Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19. VÙNG ĐẤT VÔ TÌNH

19. VÙNG ĐẤT VÔ TÌNH

Đoạn cổ chai (bottle neck) là một trong những chướng ngại khó khăn nhất khi leo K2, đoạn đường hẹp và cực kỳ hiểm trở, nơi thường xảy ra tai nạn do sụp lở băng và điều kiện khắc nghiệt.

***

Sau khi Tiêu Chiến thủ dâm xong, cả chân và lưng đều ấm áp trở lại, túi ngủ chật hẹp giống như giường tầng trong nhà xe của anh. Rất nhiều đêm ngủ chung với em học trò cũng ấm áp như vậy. Gió vẫn đang thét gào bên ngoài lều, anh đã ngủ quên khi tay còn chưa kịp rút ra khỏi chỗ ấy.

Thực sự quá mỏi mệt rồi.

Khi tỉnh dậy, anh nghe thấy tiếng cả nhóm đang cứu đồng đội ra khỏi khe băng, rõ ràng anh không chỉ ngủ một tiếng đồng hồ.

Trong lòng bàn tay còn có một đống tinh dịch đã lạnh, Tiêu Chiến dùng tuyết để lau sạch, định tiện thể chỉnh trang bản thân một chút nhưng nhận ra không có gì để chỉnh trang cả.

Đồng đội bị kẹt trong khe băng suốt một đêm, còn sống nhưng dấu hiệu sinh tồn rất yếu, nguy cơ tử vong cao. Có hai đồng đội quyết định đưa anh ta xuống núi, quay về đại bản doanh gọi cứu viện.

Chu Tiềm và ba người khác cũng đã lên đến nơi, trông tình trạng khá tệ. Chu Tiềm bị thương khi bị văng khỏi tường băng, đội y tế đang chườm thuốc giảm sưng lên mắt cá chân của cậu. Biên Nhị và một đồng đội khác cũng bị thương, trán quấn đầy băng gạc.

Tiêu Chiến nghi ngờ hỏi, "Cậu lên tới đây rồi cũng không nhịn được đánh đấm?"

Biên Nhị trả lại cho anh biểu cảm nghi ngờ y hệt, "Hình tượng của tôi trong lòng cậu là vậy đó hả?"

Trước đó mặt mày Biên Vi còn ủ rũ, nghe thấy lời Tiêu Chiến nói, mới có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút, "Anh Tiêu Chiến, tối qua chú em bị đá rơi trúng khi ngủ, nếu không phải đá rơi xuống lều trước, chắc chú đã ra đi luôn rồi."

Biên Nhị sờ sờ băng gạc, "Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc."

Có vẻ như sự vô tình của K2 vào đêm qua không phân biệt một ai, không phân biệt là người ở lại trại hay người ở trên vách băng, không ai an toàn tuyệt đối. Nhưng hôm nay khá tốt, ít nhất anh và cả đội đã tụ họp.

Đến lúc này, trong đội leo núi mười lăm người đã có một người rơi vách núi tử vong, một người bị say độ cao nghỉ lại trại số hai, một người bị mắc kẹt trong khe băng được cứu nhưng dấu hiệu sinh tồn yếu, phải điều hai người đưa xuống núi, ba người bị thương nhẹ. Mất tổng cộng ba cái lều, thực phẩm và nhiên liệu không thiếu, dây leo chính tiêu hao nhiều hơn dự kiến, thời tiết sắp tới vẫn còn chưa rõ. Mọi người đang thảo luận về kế hoạch và hành trình tiếp theo.

Chuyên gia khí tượng đã gặp nạn, Tiêu Chiến là người duy nhất đã leo K2 lần thứ hai, và cũng là tiên phong có kỹ thuật mạnh nhất, mọi người đều chờ ý kiến của anh.

Anh nói: "Thời tiết hiện tại vẫn tốt, phù hợp để leo núi, có xu hướng chuyển biến xấu, cần tiếp tục di chuyển linh hoạt ứng biến."

Phân tích khách quan, tất cả mọi người đều tán đồng.

"Vậy cụ thể thì sao?", Có người hỏi.

Tiêu Chiến nhìn lên trời: "Dự đoán chiều tối sẽ có gió tuyết mạnh, tôi kiến nghị xuất phát càng sớm càng tốt, dừng lại ở C3 để nghỉ ngơi trong thời gian ngắn, nhưng không dựng lều, đến buổi chiều dù thời tiết thế nào cũng phải tìm một địa điểm thích hợp để phân ra dựng lều."

Anh vừa dứt lời, có người đứng lên: "Tiêu Chiến, sao anh lại vội leo lên đỉnh thế? Ít nhất cũng nên ở lại trại số 3 một đêm."

Tiêu Chiến khẳng định chắc nịch, "Thực ra không cần phải ở lại C3, trại không nhất định là nơi an toàn nhất, tối qua C2 đã có đá rơi, càng lên cao tình hình càng phức tạp, dựng trại dọc đường có thể phân tán bớt rủi ro."

Chu Tiềm đứng dậy, "Tôi không nghĩ việc phân tán rủi ro là cần thiết, nếu gặp tình huống đặc biệt khó khăn, mọi người cùng nhau sẽ dễ giải quyết hơn. Anh làm vậy quá mạo hiểm."

"Leo K2 vốn là mạo hiểm, leo lên càng nhanh, rút xuống càng sớm, có gì không đúng?" Cũng có người đứng về phía Tiêu Chiến.

"Nhưng như vậy không hợp lý, chúng ta không cần phải cạnh tranh với K2 về thời gian, nó đã ở đây hàng vạn năm, chúng ta tuổi gì mà so, tại sao phải liều mạng với nó?"

Câu hỏi vặn của Chu Tiềm dường như đã chạm vào một dây thần kinh nào đó trong tiềm thức của Tiêu Chiến.

Anh kìm nén nỗi thăng trầm trong lồng ngực, lạnh giọng nói, "Tôi không nghĩ vậy."

"Anh không nghĩ vậy?", giọng Chu Tiềm rất kích động, "Đúng, kỹ thuật của anh tốt, anh không sợ chết, nhưng ở đây có những người không giống anh! Họ không sống trong nhà xe di động! Họ có cha mẹ, có vợ con! Sống sót quan trọng hơn chinh phục đỉnh núi!"

Dây thần kinh yếu ớt nhất lại bị Chu Tiềm đâm trúng, Tiêu Chiến không nhận ra mình đã gào lên, "Tôi chưa bao giờ nói rằng phải bất chấp mạng sống để leo tới đỉnh!"

"Nhưng phong cách của anh quá táo bạo, với đa số người mà nói, đó chính là liều mạng!"

Tiêu Chiến lặng người, không hiểu nổi. Từ trước đến nay, anh luôn giữ vai trò hỗ trợ cho người khác, với tư cách là học trò, anh tính toán cho Biên Viễn, với tư cách là thầy, anh lo nghĩ cho Vương Nhất Bác. Sao anh lại có thể là người táo bạo, đám người này chưa bao giờ thấy cái gì mới gọi là táo bạo.

Cuối cùng, khi bỏ phiếu, quyết định của Tiêu Chiến bị bác bỏ, phần lớn mọi người vẫn muốn cắm trại qua đêm ở C3.

Nhà leo núi quả thật giống như những con bạc, nhưng chỉ đến khi đặt cược mạng sống, mới biết được ai là con bạc thực sự.

Tiêu Chiến thu dọn lều, mọi người chuẩn bị xuất phát, áp suất không khí rất thấp.

Chu Tiềm bị thương ở chân, không còn phù hợp làm tiên phong và chụp ảnh, trở thành một thành viên bình thường trong đội. Tiêu Chiến liếc nhìn cậu ta từ xa, cảm thấy vô cùng phiền.

Anh coi khinh, anh coi khinh cả đội ngũ này. Lẽ ra anh nên giống như Vương Nhất Bác, tự mình leo.

Đến trại số 3, dựng lều và ăn uống, Tiêu Chiến buồn bã nghĩ ngợi, ngay cả khi nước trong bếp đã sôi anh cũng không nhận ra.

Biên Nhị vỗ vỗ anh, "Hình như tôi hiểu tại sao trước đây anh tôi lại thích làm cộng sự với cậu rồi."

"Tại sao?"

"Điên chứ sao", Biên Nhị có chút tự chế giễu, "Cả hai đều là kẻ điên."

Tay hắn đang vọc vọc khóa chính trên dây an toàn, "Giám đốc sản phẩm và nhà thiết kế của Phong Quất đều bó tay rồi, thiết kế nhiều thiết bị bảo vệ mạng sống như vậy, nhưng có người lại cứ muốn tháo nó ra. Tôi mẹ nó giờ cũng hơi hơi hiểu tại sao rồi."

Biên Vi len lén lại gần để nghe cuộc trò chuyện của họ, giám đốc sản phẩm và nhà thiết kế mà chú nhỏ nhắc đến là mẹ cô.

Lách cách, Biên Nhị liên tục đóng mở khóa chính trước ngực, "Khóa thực ra là an toàn, nhưng có muốn đeo khóa hay không vẫn phụ thuộc vào con người. Chuyên gia khí tượng rơi xuống hôm qua, nếu không gặp nạn, tôi đoán anh ta sẽ cùng cậu làm tiên phong."

Tiêu Chiến siêu ghét cái kiểu nói vòng vo này của Biên Nhị, anh vác một sợi dây thừng đi đến vách đá, tự mình leo lên, không thèm ăn uống gì.

"Anh Tiêu Chiến, anh làm gì vậy?"

"Anh đi khảo sát tuyến đường cho ngày mai." Tiêu Chiến không thèm ngoái lại.

Biên Nhị thấy Biên Vi ở phía sau mình, hỏi cô, "Có phải chú làm người khác thấy phiền dữ lắm không?"

Biên Vi có gì nói đó, "Chú nhỏ, chú không phiền, chú chỉ là hay lải nhải thôi."

Cô bổ sung, "Trừ lúc đánh nhau, lúc đó chú không lải nhải."

Biên Nhị cảm thấy tinh thần bị tấn công triệt để, hắn theo chân Tiêu Chiến, thắt dây thừng vào khóa chính của mình, "Tiêu Chiến, tôi cùng cậu lên bố trí dây."

Tiêu Chiến nhìn hắn một chút, không từ chối, tiếp tục leo lên.

Lại là một vách đá hỗn hợp băng và đá, leo lên một đoạn, tê dại cả người. Chỉ cần thời tiết không tệ đến mức hủy diệt, kỹ thuật không phải vấn đề, điều cần đối mặt chỉ là thể lực và sức tập trung. Leo núi giống như tu hành, không khó đoán trên đỉnh núi có gì, nhưng nếu không thể lên đến nơi, thì không thể vượt qua rào cản trong lòng.

Tiêu Chiến leo lên rất nhanh, cũng leo rất sướng. Biên Nhị cố gắng hết sức để theo kịp anh, cảm giác đau đớn mạnh mẽ và niềm hạnh phúc mãnh liệt khiến hắn càng thêm phấn khích. Đã rất nhiều năm hắn không hợp tác với Tiêu Chiến rồi.

Tiêu Chiến leo rất tốt, khi nghỉ ngơi, anh không hề nhíu mày, chỉ đứng đối diện với gió, nhìn xuống các lều trại bên dưới, ánh mắt lướt qua, cả mặt đầy vẻ khinh miệt.

Biên Nhị muốn phát điên, hắn phát hiện ra rằng Tiêu Chiến vẫn luôn khiến hắn say mê như xưa.

Dây thừng đã được bố trí xong, Tiêu Chiến nhìn trời, "Xuống thôi. Hướng mây bắt đầu hỗn loạn rồi."

Khi anh chuẩn bị cuộn dây và tiến gần đến vách đá, Biên Nhị nắm lấy cánh tay anh, "Tiêu Chiến..."

"Dù cậu muốn leo thế nào, tôi cũng đứng về phía cậu."

Biên Nhị nói rất nghiêm túc, khiến Tiêu Chiến cảm thấy không thoải mái.

Nhiều năm như vậy, làm sao có thể không hiểu được Biên Nhị đang nghĩ gì, anh giãy tay ra, cười cười, "Tôi không muốn leo kiểu gì cả, chỉ đi theo cả đội thôi."

Anh không đáp lại Biên Nhị bằng bất kỳ điều gì đặc biệt.

Về đến trại, Tiêu Chiến đã cực kỳ đói. Nước sôi trước khi anh khởi hành giờ đã đông cứng cả nước cả bếp, cứng hơn cả đá. Mặt trời vẫn mọc từ phía đông, lặn ở phía tây, nhưng bầu trời không yên bình đẹp đẽ, mây đen vần vũ giữa trời.

Anh buộc phải tự mình ăn một thanh sô-cô-la.

Dù nó vẫn làm anh thấy gắt cổ họng, nhưng đầu gối không còn run rẩy, chân cũng ấm lên chút ít.

Anh lại ăn một thanh nữa.

Tại sao lại có người mê đồ ngọt tới vậy? Thực sự khó hiểu. Vương Nhất Bác chắc hẳn đã ăn khá nhiều sô cô la ở Gongga.

...

Trại số 3 nằm ở độ cao 7400 mét, vẫn đặt trên một sườn dốc hẹp, độ nghiêng cao hơn nhiều so với C1 và C2. Do đã mất ba lều, một số người phải chen chúc vào lều của người khác, điều kiện nghỉ ngơi vô cùng khắc nghiệt.

Vào lúc nửa đêm, bão tuyết đến như đã hẹn. Vào lúc bình minh, gió tuyết vẫn không ngừng thổi mạnh, Tiêu Chiến đề nghị xuất phát giữa bão tuyết, nhưng Chu Tiềm không đồng ý, hai người lại tranh cãi.

Đến chiều, gió đã ngừng, nhưng tuyết vẫn rơi, cả đội buộc phải đội tuyết tiếp tục di chuyển, sắc trời cực kỳ xấu.

Tiêu Chiến và ba người khác kết đội đi trước, vượt qua đoạn dây thừng, tiếp tục làm tiên phong.

Giữa C3 và C4 chênh lệch 500 mét độ cao, nhưng độ dốc thoai thoải hơn một chút, độ khó khi leo giảm nhẹ. Vào ban đêm, Tiêu Chiến và nhóm của anh vượt qua đỉnh núi và đến C4, dựng lều đun nước, sau đó những người khác cũng lần lượt đến, gió tuyết vẫn chưa ngừng.

Nửa đêm, trong vòng nửa giờ xảy ra ba lần sạt lở tuyết, tiếng động như sấm. Sạt lở tuyết xảy ra gần chỗ họ, tất cả mọi người đều thoát khỏi một kiếp này, không có thương vong.

Tâm trạng của mọi người dần dần trở nên bất ổn, không ai dám ngủ, vì sạt lở tuyết bất cứ lúc nào cũng có thể chôn vùi cả người và lều, trong tình huống này, mọi người thà rằng chọn thức.

Tiêu Chiến cầm máy ảnh mirrorless chụp ảnh, anh có thể thấy những khuôn mặt này vẫn còn ngập tràn hy vọng vào bình minh.

Có lẽ chính vì những ánh mắt khao khát này đã kích thích anh, việc chinh phục đỉnh núi giống như ma chú, lặp đi lặp lại trong đầu anh.

Sau đó máy ảnh hết pin, thời tiết âm u nhiều ngày liên tục, pin năng lượng mặt trời cũng đã cạn kiệt, mọi người bị kẹt lại ở C4 ba ngày.

Bão tuyết vẫn rất dữ dội, thỉnh thoảng xảy ra sạt lở tuyết, lớp tuyết dày cuồn cuộn tạt qua lều, trượt xuống sườn núi.

Mỗi lần sạt lở tuyết xảy ra, có hai người phải ra ngoài dọn dẹp tuyết tích tụ, nếu không lều sẽ bị đè bẹp. May mắn là đây chỉ là sạt lở tuyết mức độ nhẹ nhất, tuyết lác đác rơi xuống như cát, chỉ để lại một lớp trắng xoá.

Không ai biết còn phải mắc kẹt ở đây bao lâu nữa, trong lúc chờ đợi chỉ có tiêu hao nhiên liệu, thực phẩm, và cả ý chí.

Để tiết kiệm vật tư, họ ăn rất ít, đói rét khổ cực, tâm trạng rất tồi tệ.

Trong lều chỉ có mùi CO2 và mùi vớ ẩm ướt không thể khô rất khó ngửi. Một người leo núi bị thương khi ra ngoài lều để hít thở không khí, ngay sau đó anh ta nhận ra rằng mình đã có triệu chứng say độ cao. Điều này làm mọi người càng thêm lo lắng và bực dọc.

Hiện tại chỉ còn 700 mét là lên đến đỉnh, nhiều người tự thấy bản thân chỉ có thể dừng lại ở đây. Vào ngày thứ tư, bão tuyết không còn dữ dội như trước, có ba người leo núi từ bỏ việc lên đỉnh và quyết định xuống núi. K2 không phải là ngọn núi bình thường, việc đạt đến độ cao 7900 mét đã được xem là cực kỳ xuất sắc.

Khi họ rời đi, Tiêu Chiến đang vác dây thừng đi về hướng ngược lại, con đường làm tiên phong, anh chưa bao giờ định để lại cho người khác, cũng không tin tưởng người khác. Tuyết mịn bị thổi tung bay khắp trời, tầm nhìn vẫn rất kém.

Có một người đi theo sau anh, "Tiêu Chiến, cùng đi đi!" Biên Nhị cũng đang vác theo dây thừng.

Tiêu Chiến nghiêng đầu ra hiệu hắn đi theo.

Một lúc lâu sau, hai người quay trở lại, bão tuyết vẫn đang hoành hành.

Đến lúc này, đội leo núi mười lăm người còn lại bảy người, họ chia sẻ hai hộp thịt hộp cuối cùng, uống cà phê hòa tan, cuối cùng đã hết sạch lương thực. Ngoài một ít sô-cô-la và một ít thanh protein mang theo, không còn gì để ăn.

Biên Vi nói: "Nhìn tình huống này chúng ta có lẽ chỉ có thể đợi cơ hội rồi xuống núi, nếu không thì không chết vì lạnh cũng chết vì đói."

"Hoặc là bị tuyết lớn chôn vùi." Có người bù thêm một câu.

Mọi người đều thất vọng ủ rũ, từ đầu tới cuối Tiêu Chiến vẫn trầm mặc.

Ba giờ sau, gió mạnh và tuyết lớn bất ngờ yếu đi, K2 dường như muốn thể hiện chút nhân từ hiếm có, như thể đang níu giữ những người leo núi cuối cùng.

Những con bạc leo núi sẽ không thể chống lại cám dỗ của việc thời tiết tốt lên, bảy người đã vứt bỏ lều và bếp gas, quyết định lên đường với trọng lượng nhẹ hơn, quyết tâm chinh phục đỉnh núi sục sôi hơn bao giờ hết. Quyết tâm đó đã vượt qua bất kỳ thời điểm nào trước đây.

Nhưng chỉ một giờ sau, khi đi qua đoạn đường nút thắt cổ chai hiểm trở nhất của K2, họ buộc phải dao động.


Đó là một vách đá băng lớn cực kì dốc, bên trên lộ ra những gờ tuyết có lớp tuyết cực kì dày nặng, được tích tụ qua nhiều năm, từng lớp từng lớp xếp chồng lên nhau, nén lại vừa chặt và vừa chắc.

Phía trên lớp tuyết đó chính là sông băng, ánh sáng mặt trời làm sông băng tan chảy, tạo ra vô số cột băng sắc nhọn. Khi có gió hoặc âm thanh, cột băng sẽ gãy, rơi xuống lớp tuyết gây ra tuyết lở. Một khi xảy ra tuyết lở, những khối tuyết dày như tòa nhà hai ba tầng này sẽ rơi xuống, cứng như đá, tốc độ rơi còn nhanh hơn cả tàu cao tốc. Chỉ cần bị mặt cắt sắc nhọn của nó xẹt qua thôi cũng đủ để bị thương nặng đến mức không thể tiếp tục leo lên. Nếu không may bị dội trúng, có thể sẽ ngay lập tức biến thành một vũng máu.

Tiêu Chiến đau lòng nhìn vực thẳm trống rỗng bên dưới, không thấy gì, giống như một cái hố đen hun hút. Mỗi người đều mang cùng một biểu cảm trên mặt, đều đang kiềm chế cảm giác sắp sụp đổ, vì ở đoạn đường nút thắt cổ chai nguy hiểm này, bất kỳ động tĩnh nhỏ nào cũng đều tiềm ẩn nguy hiểm.

Mười giây trước, một đồng đội không may bị một khối tuyết từ trận tuyết lở phía trên đè trúng, chưa kịp phát ra tiếng kêu cứu đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Có lẽ giờ đã trở thành một vũng máu.

Biên Vi đột nhiên bị rơi, Biên Nhị hoảng hốt kéo chặt dây an toàn, nhanh chóng kéo cô lên.

Cô sụp đổ, hoàn toàn không thể đứng vững bằng hai chân, nước mắt rơi xuống mặt nạ chống gió rồi lập tức đóng băng. Lần đầu tiên nhìn thấy tốc độ giết người của K2 ở khoảng cách gần như thế, cô bé thật sự bị dọa sợ.

"Có phải ba em đã chết như thế không? Nên mới không thể tìm thấy thi thể."

Cô không dám nói to, vì biết rằng nếu làm vậy có thể sẽ gây ra một trận tuyết lở nghiêm trọng hơn, chỉ che miệng rồi gục ngã dựa vào Biên Nhị.

Lúc này Tiêu Chiến mới để ý thấy, người leo núi ở gần nhất với đồng đội vừa gặp nạn, người bác sĩ mang theo hộp thuốc, giờ cũng đang bị treo lơ lửng, quần áo leo núi bị rách, cả người đầy máu, có thể vừa rồi đã bị cạnh của khối tuyết va chạm.

Tiêu Chiến và Chu Tiềm nhanh chóng kéo đồng đội đó lên, cố gắng đặt anh ta nằm phẳng trên sườn tuyết, để tránh bị rơi thêm nữa, họ dùng hai cái dùi băng và dây để cố định. Đồng đội bị thương nói không nên lời, cơ thể không cử động được, biểu cảm rất đau đớn, có thể đã xuất huyết nội tạng hoặc não. Chu Tiềm lấy thuốc bột trị thương từ trong hộp thuốc ra, rắc lên da người đó, bột thuốc và máu chảy ra nhanh chóng đóng băng, mảng tuyết trắng xung quanh nhuộm một màu đỏ tươi.

Biên Nhị che mắt Biên Vi.

Tiêu Chiến và Chu Tiềm cùng một người leo núi khác liên tục an ủi đồng đội bị thương, nhưng không biết làm thế nào để giúp anh ta cảm thấy dễ chịu hơn.

"Chúng ta không thể cứu được anh ấy, nán lại lâu ở đoạn đường hiểm trở này quá nguy hiểm."

Mỗi người nắm lấy tay đồng đội bị thương, làm động tác respect, có nghĩa là, họ từ bỏ anh ta.

Ở độ cao trên 8000 mét, có một nguyên tắc bất thành văn, khi đồng đội của bạn không thể tự di chuyển, bất kỳ hành động di chuyển người đó hoặc ở bên cạnh họ đều có thể sẽ dẫn đến cái chết của chính bạn.

Để có thể nhìn thẳng vào K2, bạn phải học được cách lạnh lùng như nó.

Rời khỏi đồng đội bị thương, Tiêu Chiến di chuyển rất chậm đến bên cạnh Biên Nhị và Biên Vi, "Bé con, đến 8000 mét rồi, ngay cả những người đàn ông to lớn cũng gần như không chịu nổi. Em đã leo đủ chưa?"

Biên Vi khóc đến mức gần như không thở nổi.

Tiêu Chiến nói tiếp, "Em đã rất đỉnh rồi, xuống đi nha, được không? Bằng không, anh và chú nhỏ của em sẽ không thể giải thích với ba em đâu."

Biên Vi gần như cắn rách môi, run rẩy gật đầu.

Tiêu Chiến nói với Biên Nhị, "Chờ con bé bình tĩnh lại một chút, cậu dẫn em ấy xuống đi, nhất định phải cẩn thận đấy."

Biên Nhị gật đầu.

Chu Tiềm và một người leo núi khác cũng đến gần, có thể thấy bước chân của Chu Tiềm ngày càng nặng nề hơn.

Cậu hỏi Biên Nhị, "Anh đi một mình có ổn không?"

"Ừ."

"Tôi sẽ đi cùng anh."

Biên Nhị nhìn Chu Tiềm với vẻ mặt hoài nghi.

Cậu là bạn đồng hành mà Tiêu Chiến chọn, đỉnh núi đã gần ngay trước mắt, lại định từ bỏ? Nếu không phải Biên Vi vẫn đang dựa vào hắn, chắc chắn hắn đã ngay lập tức đấm Chu Tiềm một cú.

Nhưng Tiêu Chiến lại không thấy bất ngờ. Chu Tiềm rất thông minh, kỹ thuật tốt, tính cách cũng không tồi, nhưng hoàn toàn không phải là người anh cần. Trong cuộc hành trình này, anh đã nhận ra từ sớm, vì vậy việc Chu Tiềm có tiếp tục leo hay không, anh vốn dĩ không quan tâm lắm.

Anh liếc nhìn người leo núi cuối cùng còn lại ở đây, dùng ánh mắt hỏi về dự định tiếp theo của anh ta. Người đó thậm chí không dám nhìn vào mắt Tiêu Chiến, "Tôi cũng sẽ xuống cùng họ."

"Đi đường cẩn thận."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng vỗ vai Chu Tiềm, rồi lại vỗ vai người leo núi kia, sau đó một mình đi về phía đoạn nút thắt cổ chai dài dăng dẳng.

Ở độ cao 8100 mét, giữa đoạn nút thắt cổ chai nguy hiểm này, một người đã chết, một người bị thương nặng, bốn người xuống núi, chỉ còn Tiêu Chiến một mình tiếp tục chinh phục đỉnh núi.

Mặt trời bất ngờ ló dạng, sắc hồng từ mặt trời bao phủ dãy Karakoram, bầu trời màu hồng cam, mặt đất cũng phủ sắc cam hồng, vách băng tuyết phủ trắng xóa cũng bị ánh sáng mạnh chiếu xuống chói lòa, làm mắt người đau rát.

Không còn dù chỉ một luồng gió, Tiêu Chiến chỉ nghe được tiếng thở hổn hển của chính mình, ngoài ra, trời đất dường như không còn bất kỳ thứ gì tồn tại. Thời gian như bị xé nát hoặc như đã bị dồn nén lại, anh không thể cảm nhận được bất cứ điều gì.

Vài giờ sau, anh cuối cùng đã vượt qua đoạn nút thắt hiểm trở rồi leo thêm được 100 mét nữa.

Tiêu Chiến dùng crampon đào ra một cái hang tuyết để cản gió, trải túi ngủ ra, nhai vài miếng sô cô la rồi lại nhai vài miếng tuyết, sau đó chui vào túi ngủ.

Tay chân anh lạnh đến mức gần như không còn cảm giác, vì không có nước nóng, có lẽ cả đêm cũng không thể cảm thấy ấm lên. Tấm bùa bình an làm bằng da lạc đà cũng đông cứng, không thể nắm chặt, khi cố gắng siết lấy thì tay sẽ đau. Anh chỉ còn cách sờ vào túi ngủ, nói bằng giọng khản đặc, "Ba ba Phong Quất ơi, lần này tôi lại cược một lần nữa, cược ngài sẽ không để tôi chết cóng ở đây."

Qua một lúc sau, anh lại nói, "Nếu thật sự không quay về được nữa, bây giờ có phải tôi có thể gửi tin nhắn cho nhóc đó rồi không?"

Anh run cầm cập lấy điện thoại ra, bật máy, dùng những ngón tay đông cứng chạm từng cái từng cái một vào màn hình.

"Nhật ký leo núi: 2023.8.23, độ cao 8300 mét, trời quang, ban đêm có gió. Hôm nay lần đầu tiên cảm thấy may mắn, Vương Nhất Bác từ chối leo K2, Vương Nhất Bác chọn đúng rồi, không thì chắc chắn sẽ còn điên hơn mình."

WeChat đã xóa bạn, ít nhất cũng còn số điện thoại. Tiêu Chiến cố gắng ấn nút gửi một lúc, rồi mới nhận ra, không có sóng.

Khi tỉnh dậy, bên tai truyền đến tiếng thở nặng nề. Là một gương mặt mà anh ngày nhớ đêm mong.

"Vương Nhất Bác... sao em lại đến đây!"

Khi kéo gương mặt đó đến gần, Tiêu Chiến mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại, sao có thể là Vương Nhất Bác được chứ.

"Biên Nhị, Biên Nhị."

Tiêu Chiến đánh thức Biên Nhị, môi Biên Nhị trắng bệch như da mặt.

"Chuyện gì vậy? Biên Vi đâu?"

Biên Nhị cũng nói bằng giọng khản đặc, "An toàn. Tôi đã đưa con bé trở lại trại số 4 rồi mới lên đây, có Chu Tiềm và người khác dẫn con bé xuống, không vấn đề gì lớn."

Tiêu Chiến thở phào, lòng nhẹ nhõm một nửa.

"Vậy cậu sao lại lên đây?"

"Một mình cậu chinh phục đỉnh K2, tôi không nhìn nổi."

Tiêu Chiến nhíu mày, cảm giác bất an dâng lên trong lồng ngực.

Biên Nhị nói tiếp, "Nếu cậu thành công, không phải sẽ phá kỷ lục sao. Tôi sợ đến lúc đó tôi sẽ quá ghen tị, nên lên đây chia sẻ một nửa thành quả chiến thắng."

Cả hai đều cực kì khó khăn nặn ra một nụ cười.

"Biên Nhị, cậu bị say độ cao đúng không?"

Biên Nhị đặt tay lên trán, băng gạc chỗ vết thương do đá rơi trúng mấy ngày trước giờ đã bẩn đến không nhận ra hình dạng.

"Một mình leo qua đoạn đường hiểm trở thật mẹ nó đòi mạng. Tiêu Chiến, cậu làm sao mà vượt qua được vậy?"

Tiêu Chiến lại hỏi, "Cậu bây giờ có chóng mặt hay thấy thiếu oxy không?"

"Tôi không."

Tiêu Chiến thở phào, "Vậy tốt rồi! Nhưng tôi hiện tại có hơi say độ cao, tôi đoán sẽ không thể hồi phục ngay lập tức, cách duy nhất là leo lên đỉnh càng sớm càng tốt rồi lập tức xuống núi."

"Được!"

Biên Nhị đi theo Tiêu Chiến về hướng đỉnh núi, vừa đi một bước đã ngã vào tuyết, mặt dán trên tuyết, ngã một cú lạnh thấu xương. Hắn đã có triệu chứng say độ cao từ lâu, sau khi đưa Biên Vi xuống trại số 4, hắn quyết định lên đây tìm Tiêu Chiến, đoạn đường leo lên rất gấp gáp, đến điểm đầu của đoạn đường nút cổ chai hiểm trở nhất thì bắt đầu cảm thấy cơ thể không có đủ lượng máu cần thiết, nhưng vẫn gắng gượng vượt qua. Chỉ mới đuổi kịp Tiêu Chiến cách đây nửa tiếng, còn chưa kịp mở túi ngủ của mình đã ngủ luôn bên cạnh Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nâng Biên Nhị dậy, cả hai mệt mỏi cùng ngồi trên sườn tuyết.

"Tôi không phải là một người tiên phong tốt." Tiêu Chiến nói.

Biên Nhị cười, "Cậu không phải giờ mới phát hiện ra đó chứ, bao tệ, tự cho mình trâu bò dữ lắm, chỉ lo leo lên, vốn dĩ không quan tâm đến sự sống cái chết của người khác."

Tiêu Chiến nói, "Mẹ kiếp, cậu mới lần đầu quen biết tôi hay gì. Tim tôi từ trước đến giờ có đặt ai khác vào đâu, chỉ có bản thân tôi thôi."

"Cậu đúng là thứ ngu."

"Cậu còn ngu hơn."

"Tôi ngu chỗ nào?" Biên Nhị hỏi.

"Say độ cao vẫn muốn leo đỉnh, thì đúng là bị ngu."

Biên Nhị im lặng một lúc mới nói, "Tôi chính là muốn cùng cậu làm chuyện ngu ngốc một lần."

Tiêu Chiến ngày càng thiếu oxy, kéo mặt nạ xuống, hít thở một hơi lớn không khí lạnh lẽo.

Anh lại lấy điện thoại ra, gửi cho Vương Nhất Bác, "Nhật ký leo núi: Người leo núi phải trở thành đồng minh với nhau, khi cần thiết phải bỏ qua những chuyện vặt vãnh. Ban đầu anh vốn nghĩ, mình sẽ giống như Vương Nhất Bác, một mình chinh phục đỉnh núi."

Còn cách đỉnh núi 150 mét, Tiêu Chiến và Biên Nhị đều cảm thấy dưới chân rung chuyển, âm thanh ầm ầm trầm thấp kéo dài một lúc, rồi họ nghe thấy một tiếng nổ lớn như xẻ núi. Mái tuyết bên trên khu vực nút thắt cổ chai lại sạt lở nặng, toàn bộ khu vực bị nứt do lần lở tuyết trước đó tạo ra đã bị phá hủy, mái tuyết lại có hình dạng mới.

Đầu Biên Nhị đau dữ dội, cảm giác thiếu oxy càng ngày càng nặng hơn.

Hắn nói với Tiêu Chiến, "Cậu lên trước đi, tôi ngủ một tí, rất nhanh sẽ đuổi kịp."

Tiêu Chiến biết tình trạng say độ cao của hắn càng lúc càng nghiêm trọng, "Không thể ngủ, nếu ngủ cậu sẽ bị hạ thân nhiệt."

Biên Nhị lại nói, "Tiêu Chiến, cậu có vui không?"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, "Không vui như trong tưởng tượng."

"Tiêu Chiến, cậu có buồn không?"

"Có một chút."

Nước mắt của Tiêu Chiến rơi xuống, Biên Nhị dường như đã không còn sức lực để nhận ra.

Anh đặt Biên Nhị nằm phẳng trên chỗ dốc, "Biên Nhị, đừng ngủ, tôi sẽ đưa cậu lên đỉnh núi rồi đưa cậu xuống, chỉ còn 150 mét nữa thôi, nhất định sẽ làm được."

Mắt Biên Nhị dần dần khép lại.

Say độ cao là những triệu chứng xảy ra do lượng oxy trong máu quá thấp, nếu không kịp thời thở oxy hoặc dùng thuốc, sẽ phát triển thành bệnh lý độ cao*, ban đầu là chóng mặt, thiếu oxy, mệt mỏi, khả năng phán đoán kém, dần dần sẽ mất ý thức, hạ thân nhiệt, cuối cùng sẽ tử vong.

*Bệnh lý độ cao có hai loại là Phù Não Do Độ Cao và Phù Phổi Do Độ Cao. Mình tìm hiểu dựa theo triệu chứng thì Biên Nhị đang mắc phải bệnh Phù Não Do Độ Cao.

Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, "Nhật ký leo núi: Độ cao 8500 mét, trời quang, sắc trời kỳ dị. Biên Nhị sắp không trụ nổi nữa rồi, anh cũng không biết mình còn có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa. Những đội viên khác đều đã đã gặp nạn hoặc từ bỏ leo đỉnh. Nhất Bác, hy vọng sau này em đừng leo núi một mình nữa. Mong em bình an."

Tất cả những tin nhắn này đều không thể gửi đi, anh nghĩ, thôi thì giữ lại trong điện thoại cũng được, coi như là di ngôn vậy.

Họ đã chinh phục tất cả các đoạn đường nguy hiểm nhất trên đỉnh núi K2, chỉ cần thêm một hơi nữa để leo lên sườn tuyết, là có thể đạt được đỉnh cao 8611 mét mà họ hằng mơ ước. Mà lúc này, đầu Tiêu Chiến cũng đau như búa bổ, phổi như sắp nổ tung.

"Biên Nhị, đừng ngủ..."

Tiêu Chiến vứt cả túi ngủ và camera đã ghi lại toàn bộ hành trình này, dùng vai đỡ Biên Nhị, kéo hắn hoàn thành những bước cuối cùng để lên đỉnh. Tuyết sâu đến đầu gối, mỗi một nơi anh đi qua đều tạo thành những hố tuyết sâu.

Bỗng nhiên, một cơn mưa nắng ập đến, không kịp phòng bị, hai người đều bị dội ướt sũng. Ánh mặt trời làm cả gương mặt nóng rát, còn những nơi khác thì lạnh buốt, run lẩy bẩy không ngừng. Mỗi bước đi, ngón chân của Tiêu Chiến đều đau như bị lột da, bên trong giày ướt sũng, không biết là tuyết hay máu.

Phía trước không còn đường nữa, mỗi một bước tiếp theo đều là vách đá thẳng đứng. Hóa ra, khu vực bằng phẳng nhỏ bé dưới chân chính là nguyên nhân khiến vô số nhà leo núi bỏ mạng trên K2.

"A——"

Nước mắt đã đọng nơi khóe mắt anh từ lâu, cuối cùng cũng rơi xuống tại đỉnh núi này.

Tiêu Chiến hồi phục tri giác, nước mắt nóng rát đến bỏng người!

"Biên Nhị! Biên Nhị! Chúng ta đã lên đến đỉnh núi rồi!"

Biên Nhị dường như đang ngắm nhìn khung cảnh này, khóe miệng xuất hiện một đường cong nhàn nhạt, rồi không biết từ giây phút nào, đồng tử hắn dần dần giãn ra.

"Biên Nhị..."

Tiêu Chiến không thể kiềm chế được nữa, ở trên đỉnh núi khóc đến lạc cả giọng.

Tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro