm thì ắt loạn, Trương Vân Lôi vội vàng bảo Nhạc Dương đẩy y đi, "Ta cùng ngươi tiến cung xem một chút."

Một trước một sau lên xe ngựa tiến vào hoàng thành. Trong Ngự Thư Phòng, hoàng đế đang cùng đại thần nghị sự, Nhạc Dương không tiện đi vào, Trương Vân Lôi tự mình đi cầu kiến. Sau khi được truyền vào, nhìn thấy Dương Cửu Lang quỳ gối ở một bên, Trương Vân Lôi lúc này trong lòng giống như bị thắt chặt.

"Vân Lôi." Ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế dời khỏi người Dương Cửu Lang, nhìn về phía Trương Vân Lôi, "Ngươi có chuyện gì vậy?"

Nhìn Dương Cửu Lang một cái, hắn vẫn cúi đầu lắng nghe, không dám ngẩng lên, lòng bàn tay của Trương Vân Lôi lập tức đổ mồ hôi, yết hầu lên xuống, chậm rãi đứng lên.

"Nơi này không có người bên ngoài, ngươi cũng không cần hành lễ." Hoàng đế vì công trạng trước đây của Trương Vân Lôi, thêm thân phận là đệ đệ của Hoàng hậu nên đối với y thập phần sủng ái. Nể tình y đi đứng không tiện, miễn y hành đại lễ.

Nhưng động tác của Trương Vân Lôi vẫn không dừng lại, y đột ngột quỳ xuống, lảo đảo một chút mới ổn định thân hình. Dương Cửu Lang theo bản năng đưa tay muốn đỡ, nhưng bây giờ không phải lúc, hắn đành yên lặng thu tay.

"Ngươi đây là làm cái gì?" Hoàng đế nhíu mày.

"Thần thỉnh Hoàng Thượng trách phạt."

"Trẫm vì sao phải phạt ngươi?"

"Bởi vì ta quyến rũ công thần, dây dưa với hôn phu của công chúa." Trương Vân Lôi nói, đem tội lỗi đều đổ lên người mình, "Thỉnh bệ hạ phạt một mình ta, Dương Cửu Lang hắn nói nhảm đều là do ta xúi giục!"

"Nói nhảm?" Hoàng đế đột nhiên cười, vuốt vuốt râu, "Trẫm lại thấy là người nói nhảm là ngươi đó chứ? Ai nói Dương Cửu Lang là hôn phu của Nhạc Dương?"

Trương Vân Lôi quỳ thẳng dậy, khó hiểu nheo mắt lại, "Cái gì?"

"Trẫm cũng chưa từng hạ chỉ đem Nhạc Dương hứa gả cho Dương Cửu Lang, bất quá vừa lúc, Cửu Lang ở chỗ này, ngươi cũng ở chỗ này, trẫm cũng không cần phái người đi truyền chỉ."

"Trấn Viễn tướng quân, Bình Tây Vương, nghe chỉ."

Lời của Hoàng đế khiến Trương Vân Lôi choáng váng đầu óc, Dương Cửu Lang vẫn như cũ không nói lời nào, dập đầu trước, Trương Vân Lôi cũng mờ mịt mà cúi người xuống.

"Trấn Viễn tướng quân Dương Cửu Lang, ba năm qua , hành vi đoan chính, văn võ đủ đầy, trung chính liêm khiết, gần ba mươi mà chưa lập thê thất. Quốc trượng Trương Vân Lôi, nhân phẩm đáng quý, đạo hiếu giữ tròn, bình định Tây Vực, dày công hạng mã. Hôm nay, trẫm tứ hôn cho hai ngươi, lệnh Khâm Thiên Giám chọn ngày lành cử hành hôn lễ."

"Tạ bệ hạ!" Dương Cửu Lang quy củ tiếp chỉ, còn kéo ống tay áo Trương Vân Lôi gọi hồn y về.

Trương Vân Lôi vẫn không thể tin vào tai mình, lúc tạ ân, thanh âm đều đã phát run, mừng rỡ vô cùng, trong lòng lại mang thắc mắc. Hoàng đế nhìn ra Trương Vân Lôi khó hiểu, bất đắc dĩ cười cười, "Nghĩ không ra thì đi hỏi Nhạc Dương đi."

Trương Vân Lôi vừa tức vừa mừng quay đầu, thấy Dương Cửu Lang cười đến híp mắt thành một đường chỉ, lúc này hiểu được mình bị tính kế.

"Nhạc Dương sao lại hướng khuỷu tay ra phía ngươi chứ? Dám đem cữu cữu ruột của mình lừa gả cho người ngoài!" Lên xe ngựa Trương Vân Lôi liền túm lấy lỗ tai Dương Cửu Lang để trút giận, "Từ đầu đến cuối đều là các ngươi bày mưu tính kế có phải không? Tây Vực vương tử chẳng lẽ cũng thông đồng với các ngươi à?"

"Ôi đau, không có, không có." Dương Cửu Lang không dám hất tay Trương Vân Lôi ra, chịu đau ôm lấy thắt lưng của y, "Tây Vực vương tử không biết việc này, bất quá mấy võ sĩ thủ hạ của ngươi trước đó được ta cùng Nhạc Dương nhắc nhở bọn họ giả vờ thua, mới có một màn thắng luận võ, giả tứ hôn này."

"Hay cho ngươi, Dương Cửu Lang. Ngươi nhiều mưu lắm kế thật đấy, tất cả đều dùng để tính toán lên đầu ta có pahir hay không?" Trương Vân Lôi chỉ vài ngày mà bị tập kích hai lần, cũng không còn sức tức giận với Dương Cửu Lang nữa, tay vừa buông ra thì lại bị Dương Cửu Lang cầm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Lỗi Lỗi ngoan ~" Dương Cửu Lang đem Trương Vân Lôi ôm chặt hơn một chút, trầm giọng nói, "Nếu ta không tính kế, làm sao mới có thể đem ngươi về lại bên ta? Nhạc Dương nói với ta, tiểu cữu của nàng tâm khí cao ngạo, phải kích thích một phen mới có thể mắc câu. Còn nữa, ta thật sự xin lỗi ngươi, ta không nghĩ tới ngươi sẽ bị thương, sẽ bị ngân châm đâm thành như vậy, đều là lỗi của ta, ta hận không thể đuổi kịp đoàn xe Tây Vực, đem tên kia thiên đao vạn quả!"

Nhìn Trương Vân Lôi không để ý tới mình, Dương Cửu Lang lắc lắc y, hô lên, "Lỗi Lỗi? Phu nhân ơi? Phu nhân! "

Trương Vân Lôi nhíu mày nhìn Dương Cửu Lang ôm lấy mình làm nũng, hoàn toàn không còn bộ dáng trầm ổn ngày thường, không nhịn được bật cười, "Ngươi gọi bậy bạ cái gì đó?"

"Ta không có gọi bậy, ngươi chính là phu nhân của ta, sắp tam thư lục sính, mai mối đàng hoàng, cưới phu nhân vào phủ tướng quân. Bệ hạ ban chỉ tứ hôn rồi, ngươi chạy không thoát đâu!"

Hai má Trương Vân Lôi ửng đỏ, dời ánh mắt đi, lẩm bẩm nói, "Ai nói là ta muốn chạy..."

Y không thèm nghe Dương Cửu Lang lải nhải nữa, tự mình vén rèm xe lên. Đường phố đô thành vẫn phồn hoa như trước, hàng quán vẫn náo nhiệt như thường, chim nhạn từ phương bắc kết thành hàng, thành đôi cùng bay về phía chân trời xa xa. Y rốt cục cũng không còn cảm thấy uất ức nữa. Bởi vì mùa xuân đã đến, băng tuyết đọng lại cũng tan dần, người yêu nhau không còn xa cách, năm dài tháng rộng mãi bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro