Chương 5
.
"Hai đứa muốn ăn gì vào bữa sáng nào?" Jaemin hỏi, tựa cằm lên quầy, lần lượt nhìn Jisung và Haechan vẫn đang mắt nhắm mắt mở vì mới đang tỉnh dậy.
"Jisungnie buồn ngủ quá ba ạ."
"Mh-hm, Haechan cũng vậy."
"Vậy thì chúng ta đi tắm trước nhé! Con phải đi học đấy con yêu."
"Oáp~~~~~~." Haechan ngáp dài rồi lan sang Jisung, người còn ngáp rộng hơn nữa. Jaemin bịt miệng con trai mình lại.
"Khi ngáp phải che miệng lại, không thôi ruồi sẽ bay vào đó."Jaemin đùa giỡn và chọc vào mũi Jisung và Haechan cười toe toét.
"Haechan có thể tự tắm được mà ba." Đứa lớn nói khi được Jaemin dìu xuống khỏi chiếc ghế dài.
"Vậy thì Haechan phải tắm cho Jisungnie," Jisung nói khi đứng cạnh anh trai mình. Haechan liếc nhìn một cách mỉa mai,
"Em tự tắm đi, em lớn rồi. Anh xấu hổ lắm.".
"Nhưng Jisungnie không dùng được dầu gội, nó làm đau mắt em quá." Se Hun bĩu môi.
"Được rồi, không cần dùng dầu gội."
"Ish Haechan thật ác độc! Jisungnie đang tức giận!" Jisung bước đi với đôi chân dậm chân . Jaemin và Haechan nhìn nhóc với đôi mắt chớp chớp, rồi trước khi Haechan kịp nói, Jisung đã quay lại với một cánh tay ôm lấy cậu.
"Ba ơi! Mau tắm cho Jisungnie~" Jisung rên rỉ, tiến lại gần và ôm lấy chân cậu.
Đinh đong! Đinh đong!
"Bố?!" Jisung hào hứng hét lên mà quên mất mình vừa rên rỉ. Không cần báo trước, thân hình nhóc nhanh như chớp biến mất trước mặt ba và anh trai, chạy ra mở cửa.
Jaemin cau mày bối rối. Nếu là Jeno, thường thì người đàn ông sẽ vào thẳng mà không cần bấm chuông.
"Ừm? Chú Jaehyunnnnnnnnnnnn!"
Haechan chạy đến khi nghe thấy tiếng hét của Jisung và cười rạng rỡ vui mừng khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn mà đã lâu không gặp.
"Chú!"
"Ôi chao, cặp song sinh của chú đã lớn rồi." Người đàn ông ngồi xổm trước cửa đón nhận vòng tay ấm áp của hai đứa cháu.
"Chú ơi chú!Jisungnie có rất nhiều bản Prime !"
"Uhm! Haechan có rất nhiều truyện cổ tích! Đọc cho Haechan nghe nhé, được chứ chú?"
"Chú sẽ chơi robot với Jisungnie!"
"Với Haechan!"
" Jisungnie!"
" Haechan!"
"À vâng vâng vâng, chú sẽ chơi với Jisungnie và đọc truyện cổ tích cho Haechan nghe nhé?" Jaehyun mỗi tay bế hai đứa cháu trai của mình.
"Anh Jaehyun?"
"Ôi chào em,Jaemin. Xin lỗi vì sáng sớm ghé qua, anh vừa mới đến Seoul và lập tức đến để gặp hai đứa cháu nghịch ngợm này."
Jaemin mời Jaehyun vào ngồi trên ghế sofa, pha cho anh ấy đồ uống và đưa cho anh ấy vài lọ bánh quy cậu đã làm.
"Trời ạ, em rất vui vì anh đã ghé qua. Chắc chắn hai đứa nhóc cũng nhớ chú của mình phải không?"
"Dạ~~~~!" Hai đứa nhóc đồng loạt trả lời trong lòng của Jaehyun.
"Ồ, chú có quà lưu niệm."
"Ồ vâng? Đó là gì? Batman hay Superman ?"
"Truyện cổ tích Disney?? ?"
"Nhưng món quà lưu niệm bị bỏ lại trong căn hộ của chú." Jaehyun cong môi xuống, nhìn khuôn mặt hai đứa cháu trai của mình, lập tức trở nên buồn bã.
Jaemin mỉm cười trước sự tương tác đáng yêu đó, cậu bước tới và nói rằng họ nên đi tắm và đến trường ngay lập tức.
Jaehuyn đề nghị chở hai đứa trẻ. Nhưng anh ấy không biết trường học của họ ở đâu nên anh ấy đã mời Jaemin đi cùng và cậu đã đồng ý.
"Chào nhóc con của..... _"
Lời nói của Jeno dừng lại khi nhìn thấy ai đó đang ngồi trên ghế sofa, ôm những đứa trer của mình như thể chúng thuộc về người đàn ông đó. Jeno vừa đến cảm thấy rất tức giận, anh nhìn Jaemin đang đứng cách người đàn ông không xa.
"Ồ, cuối cùng thì anh cũng về nhà rồi, Jaehyun."
"Tất nhiên rồi Jeno, anh nhớ bọn trẻ." Jaehyun trả lời và đứng dậy chào Jeno đang bước tới. Đặt một túi giấy đựng hai câu đố cho bọn trẻ.
"Đó là lý do tại sao anh không về thăm nhà mà lại ghé qua đây?" Jeno châm chọc.
Đối phương mỉm cười nói : "Yên tâm đi , anh vừa mới đến, ngày mai sẽ đi ."
"Nào chúng ta đi tắm nhé." Jaemin đưa hai con trai đi tắm, để Jeno và Jaehyun trò chuyện. Cậu rời khỏi đó và đó là lúc Jeno nhìn thấy nụ cười méo mó của người đàn ông cao hơn anh.
"Có vẻ như anh nên về nhà nghỉ ngơi đi. Em sẽ đưa em_"
"Anh sẽ đưa hai đứa trẻ...
..với Jaemin."
Jeno nắm chặt tay.
.
.
.
Kể từ khi anh họ trở về, Jeno cảm thấy thời gian của anh với bọn trẻ rất ít . Anh ấy không có nhiều thời gian và Jaehyun sẽ chiếm lấy thời gian rảnh của anh. Anh ghen tị khi thấy Jisung và Haechan cười và yêu cầu được dạy cách chơi trò chơi điện tử.
Hiện tại anh đang ở trong bếp giúp Jaemin làm những món ăn vặt thơm ngon mà bọn trẻ thích ăn. Bánh quy gừng giống như bánh quy trong phim Shrek .
"Tôi đọc tin tức trên mạng." Jaemin nói mà không quay lại, giả vờ đang bận rộn với khuôn bánh quy. "Lễ đính hôn của anh sẽ làm nhanh chóng."
Jeno ngừng thái trái cây để làm salad. Anh nhìn thấy Jaemin vẫn đang bận rộn dán mắt và bấm nút cho những chiếc bánh quy đã được tạo hình sẵn. Anh thực sự không thích Jaemin nhắc đến vấn đề đính hôn ngu ngốc của mình. Trái tim anh thắt lại trong đau đớn khi nhìn thấy Jaemin trông vẫn ổn về điều đó, như thể Jaemin thực sự không mong đợi bất cứ điều gì ở anh.
Jeno đập mạnh con dao xuống và nắm lấy vai Jaemin, buộc Jaemin phải quay lại với vẻ mặt kinh ngạc, càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng như băng của chồng cũ.
"Anh không vui đâu Jaemin, hãy thành thật với cảm xúc của mình đi."Anh ôm chặt vai Jaemin hơn, khiến Jaemin rên rỉ,
"Tôi nói a_sshh đau quá, Je." Jeno buông bàn tay to lớn của mình ra nhưng điều tiếp theo cậu nhận được là một cú đẩy mạnh và lưng đập vào cửa tủ lạnh.
Đôi mắt nheo nheo của cậu buộc phải mở ra khi tay Jeno nắm lấy eo cậu và bắt đầu thu hẹp khoảng cách, hành vi hoàn toàn không phù hợp với một cặp đôi đã chia tay. Jaemin vặn vẹo khó chịu và đánh vào ngực Jeno vài cái để làm anh tỉnh lại.
"Anh có thể hy vọng không, Jaemin? Hy vọng cho em, cho cuộc hôn nhân của chúng ta, cho tình yêu của chúng ta? Anh yêu em, em yêu. Anh chưa bao giờ thay đổi tình cảm của mình, chúng vẫn sẽ như vậy đối với em." Jeno cúi đầu để trán hai người chạm vào nhau, nhắm mắt lại và trong im lặng, một giọt nước mắt đầy đau đớn mà anh đang ôm ấp bấy lâu nay chảy ra. Thể hiện mặt yếu đuối của mình trước mặt người mình yêu, anh chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ kể từ khi chia tay.
Bàn tay của Jaemin đưa lên chạm vào bên má đang bắt đầu ươn ướt, mong muốn lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Jeno. Nhưng cái tôi của cậu bắt đầu lấn át, cậu không thể làm điều đó. Cậu và Jeno không còn có mối quan hệ đặc biệt nào nữa. Anh đã trở thành một người xa lạ.
"Anh có biết đó là một sự lãng phí?" Jaemin cố gắng kìm nén sự run rẩy của đôi môi: "Vô ích thôi. Cảm xúc của em đã thay đổi rồi, em không còn có cảm giác như anh nữa Je. Hãy mở mắt ra, nhìn bằng mắt đi, em không phải là người anh xứng đáng được yêu. Hãy mở mắt ra, Jeno!"
"KHÔNG." Anh nói một cách nhẹ nhàng và đáng thương: "Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt em đang nối dối đó Jaemin, anh không nhìn thấy em đã từ bỏ tình cảm của mình." Jeno giấu mặt vào cổ Jaemin, hai tay vòng qua eo thon của Jaemin và ép cơ thể họ vào nhau.
"Anh ốm rồi Je. Mỗi đêm anh phải đau khổ vì sự khao khát của mình." Hơi thở ấm áp của anh phả vào chiếc cổ trần trắng nõn của Jaemin: "Gặp nhau hàng ngày cũng vô ích, nếu chúng ta chỉ nói về cặp song sinh, công việc của anh, vấn đề đính hôn mà anh thậm chí còn không ngờ tới. Chúng ta phẳng lặng như những người xa lạ."
"Jeno, anh không thể như thế này được. Mi_"
"Em CÓ THỂ im lặng và để anh yên một lúc được không?!"
Jaemin giật mình khi nghe thấy tiếng la tuyệt vọng của Jeno. Lồng ngực cậu lại thắt lại, hơi thở bắt đầu nông dần khi cậu nghe thấy những tiếng nức nở nhỏ và đôi vai rộng run rẩy. Cậu không biết rằng mình có thể có giá trị như vậy đối với Jeno. Cậu có quá đáng với chồng cũ không? Nhưng không chỉ có Jeno. Ngay cả Jaemin cũng gần như không ngủ được chỉ vì nghĩ tới ngày mai sẽ được gặp Jeno, thậm chí chỉ để nói những điều nhỏ nhặt như việc cặp song sinh hoạt động rất năng động, Jaemin cũng nóng lòng đến không ngủ được.
"Jeno.."
Bàn tay của Jaemin bắt đầu vòng tay qua cổ Jeno, ôm lấy thân hình to lớn của Jeno và vuốt ve lưng anh.
"Hãy ôm anh Jaemin."
"Jeno.. Jeno.. Jeno-ah."
"Và hãy để anh ở trong vòng tay em một lúc."
Jaehyun đã nhìn thấy khoảnh khắc của cặp đôi từ đôi mắt của mình để lưu giữ vào bộ nhớ. Một ngày nào đó anh ấy sẽ nói với người anh họ của mình, người đã vui vẻ trở lại, rằng họ đã trải qua những khoảng thời gian buồn bã, khó khăn.
.
.
.
' Chúng ta có thể gặp nhau không? Nhân tiện, đã bốn năm trôi qua kể từ khi cậu ly hôn."
' Tôi không biết cậu là ai, xin lỗi tôi đang bận.' –na.Jaemin0813
Jaemin nhìn lại chiếc điện thoại đang nhấp nháy của mình. Trước đây, cậu đang viết một bài về các công thức nấu ăn mới để chia sẻ trên blog bị bỏ quên của mình. Cậu hy vọng rằng những độc giả trung thành vẫn sẽ hưởng ứng sự có mặt của cậu.
' Anh vẫn chưa thay đổi, quá kiêu ngạo và ghê tởm. Tôi không quan tâm anh có bận hay không, tôi sẽ đợi ở công ty của tôi, Jaemin.'
Jaemin đơ người khi một cái tên hiện lên trong đầu cậu, những suy nghĩ về việc cậu đã từng nhận được những lời lăng mạ, lăng mạ và những cái nhìn giễu cợt như thế nào. Làm thế nào cậu chịu đựng nỗi đau một mình, thậm chí không ai biết. Cậu đã kiên nhẫn và cố gắng không quan tâm mọi lời xúc phạm như thế nào, anh quá thấp hèn trong mắt bố Jeno như thế nào.
.
.
.
Jaemin bước ra khỏi xe. Cậu đã nhờ Renjun chăm sóc bọn trẻ. Công ty trước mặt cậu chính là công ty của bảy năm trước, khi cậu lần đầu đặt chân lên từng tấc sàn của công ty. Cách Jeno giới thiệu cậu với tất cả nhân viên của mình. Cậu nhớ rằng mình rất thích mang bữa trưa cho Jeno và hôm nay, kể từ đó cậu lại đặt chân vào công ty lớn nhất thuộc sở hữu của gia đình Lee.
"Xin lỗi, tôi muốn gặp ông Seunghyun." Lee nói với nữ tiếp tân, người với vẻ như mới làm việc.
"Xin lỗi, anh đã hẹn trước chưa?"
"Tôi có ."
"Được rồi, tôi sẽ liên lạc với thư ký của ông Seunghyun trước."
Jaemin đợi khoảng một phút trước bàn tiếp tân. Cậu cố tình đeo kính tròn và để tóc hơi lộn xộn, tránh xa một số nhân viên cũ có thể vẫn biết cậu.
"Anh có thể gặp ông Seunghyun trong phòng ông ấy, thưa anh."
"Cảm ơn." Jaemin mỉm cười nhẹ rồi bước vào thang máy. Mặc dù bước chân của cậu rất nhanh nhưng cơ thể cậu lại cảm thấy lo lắng.
"Anh Jaemin," Jaemin sững sờ khi thấy có người đứng trước phòng Seunghyun cúi chào anh một cách kính trọng.
Jaemin cố gắng tránh ánh mắt của anh ấy và tạo kiểu tóc để khiến nó trông khác biệt hơn.
"Anh có che đậy cũng vô ích, tôi vẫn sẽ biết anh là anh Jaemin." Taejoon mỉm cười ngọt ngào.
"A-à vâng, nếu cậu ở đây điều đó có nghĩa là..."
"Anh Jeno? Thưa anh đó_"
"Xin đừng nói với anh ấy là tôi đã đến đây."
Jaemin cầu xin Taejoon, người cũng nhìn cậu lo lắng, anh gật đầu và mời Jaemin vào phòng Seunghyun.
Điều mà Taejoon không biết là bố của sếp anh rất ghét người bạn đời cũ của Jeno.
.
.
.
Jaemin cúi đầu kính cẩn chào bố chồng cũ trước khi tiến lại gần và đứng trước bàn.
Trong khi đó, người đàn ông gần như có cùng khuôn mặt đặt ly rượu xuống và đứng dậy, ôm lấy Jaemin và vỗ vai cậu nhiều lần. Nhưng nụ cười của ông ta rất khinh thường, và lẽ ra Jaemin phải biết điều đó.
"Ngồi xuống đi." Seunghyun nói và Jaemin làm theo, ngồi xuống ghế sofa còn người kia thì ngồi ở ghế sofa bên kia.
"Bố muốn_"
"Ồ ồ ồ ồ, đừng gọi tôi là bố. Cậu biết mình không xứng đáng mà." Seunghyun mỉm cười khinh bỉ , Jaemin chỉ gật đầu rồi cười đáp lại nhưng đó là nụ cười buồn bã.
"Tôi mời cậu chia sẻ tin vui. Cậu đã nghe rồi phải không?"
Jaemin không biết tại sao tim mình lại đập mạnh khi nhớ lại điều đó và việc nhìn thấy khuôn mặt của Seunghyun không khiến cảm xúc của cậu tốt hơn chút nào. Vì vậy, cậu trả lời nhanh chóng và như vậy cuộc trò chuyện của họ sẽ kết thúc và cậu sẽ về nhà gặp hai đứa con.
"Con biết."
"Hahaha, cậu không biết chuyện đó à? Con trai tôi sắp kết hôn và một người như cậu không nên tránh xa Jeno sao?" Seunghyun rót rượu cho Jaemin: "Và mang theo những đứa con ngoài giá thú của cậu đi. Các người giống như những kẻ ăn bám vậy".
Jaemin tức giận, cậu nhìn Seunghyun đầy giễu cợt với đôi mắt run rẩy không kìm được nước mắt.
"Đừng nói con tôi là con ngoài giá thú nữa! Tôi là ba của bọn trẻ, và Jeno là bố của chúng. Hai đứa trẻ sinh ra trong một mối quan hệ hợp pháp!" Jaemin ngắt lời.
"Chặc, bố của Jeno? Nực cười quá. Tôi chưa bao giờ chấp nhận cậu, chẳng phải cậu là tội nhân đã ép tôi để cho cậu cưới con trai tôi sao? Sau đó lại sinh ra tội lỗi ghê tởm khác."
"Đủ rồi thưa ông!" Jaemin đứng dậy, thở dốc và cố gắng giảm bớt cơn đau trong đầu bằng cách nhắm mắt lại một lúc. "Tôi thực sự sẽ tránh xa Jeno."
Sau đó Jaemin rời khỏi phòng với cánh cửa đóng sầm lại. Đó thực sự là một hành vi thô lỗ, khiến Seunghyun bật cười hài lòng và nhìn chằm chằm vào cửa phòng mình trong khi lẩm bẩm từ 'đồ khốn'.
Sau đó ông ta liên lạc với ai đó để tiếp tục theo dõi Jaemin.
.
.
.
Cơ thể của Jaemin vẫn hoạt động bình thường nhưng hồn cậu dường như vẫn còn đọng lại trong phòng Seunghyun. Đôi mắt cậu sưng húp vì dòng nước mắt buồn liên tục chảy xuống. Cậu vuốt mặt mấy lần và may mắn là cậu vẫn tỉnh táo và dừng lại khi dừng đèn đỏ.
Cậu gọi cho Renjun để hỏi về bọn trẻ và câu trả lời từ người bạn thân nhất của cậu khiến trái tim dịu lại đôi chút, Jisung đang chơi với Jiho và một người mà Haechan muốn gặp lại gần đây thì Renjun nói tên đứa trẻ là Mark. Jaemin cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trong khi đó, Jisungnie lại chơi đùa với Chenle, Jisung rất vui khi được một bạn nữ khen ngợi. Làm cho sự tự tin của thằng bé tăng lên và nó rất đáng yêu.
Cậu đang định đạp ga khi đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh nhưng cậu ngay lập tức phanh lại khi có ai đó chạy từ cuối đường vạch băng qua và tông vào mui xe phía trước của cậu . Jaemin đánh rơi điện thoại và ngay lập tức bước ra khỏi xe, nhìn thấy sự náo loạn xung quanh, sau đó một số nhân viên tuần tra đã tiến đến chỗ Jaemin và nói lời cảm ơn.
Jaemin khó hiểu , sao có thể tông người mà cảnh sát lại nói cảm ơn?!
"Ít nhất thì cậu cũng đã làm ngả được cậu ta,"
Jaemin nhìn thấy có người đang cúi đầu ôm chân với đôi mắt run rẩy vì sợ hãi, một cảnh sát đưa cho Jaemin một tập tài liệu và vài bức ảnh.
"Cậu ta là người ở quê lên. Trộm cắp, gây ồn ào như điên và gây náo loạn nơi công cộng là những vấn đề chính. Nhiều lần người ta bắt gặp cậu ta kéo trẻ em và đánh người qua đường."
Jaemin nhận được một vài bức ảnh và nhìn chúng với đôi bàn tay run rẩy, sau đó trong một bức ảnh, cậu thấy nạn nhân cầm vài chiếc bánh choco ăn trộm đi ra từ siêu thị nhỏ và vô tình nhìn vào camera đang chụp ảnh chúng. Jaemin càng run rẩy hơn nữa và khuỵu gối xuống, ôm lấy đôi vai phủ đầy bộ quần áo bẩn thỉu và tồi tàn,
Giữa tiếng còi báo động của xe cảnh sát và một số cảnh sát đã sẵn sàng chĩa súng đề phòng trường hợp đứa trẻ bắt đầu hành động điên cuồng. Jaemin rụt rè nói
"Jaehee-ah?"
.
.
.
Jenn cúi đầu kính cẩn khi người đứng đầu nhà họ Xi rót rượu cho anh với nụ cười đặc trưng của một ông già. Ông ta còn vỗ vai Jenn nhiều lần và khen Jenn thật tuyệt vời và đẹp trai. Thật nhẹ nhõm khi người đàn ông cao lớn có thể bảo vệ được đứa con hư hỏng của mình.
"Con gái em ngày càng đẹp trai và trưởng thành hơn phải không Xi?"
Jenn nắm chặt tay trên đầu gối, nghe hai người nói đùa và thấy mẹ mình đang nói chuyện với Jiyeon, mẹ của Mira, với giọng điệu ngượng ngùng.
Trong khi đó, bên cạnh anh, Mira đang bám lấy.
"Ồ, tất nhiên rồi. Tôi không thể tưởng tượng được khuôn mặt của cháu trai tôi sẽ trông như thế nào, sự kết hợp giữa Jeno và Mira. Thực sự rất phù hợp."
Seunghyun lại cười, liếc nhìn cậu con trai đã im lặng hồi lâu, ông liếc nhẹ và cố nói với vợ đang ngồi cạnh để Jeno ngầm hiểu ý. Nhưng người đàn ông cao lớn chỉ trả lời một cách khiêm tốn khiến Seunghyun thực sự khó chịu trước cách đối xử thiếu tôn trọng của Jeno.
"Ba đừng vội nói như vậy. Con xấu hổ quá~" Mira giấu mặt trong vòng tay của Jeno nhưng sau đó lại nhìn bố và Seunghyun ngượng ngùng, "Dù là giới tính nào thì cháu trai của bố chắc chắn sẽ rất vui Bởi vì Jeno là bố của chúng." Mira ngước lên nhìn Jeno, người gần như buồn nôn vì bữa trưa kinh tởm này.
"Aww, nhìn xem ai đang thiếu kiên nhẫn nhỉ?" Ông Xi huých vai con gái mình và sau đó họ lại trò chuyện, Jeno thực sự không thể tham gia vì ngay từ đầu anh ấy đã cảm thấy không thoải mái.
Vô tình, khi Jeno đang định uống rượu, anh nhìn Seunghyun đang ngồi trước mặt, bố anh ngụ ý cả triệu câu mà Jeno chỉ lờ đi. Mẹ anh, Sooyoung, chỉ có thể nhìn đứa con trai đang chán nản của mình một cách thương hại.
Con trai bà vốn bất hạnh lại có người cha nghiêm khắc như Seunghyun.
.
.
.
Jaemin nhìn hai nhân viên tuần tra vẫn đang đứng ở góc phòng điều trị nạn nhân vụ tai nạn. Người cảnh sát nhìn Jaemin với nụ cười lịch sự, trong khi đó, cậu đang được bác sĩ khám bệnh.
"Các anh đang chờ điều gì?"
Anh cảnh sát đẹp trai nhất đứng trước mặt Jaemin cười ngượng ngùng: "À, xin lỗi thưa anh, tuy nhiên điều chúng tôi lo lắng lúc này chính là nghi phạm chính đang gây náo loạn dư luận. Vì vậy chúng tôi sẽ đợi anh ta bình phục và đưa anh ta về văn phòng để kiểm tra thêm danh tính của anh ta."
Jaemin hít một hơi thật sâu trước khi ngước lên lần nữa, có vẻ khó chịu vì gần đây phải dính líu đến những người lớn hơn.
"Tên cậu ấy là Jaehee, cậu ấy đến từ một miền quê hẻo lánh ở Bucheon và có lẽ đã bị lạc khi đến Seoul. Cậu ấy mắc chứng rối loạn tâm thần nhẹ, và tôi cũng thắc mắc tại sao cậu ấy lại đến thành phố này." Jaemin thẳng thắn trả lời.
Các cảnh sát liếc nhìn nhau và lại lúng túng nói với Jaemin ngập ngừng nói câu nói của mình, theo đánh giá của họ, Jaemin là một người gọn gàng, là người gốc Seoul, lịch sự và ưu tú. Nếu anh ta có họ hàng trong quê thì có buồn cười không?
"Xin lỗi, anh ấy là họ hàng của anh à?"
Jaemin gật đầu một cái: "Xin lỗi vì điều đó, tôi sẽ giải quyết mọi việc cậu ấy đã làm. Anh có thể giải thích chi tiết hơn cho tôi được không? Cậu ấy đã làm gì suốt thời gian qua?"
Anh cảnh sát đẹp trai mỉm cười ngọt ngào, trong giây lát anh đã bị mê hoặc bởi sự thẳng thắn của Jaemin, nhất là khi chàng trai nhỏ bé không hề ngại ngùng khi thừa nhận người thân của mình.
Cảnh sát Choi lịch sự cúi đầu và dẫn Jaemin ra khỏi phòng của Jaehee. Họ sẽ nói chuyện bên ngoài,
"Mặc dù vậy, thưa anh, nghi phạm vẫn sẽ phải trải qua cuộc thẩm vấn."
"Được rồi," Jaemin trả lời và mỉm cười một lần.
.
.
.
Haechan và Mark đang chơi cạnh quán cà phê, có một sân chơi nhỏ dành cho trẻ em mà Jaemin đã làm đặc biệt cho hai đứa trẻ. Nhưng cũng có nhiều khách hàng mang theo con và để lại sân chơi, trong khi có Hani và Taeeng trông trẻ trong khi bố mẹ lại bận rộn tận hưởng thời gian ở quán cà phê.
Giống như bây giờ, khi Hani và Taeyong đang gặp khó khăn trong việc chăm sóc những đứa trẻ khác. Trong một chiếc hộp cát không quá lớn, Haechan ngồi với những dụng cụ bằng nhựa để xây dựng một lâu đài hoặc có thể là một chiếc bánh cho Mark..
"Em song sinh của Haechan đang nhìn chúng ta." Lời nói huyên thuyên của Mark khiến Haechan ngước lên nhìn sang bên cạnh. Thằng bé có thể thấy Jisung ngồi ở góc quầy gọi món và được bao quanh bởi các nhân viên nữ.
Nhưng ánh mắt nhóc không thể rời khỏi Haechan và Mark.
"Không sao đâu, thằng bé là thế mà."
Quán cà phê 7 Dream có những bức tường kính dày trong suốt, chính vì vậy mà họ có thể nhìn thấy Jisung và những vị khách bên trong mà không cần phải bị tiếng la hét của lũ trẻ làm phiền. Mặt khác, cha mẹ vẫn có thể giám sát con cái mình.
"cậu ấy có vẻ ghen tị."
Haechan đã cố gắng xúc được một cục cát bằng một chiếc xô nhỏ màu xanh, mặt Haechan phẳng lặng
"Đó là lỗi của thằng bé, thằng bé không muốn chơi cùng."
"Đó là gì?" Mark hỏi, xoa mái tóc đang bắt đầu ướt đẫm mồ hôi của Haechan. Mặc dù ngày đó không quá nóng và gió vẫn thổi bình thường.
Haechan nhìn Mark, "Sao vậy Mark ?"
Sau đó Mark lắc đầu và mỉm cười ngọt ngào. Cậu bé lại lấy một chiếc xẻng nhỏ và bắt đầu xúc cát vào xô.
"Khuôn mặt của Haechan khi tiếp xúc với ánh nắng còn dễ thương hơn nữa, tớ thích lắm." Mark ngượng ngùng nói, và Haechan cũng ngừng cắm một lá cờ nhỏ lên khối cát của mình.
"Haechan có xấu không?"
"Ừm, không-không." Mark vội vàng vẫy tay nhìn Haechan đang ôm lấy đôi má đỏ bừng của mình rồi kéo tay Haechan lại. "Haechan không xấu. Haechan quá đỗi dễ thương đối với tớ."
Đúng là con nít ranh mà . Mark biết về sự quyến rũ, cậu bé nói cậu bé thừa hưởng nó từ bố mình. Mặc dù thằng bé mới chín tuổi.
"Haechan là một viên kẹo phải không? Tại sao lại ngọt ngào vậy ?" Haechan cau mày phản đối.
"Vì thế?"
"Đẹp trai."
"Ừ, rất đẹp trai." Mark bật cười khi Haechan tự khen mình và cuối cùng họ cùng cười.
"Giống như bố của Haechan vậy, đẹp trai." Haechan bất cẩn nói trong khi tìm kiếm chiếc thìa nhựa đã bị chôn vùi trong cát,
"Ồ vâng? Bố cậu nhu thế nào?"
Haechan vừa nghĩ vừa vuốt cằm mình: "Đối với Haechan, bố giống như một hoàng tử trong truyện cổ tích mà bố thường đọc cho Haechan, nhưng Jisungnie luôn nói rằng bố giống những anh hùng trong Marvel hơn. "
"Tớ có thể gặp bố của Haechan được không?" Mark hy vọng, hồi hộp chờ đợi phản ứng của Haechan
"Ừ. Nhưng bố rất rất bận, Haechan hiếm khi gặp bố. Hehe." Haechan cười toe toét, kèm theo đó là hành động xin lỗi vì có thể thằng bé sẽ không thể đưa bố mình đến gặp Mark.
Mark im lặng mỉm cười, gõ ngón trỏ lên cát. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Haechan, người đang nghiêm túc xây dựng một cung điện. Cậu bé không biết có phải bố con Haechan đã ly thân hay không, cậu thậm chí còn không có tâm trí để hỏi.
Trong quán cà phê, Jisung đang mím môi nhìn Mark, người đã cướp mất thời gian của nhóc với anh trai mình. Nhóc rên rỉ và làm Chenle kiệt sức.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro