Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27. Devils Tower

27. Devils Tower

Devils Tower là một kỳ quan địa chất độc đáo được hình thành khoảng 50 triệu năm trước, nằm ở đông bắc Wyoming, Hoa Kỳ. Cổ họng núi lửa này cao khoảng 386 mét từ chân đáy đến đỉnh, và cao 1.558 mét so với mực nước biển. Nó nổi tiếng với cột đá bazan dạng lăng trụ với những khe nứt dọc tự nhiên và các vách đá gần như thẳng đứng.

Nơi đây được công nhận là Di tích Quốc gia đầu tiên vào năm 1906, có ý nghĩa văn hóa quan trọng với nhiều bộ lạc thổ dân châu Mỹ và là điểm đến ưa thích của các nhà leo núi.

Cổ họng núi lửa là một cấu trúc địa chất hình thành khi dung nham từ một ngọn núi lửa bị mắc kẹt và nguội dần trong ống dẫn của núi lửa. Qua thời gian, các lớp đá mềm xung quanh bị xói mòn, chỉ còn lại cột đá cứng hơn, thường làm từ bazan hoặc các loại đá khác, trông như một "cổ họng" nhô ra từ mặt đất.

***

Ở Yosemite có một khu cắm trại, Vương Nhất Bác đã ở đó suốt hai mươi ngày. Trong hai mươi ngày này, cậu đã leo lên The Dawn Wall hai mươi lần.

Ban đầu là leo có dây, vì chưa quen thuộc với đường đi nên phải từ từ mò mẫm, đã phải rơi rất nhiều lần. Tay cậu phồng rộp, đóng vảy, bắp chân và cánh tay liên tục bị thương do va chạm khi rơi. Leo rất chậm, thường phải gần nửa đêm mới xuống, chỉ ăn chút đồ ăn đơn giản, mặc nguyên quần áo ngủ mấy tiếng, sáng hôm sau lại tiếp tục leo.

Nếu không xuất phát sớm, cậu sẽ không thể leo mỗi ngày một lần, không đủ thời gian.

Hầu như mỗi ngày cậu đều kết thúc trong trạng thái kiệt sức, rồi lăn ra ngủ, dùng sự mệt mỏi cực độ để đổi lấy cảm giác tâm trạng thoải mái. Cậu vốn không sợ khổ, nhưng lại sợ những buổi chiều nhàm chán rảnh rỗi, khi đó sẽ có rất nhiều những suy nghĩ đeo bám trong đầu cậu, đa phần những suy nghĩ đó đều là về Tiêu Chiến.

Cậu thật sự đã chán ngán việc vừa nghĩ đến Tiêu Chiến vừa quay tay rồi, chỉ sung sướng có mười giây nhưng đổi lại là hàng tiếng đồng hồ trống rỗng, chẳng bõ bèn gì.

Còn yêu không? Một hơi leo lên nhiều ngọn núi tuyết như vậy, giờ đây Vương Nhất Bác có thể thẳng thắn thừa nhận. Chia tay rồi, nhưng vẫn còn yêu.

Tiêu Chiến giống như kiểu nhân vật phức tạp trong tiểu thuyết võ hiệp, không có khuyết điểm, không ích kỷ, một thân võ nghệ cao cường, phung phí tài sản và tài hoa của mình, nhìn có vẻ phong lưu, sống một cuộc đời tự do tự tại nhất thế gian, nhưng thực ra lại mang theo vô số sứ mệnh từ quá khứ, mang theo hồi ức của những người đã khuất, không thể nhẹ nhàng bước về phía trước, lòng lại chứa hàng ngàn người xưa cũ, mỗi người đều nắm một sợi dây, kéo cậu lại, chiếm lấy một khoảng trống trong trái tim anh, khiến anh bị mắc kẹt tại chỗ, ràng buộc không để anh bước về phía tương lai.

Nên dù Vương Nhất Bác vẫn còn yêu, nhưng hoàn toàn không muốn tái hợp. Lý do là cậu không muốn trở thành một trong số những người mà Tiêu Chiến yêu thương, hoàn toàn không đủ đặc biệt.

Nghe nói rất nhiều người đều mắc phải cái bệnh chung này, sau khi chia tay cứ nhớ mãi không quên. Nhìn từ góc độ xác suất học, điều này chỉ có thể coi là một sự cố thông thường trong tình yêu, cần phải mất một khoảng thời gian để giải quyết.

Chuyển hướng chú ý một cách hợp lý có thể giảm bớt một số triệu chứng nhỏ như nhớ nhung, tiếc nuối, kiểu kiểu vậy, nói chung đều không phải vấn đề lớn. Nhưng nối lại tình xưa vẫn rất khó để giải quyết những vấn đề còn nuối tiếc trong quá khứ, tính thực dụng quá thấp, không thể xem xét.

Hơn nữa, Vương Nhất Bác tôn trọng thứ tự trước sau, Biên Viễn, Biên Nhị, hoặc là vẫn còn người này kẻ nọ nào đó, đều là những sự tồn tại mà cậu không thể xoá sạch.

Cậu bảo vệ chút kiêu ngạo và ngang ngược sâu bên trong tâm hồn mình, không thể chấp nhận việc bản thân không phải 100%. Cậu muốn có tính độc nhất như trong toán học, tính xác định như trong vật lý. Dù làm học trò hay làm người yêu, đều phải là duy nhất, dù là trong quá khứ hay tương lai, đều không thể có bất kì ai khác. Nếu không đạt điểm tuyệt đối, thì có là 99 điểm hay 0.01 điểm thì cũng chả khác gì nhau.

Cậu đang cố gắng biến 99 điểm của mình thành 0.01, muốn rời xa Tiêu Chiến, tự lập tự cường. Cậu cho phép trong lòng Tiêu Chiến chứa nghìn người vạn người, cái giá phải trả là trong lòng cậu sẽ hoàn toàn không có ai cả.

Vậy nên mỗi ngày cậu đều huấn luyện như vậy, liên tục leo đi leo lại, còn đơn điệu hơn cả khi ở châu Âu và Nepal. Đây không phải là huấn luyện mù quáng, cậu có mục tiêu rõ ràng: không muốn lặp đi lặp lại việc rơi xuống, không muốn bị treo lơ lửng bằng một sợi dây. Cậu muốn một hơi leo thẳng lên trên, dựa vào chính mình, một mình vượt ải, thành công là tái sinh.

Cậu tin mình có thể làm được, chỉ cần thực hiện tập luyện một cách khoa học, kế hoạch chặt chẽ, giữ vững bình tĩnh, từng ngọn núi sẽ như những bài thi, chờ cậu tìm ra đầy đủ công thức, lập luận đầy đủ, tự thân kiểm chứng tính chân lý của chúng.

Vào ngày thứ tư leo The Dawn Wall, cậu vẫn chưa nhớ rõ hoàn toàn các điểm đá, nhưng Vương Nhất Bác đã sốt ruột muốn tăng tốc. Có người nói cậu hấp tấp, cậu không giải thích cũng không thay đổi, cậu có nhịp điệu của riêng mình.

Đến ngày thứ tám, cậu bắt đầu giảm đáng kể việc sử dụng các điểm neo.

Đến ngày thứ mười hai, cậu lần đầu tiên hoàn thành toàn bộ tuyến đường mà không bị rơi.

Sau đó trong tám ngày liên tục, cậu đã leo lên đỉnh The Dawn Wall mà không gặp bất kỳ sai sót nào, hoàn toàn không rơi.

Khi treo lơ lửng trên vách đá, tư duy của cậu rất rõ ràng, mỗi điểm tay và điểm chân đều có thể hình dung trong đầu một cách chính xác, lực và biên độ của các động tác kỹ thuật đã hình thành nên ký ức cơ bắp, ngay cả khi nhắm mắt lại, cậu vẫn có thể tìm được tuyến đường.

Nếu tháo dây thì trang bị sẽ gọn nhẹ, về mặt lý thuyết thì cậu có thể leo thoải mái hơn. Nhưng thực tế, từ bỏ dây có nghĩa là từ bỏ lớp bảo vệ cuối cùng của sinh mệnh, tâm lý sẽ khác biệt, ngược lại trở thành thử thách cực hạn cả về tâm lý và thể lực.

Tuy nhiên, Vương Nhất Bác đã chứng minh bản thân thực sự là một thiên tài. Chỉ trong hai mươi ngày, cậu đã hoàn thành.

Nhưng chân lý không nghiêng theo hướng mà Vương Nhất Bác muốn kiểm chứng, mỗi một lần cậu khiêu chiến đều thành công, nhưng vẫn không thể thoát khỏi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến chỉ từ vài bức ảnh trên mạng xã hội cũng có thể đoán ra cậu đi đâu, từ những nơi muôn trùng xa xôi đuổi tới nhưng lại không nói gì, chỉ lặng lẽ dõi theo từ xa, không có một chút mạo phạm nào. Đối diện với những tin đồn bịa đặt, anh cũng không hề biện bạch, chỉ âm thầm ngang qua những ngọn núi mà học trò đã vượt qua.

Dù trái tim của học trò có cứng rắn đến đâu, cũng không lý nào không dao động.

Chưa kể, ngay cả khi thầy không đi theo, cậu cũng vẫn không thể thoát khỏi.

Năm ngoái lúc mới đến Dương Sóc, Vương Nhất Bác đã nhận được một ổ cứng, bên trong có rất nhiều tư liệu mà Tiêu Chiến quay tại các ngọn núi tuyết. Những đỉnh núi trên 8000 mét, ngoại trừ K2, đều được lưu lại. Lý do Vương Nhất Bác có thể dễ dàng chinh phục những ngọn núi ở Nepal là vì cậu đã xem đi xem lại những tư liệu mà Tiêu Chiến đưa cho, cậu thuộc nằm lòng tình hình của mỗi một ngọn núi tuyết.

Sau khi rời khỏi Dương Sóc, trước khi đến Pakistan, cậu đã nghe âm thanh hít thở của Tiêu Chiến trong video rồi quay tay vô số lần, hồi đầu vì tình huống nguy hiểm trên núi mà đỏ mặt hồi hộp, khi Lão Phan vào nhà xe di động đã lầm tưởng là cậu đang xem phim khiêu dâm, không ngờ những tư liệu này thật sự đã trở thành "phim khiêu dâm" của cậu.

Trong video không có K2, chứng tỏ ngay từ đầu thầy đã có những bí mật không muốn chia sẻ với cậu. Khi đó, cậu vẫn chưa đắm chìm, còn ngờ nghệch cảm thấy tự hào.

Cậu quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ, chỉ thừa lại trút giận phẫn uất. Nhưng sau khi trút giận, giữa muôn trùng hiểm nguy trên đỉnh núi tuyết, giữa đêm khuya đạt được cực khoái, lòng bàn tay một mảng trắng đục đều liên quan đến Tiêu Chiến, lên đỉnh cũng liên quan tới Tiêu Chiến, xuất tinh cũng gắn liền với Tiêu Chiến.

Cậu như một loài động vật, luôn luôn bị bản năng điều khiển.

Vì vậy, cậu thực sự như một loài bò sát bốn chân, treo mình trên vách đá thẳng đứng, leo lên cực kỳ hung tàn.

Người đầu tiên trong lịch sử leo The Dawn Wall mà không cần dây đã ra đời, Vương Nhất Bác chỉ mới hai mươi hai tuổi! Phong Quất, với cương vị là nhãn hàng tài trợ, đã theo sát và ghi hình toàn bộ kỳ tích này, sau đó lập tức thông báo cho cả thế giới.

Khoảnh khắc đó, khi Vương Nhất Bác đứng trên đỉnh núi, cảm nhận được gió thật sự thổi ngang qua, vù vù không ngừng, thổi qua bắp chân và tay cậu, ánh nắng chói chang của California vẫn rực rỡ chói mắt như cũ. Thời khắc căng thẳng nhất đã qua, cậu tận lực thả lỏng cơ thể, cảm giác thỏa mãn và vui sướng lập tức tràn ngập trong lồng ngực.

Thành công rồi này.

Tự do, hưng phấn, cảm giác thành tựu... tất cả những từ ngữ đẹp đẽ nhất cùng ập đến chỗ cậu trong khoảnh khắc đó, cậu chân thành hy vọng, lần này Tiêu Chiến đừng theo tới nữa, đừng chia sẻ đam mê và nỗi sung sướng của cậu, cũng đừng làm quyết tâm của cậu lung lay.

...

Khi Tiêu Chiến đuổi đến Yosemite, Vương Nhất Bác đã rời đi.

Có một số phóng viên vẫn túc trực gần The Dawn Wall, họ không có bất kỳ câu mở đầu uyển chuyển nào, mà lập tức hỏi Tiêu Chiến liệu có lần nữa tiếp bước học trò leo free solo lên The Dawn Wall hay không.

Ống kính lắc lư trước mặt, Tiêu Chiến biết, mọi người đang chờ đợi một đáp từ anh.

Là người can cảm hay kẻ nhát gan? Thầy thắng hay học trò thắng? Leo, hay không leo? Đáp án dường như do anh quyết định.

Tiêu Chiến quay lưng lại với giới truyền thông, gọi điện cho Vương Nhất Bác, nhưng liên tục không liên lạc được, nhắn WeChat cũng không thấy trả lời. Vốn cả đường đến đây anh rất xoắn xuýt, không biết nên kiềm chế cơn giận, nói chuyện đàng hoàng với Vương Nhất Bác, hay là cứ chửi cho đã cái nư rồi tính. Giờ thì hay rồi, không thấy người đâu, cơn giận cũng tự tan biến.

Anh đi đến khu cắm trại, hỏi những người leo núi thường trú ở Yosemite về Vương Nhất Bác.

"Anh đến trễ một bước rồi, hôm qua cậu ấy vẫn còn ở đây, sáng nay đã đi rồi, lúc đi mang theo cả lều, hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không quay lại."

"Mà tên nhóc đó hoang dã dễ sợ, tôi chưa từng giờ thấy ai leo free solo lên The Dawn Wall suốt hai mươi ngày."

"Cậu ấy không hòa nhập lắm, chưa bao giờ cùng chúng tôi nướng thịt, chỉ ăn mấy thanh protein rồi rau đóng hộp tự mang theo."

"Từ ánh mắt của cậu ấy, tôi có thể thấy, cậu ấy thật sự rất thích leo núi. Nhưng cậu ấy thất tình đúng không? Cứ nhắc đến chuyện đó, là cậu ấy lại mặt ủ mày ê."

"Tôi chưa từng gặp người nào như Vương Nhất Bác, không dùng điện thoại, không có xe, chỉ mang theo một cái lều dám tuỳ tiện ở trong chốn hoang dã."

"Không dùng điện thoại?" Tiêu Chiến hỏi.

"Ừ, anh mà gọi được thì mới lạ đó, hôm kia mọi người cùng nhảy đầm, tôi nhờ cậu ấy phát vài bài nhạc, cậu ấy nói điện thoại của mình mấy hôm trước đã bị một con rắn chuông nuốt mất tiêu rồi."

"Bị rắn nuốt mất?" Tiêu Chiến kinh ngạc.

Anh bạn người Mỹ nọ không thấy có gì lạ, "Anh biết đó, rắn có nhai đâu, đám đó gần như nuốt tất cả mọi thứ, nó có tiêu hóa được không thì tôi chịu..."

Anh ta tiếp tục nói: "Hồi sáng này, lúc Wang chuẩn bị rời đi, tôi hỏi cậu ấy không có điện thoại thì làm sao gọi xe, làm sao thanh toán này kia, cậu ấy nói cậu ấy không tính mua vé máy bay, trên đường quá giang xe chắc cũng không cần tốn gì mấy, còn về ăn, trong ba lô cậu ấy vẫn còn thanh protein và rau đóng hộp."

Tiêu Chiến vừa tức vừa buồn cười, vừa nãy gọi điện bị tiếng máy bận chọc điên, giờ lại thấy nhóc đó không có tội tình gì, không nghĩ tới thằng nhóc này lại cà lơ phất phơ đến độ để rắn nuốt luôn cái điện thoại, ảo ma dễ sợ.

Anh vẫn không bỏ cuộc, kéo tay anh bạn người Mỹ đã tiết lộ thông tin, hỏi: "Vậy cậu có biết Vương Nhất Bác định quá giang xe đi đâu không?"

"Có khả năng là Wyoming, hôm đó cậu ấy từng nói, muốn leo free solo lên Devils Tower."

"Devils Tower?" Tiêu Chiến nhíu mày nghi hoặc, "The Dawn Wall có độ cao hơn 900 mét, Devil Tower chưa tới 300, độ khó cũng thấp hơn vài bậc so với The Dawn Wall, đã leo qua The Dawn Wall rồi, sao lại còn muốn leo Devils Tower chứ?"

Anh chàng người Mỹ chỉ nhún vai, Vương Nhất Bác đương nhiên không nói cho anh ta biết lý do.

Tiêu Chiến do dự một lúc, quay sang giới truyền thông nói, "Ván này Vương Nhất Bác thắng, tôi không định leo free solo."

Những câu truy vấn từ giới truyền thông dồn dập ập tới: "Tiêu Chiến, tại sao anh lại từ bỏ?", "Có phải anh không đủ dũng khí?", "Anh thật sự nhận thua trước học trò của mình à?"

Leo free solo là hạng mục mà không phải bất kỳ nhà leo núi nào cũng đủ tư cách khiêu chiến.

Vương Nhất Bác từ đầu đã không sợ độ cao, dám nhảy từ Grand Lisboa để cứu người, lần đầu tiên leo lên đỉnh Hoa Sơn chỉ kêu sướng, lần đầu leo lên Gongga đã dám khiêu khích cả tuyết lở, nhóc đó vốn chẳng biết chữ "sợ" viết như thế nào.

Vị bác sĩ lớn tuổi ở Dương Sóc đã nói rằng một tuyến nào đó trong não của cậu hoạt động không năng suất, dẫn đến mức độ ổn định về mặt cảm xúc của Vương Nhất Bác vượt xa người thường.

Nói cách khác, Vương Nhất Bác rất khó cảm thấy sợ hãi. Mặc dù Tiêu Chiến là thầy của cậu, nhưng chưa bao giờ dạy cậu cách khắc phục nỗi sợ, vì cậu không cần phải học.

Bây giờ người thật sự cảm thấy hoảng sợ là Tiêu Chiến.

Làm sao anh có thể bình tĩnh như Vương Nhất Bác để đối phó The Dawn Wall? Anh chỉ muốn đuổi kịp cậu. Anh sợ việc leo free solo sẽ giống như lần đầu vào casino đặt cược, con người ta thắng được một lần lại muốn thắng lần thứ hai, đặt cược sinh mạng cho một canh bạc là cái giá quá lớn, không có ba đầu sáu tay thì chính là càn quấy.

"Tại sao bỏ cuộc? Bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ thắng học trò của mình."

"Có phải không đủ dũng khí? Đúng, bây giờ toàn bộ dũng khí của tôi đã đặt ở nơi khác rồi."

"Có thừa mình đã thua học trò không? Thừa nhận chứ, Vương Nhất Bác vẫn luôn là người xuất sắc nhất."

Tiêu Chiến nhanh chóng ứng phó với giới truyền thông, trả lời vừa tuỳ ý vừa chân thành, không quan tâm họ sẽ thêm mắm dặm muối kiểu gì.

...

Bốn ngày sau, Vương Nhất Bác xuất hiện dưới chân Devils Tower.

Cậu mang theo ba lô có lều và thực phẩm khô, đã quá giang xe từ California đến Wyoming, da hơi đen đi, vóc dáng cũng cường tráng hơn trước, vai rộng eo thon, tay chân săn chắc, mũ kéo thấp xuống, trông như một chàng cao bồi miền Viễn Tây.

Trước mặt cậu là một cột đá hình trụ thẳng đứng vươn lên từ thảm cỏ bằng phẳng, được cho là hình thành từ thời cổ đại. Khi dung nham trào lên từ lòng đất nhưng không phun ra, nó dần nguội đi và hình thành một cổ họng núi lửa có cấu tạo từ đá bazan. Đỉnh cao nhất chỉ cách mặt đất 264 mét, gần tương đương với đỉnh tháp Ma Cao, những bậc thầy leo núi hàng đầu sẽ không để độ cao này vào mắt. Nhưng người Mỹ bản địa nói rằng đó là nơi ở của ác quỷ, càng leo lên thì nó sẽ càng vươn cao, mãi mãi không thể đạt đến đỉnh, vì thế nơi này đã thu hút nhiều người chơi thể thao mạo hiểm.

Vương Nhất Bác đang điên cuồng mạo hiểm để tạo ra bước tiến nhảy vọt, The Dawn Wall đã là đỉnh cao của leo free solo, muốn vượt qua, chỉ có thể tìm một vách đá có độ khó tương đương, không làm quen và luyện tập trước, ngay từ lần đầu tiên đã leo free solo lên đỉnh.

Đây là một khiêu chiến chưa từng có, quá điên rồ, rất phù hợp với chủ đề lần này của Phong Quất — "Làm điều không thể".

Devils Tower không cao lắm, toàn bộ khối núi đầy những vết khe nứt thẳng đứng, đủ hiểm trở, phù hợp để leo lên. Từ xa nhìn lại như một chiếc mont blanc khổng lồ, các khe đá rất rõ ràng, không phải hoàn toàn không có khả năng thành công.

Một đôi giày leo núi bẩn, một túi bột, chính là toàn bộ trang bị của Vương Nhất Bác. Cậu một mình hành động, không thông báo với ai, cũng không ai biết về hành động vĩ đại không biết trời cao đất dày này.

Dù cậu leo lên đến đỉnh hay rơi xuống, dù được ngợi ca hay gặp phải tai nạn, có lẽ chỉ có trời biết đất biết.

Cậu thừa nhận thành công ở The Dawn Wall khiến cậu trở nên ngông cuồng, ngông cuồng đến mức việc mạo hiểm chỉ cần biết đến bản thân, không cần chia sẻ với bất kỳ ai hay tổ chức nào, đây là ván cược giữa cậu với trời và đất.

Cậu bắt đầu từ điểm khởi đầu kinh điển nhất của Devils Tower, bỏ lại các ao hồ và thảo nguyên phía sau, trước mắt chỉ còn lại những khối đá bazan màu nâu đỏ được phong hóa thành những đường nét huyền diệu. Cậu có thể sẽ chết trong cuộc phiêu lưu lãng mạn tột độ này. Lần này cậu có thể sẽ biến mất, không một ai biết cậu đã đi đâu.

Bắt đầu.

Treo mình giữa khe nứt lớn của Devils Tower, não bộ của Vương Nhất Bác đang nhanh chóng xoay chuyển.

Mỗi bước đi cậu đều phải suy nghĩ cực kỳ rõ ràng. Không có dây thừng, chỉ có thể liên tục leo lên, không được sai dù chỉ một bước, vì sai rồi sẽ không thể quay đầu lại.

Tay không được yếu, chân không được mềm, cho dù phải cắn vào đá cũng phải tiếp tục kiên trì, vì không có cơ hội thả rơi bằng dây, không có dây thừng, không có người bảo hộ bên dưới nổi cơn tam bành la hét.

Vương Nhất Bác đã leo một giờ, mới nhận ra đây thực sự là một chuyến leo không thể hoàn thành, tình huống thực tế cần xử lý phức tạp hơn nhiều so với cậu tưởng tượng.

Cậu cắn răng, tập trung dốc toàn bộ sức lực của cơ thể, các ngón tay và đầu ngón chân đều tăng thêm sức, cố gắng giữ vững nhịp thở, đảm bảo mình bám chặt vào vách đá.

Rất giống như một con thằn lằn.

Một loài bò sát bốn chân hung hãn, đang cố gắng hết sức để níu giữ mạng sống. Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, chắc chắn con vật này sẽ không trở thành một con vật hiền lành.

Cậu thấy phía trên bên phải có một khối đá nhô ra rõ ràng, có vẻ là một điểm bám tay tuyệt vời, nhưng tình trạng đá xung quanh lại bị phong hóa nghiêm trọng.

Điều này cho thấy khối đá nhô ra đó có khả năng không đáng tin cho lắm, có thể đã bị phong hóa nhưng chưa rơi xuống, khi cậu đặt trọng lượng lên, điểm đá có thể sẽ đổ vỡ bất cứ lúc nào.

Trong leo núi có bảo vệ, gặp tình huống như vậy không thì sẽ có thể thả rơi, nhưng trong leo free solo, bất kỳ sự đứt gãy nào, dù có nhỏ thì cũng có thể dẫn đến cái chết.

Vương Nhất Bác giơ nắm đấm lên, gõ mạnh vài lần vào khối nhô ra đó, lòng bàn tay bị xước và chảy máu, hơi sưng lên, nhưng khối đá nhô ra trên vách đá vẫn rất ổn định.

An toàn! Mồ hôi từ trán cậu chảy ra, khóe miệng nhếch lên cười, bám chặt lên đó, đồng thời cơ thể thực hiện một cú bật lên. Khi đầu ngón chân rời khỏi điểm đá bên dưới, một loạt đá vụn rơi lả tả.

Lúc này nhìn xuống dưới, không còn đường lui.

Cậu hít một hơi thật sâu, rồi lại nâng nắm đấm lên gõ vào khối đá nhô ra phía trên bên trái , kiểm tra xem đó có phải là đá phong hóa hay không.

Thử nghiệm như vậy là vô cùng cần thiết, may mắn thay, điểm đá một lần nữa không bị đổ vỡ, có thể trở thành điểm bám tay an toàn của cậu.

Thể lực tạm thời dồi dào, nhưng nhịp độ leo núi lại không dễ kiểm soát, Vương Nhất Bác chỉ tập trung vào việc leo, nhất thời không thể tự vấn xem hành động điên rồ của mình có bao nhiêu càn quấy.

Cứ như vậy, cậu leo lên hơn 100 mét, dần dần cảm thấy mất kiểm soát. Điểm bám trở nên nhỏ hơn, các vết nứt trên đá bazan bắt đầu phân nhánh phức tạp, như một ván cờ, mỗi bước đi đều ảnh hưởng đến bước tiếp theo. Đường nào là con đường tắt lên đỉnh, đường nào dẫn đến bế tắc không lối thoát, tất cả đều chỉ dựa vào một ý nghĩ của cậu.

Cậu không thể phân tích và so sánh như các sự việc khác, tầm nhìn của cậu quá hạn hẹp, mỗi phân nhánh đều có vẻ giống nhau, bí mật ẩn giấu ở trên cao. Thiên nhiên không hề đơn giản như trong sách giáo khoa, Devils Tower có những quy luật riêng mà không ai có thể khinh thường.

Cậu cảm thấy như đang ở trên bàn cược, mỗi bước đi đều chỉ có 50% xác suất thắng, trên đỉnh đầu cậu vẫn còn một nửa chặng đường, xác suất tích lũy, cơ hội thắng giảm đi một nửa. Nếu tiếp tục suy nghĩ bằng toán học, cậu chỉ có thể thấy kết cục của mình chính là rơi thẳng xuống.

Vương Nhất Bác, người luôn có cảm xúc ổn định, cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hóa ra báo ứng cho việc đánh bậy đánh bạ lại đến nhanh như vậy. Để kéo dài thêm chút thời gian, cậu cố gắng quên đi toán học, quên đi xác suất tử vong vừa tính toán trong đầu.

Tận đến khi cậu thấy một thiết bị cắm chốt mắc kẹt trong khe nứt. Có ai đó đã bỏ quên ở đây?

Nhưng bên dưới thiết bị có một đoạn dây đai được buộc thành vòng, không ai lại sử dụng thiết bị nêm theo cách này cả. Giống như nó được chuẩn bị riêng cho cậu—— cọng rơm cứu mạng.

Vương Nhất Bác thay phiên móc tay trái và tay phải vào dây đai để nghỉ ngơi, như một chiếc điện thoại còn 3% pin được cắm vào sạc dự phòng, bỗng chốc sống lại.

Có lẽ cậu vẫn còn có thể cố gắng. Cậu không dám dừng lại quá lâu, vì ngừng leo giữa chừng sẽ tiêu hao ý chí.

Leo thêm một đoạn, cậu thấy hai điểm bám đá gần như song song, trong đó có một điểm có vết xước không rõ lắm, đã được đánh dấu. Cậu dùng nắm đấm đập thử, vững chắc. Cậu cũng thử đập vào điểm đá bên cạnh không có đánh dấu, đá vụn phong hóa rơi xuống.

Có vẻ như có người đã đánh dấu kí hiệu.

Càng leo lên, chỉ cần có điểm bám song song cần lựa chọn, luôn có một điểm đã được đánh dấu, cậu đã xác nhận nhiều lần, điểm nào được đánh dấu thì sẽ luôn là điểm bám đáng tin cậy.

Vương Nhất Bác bắt đầu cảm thấy phấn chấn trở lại, dần dần quên đi nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trước đó. Lúc này, cậu như một viên kẹo trên chiếc bánh mont blanc khổng lồ, đơn độc treo lơ lửng giữa không trung. Nhưng cậu cảm thấy không phải một mình mình đang leo lên, ít nhất đã từng có một bậc tiền bối leo lên tuyến đường này, còn để lại rất nhiều ký hiệu dẫn đường.

Một bên bàn tay cậu đã sưng phồng lên, vì vậy cậu quyết định không thử nghiệm nữa, không tiếp tục dùng nắm đấm để đập đá, mà trực tiếp nương theo dấu hiệu của tiền bối mà leo lên. Cậu không biết những dấu hiệu đó do ai để lại, cậu bằng lòng tin rằng, trong không gian dốc đứng này, leo lên trên chính là tín ngưỡng chung của họ.

Sức lực dần cạn kiệt, Devils Tower cao hơn 200 mét tiêu tốn sức lực hơn cả The Dawn Wall 900 mét, lý do là vì The Dawn Wall cậu đã quá quen thuộc, chỉ cần vận động theo trí nhớ cơ bắp, còn Devils Tower lại tốn cả sức lực và trí óc. Vương Nhất Bác bắt đầu run, một khi đã run, cậu sẽ cần tiêu tốn nhiều sức lực hơn để kiểm soát các chi.

Ngay khi cậu gần như không thể chịu đựng được nữa, cậu lại thấy thiết bị cắm chốt móc dây đai treo lủng lẳng, bị gió thổi lắc lư. Cậu nắm chặt dây đai, thở phào một hơi thật dài. Có phải là ông trời không? Tại sao luôn xuất hiện đúng vào lúc cậu không thể tiếp tục kiên trì.

Sức lực lại hồi phục một chút, cậu tiếp tục móc vào khe nứt để leo lên. Theo những gì cậu tính toán, hẳn đã vượt qua được hai phần ba độ cao.

Các thiết bị cắm chốt móc dây đai xuất hiện ngày càng thường xuyên hơn, các vết xước làm dấu trên đá cũng ngày càng nhiều. Những dấu này không chỉ đánh dấu các điểm bám đáng tin cậy mà còn chỉ ra hướng của điểm bám tiếp theo, giống như những mũi tên phản quang trên đường đua, chỉ dẫn khúc cua tiếp theo để người lái xe có thể biết trước, không cần phải suy nghĩ nhiều, nhanh chóng vượt qua.

Trước mắt cậu xuất hiện một khe nứt rất sâu, cậu thò tay vào trong, cảm thấy có gì đó sai sai, dường như đã chạm phải cái gì đó.

Có vẻ như có thể lấy ra được.

Kẹo sữa thỏ trắng?

Trong khe nứt đầy ắp kẹo thỏ trắng!

Cậu lại thò tay mò bên trong khe nứt, quả nhiên đã bị lấp kín, đầy ụ, tất cả đều là kẹo sữa thỏ trắng, mới tinh, không bị bụi bẩn hay nắng nóng làm tan chảy, chắc hẳn là vừa mới bỏ vào.

Vừa vui mừng ngạc nhiên vừa bất ngờ, lại cũng bối rối, một tay bám chặt vào khe nứt, một tay xé vỏ kẹo thỏ trắng, cho kẹo sữa vào miệng.

Ngay khi kẹo tan ra, máu trong cơ thể cậu như thể dồn hết lên đỉnh đầu, vị ngọt hoà với nước bọt chuyển hóa thành năng lượng, cậu lại lần nữa thể nghiệm cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

Cậu nhìn lên bầu trời, nhìn xuống thảm cỏ xa xăm, tiềm thức đang tìm kiếm một đáp án. Tất cả mọi chuyện là sao đây?

Nhưng chỉ thấy mênh mang đất trời một mảnh hoang vu, một vùng tĩnh lặng.

À quên, còn phải xem cả phía sau.

Bất thình lình quay đầu lại, Vương Nhất Bác nheo mắt, cậu dường như thấy có một điểm đen ở đằng xa, nghi ngờ đó là một chiếc flycam.

"Tiêu Chiến! Là anh đúng không!"

Trước khi cậu kịp nhận thức được, đã la to lên.

Một suy nghĩ điên rồ hơn cả việc leo free solo lên Devils Tower bỗng xuất hiện trong đầu cậu: Người dùng flycam đang theo dõi cậu từ xa là Tiêu Chiến, và người len lén bỏ kẹo thỏ trắng vào khe nứt cũng là Tiêu Chiến.

Mặc dù còn nhiều chỗ nghĩ mãi không ra, nhưng cậu thực sự quá mệt, vượt qua logic, vượt qua cả phân tích toán học, trực giác khiến cậu tin rằng, không chỉ flycam và kẹo thỏ trắng, mà cả thiết bị cắm chốt buộc dây đai, ký hiệu trên các điểm đá, và những chỉ dẫn về tuyến đường, toàn bộ đều là do Tiêu Chiến chuẩn bị cho cậu.

Kèm theo đó, cậu dường như cũng nghĩ thông một số chuyện khác. Chỉ là quá mệt mỏi, cậu vẫn chưa biết đó là những chuyện gì.

Cậu ăn vài viên kẹo thỏ trắng nữa, khi quay lại nhìn, chiếc flycam đã biến mất. Rời khỏi khe nứt đầy kẹo, đoạn đường cuối cùng không có vòng tròn, không có mũi tên, không có thiết bị cắm chốt buộc dây đai, lại trở về là một vách đá bazan không chiều lòng người như mọi khi.

Nếu không phải vì thần trí cậu không minh mẫn, thì đoạn leo vừa rồi chắc chắn chỉ là ảo ảnh.

Hoặc có thể, cậu đã chết rồi, tất cả những chuyện này chỉ là tưởng tượng.

Nhưng Vương Nhất Bác thực sự đã hồi phục một chút thể lực, tràn đầy ý chí chiến đấu, lao lên đỉnh Devils Tower với quyết tâm chiến thắng.

Gió trên đỉnh khác hẳn với bên dưới, tóc cậu khi vẫn còn ở mép vách đá đã bay tán loạn.

Không gian trên cao thu hẹp lại, chỉ có một khu vực bằng phẳng diện tích không tính là lớn. Cậu nhìn thấy ngay một chiếc lều màu vàng cam sặc sỡ, bên trên in logo bắt mắt của Phong Quất.

Vương Nhất Bác bước vào lều, bên trong không có ai, toàn bộ đỉnh tháp không một bóng người.

Trong lều có có túi ngủ, thực phẩm và nhiên liệu, cùng một tấm thiệp.

Trên thiệp quả nhiên là chữ của Tiêu Chiến.

"Nhất Bác, chúc mừng em, lại thành công rồi. Anh không có can đảm cũng không có thực lực, nên anh nhận thua, không theo nữa. Dù em chỉ leo núi đơn, anh vẫn sẽ thực hiện lời hứa ban đầu: mãi mãi là tiên phong của em, mãi mãi làm người bảo hộ của em. Chiến."

Khiêu chiến cực hạn không cho phép rơi, dù giữa họ không có dây, Tiêu Chiến vẫn có cách cứu mạng cậu.

Khoảnh khắc đó, là khi trái tim Vương Nhất Bác như đang thả rơi tự do, nhưng trước khi kịp chạm đến mặt đất lại được mạnh mẽ kéo lên.

Tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro