Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

3.

Vết máu trên mặt đất khiến ai nhìn thấy cũng giật mình. Trương Vân Lôi bị ngã, ngồi sụp ở bên cạnh. Dương Cửu Lang không nói hai lời bế y lên, hai bắp chân vô lực lắc lư, hắn cẩn cẩn dực dực đặt y lên giường.

"Ngươi đi đâu?" Thấy Dương Cửu Lang xoay người, Trương Vân Lôi theo bản năng nắm lấy tay hắn, sợi tóc rối vương lên khuôn mặt tiều tụy..

"Ta bôi thuốc cho ngươi, chân này, ngươi còn cần nữa hay không?" Dương Cửu Lang lần đầu tiên nghiêm túc tức giận với Trương Vân Lôi. Cả thân thể hắn đều phát run, hất tay Trương Vân Lôi ra, gọi người bưng tới một chậu nước nóng, sau đó ra bộ muốn cởi quần Trương Vân Lôi ra.

Trương Vân Lôi sửng sốt một chút, lập tức bắt lấy cổ tay Dương Cửu Lang, mạnh tay đến mức khiến người ta không thể nhúc nhích, ai ngờ khí lực của Dương Cửu Lang cư nhiên còn lớn hơn người thường luyện võ như y, trực tiếp xé rách vải quần, lộ ra hai chân đã có chút biến dạng.

"Ta thấy ngươi điên rồi." Dương Cửu Lang hít một hơi khí lạnh, mắt nhìn vào đùi Trương Vân Lôi, thê thảm đến không đành lòng, hốc mắt nhịn không được mà nóng lên, "Vì sao không nghe lời đại phu?"

"Tê..." Dương Cửu Lang dùng khăn vải chấm nước nóng, đột nhiên lau cho Trương Vân Lôi, y nhíu mày, cố nén đau đớn mắng, "Bọn họ hiểu cái quái gì, ta..."

"Đứng không nổi thì đừng có đứng!" Dương Cửu Lang cảm xúc kích động cắt đứt y, ngẩng đầu, đáy mắt hằn lên sợi tơ đỏ, "Ngươi nằm ngoan đi, ta nuôi ngươi cả đời."

"Không cần ngươi thương hại ta!" Trương Vân Lôi nghe xong lời này, hất tay Dương Cửu Lang ra, nghiêng mặt sang một bên, chậm rãi cắn chặt môi dưới, "Bình Tây Vương phủ không nghèo đến mức nuôi không nổi một phế nhân như ta, không cần liên lụy tới ngươi."

"Ngươi không phải phế nhân." Dương Cửu Lang kéo tay y, nắm lấy đánh vào miệng mình, "Là ta không nên nói lời này, nhưng nửa câu sau là ta nghiêm túc."

"Nếu ngươi nghiêm túc, ngươi liền đi tìm một hôn sự khác đi..." Trương Vân Lôi cúi đầu, vẻ mặt thống khổ. Nếu là y của lúc trước, nghe được lời này của Dương Cửu Lang, nhất định có thể cao hứng cả đêm không ngủ được, nhưng lúc này nghe được, y chỉ muốn lùi bước.

Dương Cửu Lang không cho y lui, hắn nâng mặt Trương Vân Lôi lên hôn xuống, mang theo kiên nhẫn cùng lo lắng ngày đêm, đoạt hết lời nói cùng không khí trong miệng của Trương Vân Lôi, hôn người ta đến lông mi run run, chỉ còn lại thanh âm giữa phiến môi.

Nam nhi đổ máu không đổ lệ, Trương Vân Lôi cố nén nước mắt, nhưng khi Dương Cửu Lang tách ra nhìn y, nước mắt vẫn rơi xuống. Dương Cửu Lang bối rối dùng tay lau sạch, càng lau lại càng nhiều, "Ngươi đừng khóc, ngươi muốn cái gì ta đều theo ngươi, ngoại trừ bắt ta rời khỏi ngươi. "

Hai má Trương Vân Lôi tựa vào trong lòng bàn tay Dương Cửu Lang, sắc mặt trắng bệch hiện lên một tầng đỏ ửng, y nhìn hắn, cơ hồ tự lẩm bẩm với mình, "Ta không cố đứng dậy sao được? Làm sao ta không ra trận cho đành... Dân chúng Tây Châu còn vì người Hồ mà đêm không yên giấc, xương máu trung kiên của mấy ngàn tướng sĩ chôn ở nơi đất khách quê người, bọn họ đều đang chờ ta, ta làm sao lại dám ở đây, chỉ có việc đứng dậy cũng không nổi?"

Trương Vân Lôi nắm chặt vạt áo trên ngực Dương Cửu Lang, nước mắt chảy xuống không chỉ thấm ướt vạt áo, mà còn đập nát trái tim của Dương Cửu Lang. Hắn không quên được lời Trương Vân Lôi nói, càng chịu không nổi y tự tra tấn bản thân như vậy, nhưng hắn nói không nên lời an ủi, hắn không có cách nào thay y nếm thử khổ sở, hắn không có tư cách đó.

"Có ta, ta vẫn ở bên cạnh ngươi mà, cho đến khi ngươi đứng lên được." Lúc Dương Cửu Lang giúp y thoa thuốc, hai tay đều tê dại, hắn nhìn vết thương cả mới lẫn cũ của Trương Vân Lôi đan xen nhau, nội tâm vừa mới được xoa dịu lại bị người ta ném vào hầm băng.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nuốt lời.

Trương Vân Lôi nghe lời Dương Cửu Lang, nghe theo đại phu tĩnh dưỡng nửa năm, tình hình thân thể càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp, mạng thì có thể cứu về, chỉ là vết thương ở chân còn di chứng, vẫn không thể đứng thẳng.

Một năm sau, chim yến từ phía nam bay về báo mùa xuân, khi Trương Vân Lôi còn say ngủ trong chăn êm nệm ấm, người bên cạnh lại đột nhiên không thấy bóng dáng. Dương Cửu Lang không từ mà biệt, đợi khi Trương Vân Lôi hỏi được tin tức thì người đã ở Tây Quan.

Trương Vân Lôi từng nghĩ tới việc đuổi theo hỏi rõ ràng, nhưng nhìn thân thể tàn không ra tàn, phế cũng chẳng phế của mình, trong lòng giống như là hiểu ra. Từ lúc đó, khuất nhục cùng phẫn hận chôn sâu trong lòng, đối với người nọ, một chữ cũng không nói, cửa Bình Tây vương phủ cũng không mở rộng hoan nghênh.

Năm tháng trôi qua, ba năm như một cái chớp mắt, Trương Vân Lôi lại nghe được tin tức của Dương Cửu Lang, hắn đã ngồi vào vị trí năm đó của y, trở thành Trấn Viễn tướng quân.

"Hay cho cái danh Trấn Viễn tướng quân, ta chung quy cũng đã làm được." Dương Cửu Lang đứng ở trong hoàng thành, nhìn trăm bậc thang trước mặt, trên bậc thang chính là Càn Thanh điện, hắn mặc quan phục đoan chính, một mình đứng đó, thoạt nhìn có chút ảm đạm nhưng trong lòng hắn kiên định.

Bất luận kết quả thế nào, hôm nay hắn cũng phải thử một lần, hiện giờ hắn cũng chỉ có thể tự dựa vào chính mình, chỉ có đem việc này giải quyết, hắn mới có thể đi gặp Lại Trương Vân Lôi.

4.

Nhạc Dương tự mình đẩy xe lăn của Trương Vân Lôi, nội tâm hai người đều tâm sự. Nhưng Nhạc Dương quá mức ngây thơ, hoàn toàn nhìn không ra Trương Vân Lôi khác thường, vô tư tâm sự phiền não của mình với y.

Con đường nhỏ trải sỏi khiến Trương Vân Lôi ho khan, vội vàng chỉ vào một bên, để Nhạc Dương đẩy y đến con đường bằng phẳng bên hồ.

"Tiểu cữu cữu, người có nghe ta nói gì không?" Nhạc Dương dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn y. Gần đó có cây dương liễu, đang lúc một cơn gió xuân nhẹ thổi qua nên hoa bay tứ tán trong không trung, khiến mũi nàng ngứa ngáy, che miệng hắt hơi một cái.

Trương Vân Lôi ghét bỏ lau mặt, chột dạ dời ánh mắt sang một bên, "Ngươi nói là... Nói..."

"Ai nha!" Nhạc Dương ngồi xổm xuống, vỗ tay ghế của y, "Đây chính là đại sự chung thân của ta đó, người có thể nghiêm túc một chút hay không, ngoại trừ người ra thật sự chẳng ai có thể cứu nổi ta nữa! "

"Đại sự chung thân?"

"Đúng vậy! Ta nói tiểu cữu nghe, Cửu Lang ca ca lần này trở về, còn mang theo sứ thần của bộ lạc Tây Vực. Nghe phụ hoàng nói, vương tử của bọn họ là muốn tới tìm ta hòa thân! Ta không muốn gả đến nơi xa như vậy, người cứu ta đi tiểu cữu."

"Ngoan, đừng lắc..." Trương Vân Lôi nghe được tên Dương Cửu Lang tâm trạng liền ngưng trọng. Nhớ tới ba năm trước Nhạc Dương vẫn còn chưa hiểu chuyện, vả lại nhiều năm ở thâm cung, đối với việc vặt vãnh giữa hai người bọn họ cũng không nghe được bao nhiêu, y lập tức nhẹ nhõm, đem lực chú ý đặt vào hai chữ "hòa thân".

"Vậy đi tìm mẫu hậu của ngươi đi, không phải đơn giản hơn tìm ta sao?" Trương Vân Lôi nghi hoặc nhìn nàng, luôn cảm thấy tiểu nha đầu này đang tính kế mình.

Nhạc Dương có chút bất đắc dĩ lắc đầu, "Đầu tiên, đây còn chưa phải là chuyện chắc chắn, ta đi xin thì có ích gì. Tiếp theo, nếu phụ hoàng thật sự muốn hòa thân, mẫu hậu tất nhiên sẽ không nghịch ý người. Nhưng có lẽ phụ hoàng đang cho ta thời gian chuẩn bị, trong lòng người cũng muốn thúc đẩy hôn sự này. Tóm lại chính là... Ôi..."

Trương Vân Lôi biết Nhạc Dương thiên tư thông minh*, lém lỉnh lanh lợi, nàng đến cầu mình thì tám phần là đã nghĩ ra đối sách, "Nói đi, muốn ta làm cái gì?"

*thiên tư thông minh: trời sinh thông minh

Nhạc Dương mỉm cười, nói với Trương Vân Lôi, "Sứ thần đến thăm, phụ hoàng sẽ thiết yến chiêu đãi, qua lại giữa hai nước cũng không thể thiếu luận võ, ta đi cầu phụ hoàng đến lúc đó bày võ đài, tiểu cữu cữu chọn giúp ta một ít người có năng lực trong Bình Tây quân đi. Chỉ cần đem bọn họ đánh đến tâm phục khẩu phục thì liền không dám nhắc tới chuyện hòa thân nữa."

"Đơn giản như vậy?" Trương Vân Lôi nghịch ngón tay của mình, trong đầu đã tự giác suy nghĩ chuyện chọn người.

"Đúng vậy!" Nhạc Dương đứng lên, nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người dưới hồ, nhếch khóe miệng, "Nếu bọn họ ngay cả tướng sĩ bình thường của triều ta cũng đánh không lại, ta xem bọn họ còn có mặt mũi gì mà hòa thân."

Trương Vân Lôi nhìn nàng nở nụ cười nhẹ, Nhạc Dương liền cúi người ôm lấy bả vai y, "Tiểu cữu cữu, ngày quốc yến người nhất định phải đến a! Người không có ở đó, ta không yên tâm."

Trương Vân Lôi thân thể không tiện, mấy năm nay cũng không tham dự những chuyện này, nhưng lần này thì khác, y là người nhìn Nhạc Dương lớn lên, nếu nàng không muốn, vậy y tuyệt đối không để nàng gả đến Tây Cương.

Chỉ là y đã quên một chuyện, dự quốc yến thì không tránh khỏi việc cùng Dương Cửu Lang đối mặt, lúc bốn mắt chạm nhau, Trương Vân Lôi chỉ có thể xấu hổ né tránh, giả vờ coi hắn là không khí, trong lòng lại một mực kêu gào muốn nhìn Dương Cửu Lang, một bữa cơm ăn không được bao nhiêu miếng, vấn đề này khiến cho y rất phiền não.

Từ đầu buổi quốc yến đến lúc luận võ, sự tình xảy ra đúng như kế hoạch của Nhạc Dương, nhưng bất ngờ ngoài ý muốn chính là vị Tây Vực vương tử kia lại không từ thủ đoạn như vậy.

Ở Tây Vực, sinh tồn là trên hết, chỉ cần có thể sống sót khỏi hoàn cảnh ác liệt, bọn họ thường là không thủ đoạn nào không dùng đến, nói khó nghe hơn là chó cùng rứt giậu. Trương Vân Lôi trong lòng thầm hối hận, y không quên, chỉ là chưa từng nghĩ giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, người Tây Vực lại dám dùng mánh khóe, mà những thủ hạ có năng lực nhất của y đều không thắng được. Dưới đài, không có ai có thể thắng vị vương tử kia, khiến Nhạc Dương sốt ruột như ngồi trên đống lửa.

Móng tay Trương Vân Lôi đâm lòng bàn tay, nhúc nhích cổ chân, thủ đoạn của tên kia thật sự làm y sôi máu, thật muốn tự mình trực tiếp xách đao ra trận. Y đẩy xe lăn tiến lên, nhưng Dương Cửu Lang nhanh hơn bước, nhảy lên lôi đài, đứng ở trước mặt vị vương tử kiêu ngạo kia.

Nụ cười của vương tử dần dần ngưng đọng, có chút ý muốn cự tuyệt nói, "Dương tướng quân thật hưng trí a, bất quá võ nghệ của ngươi, ta đã lĩnh giáo qua."

"Bây giờ không giống ngày xưa, Dương mỗ thật lòng muốn luận bàn nghiêm chỉnh một chút."

Vì thể diện bộ lạc, vương tử cũng không cách nào từ chối nữa, gã dùng đoản đao Tây Vực, mà Dương Cửu Lang cũng thuận tay rút một thanh trường kiếm vung lên.

Đoản đao thích hợp công kích ở cự ly gần, Dương Cửu Lang mặc cho gã áp sát, trường kiếm chặn lại vài đao hạ xuống, phần lớn là tay không điểm huyệt của gã, công kích vào khớp xương yếu ớt cùng một ít huyệt vị, đánh người liên tiếp lui về.

Vương tử biết rõ mình không địch lại, đã sớm giữ lại hậu chiêu, Dương Cửu Lang trong lòng cũng biết rõ mà đề phòng, mạnh mẽ vung kiếm ngăn trở ám khí, ngân châm bay qua cọ vào da mặt Dương Cửu Lang mang theo một tia gió lạnh.

Dương Cửu Lang né tránh, phía sau hắn lại một trận kinh hô, ngân châm kia cư nhiên hướng mặt Nhạc Dương bay tới. Tiểu công chúa bị dọa sợ, không biết né tránh, Trương Vân Lôi ngồi bên cạnh nàng nhảy lên, tay không bắt được ngân châm.

Châm đâm xuyên qua nửa bàn tay, Trương Vân Lôi cũng không nói một tiếng, tự mình rút ngân châm, đem tay che dưới tay áo, rồi ngã xuống xe lăn.

Nhạc Dương nhìn ngây người, lúc phản ứng lại đã nức nở không thôi, "Tiểu cữu, người thế nào rồi? Tiểu cữu, đừng làm ta sợ! "

Hoàng hậu vội vàng sai người gọi thái y tới, trán Trương Vân Lôi đầy mồ hôi, nhưng vẫn lắc đầu bảo không sao, để cho các nàng yên tâm.

Dương Cửu Lang vốn đã sắp vọt tới trước mặt Trương Vân Lôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt Hoàng đế thì dừng bước, lập tức quỳ xuống, "Đều là lỗi của thần, thỉnh bệ hạ trách phạt."

Toàn triều đều bối rối, nhưng tên vương tử kia vẫn thản nhiên rời khỏi đài, liếc mắt nhìn Dương Cửu Lang một cái, còn có thể mặt dày cầu hôn, "Tại hạ đã thắng Dương tướng quân thì cũng có thể bảo vệ viên minh châu* trên tay điện hạ một đời bình an. Không giấu gì ngài, lần này phụ hãn của ta cho ta một nhiệm vụ, đó chính là cưới công chúa Nhạc Dương về."

*viên minh châu: ý nói Nhạc Dương là viên ngọc quý của Hoàng đế.

"Ngươi dối trá! Cửu Lang ca ca mới không có thua!" Nhạc Dương chưa bao giờ thất thố như thế, Trương Vân Lôi bị thương đã hoàn toàn làm nàng mất bình tĩnh, giận dỗi cái gì đều nói ra miệng, "Cửu Lang ca ca ngăn cản một chiêu kia của ngươi, cũng không có thua, ngược lại là ngươi luôn ở thế hạ phong, thua Cửu Lang ca ca là chuyện sớm muộn. Bổn công chúa có gả cũng là gả cho Dương Cửu Lang, chính hắn đánh thắng toàn bộ bộ lạc các ngươi! "

Tay Trương Vân Lôi được thái y rắc bột thuốc, đau đến hít một hơi khí lạnh, đồng thời cũng mở to hai mắt nhìn Nhạc Dương. Tiểu nha đầu này hình như còn ngại chuyện chưa đủ lớn, dứt khoát quỳ xuống, tức giận đùng đùng, dập đầu với phụ hoàn của nàng, "Thỉnh phụ hoàng thành toàn! "

Hoàng đế lộ vẻ khó xử nhưng vẫn trầm ổn không nói, quay đầu hỏi hoàng hậu. Nàng gật gật đầu, bám vào bên tai hoàng đế nói cái gì đó, lông mày của ngài cũng dần dần giãn ra.

"Đứng lên đi." Hoàng đế thở dài, trước tiên trấn an Tây Vực vương tử, lại nói với Nhạc Dương, "Nhạc Dương, ngươi bồi Bình Tây Vương lui ra nghỉ ngơi đi. Nếu đã như vậy, đây chính là chuyện gia đình của chúng ta, quốc yến xong rồi nói."

Hoàng đế nhìn như cho mọi người một bậc thang, kì thực không chỉ cự tuyệt lời cầu thân của Tây Vực vương tử, còn ngầm đồng ý đem Nhạc Dương gả thấp cho trọng thần bên cạnh mình. Nói cách này thì hai bên đều giữ được thể diện, vì thế cũng không có ai nói thêm câu nào.

Duy chỉ có Trương Vân Lôi cùng Dương Cửu Lang trong lòng ngũ vị tạp trần, nhất là Dương Cửu Lang. Sau khi Trương Vân Lôi được người đỡ đi, hắn vẫn si ngốc quỳ trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro