Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thất niên chi dương

1.

Dương Cửu Lang nửa đêm bị nóng tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn, điều hòa không bật. Được rồi, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được là Trương Vân Lôi ngại tốn điện nên đã tắt đi. Dương Cửu Lang không tiếng động thở dài một hơi, ngồi dậy ôm lấy chăn và gối đầu của mình. Trương Vân Lôi thính ngủ, cảm giác được có động tĩnh liền tỉnh.

"Anh đi đâu?"

"Anh ra phòng khách ngủ, có thể bật điều hòa."

"Dương Tiểu Mù, anh cứ lãng phí điện! Báo có đăng tin mở điều hòa ban đêm không tốt, dễ bị bệnh phổi kìa."

"Tổ tông của anh." Dương Cửu Lang cúi xuống và nói: "Bây giờ là tháng 7, nhiệt độ ban đêm ở Bắc Kinh là hơn 30 độ, anh ngủ mà mồ hôi đổ như tắm." "

"Đâu có nóng tới mức đó? "

Dương Cửu Lang lau mồ hôi trên mặt, ném xuống một câu "Chỉ có ngài không nóng" liền mở cửa đi ra ngoài. Trương Vân Lôi thở phì nằm xuống, hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào.

Đây là năm thứ bảy Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang kết hôn, con trai của hai người cũng đã năm tuổi, đang học mẫu giáo. Hôn nhân của hai người hiện giờ giống như đi trên cầu treo, chỉ có thể nghiêng nghiêng ngã ngã tiến về phía trước.

2.

Cuối tuần, hai người như thường lệ đưa con đến chỗ ông bà nội. Dương Cửu Lang là một phú nhị đại hàng thật giá thật. Ba của anh ở Bắc Kinh có cả tứ hợp viện, nhưng anh không dựa vào gia thế, vẫn thành thành thật thật vào đại học rồi tìm việc làm.

Ngay sau khi xe dừng lại, đứa trẻ đã mở cửa xe và chạy xuống gọi ông bà. Ông lão đi ra từ trong sảnh, cười không thấy mắt, ôm đứa bé lên.

"Ai yo, cháu trai của ông đến rồi a!"

"Ba à, lớn tuổi rồi, cha đừng bế nó nữa, cẩn thận đau thắt lưng." Trương Vân Lôi cầm đồ đi theo nói.

"Con yên tâm đi. "Mẹ Dương đi tới nhận đồ trong tay hai vợ chồng Trương Dương, "Ba của con, sáng sớm đều đặn chơi kiếm, thân thể tốt lắm."

"Là luyện kiếm, bà có hiểu không?"

"Tôi thấy ông không cần luyện thì cũng rất tiện* rồi." Mẹ Dương hướng về phía cồng mình nhăn mũi trêu chọc.

*kiếm và tiện (đê tiện) đồng âm jiàn.

3.

Buổi chiều, trời không quá nóng, Tiểu Tuyến Thiên* ngồi trong bóng râm gần góc tường, tự chơi một mình. Ông bà Dương gọi hai vợ chồng Trương Dương tới, nghiêm túc mở một cuộc họp gia đình.

*con trai của Nhất Tuyến Thiên :))))

"Ba à, đừng có đòi hỏi như vậy nữa." Dương Cửu Lang nói, "Một đứa cũng đã rất vất vả rồi, tụi con nào còn có tinh lực mà lo thêm một đứa nữa. Trương Vân Lôi đã ba mươi bốn tuổi rồi, hiện tại em ấy đang thăng tiến trong sự nghiệp, có con nhỏ sẽ chậm trễ nhiều."

"Anh nói ít xíu đi! " Mẹ Dương nói, "Con dâu tôi cũng không nói gì, anh ở đây cằn nhằn cái gì, bộ tôi bắt anh mang thai à! Vân Lôi, con ăn trái cây đi! Mẹ và ba con là nghĩ thay cho hai đứa. Bây giờ ba mẹ còn trẻ và hai đứa còn trẻ. Sinh thêm một đứa nữa, hai ông bà già chúng ta cũng có thể chăm sóc. Nhìn đi, Tiểu Tuyến Thiên bây giờ chỉ có một mình, cũng không có bạn chơi cùng. Mẹ đây thấy nó ngay cả anh chị em để bầu bạn cũng không có, trong lòng... có chút xót xa..." Dương mẫu vừa nói xong liền khóc.

"Mẹ đừng khóc..." Trương Vân Lôi vội vàng tìm giấy cho mẹ.

Bà Dương lau khóe mắt, trên thực tế thì một giọt nước mắt cũng không có.

"Con không đồng ý. "Dương Cửu Lang đứng lên đi ra ngoài phòng, "Cũng không phải nuôi một con mèo con, sao có thể dễ dàng như vậy được."

"Dương Hạo Tường, anh ngồi xuống đây." Thanh âm uy nghiêm của ba Dương vang lên ở phía sau.

Dương Cửu Lang sợ nhất là khi ba anh gọi anh bằng tên thật như vậy, khi còn bé, mỗi lần ba gọi anh như vậy đều là bởi vì phạm sai lầm mà bị đánh đòn.

"Vâng, ba." Dương Cửu Lang xụi lơ, mềm giọng xuống.

"Anh theo tôi vào đây, chỉ hai chúng ta thôi."

Hai người đi vào trong phòng.

4.

"Bảo bối, chúng ta sinh thêm đứa nữa đi." Sau khi về nhà, tối đó, Dương Cửu Lang thương lượng với Trương Vân Lôi.

"Làm sao vậy, anh nói không muốn mà? " Trương Vân Lôi đang ôm gối xem "Chân Hoàn truyện".

"Anh cảm thấy ba mẹ nói rất đúng, cha mẹ vợ không phải cũng muốn hai chúng ta sinh thêm sao? Và, và... Cưng à, em đừng xem TV nữa."

"Câm miệng, phú sát quý nhân sắp sảy thai rồi."

Dương Cửu Lang rất bất đắc dĩ, nói tiếp: "Hơn nữa, ba anh nói, sinh thêm một đứa, không quản nam nữ, thưởng cho hai chúng ta một căn nhà."

Trương Vân Lôi liền quay lại: "Căn ở phía đông vành đai số 5 kia hả?"

Dương Cửu Lang lắc đầu: "Phía tây vành đai số 3."

Nụ cười của Trương Vân Lôi từng chút từng chút nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp.

"Chờ một chút, " Trương Vân Lôi đẩy mặt Dương Cửu Lang ra, "Thái y đến bắt mạch cho Chân Hoàn, Chân Hoàn sắp mang thai rồi."

Dương Cửu Lang hết lời để nói, khiêng Trương Vân Lôi lên vai: "Đừng xem nữa vợ ơi. Em mang thai là chuyện quan trọng hơn."

5.

Gió từ điều hòa thổi bay đi không khí ẩm ướt và oi bức. Hai người ôm nhau, hôn nhau, trên người toàn là mồ hôi.

Tay Dương Cửu Lang sờ vào giữa hai chân Trương Vân Lôi, cách một lớp quần lót, chậm rãi sờ soạng.

"Chờ đã, em đi tắm trước." Trương Vân Lôi rút đầu lưỡi ra khỏi miệng anh, nói được mấy chữ mơ hồ, muốn tháo tay đang ôm eo cậu ra.

"Không sao, không có việc gì phải tắm, một hồi làm xong rồi tắm cũng được."

"Không... Phải tắm... Phải tắm hai lần..."

"Nghe lời đi, chồng em nhịn không được đâu." Dương Cửu Lang kéo tay cậu ấn vào hông mình. Cúi đầu ngậm đầu nhũ của Trương Vân Lôi.

Trương Vân Lôi mấy năm nay gần đây có chút mập lên, ngang bụng có một vết sẹo đỏ, làn da cũng không đàn hồi như trước, trên bụng rải rác vết rạn da nhàn nhạt.

Dương Cửu Lang vẫn yêu Trương Vân Lôi, nhưng thỉnh thoảng cũng hoài niệm Trương Vân Lôi của tuổi đôi mươi. Khi đó cậu rất gầy, thỉnh thoảng mập một chút, làn da cũng mềm mại như trứng gà lột vỏ. Họ đã từng triền miên cả đêm trên từng tấc thân thể của người còn lại, vừa thở dốc vừa nói yêu đối phương.

Bỗng Trương Vân Lôi khẽ rên một tiếng, ôm cổ anh: "Ngốc, không biết chậm một chút à? Nói cho em trước một tiếng rồi hãy tiến vào a."

Hai người họ đã không làm chuyện này trong bốn tháng qua. Sau khi sinh Tiểu Tuyến Thiên, tính tình của Trương Vân Lôi càng ngày càng kém, thời gian hai người ở chung hầu như không có. Dần dà, tuy là chung giường nhưng mỗi người một chăn, mộng ai nấy thấy.

Trương Vân Lôi không còn chặt như trước, nhưng mềm mại, ấm áp hơn nhiều. Dương Cửu Lang cảm thấy như mình trở về lúc còn là bào thai, nằm trong tử cung ấm áp của mẹ.

Trương Vân Lôi trong lúc va chạm kịch liệt, sờ mặt anh, vừa nói vừa cười: "Bộ dạng ngốc nghếch."

Hai người đều cố gắng đè nén thanh âm, phòng ngủ của Tiểu Tuyến Thiên ở đối diện, hai người bọn họ sợ đánh thức đứa nhỏ.

"Sướng không?" Dương Cửu Lang hỏi cậu, lui ra, vỗ mông Trương Vân Lôi. Cậu cũng quen thuộc nhẹ nhàng lật người, bày ra tư thế quỳ sấp.

"Cmn, anh sắp quên mất mùi da thịt của em rồi." Anh cắn vào gáy Trương Vân Lôi rồi cảm thán.

Trương Vân Lôi quay đầu đòi hôn. Hai người đang hăng hái, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

"Mẹ ơi! " Là tiếng của Tiểu Tuyến Thiên.

Dương Cửu Lang vội vàng dừng lại mọi hành động.

"Ơi, có chuyện gì bảo bối?" Trương Vân Lôi vừa trả lời, bên trong còn hung hăng kẹp Dương Cửu Lang một cái. Anh hít một hơi khí lạnh, nhẹ nhàng đánh vào mông cậu.

"Con gặp ác mộng, con muốn ngủ với mẹ." Tiểu Tuyến Thiên khóc lóc.

"Không được!" Dương Cửu Lang rống lên một tiếng, "Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn không hiểu chuyện như vậy, trở về phòng mình ngủ đi!"

"Anh làm gì đó?" Trương Vân Lôi trở tay đẩy Dương Cửu Lang ngồi bệt trên giường.

Ngoài cửa, Tiểu Tuyến Thiên khóc lớn.

"Con trai bảo bối, không sợ, mẹ đến rồi." Trương Vân Lôi vừa nói vừa mặc đồ ngủ.

"Em sao thế!" Dương Khuông Tường cầm cổ tay Trương Vân Lôi, "Chồng em còn đang cứng đây này!"

"Anh mới là có sao đó! Nó mới vài tuổi, biết được cái gì đâu!" Trương Vân Lôi trừng mắt nhìn anh một cái liền đi ra cửa, Dương Cửu Lang vội vàng kéo chăn che mình lại.

Cửa lại đóng lại, thanh âm Trương Vân Lôi vang lên ngoài cửa: "Ngoan nha, Tiểu Tuyến Thiên của chúng ta là kiên cường nhất, mẹ ngủ với con được không? Đuổi tất cả những con quái vật lớn đi!"

Dương Cửu Lang chán nản dựa vào đầu giường, châm cho mình một điếu thuốc.

6.

Hôm đó ba Dương thực sự hứa với anh về chuyện cho nhà. Nhưng trước đó, ông có nói với anh: "Hạo Tường, con có biết con dâu muốn ly hôn hay không?"

Cha của đồng nghiệp Trương Vân Lôi và ông Dương là bạn tốt, trên bàn cơm vô tình nói đến chuyện này, đại khái sẽ không có chuyện nói dối. Dương Cửu Lang nhìn điếu thuốc trên tay, làn khói trắng bốc lên tựa như hôn nhân của anh, dần dần mờ ảo, tản đi, rồi biến mất trong hư không.

Dương Cửu Lang dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn. Đột nhiên cầm gạt tàn, ném nó vào bức tường đối diện, vỡ toang.

7.

Trương Vân Lôi nửa đêm mới trở về phòng, cũng biết Dương Cửu Lang ủy khuất, nhẹ nhàng từng chút chui vào chăn của anh. Dương Cửu Lang đã ngủ say, ngáy khe khẽ.

Trương Vân Lôi vừa rồi cũng mất hứng, hiện tại ngửi mùi của anh, ham muốn cũng trở về. Vụng trộm đưa tay vào giữa hai chân xoa, nước chảy làm lầy lội một mảnh ở gốc đùi.

Người vợ nhỏ của anh chỉ mơ mơ màng màng thiếp đi khi trời tờ mờ sáng.

Dương Cửu Lang ngủ đến hừng đông. Lúc tỉnh lại, phát hiện Trương Vân Lôi nằm trong ngực mình còn rất kinh hỉ, có chút tranh sủng với con trai mình, nhào tới hôn.

Trương Vân Lôi mới ngủ thiếp đi hơn hai tiếng đồng hồ, rất buồn ngủ, ậm ừ trốn vào chăn.

Dương Cửu Lang sờ xuống dưới, Trương Vân Lôi không mặc quần lót. Lập tức đem hai chân Trương Vân Lôi dựng lên, đem tiểu huynh đệ tinh thần phấn chấn trượt vào lối nhỏ.

Trương Vân Lôi cau mày, rên nhẹ một tiếng, vẫn không mở mắt ra.

Dương Cửu Lang ra vào không nhanh, nhưng tàn nhẫn. Chỉ vài cái cũng đủ khiến Trương Vân Lôi mở mắt.

Anh sợ đầu cậu đập vào giường, đặt tay lên đỉnh đầu Trương Vân Lôi che chở.

"Mới sáng sớm mà đã không chịu yên phận." Trương Vân Lôi cau mày, cằn nhằn anh.

"Tối hôm qua đã đủ nghẹn chết chồng em rồi." Dương Cửu Lang vừa nói vừa hung hăng đâm chọt điểm G của Trương Vân Lôi.

Trương Vân Lôi kêu ôm cổ anh, đứt quãng nói "Chồng à, em sai rồi".

Dù sao cũng là buổi sáng nên chỉ hơi phấn chấn. Hơn mười phút sau đã xong việc. Trương Vân Lôi run rẩy cảm nhận tinh dịch của Dương Cửu Lang tiến vào chỗ sâu nhất, cảm giác này thật sự đã lâu không gặp.

"Dương Hạo Tường! ! Tất cả đều lỗi cho anh!! Sẽ trễ mất!!" Trương Vân Lôi nhìn đồng hồ, hô to rồi quay qua bóp cổ anh.

8.

Tiểu Tuyến Thiên không rõ nguyên nhân vì sao được ba mình đưa đến nhà ông bà nội khi chưa phải là cuối tuần.

"Ba mẹ. Nếu ba muốn sinh thêm đứa nữa thì giúp con chăm nó vài ngày." Dương Cửu Lang nói.

"Cái gì mà tôi muốn sinh thêm, tiểu tử thúi nhà anh có phải hồ đồ rồi hay không."

Cha Dương cười ha hả đưa bát canh chua cho Dương Cửu Lang, nói: "Đều hiểu mà. Khi anh còn nhỏ, tôi và mẹ anh... Cũng vất vả lắm."

Dương Cửu Lang đỏ mặt.

"Hiểu rồi." Ông Dương nói, "Cứ để thằng bé ở chỗ ta, con yên tâm, tận tình mà chiến đấu. Trong vòng ba tháng, ta hi vọng sẽ nhận được tin chiến thắng."

"Ba đặt kì vọng ở con nhiều rồi."

"Đương nhiên, gen của ta, sao có thể tệ được." Ông Dương đứng lên vỗ vỗ bả vai Dương Cửu Lang.

"Con trai ta, chuyện khác cũng đừng quên, muốn giữ con dâu lại, không thể chỉ dựa vào con cái với nhà cửa thôi đâu."

"Con hiểu." Dương Cửu Lang nói, cúi đầu.

9.

"Con đâu?" Trương Vân Lôi vừa lên xe liền hỏi anh.

"Về nhà ông bà nội ở vài ngày." Dương Cửu Lang nói.

"À, sao anh lại không nói với em một tiếng đã mang nó đi rồi? Tường Tử? Có chuyện gì với anh vậy? "

Dương Cửu Lang hít hít mũi, muốn khóc. "Anh đưa em đến một nơi."

10.

"Nhiều năm rồi, em không biết chơi." Trương Vân Lôi nói, ngồi ở đó, cúi đầu nhìn Dương Cửu Lang mang giày trượt băng cho mình.

"Thử xem, anh cũng nhiều năm không tới, ngã thì anh đỡ cho em." Cả hai đều cười.

Dương Cửu Lang đỡ Trương Vân Lôi chậm rãi đứng lên, hai người nắm tay, chậm rãi trượt.

"Lần cuối cùng hai chúng ta nắm tay là khi nào?" Trương Vân Lôi cười hỏi.

Thật sự là đã quên mất. Dường như sau khi kết hôn đã không nắm tay.

Dương Cửu Lang không trả lời được, trầm mặc nói: "Lần đầu tiên hai chúng ta hẹn hò ở sân băng. Lúc anh theo đuổi em đã từng nghĩ, mỹ nhân này cùng người khác không giống nhau, mình mời em ấy ăn cơm, xem phim nhất định sẽ xem thường mình. Vậy nên anh rủ em đi trượt băng, nếu em không biết thì anh dạy cho, còn có thể vun đắp tình cảm."

"Nhưng hóa ra em trượt tốt hơn anh nhiều." Trương Vân Lôi cười.

"Phải, lúc đó không biết anh ngã bao nhiêu lần nữa."

"Tốt xấu gì thì em cũng là thành viên vũ đoàn hip-hop của trường mà." Trương Vân Lôi nói xong buông tay Dương Cửu Lang ra, bắt đầu trượt vòng vòng xung quanh anh.

"Biết vậy năm đó sẽ không bảo là anh dạy cho em, như tên ngốc vậy." Dương Cửu Lang cười, ôm chặt cậu vào lòng.

"Nhưng mà em thích tên ngốc đó. Đến giờ vẫn thích, dù tên ngốc có xấu xí, hay tức giận, không quan tâm em." Trương Vân Lôi tức giận cắn một cái lên chóp mũi anh.

Dương Cửu Lang ôm eo Trương Vân Lôi, đầu tựa đầu, phương thức trượt băng này của hai người hấp dẫn sự chú ý của toàn sân băng.

"Vợ, hạnh phúc lớn nhất đời này của Dương Hạo Tường anh chính là cưới được em. Sau khi có con, anh ít quan tâm đến em, đó là lỗi của anh. Sau này... Cho dù chúng ta có đứa nữa, anh cũng không hy vọng em chỉ làm mẹ mà quên mất em là vợ anh. Em cũng có quyền giận anh, mắng anh, đánh anh. Anh yêu em, anh yêu em rất nhiều. Con người trước đây của anh, anh lạc mất nó rồi, em có thể tìm giúp anh được không?"

Trương Vân Lôi chớp chớp mắt, lấy ngón trỏ dí vào trán Dương Cửu Lang: "Hôm nay anh bị làm sao vậy? Thật kỳ lạ. Về nhà ăn cơm, ngày mai còn đi làm."

11.

[ Dương Cửu Lang hôm nay thật sự rất kỳ quái. ] Trương Vân Lôi sờ gáy cảm thán.

Lão phu lão thê, một cái giường lăn chung cũng đã bảy năm, sao tối nay lại khẩn trương giống như một xử nam. Khiến cho cả Trương Vân Lôi cũng khẩn trương theo.

"Tắt đèn đi." Trương Vân Lôi đẩy vai Dương Cửu Lang.

"Thời gian hai chúng ta yêu nhau, mỗi lần làm em đều bật đèn, nói là có thể thấy rõ anh mà." Dương Cửu Lang nói, khẽ hôn lên cổ Trương Vân Lôi.

[ Vô nghĩa, khi đó em còn trẻ, đương nhiên không ngại. ] Trương Vân Lôi nghĩ.

"Nhưng mà..."

Dương Cửu Lang cởi áo choàng tắm của cậu ra, hôn rơi vào vết rạn da trên bụng.

"Tường Tử..." Trương Vân Lôi đẩy anh, nhưng bị nắm cổ tay lại.

"Hôn một cái lên huân chương của Lỗi Lỗi. Lỗi Lỗi, đừng lo lắng về những thứ này. Nếu em không đẹp, thì anh còn xấu xí hơn em. Nếu mà em già rồi, thì anh cũng chẳng còn trẻ nữa."

"Hơn nữa..." Dương Cửu Lang lại cong khóe miệng lên, "Ai nói em già rồi chứ, hiện tại người đuổi theo em vẫn xếp hàng đến công viên Bắc Hải."

Trương Vân Lôi cười khanh khách, túm lấy lỗ tai chồng mình, kéo thấp xuống rồi hôn môi.

Khi Dương Cửu Lang tiến vào thân thể Trương Vân Lôi, cảm giác nóng bỏng bùng lên, nóng giống như trái tim hai người.

Hai người triền miên dây dưa cùng một chỗ, mồ hôi theo sống lưng lăn xuống.

Hôn nhân không phải là nấm mồ chôn vùi tình yêu. Đó chỉ là một cái cớ để những kẻ hèn nhát biện minh cho những sai lầm của họ.

Nếu tình bền tựa vàng, đá thì sợ chi thứ gọi là thất niên chi dương.

12.

Dương Cửu Lang đăng que thử thai hai vạch của Trương Vân Lôi lên mạng xã hội. Không lâu sau thì nhận được wechat của ba mình.

- Thật ra vợ con không có muốn ly hôn với con đâu.

- ????

- Binh bất yếm trá mà 😎

–END–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro