08. HOA SƠN TỪ XƯA CHỈ MỘT ĐƯỜNG
08. HOA SƠN TỪ XƯA CHỈ MỘT ĐƯỜNG
Lưu ý: Đang đọc mà thấy cameo ngoan chinh iu nhớ cmt thả tim :))
Hoa Sơn Từ Xưa Chỉ Một Đường dùng để chỉ sự khó khăn và nguy hiểm của con đường lên Hoa Sơn, một trong Ngũ Nhạc Danh Sơn của Trung Quốc. Con đường leo lên núi này rất hẹp, hiểm trở, bám sát vách núi dốc đứng, việc đi lên núi trở nên rất thử thách. Trước đây, con đường này được biết đến như là lối đi chính và khó khăn nhất, với những đoạn đường hẹp bám vào vách núi dốc đứng. Tuy nhiên, hiện tại có nhiều đường khác nhau để đi, bao gồm cả các lối đi dễ dàng hơn và các lối đi mới được xây dựng để phục vụ khách tham quan.
Hoàng lịch hay còn gọi là lịch Hoàng, là một hệ thống lịch cổ truyền của Trung Quốc, có thể được dùng để phân biệt mùa và thời tiết, ngày tốt ngày xấu, vì nó dựa trên chu kỳ âm lịch và thường liên quan đến các yếu tố nông nghiệp và thời tiết trong năm.
Hệ thống V hệ thống phân loại độ khó trong leo núi, giúp người leo núi hiểu được mức độ thách thức của từng tuyến đường. Hệ thống này bao gồm các cấp độ từ V0 (dễ nhất) đến V16 (khó kinh khủng khiếp).
Luận kiếm trên Hoa Sơn là một cuộc thi đấu võ công nổi tiếng trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, thường kết thúc bằng cuộc thi đấu kiếm, nhằm xác định ai là người giỏi nhất trong giới võ lâm.
Carrefour là một chuỗi siêu thị lớn có nguồn gốc từ Pháp, hoạt động toàn cầu, bao gồm nhiều loại hàng hóa từ thực phẩm đến đồ dùng gia đình. Tại Trung Quốc, Carrefour là một trong những chuỗi siêu thị phổ biến, cung cấp sản phẩm tiêu dùng đa dạng và dịch vụ tiện ích cho người tiêu dùng.
Âu Dương Phong là một nhân vật hư cấu nổi tiếng trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, đặc biệt là trong tác phẩm "Anh Hùng Xạ Điêu". Đây là một nhân vật phản diện, một cao thủ võ lâm với tên gọi "Lão Độc Vật" vì hắn sử dụng độc dược trong võ công của mình. Hắn nổi bật với tính cách xảo quyệt, tàn ác và rất nguy hiểm, cùng với kỹ năng võ công độc ác.
Thiết bị cắm chốt là thiết bị bảo đảm an toàn trong leo núi, nó có các cặp chốt hoặc mấu có thể co giãn ra vào nhờ cơ chế lò xo, khi đặt vào khe đá, nó sẽ điều chỉnh theo kích thước của khe để tạo điểm neo.
Chốt nêm đá là thiết bị bảo đảm an toàn trong leo núi, nó là các miếng kim loại hình chóp hoặc hình chữ nhật với các cạnh thẳng không có cơ chế lò xo, chỉ được vào các khe đá có kích thước cố định, với điểm neo được tạo ra bằng cách xoay hoặc điều chỉnh dây bảo hiểm.
***
Sau lần đó Tiêu Chiến thường xuyên dẫn Vương Nhất Bác đi leo núi tự nhiên. Chỉ cần không mưa, thì tờ mờ sáng sẽ khởi hành, cố gắng để lên đến đỉnh trước khi mặt trời mọc. Tiêu Chiến không mất thời gian làm móc cố định này kia nữa, đến nơi lập tức mặc trang phục, nối dây thừng, không cần nhiều lời, cứ thế mà leo.
Thầy trò hai người gần như đã chạm vào gần hết các khu vực leo núi đá lớn nhỏ đủ thể loại ở Dương Sóc rồi. Sau khi Vương Nhất Bác đã có kinh nghiệm leo khoảng mười tuyến đường, cậu liền mạnh dạn làm tiên phong cho Tiêu Chiến. Có điều cậu trò nhỏ làm tiên phong thì cực hơn một chút, thường xuyên bị rơi. Nhưng cũng may, Tiêu Chiến luôn theo dõi rất sát, dây thừng cũng ngắn, nếu nói làm vậy để tiện chỉ dẫn, chẳng thà nói là để bảo vệ toàn diện thì đúng hơn.
Dưới sự luyện tập này, không thể phủ nhận Vương Nhất Bác đang ngày một trưởng thành, trở thành một người leo núi thực thụ. Về các tuyến đường, cách sử dụng sức mạnh, cậu dần hình thành những ý tưởng và sở thích riêng của mình. Tiêu Chiến leo núi gãy gọn, lưu loát, còn Vương Nhất Bác thì táo bạo và liều lĩnh.
Mà Tiêu Chiến cũng dần nhận ra, em học trò non nớt của anh đã không còn muốn núp dưới sự bảo bọc của thầy nữa rồi, Vương Nhất Bác nóng lòng muốn ngang vai ngang vế cùng anh leo đến đỉnh núi lắm rồi.
"Chừng nào chúng ta mới được chơi lớn một lần?", hôm nay Vương Nhất Bác lại hỏi.
Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên câu trả lời đó, "Sắp rồi, chờ mùa thu đến chúng ta liền xuất phát."
Bốn mùa ở Dương Sóc giống với Ma Cao, không có khác biệt rõ rệt giữa các mùa, nếu không xem hoàng lịch, không ai biết ngày nào là ngày mùa thu đến. Lại thêm cái bộ dạng ngày nào cũng cà lơ phất phơ của Tiêu Chiến, rõ ràng là không có ý định xuất phát.
Cửa tiệm của Đại Tả cũng bắt đầu sửa sang lại, thời gian này các cuộc họp mặt đều chuyển đến nhà ăn nhỏ của phòng tập leo núi. Chỗ Biên Nhị cũng có đầu bếp nấu ăn cho nhân viên phòng tập, nhưng phạm trù công việc của người ta không bao gồm tiếp đãi mấy con ma men này. Vì vậy, mỗi ngày Đại Tả đều dắt theo vợ mình, mỗi ngày hai vợ chồng cùng với Biên Nhị bận rộn trong bếp, món xào, món thịt đều bị tối giản thành món lẩu đơn giản thiếu tinh tế, cốt là để mỗi tối làm mồi nhắm với bốn lạng rượu.
Bây giờ Vương Nhất Bác cũng sẽ tham gia các cuộc họp mặt này, dù gì thì cũng là Biên Nhị làm chủ mời khách, không đi sẽ bị coi là nhỏ nhen để bụng. Anh nhìn tôi thì không vui chứ gì, vậy tôi càng phải ăn của anh cho bõ ghét. Ngoài việc ăn của Biên Nhị, cậu cũng tiện thể trông chừng Tiêu Chiến. Nguyên đám người này toàn mấy cha vô tâm, có hôm uống lắm quá, trực tiếp vứt Tiêu Chiến ngủ lại trong phòng tập, báo hại Vương Nhất Bác nửa đêm phải tìm kiếm khắp nơi.
Thường thì nếu Vương Nhất Bác cũng đi, Tiêu Chiến sẽ không uống quá đà. Em học trò ở dưới bàn đá vào chân anh, anh liền biết phải tem tém lại.
Tuy nhiên, đám trai già này cũng quá sức huyên thuyên ồn ào, thích gì không thích lại cứ thích hồi tưởng chuyện xưa, đặc biệt là Lão Phan, nào là năm đó từng leo hết mấy ngọn núi siêu cao nào, nào là từng ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc như nào, rồi nào là rẽ mây nhìn trời gì gì đó. Rượu vào là bắt đầu chém gió, Vương Nhất Bác nghe mấy lần nghe riết thấy phiền, mới để Biên Vi có cơ hội kéo cậu ra khỏi bàn ăn.
Lầu trên của phòng tập leo núi có một văn phòng nhỏ của Biên Nhị, Biên Vi kéo cậu lên đó chơi phi tiêu. Trong phòng có nhiều đồ quý giá của Biên Nhị, các mô hình Lego đã ghép hoàn chỉnh, các bộ đồ ghép hình chưa mở, đủ loại quả địa cầu, trên kệ sách còn có một hàng dài các mô hình Ultraman và nguyên bộ truyện kiếm hiệp của Kim Dung.
Lúc cậu đi thuận tay lấy theo một cuốn 《Thần Điêu Đại Hiệp》 , buồn buồn nằm trên giường tầng trên và đọc, không ngờ vậy mà lại khá thú vị. Thời nay, người hai mươi mấy tuổi mới lần đầu đọc truyện Kim Dung chắc cũng không nhiều lắm.
Một quyển mỏng tang, mới kể được một phần năm câu chuyện, Biên Vi mỗi ngày cứ nhậu nhẹt được nửa chừng đều kéo cậu lên lầu, cậu cũng mỗi ngày lại lấy một cuốn 《Thần Điêu Đại Hiệp》 của Biên Nhị.
Ngày hôm đó, chị Minh cũng đến, nói rằng mai là ngày phải cùng nhau đi thăm chị dâu, tâm trạng của mọi người không còn thoải mái như mọi khi, Biên Vi không kéo Vương Nhất Bác trốn đi nữa, đi lòng vòng quanh bàn rót rượu cho mọi người.
Ngay cả nhỏ 'bé con' này cũng trở nên nghiêm túc, trong lòng Vương Nhất Bác cũng đoán ra được, ngày cố định để "thăm chị dâu" chắc chắn là ngày giỗ của anh cả Biên.
Tiêu Chiến không gọi cậu đi cùng, cậu cũng không đòi đi theo.
Ngày hôm sau trời lất phất mưa, Tiêu Chiến quả nhiên mặc cả thân đồ đen ra ngoài, Vương Nhất Bác nằm trên giường xem 《Thần Điêu Đại Hiệp》. Trời cực kì âm u, ánh sáng ở giường tầng trên không đủ, quá hại mắt, cậu chuyển xuống giường của Tiêu Chiến, bật đèn bàn của anh lên.
Vốn dĩ chăn của Tiêu Chiến được gấp rất gọn gàng, vừa bị cậu lăn qua thì lại nhăn trở lại. Mùi hương khá dễ chịu, mùi nước giặt do giặt tay và một chút mùi của Tiêu Chiến.
Nằm trên giường của Tiêu Chiến không cần sự đồng ý của anh, quan hệ giữa họ gần gũi hơn nhiều so với chỉ một chiếc giường, chẳng hạn sự thân cận khi hai cơ thể gắn kết với nhau bởi một sợi dây leo núi
Tiêu Chiến luôn nói, cậu ngoan xíu đi, bây giờ chúng ta là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng rồi đó. Vương Nhất Bác cảm thấy lại giống như một sợi dây rốn hơn, liên tục cung cấp dinh dưỡng cho cậu không ngừng nghỉ, không cần hồi báo, chỉ cần cậu tiếp nhận và hấp thụ. Đeo theo sợi dây đó, Tiêu Chiến trước tiên dạy cậu cơ chế bảo vệ, sau đó dạy cậu nguyên lý leo, dạy cậu kỹ năng trong phòng tập, rồi đến kinh nghiệm leo núi tự nhiên, tuần tự từng bước, thành thạo điêu luyện, thứ anh cho giống như cơ thể mẹ mà cậu có thể dựa dẫm phó thác, lấy đi không hết, dùng mãi không cạn.
Vậy nên khi nằm trên giường của Tiêu Chiến, cậu có được một loại cảm giác an tâm hơn, rất hợp với một ngày mưa cô đơn bị bỏ lại một mình.
Mà hôm nay là lần đầu tiên kể từ khi đến Dương Sóc, cậu cảm thấy xa lạ với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến chưa bao giờ giấu giếm bạn bè của mình với người khác, ngay cả Biên Nhị, người có chút giống cậu, cũng được gặp ngay lập tức. Dù lần đầu gặp Biên Nhị không vui cho lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng gì mấy. Chỉ có chuyện về Biên Đại là Tiêu Chiến ít đề cập đến nhất. Có điều Vương Nhất Bác biết rõ, mọi người ở Dương Sóc sống hòa hợp như vậy, tất cả đều nhờ vào người thầy chung này.
Biên Đại như một bức tường đá hoa cương khổng lồ, chiếm một vị trí nào đó trong tâm hồn Tiêu Chiến, độ khó lên đến V16. Vương Nhất Bác biết ngọn núi đó ở ngay đó, nhưng cậu không muốn đến khiêu chiến. Trực giác nói với cậu, ở đó không có phong cảnh gì đáng xem.
Cảm giác vào những ngày mưa lúc nào cũng chán chường kiểu gì, cậu đóng sách lại, ngồi trong nhà xe mờ tối, nhìn vào mặt kính đen thui của màn hình, cố tình diễn ra vẻ mặt nghiêm túc trầm tư, tưởng tượng xem Biên Đại có phải đã từng trông như thế này không.
Cậu lại tiu nghỉu nằm xuống, dù cho có thể tùy ý nằm trên giường dưới của Tiêu Chiến, cậu vẫn muốn giữ một khoảng cách mỏng như sợi dây đó. Cậu đã nghe nhiều về các cặp cộng sự quan hệ gần gũi, nhưng ngoài hợp tác trong sự nghiệp, lại không bao giờ hỏi đến đời tư của nhau. Đó mới là đúng đắn, đó mới là ngầu.
Sau đó, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng hiểu tại sao Tiêu Chiến lại nói rằng chỉ cần vào thu là sẽ xuất phát. Ngày họ đi thăm "sư mẫu" hôm đó, chính là ngày lập thu.
Ngay sau hôm lập thu, chiếc Wrangler được đổ đầy xăng, kéo theo một chiếc nhà xe di động phía sau, ở ghế phụ là nhóc học trò vừa hưng phấn vừa chán chường, đã chính thức lên đường.
Sau khi rời Dương Sóc họ chạy về phía bắc, mặt trời ở phía đông, vừa hay khiến Vương Nhất Bác không mở nổi mắt. Cậu tiện tay lấy đại một thứ để chắn ánh sáng mặt trời, trùng hợp sao, đó là một cuốn 《Thần Điêu Đại Hiệp》 cậu chôm từ văn phòng của Biên Nhị.
"Chiếc Wrangler này có thể đi tám trăm cây số một ngày, nếu cậu vẫn không nghĩ ra muốn đi đâu, cậu sẽ phải trả một nửa phí đi vòng vòng đấy nhé."
Vương Nhất Bác vừa động não, đã nghĩ ngay đến luận kiếm trên Hoa Sơn.
"Hoa Sơn thì sao?"
Tiêu Chiến gọi Siri, "Hoa Sơn có thể leo không?"
Hệ thống Siri của điện thoại Apple ngay lập tức bắt đầu nói linh tinh ngớ ngẩn, "Hoa Sơn từ xưa chỉ có một con đường, không phải vì nhiều người đi mà thành đường, mà là từ xưa đã chỉ có một con đường duy nhất, hãy cảnh giác cao độ, đừng hối hận, cảm giác một đường đi về phía bóng tối cũng không tệ, hiểm trở nhất thế giới, dễ thủ nhưng khó công..."
"Dừng dừng dưng... Nói ba cái nhảm nhí gì vậy"
Tiêu Chiến kêu Siri dừng lại, Vương Nhất Bác dùng một nửa cuốn sách che miệng cười.
"Siri của cậu có bị nhược trí vậy không?" Tiêu Chiến hỏi.
"Để tôi thử." Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra.
"Hey Siri, Hoa Sơn có thể leo vách đá không?"
Hệ thống của Vương Nhất Bác bắt đầu phát âm thanh, "Tây Nhạc Hoa Sơn, đứng đầu Ngũ Nhạc, nằm ở tỉnh Thiểm Tây của nước ta, phía nam tiếp giáp dãy Tần Lĩnh, phía bắc nhìn về sông Hoàng Hà, cao 2154.9 mét, vé vào cửa một trăm nhân dân tệ một người..."
Cậu ngắt lời Siri, "Tây Nhạc Hoa Sơn, tìm tuyến đường để trốn khỏi mua vé...."
"Tôi đề nghị bạn đừng làm vậy, Hoa Sơn từ xưa chỉ có một con đường, dễ thủ nhưng khó công..."
"......"
Có vẻ như chỉ số thông minh của Siri không thể kéo dài quá một phút, cả hai đều bị hệ thống ngốc nghếch này chọc cười. Tiêu Chiến nói, "Leo được hay không cũng kệ, chúng ta cứ đi thôi, thấy sao?"
Vương Nhất Bác lại tin tưởng Siri lần cuối cùng, "Dẫn đường đến Hoa Sơn."
Tiêu Chiến chỉnh nhạc lớn hơn, đeo kính râm, cuộc hành trình đến Tây Bắc bắt đầu một cách tuỳ tiện vậy đó.
...
Sau hai ngày, hai người một xe đã đến Tây An, tìm một khu cắm trại xe RV ở ngoại ô, rồi đến cửa hàng Phong Quất và siêu thị Carrefour ở trung tâm thành phố để mua sắm.
Trước đây, mấy ngọn núi thấp ở Dương Sóc chỉ cao chưa tới trăm mét, chủ yếu là các vách đá vôi mềm, có thể đi về trong ngày, chỉ là những thử thách nhỏ. Nhưng Hoa Sơn, nơi được xem là vách đá hoa cương nổi tiếng của khu vực Tây Bắc, không chỉ gây ấn tượng với chiều cao và độ dốc, mà còn có độ cứng của đá, sự thay đổi nhiệt độ do độ cao, và thời gian leo núi dài sẽ kéo theo nhiều yếu tố không chắc chắn. Tất cả những điều này cho thấy đây không phải là một cuộc leo núi tuỳ ý, mặc dù nó thật sự bắt nguồn từ hứng thú bất chợt.
Trước tiên, cần chuẩn bị giày leo núi dự phòng, nếu giày bị hỏng giữa chừng, phải có một đôi giày thứ hai để thay thế. Tiêu Chiến kêu Vương Nhất Bác mua lớn hơn một size, vì trong quá trình leo núi, chân sẽ liên tục chịu lực, dẫn đến sung huyết sưng tấy. Chăm lo từng li từng tí như vậy, Vương Nhất Bác cười Tiêu Chiến chẳng khác nào một người cha già chu đáo.
Ngoài giày leo núi, còn cần kiểm tra tất cả các trang thiết bị để đảm bảo an toàn. Hoa Sơn là danh sơn, nhất định sẽ không cho phép cắm móc cố định trên núi, với cả việc cắm móc cố định cũng rất tốn thời gian công sức, mà còn cần phải mang theo rất nhiều công cụ, nên tất nhiên không cần phải nói, chắc chắn là bỏ qua.
Tiêu Chiến quyết định sử dụng thiết bị cắm chốt và gắn chốt nêm đá vào các khe đá để bảo đảm an toàn, vừa leo vừa tháo. Một sợi dây leo núi chính nối hai người lại, mỗi người sẽ tự gắn double cowtail vào đai bảo vệ, tự giữ một đầu dây.
Người tiên phong sẽ lắp đặt các thiết bị cắm chốt hoặc chốt nêm đá ở độ cao nhất định, sau đó gắn cowtail và quickdraw của cả hai người lên cùng một chốt, người theo sau sẽ tháo các chốt đó ra, sau đó tiếp tục leo lên, khi hai người lên cùng một điểm, hai đầu quickdraw sẽ gắn vào cùng một thiết bị chốt đá, tiếp đó người đi sau trở thành tiên phong rồi gỡ bỏ quickdraw của mình rồi tiếp tục leo lên, tiếp tục tìm các khe đá để gắn chốt mới.
Vậy nên ngoài một lượng lớn thiết bị chốt đá và chốt nêm đá, cũng phải mang đủ số lượng quickdraw, dây thừng cũng cần mang thêm dự phòng, lều treo và túi ngủ cùng tất cả các trang thiết bị cần được kiểm tra kỹ lưỡng về độ an toàn và hiệu suất. Theo kinh nghiệm leo núi trước đây, Tiêu Chiến phán đoán là hai người cần phải ở trên vách đá đủ chín ngày tám đêm mới có thể lên đến đỉnh.
Vì vậy, còn phải mang đủ nước ngọt, thực phẩm, dụng cụ sinh hoạt và thuốc men.
Vương Nhất Bác luôn nói muốn chơi lớn một lần, thầy không hề qua quýt với cậu, từ độ cao trăm mét đã nâng lên hơn hai ngàn mét. Tin này vừa phát vào nhóm leo núi tự nhiên ở Dương Sóc, lập tức nổ tung giời. Đây là hành vi điên rồ mà chỉ có Tiêu Chiến mới làm được, mà sự quyết đoán này nếu không phải Vương Nhất Bác, người bình thường có lẽ khó mà chấp nhận.
Vách Tây của Hoa Sơn là tuyến đường của lão độc vật Âu Dương Phong, Vương Nhất Bác nghĩ ông già Kim Dung này dám viết ghê luôn chứ, những vách đá cheo leo không người bị tuyết bao phủ, vừa dốc vừa trơn, nếu không có những thiết bị này, ba đầu sáu tay cũng khó mà leo lên được.
Một cơn gió thu bất chợt thổi qua chân núi, quét qua những cây thông, tàn phá nặng nề, cuốn sạch cả cành cả lá. Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác căng thẳng, vỗ vỗ cậu mấy cái, "Sợ à?"
Vương Nhất Bác thẳng lưng ưỡn ngực, "Làm sao có thể? Đang hưng phấn lắm đây này."
Cậu thực sự không sợ, nhưng cũng không quá hưng phấn. Vì không có kinh nghiệm, cho nên cũng hoàn toàn không có khái niệm gì về hành trình vài ngày tới, nhưng việc này cũng làm cậu trở nên can đảm hơn.
Tiêu Chiến lại nói, "Hoa Sơn từ xưa chỉ một đường, bây giờ đổi ý còn kịp đó, một khi leo lên rồi, thì không còn đường lùi đâu."
Vương Nhất Bác gật gật đầu, "Bắt đầu nhanh đi."
...
Ngày đầu tiên quả thực là hiệu quả gấp đôi, vì thể lực tràn trề, chuẩn bị kỹ lưỡng, cũng bởi mặt trời rất chiều lòng người, gió Bắc cũng rất phối hợp.
Đoạn đầu tiên, tất nhiên là do Tiêu Chiến làm tiên phong. Dây an toàn của anh treo đầy các thiết bị leo núi và chốt nêm đá khác nhau, quickdraw và túi bột treo ở sau eo, đồng thời trên vai còn vác một cái ba lô leo núi nặng trĩu, chứa túi ngủ, lều treo, thực phẩm và nước.
Nếu không có kinh nghiệm phong phú khi leo núi lâu năm, trọng lượng như vậy ngay cả khi đi trên mặt đất thì cũng rất khó mang vác.
May là khi leo lên cao, trọng lượng của các chốt máy và quickdraw bên eo Tiêu Chiến dần giảm bớt, vì chúng đã được kẹp vào khe đá. Vương Nhất Bác tháo các thiết bị chốt đá ra rồi treo vào thắt lưng của mình, khiến trọng lượng dần tăng lên. Khi tất cả các chốt đá và quickdraw đều treo vào vòng công cụ của dây an toàn, có nghĩa là cậu phải làm tiên phong, dẫn đường lên trên.
"Tự lượng sức mình, không cần nhanh, nhưng nhất định phải vững." Tiêu Chiến nói như vậy.
Vương Nhất Bác không lên tiếng, chỉ nghiêm túc gật gật đầu, cậu vẫn luôn như vậy.
Khe đá hoàn toàn được hình thành từ tự nhiên. Nếu muốn tìm hiểu rõ nguồn gốc của chúng, có lẽ phải quay ngược về thời kỳ địa chất cổ xưa và các chuyển động của vỏ trái đất cùng sự nén ép của các mảng kiến tạo.
Hoa cương là loại đá rất sạch và cứng, không một sinh vật nào có thể bám vào, không có cát rời trên bề mặt, hiếm loài thực vật nào có thể bướng bỉnh phát triển trên đó. Mỗi một hình dáng mà nó phô bày cho thế giới này nhìn ngắm đều là hình dạng thật sự của nó: chân thực nhưng cũng nguy hiểm.
Vương Nhất Bác thở đều, cậu tạm thời quên mất việc mình đang leo Hoa Sơn, chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào việc làm thế nào để lợi dụng các khe đá, lựa chọn các loại thiết bị chốt đá hoặc chốt nêm đá phù hợp. Các thiết bị chốt và chốt nêm được cài vào khe đá, giữ chặt, có thể chịu được trọng lượng của cậu, thậm chí là trọng lượng của cả hai người khi leo.
Cậu vốn học cơ học cổ điển, mỗi lần các thiết bị chốt có thể chịu được lực đều khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. Những lời căn dặn của Tiêu Chiến, cậu đều nhớ rõ, "Mỗi động tác phải cực kỳ chính xác, vì mạng sống của chúng ta đang đặt vào đó."
Qua nửa buổi, Tiêu Chiến kêu dừng lại, "Đừng chỉ tập trung vào việc leo lên, cậu không ngắm phong cảnh à?"
Vương Nhất Bác mơ màng nhìn lên trên, độ cao hai nghìn mét, cao đến chẳng thấy đỉnh đâu, hai người họ mới chỉ chạm được đến mốc tầm một trăm mét.
"Ngắm phong cảnh không nhất thiết phải lên đến đỉnh mới ngắm được, mỗi một độ cao đều có vẻ đẹp của riêng nó."
Tiêu Chiến lấy dây đạp chân leo núi từ trong ba lô ra, điều chỉnh dây an toàn sang tư thế ngồi, dựa lưng vào vách đá, đối diện với không gian rộng mở, vừa uống nước điện giải vừa gọi Vương Nhất Bác, "Mau lên đây, ngồi nghỉ với tôi một lát, uống nước ăn chút gì đi."
Vương Nhất Bác làm theo cách của Tiêu Chiến, ngồi dựa lưng vào vách đá bên cạnh anh nghỉ ngơi. Dưới chân là khoảng không vô tận, cậu không khỏi cảm thán, đây chính là Hoa Sơn, Hoa Sơn từ xưa chỉ một đường.
Cậu hét lên hai tiếng, ngay lập tức cảm thấy thả lỏng. Tiếng hét vang vọng giữa những cây tùng bách, rồi biến mất nơi khe núi, mọi thứ trước mắt đều bao la rộng mở, là tự do, là không có ranh giới.
Sau lần nghỉ đầu tiên, Tiêu Chiến lại làm tiên phong, lần này anh rõ ràng đã tăng tốc. Vương Nhất Bác cảm thấy adrenaline tăng vọt theo tốc độ của Tiêu Chiến, bước theo những điểm đá mà anh đã chạm vào, từng bước từng bước leo lên. Dưới bầu trời rộng lớn, không có đường quay đầu.
Khi sắc trời sẩm tối, Tiêu Chiến đề nghị dừng lại ở đây, vì họ đã leo đến độ cao khoảng ba trăm mét, đây đã coi như là một thành tích đáng nể trong leo núi đôi. Chưa kể một trong hai người chỉ mới leo Hoa Sơn lần đầu tiên.
Ngủ qua đêm trên vách đá cũng là một việc mà Vương Nhất Bác chưa từng trải nghiệm trước đây. Tiêu Chiến chọn một số điểm neo vững chắc, bắt đầu lắp dây và lắp ráp lều ngủ, tạo ra một khu vực nghỉ ngơi trên vách đá thẳng đứng. Khi nằm lên, Vương Nhất Bác cảm thấy tay chân như không còn thuộc về mình nữa.
Họ mở hộp thịt hộp ra ăn chung với bánh mì, mỗi người một quả dưa leo, ăn vào giòn tan. Tính toán việc bảo quản thực phẩm, chỉ hai ngày đầu là có rau tươi để ăn, ngày thứ ba vẫn có cam, sau đó chỉ còn có thể nuốt mấy viên vitamin.
Thế nào mới gọi là đói, là ngay cả ăn đồ ăn nguội lạnh cũng có thể khiến bạn đổ mồ hôi. Bữa tối đầu tiên trên Hoa Sơn, lại khiến lòng tin của họ nhân đôi.
Dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, trời cũng đã chập tối. Ở đây không có ô nhiễm ánh sáng, trước mắt là bầu trời sao sáng rực. Vương Nhất Bác nghĩ, giờ thì thực sự là lấy trời làm chăn, đất làm giường rồi.
Tiêu Chiến nói với cậu, trong túi ngủ cần phải cởi hết cả quần lót áo lót, chỉ chừa lại đồ quick-dry, không nên mặc quần áo ngoài, nếu không trong túi ngủ sẽ quá ấm, đổ mồ hôi, mồ hôi khô rồi sẽ bị nhiễm lạnh, tới nửa đêm sẽ khó chịu.
Để giữ sự cân bằng của lều ngủ, hai người phải nằm đối diện nhau. Tiêu Chiến nằm ở bên ngoài, bảo vệ Vương Nhất Bác ở bên trong, cả hai cùng nằm trong túi ngủ lúc lắc cởi quần áo.
Vào đêm thứ hai, Vương Nhất Bác nhất quyết giành nằm bên ngoài. Tiêu Chiến nói đâu cũng vậy thôi, trên người có đeo dây an toàn, nằm trong hay nằm ngoài đều an toàn cả, Vương Nhất Bác biết chứ, nhưng vẫn cứng đầu, "Dù sao thì tôi cũng không yên tâm khi anh nằm bên ngoài, lỡ như giữa đêm tôi đá anh thì sao. Anh nằm bên trong, thì tôi sẽ có thể ngủ ngon hơn, anh tin không?"
Tiêu Chiến bất lực, đành phải nhường chỗ bên ngoài cho Vương Nhất Bác.
Anh cũng biết, em học trò không muốn anh lúc nào cũng bảo vệ cậu khư khư, cậu nhóc có tài năng thiên bẩm và cảm xúc ổn định, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một chuyên gia leo núi danh tiếng lừng lẫy.
Ngày thứ ba, hai người leo lên độ cao gần một nghìn mét.
Tiêu Chiến hất dây thừng sang một bên, tiểu lên vách đá thẳng đứng, dòng nước ấm nóng xối vào vách đá, một làn hơi trắng bốc lên, chống lại gió lạnh ở độ cao cao hơn nhiều so với mực nước biển
Vương Nhất Bác cũng tiểu vào vách đá, nghe thấy Tiêu Chiến la, "Đừng có để nước tiểu dính vào cowtail, mùi tởm lắm!"
Nguyên nhân là vì hai ngày trước cậu đã làm cái chuyện mất nết này một lần. Mỗi lần cầm dây cowtail âm ẩm, mặt Tiêu Chiến đầy vẻ ghét bỏ.
"Sao dợ, ăn uống đái ỉa, tất cả đều là quy luật tự nhiên, chẳng phải đây bản chất của sinh tồn à?" Vương Nhất Bác nói nhảm mà không biết xấu hổ.
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, cũng có lý.
Tất cả các bao bì của thực phẩm và nước uống dọc đường đều được họ cho vào túi rác và nhét vào balo. Chỉ có chất thải bài tiết là gửi lại cho thiên nhiên. Từ góc độ bảo vệ môi trường, chúng không được coi là thứ gây ô nhiễm, muôn chim muôn thú trên núi đều sống như vậy cơ mà.
"Anh nói coi nếu có trực thăng bay ngang qua thì họ có phải sẽ thấy 'trym của chúng ta' không?" Vương Nhất Bác đột nhiên lên cơn hỏi.
Tiêu Chiến cười phá lên, "Cậu để bụng à?"
Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ một tẹo, "Kệ cho xem luôn đấy, xem xem tôi có "bự" không, dọa cho sợ chết queo luôn!"
Tè xong rồi, thu dọn gia tài, tiếp tục leo.
...
Lại một ngày đẹp trời, nhìn lên là bầu trời trong xanh vời vợi, bóng của những rạng mây nhanh đến nhanh đi. Những chiếc bóng lướt nhanh hơn cả, là những con chim to lớn thi thoảng bay qua.
"Tiêu Chiến, mau nhìn, diều hâu!"
Hai người ngẩng đầu lên nhìn, thấy một con diều hâu đang lướt qua với tốc độ rất nhanh. Vương Nhất Bác cảm giác như mình và đôi mắt diều hâu sắc bén, màu hổ phách trên không trung đang đồng thời chạm vào nhau. Có một khoảnh khắc, con diều hâu đang chao lượn giữa không trung và sinh vật tay dài chân dài trên vách đá như đang gửi lời chào tới nhau.
Cậu nói với Tiêu Chiến, rằng con diều hâu đã eye-contact với cậu.
Tiêu Chiến coi giống như con nít đang khoe mẽ, lấy một viên kẹo từ túi ra ném cho Vương Nhất Bác.
"Sao trong túi anh lúc nào cũng có kẹo vậy?"
Tiêu Chiến đáp, "Bữa đó đến thăm vợ thầy tôi, tôi đã chôm một nắm trong lọ kẹo nhà họ."
Những viên kẹo này có lẽ đã để gần nửa năm, hơi cứng, nhưng trên vách đá trụi lủi của Hoa Sơn thì đây là hàng hiếm. Mỗi lần ăn kẹo, cậu lại nghỉ ngơi một chút. Dựa lưng vào vách đá, hai người cùng ngắm cảnh.
Khi độ cao ngày càng tăng, cảnh vật cũng thần kỳ hơn. Địa hình của dãy Tần Lĩnh chằng chịt ngang dọc, những lớp đứt gãy và khe nứt đá, toàn cảnh sông núi đều thu vào trong đáy mắt. Càng leo cao, càng cảm thấy dưới chân không phải là hư không. Đã dựa vào chính hai tay và hai chân của mình từng bước leo lên, thì làm sao lại có thể là hư không cho được.
Tâm tình của Vương Nhất Bác siêu tốt, cậu nghĩ, vào khoảnh khắc này, hạt hạnh nhân trong não chắc chắn đang dao động, dù mẹ nó có vô dụng thì cũng đã hoạt động rồi.
Ngày thứ sáu, gió nổi lên.
Sáng sớm thức dậy, quanh người vẫn còn mây mù bao bọc, nhưng chỉ vài cơn gió đã thổi tan hết. Chẳng cần liên tục đo độ cao so với mực nước biển, cậu cũng biết mình đã ở rất cao rồi, nếu không thì sao lại lạnh thế này.
Vương Nhất Bác làm tiên phong, trên eo vẫn còn một nửa số thiết bị chưa dùng tới. Tiêu Chiến lấy lại, nói là trời gió như thế này không phù hợp để leo lên tiếp, chúng ta xuống một đoạn.
Leo nhiều ngày như vậy rồi, hôm nay là lần đầu tiên phải leo xuống. Họ cố định một điểm neo, dùng thiết bị dần dần hạ xuống, quay về một khe nứt lớn, cách không xa nơi xuất phát buổi sáng. Hai người để lại ba lô trên dây, nghiêng người chui vào khe nứt.
"Gió lớn như thế này rất nguy hiểm, thiết bị dễ gặp sự cố", Tiêu Chiến nói.
"Vậy thì chỉ có thể núp ở đây thôi sao?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Không thì sao, gió lớn thổi cậu thẳng lên trên đó á, một ngàn bảy trăm mét, xong rồi rớt xuống tới tôi cũng không nhận diện được à." Tiêu Chiến đáp.
Chân của Vương Nhất Bác không nên thân cứ thò ra ngoài, cảm nhận được sức gió, lại lập tức rụt về.
Khe nứt lớn là nơi tránh gió an toàn, gió hoàn toàn không thể thổi vào trong. Để phán đoán xem gió đã ngừng hay chưa có hai tiêu chuẩn: một là nghe tiếng gió, còn một là nhìn phương hướng của dây kéo trên ba lô treo bên ngoài.
Tiêu Chiến dùng chân móc lấy bắp chân của Vương Nhất Bác, "Cấm cựa quậy lung tung, có biết nguy hiểm lắm không?"
"Không biết." Vương Nhất Bác đáp, vẻ mặt cà chớn, "Tôi chỉ biết bây giờ thì chắc chắn là an toàn lắm rồi nè."
Cậu đứng mặt đối mặt với Tiêu Chiến, bước trên những mỏm núi đá dưới chân, trên người cả hai đều mang đầy dây thừng và thiết bị leo núi, vì vậy khoảng cách giữa họ khá xa. Nhưng chính vì những thiết bị đó, tay Vương Nhất Bác không thể rủ xuống thoải mái được, nên cậu cũng thoải mái đặt tay lên eo Tiêu Chiến.
"Không mệt à?" Cậu thấy Tiêu Chiến cũng không có chỗ đặt tay, liền thuận tay kéo tay Tiêu Chiến sang, để tay anh đặt lên eo mình.
Một chân của Tiêu Chiến vẫn đang móc lấy cậu, Vương Nhất Bác tự dưng cười cười, "Tư thế này, tá túc lâu vậy rồi mà không hôn một cái, thấy có lỗi với khe đá này ghê."
"Câm miệng coi, nếu trận gió này ba ngày chưa dừng, thì sau đó chúng ta sẽ phải ôm bụng đói mà leo đó!"
Vương Nhất Bác thật sự ngậm miệng, bắt đầu ngoan ngoãn tiết kiệm sức lực. Tiêu Chiến lại đưa cho cậu một viên kẹo, cậu không ăn mà bỏ vào túi quần, kéo khóa lại. Mấy ngày sống trên vách đá đã làm môi cả hai nứt nẻ, lúc này cách nhau rất gần, nhìn càng rõ hơn.
May mắn là trận gió Bắc này chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, thổi vài giờ thì dừng lại. Khi ra khỏi khe đá, tay chân và ý chí đều đã được nghỉ ngơi đầy đủ. Bầu trời bị trận gió thổi qua trở nên cao xa vời vợi, quyết tâm leo đến đỉnh núi cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngày hôm đó sau khi ăn tối hai người họ tiếp tục leo. Mặc dù tiêu tốn cực nhiều thể lực, nhưng kinh nghiệm và độ thành thạo ngày càng tăng. Sau khi Vương Nhất Bác làm tiên phong, cậu đã hiểu một cách sâu sắc rằng "leo núi là một công việc trí óc."
Leo đến lúc vật đổi sao dời, leo đến khi đêm buông lãng mạn. Cả hai cầm đèn đầu để xác định vị trí của nhau, chỉ còn vài trăm mét nữa là sẽ lên đến đỉnh, đây mẹ nó thật sự là Hoa Sơn!
Giữa những đốm sáng yếu ớt, họ có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, mạnh mẽ đuổi theo tiếng thở của người còn lại, lên cao, chậm rãi lên cao.
Cả buổi chiều tối, hai người hầu như không nói gì, nhưng trong lòng đối phương nghĩ gì, cả hai đều có thể thấu hiểu. Những lời muốn nói đã được truyền tải rõ ràng thông qua hai cơ thể nối liền với nhau bởi sợi dây rốn quanh eo.
Lên tới đỉnh càng sớm càng tốt, tuyệt đối không thể chậm lại ở giai đoạn nước rút này.
Leo núi đêm thật sự rất sướng, nhưng cũng phải có chừng mực. Trước khi bình minh, Tiêu Chiến vẫn dựng giường treo, hai người nhắm mắt nằm đối diện nhau. Vương Nhất Bác đòi ngủ ở ngoài, Tiêu Chiến chiều cậu.
Ngày thứ bảy, tiếp tục chạy nước rút. Vào lúc hoàng hôn, họ nghe thấy âm thanh của con người.
Tới đỉnh rồi!
Là âm thanh của du khách từ xa truyền tới.
Vương Nhất Bác bám vào nằm sấp trên đỉnh vách núi dựng thẳng đờ người ra, nhất thời không biết có nên leo lên trên nhảy cẫng mấy cái không hay là nên gắn thiết bị nâng hạ bắt đầu xuống khỏi vách đá.
Tiêu Chiến túm mông cậu, "Đụ! Leo lên coi. Cùng ngắm phong cảnh nào!"
Tbc
Hoa Sơn
Thiết bị cắm chốt (cam)
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Chốt nêm đá (nut)
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro