Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26. FREE SOLO

26. FREE SOLO

Free solo là hình thức leo vách đá mà không sử dụng dây an toàn hoặc thiết bị bảo hộ, chỉ dựa vào kỹ năng và sức mạnh của bản thân. Đây là một cách thức cực kỳ mạo hiểm, vì bất kỳ sai sót nào đều có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Angel Falls (Cascada del Ángel) là thác nước cao nhất thế giới, nằm trong công viên quốc gia Canaima ở Venezuela. Thác nước này cao khoảng 979 mét, với chiều cao không bị ngắt quãng lên tới 807 mét, tạo ra một cảnh quan hùng vĩ và ngoạn mục.

The Dawn Wall có độ cao khoảng 900 mét. Nó nằm trên mặt phía đông của El Capitan, một trong những ngọn núi đá nổi tiếng nhất tại Yosemite (California).

***

Mới đầu năm, Vương Nhất Bác đã hoàn thành việc leo lên tám ngọn núi cao hơn 8000 mét ở Nepal, mất 97 ngày. Tám ngày sau, Tiêu Chiến cũng hoàn thành thành tựu tương tự, ít hơn Vương Nhất Bác ba ngày.

Ván này, thầy thắng.

Lần trước học trò đã thắng đẹp, lần này thầy lại thắng lại một ván, cuộc cạnh tranh giữa họ trở nên căng thẳng. Tỉ số 1-1 đều nhau, đây là cục diện mà giới leo núi thấy vui tai vui mắt nhất, dự báo sẽ còn những ván tiếp theo.

Trong mắt giới truyền thông, trong trận chiến này là học trò vong ân phụ nghĩa, còn thầy thì quyết đuổi cùng giết tận, không phân thắng bại thì không ai chịu dừng, vì vậy họ bắt đầu đoán đỉnh núi tiếp theo mà Vương Nhất Bác sẽ khiêu chiến.

Quả thực, Vương Nhất Bác thân là học trò, chủ động thực hiện hai lần khiêu chiến leo núi mùa đông siêu khó, chỉ trong nửa năm đã từ tân binh trở thành bậc thầy leo núi hàng đầu. Điều này tất nhiên không chỉ cần đến sự dũng cảm và ý chí phi thường, thể chất và kỹ năng leo núi xuất sắc, mà còn không thể thiếu sự giúp sức của vận may. Nhưng dù vậy, profile leo núi của cậu quá ngắn, bất ngờ xuất hiện theo cách này, không ai có thể phủ nhận, Vương Nhất Bác là một thiên tài leo núi bẩm sinh.

Nghe nói cách đây một năm, cậu ấy chỉ là một công nhân lau kính cao tầng ở Ma Cao, vì cứu người nhảy lầu mà được lên tin tức xã hội, thu hút sự chú ý của Tiêu Chiến, sau đó mới bắt đầu theo Tiêu Chiến leo núi. Tiêu Chiến là người phát hiện tài năng của Vương Nhất Bác, là người nhìn ra cậu là thiên tài ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Nhưng người làm thầy là Tiêu Chiến không cam tâm, hẳn là cũng không đoán được, học trò có thể trong thời gian ngắn như vậy gia nhập hàng ngũ những nhà leo núi hàng đầu, thậm chí còn vượt qua cả mình.

Vì vậy, họ trở thành kẻ thù không đội trời chung hiểu đối phương nhất, học trò gấp gáp muốn vượt qua thầy, thầy thì không thể chịu nổi việc học trò vượt qua mình, nhất định phải phân rõ cao thấp.

Nhiều phương tiện truyền thông trong và ngoài nước đều đưa tin như vậy, Tiêu Chiến đã xem không ít, vừa xem vừa cười vừa cạn lời, tiện tay chụp ảnh màn hình gửi "méc" chị Minh.

"Phong Quất sao lại giống y chang đám phóng viên báo lá cải vậy trời, sắp viết em với Nhất Bác thành huyết hải thâm thù rồi."

Chắc chị Minh đang bận, không trả lời ngay, Tiêu Chiến quyết định ra ngoài tắm nắng. Sau một mùa hè ở Pakistan anh đã hoàn thành quen với việc tắm nắng này rồi.

Từ ban công khách sạn, anh có thể từ xa xa nhìn về phía cung điện Potala, tòa cung điện màu trắng đứng sừng sững nơi đó, như một ngọn núi tuyết được chạm khắc tỉ mỉ, vô tư tắm mình dưới ánh nắng cao nguyên.

Tiêu Chiến chậm rãi đi dạo, tưởng tượng xem Vương Nhất Bác sẽ nghĩ gì khi đọc được những bài báo vô lý đó.

Trên thế giới có tổng cộng 14 ngọn núi cao hơn 8000 mét, cả hai đã leo được tám ngọn. Người bình thường để leo thêm một ngọn cần mất thời gian nửa năm hoặc thậm chí là một năm để nghỉ dưỡng phục hồi thể lực và các chức năng cơ thể, các nhà leo núi chuyên nghiệp thì cần khoảng một tháng, chỉ có những bậc thầy leo núi hàng đầu mới có thể leo liên tục như thế này.

Ngoài tám ngọn đó, thì còn năm ngọn ở Pakistan và một ngọn ở Tây Tạng. Tiêu Chiến và giới truyền thông đoán rằng, mục tiêu tiếp theo của Vương Nhất Bác sẽ là ngọn Shisha Pangma ở Tây Tạng, vì vậy anh đã trực tiếp đến Lhasa.

Anh trú ở một khách sạn quen thuộc, theo dõi thời tiết, chuẩn bị các vật dụng leo núi mới, kiểm tra mọi thứ xem còn thiếu sót gì không, chuẩn bị vào núi trong một hai ngày tới.

Mấy ngày này tài khoản mạng xã hội của Vương Nhất Bác không đăng gì mới, theo kinh nghiệm của anh, cậu hẳn là cũng chưa vào núi. Lhasa giống như Kathmandu, khắp nơi đều là khách ba lô, Tiêu Chiến luôn cảm thấy anh sẽ gặp được Vương Nhất Bác ở khúc quanh nào đó.

Chị Minh gọi điện thoại đến, vừa kết nối đã nói: "Người ta viết câu chuyện tình yêu của mình thành câu chuyện báo thù cả rồi, chị đây cũng tức, hay để chị kể cho mấy bạn nhỏ chuyên viết bài và biên tập của Phong Quất nghe chuyện tặng cừu từ nơi xa xôi, bảo tụi nhỏ viết một bài khác ha."

Tiêu Chiến hèn ngay tức thì: "Đừng mà chị ơi. Em không phải có ý này."

"Đã cưng tới vậy luôn rồi, còn sợ người ta biết?"

"Không phải sợ người ta biết, chỉ là không muốn Nhất Bác biết từ mấy đám truyền thông lá cải, để sau em sẽ tự nói với em ấy."

Chị Minh ê hết cả răng: "Mê nhóc học trò đó tới vậy luôn, em có còn là Tiêu Chiến mà chị quen không vậy?"

Tiêu Chiến vẫn rất đường hoàng trịnh trọng: "Người ngoài nói gì em không quan tâm, nhưng có rất nhiều chuyện em không muốn để em ấy phải nghe từ miệng người khác, càng không muốn bị lôi ra làm chủ đề khai thác tăng lượng tiêu thụ. Dù sao thì em ấy cũng biết em đang theo đuổi em ấy, không cần phải thêm thắt này kia, tự mình biết là được."

Nhìn qua có vẻ như vẫn là Tiêu Chiến của trước đây.

Chị Minh cười: "Vậy chị đây tiêu thụ cái khác của cưng nhé, giúp chị quay chụp, thù lao rất hậu hĩnh."

Hèn chi chị Minh ưu ái gọi điện thoại trả lời anh, hóa ra là đã đợi sẵn.

"Lại có việc làm à?", giọng điệu của Tiêu Chiến có chút khó xử.

"Sao đây, còn nghỉ chưa đủ à? Hồi ở Nepal đòi cừu non đã hứa sẽ báo đáp chị đó nha."

Dù gì cũng đã nhận ân tình của người ta, Tiêu Chiến đành chịu: "Khi nào xuất phát?"

"Em xem bài đăng đề xuất mới nhất của Phong Quất đi, vừa mới đăng xong."

Là hoạt động lớn của Phong Quất trong năm nay, "Phong Quất cực hạn — Làm điều không thể".

Bao gồm cả wingsuit flying (bay bằng bộ đồ bay), high-altitude precision parachuting (nhảy dù từ độ cao lớn với điểm đáp cố định), down-hill moutain bike (đạp xe địa hình đổ đèo), cave diving (lặn hang động), ground effect gliding (bay sát mặt đất bằng tàu lượn)... và cả free solo climbing (leo free solo).

Chị Minh nói: "Biết rõ là không thể mà vẫn làm, chiêu này của Phong Quất cũng khá đó, đủ hoang dại."

"Chơi cũng điên dữ, mỗi hạng mục đều là cực hạn trong cực hạn, cần bao nhiêu mạng người đổ vào mới đủ đây?"

"Hợp đồng tài trợ và quy trình bảo hiểm đều rất hoàn thiện, việc xảy ra tai nạn chết người chắc chắn không thể tránh khỏi, tất nhiên cũng sẽ có tranh cãi, nhưng đó chính là bản chất của thể thao mạo hiểm. Những dự án này không phải do Phong Quất khởi xướng, mà là do những người chơi thể thao mạo hiểm đã tìm đến Phong Quất xin tài trợ trong vòng một năm qua, Phong Quất chỉ đơn thuần chi tiền và cung cấp dịch vụ cho họ."

Chị Minh nói đúng, thể thao mạo hiểm vốn dĩ không phải là điều mà đại chúng có thể hiểu và chấp nhận, Tiêu Chiến biết, những người chấp nhận khiêu chiến lần này không phải là vì không sợ hãi, mà là muốn trải nghiệm sự kích thích và khoái cảm khi đối mặt trực diện với nỗi sợ.

"Chị muốn em làm gì?"

"Quay phim tài liệu cho những người leo free solo."

"Leo ở đâu?"

"Nam Mỹ, Angel Falls của Venezuela."

Đỉnh núi này không được các nhà leo núi biết đến nhiều. Tiêu Chiến tìm kiếm một chút, Angel Falls có độ cao hơn 900 mét, cao hơn cả tòa nhà Burj Khalifa, cao gần bằng một nửa Hoa Sơn. Năm ngoái, anh đã dẫn Vương Nhất Bác leo Hoa Sơn, một người cố định điểm neo, một người thu dây, không phải quay ngược lại, cũng đã mất bảy ngày. Nếu leo tay không, không mang theo bất kỳ thiết bị bảo vệ nào, phải leo liền một mạch, giống như chơi game chỉ có một mạng, chỉ cần hơi sơ suất là sẽ "game over" mãi mãi.

Việc này gần như không thể hoàn thành.

Hơn nữa, khu vực gần thác có vách đá ẩm ướt, không thể tránh khỏi sẽ đóng rêu, lực ma sát quá nhỏ, sẽ tiêu hao nhiều lực ngón tay và cổ tay hơn so với leo núi thông thường. Tất cả các chỉ số đều cho thấy đây là khiêu chiến mang tính chất tìm đường chết.

Tiêu Chiến không cần nghĩ ngợi, từ chối ngay lập tức.

"Chiến, nếu em không quay thì chị thật sự không tìm được ai khác, những nhiếp ảnh gia leo núi khác vốn dĩ không thể hoàn thành công việc ở độ cao như vậy."

"Nhưng em không muốn quay phim trực tiếp về cảnh tượng tử vong, khoảnh khắc họ rơi khỏi vách đá, em chỉ có thể cầm máy quay tiếp tục quay, ngoài ra không thể làm gì khác."

"Chị biết, công việc này có chút thử thách về chuẩn mực đạo đức của em, nhưng có hai thứ phải nói: Thứ nhất, kế hoạch quay phim không phải do Phong Quất đề ra, mà là do các nhà leo núi yêu cầu, nên em không cần phải cảm thấy áp lực về đạo đức. Thứ hai, Phong Quất sẽ không bạc đãi em, thù lao rất hậu hĩnh."

"Chị Minh, chị tìm người khác đi."

Chị Minh không còn cách nào khác, đành phải sử dụng con át chủ bài, "Được thôi, vậy chị hỏi xem Nhất Bác có muốn quay không."

"Ê! Đợi đã." Tiêu Chiến sốt ruột đến mức âm giọng tăng lên gấp đôi, "Nhất Bác em ấy... không có kinh nghiệm quay chụp gì cả."

"Thế à? Lần đầu Nhất Bác lên Everest, đã tự mình chỉnh sửa video về người dẫn đường Sherpa, cảm giác ống kính rất ổn đấy chứ."

Giọng điệu của chị Minh như cười như không, Tiêu Chiến nhận ra mình đã dính bẫy, mỗi khi nhắc đến Vương Nhất Bác, anh rất khó để không kéo hết trách nhiệm về mình, lập tức giơ tay đầu hàng.

"Được, em quay."

Sáng hôm sau anh sẽ rời Lhasa, Tiêu Chiến cảm thấy hơi tiếc nuối khi bỏ lỡ ngọn Shisha Pangma.

Anh có hơi mất ngủ.

Đèn đầu giường khách sạn mang phong cách đặc trưng của Tây Tạng, ánh sáng rất mờ, giống như đèn bơ truyền thống. Anh ngồi xếp bằng bên giường, thỉnh thoảng ném lên ném xuống chiếc bùa bình an làm bằng da lạc đà chơi cho vui.

Điện thoại phát ra thông báo, một nửa thù lao quay chụp đã được chuyển đến, đúng là không ít, nhưng anh không hứng thú.

Ăn ở không chán quá, anh lại mở ins.

Vương Nhất Bác đã đăng bài!

Đó là một tấm selfie. Ánh nắng, kính râm, bờ biển, nụ cười vô lo vô nghĩ. Khoé môi cậu cong lên, hai má hơi nhô lên, trông ngúc nghích vô cùng.

Dù chỉ nhìn qua màn hình, anh cũng cảm nhận được sự sạch sẽ và khoan khoái, nơi mà Vương Nhất Bác đang ở, tuyệt đối không liên quan gì đến Lhasa!

Tiêu Chiến không thể tin nổi, cười lớn. Má nó vụ gì nữa đây, mình đoán sai rồi? Vương Nhất Bác không có ý định leo Shisha Pangma?

Anh phóng to bức ảnh, nghiên cứu từng góc từng góc một, nhưng không tìm thấy bất kỳ toạ độ quan trọng nào, thật khó để xác định thằng nhóc này chụp ở đâu.

Vốn dĩ đã không ngủ được, giờ thì tỉnh cả người.

Tự cho là mình hiểu rõ học trò, Tiêu Chiến hoàn toàn không ngờ tới mình lại bị mất dấu, Vương Nhất Bác vốn dĩ không đi theo lối mòn, cậu không theo bất kỳ quy tắc nào, bất kể là chiêu trò gì, dù sao cũng là bất ngờ đánh úp, đấm bừa cũng đấm cho anh thầy già của mình tèo luôn.

Tiêu Chiến ôm tim, thầm nghĩ may mà ông đây kiếm được tiền, bằng không thật sự không chịu nổi đả kích này, hộc máu chết luôn tại chỗ ở Lhasa.

Anh ngây người một lúc, vừa giận vừa buồn cười, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhóc học trò này y như con chó hoang, chó lớn khó giữ, chỉ cần thả lỏng tay là lại càng chạy càng xa. Trời sáng rồi mà anh vẫn không muốn ngủ, không hiểu sao lại cảm thấy càng yêu Vương Nhất Bác hơn. Yêu cái sự phóng khoáng không quay đầu của cậu, yêu cái vẻ thờ ơ dửng dưng của cậu, hoài niệm về những dịu dàng trước khi cậu rời đi, lại tán thưởng việc sau khi cậu rời đi là không buồn quan tâm quá khứ.

Chết tiệt. Muốn mạng anh mà.

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến về Bắc Kinh để làm visa. Nửa đêm, Vương Nhất Bác lại đăng ins, lần này có nhiều ảnh hơn, có đại lộ trồng cọ hai bên, có những cây chanh vàng mọc thành cụm, và cả bánh chanh.

Tiêu Chiến vừa dựa theo mớ ảnh để tìm dấu vết vừa uống bia mua từ bên ngoài về, tự mình lẩm bẩm, "Trong bát tự của anh con mẹ nó đâu có số làm thám tử, Vương Nhất Bác, mấy cái kỹ năng này toàn là do em ép ra."

Sau một đêm tìm kiếm, cuối cùng cũng có chút manh mối, anh cảm thấy giống ở Los Angeles. Ánh nắng chói chang, không phải là đặc sản của California sao? Con đường hai bên trồng cọ, đầy ắp biển quảng cáo, không phải chính là Đại Lộ Hoàng Hôn sao? Tra thêm một chút, Nam California trồng chanh thành từng cụm từng cụm rất nhiều, đương nhiên cũng sản xuất rất nhiều bánh chanh. Mười phần thì cũng đoán được đâu đó tám phần rồi.

Lại qua một ngày, Vương Nhất Bác đăng ảnh selfie khi đang chơi roller coaster ở Universal Studios, tóc thì bị gió thổi rối bù, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất lạnh lùng ngầu đét.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng vui vẻ, Universal Studios chỉ có ở vài nơi, Orlando, Bắc Kinh và Osaka đều không có biển, Singapore cũng không có các cụm cây chanh, vậy Vương Nhất Bác chắc chắn đã đến Los Angeles!

Anh cảm thấy hơi hơi tự đắc nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, "Anh đến Bắc Mỹ thì em đi châu Âu; Anh đi Nam Mỹ, em lại đến Bắc Mỹ, không cho anh bắt được chứ gì? Em đợi đó cho anh."

Ngày nào Vương Nhất Bác cũng đăng mấy thứ vớ vẩn, Tiêu Chiến theo dõi như xem phim dài tập, mỗi ngày tới giờ đều đợi sẵn trên ins. Có một ngày, Vương Nhất Bác rảnh háng đăng một video dài gần một phút rưỡi về một con thằn lằn đang hít đất.

Tiêu Chiến cũng ăn ở không, xem từ đầu đến cuối video đó, con thằn lằn hít đất tổng cộng 16 lần. Anh không chỉ xem mà còn đếm, thực sự là rảnh háng quá sức.

Sau đó, anh lên mạng tra thử, "Tại sao thằn lằn lại hít đất?"

Hành vi ve vãn?

Thu hút bạn đời?

Tiêu Chiến lại cười. Anh hàng ngày đều nhấn like ins của Vương Nhất Bác, hành vi này cũng khá giống như đang ve vãn.

Còn có thể làm gì được, làm thầy thì phải kiên nhẫn hơn thôi, không chỉ chấp nhận việc bị bóng gió cà khịa, còn tự mình thêm mắm dặm muối, anh cũng đăng một bài trên ins với một meme hình con thằn lằn hoạt hình, "Ra là tôi."

Đăng xong, cứ hai phút anh lại refresh, đến lần thứ năm thì Vương Nhất Bác đã thả một trái tim đỏ cho anh.

Tiêu Chiến vừa vui vẻ vừa bất lực, cua người ta mà cua đến cái độ này, đúng là lần đầu tiên trong kiếp này của anh.

...

Sau hôm đó, Vương Nhất Bác lại ngừng đăng bài lên ins, Tiêu Chiến cũng lên đường đi Nam Mỹ, cuộc trò chuyện từ xa của họ bị gián đoạn.

Tiêu Chiến ở Venezuela gặp được nhân vật anh cần quay, Neron, cũng là một bậc thầy leo núi trên thế giới, người Nam Mỹ, rất trẻ, cởi mở, và tràn đầy nhiệt huyết.

Angel Falls nằm sâu trong rừng mưa, hoàn toàn không có phương tiện giao thông để đến đó. Đi bộ vào núi là điều không thể, rừng nhiệt đới có rất nhiều sinh vật và thảm thực vật phức tạp, nếu muốn đi bộ xuyên qua, thì sẽ lại là một thử thách cực hạn khác.

Phong Quất ba ba lần này rất hào phóng, trực tiếp dùng trực thăng đưa Tiêu Chiến và Neron vào núi. Họ cắm trại qua đêm ở chân núi, sáng hôm sau mới xuất phát.

Tiêu Chiến vỗ vỗ vai Neron, "Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Neron cười nói, "Anh nói xem, tôi vừa chào đời đã bắt đầu chuẩn bị rồi."

Người Nam Mỹ luôn lạc quan.

"Nếu giữa chừng muốn bỏ cuộc, hãy cho tôi biết, tôi sẽ hỗ trợ hết mình." Tiêu Chiến vỗ vào dây thừng dự phòng trong ba lô, đó là thứ anh chuẩn bị riêng cho Neron.

"Xiao, anh sẽ hối hận vì đã mang theo nhiều thứ vô ích như vậy."

Cách chàng trai trẻ này vào nghề có hơi giống Vương Nhất Bác, hai năm trước đã nổi danh khi tự mình leo free solo lên núi tuyết Torre ở Argentina. Kể từ đó, cậu trai này vẫn luôn leo một mình, không bao giờ có cộng sự đi cùng. Neron nhiều lần khiêu chiến leo free solo, cũng có nghĩa là không có bất kì lớp bảo vệ nào, chỉ có một cái mạng để đột phá. Là người may mắn được ông trời ưu ái, cậu ấy không tránh khỏi có chút điên rồ, Tiêu Chiến đã quá quen thuộc với kiểu này.

Tiêu Chiến nhún vai, "Hy vọng nó sẽ vô ích, chúc cậu thành công."

Neron nở nụ cười cực kì rạng rỡ, "Cũng chúc anh quay được tác phẩm leo vách đá vĩ đại nhất thế kỷ. Không phải Emperor Face hay The Dawn Wall. Mà là ở đây! Venezuela! Angel Falls!"

Người Nam Mỹ thật sự rất tự tin cũng nói rất nhiều, những nơi mà cậu trai này nhắc đến, Emperor Face và The Dawn Wall đều là những địa điểm leo núi nổi tiếng toàn cầu. Emperor Face nằm ở núi Robson, Canada, còn The Dawn Wall ở Yosemite, California. Tiêu Chiến bỗng cảm thấy tim đập thình thịch, dường như nghĩ ra điều gì.

Video Vương Nhất Bác chụp thằn lằn hít đất, bối cảnh là rừng rậm nhiệt đới, xa xa có vách đá, giống như khu vực leo núi, giống Yosemite. Đó là khu vực leo núi tự nhiên lớn nhất bang California cũng như toàn nước Mỹ, trải dài với các dãy núi granite, đá treo, khe nứt và các góc nghiêng lớn, là thiên đường của những người leo núi. Vì vậy, Vương Nhất Bác chỉ đi ngang qua Los Angeles, điểm đến thực sự của cậu là Yosemite.

Mặc dù không thể theo sát trong thời gian ngắn, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy hưng phấn vì suy luận của mình.

Anh nói với Neron, "Yosemite cũng không tệ! Đợi cậu hoàn thành xong thử thách, tôi sẽ đến đó. Có thể sẽ có một tác phẩm vĩ đại khác đang chờ tôi quay ở đó."

"Là gì? Có thú vị hơn việc leo free solo ở Angel Falls không?"

Tiêu Chiến cười cười, "Ờm, bí mật."

Sau đó, hai người nói nói cười xuất phát.

Tiêu Chiến sử dụng phương pháp dùng dây để leo lên, để đảm bảo chất lượng quay chụp và an toàn, anh đã tăng cường một số thiết bị hỗ trợ, tất cả đều do Phong Quất tài trợ. Đầu tiên anh quay cảnh bắt đầu leo của Neron từ mặt đất, sau đó tuyến đường bên cạnh đuổi theo, quay song song, rồi lại vượt lên để quay, cứ lặp đi lặp lại như vậy, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào Neron.

Neron thì hoàn toàn không có bất kỳ dụng cụ bảo vệ nào, chỉ mang theo một cái túi bột ở thắt lưng. Chưa leo được một phần tư, ngón tay của cậu đã bắt đầu rỉ máu, tiếng hít thở ngày càng khẩn trương.

Tiêu Chiến không dám vượt lên quá xa, giữ khoảng cách khoảng mười mét, dùng ống kính tiêu cự dài để quay chụp song song, sợ mình tạo thêm áp lực cho Neron.

Tuy nhiên, với tư cách là một người ở bên cạnh quan sát, anh càng cảm thấy dằn vặt hơn. Có vài lần, khi tứ chi của Neron chỉ còn một chi bám vào vách đá, cơ thể treo lơ lửng trên không, phải dựa vào chuyển động xoay của cơ lõi, nương theo quán tính đưa mình đến vị trí cắt ngang, rồi nắm bắt cơ hội trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó bám chắc vào điểm đá, mới có thể giữ được tính mạng. Nhưng ngay sau đó lại tiếp tục là một đoạn leo cắt ngang.

Cảm giác ngột ngạt khi ở trên cao càng lúc càng dày đặc, khuôn mặt của Neron trong ống kính gần như biến dạng, đỏ bừng lên, sự thoải mái ban đầu đã hoàn toàn biến mất, mũi tên đã lao khỏi cung, không thể quay đầu.

Quy tắc cao nhất của nhiếp ảnh gia trong các hoạt động mạo hiểm là, nếu người được quay chụp không yêu cầu giúp đỡ, thì không được đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, cũng như không được hướng dẫn người được quay chụp thực hiện bất cứ hành động nào. Có nghĩa là, bất kể chuyện gì xảy ra, Tiêu Chiến vẫn phải khách quan như chiếc máy ảnh trên tay mình, hoàn thành việc quay chụp mà không bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì, ngay cả khi đối phương rơi xuống vực tử vong.

Khi còn lại đúng 100 mét, tình trạng của Neron trở nên cực kỳ không ổn định, sự run rẩy ở các chi đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỹ thuật của cậu. Nếu không nhanh chóng điều chỉnh, có lẽ rất nhanh sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Tiêu Chiến cảm thấy không ổn, anh lách mình lên một đoạn, định vi phạm quy tắc khuyến khích Neron tiếp tục kiên trì, nhưng chưa kịp mở miệng thì Neron đã gọi với anh, "Xiao, chắc anh nghĩ tôi không biết tự lượng sức mình! Đúng không!"

"Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy!"

"Anh nhất định cho rằng lần khiêu chiến này của tôi là tự đi tìm chết, có đúng không!"

"Tôi sẽ bố trí dây rồi ném xuống cho cậu ngay bây giờ, chờ tôi vài phút." Tiêu Chiến la to.

"Xiao! Thả lỏng! Nghe tôi nói, nghe tôi nói xong rồi mới bố trí dây, vẫn kịp mà."

Tiêu Chiến chỉ có thể ổn định hơi thở, tiếp tục giữ máy quay hướng về phía Neron.

"Tôi không phải không biết nguy hiểm, nguy hiểm vốn là một phần của thể thao mạo hiểm, cái chết cũng vậy. Tôi không phải không sợ chết, tôi chỉ đang đối diện với nó mà thôi."

"Sẽ có người nói tôi coi thường sinh mệnh, ngông cuồng tự đại, nói tôi quá ích kỷ với gia đình và người yêu. Trước giờ tôi chưa từng giải thích, hôm nay tôi muốn nói nhiều thêm một câu, tôi yêu họ, tôi yêu gia đình và người yêu của mình vô cùng. Cách tôi yêu có thể khác biệt với mọi người, nhưng tôi tin họ sẽ hiểu."

Tiêu Chiến trong phút chốc nước mắt lưng tròng.

"Tôi còn muốn nói, tôi yêu thác nước này, yêu từ khi còn rất nhỏ. Từ lần đầu tiên tôi thấy nó trong sách tranh dành cho trẻ em, tôi đã nghĩ rằng tôi nhất định phải leo lên ngọn núi này."

"Đúng là leo lên, chứ không phải là lên tới đỉnh!"

"Vậy nên, không lên đỉnh cũng chẳng sao, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng tôi thực sự đã hết sức rồi, thật sự thể tiếp tục nữa."

Bên trên rừng mưa, mây và sương mờ ảo che phủ, thác nước đằng xa như một tấm voan trắng kỳ diệu, cột nước chỉ rơi xuống giữa không trung đã bay hơi thành sương. Tiêu Chiến thoáng chìm đắm lạc lối trong lời tự sự của Neron, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, dùng dây đai ở hông để cố định máy quay lên vai, vội vàng lấy dây dự phòng anh chuẩn bị cho Neron trong ba lô ra.

Neron ở bên dưới đã không thể kiên trì nổi nữa, "Xiao, tay chân tôi đều không nghe sai khiến nữa rồi, nhưng đáng mừng là, tôi nói không sai, anh đã quay được một tác phẩm leo vách đá vĩ đại. Điều này không hề bi thương chút nào, đây là thắng lợi cực độ của chủ nghĩa lý tưởng trong tôi!"

Nói xong cậu trượt tay rơi xuống vực, máy ảnh mirrorless trên vai Tiêu Chiến đã ghi lại tất cả.

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể ổn định cảm xúc. Anh treo lơ lửng giữa không trung rơi nước mắt, vừa khóc vừa thả flycam xuống tìm thi thể Neron, đồng thời sử dụng thiết bị truyền tin vô tuyến yêu cầu Phong Quất cứu viện.

Dòng nước bên dưới chảy rất xiết, đừng nói đến Neron là một con người bằng xương bằng thịt, ngay cả khi ném một viên đá xuống đó thì nó cũng sẽ bị nghiền nát.

Nửa giờ sau, Tiêu Chiến được trực thăng đưa ra khỏi rừng mưa, sau đó Phong Quất đưa tin khiêu chiến của Neron chưa được hoàn thành. Cùng lúc đó, cũng thông báo tin vui từ Yosemite, một thiên tài leo núi trẻ tuổi đã hoàn thành màn leo free solo lên đỉnh The Dawn Wall, chàng trai thiên tài này đến từ Trung Quốc, tên là Vương Nhất Bác.

Xem ra không phải tất cả những hành vi tự tìm đến cái chết đều sẽ dẫn đến cái chết, đây có lẽ là niềm an ủi duy nhất của ngày hôm nay. Tiêu Chiến nhìn thấy hình ảnh của Vương Nhất Bác trên mạng, cả mặt cả cổ đều đỏ bừng, tóc đẫm mồ hôi, cười tươi quên lối về. Anh hoàn toàn không thể cảm nhận được niềm vui đó, mà ngược lại, anh như thể vừa mới choàng tỉnh từ một cơn ác mộng khác, tim anh đập rất dữ dội, huyết áp dâng cao gần như đè ép toàn bộ linh hồn anh.

Chị Minh cảm thấy không ổn, lập tức tự mình đến Venezuela để an ủi Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đã cãi nhau với chị Minh, thẳng tay quăng chiếc máy ảnh mirrorless xuống.

"Không phải cố tình giấu em, chị cũng đâu thể nào sắp xếp em đi chụp cho Nhất Bác được đúng không? Chị sợ như vậy, tâm trạng của cả hai đều sẽ không ổn định, dễ xảy ra sự cố. Vậy nên, cũng không dám báo trước với em."

Lần đầu tiên Tiêu Chiến lạnh mặt với chị Minh, "Chị Minh, trong ngành này tôi tôn trọng chị, nhưng tôi nói cho chị biết, chỉ lần này thôi, sau này đừng có mà nhắm đến Vương Nhất Bác nữa."

Hồ Minh Minh cũng không phải dạng vừa, "Tiêu Chiến, tất cả chúng ta đều là người trưởng thành, cậu lấy tư cách gì để yêu cầu tôi? Vương Nhất Bác dựa vào cái gì phải được cậu bảo vệ? Tôi không phải đã nói những người tham gia khiêu chiến lần này đều không phải do Phong Quất tìm về, toàn bộ đều tự mình tìm Phong Quất sao?"

Lúc này Tiêu Chiến mới nhận ra mình đã vượt quá giới hạn. Anh không là gì của Vương Nhất Bác hết, dù tình nghĩa thầy trò còn đó, nhưng anh cũng không thể can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của cậu.

"Được rồi, chị thừa nhận, chị thực sự đã tìm Nhất Bác trước." Chị Minh nói, "Chị hỏi cậu ấy có thể làm nhiếp ảnh gia cho Phong Quất không, nhưng cậu ấy từ chối. Cậu ấy nói muốn thử thách leo free solo, vì vậy Phong Quất đã tài trợ cho cậu ấy. Vương Nhất Bác là thiên tài, ai cũng tán thưởng thiên tài. Chiến, em cũng là thiên tài."

Mặt mày Tiêu Chiến khó chịu, không muốn nghe bất kỳ lời khen nào, anh chất vấn Hồ Minh Minh, "Chị đã hứa với tôi là không tìm Nhất Bác."

"Nhưng chị cũng đã hứa với Nhất Bác là không nói cho em."

"Tại sao?" Tiêu Chiến vừa đau lòng vừa kinh ngạc.

"Cậu ấy nói, vẫn chưa nghĩ xong. Chị hỏi cậu ấy chưa nghĩ xong cái gì, nhưng cậu ấy không nói."

Tiêu Chiến đứng lặng tại chỗ một phút, đột nhiên quay đầu bỏ đi.

"Tiêu Chiến! Em đi đâu?"

"Yosemite."

Tbc

Shisha Pangma là một trong những đỉnh núi cao nhất trong dãy Himalaya, nằm ở Tây Tạng, Trung Quốc.

• Vị trí: Tây Tạng, gần biên giới với Nepal.
• Chiều cao: 8.027m, là đỉnh núi cao thứ 14 trên thế giới.
• Khí hậu: khí hậu núi cao, rất khắc nghiệt.

Emperor Face là một địa danh nổi tiếng ở Canada. Địa điểm này nổi bật với những vách đá dốc đứng và hình dáng độc đáo giống như khuôn mặt của một vị hoàng đế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro