16. ĐƯỜNG AI NẤY BƯỚC
16. ĐƯỜNG AI NẤY BƯỚC
Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến ga tàu cao tốc của Dương Sóc. Cửa vào ga quá đông xe cộ nên không thể tấp vào ngay, hai người đành phải ở trên xe chờ thêm vài phút nữa.
"Đã mua vé chưa?", Tiêu Chiến hỏi.
"Vào trong rồi mua"
"Tính đi đâu?"
"Chừng nào mua vé thì quyết định."
Tiêu Chiến tưởng rằng Vương Nhất Bác không muốn nói cho anh biết, vì vậy cũng không hỏi thêm. Chắc chắn không thể ngờ đến, thực ra Vương Nhất Bác vốn cũng không biết mình sẽ đi đâu.
Xe phía trước có một cặp đôi xuống xe. Chàng trai giúp cô gái lấy hành lý từ cốp xe, cô gái đi vòng qua phía bên kia của xe, hai người hôn nhau ngay trước kính chắn gió của Tiêu Chiến. Hôn rồi lại hôn, không muốn xa rời. Sau cùng, cô gái đi vào cổng soát vé, chàng trai nhìn theo đến khi cô đi vào rồi mới lái xe đi, nhường lại chỗ đậu tạm thời. Tiêu Chiến lái xe vào chỗ đó.
Khi Vương Nhất Bác đang định tháo dây an toàn, tay cậu bỗng bị Tiêu Chiến bắt lấy giữ lại.
Tiêu Chiến nhìn cậu, "Nhất định phải đi sao?"
"Ừ", Vương Nhất Bác gật đầu, cố gắng giật tay ra.
Cậu cảm nhận được tay của Tiêu Chiến đang dùng sức, muốn ngăn cậu mở khóa dây an toàn.
"Tiêu Chiến."
Mắt Tiêu Chiến hơi đỏ, "Vương Nhất Bác, coi như anh cầu xin em".
Vương Nhất Bác không nói gì, dù sao đây cũng là lần cuối cùng ở bên nhau, cậu có đủ kiên nhẫn để đợi Tiêu Chiến từ bỏ.
Một phút sau, Tiêu Chiến quả nhiên thả tay ra.
Vương Nhất Bác tháo dây an toàn, mở cửa xe, đóng cửa xe, nhanh chóng biến mất sau cổng kiểm tra an ninh.
Tiêu Chiến nằm úp trên vô lăng một lúc để hồi phục tinh thần. Những xe phía sau thấy người anh đưa đi đã vào trong, không ngừng bấm còi giục anh nhường chỗ. Anh nghe thấy nhưng mặc kệ. Mãi đến khi công an phụ trợ đến gõ cửa nhắc nhở, anh mới khởi động xe rời đi.
Khi ngang qua cầu vượt cao tốc ở ngoại ô, tàu cao tốc lướt qua và nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn. Anh lái xe quanh khắp nẻo đường của Dương Sóc cả ngày, đến tối mới trở lại khu cắm trại.
Lười bật đèn, những vết tinh dịch còn sót lại trên bàn ăn được ánh trăng chiếu sáng chói lóa cả mắt, nhắc nhở anh về những gì đã xảy ra hôm nay. Dù không nhìn về phía bàn ăn, cũng không thể ngó lơ giác ẩm ướt ở phía sau. Anh mang theo tinh dịch của Vương Nhất Bác cả ngày, cuối cùng cũng không rửa sạch, không thay đồ, cả giày cũng không tháo, vừa đặt đầu xuống gối đã lăn ra ngủ.
Đại Tả và Lão Phan đã chứng kiến trận đánh nhau đó, biết rằng trên mặt Biên Nhị và Vương Nhất Bác đều đầy vết thương, xấu hoắc, vì vậy Dương Sóc tạm thời yên tĩnh vài ngày, không tụ tập nhậu nhẹt nhảy nhót gì cả. Một tuần trôi qua, khi nghĩ rằng vết thương trên mặt đã lành, cơn giận cũng đã nguôi ngoai, mọi người mới bắt đầu hú nhau tụ tập.
Tiêu Chiến chỉnh lý bản thân cho ra hình người một chút, đến nhà Đại Tả ăn cơm, ngồi vào vị trí cũ bên cạnh Biên Nhị, một thau ốc đặt trước mặt, anh thản nhiên bắt đầu ăn.
Bên cạnh anh vốn là vị trí của Đại Tả, sau khi Vương Nhất Bác đến, Đại Tả đã chuyển sang cách đó một ghế, bây giờ vẫn để trống cho Vương Nhất Bác.
Để trống một lúc, Tiêu Chiến kêu Đại Tả ngồi xích lại.
Đại Tả chần chừ nhìn Lão Phan, Lão Phan lại nhìn Biên Nhị một cái, Biên Nhị lại nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, rồi tất cả mọi người cùng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến vẫn tiếp tục ăn ốc.
Cả đám người đều ngơ ngác, có người còn chưa biết hai người quen nhau thì đã được nghe luôn tin chia tay, muốn hỏi thăm cũng ngại. Chỉ có Đại Tả và Lão Phan hỏi vài câu ngắn gọn. Tính Tiêu Chiến dễ chịu, hỏi gì cũng không tránh né trả lời, có điều nói ra nghe quá bình thản, như thể đang nói về chuyện của người khác, khiến mọi người không nhìn ra được thái độ của anh.
Tất cả đều là bạn bè lâu năm, đều biết tinh thần Tiêu Chiến đã sa sút rất lâu vì cái chết của Biên Lão Đại, sau đó Tiêu Chiến bắt đầu leo núi trở lại, mọi người đều thấy rất mừng, không ai nhắc lại chuyện cũ trước mặt anh cả. Hôm nay Tiêu Chiến chủ động nhắc đến vụ lở tuyết ở K2, trong lời nói còn phần nào tiết lộ mối quan hệ khó nói với Biên Viễn, vậy nên mọi người cũng phần nào lý giải được việc anh với Vương Nhất Bác chia tay.
Em học trò đá thầy, quả nhiên là do trách trong lòng thầy còn có người khác.
Biên Nhị gắp vài miếng thức ăn bỏ vào đĩa của Tiêu Chiến, kêu anh tranh thủ ăn khi còn nóng, nhưng hắn thực sự cũng không hy vọng Tiêu Chiến sẽ nghe lời mình. Chuyện tình cảm của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác xảy ra vấn đề, hơn phân nửa phải trách hắn cố tình gây sự, trong lòng hắn cũng không thoải mái.
Kết quả, Tiêu Chiến không từ chối, cúi đầu cho hết thức ăn vào miệng.
Biên Nhị cảm thán: "Tiêu Chiến, tôi chưa từng thấy thứ ngu như cậu bao giờ. Tôi say xỉn làm khùng làm điên, thì cậu chửi đuổi tôi đi là được, không chửi được thì đánh đuổi đi, đâm vào tim tôi mấy nhát cũng đâu có sao. Cậu sao mà lại cũng điên cũng khùng theo tôi vậy, rốt cuộc đã giải thích với thằng ngốc Vương Nhất Bác đó thế nào, không chia tay thì không được sao?"
Lão Phan chê hắn ăn nói khó nghe, kéo kéo cánh tay hắn, nhưng hắn không nghe, vẫn mắc nói tiếp.
"Bao nhiêu năm nay, cậu không muốn ở bên tôi, tôi không cam lòng cũng phải chịu thôi, cậu cũng đâu phải không biết. Có điều hôm đó tôi say quá, nói chuyện không biết giữ miệng, là lỗi của tôi." Hắn thả chậm tốc độ nói chuyện, bắt đầu nói lời thật tâm, "Thực ra cậu ở bên người khác, cũng tốt, không thể cứ mãi một thân một mình được. Nhưng mẹ nó tôi... tôi má nó thật sự là một thằng ngu... Hay vậy đi, nếu cậu không thể giải thích rõ, tôi sẽ giúp cậu đi nói chuyện với thằng ngốc kia, tôi đảm bảo lần này tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng."
Đại Tả nói: "Cái miệng mày cứ hở ra là toàn thằng ngu này thằng ngốc kia, mày câm cái miệng mày lại là phước đức dữ lắm rồi."
Lão Phan thì nói: "Chiến, sống ở đời phải cẩn thận tí nha, bồ mình dễ dỗ khó dỗ gì thì cũng tự mình dỗ, mày mà thả Biên Nhị ra là không khác gì thả chó đâu."
Tiêu Chiến nâng chai bia Đại Lục Bổng Tử trước mặt lên, "Ừ, biết rồi". Sau đó cụng với chai bia trước mặt Biên Nhị, ngửa đầu uống gần hết chai, bọt bia trào ta đổ đầy xuống ngực, "Mỗi người đều có cái khó của mình, đâu có trách cậu."
Chuyện nào ra chuyện đó, Tiêu Chiến biết cân nhắc. Những năm qua anh vừa cự tuyệt Biên Nhị vừa làm anh em tốt với hắn, ngoài anh ra chẳng ai biết sao lại làm được. Cũng chỉ có đám người ở Dương Sóc này, đã quen biết từ lâu, cùng trải qua sống chết trên núi tuyết, giữa họ không có cái gì mà phải ngượng ngùng xấu hổ, đúng thì là đúng, có thì là có, không ai giấu giếm không ai trốn tránh, qua bao nhiêu năm vẫn có thể làm anh em.
Với Vương Nhất Bác, anh cũng muốn việc nào ra việc đó.
Có người yêu mới, không có nghĩa là phải xoá bỏ tất cả cảm tình trong quá khứ. Nhắc lại những cảm xúc tích tụ lâu ngày, không có nghĩa là đó là duy nhất.
Anh vẫn tưởng rằng Vương Nhất Bác có thể hiểu anh. Mới đầu khi đưa Vương Nhất Bác về, đúng là vì ở tên nhóc này có bóng dáng của Biên Viễn, Tiêu Chiến không thể phủ nhận. Nhưng Biên Viễn đã không còn nữa, bây giờ người anh yêu chỉ có Vương Nhất Bác, một Vương Nhất Bác sống động chân thật, một Vương Nhất Bác chỉ biết lôi mấy câu xàm xí ra để nói lời tình tự.
Nhìn đi, ngôn từ nghèo nàn như vậy đó, làm sao có thể làm căn cứ cho sự thật được chứ. Nhưng yêu chính là yêu, anh có thể cảm nhận và thấu hiểu nó một cách mãnh liệt.
Vậy nên anh không thèm biện giải quá nhiều, anh có sự kiên trì của riêng mình, đó là sự ăn ý ngầm hiểu chân chính, là niềm tin giữa những người yêu nhau, hoàn toàn không cần dùng những ngôn từ nghèo nàn để biện giải, cũng rất khó để biện giải. Anh muốn Vương Nhất Bác cảm nhận được rằng, Tiêu Chiến anh đây hiện tại chỉ biết mỗi mình em, chỉ yêu mình em.
Điều này cần tiêu tốn một chút thời gian, anh cược Vương Nhất Bác có thể hiểu anh. Dù là ở mở bài ở trên bàn cược thì cũng cần phải tốn một chút thời gian để chuẩn bị.
Nhưng không ngờ đến em học trò mà anh tự tay bồi dưỡng lại kiêu ngạo như vậy, không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương sự thuần khiết giữa bọn họ, hỏi cũng không thèm hỏi thêm câu nào, rời đi dứt khoát như vậy, còn không ngoảnh đầu lại.
Tiêu Chiến sao lại không có kiêu ngạo của riêng mình cơ chứ. Chè chén say sưa đến cuối buổi, anh vẫn cảm thấy mình rất tỉnh táo, có vẻ như rượu không còn tác dụng với anh, hoặc có thể anh quá muốn phấn chấn trở lại.
Cả đám người vẫn còn đang cụng mấy chai bia xanh trò chuyện, anh ra ngoài gọi điện cho chị Minh. Đỉnh K2 không còn là cơn ác mộng, đỉnh núi chưa chinh phục được năm đó, lần này anh quyết tâm phải chiến thắng nó.
Chị Minh rất vui: "Chiến, em bằng lòng trở lại K2, chị thực sự rất vui, cũng xem như yên lòng. Em đưa Vương Nhất Bác theo, chị không lo lắng chút nào. Lần này nhất định hai đứa sẽ thuận lợi chinh phục đỉnh núi, bình an trở về."
Tiêu Chiến chần chừ một chút, nặng nề nói một tiếng được.
Trở lại bàn ăn, anh gửi vài tin nhắn Wechat cho Vương Nhất Bác.
"Cùng leo K2 không?"
"Không yêu đương thì vẫn có thể cùng leo núi mà?"
"Có còn xem anh là thầy không?"
Gửi xong, anh ném điện thoại sang một bên, đứng dậy gắp món ăn ở xa nhất rồi gia nhập vào cuộc chiến rượu chè.
Tiệc tùng xong thì cũng y như mọi khi, đám ít say hơn thì ném đám say quắc lên cái giường lớn ở tầng trên chỗ Đại Tả, có bao nhiêu tên thì quăng hết từng ấy lên. Cả đám trai già này chả buồn quan tâm cong với chả thẳng, trong mắt họ, chỉ cần uống ngu hết cả ra thì xếp tất vào cùng một loại, ngủ chung hết chả có vấn đề gì. Mấy người này ném Tiêu Chiến và Biên Nhị lên giường lớn rồi bỏ đi, còn chẳng buồn rót cho một ly nước.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, say xỉn rồi thì hơi đâu mà uống nước, ngủ một giấc dậy, uống một chén canh giá đỗ giải rượu do Đại Tả nấu, là lại có thể tỉnh táo cả ngày.
...
Sáng hôm sau khi Tiêu Chiến tỉnh lại, cả một bên người bị Biên Nhị áp dính chặt cứng, anh đá hai cái, đá hắn sang một bên giường, Biên Nhị cũng tỉnh dậy.
"Đụ, lại là ngày mới rồi à?"
Cả hai người cùng mò tìm điện thoại, Biên Nhị xem giờ xong thì quăng xuống, hắn muốn ôm Tiêu Chiến một chút, vừa đưa tay ra thì vô tình nhìn thấy Tiêu Chiến mở khung hội thoại với Vương Nhất Bác ra xem, thế là lại rút tay về.
Tin nhắn tối qua Vương Nhất Bác không trả lời, Tiêu Chiến hiếm khi mất bình tĩnh như vậy, lại nhắn một câu, "Cùng đi K2 không?"
Lần này anh nhận được phản hồi từ hệ thống, "YIBO đã bật xác minh bạn bè, bạn vẫn chưa phải là bạn của anh (cô) ấy, xin hãy gửi yêu cầu xác minh bạn bè trước, sau khi đối phương xác nhận, mới có thể trò chuyện."
Những ký tự tiếng Hán quen thuộc, mà đọc mãi mới phản ứng lại được, Vương Nhất Bác xóa bạn anh rồi.
Anh dùng gối úp lên mặt, lại ngủ đến trưa trầy trưa trật, canh giá đỗ cũng không uống.
Sau đó, anh trở về chốn cũ, trung tâm trị liệu tinh thần của anh, Grand Lisboa ở Ma Cao, vẫn ở phòng Deluxe Suite trên tầng 41. Nửa năm qua không kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh chơi lớn, hai ngày đầu thua sạch sành sanh, sang ngày thứ ba mới thắng về lại. Anh ra phố mua tart trứng kiểu Bồ Đào Nha và bánh Serradura, món nào cũng mẹ nó ngọt gắt cả cổ họng, ăn một miếng đã từ bỏ.
Sao lại có người thích ba cái đồ ngọt cỡ này vậy nhỉ.
Anh trả tiền bo cao ngất để quản lý của công ty cung cấp dịch vụ tìm giúp anh toàn bộ thợ lau kính ở Ma Cao. Phỏng vấn từng người một, sau đó chọn ra hai người sẵn sàng thử leo núi, đưa đến phòng tập leo núi để kiểm tra thể chất và tâm lý. Sau khi kiểm tra xong, hai người này được anh đánh giá là "không phù hợp", nhận tiền bo rồi đi.
Xem ra không có nhiều cao thủ leo núi bẩm sinh.
Lại ở Ma Cao thêm vài ngày, Tiêu Chiến thậm chí còn ma xui quỷ khiến đi ngang qua chỗ Vương Nhất Bác từng thuê thử gõ cửa một lần. Quả nhiên là người thuê mới ra mở cửa, anh chỉ có thể nói ngại quá đến nhầm chỗ.
Trời đất bao la, Vương Nhất Bác không thèm đi lại đường cũ.
Ngày rời Dương Sóc, Vương Nhất Bác đứng trước máy bán vé tự động ở ga tàu cao tốc, mờ mịt suốt mười phút. Sau đó, cậu bấm đại vài lần, máy bán vé nhả ra một tấm vé ghi điểm đến là một nơi mà cậu chưa từng nghe qua trước đây.
Vương Nhất Bác, mày lại tự do rồi, cậu tự nhủ. Khi còn nhỏ, lần đầu tiên rời xa ba mẹ, cậu cũng đã thầm nhủ câu này.
Có người vỗ vỗ vai cậu, "Nhất Bác! Sao lại là cậu!"
Dương Sóc quả đúng là chỉ cần hở tí là sẽ gặp người được người quen. Gia đình KOL của bé gái mà chị Minh mời đến Dương Sóc, cô bé rất thích chơi với Biên Vi, hôm nay cả gia đình ba người rời Dương Sóc, nên cô đến tiễn họ. Từ xa nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng ở sảnh chờ tàu, cô lon ton chạy tới.
Vương Nhất Bác thấy cô, lập tức cuộn vé tàu lại nhét vào túi quần.
"Nhất Bác, cậu muốn đi đâu vậy? Anh Tiêu Chiến đâu? Mặt cậu sao vậy? Đánh nhau với ai đó"
Cô vừa đến đã hỏi liên tục cả đống thứ, làm Vương Nhất Bác đau hết cả đầu.
"Đừng nói là đánh nhau với chú nhỏ của tôi đó nha?"
Vương Nhất Bác không phủ nhận, cũng làm biếng thừa nhận.
"Tôi biết ngay mà. Cậu đợi tí", Cô nàng lại chạy biến đi nhưng rất nhanh đã quay lại, tay cầm một túi nhỏ đầy thuốc bôi ngoài da.
Lại nữa rồi...
Khóe miệng Vương Nhất Bác vẫn còn đau, lúc này lại bị Biên Vi ấn thuốc lên vết thương. Cô nhóc vẫn còn con nít lắm, bôi thuốc không tỉ mỉ được như Tiêu Chiến, chỗ thì bôi mạnh tay, chỗ kia lại nhẹ nhàng.
"Được rồi, phần còn lại đem về bôi cho chú nhỏ của cậu đi."
Cậu không hề quan tâm đến Biên Nhị, ý của cậu là, không chỉ mình tôi ăn đòn, tôi cũng đánh Biên Nhị một trận thê thảm lắm.
"Ồ", Biên Vi thu dọn thuốc lại, thực sự định đem về bôi cho chú nhỏ của mình.
Cô lại hỏi, "Hai người đánh nhau vì anh Tiêu Chiến à? Cũng phải thôi, chắc toàn bộ Dương Sóc đều nhìn ra cậu và anh Tiêu Chiến quen nhau rồi? Không nói gì đi một hơi những nửa năm lận, quay về thì đã ở bên nhau, chú nhỏ của tôi chắc chắn sẽ phát điên. Nhưng anh Tiêu Chiến không quản à? Để hai người đánh nhau ra nông nỗi này?"
Biết hỏi ghê, giỏi xát muối lên vết thương lòng lắm. Vương Nhất Bác nhìn nhìn Biên Vi, đây không phải là một nhỏ ngốc thì còn là gì được nữa, không giấu được câu nào trong lòng, cứ phải hỏi cho bằng hết. Ba người nhà họ Biên đúng là do ông trời phái đến để chọc cho cậu ấm ức mà.
"Hừ", Vương Nhất Bác khịt mũi, "Hôm qua anh ấy uống say quá, không quản nổi."
"Nhưng không phải chị Minh muốn mời hai người đi K2 sao? Cậu đi rồi thì phải làm sao?"
"Ai thích thì người đó tự đi đi."
"Hai người chia tay rồi à?" Biên Vi hỏi.
Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy bực dọc, chẳng còn ý nghĩa gì, mọi thứ đều không còn ý nghĩa gì hết. Cậu đứng dậy, một tay cầm ba lô muốn rời đi.
"Ơ, sao chân cậu cũng bị thương vậy?" Biên Vi vừa đi theo phía sau cậu vừa hỏi, "Phải biết sớm tôi mua thêm thuốc Vân Nam Bạch Dược rồi? Cũng là do đánh nhau với chú nhỏ của tôi mà ra à?"
"Không phải."
"Thế làm sao mà bị?"
"Lúc rơi xuống bị ngã."
"Sao mà vậy được! Vương Nhất Bác, cậu không muốn trả lời nên bắt đầu nói nhảm nhí lừa tôi chứ gì."
Đều là nói thật, tin hay không thì tùy. Vương Nhất Bác không nói gì nữa, rẽ vào quán KFC bên cạnh. Cả ngày chưa ăn gì, giờ đói rồi.
Cậu ăn một hơi mười hai cái bánh tart trứng, không chừa lại cho Biên Vi một cái nào. Biên Vi chỉ biết cắn ống hút của ly coca theo thói quen và cảm thán: "Anh Chiến không thích ăn đồ ngọt, còn cậu thì đặc biệt thích ăn đồ ngọt."
"Vậy nên ý cậu muốn nói gì?"
"Ý tôi là, hai người ngay cả ăn cũng không thể cùng nhau ăn, có lẽ là thực sự không hợp nhau."
"Vậy tôi hỏi cậu một chuyện. Biên Lão Đại có thích ăn đồ ngọt không?"
Biên Vi bị Vương Nhất Bác hỏi đến ngơ ra, "Ba tôi?", cô lắc đầu, "Không thích, nhưng mà tôi thích."
Vương Nhất Bác thật lòng không muốn thảo luận sâu thêm bất cứ chuyện gì, nhưng ma xui quỷ khiến làm sao lại hỏi Biên Vi, "Tại sao cậu thích tôi?"
Hỏi xong cậu lập tức hối hận, vì Biên Vi cũng thành khẩn không kém, "Thực ra, cậu có hơi giống ba tôi lúc trẻ, nên tôi rất muốn gần gũi với cậu."
Những lời này như sấm rền, giáng một cú thật mạnh vào lồng ngực Vương Nhất Bác. Hóa ra không chỉ có một mình Tiêu Chiến xem cậu như cái bóng của Biên Viễn. Nói ra thì còn phải cảm ơn Biên Nhị, vì hắn mới là người từ đầu tới cuối luôn xem Vương Nhất Bác là chính Vương Nhất Bác.
Hỏi một câu lại muốn hỏi thêm hàng trăm câu nữa, Vương Nhất Bác hỏi Biên Vi, cậu giống Biên Lão Đại ở điểm nào, là giống về ngoại hình giống, hay tính cách giống, đã nói câu nào giống với người đó, hay khi làm việc gì thì giống. Những chi tiết mà tối qua không có dũng khí để moi ra từ miệng Tiêu Chiến, hôm nay Biên Vi đều bổ sung cho cậu.
Càng nghe nhiều, anh càng cảm thấy lòng lạnh lẽo. Nghĩ đến việc khi Tiêu Chiến hôn cậu lại nghĩ đến một người khác, cả người cậu lập tức cảm thấy khó chịu. Cậu đút tay vào túi quần, siết chặt tấm vé, chỉ hận không thể lập tức rời đi.
...
Tiêu Chiến cũng rời Ma Cao, đến một trường đào tạo leo núi ở Thành Đô, nơi đầy ắp những người trẻ tài năng, nhiều người trong số họ đã có đủ kỹ năng và khả năng leo đỉnh K2. Tiêu Chiến cảm thấy mình đến đúng chỗ rồi, ở chỗ này tìm ra một người cùng mình leo núi dễ như trở bàn tay.
Quả nhiên, nhiều người trẻ sẵn sàng đi cùng anh. Với danh tiếng của một nhà leo núi nổi tiếng và nhiếp ảnh gia leo núi mạo hiểm, anh có rất nhiều lựa chọn. Anh đã ở trong phòng tập leo núi của trường đào tạo suốt ba ngày, chọn ra ba người trẻ tuổi. Ba người này không phải là có tư chất tốt nhất, nhưng cũng tương đối ổn, chủ yếu là họ đều nhìn khá vừa mắt.
Anh đưa ba đứa nhóc về Dương Sóc để huấn luyện. Dựa trên báo cáo huấn luyện, anh chọn một cậu nhóc tên là Chu Tiềm cùng anh leo đỉnh K2. Cả Dương Sóc đều đang bàn tán, liệu Chu Tiềm có phải là nhóc học trò mới của Tiêu Chiến không.
Tiêu Chiến cũng đang có ý đó với Chu Tiềm. Anh nghĩ có lẽ anh không mê mẩn một người nhất định, mà là một kiểu quan hệ nào đó, sự tin tưởng tuyệt đối giữa thầy và trò, kiểu mối quan hệ ăn ý đến mức có thể đặt sinh mạng vào tay đối phương, đó mới là điều anh khao khát.
Anh đã cố gắng cùng Vương Nhất Bác tái hiện lại mối quan hệ giữa anh với Biên Viễn, Vương Nhất Bác đi rồi, vậy tại sao anh không thể tìm một người khác, để tái hiện lại lần nữa? Anh chỉ cần một người cùng mình leo núi, không cần phải là Biên Viễn, cũng không cần phải là Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến đã đặt cho Chu Tiềm một phòng ở khách sạn tại Dương Sóc, dẫn cậu đi leo núi tự nhiên, tập thể lực. Mỗi ngày đều cùng xuất hiện trong buổi tụ tập ở chỗ Đại Tả, thậm chí còn cùng nhau say khướt rồi tỉnh dậy trên giường lớn ở tầng hai của nhà hàng. Nhưng không biết tại sao, anh chưa bao giờ đưa Chu Tiềm đến nhà xe di động của mình.
Anh nhận ra điều này, đồng thời cũng cố tình lảng tránh chuyện này. Chỉ tự nhủ với chính mình rằng chuyện gì cũng phải từ từ, dù là trên bàn cược, cũng cần cho chút thời gian, cần có một quá trình mà.
Tận đến khi làm làm thủ tục xin giấy phép leo K2, chị Minh mới biết rằng cộng sự được Tiêu Chiến chỉ định không phải là Vương Nhất Bác. Chu Tiềm có kinh nghiệm leo núi phong phú hơn Vương Nhất Bác, người mà Tiêu Chiến chọn, chị cũng không hoài nghi năng lực, nên các thủ tục cũng nhanh chóng hoàn thành.
Trước ngày khởi hành, Phong Quất lại tổ chức một sự kiện leo núi giao lưu ở Dương Sóc, mời một số KOL đến trải nghiệm và quảng bá sản phẩm của mình. Biên Vi làm việc cả ngày, sau khi kết thúc thì quay về party ở phòng tập leo núi, không ăn cũng không uống rượu, chỉ đơn giản đứng một mình ở góc phòng đờ người nhìn vào khoảng không.
Tiêu Chiến đi đến, vỗ nhẹ lên trán Biên Vi, "Sao thế bé con, mệt rồi à?"
"Anh Tiêu Chiến, Biên Vi ngẩng đầu lên, "Em có thể đi K2 cùng anh được không?"
"Không được."
"Tại sao không được?"
Gần đây, Tiêu Chiến cảm thấy mệt mỏi vì quá nhiều vấn đề, cả người toát ra vẻ chán chường không màng sự đời.
Anh kiên nhẫn giải thích với Biên Vi, "Nếu cộng tác với em, anh sẽ phải phân tâm bảo vệ em, tiêu tốn quá nhiều tinh thần và thể lực, cả hai chúng ta đều không an toàn."
"Không cần anh bảo vệ, em sẽ theo sát anh." Biên Vi nói
"Nhưng K2 quá nguy hiểm, anh không thể chịu trách nhiệm với cái mạng nhỏ của em."
Giọng điệu của Biên Vi không còn giống vừa rồi, nghiêm túc nói, "Anh Tiêu Chiến, anh sợ em giống như ba em, mất mạng trên K2 sao?"
Tiêu Chiến ngập ngừng, ngồi xuống bên cạnh Biên Vi, "Vậy em nói cho anh nghe thử, tại sao em muốn leo K2."
Biên Vi đáp, "Ngày mà Nhất Bác rời Dương Sóc, lúc em tiễn khách hàng đã gặp cậu ấy ở ga tàu cao tốc. Cậu ấy nói không đi K2 nữa, ai thích đi thì đi. Anh Tiêu Chiến, em có thể làm cộng sự của anh không?"
"Anh đã có cộng sự mới rồi." Anh chỉ tay về phía đám đông, giới thiệu Chu Tiềm cho Biên Vi. Tốc độ của anh trong việc chuyển đổi cộng sự và tiếp tục với một mục tiêu mới giống như một người chơi bài không còn quân bài tốt, lập tức mở một ván mới.
Biên Vi nói, "Khi Nhất Bác rời đi, có vẻ đau lòng lắm."
"Ừ." Tiêu Chiến nhìn qua chừng như không có nhiều cảm xúc.
"Em đã nói rằng em thích cậu ấy là vì, cậu ấy có chút giống ba em khi còn trẻ."
Tiêu Chiến gật đầu, "Giống, cũng không giống."
"Anh cũng từng nói những lời tương tự với cậu ấy à?"
Tiêu Chiến lại gật gật đầu.
Biên Vi cuối cùng cũng không kìm được bắt đầu khóc. Tiêu Chiến lau nước mắt cho cô, "Có phải nhắc đến K2 nên nhớ ba em rồi không?"
"Đỉnh núi đã cướp đi mạng sống của ba em có hình dáng như thế nào, em muốn tận mắt nhìn thấy nó, dù không thể leo lên đỉnh cũng muốn đến một lần. Nhưng mà... Em cảm thấy chúng ta đều có lỗi với Nhất Bác..."
Là anh có lỗi với em ấy. Câu này Tiêu Chiến thầm nói trong lòng.
Anh suy nghĩ một lúc, "Được, anh đồng ý đưa em đi K2. Anh sẽ thương lượng với chị Minh."
Tiêu Chiến không biết tại sao mình lại đồng ý với sự mạo hiểm này. Anh không nỡ từ chối Biên Vi, giống như trong suốt những năm qua anh luôn không nỡ thẳng thừng từ chối Biên Nhị. Anh hiểu cho tất cả, cảm thông cho tất cả, nhưng lại chẳng có một ai bằng lòng đón lấy anh.
Tbc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro