Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20. HỆ SỐ RƠI

20. HỆ SỐ RƠI


Bài hát sẽ xuất hiện trong chương này là Quá Nhiều - 太多 - OST Phim Ô Long Thiên Tử


Sau khi Vương Nhất Bác rời khỏi Dương sóc, đi qua vài tỉnh, dừng chân ở khá nhiều thành phố khác nhau. Cậu mang theo ba lô leo núi, đi qua các phố thương mại, các công trình biểu tượng của thành phố và ánh đèn vạn gia đều hiện ra trước mắt cậu, nhưng chưa từng thấy những thứ đó có liên quan đến mình.

Từ nhỏ theo cha mẹ di chuyển giữa các thành phố, thay đổi trường học, cậu chưa bao giờ ở lại một nơi nào quá hai năm. Ma Cao là thành phố cậu ở lại lâu nhất. Vương Nhất Bác khá thích Ma Cao, nếu không phải vì gặp một người hứa sẽ dẫn cậu đi leo núi, có lẽ bây giờ cậu vẫn còn đang ở đó.

Khi không biết đi đâu, cậu thường quay lại Ma Cao, như cách những đứa trẻ khác trở về bên ba mẹ.

Nhưng ngay khi cậu về đến Ma Cao, cậu lại lập tức muốn rời đi. Sau khi đã leo núi tuyết Gongga và chinh phục đỉnh Everest, cậu không còn muốn trở lại làm công việc lau kính cao tầng nữa. Ánh sáng phản chiếu từ tòa nhà Grand Lisboa khiến cậu cảm thấy chóng mặt, không khí ở Ma Cao có mùi vị tựa như dư vị sau khi say rượu.

Chừng như đã nhìn ngắm quá nhiều những khung cảnh của núi non sông dài, lòng chẳng thể về lại nơi phố thị. Cậu lại muốn rời đi, không ngờ đêm đó Ma Cao mưa to sấm rền, tất cả các chuyến bay đều bị hủy. Vương Nhất Bác dứt khoát đi thuê một căn hộ, tìm một công việc.

Cha mẹ của cô nữ sinh trung học đó sở hữu một công ty, nhà ở Tùng Sơn, bình thường đều rất bận rộn, không thể thường xuyên về nhà, vì vậy họ đã sắp xếp cho cô nhóc rất nhiều lớp phụ đạo. Khi Vương Nhất Bác đến dạy gia sư buổi đầu tiên, cậu vừa vặn gặp phải một cô giáo dạy cello chuẩn bị rời đi.

Cô học sinh đứng ở lối cửa, tiễn cô giáo rời đi rồi mời một thầy giáo khác vào. Cô giáo bước đi rất nhanh, đàn cello đeo bên hông, vừa quay lưng đã bước vào thang máy.

"Chơi game cùng nhau không? Hay là đánh đôi đi?" Cô học sinh mặt mũi bơ phờ nói với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lắc lắc xấp đề, "Em biết anh là gia sư vật lý của em chứ?"

"Biết chứ, đánh đôi không?"

Kết quả là buổi đầu tiên đến dạy học, Vương Nhất Bác đã chơi Liên Minh Huyền Thoại với cô bé học sinh suốt hai tiếng đồng hồ, không hề giải một bài tập vật lý nào. Khi rời đi, cậu nói, "Buổi học này không lấy tiền, sau này sẽ bù một buổi."

Cô bé học sinh nói, "Cái đó thì không cần đâu, dù sao bố mẹ em cũng không biết, em cũng không quan tâm, chỉ cần mỗi buổi thầy xuất hiện đúng giờ là được", nói xong, cô bé đẩy Vương Nhất Bác ra ngoài.

Lớp vật lý có ba buổi một tuần, vào chiều tối thứ ba, thứ năm và cuối tuần. Vào tối cuối tuần, Vương Nhất Bác luôn thấy cô giáo dạy cello rời đi vội vã, sau đó cô nhóc kia sẽ mời cậu vào, hỏi cậu có muốn chơi Liên Minh Huyền Thoại không, hoặc ăn McDonald's, nói chung là cuối tuần không bao giờ chịu học bài vật lý. Về sau, Vương Nhất Bác rất tự giác, dứt khoát xách theo hai phần McDonald's đến lớp.

Một tháng sau, cô bé nói với cậu, "Em thích cô giáo dạy Cello của em rồi."

Khi đó đang đánh game đôi, Vương Nhất Bác không thể ngay lập tức phân tâm để bày tỏ sự quan tâm, nên đã chơi thật hay để giúp cô học sinh thắng một ván dễ dàng.

Những cô gái đang tuổi dậy thì rõ ràng không mấy hứng thú với việc thắng được một ván game, cô học sinh tiến đến trước mặt Vương Nhất Bác, "Thầy Vương, em, yêu, cô giáo dạy cello của em rồi."

Nói xong, cô ngả ra sau, chôn mặt vào ghế sofa, "Em không biết mình như vậy có ổn không nữa", sau đó cô nức nở một hồi.

Trong lúc cô khóc, Vương Nhất Bác ăn hết khoai tây chiên và cánh gà còn thừa, nhét đầy đồ ăn trong miệng, uống hai ngụm coca nuốt xuống hết.

"Anh hiểu cảm giác của em, anh cũng đã yêu thầy của mình."

Cô bé ngồi dậy, "Anh nói gì cơ?"

"Anh nói anh từng yêu thầy dạy leo núi và leo vách đá của anh."

Việc đột ngột thú nhận khiến Vương Nhất Bác hơi không thoải mái, cậu cúi đầu xé hộp giấy, vừa ăn vừa phàn nàn "Sao McDonald's không bán tart trứng nhỉ, chỉ có thể ăn bánh khoai môn thôi."

Cô bé ngừng khóc, hỏi cậu, "Sau đó thì sao?"

"Thì không chịu nổi nữa, nên ở bên nhau."

"Vậy sao không chịu nổi?" Cô nhóc dường như rất hứng thú.

Cậu cười với vẻ hơi chua xót, "Thì vậy đó, không chịu nổi, nên ở bên nhau."

"Vậy thầy của anh đâu rồi?"

"Không biết, chia tay rồi."

"Tại sao!"

Vương Nhất Bác cúi đầu, "Vì ở bên nhau rồi phát hiện ra, có nhiều thứ càng không chịu nổi hơn."

"Chuyện gì mà không chịu nổi? Thầy còn có học trò khác à? Thầy kết hôn rồi?", cô học sinh nhanh chóng quên đi mớ cảm xúc rối ren của mình, rõ ràng cảm thấy chuyện tình cảm của thầy giáo vật lý này thú vị hơn.

"Những chuyện phiền phức hơn một chút."

"Là chuyện gì?"

"Muốn biết à, vậy làm xong bài tập cuối cùng, anh kể cho em nghe", cậu đem chút ít vấn đề tình cảm khó nói ra trao đổi, nếu có chút hữu ích cho công việc, cũng coi như là tận dụng hết mức.

Cô bé lật đến trang cuối cùng của tập đề, viết một chữ "Giải" ngay dưới phần đề bài lớn, rồi bắt đầu cắn bút, vò đầu bứt tai, không thể tính ra nổi một con số nào.

Thời học sinh Vương Nhất Bác cũng là một thiên tài vật lý, công thức vừa nhìn là có thể hiểu ngay, không cần phải học thuộc lòng, các bài tập khó cậu đều đưa ra đáp án được ngay, không cần phải có bước suy nghĩ. Nhưng lúc này, cậu cũng có chút ngẩn ngơ, cùng với cô bé học sinh nhìn chằm chằm vào chữ "Giải" đờ người ra.

Cơ học cổ điển, dù có biến tấu đến đâu cũng không thoát ra khỏi định lý Newton, nhưng khi rời khỏi lớp học, có rất nhiều việc không phải chỉ viết một chữ "Giải" là có thể rõ ràng mọi thứ.

"Em có thích đàn cello không?"

Vương Nhất Bác đột ngột hỏi, làm cô học sinh đang mờ tịt với bài tập lập tức dừng lại rồi đặt bút xuống, "Thích chớ!"

"Vì thích cô giáo dạy cello, nên cũng thích đàn cello à?"

"Không phải."

"Vậy là vì thích đàn cello nên mới yêu cô giáo dạy cello?"

Cô học sinh suy nghĩ một lát rồi nói, "Cũng không phải, đó là hai việc khác nhau."

...

Một tuần nữa trôi qua, Vương Nhất Bác lại đụng phải cô giáo dạy cello rời đi nhanh như chớp. Cô ấy đã cắt tóc ngắn hơn cả trước đó, vẫn mang đàn cello bên mình, bước nhanh vào thang máy, bảo sao cô gái nhỏ thích mê.

"Thầy Vương, em tỏ tình rồi!", cô bé học sinh trông rất phấn khích.

So ra thì, phản ứng của Vương Nhất Bác khiến người ta mất hứng, "Ừ, sau đó thì sao?"

"Còn chưa có sau đó, em chỉ mới tỏ tình cách đây một phút!"

Cô nhóc học sinh khoa tay múa chân, "Bây giờ tim em đập nhanh lắm luôn, thầy Vương, hôm nay em lại hết cách tập trung làm bài tập vật lý được rồi!"

Gia sư vật lý bất lực động đậy cơ mặt, tiến triển trong tình cảm của nhỏ học sinh chẳng thể làm cậu sản sinh ra bất kì cảm xúc gì. Có lẽ nhờ vào hạch hạnh nhân không hoạt động mạnh mẽ của mình, Vương Nhất Bác hai mươi mấy tuổi so với những người mười mấy tuổi, dường như có phần già dặn hơn.

"Hôm nay không học có được không? Anh đi ăn mừng với em đi."

"Được", gia sư vật lý không chỉ không có cảm xúc, mà còn không ý kiến gì với việc trốn học.

Cách ăn mừng của mấy cô bé học sinh cùng lắm chỉ là đi đến tiệm game hay quán lẩu, ngoài ra thì mua thêm cả đống giày dép, áo hoodie này kia. Đối với Vương Nhất Bác mà nói, việc làm gia sư và làm bảo mẫu có vẻ chẳng khác nhau là mấy, dù sao cũng không phải chạm vào đống giấy tờ này kia.

Cậu đang đứng bên ngoài cửa hàng trà sữa, cầm cả đống túi này đồ nọ đợi cô bé đi ra, thì nhận được tin nhắn từ Tiêu Chiến.

"Cùng leo K2 không?"

"Không yêu đương thì vẫn có thể cùng leo núi mà?"

"Có còn xem anh là thầy không?"

Tiêu Chiến gửi liên tiếp ba tin nhắn, điện thoại của Vương Nhất Bác cầm không chắc, rơi xuống đất, màn hình bị nứt một đường.

Cô nhóc vui vẻ cầm hai ly trà sữa chạy ra, mém tí đã va luôn vào cậu, "Thầy Vương, thầy muốn trà sữa full đường hay nửa đường?"

"Full đường đi."

Vương Nhất Bác nhét điện thoại vào túi, không trả lời tin nhắn.

Hai thầy trò đi dạo trong công viên Tùng Sơn vào ban đêm, không biết từ khi nào đã uống hết một ly trà sữa lớn.

Vương Nhất Bác hỏi cô bé, "Bây giờ em vui vẻ dữ vậy, không sợ trong lòng cô giáo dạy cello đã có người khác rồi à?"

Cô bé nói, "Nếu trong tim cô ấy đã có người khác, cả đời này em cũng không muốn chơi đàn cello nữa."

Vương Nhất Bác cười cô, "Còn bày đặt nói là hai chuyện khác nhau, rõ ràng là không phân rõ được."

Tối hôm đó, sau khi đưa cô nhóc về nhà, Vương Nhất Bác đi lang thang suốt đêm, gần như đã đi khắp các con phố ở Ma Cao. Lời của cô bé vẫn lặp đi lặp lại trong đầu cậu, "Nếu trong tim cô ấy đã có người khác, cả đời này em cũng không muốn chơi đàn cello nữa."

Khi mặt trời mọc cậu rút điện thoại ra, xóa Tiêu Chiến khỏi danh sách bạn bè trên WeChat, nghĩ thầm, "Mình cũng không muốn leo núi nữa."

...

Một tuần sau, cô bé học sinh báo cho Vương Nhất Bác biết, cô giáo dạy cello đã đồng ý ở bên cô rồi.

Ngày hôm đó, trong lớp học, cô học sinh dùng một cây bút bi mới, lần đầu tiên nghiêm túc giải hết cả một bộ đề vật lý, hóa ra yêu đương có ích cho kỳ thi đại học tới vậy.

Khi lớp học kết thúc, cô bé lấy đàn cello ra, nói sẽ chơi một bản nhạc cho Vương Nhất Bác nghe, coi như là cảm ơn cậu đã dung túng cô suốt thời gian qua.

"Thôi, anh nghe không hiểu nhạc cổ điển." Vương Nhất Bác nói.

"Nhạc pop cũng được, anh muốn nghe bài nào, em sẽ cải biên thành phiên bản cello cho anh."

Vương Nhất Bác nói bừa một bài, "Anh muốn nghe nhạc của《Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện》, em biết đàn không?"

"Phim truyền hình tuổi thơ chứ gì, thầy Vương, hóa ra anh cũng hoài cổ như vậy?"

"Cũng không hẳn", Vương Nhất Bác hồi tưởng, "Ngày trước anh từng sống ở chân núi tuyết của dãy Hoành Đoạn một đoạn thời gian, ở trong một chiếc nhà xe di động, thường không dám dùng điện, mỗi ngày đều chờ thời tiết tốt để leo núi Gongga. Lúc đó chỉ mang theo một cuốn《Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện》, là cuốn thứ bảy không đầu không đuôi." Cậu tự giễu, "Thứ duy nhất để giải trí là đọc cuốn sách đó, mà còn chỉ có thể đọc khi ánh sáng tốt, nên đọc sắp nát luôn rồi."

"Vậy sau đó thời tiết thế nào? Trời quang đãng không? Anh có leo lên Gongga không?"

"Trời quang đãng, nhưng khi ở trên núi gặp phải lở tuyết, không thể lên đến đỉnh mà phải tháo chạy xuống để giữ mạng."

"A? Như vậy không phải thật đáng tiếc sao? Chừng nào anh quay lại nữa?"

"Không đến đó nữa, từ nay không leo núi nữa."

"Vậy sau này chỉ làm gia sư vật lý thôi à? Còn nhà xe di động của anh thì sao?"

"Anh không có nhà xe." Vương Nhất Bác không chờ cô học sinh mở miệng hỏi thêm đã hỏi ngược lại, "Bài hát anh yêu cầu, em có thể đàn không?"

Cô bé cười với cậu. "Tuần sau thì được, em sẽ nhờ cô giáo dạy cello giúp em cải biên."

Vào buổi học phụ đạo hôm thứ năm, cô bé đã có thể tự giải được đề bài lớn cuối cùng về cơ học. Cô nói mình vốn không ghét vật lý, chỉ là làm biếng học cho đàng hoàng.

Những người trẻ có trí nhớ rất tốt, cô nàng hỏi Vương Nhất Bác, "Không phải anh nói là, nếu em giải được đề bài lớn cuối cùng thì anh sẽ kể cho em, rốt cuộc anh không thể chịu nổi điều gì ở thầy của anh vậy?"

Vương Nhất Bác lấy từ ba lô ra một chồng giấy, "Bài đó không tính, quá đơn giản. Nếu em giải được đề bài anh đưa ra, anh sẽ kể cho em."

Cậu thật sự là chán quá không biết làm gì, nên đã nghĩ ra một đề bài cơ học về cú rơi.

"Rơi là một động tác kỹ thuật phổ biến trong leo núi và leo vách đá. Đây là giai đoạn sau khi người leo núi buông tay trong quá trình leo lên, là khoảng thời gian cơ thể rơi tự do đến khi dây thừng chịu tải toàn bộ trọng lượng cơ thể."

"Khi em rơi ra khỏi tuyến đường, dây thừng là phần hấp thụ trọng lực lớn nhất, tất nhiên, đầu dây bên kia cần có một người bảo hộ."

"Hệ số rơi tự do là khoảng cách rơi chia cho chiều dài hiệu quả của dây. Hệ số rơi càng nhỏ, cú rơi sẽ càng an toàn. Cụ thể phải xem lực năng có thể truyền đến điểm bảo vệ trong thời điểm đó, điều này phụ thuộc vào kỹ thuật của người bảo hộ. Hiểu chưa?"

Cả mặt cô bé ngập vẻ hoang mang, "Chắc là hiểu sương sương."

"Vậy giải bài này thử xem."

Dữ liệu chỉ có trọng lượng của người leo núi và người bảo hộ, người leo núi rơi 2 mét, chiều dài dây hiệu quả là 10 mét, hệ số rơi là 0.2, là một cú rơi nhẹ nhàng.

Câu hỏi đầu tiên, biết góc độ của điểm bảo vệ và tải trọng, hãy tính lực cần thiết của người bảo hộ cho các độ cao khác nhau của cú rơi.

Câu hỏi thứ hai, nếu người leo núi đột ngột cắt ngang, người bảo hộ cần phải di chuyển bao xa để đảm bảo người leo núi vẫn trong phạm vi an toàn.

Vương Nhất Bác thiết lập tình huống này dựa trên dữ liệu lần đầu tiên cậu tập luyện ở phòng tập leo núi.

Câu hỏi có phần phức tạp, cô nhóc đương nhiên không giải được.

Vì vậy, thầy Vương tiếp tục kiên nhẫn vẽ sơ đồ phân tích nguyên lý cơ học, phân tích rõ ràng từng trạng thái ở mỗi mốc thời gian, chỉ dẫn cô bé từng bước tự áp dụng công thức để tìm ra đáp án.

Câu hỏi thứ ba còn phức tạp hơn nữa, người leo núi leo đến độ cao 50 mét, người bảo hộ cách anh ta 9 mét, người leo núi rơi 3 mét, thực hiện một cú rơi rất nhẹ nhàng, nhưng vừa mới rời khỏi điểm bảo vệ, lại rơi thêm 3 mét, lúc này chỉ còn 3 mét dây hiệu quả, sau đó lại ngay lập tức rơi thêm 3 mét nữa, nhưng vẫn chỉ có 3 mét dây để hấp thụ trọng lực, sau đó điểm bảo vệ bị rơi ra, cả hai cùng rơi tiếp, tổng cộng rơi 9 mét...

Đề bài phức tạp đến mức không thể hiểu nổi, cô nhóc than thở, "Sao mà ra đề khó dữ vậy trời? Không hợp lý, trong leo núi chẳng ai lại thả rơi kiểu không cần mạng như vậy."

Vương Nhất Bác mặt mày nghiêm túc nói, "Lỡ có thì sao?"

Thác băng cây thông Noel ở Đồng Xuyên, cậu và Tiêu Chiến cũng đã rơi xuống như thế.

"Có thì là bị điên chứ sao!"

Vương Nhất Bác đờ ra, "Cũng đúng như vậy thật."

Rốt cuộc, cậu vẫn không nói rõ điều gì khiến cậu không chịu nổi, lảng tránh chủ đề này. Việc thừa nhận mình là người thay thế, thì ra lại khó nói ra miệng tới vậy, cậu không thể nhắc đến, nhắc đến một câu là lại đau lòng mười ngày, không nhắc thì coi như chưa từng xảy ra.

Tối hôm sau, khi lên lớp, cô giáo dạy cello bất ngờ ở lại, cùng với cô học sinh cải biên bài hát chủ đề 《Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện》cho Vương Nhất Bác, giữ đúng lời hứa sẽ chơi cho cậu nghe bài nhạc đó bằng đàn cello.

Âm thanh của đàn cello rất trầm, hai cây đàn cùng lúc phát ra âm thanh thì càng trầm hơn, không cẩn thận sẽ rất dễ diễn giải nỗi buồn đậm sâu hơn. Vương Nhất Bác ngẩn người lắng nghe, trong đầu phân tích vài giai điệu, giống như phân tích cơ học, như thế khiến cậu cảm thấy nhàm chán.

Khi kết thúc bản nhạc, âm thanh của đàn ngừng lại, hai cô gái bắt đầu song ca bài hát này.

Viện cớ quá nhiều, lý do cũng quá nhiều

Đừng lại hỏi em đã vượt qua nỗi đau này như thế nào nữa

Có lẽ sẽ sống thật tốt

Hoặc chăng sẽ tan biến không dấu vết

Anh bận tâm điều gì

Cô học trò mới biết yêu và cô giáo trẻ, hát bài hát buồn chan chứa tình cảm, thậm chí còn kết thúc bằng một nụ hôn cách hai cây đàn cello.

Lời bài hát chạm đúng vào chỗ đau của Vương Nhất Bác, nhưng cậu lại bất ngờ nhận ra rằng mình có vẻ vẫn chịu đựng được. Đàn cello, giọng hát, và cặp đôi đang yêu, không có gì làm cậu dấy lên cảm xúc quá mãnh liệt. Lần thất tình này như một cú rơi tự do nhẹ nhàng, cậu đã tự buộc dây dài hơn cho mình, giảm hệ số rơi, đảm bảo an toàn.

Có lẽ cậu đã chạm đất rồi.

***

Cuối tháng, quản lý của Grand Lisboa bất ngờ liên hệ với Vương Nhất Bác, hỏi cậu có còn làm thợ lau kính cao tầng không, có một khách hàng giàu có muốn gặp cậu một lần.

"Xin hỏi là khách nào vậy?"

"Là một vị khách hàng ở phòng Deluxe Suite tầng 41, tên tôi không tiện tiết lộ, chỉ biết là một nhà leo núi."

Vương Nhất Bác cảm thấy trong đầu như có một chiếc radar đang kêu bíp bíp báo động, đầu óc ù ù như bị thứ gì đó đánh trúng. Là Tiêu Chiến!

Những quyết tâm trước đó, không leo núi nữa, tránh xa Tiêu Chiến, trong tức khắc hoàn toàn sụp đổ. Dù cậu cố gắng bình tĩnh tiếp tục cuộc trò chuyện, thì tim cậu vẫn không ngừng đập nhanh hơn.

Hóa ra thầy cuối cùng vẫn tìm được cậu. Tuy biết là bỏ đi, xóa bạn, block, toàn là những trò vặt mà ai cũng biết làm, nhưng nếu thực sự muốn tìm một ai đó, sẽ luôn có cách tìm được, mà không chỉ duy nhất một lần.

"Khách hàng đó có phải họ Tiêu không?", Vương Nhất Bác hỏi.

"Cái này tôi không tiện tiết lộ." Quản lý trả lời qua điện thoại.

Thực ra không cần phải xác nhận với quản lý, Vương Nhất Bác khẳng định, người đó chỉ có thể là Tiêu Chiến.

"Gặp ở đâu? Khi nào?"

"Vị tiên sinh ấy cần phải gặp rất nhiều người, tôi chỉ có thể hẹn cậu vào thứ ba tuần sau, cậu muốn buổi sáng hay buổi chiều?"

Vương Nhất Bác bỗng ngớ ra, "Chờ đã, ý của anh là vị khách đó không chỉ hẹn tôi, mà còn hẹn những người khác?"

"Đúng vậy, anh ấy muốn gặp tất cả các thợ lau kính cao tầng ở Ma Cao."

Đầu óc cậu lại bị giáng cho một cú nữa, lần này còn đau đớn hơn vừa nãy.

Bỗng dưng nhớ lại chuyện hồi cậu bảy tuổi, ba đã mua cho cậu một bé chó con lông xoăn. Bé chó rất thân thiết với cậu, khi ba mẹ không có ở nhà, nó sẽ ngủ cùng cậu. Dù cậu đi đâu, chó con cũng đi theo, ngay cả vào nhà vệ sinh cũng vậy. Khi cậu đi học, nó sẽ kêu ư ử tiễn cậu, khi cậu về nhà, chó con sẽ ngoạm dép ra cho cậu.

Cậu luôn mang bé chó ra ngoài chơi, đi đâu cũng có nó theo cùng. Một ngày, chó con gặp tai nạn xe, bị xe tải cán chết, nằm bẹp trên mặt đất, máu chảy khắp nơi. Cậu bị dọa ngốc, không thể khóc cũng không thể nghe thấy mọi người nói chuyện, chỉ đứng bên cạnh chó con cho đến khi trời tối.

Sau đó ba đưa cậu đến chợ chó, để cậu chọn một chú chó con mới mang về nhà. Cậu chọn một chú chó con lông xoăn giống hệt như bé chó đã chết, thậm chí còn đặt tên giống nhau, nhưng về sau cậu chưa bao giờ mang chú chó mới ra ngoài chơi.

Không giống nhau, cậu vẫn thích nhất bé chó lông xoăn cũ. Từ lúc bảy tuổi cậu đã hiểu rằng, chết cũng chẳng sao, chỉ miễn đừng trở thành con chó mới mua là được.

"Vậy... tôi nên hẹn cậu vào sáng hay chiều thứ ba?"

Vương Nhất Bác chợt nhận ra, Tiêu Chiến không phải đến tìm cậu, mà là để mua một con chó mới.

Mất một con thì mua một con mới, dù sao cũng không thể so sánh với con cũ đã chết đi.

"Tôi không có thời gian, hơn nữa tôi cũng không làm thợ lau kính cao tầng nữa."

Cậu cúp điện thoại, quay lại mua hai hộp bánh tart trứng rồi ngồi trên vỉa hè ăn.

Tâm trạng giống như lần đầu tiên trải nghiệm cú rơi, thật con mẹ nó sướng, chỉ là hệ số rơi hơi cao, không an toàn lắm. Cậu cảm thấy may mắn rằng chỉ đến đây mà thôi, nếu thực sự gặp Tiêu Chiến, cậu sợ bản thân sẽ không chịu nổi.

Sau ngày đó, Ma Cao trở nên vô cùng nhàm chán, Vương Nhất Bác quyết định từ bỏ công việc gia sư.

Trong buổi học cuối cùng, Vương Nhất Bác lấy từ ba lô ra cuốn 《Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyền》đưa cho cô bé, "Đây là cuốn mà anh đã đọc ở Gongga, giữ làm kỷ niệm, sau này em đổi gia sư vật lý khác đi."

Cô nhóc lật vài trang, "Ơ? Đây không phải là bài tập cơ học mà anh đã ra cho em sao?" Cô chỉ vào một loạt hình vẽ đơn giản về cú rơi trên trang đầu, "Có thể nhìn ra được động thái của rơi tự do."

"Ừ." Vương Nhất Bác gật đầu.

Hình người nho nhỏ đang thực hiện cú rơi là do Tiêu Chiến vẽ, bên cạnh là dấu mộc đỏ của Biên Nhị và một vệt bơ nhỏ dính vào khi cậu ăn bánh bao thịt bò Yak. Khi rời khỏi Dương Sóc, cậu không mang theo nhiều đồ, đặc biệt là những món đồ liên quan đến Tiêu Chiến, cuốn 《Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện》được cất trong một ngăn nhỏ, khi đó không phát hiện ra.

"Anh tặng cho em tập bảy, vậy bộ sách này sẽ không hoàn chỉnh sao? Chủ của nó sẽ không để ý chứ?"

Vương Nhất Bác khịt mũi, "Kệ anh ta, cuốn sách này ở chỗ ai thì thuộc về người đó."

Trong lòng cậu, toàn bộ bộ sách của Biên Nhị cũng giống như tình cảm của cậu, vừa quý giá vừa rẻ mạt, khi tách ra rồi lại trở thành một món đồ cô độc.

Cô bé lại hỏi, "Sao anh không làm gia sư nữa?"

"Anh vẫn hợp lang bạt khắp nơi hơn."

"Giống như anh từng nói, dưới chân núi tuyết, sống trong nhà xe di động sao?"

"Có thể sẽ không quá giống."

"Vậy sẽ như thế nào?"

"Ừm... Không có xe di động, chỉ có một đôi chân và một cái lều."

Nói xong, Vương Nhất Bác bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Thầy Vương, em sợ mình sẽ làm mất cuốn sách này của thầy!"

"Kệ đi!" Vương Nhất Bác đã bước vào thang máy.

Vài ngày sau Vương Nhất Bác bay đến Thành Đô, khi vừa đáp xuống sân bay, cậu thoáng nhìn thấy Tiêu Chiến, đeo kính râm, bước từng bước vững vàng, mặt không cảm xúc, biến mất giữa dòng người.

Nhìn qua phóng khoáng bất cần, nhưng thực tế lại ngoài mạnh trong yếu. Cậu không chắc đó có phải là Tiêu Chiến hay không, có điều cũng không quan trọng.

Tiêu Chiến đã để trái tim mình ở lại với quá khứ, Tiêu Chiến của hiện tại vốn dĩ không còn tim nữa. Mà Vương Nhất Bác cậu, phải mang theo trái tim của mình bước tiếp về phía trước.

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro